Thiên Hậu Trở Về
Chương 195: Như một vị thần
Thiên hậu trở về - Chương 195: Như một vị thần
Viện trưởng và các giáo viên cũng lau nước mắt, lần này bọn họ không phạt Hạ Lăng.
Cô nhi viện thu xếp một số tiền để điều trị cho Hạ Vũ, khiến tốc độ bệnh chuyển biến xấu của Hạ Vũ được trì hoãn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Bác sĩ nói đứa bé này không sống được quá mười tuổi, trên thực tế có thể sống được đến bây giờ đã là kỳ tích rồi.
Hạ Lăng trơ mắt nhìn Hạ Vũ mỗi ngày yếu đi, tiến gần đến cái chết.
Vô số đêm cô tỉnh dậy từ ác mộng, sợ Hạ Vũ cứ yên lặng không một tiếng động mà rời xa cô. Hạ Lăng luôn bước chân trần từ giường xuống, xuyên qua hành lang yên ắng và hiên nhà tối đen đáng sợ, lén mò đến khu cô nhi viện dành cho trẻ em bị bệnh, đến bên giường Hạ Vũ, nhờ ánh trăng mờ nhạt xuyên qua từ khe cửa sổ nhỏ nhìn gương mặt ngủ say của Hạ Vũ, nghe hơi thở nhè nhẹ của Hạ Vũ mới có thể yên tâm.
Hạ Lăng ở nơi đó cả đêm, lúc trời sắp sáng lại bất chấp sương sớm và giá rét để trở về phòng mình.
Trong những năm đó, Hạ Lăng luôn nghĩ nếu trên thế giới này thật sự có thần linh tồn tại thì vì sao lại không nghe thấy tiếng của cô, vì sao không đến cứu vớt cô và Hạ Vũ? Mong ước của cô nhỏ bé như vậy, chỉ hy vọng Hạ Vũ khỏe mạnh, bình an lớn lên như những đứa trẻ khác, vì nguyện vọng này cô có thể trả bất cứ giá nào.
Tim của cô, thân thể của cô, tính mạng và linh hồn cô.
Những đứa trẻ khác đều cười Hạ Lăng, nói trên thế giới này làm gì có thần linh, đó là những lời trong truyện cổ tích viết ra để lừa gạt người khác. Trẻ con ở cô nhi viện đa số trưởng thành sớm, không ai tin vào những câu chuyện cổ tích không thực tế này, bọn họ luôn nói, muốn thực hiện nguyện vọng, cách duy nhất là được người khác nhận nuôi, tìm được một cặp bố mẹ nuôi tốt quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Đừng tưởng rằng cô nhi viện là một nơi đơn thuần, vì mục đích này mà bọn trẻ lục đục với nhau.
Ngay cả Hạ Lăng cũng biết, so với thần linh thì bố mẹ nuôi mới là chỗ dựa chân thật, chỉ cần có người tốt bụng bằng lòng nhận nuôi cô và Hạ Vũ, chữa bệnh cho Hạ Vũ thì người đó chính là vị thần cao quý nhất trong cuộc đời cô.
Để được người tốt nhận nuôi, Hạ Lăng nỗ lực hết sức để bản thân trở nên tốt nhất, cô học hát, không ngừng luyện giọng, học múa, dây chằng bị thương nhiều lần, học thơ cổ, ngoại ngữ và lễ nghi… Mỗi lần có người nhận nuôi đến, cô tốn tất cả tâm tư biến mình thành bộ dạng khiến người ta hài lòng nhất.
Hạ Lăng biết mình xinh đẹp, tài năng xuất chúng, chỉ cần xuất hiện sẽ là tiêu điểm với tất cả người lớn, làm lu mờ tất cả những đứa trẻ khác. Cô còn biết vì vậy mà cô khiến rất nhiều người ganh ghét, đám trẻ liên kết lại xa lánh cô, chèn ép cô, bọn chúng giấu giày của cô, giành kẹo của cô, xé quần áo mới của cô… Nhưng Hạ Lăng căn bản không quan tâm, chỉ cần có thể được người ta lựa chọn, được nhận nuôi, chữa khỏi bệnh cho Hạ Vũ, có chịu khổ hơn nữa cũng đáng giá.
Nhưng không ai bằng lòng nhận nuôi cô.
Tất cả người nhận nuôi, lúc mới đầu đều tràn đầy hứng thú với cô, nhưng vừa nhìn thấy Hạ Vũ thì chỉ còn lại những cái lắc đầu thở dài. Hạ Lăng an ủi Hạ Vũ trầm cảm, cổ vũ Hạ Vũ đừng bỏ cuộc, nhưng ngay cả bản thân Hạ Lăng cũng sắp tuyệt vọng.
Khi đó cô thường nghĩ bản thân mình thật là một người chị vô dụng, nếu Hạ Vũ chết…
Không, Hạ Vũ sẽ không chết, cô liều mạng ngăn chặn suy nghĩ điên cuồng càng lúc càng mạnh mẽ này, một thời gian dài cô ngồi trong bóng đêm, học dáng vẻ của người lớn trong phim, hết lần này đến lần khác cầu xin thần linh thương xót.
Sau đó, Bùi Tử Hoành tới.
Ngày anh tới không phải ngày nhận nuôi, cũng không có sự phô trương ồn ào.
Lúc đi ngang qua hành lang, cô nghe hai giáo viên nữ đang xì xào bàn tán, nói ông chủ công ty giải trí Đế Hoàng đến thăm, muốn quyên tặng cho cô nhi viện một khoản tiền từ thiện lớn. Bọn họ kinh ngạc về độ tuổi và sự đẹp trai của anh, say sưa nói về tài sản khổng lồ và thần thái trầm ổn của anh, dùng giọng điệu cảm thán mà hâm mộ để suy đoán, không biết tương lai cô gái nào có phúc phận gả cho một người chồng như ý như vậy.
Hạ Lăng không hề quan tâm về những thứ này.
Những năm gần đây cô gặp quá nhiều người giàu có, bọn họ dùng danh nghĩa từ thiện để quyên tặng số tiền lớn, nhưng cô nhi viện cần dùng tiền vào quá nhiều việc, mà việc chữa trị cho Hạ Vũ thì mãi mãi chỉ như muối bỏ biển.
Cô im lặng đi qua hành lang vào sân, ánh mặt trời chói mắt.
Nhìn bọn trẻ tự do chạy nhảy chơi đùa cách đó không xa, cô có chút thất thần, vì sao người bị bệnh lại là em gái của cô?
Một quả bóng cao su đập vào trán cô.
Có một đứa trẻ khỏe mạnh chạy tới, đẩy cô một phát: “Cút xa một chút, đồ quỷ cản đường.”
Hạ Lăng ném mạnh quả bóng cao su về phía cậu ta.
Lập tức có ba, bốn đứa trẻ xông lên phía trước, đánh nhau với cô. Năm đó cô đã mười hai tuổi, không còn là Hạ Lăng bé nhỏ chỉ biết đánh, cắn qua loa nữa, kinh nghiệm đánh lộn hàng năm của cô không chỉ khiến cô không bị bọn chúng đánh gục, thậm chí còn có thể tấn công bất ngờ, khiến bọn chúng chật vật vô cùng.
Giáo viên nhanh chóng đến, bọn trẻ lập tức giải tán.
Hạ Lăng cũng muốn chạy nhưng giống như cảm nhận được số mệnh, cô lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy một người. Một chàng trai trẻ tuổi mà đẹp trai, mặc âu phục màu xám tro, đứng ở cửa sổ trong phòng làm việc của viện trưởng trên lầu hai, đang lẳng lặng quan sát cô.
Cuối xuân đầu hè, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt không lộ biểu cảm của anh, tựa như một vị thần.
Nhìn gương mặt đẹp trai đó, Hạ Lăng thoáng thất thần, không cẩn thận đạp phải gì đó, lòng bàn chân truyền đến cơn đau buốt.
“Hạ Lăng! Con lại đánh nhau với các bạn!” Giọng nói hổn hển, cô quay đầu lại thấy chủ nhiệm đang tối sầm mặt, chạy bước nhỏ đến: “Đứng lại! Lần này đừng hòng chạy!”
Hạ Lăng nhấc tà váy lên, co chân bỏ chạy.
Xuyên qua hành lang dài dưới bóng hoa, cô cũng không biết đã chạy bao xa, vất vả lắm mới bỏ rơi được giáo viên chủ nhiệm rồi thở dài một hơi ngồi xuống. Lòng bàn chân buốt nhói từng hồi, cô cởi tất ra nhìn mới phát hiện đã giẫm phải một cây đinh, vết thương vừa sâu vừa dài, máu chảy ròng ra bên ngoài.
Cô hít vào một hơi lạnh, cắn răng nhịn đau, cố gắng lắm mới miễn cưỡng cầm máu được. Ngồi bệt trên bậc thang thở dốc một lúc thật lâu cô mới cảm thấy có chút sức lực, cô đeo giày vào loạng choạng đứng dậy.
“Hạ Lăng!” Một giọng nói quen thuộc vô cùng tức giận.
Trong lòng cô run lên, quay đầu lại, quả nhiên là giáo viên chủ nhiệm đuổi tới lần thứ hai.
“Hạ Lăng con đứng lại đó cho ta!”
Cô phản xạ tự nhiên lại định bỏ chạy.
Ông ấy vội kêu lên: “Đứng lại! Ta không phạt con!”
Cô nửa tin nửa ngờ đứng yên tại đó, quan trọng là với vết thương hiện giờ của cô, căn bản là không chạy nổi.
Ông ấy bước nhỏ tới bên cạnh cô, thở hồng hộc: “Con mau quay về, quay về chuẩn bị một chút… Bùi, ngài Bùi của Đế Hoàng muốn xem, xem con khiêu… khiêu vũ.”
Ngài Bùi của Đế Hoàng muốn xem cô khiêu vũ?
Hạ Lăng run lên: “Chính là cái người hôm nay tới quyên góp tiền? Sao anh ấy lại biết con, còn biết con biết khiêu vũ?”
Giáo viên chủ nhiệm thở đều trở lại: “Cái con bé này, đúng là đi đến đâu gây chuyện đến đó. Lúc nãy con đánh nhau bị ngài Bùi ở trên lầu nhìn thấy, cậu ta hỏi viện trưởng vài câu, viện trưởng sợ cậu ta cảm thấy cô nhi viện chúng ta toàn là những đứa bé thô lỗ liền khen con biết ca hát, khiêu vũ cũng đẹp, không ngờ ngài Bùi đó lại nói muốn xem thử. Thế là viện trưởng bảo ta tới tìm con.”
Trong đầu cô hiện lên dáng người khỏe khoắn đứng trước cửa sổ sát sàn, gương mặt không biểu cảm, giống như một vị thần.
Viện trưởng và các giáo viên cũng lau nước mắt, lần này bọn họ không phạt Hạ Lăng.
Cô nhi viện thu xếp một số tiền để điều trị cho Hạ Vũ, khiến tốc độ bệnh chuyển biến xấu của Hạ Vũ được trì hoãn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Bác sĩ nói đứa bé này không sống được quá mười tuổi, trên thực tế có thể sống được đến bây giờ đã là kỳ tích rồi.
Hạ Lăng trơ mắt nhìn Hạ Vũ mỗi ngày yếu đi, tiến gần đến cái chết.
Vô số đêm cô tỉnh dậy từ ác mộng, sợ Hạ Vũ cứ yên lặng không một tiếng động mà rời xa cô. Hạ Lăng luôn bước chân trần từ giường xuống, xuyên qua hành lang yên ắng và hiên nhà tối đen đáng sợ, lén mò đến khu cô nhi viện dành cho trẻ em bị bệnh, đến bên giường Hạ Vũ, nhờ ánh trăng mờ nhạt xuyên qua từ khe cửa sổ nhỏ nhìn gương mặt ngủ say của Hạ Vũ, nghe hơi thở nhè nhẹ của Hạ Vũ mới có thể yên tâm.
Hạ Lăng ở nơi đó cả đêm, lúc trời sắp sáng lại bất chấp sương sớm và giá rét để trở về phòng mình.
Trong những năm đó, Hạ Lăng luôn nghĩ nếu trên thế giới này thật sự có thần linh tồn tại thì vì sao lại không nghe thấy tiếng của cô, vì sao không đến cứu vớt cô và Hạ Vũ? Mong ước của cô nhỏ bé như vậy, chỉ hy vọng Hạ Vũ khỏe mạnh, bình an lớn lên như những đứa trẻ khác, vì nguyện vọng này cô có thể trả bất cứ giá nào.
Tim của cô, thân thể của cô, tính mạng và linh hồn cô.
Những đứa trẻ khác đều cười Hạ Lăng, nói trên thế giới này làm gì có thần linh, đó là những lời trong truyện cổ tích viết ra để lừa gạt người khác. Trẻ con ở cô nhi viện đa số trưởng thành sớm, không ai tin vào những câu chuyện cổ tích không thực tế này, bọn họ luôn nói, muốn thực hiện nguyện vọng, cách duy nhất là được người khác nhận nuôi, tìm được một cặp bố mẹ nuôi tốt quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Đừng tưởng rằng cô nhi viện là một nơi đơn thuần, vì mục đích này mà bọn trẻ lục đục với nhau.
Ngay cả Hạ Lăng cũng biết, so với thần linh thì bố mẹ nuôi mới là chỗ dựa chân thật, chỉ cần có người tốt bụng bằng lòng nhận nuôi cô và Hạ Vũ, chữa bệnh cho Hạ Vũ thì người đó chính là vị thần cao quý nhất trong cuộc đời cô.
Để được người tốt nhận nuôi, Hạ Lăng nỗ lực hết sức để bản thân trở nên tốt nhất, cô học hát, không ngừng luyện giọng, học múa, dây chằng bị thương nhiều lần, học thơ cổ, ngoại ngữ và lễ nghi… Mỗi lần có người nhận nuôi đến, cô tốn tất cả tâm tư biến mình thành bộ dạng khiến người ta hài lòng nhất.
Hạ Lăng biết mình xinh đẹp, tài năng xuất chúng, chỉ cần xuất hiện sẽ là tiêu điểm với tất cả người lớn, làm lu mờ tất cả những đứa trẻ khác. Cô còn biết vì vậy mà cô khiến rất nhiều người ganh ghét, đám trẻ liên kết lại xa lánh cô, chèn ép cô, bọn chúng giấu giày của cô, giành kẹo của cô, xé quần áo mới của cô… Nhưng Hạ Lăng căn bản không quan tâm, chỉ cần có thể được người ta lựa chọn, được nhận nuôi, chữa khỏi bệnh cho Hạ Vũ, có chịu khổ hơn nữa cũng đáng giá.
Nhưng không ai bằng lòng nhận nuôi cô.
Tất cả người nhận nuôi, lúc mới đầu đều tràn đầy hứng thú với cô, nhưng vừa nhìn thấy Hạ Vũ thì chỉ còn lại những cái lắc đầu thở dài. Hạ Lăng an ủi Hạ Vũ trầm cảm, cổ vũ Hạ Vũ đừng bỏ cuộc, nhưng ngay cả bản thân Hạ Lăng cũng sắp tuyệt vọng.
Khi đó cô thường nghĩ bản thân mình thật là một người chị vô dụng, nếu Hạ Vũ chết…
Không, Hạ Vũ sẽ không chết, cô liều mạng ngăn chặn suy nghĩ điên cuồng càng lúc càng mạnh mẽ này, một thời gian dài cô ngồi trong bóng đêm, học dáng vẻ của người lớn trong phim, hết lần này đến lần khác cầu xin thần linh thương xót.
Sau đó, Bùi Tử Hoành tới.
Ngày anh tới không phải ngày nhận nuôi, cũng không có sự phô trương ồn ào.
Lúc đi ngang qua hành lang, cô nghe hai giáo viên nữ đang xì xào bàn tán, nói ông chủ công ty giải trí Đế Hoàng đến thăm, muốn quyên tặng cho cô nhi viện một khoản tiền từ thiện lớn. Bọn họ kinh ngạc về độ tuổi và sự đẹp trai của anh, say sưa nói về tài sản khổng lồ và thần thái trầm ổn của anh, dùng giọng điệu cảm thán mà hâm mộ để suy đoán, không biết tương lai cô gái nào có phúc phận gả cho một người chồng như ý như vậy.
Hạ Lăng không hề quan tâm về những thứ này.
Những năm gần đây cô gặp quá nhiều người giàu có, bọn họ dùng danh nghĩa từ thiện để quyên tặng số tiền lớn, nhưng cô nhi viện cần dùng tiền vào quá nhiều việc, mà việc chữa trị cho Hạ Vũ thì mãi mãi chỉ như muối bỏ biển.
Cô im lặng đi qua hành lang vào sân, ánh mặt trời chói mắt.
Nhìn bọn trẻ tự do chạy nhảy chơi đùa cách đó không xa, cô có chút thất thần, vì sao người bị bệnh lại là em gái của cô?
Một quả bóng cao su đập vào trán cô.
Có một đứa trẻ khỏe mạnh chạy tới, đẩy cô một phát: “Cút xa một chút, đồ quỷ cản đường.”
Hạ Lăng ném mạnh quả bóng cao su về phía cậu ta.
Lập tức có ba, bốn đứa trẻ xông lên phía trước, đánh nhau với cô. Năm đó cô đã mười hai tuổi, không còn là Hạ Lăng bé nhỏ chỉ biết đánh, cắn qua loa nữa, kinh nghiệm đánh lộn hàng năm của cô không chỉ khiến cô không bị bọn chúng đánh gục, thậm chí còn có thể tấn công bất ngờ, khiến bọn chúng chật vật vô cùng.
Giáo viên nhanh chóng đến, bọn trẻ lập tức giải tán.
Hạ Lăng cũng muốn chạy nhưng giống như cảm nhận được số mệnh, cô lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy một người. Một chàng trai trẻ tuổi mà đẹp trai, mặc âu phục màu xám tro, đứng ở cửa sổ trong phòng làm việc của viện trưởng trên lầu hai, đang lẳng lặng quan sát cô.
Cuối xuân đầu hè, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt không lộ biểu cảm của anh, tựa như một vị thần.
Nhìn gương mặt đẹp trai đó, Hạ Lăng thoáng thất thần, không cẩn thận đạp phải gì đó, lòng bàn chân truyền đến cơn đau buốt.
“Hạ Lăng! Con lại đánh nhau với các bạn!” Giọng nói hổn hển, cô quay đầu lại thấy chủ nhiệm đang tối sầm mặt, chạy bước nhỏ đến: “Đứng lại! Lần này đừng hòng chạy!”
Hạ Lăng nhấc tà váy lên, co chân bỏ chạy.
Xuyên qua hành lang dài dưới bóng hoa, cô cũng không biết đã chạy bao xa, vất vả lắm mới bỏ rơi được giáo viên chủ nhiệm rồi thở dài một hơi ngồi xuống. Lòng bàn chân buốt nhói từng hồi, cô cởi tất ra nhìn mới phát hiện đã giẫm phải một cây đinh, vết thương vừa sâu vừa dài, máu chảy ròng ra bên ngoài.
Cô hít vào một hơi lạnh, cắn răng nhịn đau, cố gắng lắm mới miễn cưỡng cầm máu được. Ngồi bệt trên bậc thang thở dốc một lúc thật lâu cô mới cảm thấy có chút sức lực, cô đeo giày vào loạng choạng đứng dậy.
“Hạ Lăng!” Một giọng nói quen thuộc vô cùng tức giận.
Trong lòng cô run lên, quay đầu lại, quả nhiên là giáo viên chủ nhiệm đuổi tới lần thứ hai.
“Hạ Lăng con đứng lại đó cho ta!”
Cô phản xạ tự nhiên lại định bỏ chạy.
Ông ấy vội kêu lên: “Đứng lại! Ta không phạt con!”
Cô nửa tin nửa ngờ đứng yên tại đó, quan trọng là với vết thương hiện giờ của cô, căn bản là không chạy nổi.
Ông ấy bước nhỏ tới bên cạnh cô, thở hồng hộc: “Con mau quay về, quay về chuẩn bị một chút… Bùi, ngài Bùi của Đế Hoàng muốn xem, xem con khiêu… khiêu vũ.”
Ngài Bùi của Đế Hoàng muốn xem cô khiêu vũ?
Hạ Lăng run lên: “Chính là cái người hôm nay tới quyên góp tiền? Sao anh ấy lại biết con, còn biết con biết khiêu vũ?”
Giáo viên chủ nhiệm thở đều trở lại: “Cái con bé này, đúng là đi đến đâu gây chuyện đến đó. Lúc nãy con đánh nhau bị ngài Bùi ở trên lầu nhìn thấy, cậu ta hỏi viện trưởng vài câu, viện trưởng sợ cậu ta cảm thấy cô nhi viện chúng ta toàn là những đứa bé thô lỗ liền khen con biết ca hát, khiêu vũ cũng đẹp, không ngờ ngài Bùi đó lại nói muốn xem thử. Thế là viện trưởng bảo ta tới tìm con.”
Trong đầu cô hiện lên dáng người khỏe khoắn đứng trước cửa sổ sát sàn, gương mặt không biểu cảm, giống như một vị thần.
Tác giả :
Hạ Uyển Anh