Thiên Hậu Toàn Năng
Chương 16: Ông chủ thật đẹp trai
Edit & Beta: Song Ngọc.
"Cảnh này rất phức tạp, dự kiến sắp đặt mất hơn một tháng, đến lúc đó khẳng định tuyển xong nhân vật, trực tiếp có thể quay, làm như vậy tương đối tiết kiệm thời gian." Giang Phàm trả lời.
Trong viện có một chiếc xe tải lớn, bên trong đầy đạo cụ Giang Phàm thuê, anh để Kiều Na tới chính là nhìn xem những đạo cụ nào thích hợp cho cảnh này, đạo cụ nào không thể dùng.
"Nơi này là cảnh phủ tướng quân?" Kiều Na nhìn quanh, "Còn có chút ý tứ."
Kiến trúc trong nhà đều là thuần một sắc kiến trúc cổ đại, quy mô không nhỏ, nếu là bố trí thật tốt một phen, thật là có bộ tịch của phủ tướng quân.
Cô nhìn thử vật trang trí bày trên mặt đất, "Dụng cụ đồng thau có thể dùng, tuy nhiên dùng ít một chút đi, Đại Yến Triều không lưu hành... Loại đồ sứ đơn sắc này dùng nhiều một chút, màu sắc rực rỡ thì bỏ đi, khi đó không có. Gia cụ (vật dụng trong nhà, đồ nội thất) dùng kiểu này, đây là kiểu ngay lúc đó, cái kia quá cũ xưa, cái này quá mới, không tốt..."
Cô chỉ huy tổ đạo cụ đem vật có thể sử dụng đặt ở một bên, không thể dùng đặt ở bên kia, chờ thu thập xong cùng nhau trả về.
Giang Phàm ngồi bên cạnh, vừa uống trà vừa nhìn Kiều Na bận trước bận sau, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.
Bố trí một cái cảnh lượng công việc vẫn là tương đối lớn, Giang Phàm lúc này thu hút không ít đầu tư, với sự hỗ trợ của các khoản đầu tư này, anh cố gắng làm mọi thứ tốt nhất, kiên quyết không lộ ra bất cứ cái gì.
Đạo cụ mà tổ đạo cụ thuê đến chỉ là một phần trong tất cả đạo cụ, có chút đạo cụ đặc thù còn phải chế tác thủ công, vô cùng phiền toái. Kiều Na cùng người của tổ đạo cụ bận một buổi sáng, cũng chỉ bố trí xong không đến nửa phòng.
Lúc nghỉ ngơi buổi trưa, Giang Phàm mời tổ đạo cụ ăn cơm, hỏi một câu: "Mọi người muốn ăn cái gì?"
Tổ đạo cụ có mười mấy người, khẩu vị mỗi người đều không giống nhau, ý kiến khác nhau, có người nói ăn món cay Tứ Xuyên, có người nói ăn món ăn Quảng Đông, có người nói ăn cơm, có người nói ăn mì...
Người phụ trách được gọi là anh Lục, thấy mọi người nói không cùng nơi đi, linh cơ vừa động, chỉ vào Kiều Na nói: "Hỏi một chút người đẹp cố vấn của chúng ta muốn ăn cái gì đi?"
Anh ta lăn lộn nhiều năm như vậy, giỏi về xem mặt đoán ý, từ ánh mắt Giang Phàm nhìn Kiều Na liền nhìn ra được, hai người này quan hệ không tồi, để Kiều Na nói, cũng là muốn cấp cho Giang Phàm cái mặt mũi.
Nhưng Kiều Na không có nhìn đến ánh mắt vừa rồi của Giang Phàm là gì, hiện tại tâm tính của cô là hoàn toàn mê muội. Nghe anh ta hỏi cô, vội vàng từ chối nói: "Vẫn là hỏi mọi người đi, em ăn cái gì cũng được."
Nơi này có rất nhiều người lớn tuổi hơn cô, để cô gọi cơm luôn là không thích hợp.
Anh Lục cười nói: "Cũng không phải để em gọi cơm, chính là ra một cái chủ ý cho mọi người, làm sao mới có thể đi ăn cùng một chỗ, không cần ủy khuất bất luận người nào... Nhiệm vụ này có chút khó. Em là sinh viên tài năng của đại học B, nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho em".
