Thiên Hải Nguyên Đường
Quyển 1 - Chương 37-2: Manh mối ký ức
Một đình viện mái gói cong vút được dựng trong dãy hành lang xây trên mặt hồ,4 góc treo đèn lồng đỏ hình cá chép,3 góc thả rèm trúc trạm hình hoa mai che tránh gió đêm,2 bên đặt lò than hồng tỏa nhiệt hừng hực,một bộ bàn ghế bằng gỗ Huỳnh đàn đỏ tỏa mùi trầm nhẹ thơm mát,không được điêu khắc cầu kỳ,chủ yếu đánh bóng cho nổi đường vân tuyệt đẹp của nó lên,chỉ vậy cũng đủ khiến người nhìn như bị hút vào.
Trên mặt bàn bày bộ đồ ăn được đựng bằng gốm sứ trắng như ngọc bạch viền nổi bật hoa văn tinh xảo cùng màu nước tuyệt đẹp của lá xanh đậm và hoa sen hồng phớt.Bộ đồ uống rượu lạikhảm vàng xung quanh hình chim công trắng như tuyết trên thân bình xanh dương và khảm bạc xung quanh cọng lông vũ màu vàng đậm nơi thân cốc.
Màu sắc men vô cùng tinh mỹ cùng mịn màng cho thấy giá trị của bộ đồ,này chính là vật chỉ dành cho vua dùng,hoặc trong trường hợp này ngài đem tặng cho Minh Đạo vương.
Dòng rượu trong vắt “hoàng lão tửu”Thiệu Hưng lại óng ánh như hổ phách đã được hâm nóng lần lượt chảy vào từng cốc lan tỏa mùi thơm ngòn ngọt tinh khiết.Mặc dù hoàng tửu là loại rượu nhẹ nhưng Thiên nguyên cũng chỉ uống một cốc nhỏ để mở màn cho tiệc cuối năm sau đó cầm lấy đôi đũa bằng ngà voi khảm bạc ở 2 đầu từ tốn nhấm nháp cao lương được gắp sẵn đặt gần chàng.
-chủ nhân,Vũ minh chủ đã tới Nam quốc tiếp quản công việc của Mặc hoa trưởng lão,báo,hoàng đế Mộ Dung ốm không dậy nổi,tình hình sức khỏe tồi tệ có thể không trụ qua nổi tháng 4,quan viên trong triều phần lớn ủng hộ hoàng tử Mộ dung Thuần hoa …
Tử kỳ dùng một đôi đũa khác vừa gắp thức ăn vào chiếc đĩa không đặt trước mặt cho Thiên nguyên vừa nói,sau đó lại rót rượu cho 2 khách nhân khác ngồi chung bàn,bổ sung thêm.
-Mặc vân trưởng lão gởi thư,báo không thể tới Bắc kỳ thỉnh chủ nhân gởi Huyết hoa trưởng lão tới đó tiếp quản…
Người được nêu tên lập tức xù lông lên tiếng bất bình.
-tỷ ấy lại dám không tuân lệnh?
Người nói là một mỹ thiếu niên tầm 14 tuổi,tóc cột gọn gàng bằng dây lụa xanh dương đính đá thạch anh làm nổi bật gương mặt non nớt tròn vo như trăng rằm,hắn mặc bộ tử y nhạt màu viền áo thêu tay hoa tử đinh hương nho nhỏ tím biếc,chính là Huyết Hoa đã đến kinh thành đưa dược cho Thiên nguyên.
Thiên nguyên dừng đũa gắp,nhìn Tử kỳ nghe hắn nói tiếp,Tử kỳ thận trọng nhìn chủ tử của mình rồi thấp thỏm mở miệng.
-Mặc vân trưởng lão nói tất cả là lỗi của Mặc phong,huynh ấy lại nói với Hải đường cô nương là mình không thể đi cùng nàng ấy tới Bắc quốc mà phải trở về bên chủ nhân phụng bồi…
Thiên nguyên nhíu cặp lông mày.
