Thiên Hoàng Quý Trụ
Chương 106
Nhà quyền quý thường dùng nhiều đồ bạc, giống như Kỳ Kiêu, trước mười tuổi toàn bộ bát đũa đều làm bằng bạc nguyên chất, tonà bộ chỗ đồ dùng đó giờ còn nguyên vẹn bảo quản trong cung đâu, lúc ấy Đôn Túc trưởng công chúa nói là Thái tử tuy nhỏ khí lực lại lớn, hay ném bát đĩa, vì không lãng phí mấy thứ kia, liền đổi toàn bộ bằng bạc, mặc hắn đập đi. Hoàng đế, Phùng hoàng hậu cười đáp ứng, không cần Đôn Túc trưởng công chúa nói gì ai cũng đều rõ ràng.
Ngay cả các hoàng tử khác như Kỳ Hoa, cho dù bát đĩa dùng hằng ngày không xa hoa đến mức toàn bộ bằng bạc như Kỳ Kiêu thì cũng ở miệng bát, đáy khay, đầu đũa bọc một tầng bạc mỏng, mà đũa là phức tập nhất, bởi vì đũa bằng bạc thuần rất nặng, lại cực dễ bị đen, cho nên trong cung dùng cách bọc một lớp mỏng, nhẹ nhàng dễ lấy, bị bẩn cũng dễ thay đổi hơn mà không tiêu tốn nhiều. Mà để dễ nhìn, miếng bọc lại chia làm nhiều loại, có chạm rỗng khắc hoa, cũng có hình rồng, còn có khắc đôi ba câu thơ, hiện giờ trong phủ Kỳ Kiêu cũng dùng loại đũa như vậy.
Trong chính điện noãn các Phượng Hoa cung, Kỳ Kiêu không lên tiếng đáng giá đũa khắc tinh xảo trong tay, nếu không phải là biết trước, hắn thật là không nhìn ra đây không phải là bạc.
Phùng hoàng hậu ân cần để người đem một phần cá nấu dấm chua trước mặt mình đưa sang cho Kỳ Kiêu, cười: “Bản cung nhớ rõ ngươi thích nhất món này, trước đây còn có thể ăn được nửa con cá đâu, ha ha…. Lúc ấy hoàng thượng đã nói cho bản cung, Thái tử sức ăn tốt như vậy, về sau khẳng định rất khỏe mạnh, là có thể đảm đương gánh nặng làm việc lớn, lời vàng ngọc của hoàng thượng, quả nhiên không sai.”
Kỳ Kiêu im lặng không nói nhìn Phùng hoàng hậu ựt biên tự diễn, nâng mi nhìn lướt qua Tiết quý phi ngồi phía bên kia, sắc mặt Tiết quý phi trắng bệch, thừa dịp không người chú ý trộm nhẹ lắc đầu. Kỳ Kiêu thầm cười lạnh, từ ngày hôm đó Tiết quý phi mật báo xong Kỳ Kiêu cũng chưa hoàn toàn tin, thẳng đến buổi tối hôm đó, Hỉ Tường ở trong cung phái người truyền tin, Kỳ Kiêu mới thật xác định, Phùng hoàng hậu muốn dùng biện pháp cực kỳ ngu xuẩn này cướp mạng hắn.
Có đôi khi Kỳ Kiêu thật sự nghĩ không rõ, vì sao Phùng hoàng hậu có thể một lần lại một lần tin tưởng rằng nàng còn có khả năng xoay chuyển tình thế đâu? Ngay cả Phùng lão thái gia đều đã buông tay, làm sao nàng còn chưa mệt? Kỳ Kiêu thầm thở dài, đại khái giống như lời Đôn Túc trưởng công chúa nói, người thông minh vĩnh viễn không hiểu được kẻ ngu ngốc nghĩ cái gì.
Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi Kỳ Kiêu biết tin, vừa lúc là ngày mười lăm, sau khi mọi người thỉnh an hoàng đế, vì sắc trời còn sớm, Phùng hoàng hậu liền thu xếp mời mọi người đến Phượng Hoa cung ăn “cơm đoàn viên”, Kỳ Kiêu nhếch môi cười, xem như Phùng hoàng hậu không có có lệ hắn, cơm tiễn đưa a, hơn người món sơn hao hải vị, khác hẳn ngày thường.
Kỳ Kiêu thói quen vuốt ve mệnh phù bên hông, chuyện trong cung hắn đều nói với Bách Nhận, hôm nay trước khi ra phủ Bách Nhận dứt khoát muốn theo, muốn dịch dung giả làm tiểu thái giám theo vào, Kỳ Kiêu cười khẽ, vì khiến hắn yên lòng mà hao tốn không ít công sức, cuồi cùng còn đặc biệt mang mệnh phù bên mình, lcú này Bách Nhận mới miễn cưỡng yên tâm.