Kiều Na nghe anh ta nói như vậy, chỉ phải nghiêm túc mà nghĩ thử, nói: "Nếu không... Ăn lẩu? Cay có thể đặt riêng, không thích ăn cay không bỏ là đến nơi. Thích ăn đồ ăn gì cũng đều có thể tùy ý... Mọi người nghĩ như thế nào?"
Đề nghị của cô lập tức được thành viên trong tổ đạo cụ tán đồng, rốt cuộc món lẩu này là cả nước đều ăn được, không có người nơi nào không ăn lẩu.
Giang Phàm liếc mắt ngó Kiều Na một cái, "Không hổ là bà chủ tiệm lẩu".
Người trong tổ đạo cụ cùng Kiều Na không thân, không biết đây là chuyện gì, bản thân Kiều Na đương nhiên là biết, cười nói: "Đáng tiếc không có cửa hàng lẩu".
Giang Phàm trêu ghẹo, "Vậy em có thể tìm một cửa hàng lẩu để gả".
Kiều Na biết anh nói giỡn, thuận thế nói tiếp: "Như thế có thể suy xét... Đợi chút tới cửa hàng lẩu rồi em liền nhìn thử ông chủ nhà bọn họ có đẹp trai không, có kết hôn hay chưa".
Giang Phàm cùng người trong đoàn phim đều bị cô chọc cười, mọi người một bên nói giỡn, một bên lên xe. Hôm nay lão Hà không đến, Giang Phàm tự mình lái xe tới, người trong đoàn phim cũng có mấy chiếc xe.
"Lên xe", Giang Phàm hướng Kiều Na ngoắc ngoắc tay.
Kiều Na đi đến cửa sau xe, vừa muốn mở cửa liền nghe Giang Phàm ở bên trong nói: "Ngồi phía trước. Em nhìn đường phố hai bên xem chỗ nào có cửa hàng lẩu".
Kiều Na đành phải đi đến phía trước, ngồi trên vị trí ghế phụ.
Kể từ khi Kiều Na trở thành fan của Giang Phàm, lúc cô tiếp cận Giang Phàm tim liền sẽ không giải thích được mà đập tăng tốc. Ngồi ở ghế phụ, Kiều Na quay đầu là có thể nhìn thấy mặt nghiêng đẹp của Giang Phàm, này quả thực là chuyện muôn vàn fan tha thiết mơ ước.
"Đừng nhìn tôi, nhìn ven đường" Giang Phàm nhắc nhở một câu, "Tìm cửa hàng lẩu".
"Oh..." Kiều Na đành phải thu hồi ánh mắt, nhìn xung quanh, rất nhanh, liền phát hiện một cửa hàng ở bên đường.
"Nơi đó."
Giang Phàm lái xe qua qua, xe của tổ đạo cụ đi theo phía sau cũng cùng nhau ngừng bên ngoài cửa hàng lẩu.
Giang Phàm đi đậu xe, Kiều Na liền xuống xe trước, Lục ca ở tổ đạo cụ bên kia đã đi tới, nói với Kiều Na: "Chúng ta đi vào trước để ông chủ sắp xếp một chút đi."
Anh ta nói, trên mặt còn lộ ra một tia cười xấu xa.
Kiều Na biết anh ta là cố ý, bởi vì cô vừa mới nói đùa bà chủ tiệm lẩu, anh ta liền muốn trêu chọc một chút.
Kiều Na không để ở trong lòng, cô biết đây là anh Lục vui đùa, tuy nhiên cô cũng không phải người không chịu nổi vui đùa, liền đi theo anh ta vào trước. Mọi người đều thực vất vả, nếu cô xuống xe trước thì giúp đỡ sắp xếp một chút, đợi chút mọi người tiến vào là có thể trực tiếp đi.
Người phục vụ ở quầy thấy hai người đi tới, rất có lễ phép hỏi: "Chào mọi người, xin hỏi có bao nhiêu người?"
"Khoảng hai mươi người..."
Người phục vụ nói: "Không có phòng lớn như vậy, phòng nơi này của chúng tôi ngồi được nhiều nhất mười hai người... Mọi người có thể phân hai phòng không?"
Anh Lục gật đầu, "Được".
Người phục vụ đưa lên thực đơn, "Hai phòng 201, 202 lầu hai đều trống, mọi người chọn trước nước dùng đi. Phòng có thực đơn, đi vào lại gọi món ăn cũng được".
Ở cửa hàng lẩu thường là vài người ăn cùng nhau, mọi người tụ tập trong đại sảnh gọi món sẽ rất loạn cho nên bình thường đều chờ người đến đông đủ rồi ở trong phòng riêng gọi, đều là chút rau xà lách chưa chế biến, gọi là có thể bê lên. Tuy nhiên nước dùng cần một chút thời gian, sẽ để khách nhân gọi trước.
Anh Lục nhìn thoáng qua, suy xét đến có người ăn cay, có người không ăn, mỗi phòng anh ta đều gọi canh suông, rất cay, hơi cay, ba nồi nước dùng, dù sao nhiều người, cũng sẽ không lãng phí.
Người phục vụ lấy lại thực đơn, "Được, mời đến phòng chọn món ăn, người phục vụ của chúng tôi trong chốc lát sẽ đi lên lấy."
Anh Lục đột nhiên hỏi, "Ông chủ mọi người đâu? Có ở đây không?"
Người phục vụ không biết anh ta muốn làm cái gì, trả lời đúng sự thật, "Có... Ngài có yêu cầu gì sao?"
Lúc đang nói chuyện, chỉ nghe một âm thanh rất khách khí vang lên bên cạnh, nói: "Như thế nào? Có vấn đề gì sao? Tôi chính là ông chủ, có cái gì không hài lòng có thể nói cùng tôi".
Anh Lục quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông đi về phía anh ta. Người này dáng người vô cùng cao lớn, chừng một mét chín trở lên, một thân cơ bắp cường tráng, mặt chữ điền ngay ngắn, rất có khí tràng.
Anh Lục vui đùa khai quán, cười hỏi: "Ông chủ, hỏi anh chuyện tư mật này, anh kết hôn chưa? Có bạn gái không?"
Lão bản cười nói: "Tiên sinh thật biết nói giỡn, tôi không có bạn gái, như thế nào? Anh giới thiệu cho tôi một người sao?"
Anh Lục quay đầu lại cười với Kiều Na, "Em gái, thế nào?"
Anh ta chỉ muốn đùa một chút, làm không khí sinh động một chút. Ở chung với Kiều Na một buổi sáng, cảm thấy cô gái này rất hiền hoà, nói giỡn cũng là một cách kéo gần quan hệ.
Nhưng anh ta quay đầu liền thấy Kiều Na đang dùng ánh mắt lấp lánh nhìn ông chủ kia, một bộ dáng mười phần mê muội, liền kém chút chảy nước miếng.
Lần đầu tiên Kiều Na nhìn thấy ông chủ này ánh mắt của cô rốt cuộc liền không thể từ trên người anh ta rời đi. Người này...... Quá đẹp trai!
Lấy thẩm mỹ của người hiện đại tới xem, ông chủ này cũng coi như là đẹp trai, chỉ là mặt chữ điền không quá thịnh hành, không tính là đẹp trai mười phần. Nhưng trong thế giới thẩm mỹ của Kiều Na, anh ta quả thực đẹp trai đến không đối thủ.
Ông chủ bị Kiều Na nhìn đến có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu nói: "Cái kia...... Khách nhân, cô có khỏe không?"
Kiều Na nghe anh ta đang nói chuyện với mình, vội vàng gật đầu, "Khỏe... Khỏe... Ông chủ, lưu wechat đi".
Lời nói còn chưa nói xong, một bàn tay bỗng nhiên duỗi tới, túm sau cổ áo Kiều Na đem cô kéo đi rồi.
Giang Phàm đen mặt, nói câu, "Lên lầu".
"Ai da... Phàm ca, buông em ra, em còn chưa có lấy được số wechat đâu..." Kiều Na một bên bị kéo lên lầu, một bên không tha mà quay đầu lại xem ông chủ đẹp trai kia.
Ông chủ: "..."
.............
Kiều Na thực không cam lòng mà đi theo Giang Phàm lên lầu, một đám người chia làm hai phòng. Kiều Na vốn định đi sang một phòng khác, sau đó lén đi ra ngoài xem ông chủ đẹp trai, bị Giang Phàm một phen túm chặt, ấn ở trên ghế bên cạnh anh.
Ban đầu Kiều Na đối với cách làm của Giang Phàm có chút khó hiểu, suy nghĩ rất lâu mới nghĩ thông suốt: Nhất định là Giang Phàm không hy vọng fan của mình chạy đi thích người khác. Nếu fan của anh đều chạy tới thích ông chủ đẹp trai, anh ta làm sao bây giờ nha.
Phòng có thực đơn trống, Giang Phàm cầm đến, ở trên mặt vẽ hai cái, truyền cho Kiều Na.
Tâm của Kiều Na đã sớm bay đến chỗ ông chủ đẹp trai, cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, tùy ý gọi một phần đồ ăn không biết là gì, liền truyền cho người tiếp theo.
Giang Phàm nhìn bộ dáng thất thần này của Kiều Na, thập phần khó chịu hỏi: "Như thế nào? Em cảm thấy ông chủ kia đẹp trai hơn so với tôi sao?"
Kiều Na: "Không có, Phàm ca là đẹp trong lòng, nhân phẩm tốt, ai cũng không bằng".
Giang Phàm: "..."
Vẫn là nói anh không đủ đẹp trai sao.
Anh không rõ mới vừa rồi người kia đẹp trai chỗ nào. Anh ta có đẹp trai như anh sao? Gia hỏa Kiều Na này là cái thẩm mỹ kỳ quái gì nha? Thật muốn cho cô học một khóa học thẩm mỹ thật tốt.
Trong lòng anh bỗng nhiên dâng lên một cái ý tưởng: Bất luận như thế nào anh cũng không thể để cho Kiều Na lấy được số wechat của ông chủ. Nếu Kiều Na cùng chủ tiệm lẩu kia chạy... Nghĩ vậy một chút, Giang Phàm liền có một loại cảm giác chính mình cực khổ trồng cải trắng lại bị heo củng đi.
Đồ ăn trong lẩu rất nhanh liền bê lên, người trong phòng bắt đầu ăn lẩu xong rồi. Tuy rằng Kiều Na rất thích ăn lẩu nhưng lúc này một chút tâm tư cũng không có.
Cô cần nghĩ biện pháp né tránh tầm mắt của Giang Phàm, thông đồng với ông chủ đẹp trai.
"Em... Em đi WC" Kiều Na đứng dậy.
Giang Phàm cũng cùng nhau đứng lên, "Vừa lúc tôi cũng phải đi, cùng nhau đi".
Kiều Na: "..."
"Cảnh này rất phức tạp, dự kiến sắp đặt mất hơn một tháng, đến lúc đó khẳng định tuyển xong nhân vật, trực tiếp có thể quay, làm như vậy tương đối tiết kiệm thời gian." Giang Phàm trả lời.
Trong viện có một chiếc xe tải lớn, bên trong đầy đạo cụ Giang Phàm thuê, anh để Kiều Na tới chính là nhìn xem những đạo cụ nào thích hợp cho cảnh này, đạo cụ nào không thể dùng.
"Nơi này là cảnh phủ tướng quân?" Kiều Na nhìn quanh, "Còn có chút ý tứ."
Kiến trúc trong nhà đều là thuần một sắc kiến trúc cổ đại, quy mô không nhỏ, nếu là bố trí thật tốt một phen, thật là có bộ tịch của phủ tướng quân.
Cô nhìn thử vật trang trí bày trên mặt đất, "Dụng cụ đồng thau có thể dùng, tuy nhiên dùng ít một chút đi, Đại Yến Triều không lưu hành... Loại đồ sứ đơn sắc này dùng nhiều một chút, màu sắc rực rỡ thì bỏ đi, khi đó không có. Gia cụ (vật dụng trong nhà, đồ nội thất) dùng kiểu này, đây là kiểu ngay lúc đó, cái kia quá cũ xưa, cái này quá mới, không tốt..."
Cô chỉ huy tổ đạo cụ đem vật có thể sử dụng đặt ở một bên, không thể dùng đặt ở bên kia, chờ thu thập xong cùng nhau trả về.
Giang Phàm ngồi bên cạnh, vừa uống trà vừa nhìn Kiều Na bận trước bận sau, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.
Bố trí một cái cảnh lượng công việc vẫn là tương đối lớn, Giang Phàm lúc này thu hút không ít đầu tư, với sự hỗ trợ của các khoản đầu tư này, anh cố gắng làm mọi thứ tốt nhất, kiên quyết không lộ ra bất cứ cái gì.
Đạo cụ mà tổ đạo cụ thuê đến chỉ là một phần trong tất cả đạo cụ, có chút đạo cụ đặc thù còn phải chế tác thủ công, vô cùng phiền toái. Kiều Na cùng người của tổ đạo cụ bận một buổi sáng, cũng chỉ bố trí xong không đến nửa phòng.
Lúc nghỉ ngơi buổi trưa, Giang Phàm mời tổ đạo cụ ăn cơm, hỏi một câu: "Mọi người muốn ăn cái gì?"
Tổ đạo cụ có mười mấy người, khẩu vị mỗi người đều không giống nhau, ý kiến khác nhau, có người nói ăn món cay Tứ Xuyên, có người nói ăn món ăn Quảng Đông, có người nói ăn cơm, có người nói ăn mì...
Người phụ trách được gọi là anh Lục, thấy mọi người nói không cùng nơi đi, linh cơ vừa động, chỉ vào Kiều Na nói: "Hỏi một chút người đẹp cố vấn của chúng ta muốn ăn cái gì đi?"
Anh ta lăn lộn nhiều năm như vậy, giỏi về xem mặt đoán ý, từ ánh mắt Giang Phàm nhìn Kiều Na liền nhìn ra được, hai người này quan hệ không tồi, để Kiều Na nói, cũng là muốn cấp cho Giang Phàm cái mặt mũi.
Nhưng Kiều Na không có nhìn đến ánh mắt vừa rồi của Giang Phàm là gì, hiện tại tâm tính của cô là hoàn toàn mê muội. Nghe anh ta hỏi cô, vội vàng từ chối nói: "Vẫn là hỏi mọi người đi, em ăn cái gì cũng được."
Nơi này có rất nhiều người lớn tuổi hơn cô, để cô gọi cơm luôn là không thích hợp.
Anh Lục cười nói: "Cũng không phải để em gọi cơm, chính là ra một cái chủ ý cho mọi người, làm sao mới có thể đi ăn cùng một chỗ, không cần ủy khuất bất luận người nào... Nhiệm vụ này có chút khó. Em là sinh viên tài năng của đại học B, nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho em".
Kiều Na nghe anh ta nói như vậy, chỉ phải nghiêm túc mà nghĩ thử, nói: "Nếu không... Ăn lẩu? Cay có thể đặt riêng, không thích ăn cay không bỏ là đến nơi. Thích ăn đồ ăn gì cũng đều có thể tùy ý... Mọi người nghĩ như thế nào?"
Đề nghị của cô lập tức được thành viên trong tổ đạo cụ tán đồng, rốt cuộc món lẩu này là cả nước đều ăn được, không có người nơi nào không ăn lẩu.
Giang Phàm liếc mắt ngó Kiều Na một cái, "Không hổ là bà chủ tiệm lẩu".
Người trong tổ đạo cụ cùng Kiều Na không thân, không biết đây là chuyện gì, bản thân Kiều Na đương nhiên là biết, cười nói: "Đáng tiếc không có cửa hàng lẩu".
Giang Phàm trêu ghẹo, "Vậy em có thể tìm một cửa hàng lẩu để gả".
Kiều Na biết anh nói giỡn, thuận thế nói tiếp: "Như thế có thể suy xét... Đợi chút tới cửa hàng lẩu rồi em liền nhìn thử ông chủ nhà bọn họ có đẹp trai không, có kết hôn hay chưa".
Giang Phàm cùng người trong đoàn phim đều bị cô chọc cười, mọi người một bên nói giỡn, một bên lên xe. Hôm nay lão Hà không đến, Giang Phàm tự mình lái xe tới, người trong đoàn phim cũng có mấy chiếc xe.
"Lên xe", Giang Phàm hướng Kiều Na ngoắc ngoắc tay.
Kiều Na đi đến cửa sau xe, vừa muốn mở cửa liền nghe Giang Phàm ở bên trong nói: "Ngồi phía trước. Em nhìn đường phố hai bên xem chỗ nào có cửa hàng lẩu".
Kiều Na đành phải đi đến phía trước, ngồi trên vị trí ghế phụ.
Kể từ khi Kiều Na trở thành fan của Giang Phàm, lúc cô tiếp cận Giang Phàm tim liền sẽ không giải thích được mà đập tăng tốc. Ngồi ở ghế phụ, Kiều Na quay đầu là có thể nhìn thấy mặt nghiêng đẹp của Giang Phàm, này quả thực là chuyện muôn vàn fan tha thiết mơ ước.
"Đừng nhìn tôi, nhìn ven đường" Giang Phàm nhắc nhở một câu, "Tìm cửa hàng lẩu".
"Oh..." Kiều Na đành phải thu hồi ánh mắt, nhìn xung quanh, rất nhanh, liền phát hiện một cửa hàng ở bên đường.
"Nơi đó."
Giang Phàm lái xe qua qua, xe của tổ đạo cụ đi theo phía sau cũng cùng nhau ngừng bên ngoài cửa hàng lẩu.
Giang Phàm đi đậu xe, Kiều Na liền xuống xe trước, Lục ca ở tổ đạo cụ bên kia đã đi tới, nói với Kiều Na: "Chúng ta đi vào trước để ông chủ sắp xếp một chút đi."
Anh ta nói, trên mặt còn lộ ra một tia cười xấu xa.
Kiều Na biết anh ta là cố ý, bởi vì cô vừa mới nói đùa bà chủ tiệm lẩu, anh ta liền muốn trêu chọc một chút.
Kiều Na không để ở trong lòng, cô biết đây là anh Lục vui đùa, tuy nhiên cô cũng không phải người không chịu nổi vui đùa, liền đi theo anh ta vào trước. Mọi người đều thực vất vả, nếu cô xuống xe trước thì giúp đỡ sắp xếp một chút, đợi chút mọi người tiến vào là có thể trực tiếp đi.
Người phục vụ ở quầy thấy hai người đi tới, rất có lễ phép hỏi: "Chào mọi người, xin hỏi có bao nhiêu người?"
"Khoảng hai mươi người..."
Người phục vụ nói: "Không có phòng lớn như vậy, phòng nơi này của chúng tôi ngồi được nhiều nhất mười hai người... Mọi người có thể phân hai phòng không?"
Anh Lục gật đầu, "Được".
Người phục vụ đưa lên thực đơn, "Hai phòng 201, 202 lầu hai đều trống, mọi người chọn trước nước dùng đi. Phòng có thực đơn, đi vào lại gọi món ăn cũng được".
Ở cửa hàng lẩu thường là vài người ăn cùng nhau, mọi người tụ tập trong đại sảnh gọi món sẽ rất loạn cho nên bình thường đều chờ người đến đông đủ rồi ở trong phòng riêng gọi, đều là chút rau xà lách chưa chế biến, gọi là có thể bê lên. Tuy nhiên nước dùng cần một chút thời gian, sẽ để khách nhân gọi trước.
Anh Lục nhìn thoáng qua, suy xét đến có người ăn cay, có người không ăn, mỗi phòng anh ta đều gọi canh suông, rất cay, hơi cay, ba nồi nước dùng, dù sao nhiều người, cũng sẽ không lãng phí.
Người phục vụ lấy lại thực đơn, "Được, mời đến phòng chọn món ăn, người phục vụ của chúng tôi trong chốc lát sẽ đi lên lấy."
Anh Lục đột nhiên hỏi, "Ông chủ mọi người đâu? Có ở đây không?"
Người phục vụ không biết anh ta muốn làm cái gì, trả lời đúng sự thật, "Có... Ngài có yêu cầu gì sao?"
Lúc đang nói chuyện, chỉ nghe một âm thanh rất khách khí vang lên bên cạnh, nói: "Như thế nào? Có vấn đề gì sao? Tôi chính là ông chủ, có cái gì không hài lòng có thể nói cùng tôi".
Anh Lục quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông đi về phía anh ta. Người này dáng người vô cùng cao lớn, chừng một mét chín trở lên, một thân cơ bắp cường tráng, mặt chữ điền ngay ngắn, rất có khí tràng.
Anh Lục vui đùa khai quán, cười hỏi: "Ông chủ, hỏi anh chuyện tư mật này, anh kết hôn chưa? Có bạn gái không?"
Lão bản cười nói: "Tiên sinh thật biết nói giỡn, tôi không có bạn gái, như thế nào? Anh giới thiệu cho tôi một người sao?"
Anh Lục quay đầu lại cười với Kiều Na, "Em gái, thế nào?"
Anh ta chỉ muốn đùa một chút, làm không khí sinh động một chút. Ở chung với Kiều Na một buổi sáng, cảm thấy cô gái này rất hiền hoà, nói giỡn cũng là một cách kéo gần quan hệ.
Nhưng anh ta quay đầu liền thấy Kiều Na đang dùng ánh mắt lấp lánh nhìn ông chủ kia, một bộ dáng mười phần mê muội, liền kém chút chảy nước miếng.
Lần đầu tiên Kiều Na nhìn thấy ông chủ này ánh mắt của cô rốt cuộc liền không thể từ trên người anh ta rời đi. Người này...... Quá đẹp trai!
Lấy thẩm mỹ của người hiện đại tới xem, ông chủ này cũng coi như là đẹp trai, chỉ là mặt chữ điền không quá thịnh hành, không tính là đẹp trai mười phần. Nhưng trong thế giới thẩm mỹ của Kiều Na, anh ta quả thực đẹp trai đến không đối thủ.
Ông chủ bị Kiều Na nhìn đến có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu nói: "Cái kia...... Khách nhân, cô có khỏe không?"
Kiều Na nghe anh ta đang nói chuyện với mình, vội vàng gật đầu, "Khỏe... Khỏe... Ông chủ, lưu wechat đi".
Lời nói còn chưa nói xong, một bàn tay bỗng nhiên duỗi tới, túm sau cổ áo Kiều Na đem cô kéo đi rồi.
Giang Phàm đen mặt, nói câu, "Lên lầu".
"Ai da... Phàm ca, buông em ra, em còn chưa có lấy được số wechat đâu..." Kiều Na một bên bị kéo lên lầu, một bên không tha mà quay đầu lại xem ông chủ đẹp trai kia.
Ông chủ: "..."
.............
Kiều Na thực không cam lòng mà đi theo Giang Phàm lên lầu, một đám người chia làm hai phòng. Kiều Na vốn định đi sang một phòng khác, sau đó lén đi ra ngoài xem ông chủ đẹp trai, bị Giang Phàm một phen túm chặt, ấn ở trên ghế bên cạnh anh.
Ban đầu Kiều Na đối với cách làm của Giang Phàm có chút khó hiểu, suy nghĩ rất lâu mới nghĩ thông suốt: Nhất định là Giang Phàm không hy vọng fan của mình chạy đi thích người khác. Nếu fan của anh đều chạy tới thích ông chủ đẹp trai, anh ta làm sao bây giờ nha.
Phòng có thực đơn trống, Giang Phàm cầm đến, ở trên mặt vẽ hai cái, truyền cho Kiều Na.
Tâm của Kiều Na đã sớm bay đến chỗ ông chủ đẹp trai, cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, tùy ý gọi một phần đồ ăn không biết là gì, liền truyền cho người tiếp theo.
Giang Phàm nhìn bộ dáng thất thần này của Kiều Na, thập phần khó chịu hỏi: "Như thế nào? Em cảm thấy ông chủ kia đẹp trai hơn so với tôi sao?"
Kiều Na: "Không có, Phàm ca là đẹp trong lòng, nhân phẩm tốt, ai cũng không bằng".
Giang Phàm: "..."
Vẫn là nói anh không đủ đẹp trai sao.
Anh không rõ mới vừa rồi người kia đẹp trai chỗ nào. Anh ta có đẹp trai như anh sao? Gia hỏa Kiều Na này là cái thẩm mỹ kỳ quái gì nha? Thật muốn cho cô học một khóa học thẩm mỹ thật tốt.
Trong lòng anh bỗng nhiên dâng lên một cái ý tưởng: Bất luận như thế nào anh cũng không thể để cho Kiều Na lấy được số wechat của ông chủ. Nếu Kiều Na cùng chủ tiệm lẩu kia chạy... Nghĩ vậy một chút, Giang Phàm liền có một loại cảm giác chính mình cực khổ trồng cải trắng lại bị heo củng đi.
Đồ ăn trong lẩu rất nhanh liền bê lên, người trong phòng bắt đầu ăn lẩu xong rồi. Tuy rằng Kiều Na rất thích ăn lẩu nhưng lúc này một chút tâm tư cũng không có.
Cô cần nghĩ biện pháp né tránh tầm mắt của Giang Phàm, thông đồng với ông chủ đẹp trai.
"Em... Em đi WC" Kiều Na đứng dậy.
Giang Phàm cũng cùng nhau đứng lên, "Vừa lúc tôi cũng phải đi, cùng nhau đi".
Kiều Na: "..."
Tác giả :
Băng Dữ Nịnh Mông