Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng
Chương 55: Lại giao phong
Trong điện sóng ngầm mãnh liệt, hai người mang tâm tư tính toán khác nhau, thời gian bất tri bất giác trôi qua rất nhanh.
Rốt cục Thái y dưới sự hối thúc không ngừng của cung nhân cũng đã chạy tới Càn Khôn điện, trời thì giá lạnh mà lại đổ không ít mồ hôi. Nếu chủ nhân Càn Khôn điện lại có bất trắc gì, bọn họ là thật không cần sống nữa.
“Nô tài đến chậm, xin Hoàng Thượng thứ tội!” Nhìn thấy Hoàng Thượng đang tà tà tựa ở đầu giường, tinh thần có vẻ tốt, thái y thở phào nhẹ nhõm, trái tim căng thẳng cũng được thả lỏng, nhanh chóng quỳ xuống thỉnh tội trước.
“Đứng lên, mau xem vết thương cho Thái tử phi!” Hoàn Nhan Bất Phá không kiên nhẫn vẫy tay, giọng điệu vừa lo lắng vừa ra lệnh.
Vết thương? Chẳng lẽ Hoàng Thượng đã biết? Không phải Thái tử phi đã hạ lệnh cấm nói ra rồi sao? Ai đã để lộ ra? Thái y cứ do dự, động tác liền có chút chậm chạp.
“Còn thất thần làm gì? Nhanh tay nhanh chân lên!” Hoàn Nhan Bất Phá thúc giục, trên mặt hơi hơi lộ ra vẻ giận dữ.
Thái y vội vàng nhận lệnh, cầm hòm thuốc đi đến bên cạnh Thái tử phi, giọng nói cực kỳ cung kính thỉnh cầu Thái tử phi kéo ống tay áo lên để cho hắn xem xét vết thương. Âu Dương Tuệ Như chẳng hề động đậy, cũng không nâng tay mà chỉ im lặng liếc thái y một cái, cầm ly trà nóng bên cạnh lên thong thả uống.
Thái y cũng có chút xấu hổ khi bị nàng từ chối một cách khéo léo như vậy, đành khom người đứng nguyên tại chỗ không biết phải làm sao.
Giang Ánh Nguyệt thấy tình cảnh vậy, đầu cúi thấp, che giấu nụ cười trào phúng không thể kiềm chế đã hiện lên ở khóe miệng. Âu Dương Tuệ Như, ngươi cứ giả bộ, tiếp tục giả bộ nữa đi! Để xem ngươi có thể tiếp tục đến khi nào!
Nhìn thấy tiểu nha đầu có cử chỉ bốc đồng, Hoàn Nhan Bất Phá chỉ cười bất đắc dĩ và vô cùng dịu dàng, kiên nhẫn mở miệng khuyên giải: “Như nhi, đừng náo loạn, thân thể quan trọng hơn, mau để thái y xem cho ngươi đi!”
“Khụ khụ!” Như nhi? Gặp quỷ ! Cái này cũng quá buồn nôn rồi? Không đoán được Hoàn Nhan Bất Phá sẽ bất ngờ sửa lại xưng hô, Âu Dương Tuệ Như nhất thời không thích ứng được, nước trà nghẹn đầy một miệng bị sặc ho khan liên tục, khuôn mặt vì nghẹn mà đỏ bừng.
“Cũng đã là người lớn rồi mà uống trà cũng có thể bị sặc!” Hoàn Nhan Bất Phá nhìn dáng vẻ luống cuống của nàng, cảm thấy buồn cười, nhịn không được đưa tay vỗ lưng giúp nàng, giọng điệu chan chứa yêu thương, ngược lại khi quay lại nhìn thái y, lập tức thu hết dịu dàng trong giọng nói, vội vàng ra lệnh, “Đến đây, xem cho Thái tử phi.”
Thái y khom người, lại khẩn cầu Thái tử phi kéo ống tay áo.
“Không cần, chỗ bản cung bị thương là cánh tay, nam nữ thụ thụ bất thân, không cần thái y thăm khám. Chẳng qua chỉ là vết cắt thường thôi mà, để Tần ma ma và Tiểu Vũ thoa kim sang dược cho ta là được rồi.” Âu Dương Tuệ Như xua tay, mặt mày nghiêm túc cự tuyệt.
Lời của nàng có hàm ý chính là tay Thái tử phi không phải người thường ai có thể tùy tiện nhìn thấy, thái y có chút khó xử, không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ đành nhìn Hoàng Thượng, xin hắn xem xét.
Ngoài mình ra còn có nam nhân khác muốn xem cánh tay tiểu nha đầu, ham muốn chiếm giữ của Hoàn Nhan Bất Phá rất mạnh, trong lòng không nỡ, trên mặt cũng hiện lên chút chần chờ.
Không đợi Hoàn Nhan Bất Phá mở miệng, Giang Ánh Nguyệt vẫn cúi đầu im lặng đứng trong góc đột nhiên bước ra quỳ xuống, cung kính nói, “Nô tỳ bất tài, từng làm y nữ ở ngự dược ty được ba năm, biết sơ lược một ít y thuật, chữa trị vết cắt không phải là chuyện đùa, nô tỳ cả gan khẩn cầu Hoàng Thượng chuẩn cho nô tỳ giúp Thái tử phi trị liệu.”
Tự tay chọc phá âm mưu Âu Dương Tuệ Như mới là trò chơi tốt nhất! Muốn tìm cớ tránh một kiếp này? Nằm mơ! Giang Ánh Nguyệt cúi mình dập đầu xuống, trong lòng đắc ý nghĩ thầm.
“Không cần!” Hoàn Nhan Bất Phá không chút suy nghĩ liền cự tuyệt. Đã biết Giang Ánh Nguyệt có thể là dư nghiệt tiền triều, hắn sẽ không để cho Giang Ánh Nguyệt đến gần tiểu nha đầu.
“Phụ hoàng, để cho nàng ta xem đi, nếu Tần ma ma và Tiểu Vũ xử lý vết thương không tốt, cũng có người chỉ dẫn một hai.” Việc Âu Dương Tuệ Như gật đầu đồng ý nằm ngoài dự đoán mọi người, trong con mắt Giang Ánh Nguyệt giấu giếm tự đắc, trong lòng lại dâng lên dự cảm xấu.
“Giang nữ quan, theo bản cung đến thiên điện đi, phụ hoàng ở trong này, chữa trị cũng không tiện.” Âu Dương Tuệ Như nhìn về phía Giang Ánh Nguyệt, ôn hòa ra đề nghị.
Thì ra là thế, đưa mình ra thiên điện thăm khám, lại lợi dụng quyền thế uy hiếp mình không được mở miệng nói rõ chân tướng chứ gì? Âu Dương Tuệ Như, ngươi tính kế thật hay mà! Ta quả thật đấu không lại ngươi!
Muốn cự tuyệt, lại không thể cự tuyệt, Giang Ánh Nguyệt lần đầu tiên nhận thấy rằng thân phận ti tiện đối với nàng mà nói là cản trở lớn đến thế nào, nàng không thể phản kháng, chỉ có thể bị động chấp nhận sự an bài của người khác. Bỗng chốc, mong muốn leo lên cao lại mãnh liệt tuôn trào? Mong muốn được đứng trên hết tất cả. Suy nghĩ thì dễ, nhưng thấy thái độ hiện tại của Hoàn Nhan Bất Phá đối với nàng so với trước đây càng thêm che giấu vài phần, đợi xuất cung rồi, nàng ngoại trừ gả cho Lưu Văn Thanh ra biên cương, làm sao còn có con đường khác nào nữa?
Ngọn lửa trong lòng vừa dấy lên lại nhanh chóng tắt ngúm, sắc mặt Giang Ánh Nguyệt tối lại, cứng ngắc gật đầu. Thắng lợi ngay trước mắt, gần như chỉ còn kém một bước nữa là mình nắm chắc trong tay lại bị người khác đoạt mất, loại thất bại này, khó từ nào có thể hình dung, bỗng chốc làm cho nàng có chút mất hết can đảm.
Hai người đang định cất bước đi về thiên điện, Hoàn Nhan Bất Phá đúng lúc mở miệng , “Ở lại, trẫm muốn tận mắt nhìn thấy thương thế của Thái tử phi.”
“Phụ hoàng!” Âu Dương Tuệ Như kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Hoàn Nhan Bất Phá, kiên quyết lắc đầu cự tuyệt, “Thương thế của ta người không thể nhìn.” Nhìn rồi, sao người còn có thể nuốt trôi thuốc đây?
“Ngươi cắt thịt là vì cứu trẫm, trẫm sao lại không thể nhìn? Không nhìn, bảo trẫm làm thế nào mà an tâm? Ngươi lại đây, đến bên cạnh trẫm! Giang nữ quan, giúp Thái tử phi kéo ống tay áo kiểm tra vết thương!” Hoàn Nhan Bất Phá nghiêm mặt, vỗ vỗ chiếc ghế cạnh giường mình, giọng điệu kiên định, không để cho người khác có đường từ chối.
Âu Dương Tuệ Như chần chờ một lúc, nhưng thấy phụ hoàng bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt vô cùng tập trung lại bá đạo, nàng chỉ có thể khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh hắn, tự mình kéo ống tay áo lên, lộ ra mảnh vải loang lổ vết máu quấn trên cánh tay, “Giang nữ quan, làm phiền ngươi .”
“Không dám, đây là bổn phận nô tỳ.” Liếc vết thương mà Âu Dương Tuệ Như ‘làm giả’ nhưng rất rất giống thật một cái, lại thấy thái độ nàng thoải mái tự nhiên, cũng không có chút dấu hiệu chột dạ gì, Giang Ánh Nguyệt hơi có chút bồn chồn.
