Thiên Hậu Trở Về
Chương 284: Mỏi mệt
Thiên hậu trở về - Chương 284: Mỏi mệt
Hạ Lăng tóm gọn những lý do mà trước đó đã cùng thảo luận với Phượng Côn nói cho anh ta.
Lâm Úc Nam nói: “Vậy nên, cô nhìn trúng tôi là kẻ tiểu nhân thật sự, chứ không phải loại ngụy quân tử?”
Hạ Lăng gật đầu.
“Xét đến người quản lý cũ của cô là Mạch Na, thì yêu cầu này của cô thật khiến người ta ngạc nhiên.” Lâm Úc Nam nhanh nhạy phát giác ra điểm quan trọng: “Lẽ nào, cô ta không tốt với cô như vẻ bề ngoài?” Mặc dù đã rời khỏi giới giải trí, nhưng niềm khao khát và sự lưu luyến lại khiến anh thường xuyên quan tâm tới những tin tức trong giới giải trí, đặc biệt là cô, người có thần thái giống như thiên hậu Hạ Lăng đã mất, lại càng hiểu rõ như lòng bàn tay.
Hạ Lăng cảm thấy mình đã nói nhiều rồi, đối mặt với vấn đề này, nhất thời không biết làm cách nào để cứu chữa.
Im lặng một lúc cô mới trả lời: “Không, chị Mạch Na là người quản lý rất tốt. Nhưng anh biết, trong giới giải trí không phải ai cũng tốt như chị ấy. Thay vì mạo hiểm đi tìm một người không biết rõ là người tốt hay xấu, không bằng tìm đến anh… anh là người làm việc trên phương diện kinh doanh, càng dễ tiếp xúc.”
“Nếu như không phải đã biết hành trình thành sao của cô, tôi sẽ tưởng rằng cô đã bị người quản lý nào đó phản bội.” khóe miệng Lâm Úc Nam lộ ra vẻ giễu cợt, “Được rồi, giờ tôi đã biết lý do cô chọn tôi. Vậy thì, tại sao tôi lại phải lựa chọn cô? Tôi đã làm ở quán bar này bảy năm, dựa vào cái gì mà vì lời mời của cô phải trở lại giới giải trí?”
“Có người nói, anh muốn tự tay nâng đỡ một thiên hậu, tôi không nghĩ rằng thời đại này có người nào khác đủ tiềm năng hơn mình.”
“Thật là một câu trả lời ngông cuồng.” lời nói của Lâm Úc Nam lại càng mỉa mai hơn.
Hạ Lăng không hề để tâm: “Vậy, khi nào anh quay lại văn hóa Đông Nhạc, khi nào sẽ ký hợp đồng với tôi?”
“Tôi còn chưa đồng ý với cô, cô gái.”
“Tôi không có thời gian để lãng phí.” Hạ Lăng càng không có nhiều kỹ năng phán đoán, nhưng cô thích sự thẳng thắn, hơn nữa vì đã từng làm ngôi sao lớn bao nhiêu năm, lưu danh thiên hậu, nói những lời này tự nhiên cũng đem theo một chút khí thế áp đảo, “Nếu như anh không đồng ý, tôi phải lập tức đi tìm người khác có ý hơn, nói trắng ra, không phải chỉ có mình anh.” Phượng Côn đề xuất Lâm Úc Nam với cô không sai, nhưng thực sự không phải chỉ có duy nhất một lựa chọn, hoàn toàn cách xa mức độ không có anh ta thì long trời lở đất.
Lâm Úc Nam vì câu nói này của cô, mắt nhíu lại, vẻ giễu cợt vẫn chưa giảm đi: “Cô biết thiên hậu là thế nào không? Không phải là loại trẻ con tập làm người lớn, cũng không phải thứ cô muốn lấy là lấy được. Nhìn lại xem cô ra mắt một năm đã làm được những gì? Bốn bài hát? Với tốc độ của cô, sợ rằng sau ba năm ra mắt cũng không đủ để làm một buổi concert! Muốn làm thiên hậu? Chuyện cười.”
“Vậy nên tôi không thể lãng phí thời gian.” Hạ Lăng thừa nhận anh ta nói đúng, nhưng là có nguyên nhân, cô cùng Lệ Lôi về tổng bộ của Lệ gia đã bị thương, dưỡng thương mất gần nửa năm, tiến độ đã bị chậm trễ rất nhiều, “tiếp theo sẽ rất bận rộn, rốt cuộc anh có làm người quản lý của tôi hay không?”
Lâm Úc Nam cẩn thận nhìn cô.
Quả thật anh muốn tự tay nâng đỡ một thiên hậu, vậy nên năm đó đã không tiếc công sức đào tạo Lill. Đáng tiếc, Lill vẫn còn yếu đuối, tố chất tâm lý không qua được cửa, một trận hỏa hoạn đã có thể khiến cô ấy sụp đổ đến mức tự sát. Còn cô gái Diệp tinh Lăng trước mặt này thì sao? Trông có vẻ cùng tuổi với Lill năm đó, cũng có tài năng ca hát xuất chúng… không, tài năng của cô ta giỏi hơn Lill, nắm chắc kỹ năng và tình cảm, thậm chí có thể sánh vai với thiên hậu chân chính Hạ Lăng thưở ban đầu… Không không, có lẽ còn cao hơn Hạ Lăng một bậc.
Đây cũng là lý do anh luôn chú ý đến cô ta.
Một người mới có tài năng hơn cả Hạ Lăng, tiền đồ tương lai rộng mở, không có giới hạn.
Nếu như thời đại này có thể xuất hiện thiên hậu, vậy không nghi ngờ gì cô ấy chính là hy vọng duy nhất.
Bao nhiêu năm nay anh đã đắm chìm trong quán bar, không phải vì không còn hứng thú với việc làm người quản lý, chỉ là vẫn chưa xuất hiện nghệ sĩ giống như Lill, đáng để anh dẫn dắt. Nhưng nếu so với Diệp Tinh Lăng, ngay cả Lill cũng bị lu mờ.
Anh nói: “OK, ngày mai tới văn hóa Đông Nhạc tìm tôi.”
Anh ta đã nhận lời.
Một nụ cười chiến thắng thoáng hiện lên trên khóe môi Hạ Lăng, còn đem theo cảm giác như trút bỏ được gánh nặng. Nói thực, mặc dù nếu như Lâm Úc Nam từ chối, cô có thể tiếp tục đi tìm người khác, nhưng việc chọn lọc người quản lý lãng phí thời gian và công sức như này không phải là chuyên môn của cô, cũng không thể cứ làm phiền Phượng Côn, hiện giờ cô chỉ muốn mau chóng kết thúc việc này.
“Cám ơn anh, mai gặp lại.” cô nói.
Quay trở lại chung cư với tâm trạng rất tốt, cô gọi điện thoại cho Phượng Côn, nói mình đã mời được Lâm Úc Nam xuống núi. Phượng Côn chúc mừng cô một hồi, lại dặn dò cô sau này gặp phải chuyện gì khó quyết định, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm anh ấy.
Anh không yên tâm về Hạ Lăng, kiếp trước cô được Đế Hoàng bảo vệ, kiếp này lại được Thiên Nghệ bảo vệ, nhưng giờ cô lại chỉ có thể dựa vào chính mình, con đường tương lai như thế nào không ai có thể nói trước được.
Hạ Lăng cười: “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình.” Nói vài câu xoa dịu Phượng Côn rồi cúp máy.
Lạc Lạc mấy hôm nay đi quay quảng cáo, dựng lều ở ngoại ô để quay ngoại cảnh, đêm nay không về. Hạ Lăng lăn lộn trên giường không ngủ được, chuyện người quản lý đã quyết định xong, bớt được một mối lo, nhưng ngược lại trong lòng trống rỗng như thiếu mất một thứ gì đó, cảm thấy hụt hẫng.
Có lẽ, con người đều quen với nơi mà mình đã ở lâu dài.
Giờ rời khỏi Thiên Nghệ, phần lớn là vì không thích ứng được, cũng là vì… không nỡ.
Trong lòng chợt xuất hiện gương mặt tuấn mỹ của Lệ Lôi, cùng với nụ cười lười nhác, ánh mắt sáng rỡ ấm áp. Không biết giờ này anh đang làm gì? Hạ Lăng lăn lên đầu giường lấy điện thoại, bấm vào số của Lệ Lôi.
“Tiểu Lăng?” đầu dây bên kia là tiếng những người đàn ông đang ồn ào, thô lỗ, không biết dùng thứ ngôn ngữ của nước nào gào thét.
Hạ Lăng nhớ ra thời gian gần đây anh rất bận, không biết có chuyện gì mà phải ra nước ngoài, lần trước gọi video đã thấy gương mặt anh đầy mỏi mệt. Đột nhiên cô không rõ hiện giờ có thích hợp để nói chuyện phiếm với anh hay không: “Anh bận sao? Chỗ em không có chuyện gì đâu, chỉ là tùy ý gọi cho anh mà thôi, nếu như bận thì không cần để ý tới em.”
“Không bận, không bận.” giọng của Lệ Lôi đầy vui vẻ, anh nhìn về phía không xa hội nghị đang chuẩn bị bắt đầu, cầm điện thoại đi ra một góc yên tĩnh, “Em vẫn khỏe chứ? Mấy hôm nữa anh về nước rồi. Muốn quà gì không? Anh mang về cho em.”
“Anh về là đủ rồi.” nghe được giọng nói có chút lười biếng của anh, tâm trạng cô đã bình tĩnh lại, lăn trên giường nửa vòng, cơ thể nhỏ bé đổi tư thế nằm thoải mái hơn, “Đúng rồi, em nói với anh chuyện này, em đã tìm được người quản lý mới rồi…”
Cô kể chuyện về Lâm Úc Nam cho anh nghe.
Đầu dây bên kia, anh không biểu hiện phản đối, còn khen cô giỏi, lại nói chờ anh về sẽ đưa cô đi ăn một bữa thịnh soạn để chúc mừng. Hai người nói chuyện thêm một lúc mới lưu luyến cúp máy.
Lệ Lôi nhìn điện thoại, ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư.
Hạ Lăng tóm gọn những lý do mà trước đó đã cùng thảo luận với Phượng Côn nói cho anh ta.
Lâm Úc Nam nói: “Vậy nên, cô nhìn trúng tôi là kẻ tiểu nhân thật sự, chứ không phải loại ngụy quân tử?”
Hạ Lăng gật đầu.
“Xét đến người quản lý cũ của cô là Mạch Na, thì yêu cầu này của cô thật khiến người ta ngạc nhiên.” Lâm Úc Nam nhanh nhạy phát giác ra điểm quan trọng: “Lẽ nào, cô ta không tốt với cô như vẻ bề ngoài?” Mặc dù đã rời khỏi giới giải trí, nhưng niềm khao khát và sự lưu luyến lại khiến anh thường xuyên quan tâm tới những tin tức trong giới giải trí, đặc biệt là cô, người có thần thái giống như thiên hậu Hạ Lăng đã mất, lại càng hiểu rõ như lòng bàn tay.
Hạ Lăng cảm thấy mình đã nói nhiều rồi, đối mặt với vấn đề này, nhất thời không biết làm cách nào để cứu chữa.
Im lặng một lúc cô mới trả lời: “Không, chị Mạch Na là người quản lý rất tốt. Nhưng anh biết, trong giới giải trí không phải ai cũng tốt như chị ấy. Thay vì mạo hiểm đi tìm một người không biết rõ là người tốt hay xấu, không bằng tìm đến anh… anh là người làm việc trên phương diện kinh doanh, càng dễ tiếp xúc.”
“Nếu như không phải đã biết hành trình thành sao của cô, tôi sẽ tưởng rằng cô đã bị người quản lý nào đó phản bội.” khóe miệng Lâm Úc Nam lộ ra vẻ giễu cợt, “Được rồi, giờ tôi đã biết lý do cô chọn tôi. Vậy thì, tại sao tôi lại phải lựa chọn cô? Tôi đã làm ở quán bar này bảy năm, dựa vào cái gì mà vì lời mời của cô phải trở lại giới giải trí?”
“Có người nói, anh muốn tự tay nâng đỡ một thiên hậu, tôi không nghĩ rằng thời đại này có người nào khác đủ tiềm năng hơn mình.”
“Thật là một câu trả lời ngông cuồng.” lời nói của Lâm Úc Nam lại càng mỉa mai hơn.
Hạ Lăng không hề để tâm: “Vậy, khi nào anh quay lại văn hóa Đông Nhạc, khi nào sẽ ký hợp đồng với tôi?”
“Tôi còn chưa đồng ý với cô, cô gái.”
“Tôi không có thời gian để lãng phí.” Hạ Lăng càng không có nhiều kỹ năng phán đoán, nhưng cô thích sự thẳng thắn, hơn nữa vì đã từng làm ngôi sao lớn bao nhiêu năm, lưu danh thiên hậu, nói những lời này tự nhiên cũng đem theo một chút khí thế áp đảo, “Nếu như anh không đồng ý, tôi phải lập tức đi tìm người khác có ý hơn, nói trắng ra, không phải chỉ có mình anh.” Phượng Côn đề xuất Lâm Úc Nam với cô không sai, nhưng thực sự không phải chỉ có duy nhất một lựa chọn, hoàn toàn cách xa mức độ không có anh ta thì long trời lở đất.
Lâm Úc Nam vì câu nói này của cô, mắt nhíu lại, vẻ giễu cợt vẫn chưa giảm đi: “Cô biết thiên hậu là thế nào không? Không phải là loại trẻ con tập làm người lớn, cũng không phải thứ cô muốn lấy là lấy được. Nhìn lại xem cô ra mắt một năm đã làm được những gì? Bốn bài hát? Với tốc độ của cô, sợ rằng sau ba năm ra mắt cũng không đủ để làm một buổi concert! Muốn làm thiên hậu? Chuyện cười.”
“Vậy nên tôi không thể lãng phí thời gian.” Hạ Lăng thừa nhận anh ta nói đúng, nhưng là có nguyên nhân, cô cùng Lệ Lôi về tổng bộ của Lệ gia đã bị thương, dưỡng thương mất gần nửa năm, tiến độ đã bị chậm trễ rất nhiều, “tiếp theo sẽ rất bận rộn, rốt cuộc anh có làm người quản lý của tôi hay không?”
Lâm Úc Nam cẩn thận nhìn cô.
Quả thật anh muốn tự tay nâng đỡ một thiên hậu, vậy nên năm đó đã không tiếc công sức đào tạo Lill. Đáng tiếc, Lill vẫn còn yếu đuối, tố chất tâm lý không qua được cửa, một trận hỏa hoạn đã có thể khiến cô ấy sụp đổ đến mức tự sát. Còn cô gái Diệp tinh Lăng trước mặt này thì sao? Trông có vẻ cùng tuổi với Lill năm đó, cũng có tài năng ca hát xuất chúng… không, tài năng của cô ta giỏi hơn Lill, nắm chắc kỹ năng và tình cảm, thậm chí có thể sánh vai với thiên hậu chân chính Hạ Lăng thưở ban đầu… Không không, có lẽ còn cao hơn Hạ Lăng một bậc.
Đây cũng là lý do anh luôn chú ý đến cô ta.
Một người mới có tài năng hơn cả Hạ Lăng, tiền đồ tương lai rộng mở, không có giới hạn.
Nếu như thời đại này có thể xuất hiện thiên hậu, vậy không nghi ngờ gì cô ấy chính là hy vọng duy nhất.
Bao nhiêu năm nay anh đã đắm chìm trong quán bar, không phải vì không còn hứng thú với việc làm người quản lý, chỉ là vẫn chưa xuất hiện nghệ sĩ giống như Lill, đáng để anh dẫn dắt. Nhưng nếu so với Diệp Tinh Lăng, ngay cả Lill cũng bị lu mờ.
Anh nói: “OK, ngày mai tới văn hóa Đông Nhạc tìm tôi.”
Anh ta đã nhận lời.
Một nụ cười chiến thắng thoáng hiện lên trên khóe môi Hạ Lăng, còn đem theo cảm giác như trút bỏ được gánh nặng. Nói thực, mặc dù nếu như Lâm Úc Nam từ chối, cô có thể tiếp tục đi tìm người khác, nhưng việc chọn lọc người quản lý lãng phí thời gian và công sức như này không phải là chuyên môn của cô, cũng không thể cứ làm phiền Phượng Côn, hiện giờ cô chỉ muốn mau chóng kết thúc việc này.
“Cám ơn anh, mai gặp lại.” cô nói.
Quay trở lại chung cư với tâm trạng rất tốt, cô gọi điện thoại cho Phượng Côn, nói mình đã mời được Lâm Úc Nam xuống núi. Phượng Côn chúc mừng cô một hồi, lại dặn dò cô sau này gặp phải chuyện gì khó quyết định, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm anh ấy.
Anh không yên tâm về Hạ Lăng, kiếp trước cô được Đế Hoàng bảo vệ, kiếp này lại được Thiên Nghệ bảo vệ, nhưng giờ cô lại chỉ có thể dựa vào chính mình, con đường tương lai như thế nào không ai có thể nói trước được.
Hạ Lăng cười: “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình.” Nói vài câu xoa dịu Phượng Côn rồi cúp máy.
Lạc Lạc mấy hôm nay đi quay quảng cáo, dựng lều ở ngoại ô để quay ngoại cảnh, đêm nay không về. Hạ Lăng lăn lộn trên giường không ngủ được, chuyện người quản lý đã quyết định xong, bớt được một mối lo, nhưng ngược lại trong lòng trống rỗng như thiếu mất một thứ gì đó, cảm thấy hụt hẫng.
Có lẽ, con người đều quen với nơi mà mình đã ở lâu dài.
Giờ rời khỏi Thiên Nghệ, phần lớn là vì không thích ứng được, cũng là vì… không nỡ.
Trong lòng chợt xuất hiện gương mặt tuấn mỹ của Lệ Lôi, cùng với nụ cười lười nhác, ánh mắt sáng rỡ ấm áp. Không biết giờ này anh đang làm gì? Hạ Lăng lăn lên đầu giường lấy điện thoại, bấm vào số của Lệ Lôi.
“Tiểu Lăng?” đầu dây bên kia là tiếng những người đàn ông đang ồn ào, thô lỗ, không biết dùng thứ ngôn ngữ của nước nào gào thét.
Hạ Lăng nhớ ra thời gian gần đây anh rất bận, không biết có chuyện gì mà phải ra nước ngoài, lần trước gọi video đã thấy gương mặt anh đầy mỏi mệt. Đột nhiên cô không rõ hiện giờ có thích hợp để nói chuyện phiếm với anh hay không: “Anh bận sao? Chỗ em không có chuyện gì đâu, chỉ là tùy ý gọi cho anh mà thôi, nếu như bận thì không cần để ý tới em.”
“Không bận, không bận.” giọng của Lệ Lôi đầy vui vẻ, anh nhìn về phía không xa hội nghị đang chuẩn bị bắt đầu, cầm điện thoại đi ra một góc yên tĩnh, “Em vẫn khỏe chứ? Mấy hôm nữa anh về nước rồi. Muốn quà gì không? Anh mang về cho em.”
“Anh về là đủ rồi.” nghe được giọng nói có chút lười biếng của anh, tâm trạng cô đã bình tĩnh lại, lăn trên giường nửa vòng, cơ thể nhỏ bé đổi tư thế nằm thoải mái hơn, “Đúng rồi, em nói với anh chuyện này, em đã tìm được người quản lý mới rồi…”
Cô kể chuyện về Lâm Úc Nam cho anh nghe.
Đầu dây bên kia, anh không biểu hiện phản đối, còn khen cô giỏi, lại nói chờ anh về sẽ đưa cô đi ăn một bữa thịnh soạn để chúc mừng. Hai người nói chuyện thêm một lúc mới lưu luyến cúp máy.
Lệ Lôi nhìn điện thoại, ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư.
Tác giả :
Hạ Uyển Anh