Mệnh phù ở mệnh ở, mệnh còn mệnh phù còn, Bách Nhận biết Kỳ Kiêu tuyệt đối sẽ không lấy mạng hắn phạm hiểm.
Phùng hoàng hậu thấy Kỳ Kiêu xuất thần không động đũa, trong lòng vội vã, miễn cưỡng cười: “Thái tử… làm sao đó? Là món ăn không hợp khẩu vị? Ai… bệnh của phụ hoàng ngươi vẫn không tốt, bản cung cũng không làm nhiều món, ủy khuất các ngươi.”
Vài vị hoàng tử phi tần nghe lời này vội đứng dậy nói không dám, chỉ có Kỳ Kiêu còn ngồi, Phùng hoàng hậu nhìn cũng thấy mất mặt, xấu hổ cười: “Được rồi, người một nhà dùng cơm, nhiều quy củ như vậy làm gì, mau ngồi đi.”
Mọi người ngồi xuống, Kỳ Kiêu dùng đũa tách cá nấu dấm chua trước mắt, đũa bạc vẫn sáng bóng, Phùng hoàng hậu lặng lẽ thở ra một hơi, ai ngờ Kỳ Kiêu lại buông đũa. Phùng hoàng hậu mất nhiều công sức như vậy, nay là được ăn cả ngã về không, trong lòng đã sớm vội vã, gặp Kỳ Kiêu như vậy nhịn không được hỏi: “Hôm nay Thái tử làm sao vậy? Một miếng cũng không ăn, là thân mình không khỏe sao?”
Kỳ Kiêu nâng mi, lẳng lặng nhìn Phùng hoàng hậu không nói, Phùng hoàng hậu bị Kỳ Kiêu nhìn run lên, miễn cưỡng giật khóe miệng: “Đứa nhỏ này… làm sao lại chỉ nhìn bản cung?”
Trong lòng Kỳ Hoa đã sớm hoảng, sắc mặt trắng bệch liếc mắt nhìn Kỳ Kiêu, chạm đến ánh mắt Kỳ Kiêu liề vội cúi đầu không dám lại ngẩng lên, Phùng hoàng hậu so với Kỳ Hoa cũng chẳng tốt được bao nhiêu, bị Kỳ Kiêu nhìn một hồi đã duy trì không được mặt cười, nhíu mi quay đầu nhìn ma ma tâm phúc, lão ma ma biết ý, nhíu mày: “Điện hạ, hoàng hậu nương nương đang nói chuyện với điện hạ đâu, điện hạ không đáp một lời, đây là quy củ gì?!”
Kỳ Kiêu nhếch môi cười: “Hoàng hậu nương nương thứ tội, ta chỉ là hiếu kỳ, từ khi ta còn trong tã lót đến mười lăm tuổi ra cung xây phủ, thời gian đó tuy không thường xuyên cùng hoàng hậu nương nương ngồi cùng một bàn cơm, nhưng nhiều lần như vậy… vẫn là lần đầu tiên nương nương thúc giục ta động đũa, ta vui sướng lại kinh hãi không thôi, quên trả lời.”
Phùng hoàng hậu bị hắn nói đến chỗ đau, càng thêm kích động, cười gượng nhìn quanh: “Xem xem… đứa nhỏ này nói cái gì, giống như maấy năm nay bản cung đối đãi tệ với ngươi vậy.”
Kỳ Kiêu lắc đầu cười: “Ta tuyệt không có ý này, hoàng hậu nương nương thương ta như thế nào, từng chuyện Kỳ Kiêu đều ghi tạc trong lòng.”
Trái tim Phùng hoàng hậu nhảy dựng, nàng tự nhận lần này chính mình làm việc vô cùng bí mật, từ trù tính đến hạ độc, từng chi tiết nàng đều suy tính kỹ, không có khả năng bị lộ ra, Phùng hoàng hậu miễn cưỡng giữ vững tinh thần, lắc đầu cười: “Nói cái gì… bản cung là mẫu thân ngươi, thương ngươi đối tốt với ngươi là việc nên làm.”
Kỳ Kiêu a một tiếng, cười lặp lại: “Mẫu thân ta… nói đến chuyện này, ta còn có điều không rõ, thỉnh hoàng hậu nương nương giải thích.”
Sắc mặt Phùng hoàng hậu trắng bệch, bất ăn lấy khăn tay xoa thái dương, thấp giọng: “Ngươi hỏi đi.”
