Thiên Hình Kỷ
Quyển 1 - Chương 10: Có ý gì?
Bị lừa rồi!
Vô Cữu đập mặt xuống đất, tuy hắn chưa nhìn rõ tình hình chung quanh nhưng trong lòng đã biết rõ hoàn cảnh hiện nay của chính mình.
Còn suy nghĩ làm gì nữa? chắc chắn bị lừa rồi!
Cái tên Mộc Thân kia mặt mày trắng trẻo trông rất phúc hậu thực ra bên trong lại là người không tốt. Gã đem bổn công tử đến cái hoang sơn dã lĩnh này chính là để giết người diệt khẩu.
Than ôi trách cho bản thân lỡ bước lên thuyền địch, một lần sảy chân là ôm hận nghìn thu!
Chỉ là, nơi đây là thâm sơn cùng cốc, vừa rồi còn nghe tiếng cửa đá đóng lại. Nếu hắn muốn giết người thì cần phải ra tay ngay chứ, việc gì phải vẽ vời cho thêm chuyện. . .
Vô Cữu nằm rạp trên đất, đưa mắt quan sát chung quanh.
Chỉ thấy trước mắt là một mảnh tối đen như mực, cái gì cũng không thể thấy rõ. Cùng với những khí lạnh ẩm ướt đầy rẫy xung quanh cùng với mùi tanh hôi, ngửi vào khiến cho người ta có cảm giác nôn mửa.
Vô Cữu nhanh tay ôm lấy hành lý bị rơi trên đất loay hoay tìm đá đánh lửa để thắp sáng. Sau một hồi sờ soạng thì dường như chạm phải vật gì đó. Hắn nhanh chóng cầm lên mà xem, hai tay nắm nắm bóp bóp để xem vật mình cầm là gì.
Cảm giác thô rác khô khan, truyền đến tay.
Cái gì…
Đúng lúc, tiếng gió truyền đến, xa xa còn lấp lóe ánh lửa, nó xua đi cái hắc ám đầy rẫy nơi đây.
Vô Cữu bỗng nhạc nhiên và nhìn rõ vật mình đang cầm trên tay.
Nhờ ánh lửa hắn mới biết rõ trên tay mình đang cầm một cái tử thi khô quắt!
Sắc mặt Vô Cữu vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng ngã nhào ra xa. Qua một lúc mới dừng lại, vẻ mặt thất thần hiện ra.
Ông t.. r..ời.. ơi bốn phía nơi đây đều là một đống tử thi bừa bãi.. đây .. đây.. là cái nơi quỷ quái nào vậy?
Ánh lửa chiếu đến từ một chiếc bát màu đỏ, bên cạnh chiếc bát là một cỗ quan tài bằng đá. Nói cách khác cái bát đó chính là cái chong đèn của người chết. Từng đợt sáng âm u lạnh lẽo tỏa ra, giờ đây hắn mới thấy rõ nơi đây là một cái huyệt động to chừng hơn mười trượng. Bốn phía ngập tràn tử thi, rõ ràng là một cái mộ tập thể rồi…
Vô Cửu sỡ hại mà lau mồ hôi lạnh trên trán. Hắn đang cố gắng phục hồi lại tinh thần trong lúc hoảng sợ, hắn đang sợ tới mực sắp vãi hết cả quần.
"Oanh —— "
Một âm thanh nặng nề truyền đến từ chiếc quan tài, ngay sau đó nắp quan tài liền cọc cạch.Chỉ thoáng chốc, một thân hình đạo nhân từ bên trong quan tài bước ra, mái tóc bù xù che kín khuôn mặt, hai tay giang ra đằng trước, mười ngón tay múa may, thân hình lại tung bay, miệng phát ra một tiếng cười rợn người!
Chết rồi, đây không phải là thi biến trong truyền thuyết sao? Hay nó là một con ác quỷ…
Vô Cữu bất chấp tất cả mà lao đầu bỏ chạy, hắn hoảng loạn chạy bừa rồi “Phanh” một tiếng thật lớn đâm sầm vào cửa đá khiến cho hoa mày chóng mặt ngã sầm một cái trên đất.
Lập tức có một tiếng cười vang lên :”Kiệt kiệt.. đệ tử của lão phu rất hiếu thuận.. Lại mang tới một con mồi tươi ngon..”
Tên Mộc Thân chết tiệt, vậy mà dám bái một tên Quỷ vật làm sư phụ.
Mà như thế nào là mồi tươi ngon? Chả nhẽ kết cục của bổn công tử cũng giống như vô vàn tử thi trước mặt sao?
Vô Cữu tuyệt vọng mà đạp mạnh vào cửa đá, nhưng cửa đá lại không chút sứt mẻ nào. Ngoài trừ cánh cửa là nơi duy nhất ra vào nơi đây không còn lối thoát nào khác. Hắn đang vô vọng mà nhìn ngó xung quanh thì bóng đen mang theo mùi hôi tanh tưởi đã đánh tới.
Đã xong rồi, thế là hết! Ta đây sống còn chưa đủ, chưa biết mùi đời đã bị nạp mạng, chết một cách nhạt nhẽo vậy sao?. . .
Vô Cữu trong lúc gần kề cái chết mà không hoảng loạn, hắn vội vàng nhảy lên ra sức liều mạng, hắn nhanh chóng móc từ trong ngực ra một mảnh ra thú rồi hướng phía trước mà ném một cái.
Đây chính là bảo bối mà Kỳ tán nhân tặng cho hắn, nghe nói là Ẩn phù còn chứa cả Kiếm phù. Cái này ném ra chắc chắn là phải có tác dụng gì đó chứ.
Ồ, sao lại không có động tĩnh gì?
Vô Cữu không suy nghĩ được nhiều mà nhanh chóng móc ra một mảnh da nữa đập một cái. Mà tấm da thú cứ như lá cây trực tiếp rơi xuống không có xuất hiện biến hóa gì thêm.
Kỳ tán nhân, ngươi cố tình hại ta sao? Đây là cái Phù Lục chó má gì? Sao mà dùng đây?
Trong lúc hắn đang chửi rủa thì bóng đen đã đến trước mặt…
Vô Cữu kinh hãi muôn phần, đang ra sức tránh né. Nhưng chân vừa động đã bị cứng lại như là trúng tà, toàn thân không thể nhúc nhích được. Hắn đang trố mặt ngạc nhiên, đành thở dài một tiếng.
Hài! Mặc dù chú ý cẩn thận đến mấy cũng không thoát khỏi số kiếp đã định.Chỉ đáng tiếc là chết ở nơi hoang sơn cùng cốc khó có thể báo được thù nhà và nhất là Tử Yên Tiên Tử cũng không hề biết mình ra đi. . .
Cái bàn tay đoạt mệnh của hồn quỷ đã chạm vào ngực, móng tay dài hơn một tấc đã phát ánh sáng lạnh buốt. Giờ đây chỉ còn đứng trơ nhìn như cây khô gục ngã tại chỗ. Mà đúng lúc này dị biến chợt nổi lên.
“Phanh” một tiếng, quần áo rách nát. Tiếp theo không phải là lồng ngực bị xé rách mà một đạo ánh sáng đen lóe lên rồi “Oanh” một tiếng đem bàn tay quỷ và bóng thi ma hất mạnh ra xa. Một màn sương mù hiện lên cùng với tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền đến, làn sương mù cứ dây dưa với bóng thi ma không dời, khiến cho cả huyệt mộ nơi này đều chìm vào trong làn tranh đấu, cùng với từng tiếng chém giết vang lên khiến người nghe xúc động không thôi.
Một lát sau, một âm thanh bi thảm vang lên, rồi một bóng hình rơi “Bịch” một tiếng xuống đất. Sương mù đã tan, một cây đoản kiếm lắc lư rơi xuống…
Vô Cữu nhìn xem mà há hốc mồm trông như người mất hồn. Thân thể hắn hoàn toàn lạnh lại, nhưng trước tình cảnh khó tin, hắn cứ đứng như trời chồng.
Vốn đã thập tử vô sinh rồi mà trong nguy cấp gặp dữ hóa lành.
Mà cứu bổn công tử lại chính là cây đoản kiếm, phụ thân để lại.
Một thanh kiếm cùn mà thôi, sao lại quỷ dị đến thế? Trông nó đuổi giết thi ma không ngừng vì lý do gì? Trừ gian diệt ác chăng?
Chong đèn trước quan tài đá vẫn tỏa ra ánh sáng lập lòe, chốc lát lại bừng sáng lên. Bốn phía lại quay về tĩnh mịch với khí lạnh tràn ngập khắp nơi. Mà động tĩnh trong huyệt mộ lớn như thế cũng không có ảnh hưởng gì đến thế giới bên ngoài…
Vô Cữu liếc nhìn chiếc cửa đá đóng kín cửa, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống quần áo rách nát ở trước ngực mà vẫn chưa tỉnh táo lại. Hắn đi đi lại lại vài bước sau đó cúi người nhặt thanh đoản kiếm lên rồi xem xét tỉ mỉ.
Vỏ kiếm vẫn cũ nát như trước, trên phần rỉ sét cũng nhiều hơn ba phần. Trừ cái đó ra thì nó hoàn toàn không có gì khác lạ cả. Cách đó hai trượng, chính là cái Quỷ vật đang nằm, giờ đây nó không còn dữ tợn và đáng sợ nữa mà trở nên giống với những xác chết xung quanh đây, thân thể khô quắt như là bị hút đi tất cả tinh huyết. Trông nó hoàn toàn ăn nhập với huyệt mộ nơi đây, chỉ trừ trên cánh tay rất đen và mọc ra chi chít lông mà thôi.
Vô Cữu đang còn khiếp sợ nhưng cũng nhẹ nhàng thở phào một cái.
Vừa rồi chính bổn công tử đã trông thấy rõ, không ngờ rằng đoản kiếm của mình lại có khả năng trừ ma diệt quỷ. Nếu đúng là như thế thì quả là bổn công tử đang ôm bảo vật rồi! có thể việc này hơi giống với hai cái tử thi hôm trước thì phải?
Vô Cữu đang nghĩ lại, điều làm cho hắn bất ngờ chính là đoản kiếm trên tay, hắn nắm chặt nó miệng còn nói lên may mắn.
Đã có bảo vật trừ quỷ diệt mà, lại có thể tự động bảo vệ chủ, quả là bảo bối rồi! cũng may lúc trước có đem giấu nó ở trước ngực mới có thể thoát được một mạng lần này.
Nhưng mà, cái quỷ vật kia có lai lịch ra sao? Tại sao lại phải sống ở trong quan tài? Còn có một tên đồ đệ bên ngoài, chắc nó rất lợi hại…
Vô Cữu lòng rối bời cũng không thèm tìm kiếm đáp án, hắn liền cất thanh đoản kiếm vào trong ngực, quay đầu nhìn ngó xung quanh, nhặt lên bọc hành lý đang bị mấy thây khô đè lên. Rồi tiện tay cũng nhặt hai cái Phù Lục bằng da thú.
Đây là chứng cứ để về sau, còn tính sổ với Kỳ tán nhân.
Cái cửa đá lớn vẫn không hề di chuyển, có lẽ cái tên Mộc Thân kia đang cười hả hê bên ngoài cũng nên. Trên mặt đất có hơn mười cái thây khô, có phải đây là “Mồi ngon” mà tên quỷ vật nói đến? Ta mà ra ngoài được sẽ không tha cho tên này. Bổn công tử có tam quyền lưỡng cước làm sao mà thua được tên nhóc có chút pháp thuật đây! Tạm tời cứ tìm đường ra đã sau đó tính tiếp!
Vô Cữu bình tĩnh lại, chậm rãi đi lại mấy chỗ thây khô, cái con quỷ vật kia chắc chắn sẽ không thể đả thương được người nữa rồi, đây mới là điều may mắn, hắn to gan đi về phía quan tài đá mà quan sát. Kiễng cái chân lên mà nhìn vào bên trong, nhưng chưa nhìn rõ cái gì đã bị hít phải một mùi hôi thối kiến cho hắn phải quay đầu nôn mửa.
Trong quan tài quái thi, quả thực là thối quá đi .
Vô Cữu dừng lại một lúc bịt mũi lại sau đó cầm lấy cái chong đèn mà nhìn lại bên trong quan tài.
Chiếc quan tài bằng đá đặt trên đất, cao hơn nửa người làm bằng Thạch đen, dài hơn một trượng, rộng ba thước, nắp dày ba tấc. Toàn thân áo quan tỏa ra nét âm trầm phức tập, đứng bên cạnh khiến con người không thấy thoải mái. Nhờ ánh sáng của chong đèn mà Vô Cữu nhìn thấy được bên trong quan tài rỗng có vung vãi mấy thứ đồ.
Tất cả chúng đều có màu xanh nhạt, đây hẳn là do quỷ vật kia lưu lại, đồ của của người đã chết chắc chắn là điềm xấu!
Vô Cữu nghĩ như vậy mà lòng bất an.
Quỷ vật ở trong huyệt mộ cần tinh huyết của người sống để ăn, còn thu nhận đồ đệ nữa, chắc hẳn là cũng có lai lịch. Hắn lưu lại vật này không phải là ngẫu nhiên thôi chứ?
Vô Cữu hít một hơi thật sâu, đem tay khua khoắng vào trong quan tài đá. Sau mấy hơi liền đi ra ngồi xổm trên đất bên cạnh chiếc chong đèn, sau đó ống tay áo vung lên liên tục.
Từ ống tay áo rơi ra mấy thứ đồ vật, đây là di vật trong quan tài của quỷ vật kia.
Có năm cục đá to chừng cỡ ngón tay cái, không phải là ngọc mà đẹp như Lưu Ly, trông rất tinh xảo, màu sắc lộ ra chút ít ánh sáng, một miếng ngọc phiến màu trắng to bằng ngón tay hai hơn ba tấc, có màu cũ nát tang thương, một tấm da thú màu vàng to hơn một thước phía sau có viết chữ.
Vô Cữu hơi chần chờ mà lật mặt sau của tấm da thú lên xem xét thật kỹ. Chữ viết ở trên rất nhỏ, có khoảng hai ba trăm từ cũng dễ nhìn. Nó có tên là Thiên Hình Phù Kinh.
Kinh văn sao?? Quỷ vật ăn thịt người cũng là quá đủ rồi chả lẽ lại muốn tụng kinh để sớm siêu độ..
“Phanh..”
Vô Cữu đang quan sát tấm da thú với vẻ khó hiểu chợt nghe thấy tiếng động, hắn vội vàng mang tất cả những đồ vật trên đất cất vào trong ống tay áo.
Mà tiếng động là do chiếc cửa đá mở ra, ba bóng người đang từ từ tiến vào. Đi đầu là một nam tử lạ mặt, ánh mắt nhìn tử thi vương vãi khắp nơi còn nhìn thấy một người đang ngồi xổm cạnh chiếc chong đèn mà ngạc nhiên vô cùng. Tay nâng bó đuốc mà quay đầu lại hỏi: ”Mộc đạo hữu, sao không đi lên đây. . .”
Nam tử đang đứng bên ngoài cửa đúng là Mộc Thân. Hai tay hắn đang bấm niệm pháp quyết lập tức giật mình mà ngẩn người ra vội vàng hất tay áo che dấu rồi đi đến với vẻ vui mừng :”Vô đạo hữu có việc gì sao?”
Vô Cữu đang nhìn ba người lạ xuất hiện sau đó lại nhìn về phía Mộc Thân.
Lời như vậy có ý gì? Trốn tránh trách nhiệm sao?
Còn ba người trẻ tuổi kia lai lịch ra sao…?
Vô Cữu đập mặt xuống đất, tuy hắn chưa nhìn rõ tình hình chung quanh nhưng trong lòng đã biết rõ hoàn cảnh hiện nay của chính mình.
Còn suy nghĩ làm gì nữa? chắc chắn bị lừa rồi!
Cái tên Mộc Thân kia mặt mày trắng trẻo trông rất phúc hậu thực ra bên trong lại là người không tốt. Gã đem bổn công tử đến cái hoang sơn dã lĩnh này chính là để giết người diệt khẩu.
Than ôi trách cho bản thân lỡ bước lên thuyền địch, một lần sảy chân là ôm hận nghìn thu!
Chỉ là, nơi đây là thâm sơn cùng cốc, vừa rồi còn nghe tiếng cửa đá đóng lại. Nếu hắn muốn giết người thì cần phải ra tay ngay chứ, việc gì phải vẽ vời cho thêm chuyện. . .
Vô Cữu nằm rạp trên đất, đưa mắt quan sát chung quanh.
Chỉ thấy trước mắt là một mảnh tối đen như mực, cái gì cũng không thể thấy rõ. Cùng với những khí lạnh ẩm ướt đầy rẫy xung quanh cùng với mùi tanh hôi, ngửi vào khiến cho người ta có cảm giác nôn mửa.
Vô Cữu nhanh tay ôm lấy hành lý bị rơi trên đất loay hoay tìm đá đánh lửa để thắp sáng. Sau một hồi sờ soạng thì dường như chạm phải vật gì đó. Hắn nhanh chóng cầm lên mà xem, hai tay nắm nắm bóp bóp để xem vật mình cầm là gì.
Cảm giác thô rác khô khan, truyền đến tay.
Cái gì…
Đúng lúc, tiếng gió truyền đến, xa xa còn lấp lóe ánh lửa, nó xua đi cái hắc ám đầy rẫy nơi đây.
Vô Cữu bỗng nhạc nhiên và nhìn rõ vật mình đang cầm trên tay.
Nhờ ánh lửa hắn mới biết rõ trên tay mình đang cầm một cái tử thi khô quắt!
Sắc mặt Vô Cữu vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng ngã nhào ra xa. Qua một lúc mới dừng lại, vẻ mặt thất thần hiện ra.
Ông t.. r..ời.. ơi bốn phía nơi đây đều là một đống tử thi bừa bãi.. đây .. đây.. là cái nơi quỷ quái nào vậy?
Ánh lửa chiếu đến từ một chiếc bát màu đỏ, bên cạnh chiếc bát là một cỗ quan tài bằng đá. Nói cách khác cái bát đó chính là cái chong đèn của người chết. Từng đợt sáng âm u lạnh lẽo tỏa ra, giờ đây hắn mới thấy rõ nơi đây là một cái huyệt động to chừng hơn mười trượng. Bốn phía ngập tràn tử thi, rõ ràng là một cái mộ tập thể rồi…
Vô Cửu sỡ hại mà lau mồ hôi lạnh trên trán. Hắn đang cố gắng phục hồi lại tinh thần trong lúc hoảng sợ, hắn đang sợ tới mực sắp vãi hết cả quần.
"Oanh —— "
Một âm thanh nặng nề truyền đến từ chiếc quan tài, ngay sau đó nắp quan tài liền cọc cạch.Chỉ thoáng chốc, một thân hình đạo nhân từ bên trong quan tài bước ra, mái tóc bù xù che kín khuôn mặt, hai tay giang ra đằng trước, mười ngón tay múa may, thân hình lại tung bay, miệng phát ra một tiếng cười rợn người!
Chết rồi, đây không phải là thi biến trong truyền thuyết sao? Hay nó là một con ác quỷ…
Vô Cữu bất chấp tất cả mà lao đầu bỏ chạy, hắn hoảng loạn chạy bừa rồi “Phanh” một tiếng thật lớn đâm sầm vào cửa đá khiến cho hoa mày chóng mặt ngã sầm một cái trên đất.
Lập tức có một tiếng cười vang lên :”Kiệt kiệt.. đệ tử của lão phu rất hiếu thuận.. Lại mang tới một con mồi tươi ngon..”
Tên Mộc Thân chết tiệt, vậy mà dám bái một tên Quỷ vật làm sư phụ.
Mà như thế nào là mồi tươi ngon? Chả nhẽ kết cục của bổn công tử cũng giống như vô vàn tử thi trước mặt sao?
Vô Cữu tuyệt vọng mà đạp mạnh vào cửa đá, nhưng cửa đá lại không chút sứt mẻ nào. Ngoài trừ cánh cửa là nơi duy nhất ra vào nơi đây không còn lối thoát nào khác. Hắn đang vô vọng mà nhìn ngó xung quanh thì bóng đen mang theo mùi hôi tanh tưởi đã đánh tới.
Đã xong rồi, thế là hết! Ta đây sống còn chưa đủ, chưa biết mùi đời đã bị nạp mạng, chết một cách nhạt nhẽo vậy sao?. . .
Vô Cữu trong lúc gần kề cái chết mà không hoảng loạn, hắn vội vàng nhảy lên ra sức liều mạng, hắn nhanh chóng móc từ trong ngực ra một mảnh ra thú rồi hướng phía trước mà ném một cái.
Đây chính là bảo bối mà Kỳ tán nhân tặng cho hắn, nghe nói là Ẩn phù còn chứa cả Kiếm phù. Cái này ném ra chắc chắn là phải có tác dụng gì đó chứ.
Ồ, sao lại không có động tĩnh gì?
Vô Cữu không suy nghĩ được nhiều mà nhanh chóng móc ra một mảnh da nữa đập một cái. Mà tấm da thú cứ như lá cây trực tiếp rơi xuống không có xuất hiện biến hóa gì thêm.
Kỳ tán nhân, ngươi cố tình hại ta sao? Đây là cái Phù Lục chó má gì? Sao mà dùng đây?
Trong lúc hắn đang chửi rủa thì bóng đen đã đến trước mặt…
Vô Cữu kinh hãi muôn phần, đang ra sức tránh né. Nhưng chân vừa động đã bị cứng lại như là trúng tà, toàn thân không thể nhúc nhích được. Hắn đang trố mặt ngạc nhiên, đành thở dài một tiếng.
Hài! Mặc dù chú ý cẩn thận đến mấy cũng không thoát khỏi số kiếp đã định.Chỉ đáng tiếc là chết ở nơi hoang sơn cùng cốc khó có thể báo được thù nhà và nhất là Tử Yên Tiên Tử cũng không hề biết mình ra đi. . .
Cái bàn tay đoạt mệnh của hồn quỷ đã chạm vào ngực, móng tay dài hơn một tấc đã phát ánh sáng lạnh buốt. Giờ đây chỉ còn đứng trơ nhìn như cây khô gục ngã tại chỗ. Mà đúng lúc này dị biến chợt nổi lên.
“Phanh” một tiếng, quần áo rách nát. Tiếp theo không phải là lồng ngực bị xé rách mà một đạo ánh sáng đen lóe lên rồi “Oanh” một tiếng đem bàn tay quỷ và bóng thi ma hất mạnh ra xa. Một màn sương mù hiện lên cùng với tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền đến, làn sương mù cứ dây dưa với bóng thi ma không dời, khiến cho cả huyệt mộ nơi này đều chìm vào trong làn tranh đấu, cùng với từng tiếng chém giết vang lên khiến người nghe xúc động không thôi.
Một lát sau, một âm thanh bi thảm vang lên, rồi một bóng hình rơi “Bịch” một tiếng xuống đất. Sương mù đã tan, một cây đoản kiếm lắc lư rơi xuống…
Vô Cữu nhìn xem mà há hốc mồm trông như người mất hồn. Thân thể hắn hoàn toàn lạnh lại, nhưng trước tình cảnh khó tin, hắn cứ đứng như trời chồng.
Vốn đã thập tử vô sinh rồi mà trong nguy cấp gặp dữ hóa lành.
Mà cứu bổn công tử lại chính là cây đoản kiếm, phụ thân để lại.
Một thanh kiếm cùn mà thôi, sao lại quỷ dị đến thế? Trông nó đuổi giết thi ma không ngừng vì lý do gì? Trừ gian diệt ác chăng?
Chong đèn trước quan tài đá vẫn tỏa ra ánh sáng lập lòe, chốc lát lại bừng sáng lên. Bốn phía lại quay về tĩnh mịch với khí lạnh tràn ngập khắp nơi. Mà động tĩnh trong huyệt mộ lớn như thế cũng không có ảnh hưởng gì đến thế giới bên ngoài…
Vô Cữu liếc nhìn chiếc cửa đá đóng kín cửa, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống quần áo rách nát ở trước ngực mà vẫn chưa tỉnh táo lại. Hắn đi đi lại lại vài bước sau đó cúi người nhặt thanh đoản kiếm lên rồi xem xét tỉ mỉ.
Vỏ kiếm vẫn cũ nát như trước, trên phần rỉ sét cũng nhiều hơn ba phần. Trừ cái đó ra thì nó hoàn toàn không có gì khác lạ cả. Cách đó hai trượng, chính là cái Quỷ vật đang nằm, giờ đây nó không còn dữ tợn và đáng sợ nữa mà trở nên giống với những xác chết xung quanh đây, thân thể khô quắt như là bị hút đi tất cả tinh huyết. Trông nó hoàn toàn ăn nhập với huyệt mộ nơi đây, chỉ trừ trên cánh tay rất đen và mọc ra chi chít lông mà thôi.
Vô Cữu đang còn khiếp sợ nhưng cũng nhẹ nhàng thở phào một cái.
Vừa rồi chính bổn công tử đã trông thấy rõ, không ngờ rằng đoản kiếm của mình lại có khả năng trừ ma diệt quỷ. Nếu đúng là như thế thì quả là bổn công tử đang ôm bảo vật rồi! có thể việc này hơi giống với hai cái tử thi hôm trước thì phải?
Vô Cữu đang nghĩ lại, điều làm cho hắn bất ngờ chính là đoản kiếm trên tay, hắn nắm chặt nó miệng còn nói lên may mắn.
Đã có bảo vật trừ quỷ diệt mà, lại có thể tự động bảo vệ chủ, quả là bảo bối rồi! cũng may lúc trước có đem giấu nó ở trước ngực mới có thể thoát được một mạng lần này.
Nhưng mà, cái quỷ vật kia có lai lịch ra sao? Tại sao lại phải sống ở trong quan tài? Còn có một tên đồ đệ bên ngoài, chắc nó rất lợi hại…
Vô Cữu lòng rối bời cũng không thèm tìm kiếm đáp án, hắn liền cất thanh đoản kiếm vào trong ngực, quay đầu nhìn ngó xung quanh, nhặt lên bọc hành lý đang bị mấy thây khô đè lên. Rồi tiện tay cũng nhặt hai cái Phù Lục bằng da thú.
Đây là chứng cứ để về sau, còn tính sổ với Kỳ tán nhân.
Cái cửa đá lớn vẫn không hề di chuyển, có lẽ cái tên Mộc Thân kia đang cười hả hê bên ngoài cũng nên. Trên mặt đất có hơn mười cái thây khô, có phải đây là “Mồi ngon” mà tên quỷ vật nói đến? Ta mà ra ngoài được sẽ không tha cho tên này. Bổn công tử có tam quyền lưỡng cước làm sao mà thua được tên nhóc có chút pháp thuật đây! Tạm tời cứ tìm đường ra đã sau đó tính tiếp!
Vô Cữu bình tĩnh lại, chậm rãi đi lại mấy chỗ thây khô, cái con quỷ vật kia chắc chắn sẽ không thể đả thương được người nữa rồi, đây mới là điều may mắn, hắn to gan đi về phía quan tài đá mà quan sát. Kiễng cái chân lên mà nhìn vào bên trong, nhưng chưa nhìn rõ cái gì đã bị hít phải một mùi hôi thối kiến cho hắn phải quay đầu nôn mửa.
Trong quan tài quái thi, quả thực là thối quá đi .
Vô Cữu dừng lại một lúc bịt mũi lại sau đó cầm lấy cái chong đèn mà nhìn lại bên trong quan tài.
Chiếc quan tài bằng đá đặt trên đất, cao hơn nửa người làm bằng Thạch đen, dài hơn một trượng, rộng ba thước, nắp dày ba tấc. Toàn thân áo quan tỏa ra nét âm trầm phức tập, đứng bên cạnh khiến con người không thấy thoải mái. Nhờ ánh sáng của chong đèn mà Vô Cữu nhìn thấy được bên trong quan tài rỗng có vung vãi mấy thứ đồ.
Tất cả chúng đều có màu xanh nhạt, đây hẳn là do quỷ vật kia lưu lại, đồ của của người đã chết chắc chắn là điềm xấu!
Vô Cữu nghĩ như vậy mà lòng bất an.
Quỷ vật ở trong huyệt mộ cần tinh huyết của người sống để ăn, còn thu nhận đồ đệ nữa, chắc hẳn là cũng có lai lịch. Hắn lưu lại vật này không phải là ngẫu nhiên thôi chứ?
Vô Cữu hít một hơi thật sâu, đem tay khua khoắng vào trong quan tài đá. Sau mấy hơi liền đi ra ngồi xổm trên đất bên cạnh chiếc chong đèn, sau đó ống tay áo vung lên liên tục.
Từ ống tay áo rơi ra mấy thứ đồ vật, đây là di vật trong quan tài của quỷ vật kia.
Có năm cục đá to chừng cỡ ngón tay cái, không phải là ngọc mà đẹp như Lưu Ly, trông rất tinh xảo, màu sắc lộ ra chút ít ánh sáng, một miếng ngọc phiến màu trắng to bằng ngón tay hai hơn ba tấc, có màu cũ nát tang thương, một tấm da thú màu vàng to hơn một thước phía sau có viết chữ.
Vô Cữu hơi chần chờ mà lật mặt sau của tấm da thú lên xem xét thật kỹ. Chữ viết ở trên rất nhỏ, có khoảng hai ba trăm từ cũng dễ nhìn. Nó có tên là Thiên Hình Phù Kinh.
Kinh văn sao?? Quỷ vật ăn thịt người cũng là quá đủ rồi chả lẽ lại muốn tụng kinh để sớm siêu độ..
“Phanh..”
Vô Cữu đang quan sát tấm da thú với vẻ khó hiểu chợt nghe thấy tiếng động, hắn vội vàng mang tất cả những đồ vật trên đất cất vào trong ống tay áo.
Mà tiếng động là do chiếc cửa đá mở ra, ba bóng người đang từ từ tiến vào. Đi đầu là một nam tử lạ mặt, ánh mắt nhìn tử thi vương vãi khắp nơi còn nhìn thấy một người đang ngồi xổm cạnh chiếc chong đèn mà ngạc nhiên vô cùng. Tay nâng bó đuốc mà quay đầu lại hỏi: ”Mộc đạo hữu, sao không đi lên đây. . .”
Nam tử đang đứng bên ngoài cửa đúng là Mộc Thân. Hai tay hắn đang bấm niệm pháp quyết lập tức giật mình mà ngẩn người ra vội vàng hất tay áo che dấu rồi đi đến với vẻ vui mừng :”Vô đạo hữu có việc gì sao?”
Vô Cữu đang nhìn ba người lạ xuất hiện sau đó lại nhìn về phía Mộc Thân.
Lời như vậy có ý gì? Trốn tránh trách nhiệm sao?
Còn ba người trẻ tuổi kia lai lịch ra sao…?
Tác giả :
Duệ Quang