-Hải đường cô nương nghe thấy thế lập tức cũng đổi ý muốn tới kinh đô…Mặc vân trưởng lão nói nàng ấy không dám làm gì cô nương Hải đường…bởi vì Mặc phong trưởng lão luôn kè kè bên cạnh nên nàng ấy cũng hết cách …
Hàng lông mày lại nhăn thêm một chút,đôi đũa dừng lại ở lưng chừng mãi không động đậy…
Người còn lại mặc y phục đen tuyền,chỉ bạc thêu tinh tế hình hoa nhài ở viền cổ tay và vạt áo,tóc vấn tùy ý đầu đội mũ bạc khảm ngọc trai đen,y cất chất giọng chầm chầm mà nhè nhẹ khẽ vấn Tử kỳ sau đó nhìn chằm chằm Thiên nguyên như đang đứng hình.
-Hải đường cô nương là ai?lại có thể khiến cho Mặc phong để mắt tới?
Huyết hoa nhanh nhảu miệng giải thích cho Dạ vũ.
-lần trước chủ nhân không may bị rơi xuống sông chính là được cô nương đó cứu…nếu mà Vũ ca gặp nàng ấy…bảo đảm Vũ ca cũng sẽ không thể rời mắt khỏi nàng ấy…
Huyết hoa đang hí hửng nói chợt thấy gương mặt của chủ tử nhà mình có dầu hiệu chẳng tốt lành lập tức chuyền bóng sang Tử kỳ.
-phải không Tử kỳ?
Tử kỳ cười trừ,lòng bất an đưa ly rượu lên miệng uống,thầm mắng,nàng ta thật ghê gớm,vừa có thể tống khứ tên Huyết hoa kỳ đà cản mũi kia đi xa,lại khiến cho chủ nhân ăn bữa cơm tất niên không được ngon lành,còn đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Mặc phong…giờ có Dạ vũ ở đây,vậy là nàng ta có thể ung dung đứng bên lề xem chuyện vui rồi…
-chủ nhân,rốt cuộc thì Hải đường cô nương là người như thế nào?
Dạ vũ nghi hoặc nhìn một lượt 3 người rồi lại dừng ở Thiên nguyên.
-có thể tác động tới cả chủ nhân sao?
Huyết hoa lại ngứa miệng,kề sát bên tai y thì thào bật mí.
-ảnh hưởng tới cả Vũ ca luôn.
-Ta?
Huyết hoa gật nhẹ xác nhận,nói rõ hơn.
-tất cả chúng ta.
Dạ vũ nhìn sự nghiêm túc của hắn,khẽ nhếch khóe môi cười nhạt,cho là chuyện tiếu lâm vớ vẩn.Thiên nguyên đã lấy lại cử động,gắp lấy miếng thức ăn thong thả nhai.Tử kỳ lập tức vừa gắp thức ăn cho chủ tử vừa chuyển hướng đề tài.
-Dạ vũ trưởng lão,không phải huynh nói sẽ cho chủ nhân xem một vật quan trọng sao?
Dạ vũ nhìn nhìn Thiên nguyên một chút rồi mới lôi trong ngực áo ra một vật,cung kính dâng 2 tay đưa.
-tấm bản đồ da dê này thuộc hạ tìm thấy trong mộ thất của Nguyên phi An Lạc đế,có điểm kỳ quái là chữ viết trong này có nét rất giống 2 người…
Thiên nguyên không hiểu,nhìn nam nhân có dung mạo như yêu nghiệt trước mặt,tâm vô cớ hoảng hốt “2 người?ai?”
Thiên nguyên rời mắt khỏi Dạ vũ,đặt đũa xuống,cầm lấy tấm da dê.Nam nhân đó dùng đôi mắt phượng thon dài mà chăm chú nhìn lại chàng,bạc môi tinh mỹ bình thản nhấp ly rượu thơm nồng.Thiên nguyên nhìn vào tấm bản đồ một lượt…chữ viết trong này…rất quen thuộc…những địa danh…cũng mơ hồ biết tới…
-chủ nhân,người nhận ra chứ?là chữ của thánh nữ?…và chữ của chủ nhân…?
Tiếng của Dạ vũ khẽ thông báo khiến Huyết hoa và Tử kỳ cùng giật mình…
Hình ảnh như trao đảo,chàng nhắm mắt lại,một tay bưng trán một tay đưa tấm da cho Tử kỳ,Huyết hoa cũng châu đầu vào nhìn.
Có vô số chuyện Thiên nguyên đã lãng quên,từng ấy sự kiện lại chỉ liên quan tới một người…khi cố nhớ tới những hình ảnh chắp vá,những câu nói rời rạc…thì đột nhiên mọi thứ dường như trở lên mờ nhòe hơn,cuối cùng biến mất hoàn toàn…
****************************************
Trong vườn Thanh Mộc xanh lam,gió xào xạc đi lại khiến đám hoa nở trĩu cành tung bay như mưa làm cho mùi thơm thanh lãnh không ngừng lan tỏa vấn vít nơi chóp mũi Thiên nguyên.Rồi đột nhiên thấp thoáng trong vùng hoa bay ngập trời,bóng dáng một thiếu nữ nhỏ nhắn đứng quay lưng lại,nàng ấy đang ngẩng đầu nhìn trên cao.
Thiên nguyên lập tức đứng hình,cảm giác thiếu nữ này vừa xa lạ lại thân thuộc,chàng nhíu mày,đưa tay day huyệt thái dương sau đó lại bước thêm.Khi tới gần hơn Thiên nguyên ngần ngừ một chút rồi cũng vươn tay ra,môi mấp máy mấy lần cũng không thốt lên lời.
Thiếu nữ đột ngột quay phắt lại khiến Thiên nguyên giật mình lùi bước,kinh ngạc nói.
-Hải đường?
Hải đường cười nhếch mép,vội vã túm lấy 2 vạt cổ áo đối phương,giận dữ mắng.
-Tên Hồng y khốn khiếp kia,ngủ cũng ngủ cùng rồi,ôm cũng đã ôm rồi,ngay đến hôn cũng đã làm rồi,định không chịu trách nhiệm sao?
Vừa nghe được những lời này,không hiểu sao Thiên nguyên cảm thấy sợ hãi,lập tức xoay người muốn chạy trốn,chẳng ngờ lại bị Hải đường đẩy ngã,nàng ta một chân dẫm lên lưng Thiên nguyên,một tay chống hông,một taytrỏ vào mặt chàng,lớn giọng đe dọa.
-tên câm kia,đừng tưởng không nói lời nào thì có thể phủi tay bỏ chạy,bổn cô nương đây phàm làm việc gì tuyệt đối không để bản thân chịu thua thiệt.Ta nói Hồng y,dù ngươi có đi tới chân trời góc biển nào ta cũng quyết tìm thấy ngươi,ta chắc chắn là ngươi tuyệt đối không thoát được.
Hải đường một tay chống hông,bàn tay kia thì nắm lại thể hiện quyết tâm,sau đó ngửa mặt lên trời cười lớn một tràng dài,cực kỳ chói tai khiến Thiên nguyên vùng vẫy giãy giụa một hồi cũng không tài nào thoát ra nổi…
Một trận kinh hãi lan tràn.
Cuối cùng giật mình thức giấc,mắt mở trừng trừng hồi lâu cuối cùng phát hiện trên ngực đang bị thanh Hắc long nha đè.Ai da,mọi khi đi ngủ Thiên nguyên luôn đặt thanh hắc kim cổ đao này bên cạnh nhưng sao đêm nay lại ôm nó đặt lên ngực cơ chứ?
Sau đó thì thức cho tới tận sáng,sợ là nếu ngủ tiếp sẽ gặp ác mộng ban nãy.
Cùng lúc ấy,ở một nơi khác,trang viên Bách lý đào,phòng của Hải đường.Nàng ấy cũng mở bừng mắt tỉnh dậy,chỉ là trên khóe miệng còn vương nụ cười trong mộng đi ra.Hải đường chép chép miệng tiếc rẻ,thật là,lâu lắm mới có cơ hội được ban cho giấc mơ hay ho tới vậy,đang đoạn cao trào lại bị cắt.
Hải đường lăn một vòng,nhắm mắt lại an ổn ngủ tiếp. Miệng lảm nhảm vô thức.
-ta nói,nhất định sẽ bắt ngươi chịu trách nhiệm,không thể để ngươi chiếm tiện nghi rồi phủi tay chối bỏ dễ dàng vậy được,chốn không thoát khỏi lòng bàn tay Hải đường này đâu.
Trên mặt bàn bày bộ đồ ăn được đựng bằng gốm sứ trắng như ngọc bạch viền nổi bật hoa văn tinh xảo cùng màu nước tuyệt đẹp của lá xanh đậm và hoa sen hồng phớt.Bộ đồ uống rượu lạikhảm vàng xung quanh hình chim công trắng như tuyết trên thân bình xanh dương và khảm bạc xung quanh cọng lông vũ màu vàng đậm nơi thân cốc.
Màu sắc men vô cùng tinh mỹ cùng mịn màng cho thấy giá trị của bộ đồ,này chính là vật chỉ dành cho vua dùng,hoặc trong trường hợp này ngài đem tặng cho Minh Đạo vương.
Dòng rượu trong vắt “hoàng lão tửu”Thiệu Hưng lại óng ánh như hổ phách đã được hâm nóng lần lượt chảy vào từng cốc lan tỏa mùi thơm ngòn ngọt tinh khiết.Mặc dù hoàng tửu là loại rượu nhẹ nhưng Thiên nguyên cũng chỉ uống một cốc nhỏ để mở màn cho tiệc cuối năm sau đó cầm lấy đôi đũa bằng ngà voi khảm bạc ở 2 đầu từ tốn nhấm nháp cao lương được gắp sẵn đặt gần chàng.
-chủ nhân,Vũ minh chủ đã tới Nam quốc tiếp quản công việc của Mặc hoa trưởng lão,báo,hoàng đế Mộ Dung ốm không dậy nổi,tình hình sức khỏe tồi tệ có thể không trụ qua nổi tháng 4,quan viên trong triều phần lớn ủng hộ hoàng tử Mộ dung Thuần hoa …
Tử kỳ dùng một đôi đũa khác vừa gắp thức ăn vào chiếc đĩa không đặt trước mặt cho Thiên nguyên vừa nói,sau đó lại rót rượu cho 2 khách nhân khác ngồi chung bàn,bổ sung thêm.
-Mặc vân trưởng lão gởi thư,báo không thể tới Bắc kỳ thỉnh chủ nhân gởi Huyết hoa trưởng lão tới đó tiếp quản…
Người được nêu tên lập tức xù lông lên tiếng bất bình.
-tỷ ấy lại dám không tuân lệnh?
Người nói là một mỹ thiếu niên tầm 14 tuổi,tóc cột gọn gàng bằng dây lụa xanh dương đính đá thạch anh làm nổi bật gương mặt non nớt tròn vo như trăng rằm,hắn mặc bộ tử y nhạt màu viền áo thêu tay hoa tử đinh hương nho nhỏ tím biếc,chính là Huyết Hoa đã đến kinh thành đưa dược cho Thiên nguyên.
Thiên nguyên dừng đũa gắp,nhìn Tử kỳ nghe hắn nói tiếp,Tử kỳ thận trọng nhìn chủ tử của mình rồi thấp thỏm mở miệng.
-Mặc vân trưởng lão nói tất cả là lỗi của Mặc phong,huynh ấy lại nói với Hải đường cô nương là mình không thể đi cùng nàng ấy tới Bắc quốc mà phải trở về bên chủ nhân phụng bồi…
Thiên nguyên nhíu cặp lông mày.
-Hải đường cô nương nghe thấy thế lập tức cũng đổi ý muốn tới kinh đô…Mặc vân trưởng lão nói nàng ấy không dám làm gì cô nương Hải đường…bởi vì Mặc phong trưởng lão luôn kè kè bên cạnh nên nàng ấy cũng hết cách …
Hàng lông mày lại nhăn thêm một chút,đôi đũa dừng lại ở lưng chừng mãi không động đậy…
Người còn lại mặc y phục đen tuyền,chỉ bạc thêu tinh tế hình hoa nhài ở viền cổ tay và vạt áo,tóc vấn tùy ý đầu đội mũ bạc khảm ngọc trai đen,y cất chất giọng chầm chầm mà nhè nhẹ khẽ vấn Tử kỳ sau đó nhìn chằm chằm Thiên nguyên như đang đứng hình.
-Hải đường cô nương là ai?lại có thể khiến cho Mặc phong để mắt tới?
Huyết hoa nhanh nhảu miệng giải thích cho Dạ vũ.
-lần trước chủ nhân không may bị rơi xuống sông chính là được cô nương đó cứu…nếu mà Vũ ca gặp nàng ấy…bảo đảm Vũ ca cũng sẽ không thể rời mắt khỏi nàng ấy…
Huyết hoa đang hí hửng nói chợt thấy gương mặt của chủ tử nhà mình có dầu hiệu chẳng tốt lành lập tức chuyền bóng sang Tử kỳ.
-phải không Tử kỳ?
Tử kỳ cười trừ,lòng bất an đưa ly rượu lên miệng uống,thầm mắng,nàng ta thật ghê gớm,vừa có thể tống khứ tên Huyết hoa kỳ đà cản mũi kia đi xa,lại khiến cho chủ nhân ăn bữa cơm tất niên không được ngon lành,còn đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Mặc phong…giờ có Dạ vũ ở đây,vậy là nàng ta có thể ung dung đứng bên lề xem chuyện vui rồi…
-chủ nhân,rốt cuộc thì Hải đường cô nương là người như thế nào?
Dạ vũ nghi hoặc nhìn một lượt 3 người rồi lại dừng ở Thiên nguyên.
-có thể tác động tới cả chủ nhân sao?
Huyết hoa lại ngứa miệng,kề sát bên tai y thì thào bật mí.
-ảnh hưởng tới cả Vũ ca luôn.
-Ta?
Huyết hoa gật nhẹ xác nhận,nói rõ hơn.
-tất cả chúng ta.
Dạ vũ nhìn sự nghiêm túc của hắn,khẽ nhếch khóe môi cười nhạt,cho là chuyện tiếu lâm vớ vẩn.Thiên nguyên đã lấy lại cử động,gắp lấy miếng thức ăn thong thả nhai.Tử kỳ lập tức vừa gắp thức ăn cho chủ tử vừa chuyển hướng đề tài.
-Dạ vũ trưởng lão,không phải huynh nói sẽ cho chủ nhân xem một vật quan trọng sao?
Dạ vũ nhìn nhìn Thiên nguyên một chút rồi mới lôi trong ngực áo ra một vật,cung kính dâng 2 tay đưa.
-tấm bản đồ da dê này thuộc hạ tìm thấy trong mộ thất của Nguyên phi An Lạc đế,có điểm kỳ quái là chữ viết trong này có nét rất giống 2 người…
Thiên nguyên không hiểu,nhìn nam nhân có dung mạo như yêu nghiệt trước mặt,tâm vô cớ hoảng hốt “2 người?ai?”
Thiên nguyên rời mắt khỏi Dạ vũ,đặt đũa xuống,cầm lấy tấm da dê.Nam nhân đó dùng đôi mắt phượng thon dài mà chăm chú nhìn lại chàng,bạc môi tinh mỹ bình thản nhấp ly rượu thơm nồng.Thiên nguyên nhìn vào tấm bản đồ một lượt…chữ viết trong này…rất quen thuộc…những địa danh…cũng mơ hồ biết tới…
-chủ nhân,người nhận ra chứ?là chữ của thánh nữ?…và chữ của chủ nhân…?
Tiếng của Dạ vũ khẽ thông báo khiến Huyết hoa và Tử kỳ cùng giật mình…
Hình ảnh như trao đảo,chàng nhắm mắt lại,một tay bưng trán một tay đưa tấm da cho Tử kỳ,Huyết hoa cũng châu đầu vào nhìn.
Có vô số chuyện Thiên nguyên đã lãng quên,từng ấy sự kiện lại chỉ liên quan tới một người…khi cố nhớ tới những hình ảnh chắp vá,những câu nói rời rạc…thì đột nhiên mọi thứ dường như trở lên mờ nhòe hơn,cuối cùng biến mất hoàn toàn…
****************************************
Trong vườn Thanh Mộc xanh lam,gió xào xạc đi lại khiến đám hoa nở trĩu cành tung bay như mưa làm cho mùi thơm thanh lãnh không ngừng lan tỏa vấn vít nơi chóp mũi Thiên nguyên.Rồi đột nhiên thấp thoáng trong vùng hoa bay ngập trời,bóng dáng một thiếu nữ nhỏ nhắn đứng quay lưng lại,nàng ấy đang ngẩng đầu nhìn trên cao.
Thiên nguyên lập tức đứng hình,cảm giác thiếu nữ này vừa xa lạ lại thân thuộc,chàng nhíu mày,đưa tay day huyệt thái dương sau đó lại bước thêm.Khi tới gần hơn Thiên nguyên ngần ngừ một chút rồi cũng vươn tay ra,môi mấp máy mấy lần cũng không thốt lên lời.
Thiếu nữ đột ngột quay phắt lại khiến Thiên nguyên giật mình lùi bước,kinh ngạc nói.
-Hải đường?
Hải đường cười nhếch mép,vội vã túm lấy 2 vạt cổ áo đối phương,giận dữ mắng.
-Tên Hồng y khốn khiếp kia,ngủ cũng ngủ cùng rồi,ôm cũng đã ôm rồi,ngay đến hôn cũng đã làm rồi,định không chịu trách nhiệm sao?
Vừa nghe được những lời này,không hiểu sao Thiên nguyên cảm thấy sợ hãi,lập tức xoay người muốn chạy trốn,chẳng ngờ lại bị Hải đường đẩy ngã,nàng ta một chân dẫm lên lưng Thiên nguyên,một tay chống hông,một taytrỏ vào mặt chàng,lớn giọng đe dọa.
-tên câm kia,đừng tưởng không nói lời nào thì có thể phủi tay bỏ chạy,bổn cô nương đây phàm làm việc gì tuyệt đối không để bản thân chịu thua thiệt.Ta nói Hồng y,dù ngươi có đi tới chân trời góc biển nào ta cũng quyết tìm thấy ngươi,ta chắc chắn là ngươi tuyệt đối không thoát được.
Hải đường một tay chống hông,bàn tay kia thì nắm lại thể hiện quyết tâm,sau đó ngửa mặt lên trời cười lớn một tràng dài,cực kỳ chói tai khiến Thiên nguyên vùng vẫy giãy giụa một hồi cũng không tài nào thoát ra nổi…
Một trận kinh hãi lan tràn.
Cuối cùng giật mình thức giấc,mắt mở trừng trừng hồi lâu cuối cùng phát hiện trên ngực đang bị thanh Hắc long nha đè.Ai da,mọi khi đi ngủ Thiên nguyên luôn đặt thanh hắc kim cổ đao này bên cạnh nhưng sao đêm nay lại ôm nó đặt lên ngực cơ chứ?
Sau đó thì thức cho tới tận sáng,sợ là nếu ngủ tiếp sẽ gặp ác mộng ban nãy.
Cùng lúc ấy,ở một nơi khác,trang viên Bách lý đào,phòng của Hải đường.Nàng ấy cũng mở bừng mắt tỉnh dậy,chỉ là trên khóe miệng còn vương nụ cười trong mộng đi ra.Hải đường chép chép miệng tiếc rẻ,thật là,lâu lắm mới có cơ hội được ban cho giấc mơ hay ho tới vậy,đang đoạn cao trào lại bị cắt.
Hải đường lăn một vòng,nhắm mắt lại an ổn ngủ tiếp. Miệng lảm nhảm vô thức.
-ta nói,nhất định sẽ bắt ngươi chịu trách nhiệm,không thể để ngươi chiếm tiện nghi rồi phủi tay chối bỏ dễ dàng vậy được,chốn không thoát khỏi lòng bàn tay Hải đường này đâu.
Tác giả :
Cổ Cổ