“Ta… sinh ngày hai mươi bảy tháng mười một năm Canh Tí.” Kỳ Kiêu cười nhẹ, chậm rãi nói, “Đây là chuyện mỗi người đều biết, không thể làm giả đúng không?”
Trong lòng Phùng hoàng hậu lộp bộp một tiếng, trước mặt rất nhiều người như vậy, Kỳ Kiêu đến cùng là muốn làm cái gì?! Trái tim Phùng hoàng hậu đập mạnh, chẳng lẽ muốn lật nợ cũ? Nàng chuyển chuyển mắt nghĩ, yên lòng, nàng gả cho hoàng đế năm Mậu Tuất, ở giữa cách một năm, cho dù nói Kỳ Kiêu là nàng sinh, tính thời gian cũng là có thể!
Phùng hoàng hậu ho một tiếng không kiên nhẫn nói: “Ngọc điệp (bia ngọc) viết là thật, đương nhiên không thể giả mạo.”
Kỳ Kiêu lại cười, không nhanh không chậm nói: “Ta cũng từng nghe người ta nói qua, bởi vì truyền vị cho đích trưởng, ta vừa sinh ra đã được phong làm Hoàng Thái tử, này cũng không sai đi?”
Phùng hoàng hậu nhíu mi, trong lòng thoáng cảm giác có gì không đúng, nhưng không nghĩ ra được, đây lại là sự thật, nàng không thể bác bỏ, chỉ phải gật đầu, Kỳ Kiêu thấy thế cười: “Này chính là việc ta không rõ, quy củ của lão tổ tông, mỗi mười năm phải tu sửa ngọc điệp, năm trước lúc tu sửa ta rảnh rỗi đi nhìn, không thấy cái gì, chỉ vô tình nhìn đến thời gian hoàng hậu nương nương phong hậu, chính là…. Ha ha, hoàng hậu nương nương hẳn là nhớ rõ?”
Phùng hoàng hậu bỗng nhiên hiểu được, sắc mặt nháy mắt không còn chút máu, kích động: “Ngươi… mà thôi, nói này đó để làm gì, an tâm dùng bữa đi….”
Kỳ Hoa vẫn không hiểu, nhíu mày nhìn Phùng hoàng hậu, khóe miệng Kỳ Kiêu tràn ra một nụ cười lạnh, hiện tại mới biết dọa người sao? Hiện tại mới biết, có một số việc là không thể nào che giấu được sao? Kỳ Kiêu cười khẽ, gằn từng chữ: “Đại điển phong hậu của hoàng hậu nương nương là mười sáu tháng hai năm Tân Sửu, mà địa điển đăng cơ của hoàng thượng, là hai mươi tám tháng giêng năm Tân Sửu.”
Tiết quý phi nghe vậy cười nhạt một tiếng, giống như xem kịch vui nhìn Phùng hoàng hậu, mọi người sửng sốt, lập tức hiểu được, nháy mắt im lặng, nhìn nhau không biết nói gì cho phải. Kỳ Kiêu vẫn lạnh mặt, nhìn Phùng hoàng hậu nhẹ giọng cười ra tiếng: “Này chính là chuyện ta không rõ, Thái tử ta, còn được thụ phong turớc phụ hoàng mẫu hậu, chuyện này nói không thông a.”
Kỳ Kiêu nhìn chằm chằm Phùng hoàng hậu mặt xắm như tro tàn, cười đến làm người ta sợ hãi: “Hoàng thượng còn chưa đăng cơ, ta đã là Thái tử, là làm sao thế này?”
Phùng hoàng hậu giống như cá rời khỏi nước vậy, bị Kỳ Kiêu hỏi đến một câu cũng nói không nên lời, chỉ trắng bệch mặt thở gấp. Năm đó Vũ đế phong Kỳ Kiêu cònt rong tã lót làm Thái tử, thánh chỉ buông xuống mấy ngày Vũ đế liền qua đời, đến sau mới có chuyện hoàng đế bức Hiếu Hiền hoàng hậu thoái vị, chuyện dơ bẩn này mặc dù lúc đó bọn họ đã ra sức lau đi, nhưng ngày sinh của Kỳ Kiêu, ngày Kỳ Kiêu được phong làm Thái tử đều được ghi lại rõ ràng trên ngọc điệp, không ai có thể sửa. Phùng hoàng hậu nắm chặt tay, chỉ hận hoàng đế không giải quyết thỏa đáng, để xyả ra một thứ ngoài ý muốn như vậy! Nếu hôm nay Kỳ Kiêu thật đem toàn bộ chuyện năm đó lật ra, ngay cả ngai vàng của hoàng đế đều là danh không chính ngôn không thuận, càng đừng nói đến con trai mình, tuyệt đối không thể kế vị! Phùng hoàng hậu phẫn hận nhìn Kỳ Kiêu, nàng ngàn tính vạn tính, lại không nghĩ đến Kỳ Kiêu sẽ bắt lấy việc này, ở htời điểm quan trọng này làm khó dễ, Phùng hoàng hậu hít sâu một hơi mới khống chế không nhào đến bắt Kỳ Kiêu đồng quy vu tận!
So với Phùng hoàng hậu giận đến khó thở, Kỳ Kiêu lại nhàn nhã như mèo vờn chuột, thưởng thức trò hề của Phùng hoàng hậu một lúc lâu mới lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương không nói được sao?”
Phùng hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đại hận, lập tức đứng lên cao giọng: “Người đến! Đem hắn….”
“Hoàng hậu nương nương nguôi giận….” Kỳ Kiêu cười khẽ, chậm rì rì dùng đũa gắp một miếng cá, nhẹ giọng, “Bất quá là một ít chuyện cũ, tức giận làm gì?”
Phùng hoàng hậu vốn cho rằng Kỳ Kiêu đã biết cái gì nên mới không động đũa, không nghĩ đến hiện tại lại cầm lên, Phùng hoàng hậu sửng sốt, khẩn trương nhìn động tác của Kỳ Kiêu một câu cũng không dám nói, giống như sợ vừa ra tiếng Kỳ Kiêu sẽ không lại ăn, Kỳ Kiêu cười trào phúng, chậm rãi bỏ cá vào miệng, nhìn Phùng hoàng hậu cười nhạt.
Tảng đá trong lòng Phùng hoàng hậu rơi xuống, mất hết sức lực ngã ngồi trên ghế khắc hoa, nàng lo sợ không yên nhìn Kỳ Kiêu, trong lòng thấp thỏm… có lẽ, không có ngoài ý muốn đi?
Phùng hoàng hậu thở gấp, thường thường dùng khóe mắt đảo qua Kỳ Kiêu, chỉ chờ hắn phát độc, ai ngờ, Kỳ Hoa ngồi một bên đột nhiên đánh rơi đũa, ngã xuống!
“A, oa…..”
Chỉ trong chớp mắt, Kỳ Hoa cuộn mình trên mặt đất đột nhiên nôn ra một ngụm cơm liền mãnh liệt ho khan, Phùng hoàng hậu nhìn theo, chỉ thấy Kỳ Hoa như bị người bóp chặt cổ vậy, ho không ngừng, Phùng hoàng hậu sợ hãi xông đến, vội thay Kỳ Hoa vỗ lưng, ai ngờ càng vỗ Kỳ Hoa càng ho, cuối cùng cong người nôn ra một bãi máu đen tanh, Phùng hoàng hậu thất kinh, cao giọng thét: “Hoa nhi! Hoa nhi!!! Mau gọi ngự y, nhanh!!! Hoa nhi, Hoa nhi….”
Biến cố xảy ra quá nhanh, cung nhân đều sững sờ, bị Phùng hoàng hậu gào thét mới giật mình phản ứng lại, lảo đảo chạy đi gọi thái y, trong điện nhất thời một mảnh hỗn loạn, chỉ có Kỳ Kiêu vẫn ngồi tại chỗ, Phùng hoàng hậu mạnh quay đầu nhìn Kỳ Kiêu, khóe miệng Kỳ Kiêu vẫn mang tia cười, lấy khăn lau tay, trầm giọng: “Giang Đức Thanh….”
Giang Đức Thanh vẫn chờ ngoài điện nghe gọi vội đi đến, Kỳ Kiêu ném khăn tay lên bàn: “Đi gọi Cấm vệ đến, giữ nghiêm Phượng Hoa cung, không cho bất luận kẻ nào ra vào, không cho bất cứ kẻ nào động đến một ly một hào đồ vật trong điện, một cọng cây ngọn cỏ trong cung này, không cho bất kỳ ai tùy ý đi lại!”
“Truyền Cấm vệ cái gì! Đây là cung điện của bản cung!” Nay Phùng hoàng hậu đã rõ ràng hơn nửa, trong lòng dị thường sợ hãi, lạnh giọng, “Không có ý chỉ của bản cung, ai dám vọng động?!”
Kỳ Kiêu giống như không nghe thấy lời Phùng hoàng hậu, lạnh giọng tiếp tục: “Làm xong, lại đi gọi Tông Nhân phủ đến đây, làm cho bọn họ tra rõ cho cô… là ai dám can đảm tàn hại hoàng tự!”
Kỳ Kiêu quay đầu nhìn Phùng hoàng hậu, cười: “Có lẽ hoàng hậu nương nương cũng muốn biết là ai phải hại Kỳ Hoa đúng không? Nếu nương nương còn phải ngăn cản, ta có lẽ không thể không nghĩ nhiều, đến cùng là vì cớ gì… nương nương lại muốn bao che cho người nọ như vậy.”
Phùng hoàng hậu đầy đầu mồ hôi lạnh, phấn trên mặt bong ra, sợi tóc bết trên trán, chật vật ng4 ngồi dưới đất….
Ngay cả các hoàng tử khác như Kỳ Hoa, cho dù bát đĩa dùng hằng ngày không xa hoa đến mức toàn bộ bằng bạc như Kỳ Kiêu thì cũng ở miệng bát, đáy khay, đầu đũa bọc một tầng bạc mỏng, mà đũa là phức tập nhất, bởi vì đũa bằng bạc thuần rất nặng, lại cực dễ bị đen, cho nên trong cung dùng cách bọc một lớp mỏng, nhẹ nhàng dễ lấy, bị bẩn cũng dễ thay đổi hơn mà không tiêu tốn nhiều. Mà để dễ nhìn, miếng bọc lại chia làm nhiều loại, có chạm rỗng khắc hoa, cũng có hình rồng, còn có khắc đôi ba câu thơ, hiện giờ trong phủ Kỳ Kiêu cũng dùng loại đũa như vậy.
Trong chính điện noãn các Phượng Hoa cung, Kỳ Kiêu không lên tiếng đáng giá đũa khắc tinh xảo trong tay, nếu không phải là biết trước, hắn thật là không nhìn ra đây không phải là bạc.
Phùng hoàng hậu ân cần để người đem một phần cá nấu dấm chua trước mặt mình đưa sang cho Kỳ Kiêu, cười: “Bản cung nhớ rõ ngươi thích nhất món này, trước đây còn có thể ăn được nửa con cá đâu, ha ha…. Lúc ấy hoàng thượng đã nói cho bản cung, Thái tử sức ăn tốt như vậy, về sau khẳng định rất khỏe mạnh, là có thể đảm đương gánh nặng làm việc lớn, lời vàng ngọc của hoàng thượng, quả nhiên không sai.”
Kỳ Kiêu im lặng không nói nhìn Phùng hoàng hậu ựt biên tự diễn, nâng mi nhìn lướt qua Tiết quý phi ngồi phía bên kia, sắc mặt Tiết quý phi trắng bệch, thừa dịp không người chú ý trộm nhẹ lắc đầu. Kỳ Kiêu thầm cười lạnh, từ ngày hôm đó Tiết quý phi mật báo xong Kỳ Kiêu cũng chưa hoàn toàn tin, thẳng đến buổi tối hôm đó, Hỉ Tường ở trong cung phái người truyền tin, Kỳ Kiêu mới thật xác định, Phùng hoàng hậu muốn dùng biện pháp cực kỳ ngu xuẩn này cướp mạng hắn.
Có đôi khi Kỳ Kiêu thật sự nghĩ không rõ, vì sao Phùng hoàng hậu có thể một lần lại một lần tin tưởng rằng nàng còn có khả năng xoay chuyển tình thế đâu? Ngay cả Phùng lão thái gia đều đã buông tay, làm sao nàng còn chưa mệt? Kỳ Kiêu thầm thở dài, đại khái giống như lời Đôn Túc trưởng công chúa nói, người thông minh vĩnh viễn không hiểu được kẻ ngu ngốc nghĩ cái gì.
Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi Kỳ Kiêu biết tin, vừa lúc là ngày mười lăm, sau khi mọi người thỉnh an hoàng đế, vì sắc trời còn sớm, Phùng hoàng hậu liền thu xếp mời mọi người đến Phượng Hoa cung ăn “cơm đoàn viên”, Kỳ Kiêu nhếch môi cười, xem như Phùng hoàng hậu không có có lệ hắn, cơm tiễn đưa a, hơn người món sơn hao hải vị, khác hẳn ngày thường.
Kỳ Kiêu thói quen vuốt ve mệnh phù bên hông, chuyện trong cung hắn đều nói với Bách Nhận, hôm nay trước khi ra phủ Bách Nhận dứt khoát muốn theo, muốn dịch dung giả làm tiểu thái giám theo vào, Kỳ Kiêu cười khẽ, vì khiến hắn yên lòng mà hao tốn không ít công sức, cuồi cùng còn đặc biệt mang mệnh phù bên mình, lcú này Bách Nhận mới miễn cưỡng yên tâm.
Mệnh phù ở mệnh ở, mệnh còn mệnh phù còn, Bách Nhận biết Kỳ Kiêu tuyệt đối sẽ không lấy mạng hắn phạm hiểm.
Phùng hoàng hậu thấy Kỳ Kiêu xuất thần không động đũa, trong lòng vội vã, miễn cưỡng cười: “Thái tử… làm sao đó? Là món ăn không hợp khẩu vị? Ai… bệnh của phụ hoàng ngươi vẫn không tốt, bản cung cũng không làm nhiều món, ủy khuất các ngươi.”
Vài vị hoàng tử phi tần nghe lời này vội đứng dậy nói không dám, chỉ có Kỳ Kiêu còn ngồi, Phùng hoàng hậu nhìn cũng thấy mất mặt, xấu hổ cười: “Được rồi, người một nhà dùng cơm, nhiều quy củ như vậy làm gì, mau ngồi đi.”
Mọi người ngồi xuống, Kỳ Kiêu dùng đũa tách cá nấu dấm chua trước mắt, đũa bạc vẫn sáng bóng, Phùng hoàng hậu lặng lẽ thở ra một hơi, ai ngờ Kỳ Kiêu lại buông đũa. Phùng hoàng hậu mất nhiều công sức như vậy, nay là được ăn cả ngã về không, trong lòng đã sớm vội vã, gặp Kỳ Kiêu như vậy nhịn không được hỏi: “Hôm nay Thái tử làm sao vậy? Một miếng cũng không ăn, là thân mình không khỏe sao?”
Kỳ Kiêu nâng mi, lẳng lặng nhìn Phùng hoàng hậu không nói, Phùng hoàng hậu bị Kỳ Kiêu nhìn run lên, miễn cưỡng giật khóe miệng: “Đứa nhỏ này… làm sao lại chỉ nhìn bản cung?”
Trong lòng Kỳ Hoa đã sớm hoảng, sắc mặt trắng bệch liếc mắt nhìn Kỳ Kiêu, chạm đến ánh mắt Kỳ Kiêu liề vội cúi đầu không dám lại ngẩng lên, Phùng hoàng hậu so với Kỳ Hoa cũng chẳng tốt được bao nhiêu, bị Kỳ Kiêu nhìn một hồi đã duy trì không được mặt cười, nhíu mi quay đầu nhìn ma ma tâm phúc, lão ma ma biết ý, nhíu mày: “Điện hạ, hoàng hậu nương nương đang nói chuyện với điện hạ đâu, điện hạ không đáp một lời, đây là quy củ gì?!”
Kỳ Kiêu nhếch môi cười: “Hoàng hậu nương nương thứ tội, ta chỉ là hiếu kỳ, từ khi ta còn trong tã lót đến mười lăm tuổi ra cung xây phủ, thời gian đó tuy không thường xuyên cùng hoàng hậu nương nương ngồi cùng một bàn cơm, nhưng nhiều lần như vậy… vẫn là lần đầu tiên nương nương thúc giục ta động đũa, ta vui sướng lại kinh hãi không thôi, quên trả lời.”
Phùng hoàng hậu bị hắn nói đến chỗ đau, càng thêm kích động, cười gượng nhìn quanh: “Xem xem… đứa nhỏ này nói cái gì, giống như maấy năm nay bản cung đối đãi tệ với ngươi vậy.”
Kỳ Kiêu lắc đầu cười: “Ta tuyệt không có ý này, hoàng hậu nương nương thương ta như thế nào, từng chuyện Kỳ Kiêu đều ghi tạc trong lòng.”
Trái tim Phùng hoàng hậu nhảy dựng, nàng tự nhận lần này chính mình làm việc vô cùng bí mật, từ trù tính đến hạ độc, từng chi tiết nàng đều suy tính kỹ, không có khả năng bị lộ ra, Phùng hoàng hậu miễn cưỡng giữ vững tinh thần, lắc đầu cười: “Nói cái gì… bản cung là mẫu thân ngươi, thương ngươi đối tốt với ngươi là việc nên làm.”
Kỳ Kiêu a một tiếng, cười lặp lại: “Mẫu thân ta… nói đến chuyện này, ta còn có điều không rõ, thỉnh hoàng hậu nương nương giải thích.”
Sắc mặt Phùng hoàng hậu trắng bệch, bất ăn lấy khăn tay xoa thái dương, thấp giọng: “Ngươi hỏi đi.”
“Ta… sinh ngày hai mươi bảy tháng mười một năm Canh Tí.” Kỳ Kiêu cười nhẹ, chậm rãi nói, “Đây là chuyện mỗi người đều biết, không thể làm giả đúng không?”
Trong lòng Phùng hoàng hậu lộp bộp một tiếng, trước mặt rất nhiều người như vậy, Kỳ Kiêu đến cùng là muốn làm cái gì?! Trái tim Phùng hoàng hậu đập mạnh, chẳng lẽ muốn lật nợ cũ? Nàng chuyển chuyển mắt nghĩ, yên lòng, nàng gả cho hoàng đế năm Mậu Tuất, ở giữa cách một năm, cho dù nói Kỳ Kiêu là nàng sinh, tính thời gian cũng là có thể!
Phùng hoàng hậu ho một tiếng không kiên nhẫn nói: “Ngọc điệp (bia ngọc) viết là thật, đương nhiên không thể giả mạo.”
Kỳ Kiêu lại cười, không nhanh không chậm nói: “Ta cũng từng nghe người ta nói qua, bởi vì truyền vị cho đích trưởng, ta vừa sinh ra đã được phong làm Hoàng Thái tử, này cũng không sai đi?”
Phùng hoàng hậu nhíu mi, trong lòng thoáng cảm giác có gì không đúng, nhưng không nghĩ ra được, đây lại là sự thật, nàng không thể bác bỏ, chỉ phải gật đầu, Kỳ Kiêu thấy thế cười: “Này chính là việc ta không rõ, quy củ của lão tổ tông, mỗi mười năm phải tu sửa ngọc điệp, năm trước lúc tu sửa ta rảnh rỗi đi nhìn, không thấy cái gì, chỉ vô tình nhìn đến thời gian hoàng hậu nương nương phong hậu, chính là…. Ha ha, hoàng hậu nương nương hẳn là nhớ rõ?”
Phùng hoàng hậu bỗng nhiên hiểu được, sắc mặt nháy mắt không còn chút máu, kích động: “Ngươi… mà thôi, nói này đó để làm gì, an tâm dùng bữa đi….”
Kỳ Hoa vẫn không hiểu, nhíu mày nhìn Phùng hoàng hậu, khóe miệng Kỳ Kiêu tràn ra một nụ cười lạnh, hiện tại mới biết dọa người sao? Hiện tại mới biết, có một số việc là không thể nào che giấu được sao? Kỳ Kiêu cười khẽ, gằn từng chữ: “Đại điển phong hậu của hoàng hậu nương nương là mười sáu tháng hai năm Tân Sửu, mà địa điển đăng cơ của hoàng thượng, là hai mươi tám tháng giêng năm Tân Sửu.”
Tiết quý phi nghe vậy cười nhạt một tiếng, giống như xem kịch vui nhìn Phùng hoàng hậu, mọi người sửng sốt, lập tức hiểu được, nháy mắt im lặng, nhìn nhau không biết nói gì cho phải. Kỳ Kiêu vẫn lạnh mặt, nhìn Phùng hoàng hậu nhẹ giọng cười ra tiếng: “Này chính là chuyện ta không rõ, Thái tử ta, còn được thụ phong turớc phụ hoàng mẫu hậu, chuyện này nói không thông a.”
Kỳ Kiêu nhìn chằm chằm Phùng hoàng hậu mặt xắm như tro tàn, cười đến làm người ta sợ hãi: “Hoàng thượng còn chưa đăng cơ, ta đã là Thái tử, là làm sao thế này?”
Phùng hoàng hậu giống như cá rời khỏi nước vậy, bị Kỳ Kiêu hỏi đến một câu cũng nói không nên lời, chỉ trắng bệch mặt thở gấp. Năm đó Vũ đế phong Kỳ Kiêu cònt rong tã lót làm Thái tử, thánh chỉ buông xuống mấy ngày Vũ đế liền qua đời, đến sau mới có chuyện hoàng đế bức Hiếu Hiền hoàng hậu thoái vị, chuyện dơ bẩn này mặc dù lúc đó bọn họ đã ra sức lau đi, nhưng ngày sinh của Kỳ Kiêu, ngày Kỳ Kiêu được phong làm Thái tử đều được ghi lại rõ ràng trên ngọc điệp, không ai có thể sửa. Phùng hoàng hậu nắm chặt tay, chỉ hận hoàng đế không giải quyết thỏa đáng, để xyả ra một thứ ngoài ý muốn như vậy! Nếu hôm nay Kỳ Kiêu thật đem toàn bộ chuyện năm đó lật ra, ngay cả ngai vàng của hoàng đế đều là danh không chính ngôn không thuận, càng đừng nói đến con trai mình, tuyệt đối không thể kế vị! Phùng hoàng hậu phẫn hận nhìn Kỳ Kiêu, nàng ngàn tính vạn tính, lại không nghĩ đến Kỳ Kiêu sẽ bắt lấy việc này, ở htời điểm quan trọng này làm khó dễ, Phùng hoàng hậu hít sâu một hơi mới khống chế không nhào đến bắt Kỳ Kiêu đồng quy vu tận!
So với Phùng hoàng hậu giận đến khó thở, Kỳ Kiêu lại nhàn nhã như mèo vờn chuột, thưởng thức trò hề của Phùng hoàng hậu một lúc lâu mới lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương không nói được sao?”
Phùng hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đại hận, lập tức đứng lên cao giọng: “Người đến! Đem hắn….”
“Hoàng hậu nương nương nguôi giận….” Kỳ Kiêu cười khẽ, chậm rì rì dùng đũa gắp một miếng cá, nhẹ giọng, “Bất quá là một ít chuyện cũ, tức giận làm gì?”
Phùng hoàng hậu vốn cho rằng Kỳ Kiêu đã biết cái gì nên mới không động đũa, không nghĩ đến hiện tại lại cầm lên, Phùng hoàng hậu sửng sốt, khẩn trương nhìn động tác của Kỳ Kiêu một câu cũng không dám nói, giống như sợ vừa ra tiếng Kỳ Kiêu sẽ không lại ăn, Kỳ Kiêu cười trào phúng, chậm rãi bỏ cá vào miệng, nhìn Phùng hoàng hậu cười nhạt.
Tảng đá trong lòng Phùng hoàng hậu rơi xuống, mất hết sức lực ngã ngồi trên ghế khắc hoa, nàng lo sợ không yên nhìn Kỳ Kiêu, trong lòng thấp thỏm… có lẽ, không có ngoài ý muốn đi?
Phùng hoàng hậu thở gấp, thường thường dùng khóe mắt đảo qua Kỳ Kiêu, chỉ chờ hắn phát độc, ai ngờ, Kỳ Hoa ngồi một bên đột nhiên đánh rơi đũa, ngã xuống!
“A, oa…..”
Chỉ trong chớp mắt, Kỳ Hoa cuộn mình trên mặt đất đột nhiên nôn ra một ngụm cơm liền mãnh liệt ho khan, Phùng hoàng hậu nhìn theo, chỉ thấy Kỳ Hoa như bị người bóp chặt cổ vậy, ho không ngừng, Phùng hoàng hậu sợ hãi xông đến, vội thay Kỳ Hoa vỗ lưng, ai ngờ càng vỗ Kỳ Hoa càng ho, cuối cùng cong người nôn ra một bãi máu đen tanh, Phùng hoàng hậu thất kinh, cao giọng thét: “Hoa nhi! Hoa nhi!!! Mau gọi ngự y, nhanh!!! Hoa nhi, Hoa nhi….”
Biến cố xảy ra quá nhanh, cung nhân đều sững sờ, bị Phùng hoàng hậu gào thét mới giật mình phản ứng lại, lảo đảo chạy đi gọi thái y, trong điện nhất thời một mảnh hỗn loạn, chỉ có Kỳ Kiêu vẫn ngồi tại chỗ, Phùng hoàng hậu mạnh quay đầu nhìn Kỳ Kiêu, khóe miệng Kỳ Kiêu vẫn mang tia cười, lấy khăn lau tay, trầm giọng: “Giang Đức Thanh….”
Giang Đức Thanh vẫn chờ ngoài điện nghe gọi vội đi đến, Kỳ Kiêu ném khăn tay lên bàn: “Đi gọi Cấm vệ đến, giữ nghiêm Phượng Hoa cung, không cho bất luận kẻ nào ra vào, không cho bất cứ kẻ nào động đến một ly một hào đồ vật trong điện, một cọng cây ngọn cỏ trong cung này, không cho bất kỳ ai tùy ý đi lại!”
“Truyền Cấm vệ cái gì! Đây là cung điện của bản cung!” Nay Phùng hoàng hậu đã rõ ràng hơn nửa, trong lòng dị thường sợ hãi, lạnh giọng, “Không có ý chỉ của bản cung, ai dám vọng động?!”
Kỳ Kiêu giống như không nghe thấy lời Phùng hoàng hậu, lạnh giọng tiếp tục: “Làm xong, lại đi gọi Tông Nhân phủ đến đây, làm cho bọn họ tra rõ cho cô… là ai dám can đảm tàn hại hoàng tự!”
Kỳ Kiêu quay đầu nhìn Phùng hoàng hậu, cười: “Có lẽ hoàng hậu nương nương cũng muốn biết là ai phải hại Kỳ Hoa đúng không? Nếu nương nương còn phải ngăn cản, ta có lẽ không thể không nghĩ nhiều, đến cùng là vì cớ gì… nương nương lại muốn bao che cho người nọ như vậy.”
Phùng hoàng hậu đầy đầu mồ hôi lạnh, phấn trên mặt bong ra, sợi tóc bết trên trán, chật vật ng4 ngồi dưới đất….
Tác giả :
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa