Thiên Hậu Trở Về
Chương 285: Lấy lòng
Thiên hậu trở về - Chương 285: Lấy lòng
Thực ra mấy tiếng trước, anh đã biết Hạ Lăng đi tìm Lâm Úc Nam.
Bên cạnh cô luôn có vệ sĩ theo sát, thấy cô đi vào quán bar vừa hỗn loạn lại nguy hiểm đó, bọn họ cảm thấy rất không bình thường nên lập tức báo cáo lại cho Lệ Lôi. Chuyện của cô, bên phía Lệ Lôi luôn có quyền ưu tiên, có thể hồi báo bất cứ lúc nào và bất cứ đâu.
Có vệ sĩ âm thầm bảo vệ, Lệ Lôi cũng không lo lắng lắm đến an toàn của cô.
Mặc dù loại quán bar đó rất hỗn loạn, nhưng nói trắng ra cũng chỉ đám du côn cấp thấp, chưa từng được đào tào chuyên nghiệp bởi xã hội đen, cũng chưa từng trải qua khảo sát đổ máu. Mà vệ sĩ anh phái theo cô đều là tinh anh, bất kỳ ai cũng có thể dẹp được một nhóm du côn, chỉ cần không gặp phải loại phiền phức như Bùi Tử Hoành, Lệ Phong, bọn họ thừa sức bảo vệ được cô.
Điều khiến Lệ Lôi thực sự quan tâm đó là Lâm Úc Nam.
Là ai đã nói cho cô ấy cái tên này?
Cái tên này, đến cả Lệ Lôi anh cũng chưa từng nghe qua, là vệ sĩ sau khi điều tra mới xác nhận được thân phận.
Không sai, bảy năm trước, cái tên Lâm Úc Nam nổi tiếng trong giới quản lý của làng giải trí, nhưng khi đó Tiểu Lăng mới mấy tuổi? mười một? đến cả trung tâm đào tạo của Thiên Nghệ cô cũng chưa chạm đến, sao có thể biết được người quản lý gì đó?
Giờ là ai đã nói với Tiểu Lăng người đã sớm quy ẩn giang hồ đó?
Chị Mạch Na? Không thể nào. Mạch Na là con gái, thiên về người quản lý có tính cách ôn hòa và chu đáo hơn, nếu như là cô ấy giới thiệu chắc chắn phải từ những người quản lý hạng nhất lựa chọn ra người có tính cách, nhân phẩm, năng lực toàn vẹn.
Vệ Thiều Âm? Cũng không thể nào, toàn bộ tâm huyết của hắn đều tập trung cho âm nhạc, không có kiên nhẫn để quan tâm mấy chuyện vớ vẩn này. Trừ phi lúc nào đó Tiểu Lăng thực sự đường cùng không tìm được người giúp đỡ, nếu không anh ta tuyệt đối không thể hao tốn tâm sức giúp cô lựa chọn người quản lý.
Có thể thay Tiểu Lăng chọn ra người quản lý, chắc chắn là người có thâm niên trong ngành, đối với tình hình trong giới giải trí và các công ty, thậm chí cả những người quản lý chủ chốt đều nắm rõ như lòng bàn tay. Hơn nữa, hắn ta phải hiểu rất rõ Tiểu Lăng, biết được với tính cách đơn thuần của cô thì hợp với kiểu người quản lý như thế nào. Ngoài ra, hắn ta phải có đủ tầm nhìn và can đảm mới giới thiệu người đó cho Tiểu Lăng.
Sau cùng, cũng là điểm quan trọng nhất, giao tình giữa hắn ta và Tiểu Lăng phải đủ sâu sắc.
Sâu sắc đến mức Tiểu Lăng có thể tiếp nhận ý kiến của hắn, đi lựa chọn một người quản lý mà mình không thích lắm.
Nhìn vẻ bề ngoài của Lâm Úc Nam, tuyệt đối không phải dạng mà Tiểu Lăng thích.
Rốt cuộc là người nào có thể đồng thời đáp ứng đầy đủ những điều kiện trên.
Bạch Mộ Dung? Tạ Lâm Lang? Thư Uyển Nghi? Hay là … Lạc Lạc?
Đều không thể nào, bọn họ nếu không phải là tuổi đời chưa đủ, thì tầm nhìn cũng không đủ, hoặc là giao tình với Tiểu Lăng cũng không đủ.
Có thể là Bùi Tử Hoành không? Trong các mối quan hệ xã giao của Tiểu Lăng, ngoại trừ bản thân Lệ Lôi ra, duy nhất chỉ có một người có kinh nghiệm, có tầm nhìn, hơn nữa có thể nhận được sự tín nhiệm của cô, chỉ có Bùi Tử Hoành.
Sắc mặt Lệ Lôi trùng xuống.
“Điều tra cho tôi.” Anh gọi trợ lý đặc biệt Đàm Anh tới nói: “Xem xem Tiểu Lăng gần đây đang qua lại với ai, rốt cuộc đã nghe ý kiến của ai mà đi tìm Lâm Úc Nam.”
Đàm Anh nhận lệnh.
Trong lòng Lệ Lôi trào lên một nỗi buồn bực, anh không hy vọng người kia là Bùi Tử Hoành, cho dù là bất kỳ ai cũng đều tốt hơn Bùi Tử Hoành gấp nhiều lần.
Lúc này, cuộc sống thường nhật của Hạ Lăng cứ vậy trôi qua êm đềm.
Sáng ngày hôm sau, cô mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu trắng, phối cùng chân váy dài màu đen, mái tóc dài để xõa đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng, chuẩn bị đến văn hóa Đông Nhạc. Trước khi bước ra khỏi cửa mới nhớ ra một chuyện.
Trước đây ở Thiên Nghệ, mỗi khi ra khỏi cửa đều có xe và tài xế của công ty đưa đón.
Sau khi rời khỏi Thiên Nghệ, cô hỏi mượn Lạc Lạc xe để dùng vài ngày. Lạc Lạc ra mắt cùng thời điểm với cô, loại xe dùng cũng phù hợp với địa vị của cô, hơn nữa thời gian này Lạc Lạc đang quay ngoại cảnh nên xe cũng để không ở nhà.
Nhưng hôm qua chiếc xe đó bị người ta quyệt vào, gương chiếu hậu đã hỏng mất phải đem đi sửa.
Cô không có xe để dùng.
Cũng không thể ra ngoài đi xe buýt? Đừng nói đến xe buýt, với thân phận của cô bây giờ, đến gọi xe cũng là điều bất thường.
Cô thầm mắng mình là đồ ngốc, sao hôm qua gọi điện hẹn thời gian sửa xe lại không nghĩ đến chuyện này? Lướt qua danh bạ trong điện thoại, ngoại trừ Phượng Côn bình thường không thể trắng trợn gọi cho anh ta, còn lại là chị Mạch Na, Vy Vy, Lệ Lôi và những người khác ở Thiên Nghệ, trong danh bạ không tìm được người nào khác nữa…
Cô tự cảm thấy đáng thương cho mối quan hệ nghèo nàn của mình.
Suy ngẫm nhưng không thể tiếp tục quá lâu, nhiệm vụ quan trọng trước mắt là phải mượn được xe. Rốt cuộc phải có được một chiếc xe từ đâu đây, vừa có thể giúp cô thuận lợi đến Đông Nhạc mà lại không làm mất giá? Bạn học Hạ Tiểu Lăng rối bời, đi đi lại lại trong phòng.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Cô ra mở cửa, người đứng bên ngoài lại là Kim, Kim là giám đốc an ninh tòa nhà của Lệ Lôi, trước đây khi sống ở bên đó, hai người có chào hỏi nhau mấy lần, ấn tượng rất tốt. “Có chuyện gì không Kim?” cô hỏi.
Kim đưa bó hoa trong tay trao cho cô: “Thiếu gia nghe nói cô đã chọn được người quản lý mới, nên phái tôi đưa hoa đến chúc mừng.”
Đó là một bó hoa ly trắng đẹp đẽ tao nhã, giống như bó hoa mà anh đã tặng cô vài tháng trước, những cánh hoa nở rộ, còn đọng những giọt sương như thủy tinh khiến cho tâm cô vốn đang lo lắng cũng cảm thấy đỡ hơn hẳn.
Cô cảm ơn Kim, đón lấy bó hoa.
“Diệp tiểu thư muốn ra ngoài sao?” Kim hỏi.
“Ừm.” Hạ Lăng trả lời, lại nghĩ đến chuyện mượn xe, lông mày liền khẽ nhíu lại.
“Hay là tôi đưa cô đi,” Kim liền đánh mắt nhìn cô, nói: “Bộ đồ này của cô phải đi cùng giày cao gót, mà đi giày cao gót thì lái xe không an toàn, Boss mà biết tôi thấy cô như vậy còn để cô lái xe, chắc sẽ giết tôi mất.”
Không trách được người ta có thể làm được giám đốc an ninh, nhưng đừng coi thường chức vị này, bảo vệ sự an toàn của Lệ Lôi, tuyệt đối là người tâm phúc. Người như vậy, quả thật rất có mắt nhìn.
Hạ Lăng như mở cờ trong bụng, liền nhận lời ngay.
Kim cũng mỉm cười, nhẫn nại chờ cô thay xong giày cao gót, lấy túi xách rồi cùng anh xuống lầu.
Anh nhớ ra lời dặn dò của Lệ Lôi tối qua: “Xe của Tiểu Lăng đã đem đi sửa rồi phải không? Cô ấy chắc chắn sẽ ngại không mở lời nhờ tôi giúp. Sáng mai cậu đem hoa tới tặng cô ấy, nếu như thấy dưới lầu không có xe của cô ấy, thì đưa cô ấy đi. Nhớ rõ, không được để cô ấy phát hiện cậu tới là để giúp cô ấy.” thiếu gia nhà anh, vì cô gái này mà bận lòng như vậy, đến cả lấy lòng cũng phải cẩn thận thế này.
Xem ra, không còn nghi ngờ gì nữa cô gái trước mặt đây tương lai sẽ là thiếu phu nhân của bọn họ.
Nghĩ tới đây, Kim liền lấy lòng thêm, thay cô mở cửa, cung kính mời cô lên xe.
Anh lái chiếc xe Mercedes-Benz màu đen, rất phù hợp, không quá lóa mắt, cũng không hạ thấp thân phận của cô. Chiếc xe dừng lại dưới bãi xe tầng hầm của văn hóa Đông Nhạc, cô dùng thang máy chuyên dùng cho nhân viên đi lên, Kim ở bên ngoài đợi.
Thực ra mấy tiếng trước, anh đã biết Hạ Lăng đi tìm Lâm Úc Nam.
Bên cạnh cô luôn có vệ sĩ theo sát, thấy cô đi vào quán bar vừa hỗn loạn lại nguy hiểm đó, bọn họ cảm thấy rất không bình thường nên lập tức báo cáo lại cho Lệ Lôi. Chuyện của cô, bên phía Lệ Lôi luôn có quyền ưu tiên, có thể hồi báo bất cứ lúc nào và bất cứ đâu.
Có vệ sĩ âm thầm bảo vệ, Lệ Lôi cũng không lo lắng lắm đến an toàn của cô.
Mặc dù loại quán bar đó rất hỗn loạn, nhưng nói trắng ra cũng chỉ đám du côn cấp thấp, chưa từng được đào tào chuyên nghiệp bởi xã hội đen, cũng chưa từng trải qua khảo sát đổ máu. Mà vệ sĩ anh phái theo cô đều là tinh anh, bất kỳ ai cũng có thể dẹp được một nhóm du côn, chỉ cần không gặp phải loại phiền phức như Bùi Tử Hoành, Lệ Phong, bọn họ thừa sức bảo vệ được cô.
Điều khiến Lệ Lôi thực sự quan tâm đó là Lâm Úc Nam.
Là ai đã nói cho cô ấy cái tên này?
Cái tên này, đến cả Lệ Lôi anh cũng chưa từng nghe qua, là vệ sĩ sau khi điều tra mới xác nhận được thân phận.
Không sai, bảy năm trước, cái tên Lâm Úc Nam nổi tiếng trong giới quản lý của làng giải trí, nhưng khi đó Tiểu Lăng mới mấy tuổi? mười một? đến cả trung tâm đào tạo của Thiên Nghệ cô cũng chưa chạm đến, sao có thể biết được người quản lý gì đó?
Giờ là ai đã nói với Tiểu Lăng người đã sớm quy ẩn giang hồ đó?
Chị Mạch Na? Không thể nào. Mạch Na là con gái, thiên về người quản lý có tính cách ôn hòa và chu đáo hơn, nếu như là cô ấy giới thiệu chắc chắn phải từ những người quản lý hạng nhất lựa chọn ra người có tính cách, nhân phẩm, năng lực toàn vẹn.
Vệ Thiều Âm? Cũng không thể nào, toàn bộ tâm huyết của hắn đều tập trung cho âm nhạc, không có kiên nhẫn để quan tâm mấy chuyện vớ vẩn này. Trừ phi lúc nào đó Tiểu Lăng thực sự đường cùng không tìm được người giúp đỡ, nếu không anh ta tuyệt đối không thể hao tốn tâm sức giúp cô lựa chọn người quản lý.
Có thể thay Tiểu Lăng chọn ra người quản lý, chắc chắn là người có thâm niên trong ngành, đối với tình hình trong giới giải trí và các công ty, thậm chí cả những người quản lý chủ chốt đều nắm rõ như lòng bàn tay. Hơn nữa, hắn ta phải hiểu rất rõ Tiểu Lăng, biết được với tính cách đơn thuần của cô thì hợp với kiểu người quản lý như thế nào. Ngoài ra, hắn ta phải có đủ tầm nhìn và can đảm mới giới thiệu người đó cho Tiểu Lăng.
Sau cùng, cũng là điểm quan trọng nhất, giao tình giữa hắn ta và Tiểu Lăng phải đủ sâu sắc.
Sâu sắc đến mức Tiểu Lăng có thể tiếp nhận ý kiến của hắn, đi lựa chọn một người quản lý mà mình không thích lắm.
Nhìn vẻ bề ngoài của Lâm Úc Nam, tuyệt đối không phải dạng mà Tiểu Lăng thích.
Rốt cuộc là người nào có thể đồng thời đáp ứng đầy đủ những điều kiện trên.
Bạch Mộ Dung? Tạ Lâm Lang? Thư Uyển Nghi? Hay là … Lạc Lạc?
Đều không thể nào, bọn họ nếu không phải là tuổi đời chưa đủ, thì tầm nhìn cũng không đủ, hoặc là giao tình với Tiểu Lăng cũng không đủ.
Có thể là Bùi Tử Hoành không? Trong các mối quan hệ xã giao của Tiểu Lăng, ngoại trừ bản thân Lệ Lôi ra, duy nhất chỉ có một người có kinh nghiệm, có tầm nhìn, hơn nữa có thể nhận được sự tín nhiệm của cô, chỉ có Bùi Tử Hoành.
Sắc mặt Lệ Lôi trùng xuống.
“Điều tra cho tôi.” Anh gọi trợ lý đặc biệt Đàm Anh tới nói: “Xem xem Tiểu Lăng gần đây đang qua lại với ai, rốt cuộc đã nghe ý kiến của ai mà đi tìm Lâm Úc Nam.”
Đàm Anh nhận lệnh.
Trong lòng Lệ Lôi trào lên một nỗi buồn bực, anh không hy vọng người kia là Bùi Tử Hoành, cho dù là bất kỳ ai cũng đều tốt hơn Bùi Tử Hoành gấp nhiều lần.
Lúc này, cuộc sống thường nhật của Hạ Lăng cứ vậy trôi qua êm đềm.
Sáng ngày hôm sau, cô mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu trắng, phối cùng chân váy dài màu đen, mái tóc dài để xõa đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng, chuẩn bị đến văn hóa Đông Nhạc. Trước khi bước ra khỏi cửa mới nhớ ra một chuyện.
Trước đây ở Thiên Nghệ, mỗi khi ra khỏi cửa đều có xe và tài xế của công ty đưa đón.
Sau khi rời khỏi Thiên Nghệ, cô hỏi mượn Lạc Lạc xe để dùng vài ngày. Lạc Lạc ra mắt cùng thời điểm với cô, loại xe dùng cũng phù hợp với địa vị của cô, hơn nữa thời gian này Lạc Lạc đang quay ngoại cảnh nên xe cũng để không ở nhà.
Nhưng hôm qua chiếc xe đó bị người ta quyệt vào, gương chiếu hậu đã hỏng mất phải đem đi sửa.
Cô không có xe để dùng.
Cũng không thể ra ngoài đi xe buýt? Đừng nói đến xe buýt, với thân phận của cô bây giờ, đến gọi xe cũng là điều bất thường.
Cô thầm mắng mình là đồ ngốc, sao hôm qua gọi điện hẹn thời gian sửa xe lại không nghĩ đến chuyện này? Lướt qua danh bạ trong điện thoại, ngoại trừ Phượng Côn bình thường không thể trắng trợn gọi cho anh ta, còn lại là chị Mạch Na, Vy Vy, Lệ Lôi và những người khác ở Thiên Nghệ, trong danh bạ không tìm được người nào khác nữa…
Cô tự cảm thấy đáng thương cho mối quan hệ nghèo nàn của mình.
Suy ngẫm nhưng không thể tiếp tục quá lâu, nhiệm vụ quan trọng trước mắt là phải mượn được xe. Rốt cuộc phải có được một chiếc xe từ đâu đây, vừa có thể giúp cô thuận lợi đến Đông Nhạc mà lại không làm mất giá? Bạn học Hạ Tiểu Lăng rối bời, đi đi lại lại trong phòng.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Cô ra mở cửa, người đứng bên ngoài lại là Kim, Kim là giám đốc an ninh tòa nhà của Lệ Lôi, trước đây khi sống ở bên đó, hai người có chào hỏi nhau mấy lần, ấn tượng rất tốt. “Có chuyện gì không Kim?” cô hỏi.
Kim đưa bó hoa trong tay trao cho cô: “Thiếu gia nghe nói cô đã chọn được người quản lý mới, nên phái tôi đưa hoa đến chúc mừng.”
Đó là một bó hoa ly trắng đẹp đẽ tao nhã, giống như bó hoa mà anh đã tặng cô vài tháng trước, những cánh hoa nở rộ, còn đọng những giọt sương như thủy tinh khiến cho tâm cô vốn đang lo lắng cũng cảm thấy đỡ hơn hẳn.
Cô cảm ơn Kim, đón lấy bó hoa.
“Diệp tiểu thư muốn ra ngoài sao?” Kim hỏi.
“Ừm.” Hạ Lăng trả lời, lại nghĩ đến chuyện mượn xe, lông mày liền khẽ nhíu lại.
“Hay là tôi đưa cô đi,” Kim liền đánh mắt nhìn cô, nói: “Bộ đồ này của cô phải đi cùng giày cao gót, mà đi giày cao gót thì lái xe không an toàn, Boss mà biết tôi thấy cô như vậy còn để cô lái xe, chắc sẽ giết tôi mất.”
Không trách được người ta có thể làm được giám đốc an ninh, nhưng đừng coi thường chức vị này, bảo vệ sự an toàn của Lệ Lôi, tuyệt đối là người tâm phúc. Người như vậy, quả thật rất có mắt nhìn.
Hạ Lăng như mở cờ trong bụng, liền nhận lời ngay.
Kim cũng mỉm cười, nhẫn nại chờ cô thay xong giày cao gót, lấy túi xách rồi cùng anh xuống lầu.
Anh nhớ ra lời dặn dò của Lệ Lôi tối qua: “Xe của Tiểu Lăng đã đem đi sửa rồi phải không? Cô ấy chắc chắn sẽ ngại không mở lời nhờ tôi giúp. Sáng mai cậu đem hoa tới tặng cô ấy, nếu như thấy dưới lầu không có xe của cô ấy, thì đưa cô ấy đi. Nhớ rõ, không được để cô ấy phát hiện cậu tới là để giúp cô ấy.” thiếu gia nhà anh, vì cô gái này mà bận lòng như vậy, đến cả lấy lòng cũng phải cẩn thận thế này.
Xem ra, không còn nghi ngờ gì nữa cô gái trước mặt đây tương lai sẽ là thiếu phu nhân của bọn họ.
Nghĩ tới đây, Kim liền lấy lòng thêm, thay cô mở cửa, cung kính mời cô lên xe.
Anh lái chiếc xe Mercedes-Benz màu đen, rất phù hợp, không quá lóa mắt, cũng không hạ thấp thân phận của cô. Chiếc xe dừng lại dưới bãi xe tầng hầm của văn hóa Đông Nhạc, cô dùng thang máy chuyên dùng cho nhân viên đi lên, Kim ở bên ngoài đợi.
Tác giả :
Hạ Uyển Anh