Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo
Quyển 1 - Chương 55-3: Chỉ Tuân Theo Lệnh Vô Song Tiểu Thư (3)
Mọi người nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ ăn vào, một dòng nước ấm đánh thẳng vào kỳ kinh bát mạch, mọi người không dừng lại, bắt đầu vận chuyển huyền khí tại chỗ.
Dưới màn đêm, trên giáo trường Lăng gia, màu sắc rực rỡ, huyền khí màu cam có độ đậm nhạt không giống nhau điên cuồng bốc lên từ mọi người, rốt cuộc có một người đột phá, sau đó số người đột phá liền tăng lên liên tục không ngừng!!
Toàn bộ giáo trường, từ xa nhìn lại, huyền khí màu cam bốc lên không ngừng chuyển đậm, màu lòng đỏ trứng gà mênh mông, sáng long lanh một vùng trời trông như màu rán.
"Trời ạ, ta thật sự đột phá Huyền cao cấp."
"Ta tăng lên hai cấp, cư nhiên thành Huyền cấp ba!"
"Ta tăng đến Thiên huyền trung cấp."
Bên trên giáo trường liên tục vang lên tiếng kêu vang đầy khiếp sợ, cuối cùng hòa thành một trận hoan hô đầy vui mừng.
"Ta tăng một cấp." Lăng Hoa siết chặt hai đấm tay, vô cùng vui mừng, đến mức ngã lộn nhào xuống đất, lồm cồm bò dậy, khiếp sợ lẩm bẩm: "Thật tốt quá, ta đã là Huyền cấp bảy! Lăng Thiền, ngươi thế nào?"
"Huyền cấp tám." Lăng Thiên cũng hưng phấn lạ thường, cười lộ ra một chiếc răng khểnh.
Lăng Vô Song cười mỉm, nàng chỉ mới dùng một cánh hoa của Song Sinh Tịnh Đế liên, kèm trộn lẫn ít dược liệu thông thường, thử dùng Thần Nông đỉnh để tạo ra đan dược. Nhưng đống đan dược đơn giản nhất đó lại cho hiệu quả tốt hơn cả mong đợi.
Hơn nữa nàng còn phát hiện bên trong Thần Nông đỉnh có một loại hơi thở thần bí, có khả năng giúp phẩm chất đan dược tăng lên gấp mấy lần so với nấu bằng lò luyện đan thông thường!
"Này này..." Lăng Kình Thiên thấy bầu không khí giáo trường bốc lên huyền khí màu cam nhạt nhạt đậm đậm, màu sắc rực rỡ, tất cả đều tượng trưng cho Huyền cảnh, trong đó Huyền cao cấp đạt đến sáu bảy chục người!
Lăng lão gia tử khiếp sợ tới mức trừng mắt dựng râu, khó tin nhìn về phía tôn nữ bảo bối lẩm bẩm: "Vô Song, đây là có chuyện gì?"
Thật sự là của cái đám bùn lầy không trát nổi tường kia!? Lăng Kình Thiên không tin vào mắt mình, có phải lão già cả mờ mắt rồi?
"Chẳng phải gia gia đã thấy rồi đó sao, chả nhẽ còn có đám nào khác?" Lăng Vô Song đưa tay sờ chóp mũi, nhẹ nhún vai.
"Ông trời của ta ơi" Lăng Mạc Thu vừa đến trượt chân một cái, suýt chút nữa té xuống đất: "Ta không nhìn lầm chứ, một trăm Huyền, mà hơn nửa số đó đều là Huyền cao cấp."
Lăng lão gia tử là cấp thánh, Lăng Vô Song có thiên phú kinh người, hiện giờ lại có thêm đám đệ tử vô cùng sáng giá như vậy, nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ càng khiến ba gia tộc Cơ, Vân, Khương kia thêm phần khiếp sợ!
Còn Lăng Mạc Thu, Lăng Vô Song đã thi châm cho hắn hai lần, cũng bài trừ nọc độc trong đan điền của hắn được kha khá. Độc kia chiếm cứ trong thân thể Mạc Thu mười mấy năm, không phải một sớm một chiều là có thể rửa đi sạch sẽ, thân thể hắn cũng đã bắt đầu chịu hấp thu sức mạnh của Thánh quả, để nó dịu dàng gột rửa từng sợi kinh mạch, với lại hiện giờ trong tay hắn còn có thêm một viên Thánh Nguyên đan nữa, thời gian đột phá cấp thánh đã không còn xa!
"Tứ thúc" Lăng Vô Song cười chào hỏi, lại nhận được cái liếc mắt đầy tàn nhẫn của Lăng Mạc Thu. Một ngày tiểu nha đầu này không làm chút chuyện dọa người thì không an tâm được hay sao vậy???
"Này..." Lăng Thương xuất hiện cuối cùng, biểu tình càng thêm muôn màu muôn vẻ, cơ mặt liên tục co giật, sắc mặt khó coi lạ kì.
"Tiểu súc sinh đáng chết." Lăng Thương mắng nhỏ một câu, đôi mắt quét đến đám người Lăng Thiền và Lăng Hoa giữa đám người, bỗng, mắt hắn tối xuống, trên mặt thế nhưng lộ ra mỉm cười, khiến người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Lăng Vô Song, thật không ngờ, ngươi thông minh quá lại bị thông minh hại, chờ lát nữa ta xem ngươi còn cười nổi nữa không! Nghĩ như vậy, thân thể Lăng Thương lập tức thẳng tắp thêm vài phần, chắp tay ra sau lưng, đắc ý như thấy đường làm quan rộng mở chẳng bằng.
"Vô Song tiểu thư, không xong." Lăng Thương định mở miệng, cách đó không xa đột nhiên có một người vội chạy đến, thở hồng hộc.
Yến Vân, đệ tử ngoại hệ Lăng gia.
Lăng Vô Song nhìn người cấp tốc chạy đến: "Có chuyện gì mà hoảng?"
Yến Vân phanh gấp trước mặt Lăng Vô Song, thở phì phò như trâu, ấp a ấp úng giải thích: "Mấy ngày trước tiểu thư phân phó chúng ta đến Hộ Quốc phủ thu gom bảo khố bên Lý Thiên Nhất, nhưng bọn ta vẫn chưa vào được cửa bảo khố, người bên Hộ Quốc phủ nói chúng ta không có bản lĩnh thì đừng hòng động vào một món trong đó."
Yến Vân nặng nề thở hổn hển một hơi, qua vài ngày, cuối cùng tiểu thư cũng ra ngoài.
"Chuyện rốt cuộc thế nào, kể rõ ta nghe." Lăng Vô Song nhíu mày, không ngờ Lý Thiên Nhất không cần cái bản mặt già của lão nữa, lại dám trở mặt quỵt nợ của nàng.
"Người Hộ Quốc phủ nói cho chúng ta bảo khố, kêu chúng ta có bản lĩnh thì tự vào lấy đi, nhưng mà..." Yến Vân thở hổn hển, tức giận: "Nhưng mà Lý Thiên Nhất đã khóa chặt cửa bảo khố Hộ Quốc phủ, không có chìa khóa của lão ta, chúng ta không thể mở được cửa bảo khố, càng đừng nói đến lấy được đồ bên trong."
"Không mở được?" Lăng Vô Song hừ lạnh, mở miệng: "Vậy thì cậy cửa ra."
"Không được, tiểu thư" Yến Vân nói, vẻ mặt như sắp khóc tới nơi: "Cửa bảo khố của Lý Thiên Nhất được đúc từ đá Thiên Tinh đồng, đao thương không thể xâm nhập, người chúng ta phái đi đã vây quanh nó mấy ngày cũng không tìm được cách nào khả thi."
Lão gia hỏa Lý Thiên Nhất đó còn dám nói rõ rằng đã giao bảo khố cho bọn họ, nhưng bọn họ thấy được lại không lấy được, nếu lão khóa suốt đời ở Hộ Quốc phủ, thì còn dùng được gì? Làm vậy chẳng phải chơi xấu hay sao!
"Đá Thiên Tinh đồng?" Lăng Kình Thiên đứng cạnh hơi kinh ngạc mở miệng: "Quả nhiên lão bất tử kia thu được không ít đồ trân quý nhỉ, đá Thiên Tinh đồng rất cứng, chỉ một khối lớn cỡ nắm tay thôi, thì coi như có dùng lửa địa ngục cũng phải rèn mấy tháng trời mới hòa tan được nó đó."
Nếu chế mỏ Thiên Tinh đồng thành vũ khí thì có thể chém sắt như chém bùn! Lão bất tử kia lại dùng nó đúc cửa, tức chết người ta! *Tài đại khí thô cỡ này, không biết bên trong bảo khố còn chứa đựng bao nhiêu thứ bảo bối nữa.
(*tài đại khí thô = khoe khoang thô tục, làm màu như nhà giàu mới nổi.)
"Thật sự không mở được sao?" Lăng Vô Song vuốt ve cằm, hơi lâm vào suy tư.
"Vô Song tiểu thư, còn thêm một chuyện nữa." Yến Vân nói tới đây, ấp a ấp úng, bộ dáng như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: "Người chúng ta canh giữ ở bên đó vừa xảy ra tranh chấp với hộ vệ Hộ Quốc phủ, tay của Lăng Sách... bị đánh gẫy rồi."
Đám bên đó sắp đánh nhau tới nơi nên lúc này hắn mới vội vã quay về báo.
"Cái gì!" Giọng nói Lăng Vô Song nhanh chóng chuyển lạnh.
Yến Vân vừa thấy vẻ mặt Lăng Vô Song hóa âm trầm, tức khắc luống cuống vội giải thích: "Vô Song tiểu thư, không phải bọn ta cố ý tranh chấp với Hộ Quốc phủ đâu, là do bọn họ mở miệng khiêu khích, vũ nhục Lăng gia trước. Lăng Sách không nhịn nổi mới ra tay, nhưng thị vệ kia đã là Huyền cấp chín, Lăng Sách đánh không lại nên..."
Xong rồi xong rồi, Yến Vân vừa nói trên trán vừa toát mồ hôi lạnh, nhìn biểu tình của Vô Song tiểu thư tức giận như vậy, Lăng Sách dám động thủ ở Hộ Quốc phủ chắc chắn sẽ nhận phải họa lớn!
"Không biết các ngươi làm ăn cái gì nữa!" Ai ngờ nghe thấy Lăng Vô Song quát lạnh: "Một người đánh không lại, thì cả đám người không biết nhào lên sao!"
"Cái... cái gì" Yến Vân ngẩn ra, không ngờ Lăng Vô Song sẽ nói ra những lời như vậy, kinh ngạc: "Đương nhiên chúng ta cũng muốn, nhưng nếu vung tay đánh nhau ở Hộ Quốc phủ, thì thì..."
"Thì cái gì mà thì" Lăng Vô Song mắt hiện lạnh lẽo, quay đầu nói cho chúng đệ tử Lăng gia đang ở giáo trường cùng nghe thấy: "Từng ngươi các ngươi phải nhớ kỹ lấy cho ta, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta thì dâng trả gấp trăm lần. Người Lăng gia chúng ta trước nay chưa từng ngại chuyện gì, nhút nhát rụt rè, mãi mãi khó làm nên chuyện lớn!" Lăng Vô Song một hơi nói một tuồng.
Mọi người cảm thấy trong lòng rất ấm áp, cùng lên tiếng đáp lời: "Nghe rõ."
Vô Song tiểu thư nói đúng không sai, bọn họ không được gây chuyện vô cớ, nhưng cũng không được sợ tay sợ chân, do dự sợ phiền phức. Nếu kẻ nào dám khi dễ Lăng gia, thất thần làm gì, cầm vũ khí tìm tới cửa nói chuyện đi!
"Lăng Thiền, Lăng Hoa, Yến Vân..." Lăng Vô Song vươn tay chỉ vài người bên cạnh, nặng nề vung cánh tay lên, lãnh đạm nói: "Các ngươi đi theo ta đến Hộ Quốc phủ, hôm nay phải thăm hỏi Lý Thiên Nhất cho tốt một chút."
Gia hỏa cáo già xảo quyệt, một hai bắt nàng phải tự mình tới cửa mới được!
"Vâng!" Mười mấy người trăm miệng một lời.
"Chậm đã." Đang lúc Lăng Vô Song định cất bước rời đi, Lăng Thương phía sau lạnh lùng mở miệng gọi lại, sau đó giơ tay chỉ vào đám Lăng Hoa và Lăng Thiền, vô cùng đắc ý: "Ngươi có thể đi, nhưng mấy người này thì phải ở lại."
Đó đều là đệ tử của chi hắn, dựa vào cái gì phải nghe Lăng Vô Song điều động? Có điều, Lăng Vô Song tự cho mình thông minh lại quá mức ngu xuẩn, cư nhiên đi nâng cao thực lực cho những người của hắn. Có một câu nói như thế nào nhỉ? Không may áo cưới cho người khác!
Lăng Vô Song đây là tự tìm lấy.
"Ta tìm bọn họ có chút việc, cho nên chỉ mỗi ngươi đi thôi." Lăng Thương cười trộm trong lòng, ức chế lâu như vậy, cuối cùng hôm nay cũng có thể gây khó dễ Lăng Vô Song một trận!
"Lăng Thương." Lăng lão gia tử rống giận: "Nghiệt súc đúng là nghiệt súc, Lăng gia bọn ta sao lại có tử tôn bất hiếu như nghiệt súc ngươi."
Hành động này của Lăng Thương quả thật đả kích tới trái tim lão gia tử. Giống như chiến sĩ đang ra tiền tuyết giết địch, người thân ở nhà lại đâm lén đằng sau lưng thay vì phải trông chừng trong tổ. Lăng Kình Thiên tức giận đến run người, mắng thẳng nghiệt súc.
"Phụ thân" Lăng Thương bất mãn, sắc mặt nghiêm trang, bĩnh tĩnh nói: "Người đừng hiểu lầm, con thật sự phải tìm những đệ tử này, có chuyện quan trọng cần bàn bạc."
"Ngươi thật biết nói chuyện" Lăng Mạc Thu dữ tợn liếc Lăng Thương một cái, thật sự có chuyện? Lăng Thương trợn mắt nói dối cũng rất tài. Ngay lúc Lăng Vô Song chọn trúng vài người, hắn liền có việc tìm bọn họ?
"Gia gia..." Lăng Vô Song vuốt vuốt lưng Lăng lão gia tử, ánh mắt chậm rãi quét về phía Lăng Thương. Lăng Thương nhìn đến sắc thái lãnh lệ kia liền thấy rợn cả người, đến đổ mồ hôi lạnh.
Lăng Thương thẹn quá hóa giận: "Lăng Vô Song, đây đều là đệ tử thuộc chi ta, ngươi không có tư cách điều khiển!"
"Phải không?" Lăng Vô Song lạnh lùng hỏi lại, sau đó từ từ xoay người nhìn mấy người kia: "Rời hay theo ta, các ngươi tự mình quyết định, ta sẽ không cưỡng ép bất kì ai."
"Tự rước lấy nhục." Lăng Thương cười thầm một tiếng, đứng sang một bên, chờ người của mình đi qua. Đệ tử theo hắn mười mấy năm, không nghe sư trưởng hắn nói, không lẽ sẽ chọn nghe Lăng Vô Song? Quả thật buồn cười!
Đám người Lăng Thiền Lăng Hoa nhìn nhau, cùng kêu lên: "Chỉ tuân theo lệnh Vô Song tiểu thư!"
"Cái gì!" Lăng Thương không dám tin há to miệng, dại ra một hồi, mông như bị lửa thiêu bỗng giật nảy lên, chỉ tay vào bọn họ, tức giận đến phát run quát: "Phản, các ngươi phản hết rồi!"
Lăng Thiền và Lăng Hoa vô cùng kiên định, không chút lùi bước nhìn chằm chằm Lăng Thương, lớn tiếng nói: "Chỉ tuân theo lệnh Vô Song tiểu thư."
"Chỉ tuân theo lệnh Vô Song tiểu thư!"
Chúng đệ tử Lăng gia có mặt ở đây trăm miệng một lời, hò hét inh ỏi, vang vọng đất trời một phương!
"Chỉ tuân theo lệnh Vô Song tiểu thư!"
"Chỉ tuân theo lệnh Vô Song tiểu thư!
"Chúng ta đi." Lăng Vô Song lạnh lùng liếc nhìn Lăng Thương, ánh mắt ảm đạm như không hề đặt Lăng Thương vào trong đó, dẫn mười mấy đệ tử Lăng gia đi về hướng Hộ Quốc phủ.
"Phản, các ngươi mau cút về cho ta, cút trở về đây!" Lăng Thương nổi trận lôi đình ngay tại chỗ: "Không thể có chuyện này, chuyện này không phải thật!"
Lăng Thương có chết cũng không ngờ đệ tử hắn mang theo mười mấy năm chỉ mới qua hơn mười ngày ngắn ngủi, thế nhưng đều trở thành người của Lăng Vô Song. Hắn còn chưa ý thức được vì sao lại thế này, trong lúc không hay không biết đã biến thành một người cô đơn.
Lăng Kình Thiên thấy tình hình thế này, vui vẻ duỗi tay vuốt vuốt râu, nhưng bỗng nhớ đến gì đó, lập tức nhảy dựng lên. Lão đột nhiên ý thức được... Vô Song đây là đang dẫn người đi giết đến Hộ Quốc phủ!!!
"Phụ thân" Lăng Mạc Thu chụp Lăng Kình Thiên lại, như nghĩ gì: "Phụ thân cứ yên tâm đi, Vô Song luôn biết chừng mực mà."
"Yên tâm?" Chòm râu Lăng Kình Thiên run lên, lão vung tay áo: "Thứ ta không yên tâm nhất chính là tên ranh con Vô Song đó."
Dưới màn đêm, trên giáo trường Lăng gia, màu sắc rực rỡ, huyền khí màu cam có độ đậm nhạt không giống nhau điên cuồng bốc lên từ mọi người, rốt cuộc có một người đột phá, sau đó số người đột phá liền tăng lên liên tục không ngừng!!
Toàn bộ giáo trường, từ xa nhìn lại, huyền khí màu cam bốc lên không ngừng chuyển đậm, màu lòng đỏ trứng gà mênh mông, sáng long lanh một vùng trời trông như màu rán.
"Trời ạ, ta thật sự đột phá Huyền cao cấp."
"Ta tăng lên hai cấp, cư nhiên thành Huyền cấp ba!"
"Ta tăng đến Thiên huyền trung cấp."
Bên trên giáo trường liên tục vang lên tiếng kêu vang đầy khiếp sợ, cuối cùng hòa thành một trận hoan hô đầy vui mừng.
"Ta tăng một cấp." Lăng Hoa siết chặt hai đấm tay, vô cùng vui mừng, đến mức ngã lộn nhào xuống đất, lồm cồm bò dậy, khiếp sợ lẩm bẩm: "Thật tốt quá, ta đã là Huyền cấp bảy! Lăng Thiền, ngươi thế nào?"
"Huyền cấp tám." Lăng Thiên cũng hưng phấn lạ thường, cười lộ ra một chiếc răng khểnh.
Lăng Vô Song cười mỉm, nàng chỉ mới dùng một cánh hoa của Song Sinh Tịnh Đế liên, kèm trộn lẫn ít dược liệu thông thường, thử dùng Thần Nông đỉnh để tạo ra đan dược. Nhưng đống đan dược đơn giản nhất đó lại cho hiệu quả tốt hơn cả mong đợi.
Hơn nữa nàng còn phát hiện bên trong Thần Nông đỉnh có một loại hơi thở thần bí, có khả năng giúp phẩm chất đan dược tăng lên gấp mấy lần so với nấu bằng lò luyện đan thông thường!
"Này này..." Lăng Kình Thiên thấy bầu không khí giáo trường bốc lên huyền khí màu cam nhạt nhạt đậm đậm, màu sắc rực rỡ, tất cả đều tượng trưng cho Huyền cảnh, trong đó Huyền cao cấp đạt đến sáu bảy chục người!
Lăng lão gia tử khiếp sợ tới mức trừng mắt dựng râu, khó tin nhìn về phía tôn nữ bảo bối lẩm bẩm: "Vô Song, đây là có chuyện gì?"
Thật sự là của cái đám bùn lầy không trát nổi tường kia!? Lăng Kình Thiên không tin vào mắt mình, có phải lão già cả mờ mắt rồi?
"Chẳng phải gia gia đã thấy rồi đó sao, chả nhẽ còn có đám nào khác?" Lăng Vô Song đưa tay sờ chóp mũi, nhẹ nhún vai.
"Ông trời của ta ơi" Lăng Mạc Thu vừa đến trượt chân một cái, suýt chút nữa té xuống đất: "Ta không nhìn lầm chứ, một trăm Huyền, mà hơn nửa số đó đều là Huyền cao cấp."
Lăng lão gia tử là cấp thánh, Lăng Vô Song có thiên phú kinh người, hiện giờ lại có thêm đám đệ tử vô cùng sáng giá như vậy, nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ càng khiến ba gia tộc Cơ, Vân, Khương kia thêm phần khiếp sợ!
Còn Lăng Mạc Thu, Lăng Vô Song đã thi châm cho hắn hai lần, cũng bài trừ nọc độc trong đan điền của hắn được kha khá. Độc kia chiếm cứ trong thân thể Mạc Thu mười mấy năm, không phải một sớm một chiều là có thể rửa đi sạch sẽ, thân thể hắn cũng đã bắt đầu chịu hấp thu sức mạnh của Thánh quả, để nó dịu dàng gột rửa từng sợi kinh mạch, với lại hiện giờ trong tay hắn còn có thêm một viên Thánh Nguyên đan nữa, thời gian đột phá cấp thánh đã không còn xa!
"Tứ thúc" Lăng Vô Song cười chào hỏi, lại nhận được cái liếc mắt đầy tàn nhẫn của Lăng Mạc Thu. Một ngày tiểu nha đầu này không làm chút chuyện dọa người thì không an tâm được hay sao vậy???
"Này..." Lăng Thương xuất hiện cuối cùng, biểu tình càng thêm muôn màu muôn vẻ, cơ mặt liên tục co giật, sắc mặt khó coi lạ kì.
"Tiểu súc sinh đáng chết." Lăng Thương mắng nhỏ một câu, đôi mắt quét đến đám người Lăng Thiền và Lăng Hoa giữa đám người, bỗng, mắt hắn tối xuống, trên mặt thế nhưng lộ ra mỉm cười, khiến người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Lăng Vô Song, thật không ngờ, ngươi thông minh quá lại bị thông minh hại, chờ lát nữa ta xem ngươi còn cười nổi nữa không! Nghĩ như vậy, thân thể Lăng Thương lập tức thẳng tắp thêm vài phần, chắp tay ra sau lưng, đắc ý như thấy đường làm quan rộng mở chẳng bằng.
"Vô Song tiểu thư, không xong." Lăng Thương định mở miệng, cách đó không xa đột nhiên có một người vội chạy đến, thở hồng hộc.
Yến Vân, đệ tử ngoại hệ Lăng gia.
Lăng Vô Song nhìn người cấp tốc chạy đến: "Có chuyện gì mà hoảng?"
Yến Vân phanh gấp trước mặt Lăng Vô Song, thở phì phò như trâu, ấp a ấp úng giải thích: "Mấy ngày trước tiểu thư phân phó chúng ta đến Hộ Quốc phủ thu gom bảo khố bên Lý Thiên Nhất, nhưng bọn ta vẫn chưa vào được cửa bảo khố, người bên Hộ Quốc phủ nói chúng ta không có bản lĩnh thì đừng hòng động vào một món trong đó."
Yến Vân nặng nề thở hổn hển một hơi, qua vài ngày, cuối cùng tiểu thư cũng ra ngoài.
"Chuyện rốt cuộc thế nào, kể rõ ta nghe." Lăng Vô Song nhíu mày, không ngờ Lý Thiên Nhất không cần cái bản mặt già của lão nữa, lại dám trở mặt quỵt nợ của nàng.
"Người Hộ Quốc phủ nói cho chúng ta bảo khố, kêu chúng ta có bản lĩnh thì tự vào lấy đi, nhưng mà..." Yến Vân thở hổn hển, tức giận: "Nhưng mà Lý Thiên Nhất đã khóa chặt cửa bảo khố Hộ Quốc phủ, không có chìa khóa của lão ta, chúng ta không thể mở được cửa bảo khố, càng đừng nói đến lấy được đồ bên trong."
"Không mở được?" Lăng Vô Song hừ lạnh, mở miệng: "Vậy thì cậy cửa ra."
"Không được, tiểu thư" Yến Vân nói, vẻ mặt như sắp khóc tới nơi: "Cửa bảo khố của Lý Thiên Nhất được đúc từ đá Thiên Tinh đồng, đao thương không thể xâm nhập, người chúng ta phái đi đã vây quanh nó mấy ngày cũng không tìm được cách nào khả thi."
Lão gia hỏa Lý Thiên Nhất đó còn dám nói rõ rằng đã giao bảo khố cho bọn họ, nhưng bọn họ thấy được lại không lấy được, nếu lão khóa suốt đời ở Hộ Quốc phủ, thì còn dùng được gì? Làm vậy chẳng phải chơi xấu hay sao!
"Đá Thiên Tinh đồng?" Lăng Kình Thiên đứng cạnh hơi kinh ngạc mở miệng: "Quả nhiên lão bất tử kia thu được không ít đồ trân quý nhỉ, đá Thiên Tinh đồng rất cứng, chỉ một khối lớn cỡ nắm tay thôi, thì coi như có dùng lửa địa ngục cũng phải rèn mấy tháng trời mới hòa tan được nó đó."
Nếu chế mỏ Thiên Tinh đồng thành vũ khí thì có thể chém sắt như chém bùn! Lão bất tử kia lại dùng nó đúc cửa, tức chết người ta! *Tài đại khí thô cỡ này, không biết bên trong bảo khố còn chứa đựng bao nhiêu thứ bảo bối nữa.
(*tài đại khí thô = khoe khoang thô tục, làm màu như nhà giàu mới nổi.)
"Thật sự không mở được sao?" Lăng Vô Song vuốt ve cằm, hơi lâm vào suy tư.
"Vô Song tiểu thư, còn thêm một chuyện nữa." Yến Vân nói tới đây, ấp a ấp úng, bộ dáng như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: "Người chúng ta canh giữ ở bên đó vừa xảy ra tranh chấp với hộ vệ Hộ Quốc phủ, tay của Lăng Sách... bị đánh gẫy rồi."
Đám bên đó sắp đánh nhau tới nơi nên lúc này hắn mới vội vã quay về báo.
"Cái gì!" Giọng nói Lăng Vô Song nhanh chóng chuyển lạnh.
Yến Vân vừa thấy vẻ mặt Lăng Vô Song hóa âm trầm, tức khắc luống cuống vội giải thích: "Vô Song tiểu thư, không phải bọn ta cố ý tranh chấp với Hộ Quốc phủ đâu, là do bọn họ mở miệng khiêu khích, vũ nhục Lăng gia trước. Lăng Sách không nhịn nổi mới ra tay, nhưng thị vệ kia đã là Huyền cấp chín, Lăng Sách đánh không lại nên..."
Xong rồi xong rồi, Yến Vân vừa nói trên trán vừa toát mồ hôi lạnh, nhìn biểu tình của Vô Song tiểu thư tức giận như vậy, Lăng Sách dám động thủ ở Hộ Quốc phủ chắc chắn sẽ nhận phải họa lớn!
"Không biết các ngươi làm ăn cái gì nữa!" Ai ngờ nghe thấy Lăng Vô Song quát lạnh: "Một người đánh không lại, thì cả đám người không biết nhào lên sao!"
"Cái... cái gì" Yến Vân ngẩn ra, không ngờ Lăng Vô Song sẽ nói ra những lời như vậy, kinh ngạc: "Đương nhiên chúng ta cũng muốn, nhưng nếu vung tay đánh nhau ở Hộ Quốc phủ, thì thì..."
"Thì cái gì mà thì" Lăng Vô Song mắt hiện lạnh lẽo, quay đầu nói cho chúng đệ tử Lăng gia đang ở giáo trường cùng nghe thấy: "Từng ngươi các ngươi phải nhớ kỹ lấy cho ta, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta thì dâng trả gấp trăm lần. Người Lăng gia chúng ta trước nay chưa từng ngại chuyện gì, nhút nhát rụt rè, mãi mãi khó làm nên chuyện lớn!" Lăng Vô Song một hơi nói một tuồng.
Mọi người cảm thấy trong lòng rất ấm áp, cùng lên tiếng đáp lời: "Nghe rõ."
Vô Song tiểu thư nói đúng không sai, bọn họ không được gây chuyện vô cớ, nhưng cũng không được sợ tay sợ chân, do dự sợ phiền phức. Nếu kẻ nào dám khi dễ Lăng gia, thất thần làm gì, cầm vũ khí tìm tới cửa nói chuyện đi!
"Lăng Thiền, Lăng Hoa, Yến Vân..." Lăng Vô Song vươn tay chỉ vài người bên cạnh, nặng nề vung cánh tay lên, lãnh đạm nói: "Các ngươi đi theo ta đến Hộ Quốc phủ, hôm nay phải thăm hỏi Lý Thiên Nhất cho tốt một chút."
Gia hỏa cáo già xảo quyệt, một hai bắt nàng phải tự mình tới cửa mới được!
"Vâng!" Mười mấy người trăm miệng một lời.
"Chậm đã." Đang lúc Lăng Vô Song định cất bước rời đi, Lăng Thương phía sau lạnh lùng mở miệng gọi lại, sau đó giơ tay chỉ vào đám Lăng Hoa và Lăng Thiền, vô cùng đắc ý: "Ngươi có thể đi, nhưng mấy người này thì phải ở lại."
Đó đều là đệ tử của chi hắn, dựa vào cái gì phải nghe Lăng Vô Song điều động? Có điều, Lăng Vô Song tự cho mình thông minh lại quá mức ngu xuẩn, cư nhiên đi nâng cao thực lực cho những người của hắn. Có một câu nói như thế nào nhỉ? Không may áo cưới cho người khác!
Lăng Vô Song đây là tự tìm lấy.
"Ta tìm bọn họ có chút việc, cho nên chỉ mỗi ngươi đi thôi." Lăng Thương cười trộm trong lòng, ức chế lâu như vậy, cuối cùng hôm nay cũng có thể gây khó dễ Lăng Vô Song một trận!
"Lăng Thương." Lăng lão gia tử rống giận: "Nghiệt súc đúng là nghiệt súc, Lăng gia bọn ta sao lại có tử tôn bất hiếu như nghiệt súc ngươi."
Hành động này của Lăng Thương quả thật đả kích tới trái tim lão gia tử. Giống như chiến sĩ đang ra tiền tuyết giết địch, người thân ở nhà lại đâm lén đằng sau lưng thay vì phải trông chừng trong tổ. Lăng Kình Thiên tức giận đến run người, mắng thẳng nghiệt súc.
"Phụ thân" Lăng Thương bất mãn, sắc mặt nghiêm trang, bĩnh tĩnh nói: "Người đừng hiểu lầm, con thật sự phải tìm những đệ tử này, có chuyện quan trọng cần bàn bạc."
"Ngươi thật biết nói chuyện" Lăng Mạc Thu dữ tợn liếc Lăng Thương một cái, thật sự có chuyện? Lăng Thương trợn mắt nói dối cũng rất tài. Ngay lúc Lăng Vô Song chọn trúng vài người, hắn liền có việc tìm bọn họ?
"Gia gia..." Lăng Vô Song vuốt vuốt lưng Lăng lão gia tử, ánh mắt chậm rãi quét về phía Lăng Thương. Lăng Thương nhìn đến sắc thái lãnh lệ kia liền thấy rợn cả người, đến đổ mồ hôi lạnh.
Lăng Thương thẹn quá hóa giận: "Lăng Vô Song, đây đều là đệ tử thuộc chi ta, ngươi không có tư cách điều khiển!"
"Phải không?" Lăng Vô Song lạnh lùng hỏi lại, sau đó từ từ xoay người nhìn mấy người kia: "Rời hay theo ta, các ngươi tự mình quyết định, ta sẽ không cưỡng ép bất kì ai."
"Tự rước lấy nhục." Lăng Thương cười thầm một tiếng, đứng sang một bên, chờ người của mình đi qua. Đệ tử theo hắn mười mấy năm, không nghe sư trưởng hắn nói, không lẽ sẽ chọn nghe Lăng Vô Song? Quả thật buồn cười!
Đám người Lăng Thiền Lăng Hoa nhìn nhau, cùng kêu lên: "Chỉ tuân theo lệnh Vô Song tiểu thư!"
"Cái gì!" Lăng Thương không dám tin há to miệng, dại ra một hồi, mông như bị lửa thiêu bỗng giật nảy lên, chỉ tay vào bọn họ, tức giận đến phát run quát: "Phản, các ngươi phản hết rồi!"
Lăng Thiền và Lăng Hoa vô cùng kiên định, không chút lùi bước nhìn chằm chằm Lăng Thương, lớn tiếng nói: "Chỉ tuân theo lệnh Vô Song tiểu thư."
"Chỉ tuân theo lệnh Vô Song tiểu thư!"
Chúng đệ tử Lăng gia có mặt ở đây trăm miệng một lời, hò hét inh ỏi, vang vọng đất trời một phương!
"Chỉ tuân theo lệnh Vô Song tiểu thư!"
"Chỉ tuân theo lệnh Vô Song tiểu thư!
"Chúng ta đi." Lăng Vô Song lạnh lùng liếc nhìn Lăng Thương, ánh mắt ảm đạm như không hề đặt Lăng Thương vào trong đó, dẫn mười mấy đệ tử Lăng gia đi về hướng Hộ Quốc phủ.
"Phản, các ngươi mau cút về cho ta, cút trở về đây!" Lăng Thương nổi trận lôi đình ngay tại chỗ: "Không thể có chuyện này, chuyện này không phải thật!"
Lăng Thương có chết cũng không ngờ đệ tử hắn mang theo mười mấy năm chỉ mới qua hơn mười ngày ngắn ngủi, thế nhưng đều trở thành người của Lăng Vô Song. Hắn còn chưa ý thức được vì sao lại thế này, trong lúc không hay không biết đã biến thành một người cô đơn.
Lăng Kình Thiên thấy tình hình thế này, vui vẻ duỗi tay vuốt vuốt râu, nhưng bỗng nhớ đến gì đó, lập tức nhảy dựng lên. Lão đột nhiên ý thức được... Vô Song đây là đang dẫn người đi giết đến Hộ Quốc phủ!!!
"Phụ thân" Lăng Mạc Thu chụp Lăng Kình Thiên lại, như nghĩ gì: "Phụ thân cứ yên tâm đi, Vô Song luôn biết chừng mực mà."
"Yên tâm?" Chòm râu Lăng Kình Thiên run lên, lão vung tay áo: "Thứ ta không yên tâm nhất chính là tên ranh con Vô Song đó."
Tác giả :
Xử Vũ Tiêu Tương