Đúng vào lúc này, Tiểu Vũ bỗng nghiêm mặt, lặng lẽ siết cánh tay trái của mình. Giang Ánh Nguyệt thấy thế, con mắt nheo lại, cuối cùng giữ vững phán đoán của mình. Âu Dương Tuệ Như chỉ là một tiểu thư nũng nịu, nào dám động thủ cắt thịt của mình? Cho dù là nàng, trước khi làm loại chuyện này cũng phải do dự, cân nhắc suy nghĩ một lúc lâu! Đúng rồi, cái này chính là chỗ giấu đầu hở đuôi của nàng ta, mảnh vải như thế này không chừng là lí do gì đó nàng ta vừa muốn thoái thác vừa để ngăn cản mình.
Trong bụng nghĩ thầm như thế, Giang Ánh Nguyệt đưa tay, nhanh nhẹn tháo mảnh vải trên cánh tay Âu Dương Tuệ Như, động tác có chút vội vàng.
“Á! Đau! Giang nữ quan nhẹ chút!” Âu Dương Tuệ Như nhướng mày, nhỏ giọng hô đau.
Hoàn Nhan Bất Phá đau lòng dựng thẳng thắt lưng, lạnh lùng liếc Giang Ánh Nguyệt, giọng điệu lạnh như băng, “Ngươi thật sự đã làm y nữ à? Sao không cẩn thận như vậy?”
“Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ nóng vội, động tác hơi mạnh, xin Hoàng Thượng, Thái tử phi thứ tội! Lần này nhất định nô tỳ sẽ cẩn thận.” Đúng là thời khắc mấu chốt công bố đáp án, Giang Ánh Nguyệt sợ bị Hoàn Nhan Bất Phá ra lệnh cho lui, vội vàng dập đầu cam đoan.
“Đứng lên đi, lần này phải cẩn thận một chút.” Nhíu mày, lạnh nhạt liếc Giang Ánh Nguyệt quỳ gối dưới chân mình, Âu Dương Tuệ Như từ bi mở miệng. Không cho nàng ta tận mắt nhìn thấy, trò chơi này chẳng phải là mất đi rất nhiều niềm vui hay sao?
Giang Ánh Nguyệt như được đại xá đứng dậy, lại thật cẩn thận cởi bỏ mảnh vải, mảnh vải thật dày được quấn vài vòng, mỗi một lớp được bóc ra, trái tim Giang Ánh Nguyệt liền căng thẳng theo một lớp, đợi cho lớp mảnh vải cuối cùng thấm đầy máu tươi được bóc ra, thấy rõ vết thương hình tròn máu thịt mơ hồ này, chớp mắt đầu óc Giang Ánh Nguyệt trống rỗng, không dám tin lướt qua trong mắt, trên tay dùng sức một cái, rồi kéo mạnh cả mảnh vải lẫn một ít máu thịt trên vết thương xuống.
Âu Dương Tuệ Như không đề phòng, đau đến mặt trắng bệch.
“Tiện tỳ! Ngươi chính là trị liệu thế này cho Thái tử phi?” Nhìn thấy vẻ mặt tiểu nha đầu thống khổ với vết thương máu thịt pha trộn, trái tim Hoàn Nhan Bất Phá phảng phất giống như bị chiếc móng sắc bén xé rách bóp nát, đau đớn không chịu nổi, lập tức cầm lấy ly trà trong tay ném mạnh đến trên đầu Giang Ánh Nguyệt, giọng nói lạnh lẽo quát lớn.
Giang Ánh Nguyệt bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, cả người đều ngẩn ra, không có chút phòng bị, chỗ bị Hoàn Nhan Bất Phá ném vào, chớp mắt máu tươi liền thấm ra xuống trán, từ búi tóc chảy xuống cổ, dáng vẻ nhếch nhác thảm thương vô cùng.
Âu Dương Tuệ Như không rãnh rỗi mà đi thưởng thức vẻ nhếch nhác thảm thương của Giang Ánh Nguyệt, bởi nàng đã đau đến nói không nổi rồi. Tần ma ma với Tiểu Vũ tức giận trừng Giang Ánh Nguyệt một cái, lập tức bước lên phía trước, thuần thục giúp nàng lau sạch vết thương, bôi thuốc, rồi băng bó lại.
Nhìn động tác Tiểu Vũ nhanh nhẹn, căn bản không có một chút dấu hiệu bị thương, Giang Ánh Nguyệt còn nhìn không ra mình đang bị đùa giỡn, vậy thì nàng ở trong cung năm sáu năm coi như là công cốc rồi.
Nhưng mà vì sao? Âu Dương Tuệ Như bày ra thế này để lừa nàng đến tột cùng là vì cái gì?
Xem ra, trước đây Âu Dương Tuệ Như quả thật là cố ý nhằm vào nàng, đó không phải ảo giác của nàng. Chẳng lẽ nữ nhân này đã biết thân thế của nàng? Sẽ không! Tuyệt đối không có khả năng này, nhất định còn có nguyên nhân nào khác, nhưng rốt cuộc là vì cái gì đây? Nội tâm Giang Ánh Nguyệt cuồng loạn tự hỏi, trên mặt lại nhanh chóng bày ra một biểu tình thấp kém cầu xin tha thứ, cả người trước khi suy nghĩ đã tự động dập đầu liên tục xin tội.
Chính là, cho dù lần này nàng ta có cầu xin tha thứ như thế nào lại không có ai quan tâm nàng ta nữa. Hoàn Nhan Bất Phá đang cau mày, vẻ mặt trầm ngâm nhìn Tần ma ma băng bó vết thương cho Thái tử phi, Âu Dương Tuệ Như đang nhắm mắt, cố nén đau đớn do vết thương bị xé rách.
Chút đau đớn ấy thì có là gì? Có thể so với việc quá bị chặt tay chặt chân, móc mắt cắt tai không? Âu Dương Tuệ Như không ngừng làm ám chỉ tâm lý với chính mình, cảm giác đau đớn thoáng cái biến mất không còn một chút.
Đợi vết thương được xử lý xong, Âu Dương Tuệ Như đã ra mồ hôi lạnh đầy đầu, sắc mặt Hoàn Nhan Bất Phá trắng bệch, so với nàng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Giang Ánh Nguyệt quỳ trên mặt đất, im lặng nằm úp sấp, trong lòng vạn phần không yên và đợi trách phạt. Nàng biết, chuyện lần này, nếu Âu Dương Tuệ Như thật sự cố ý gài bẫy nàng thì tuyệt đối sẽ không từ cứ như vậy mà bỏ ý đồ.
Nhưng mà Âu Dương Tuệ Như lại quá thong thả đến mức không thèm để ý tới nàng, còn đang cầm lấy chén thuốc đã nguội ngắt trên án, đưa về phía Hoàn Nhan Bất Phá, trên khuôn mặt tái nhợt cố nở nụ cười, “Phụ hoàng, ép buộc lâu như vậy, thuốc cũng đã nguội rồi, người mau uống thuốc đi.”
Trò chơi chính là trò chơi, tuyệt đối không quan trọng hơn thân thể phụ hoàng, Giang Ánh Nguyệt đã phạm vào điều cấm, nàng có thể tạm gác lại sau này từ từ xử lý nàng ta.
Nhìn thấy vết thương máu thịt trộn lẫn của Âu Dương Tuệ Như, Hoàn Nhan Bất Phá làm sao còn uống thuốc nổi nữa? Vẻ mặt hắn khó coi liếc nhìn nước thuốc nâu đen một cái, chỉ cảm thấy cổ họng cuộn trào từng đợt, trong bụng như bị lửa nóng thiêu đốt khó chịu, nghiêng đầu, tiếng nói khản đặc quát lên, “Lấy thuốc đi chỗ khác! Trẫm không muốn nhìn thấy nó!”
Tưởng tượng vĩnh viễn không rung động như tận mắt nhìn thấy. Một vết thương lớn như vậy, tiểu nha đầu được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ chịu qua đau khổ thì làm sao mà có thể chịu đựng được? Hoàn Nhan Bất Phá cảm thấy hốc mắt ấm áp, bất giác nhắm chặt hai mắt lại, đè nén quặn đau và cảm động trong lòng.
Quả nhiên không chịu uống thuốc! Hai mắt Âu Dương Tuệ Như đang trong trẻo liền tối lại, lẳng lặng buông chén thuốc xuống, bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt như đao chém về phía Giang Ánh Nguyệt.
“Tiện tỳ! Ngươi quỳ ở cửa đại điện cho bản cung! Bản cung rồi sẽ xử lý ngươi!” Âu Dương Tuệ Như chỉ vào Giang Ánh Nguyệt lớn tiếng quát, ngực phập phồng kịch liệt vài cái, hiển nhiên là tức giận không nhẹ. Một trò chơi, lại ảnh hưởng cảm xúc phụ hoàng khiến hắn không chịu uống thuốc, lòng nàng tức giận khó bình tĩnh nổi, lại có chút tự trách, quy kết toàn bộ tức giận lên trên đầu Giang Ánh Nguyệt.
Đối với nữ nhân này, nàng thật là càng ngày càng khó mà tha thứ. Cái chết chỉ còn cách nàng có ba tháng, nàng sắp sửa chờ không kịp .
Giang Ánh Nguyệt vẫn là lần đầu tiên bị Âu Dương Tuệ Như chỉ vào mũi nhục mạ, trong lòng dâng lên một cỗ sát khí, lại nhanh chóng kiềm nén lại, im lặng dập đầu một cái thật vang, máu tươi trên đầu không ngừng nhiễu xuống thấm đầy chỗ đang quỳ.
Đây là lần chật vật nhất từ lúc nàng tiến cung tới nay. Nhưng mà, chạm phải Âu Dương Tuệ Như, nàng không có chật vật nhất, chỉ có chật vật hơn, hiển nhiên là hiện nay nàng vẫn còn chưa có nhận thức được điều này.
Rốt cục Thái y dưới sự hối thúc không ngừng của cung nhân cũng đã chạy tới Càn Khôn điện, trời thì giá lạnh mà lại đổ không ít mồ hôi. Nếu chủ nhân Càn Khôn điện lại có bất trắc gì, bọn họ là thật không cần sống nữa.
“Nô tài đến chậm, xin Hoàng Thượng thứ tội!” Nhìn thấy Hoàng Thượng đang tà tà tựa ở đầu giường, tinh thần có vẻ tốt, thái y thở phào nhẹ nhõm, trái tim căng thẳng cũng được thả lỏng, nhanh chóng quỳ xuống thỉnh tội trước.
“Đứng lên, mau xem vết thương cho Thái tử phi!” Hoàn Nhan Bất Phá không kiên nhẫn vẫy tay, giọng điệu vừa lo lắng vừa ra lệnh.
Vết thương? Chẳng lẽ Hoàng Thượng đã biết? Không phải Thái tử phi đã hạ lệnh cấm nói ra rồi sao? Ai đã để lộ ra? Thái y cứ do dự, động tác liền có chút chậm chạp.
“Còn thất thần làm gì? Nhanh tay nhanh chân lên!” Hoàn Nhan Bất Phá thúc giục, trên mặt hơi hơi lộ ra vẻ giận dữ.
Thái y vội vàng nhận lệnh, cầm hòm thuốc đi đến bên cạnh Thái tử phi, giọng nói cực kỳ cung kính thỉnh cầu Thái tử phi kéo ống tay áo lên để cho hắn xem xét vết thương. Âu Dương Tuệ Như chẳng hề động đậy, cũng không nâng tay mà chỉ im lặng liếc thái y một cái, cầm ly trà nóng bên cạnh lên thong thả uống.
Thái y cũng có chút xấu hổ khi bị nàng từ chối một cách khéo léo như vậy, đành khom người đứng nguyên tại chỗ không biết phải làm sao.
Giang Ánh Nguyệt thấy tình cảnh vậy, đầu cúi thấp, che giấu nụ cười trào phúng không thể kiềm chế đã hiện lên ở khóe miệng. Âu Dương Tuệ Như, ngươi cứ giả bộ, tiếp tục giả bộ nữa đi! Để xem ngươi có thể tiếp tục đến khi nào!
Nhìn thấy tiểu nha đầu có cử chỉ bốc đồng, Hoàn Nhan Bất Phá chỉ cười bất đắc dĩ và vô cùng dịu dàng, kiên nhẫn mở miệng khuyên giải: “Như nhi, đừng náo loạn, thân thể quan trọng hơn, mau để thái y xem cho ngươi đi!”
“Khụ khụ!” Như nhi? Gặp quỷ ! Cái này cũng quá buồn nôn rồi? Không đoán được Hoàn Nhan Bất Phá sẽ bất ngờ sửa lại xưng hô, Âu Dương Tuệ Như nhất thời không thích ứng được, nước trà nghẹn đầy một miệng bị sặc ho khan liên tục, khuôn mặt vì nghẹn mà đỏ bừng.
“Cũng đã là người lớn rồi mà uống trà cũng có thể bị sặc!” Hoàn Nhan Bất Phá nhìn dáng vẻ luống cuống của nàng, cảm thấy buồn cười, nhịn không được đưa tay vỗ lưng giúp nàng, giọng điệu chan chứa yêu thương, ngược lại khi quay lại nhìn thái y, lập tức thu hết dịu dàng trong giọng nói, vội vàng ra lệnh, “Đến đây, xem cho Thái tử phi.”
Thái y khom người, lại khẩn cầu Thái tử phi kéo ống tay áo.
“Không cần, chỗ bản cung bị thương là cánh tay, nam nữ thụ thụ bất thân, không cần thái y thăm khám. Chẳng qua chỉ là vết cắt thường thôi mà, để Tần ma ma và Tiểu Vũ thoa kim sang dược cho ta là được rồi.” Âu Dương Tuệ Như xua tay, mặt mày nghiêm túc cự tuyệt.
Lời của nàng có hàm ý chính là tay Thái tử phi không phải người thường ai có thể tùy tiện nhìn thấy, thái y có chút khó xử, không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ đành nhìn Hoàng Thượng, xin hắn xem xét.
Ngoài mình ra còn có nam nhân khác muốn xem cánh tay tiểu nha đầu, ham muốn chiếm giữ của Hoàn Nhan Bất Phá rất mạnh, trong lòng không nỡ, trên mặt cũng hiện lên chút chần chờ.
Không đợi Hoàn Nhan Bất Phá mở miệng, Giang Ánh Nguyệt vẫn cúi đầu im lặng đứng trong góc đột nhiên bước ra quỳ xuống, cung kính nói, “Nô tỳ bất tài, từng làm y nữ ở ngự dược ty được ba năm, biết sơ lược một ít y thuật, chữa trị vết cắt không phải là chuyện đùa, nô tỳ cả gan khẩn cầu Hoàng Thượng chuẩn cho nô tỳ giúp Thái tử phi trị liệu.”
Tự tay chọc phá âm mưu Âu Dương Tuệ Như mới là trò chơi tốt nhất! Muốn tìm cớ tránh một kiếp này? Nằm mơ! Giang Ánh Nguyệt cúi mình dập đầu xuống, trong lòng đắc ý nghĩ thầm.
“Không cần!” Hoàn Nhan Bất Phá không chút suy nghĩ liền cự tuyệt. Đã biết Giang Ánh Nguyệt có thể là dư nghiệt tiền triều, hắn sẽ không để cho Giang Ánh Nguyệt đến gần tiểu nha đầu.
“Phụ hoàng, để cho nàng ta xem đi, nếu Tần ma ma và Tiểu Vũ xử lý vết thương không tốt, cũng có người chỉ dẫn một hai.” Việc Âu Dương Tuệ Như gật đầu đồng ý nằm ngoài dự đoán mọi người, trong con mắt Giang Ánh Nguyệt giấu giếm tự đắc, trong lòng lại dâng lên dự cảm xấu.
“Giang nữ quan, theo bản cung đến thiên điện đi, phụ hoàng ở trong này, chữa trị cũng không tiện.” Âu Dương Tuệ Như nhìn về phía Giang Ánh Nguyệt, ôn hòa ra đề nghị.
Thì ra là thế, đưa mình ra thiên điện thăm khám, lại lợi dụng quyền thế uy hiếp mình không được mở miệng nói rõ chân tướng chứ gì? Âu Dương Tuệ Như, ngươi tính kế thật hay mà! Ta quả thật đấu không lại ngươi!
Muốn cự tuyệt, lại không thể cự tuyệt, Giang Ánh Nguyệt lần đầu tiên nhận thấy rằng thân phận ti tiện đối với nàng mà nói là cản trở lớn đến thế nào, nàng không thể phản kháng, chỉ có thể bị động chấp nhận sự an bài của người khác. Bỗng chốc, mong muốn leo lên cao lại mãnh liệt tuôn trào? Mong muốn được đứng trên hết tất cả. Suy nghĩ thì dễ, nhưng thấy thái độ hiện tại của Hoàn Nhan Bất Phá đối với nàng so với trước đây càng thêm che giấu vài phần, đợi xuất cung rồi, nàng ngoại trừ gả cho Lưu Văn Thanh ra biên cương, làm sao còn có con đường khác nào nữa?
Ngọn lửa trong lòng vừa dấy lên lại nhanh chóng tắt ngúm, sắc mặt Giang Ánh Nguyệt tối lại, cứng ngắc gật đầu. Thắng lợi ngay trước mắt, gần như chỉ còn kém một bước nữa là mình nắm chắc trong tay lại bị người khác đoạt mất, loại thất bại này, khó từ nào có thể hình dung, bỗng chốc làm cho nàng có chút mất hết can đảm.
Hai người đang định cất bước đi về thiên điện, Hoàn Nhan Bất Phá đúng lúc mở miệng , “Ở lại, trẫm muốn tận mắt nhìn thấy thương thế của Thái tử phi.”
“Phụ hoàng!” Âu Dương Tuệ Như kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Hoàn Nhan Bất Phá, kiên quyết lắc đầu cự tuyệt, “Thương thế của ta người không thể nhìn.” Nhìn rồi, sao người còn có thể nuốt trôi thuốc đây?
“Ngươi cắt thịt là vì cứu trẫm, trẫm sao lại không thể nhìn? Không nhìn, bảo trẫm làm thế nào mà an tâm? Ngươi lại đây, đến bên cạnh trẫm! Giang nữ quan, giúp Thái tử phi kéo ống tay áo kiểm tra vết thương!” Hoàn Nhan Bất Phá nghiêm mặt, vỗ vỗ chiếc ghế cạnh giường mình, giọng điệu kiên định, không để cho người khác có đường từ chối.
Âu Dương Tuệ Như chần chờ một lúc, nhưng thấy phụ hoàng bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt vô cùng tập trung lại bá đạo, nàng chỉ có thể khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh hắn, tự mình kéo ống tay áo lên, lộ ra mảnh vải loang lổ vết máu quấn trên cánh tay, “Giang nữ quan, làm phiền ngươi .”
“Không dám, đây là bổn phận nô tỳ.” Liếc vết thương mà Âu Dương Tuệ Như ‘làm giả’ nhưng rất rất giống thật một cái, lại thấy thái độ nàng thoải mái tự nhiên, cũng không có chút dấu hiệu chột dạ gì, Giang Ánh Nguyệt hơi có chút bồn chồn.
Đúng vào lúc này, Tiểu Vũ bỗng nghiêm mặt, lặng lẽ siết cánh tay trái của mình. Giang Ánh Nguyệt thấy thế, con mắt nheo lại, cuối cùng giữ vững phán đoán của mình. Âu Dương Tuệ Như chỉ là một tiểu thư nũng nịu, nào dám động thủ cắt thịt của mình? Cho dù là nàng, trước khi làm loại chuyện này cũng phải do dự, cân nhắc suy nghĩ một lúc lâu! Đúng rồi, cái này chính là chỗ giấu đầu hở đuôi của nàng ta, mảnh vải như thế này không chừng là lí do gì đó nàng ta vừa muốn thoái thác vừa để ngăn cản mình.
Trong bụng nghĩ thầm như thế, Giang Ánh Nguyệt đưa tay, nhanh nhẹn tháo mảnh vải trên cánh tay Âu Dương Tuệ Như, động tác có chút vội vàng.
“Á! Đau! Giang nữ quan nhẹ chút!” Âu Dương Tuệ Như nhướng mày, nhỏ giọng hô đau.
Hoàn Nhan Bất Phá đau lòng dựng thẳng thắt lưng, lạnh lùng liếc Giang Ánh Nguyệt, giọng điệu lạnh như băng, “Ngươi thật sự đã làm y nữ à? Sao không cẩn thận như vậy?”
“Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ nóng vội, động tác hơi mạnh, xin Hoàng Thượng, Thái tử phi thứ tội! Lần này nhất định nô tỳ sẽ cẩn thận.” Đúng là thời khắc mấu chốt công bố đáp án, Giang Ánh Nguyệt sợ bị Hoàn Nhan Bất Phá ra lệnh cho lui, vội vàng dập đầu cam đoan.
“Đứng lên đi, lần này phải cẩn thận một chút.” Nhíu mày, lạnh nhạt liếc Giang Ánh Nguyệt quỳ gối dưới chân mình, Âu Dương Tuệ Như từ bi mở miệng. Không cho nàng ta tận mắt nhìn thấy, trò chơi này chẳng phải là mất đi rất nhiều niềm vui hay sao?
Giang Ánh Nguyệt như được đại xá đứng dậy, lại thật cẩn thận cởi bỏ mảnh vải, mảnh vải thật dày được quấn vài vòng, mỗi một lớp được bóc ra, trái tim Giang Ánh Nguyệt liền căng thẳng theo một lớp, đợi cho lớp mảnh vải cuối cùng thấm đầy máu tươi được bóc ra, thấy rõ vết thương hình tròn máu thịt mơ hồ này, chớp mắt đầu óc Giang Ánh Nguyệt trống rỗng, không dám tin lướt qua trong mắt, trên tay dùng sức một cái, rồi kéo mạnh cả mảnh vải lẫn một ít máu thịt trên vết thương xuống.
Âu Dương Tuệ Như không đề phòng, đau đến mặt trắng bệch.
“Tiện tỳ! Ngươi chính là trị liệu thế này cho Thái tử phi?” Nhìn thấy vẻ mặt tiểu nha đầu thống khổ với vết thương máu thịt pha trộn, trái tim Hoàn Nhan Bất Phá phảng phất giống như bị chiếc móng sắc bén xé rách bóp nát, đau đớn không chịu nổi, lập tức cầm lấy ly trà trong tay ném mạnh đến trên đầu Giang Ánh Nguyệt, giọng nói lạnh lẽo quát lớn.
Giang Ánh Nguyệt bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, cả người đều ngẩn ra, không có chút phòng bị, chỗ bị Hoàn Nhan Bất Phá ném vào, chớp mắt máu tươi liền thấm ra xuống trán, từ búi tóc chảy xuống cổ, dáng vẻ nhếch nhác thảm thương vô cùng.
Âu Dương Tuệ Như không rãnh rỗi mà đi thưởng thức vẻ nhếch nhác thảm thương của Giang Ánh Nguyệt, bởi nàng đã đau đến nói không nổi rồi. Tần ma ma với Tiểu Vũ tức giận trừng Giang Ánh Nguyệt một cái, lập tức bước lên phía trước, thuần thục giúp nàng lau sạch vết thương, bôi thuốc, rồi băng bó lại.
Nhìn động tác Tiểu Vũ nhanh nhẹn, căn bản không có một chút dấu hiệu bị thương, Giang Ánh Nguyệt còn nhìn không ra mình đang bị đùa giỡn, vậy thì nàng ở trong cung năm sáu năm coi như là công cốc rồi.
Nhưng mà vì sao? Âu Dương Tuệ Như bày ra thế này để lừa nàng đến tột cùng là vì cái gì?
Xem ra, trước đây Âu Dương Tuệ Như quả thật là cố ý nhằm vào nàng, đó không phải ảo giác của nàng. Chẳng lẽ nữ nhân này đã biết thân thế của nàng? Sẽ không! Tuyệt đối không có khả năng này, nhất định còn có nguyên nhân nào khác, nhưng rốt cuộc là vì cái gì đây? Nội tâm Giang Ánh Nguyệt cuồng loạn tự hỏi, trên mặt lại nhanh chóng bày ra một biểu tình thấp kém cầu xin tha thứ, cả người trước khi suy nghĩ đã tự động dập đầu liên tục xin tội.
Chính là, cho dù lần này nàng ta có cầu xin tha thứ như thế nào lại không có ai quan tâm nàng ta nữa. Hoàn Nhan Bất Phá đang cau mày, vẻ mặt trầm ngâm nhìn Tần ma ma băng bó vết thương cho Thái tử phi, Âu Dương Tuệ Như đang nhắm mắt, cố nén đau đớn do vết thương bị xé rách.
Chút đau đớn ấy thì có là gì? Có thể so với việc quá bị chặt tay chặt chân, móc mắt cắt tai không? Âu Dương Tuệ Như không ngừng làm ám chỉ tâm lý với chính mình, cảm giác đau đớn thoáng cái biến mất không còn một chút.
Đợi vết thương được xử lý xong, Âu Dương Tuệ Như đã ra mồ hôi lạnh đầy đầu, sắc mặt Hoàn Nhan Bất Phá trắng bệch, so với nàng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Giang Ánh Nguyệt quỳ trên mặt đất, im lặng nằm úp sấp, trong lòng vạn phần không yên và đợi trách phạt. Nàng biết, chuyện lần này, nếu Âu Dương Tuệ Như thật sự cố ý gài bẫy nàng thì tuyệt đối sẽ không từ cứ như vậy mà bỏ ý đồ.
Nhưng mà Âu Dương Tuệ Như lại quá thong thả đến mức không thèm để ý tới nàng, còn đang cầm lấy chén thuốc đã nguội ngắt trên án, đưa về phía Hoàn Nhan Bất Phá, trên khuôn mặt tái nhợt cố nở nụ cười, “Phụ hoàng, ép buộc lâu như vậy, thuốc cũng đã nguội rồi, người mau uống thuốc đi.”
Trò chơi chính là trò chơi, tuyệt đối không quan trọng hơn thân thể phụ hoàng, Giang Ánh Nguyệt đã phạm vào điều cấm, nàng có thể tạm gác lại sau này từ từ xử lý nàng ta.
Nhìn thấy vết thương máu thịt trộn lẫn của Âu Dương Tuệ Như, Hoàn Nhan Bất Phá làm sao còn uống thuốc nổi nữa? Vẻ mặt hắn khó coi liếc nhìn nước thuốc nâu đen một cái, chỉ cảm thấy cổ họng cuộn trào từng đợt, trong bụng như bị lửa nóng thiêu đốt khó chịu, nghiêng đầu, tiếng nói khản đặc quát lên, “Lấy thuốc đi chỗ khác! Trẫm không muốn nhìn thấy nó!”
Tưởng tượng vĩnh viễn không rung động như tận mắt nhìn thấy. Một vết thương lớn như vậy, tiểu nha đầu được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ chịu qua đau khổ thì làm sao mà có thể chịu đựng được? Hoàn Nhan Bất Phá cảm thấy hốc mắt ấm áp, bất giác nhắm chặt hai mắt lại, đè nén quặn đau và cảm động trong lòng.
Quả nhiên không chịu uống thuốc! Hai mắt Âu Dương Tuệ Như đang trong trẻo liền tối lại, lẳng lặng buông chén thuốc xuống, bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt như đao chém về phía Giang Ánh Nguyệt.
“Tiện tỳ! Ngươi quỳ ở cửa đại điện cho bản cung! Bản cung rồi sẽ xử lý ngươi!” Âu Dương Tuệ Như chỉ vào Giang Ánh Nguyệt lớn tiếng quát, ngực phập phồng kịch liệt vài cái, hiển nhiên là tức giận không nhẹ. Một trò chơi, lại ảnh hưởng cảm xúc phụ hoàng khiến hắn không chịu uống thuốc, lòng nàng tức giận khó bình tĩnh nổi, lại có chút tự trách, quy kết toàn bộ tức giận lên trên đầu Giang Ánh Nguyệt.
Đối với nữ nhân này, nàng thật là càng ngày càng khó mà tha thứ. Cái chết chỉ còn cách nàng có ba tháng, nàng sắp sửa chờ không kịp .
Giang Ánh Nguyệt vẫn là lần đầu tiên bị Âu Dương Tuệ Như chỉ vào mũi nhục mạ, trong lòng dâng lên một cỗ sát khí, lại nhanh chóng kiềm nén lại, im lặng dập đầu một cái thật vang, máu tươi trên đầu không ngừng nhiễu xuống thấm đầy chỗ đang quỳ.
Đây là lần chật vật nhất từ lúc nàng tiến cung tới nay. Nhưng mà, chạm phải Âu Dương Tuệ Như, nàng không có chật vật nhất, chỉ có chật vật hơn, hiển nhiên là hiện nay nàng vẫn còn chưa có nhận thức được điều này.
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc