Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 237: Dạ yến Công chúa
Ngu Thế Cơ không đợi hạ triều đã vội vàng chạy về phủ của mình. Ông ta cũng không đi phủ Tề vương, cho dù giữa trưa Tề vương đã hai lần phái người đến tìm ông ta. Nhưng Ngu Thế vẫn không muốn đi phủ Tề vương.
Đương nhiên Ngu Thế Cơ cũng đã nghe nói điều bất trắc xảy ra tối qua tại chợ Phong Đô. Ông ta vốn dự định sẽ đi gặp Tề vương, nhưng sau khi ông ta đã hiểu được tình hình cụ thể liền thay đổi chủ ý, không đi gặp Tề vương nữa.
Ngày hôm qua Ngu Thế Cơ nói cho Tề vương có thể châm ngòi cho quan hệ giữa Dương Nguyên Khánh và Vũ Văn Thuật, nhưng việc bày ra phương án cụ thể và thực thi, Ngu Thế Cơ lại không hề tham dự.
Khi ông ta nghe nói hơn một trăm tử sĩ do Tề vương phái đi đã bị giết, ông ta thầm kinh hãi. Hơn một trăm người bị giết, tuyệt đối là chuyện lớn, phía bên Thánh Thượng lại sóng yên biển lặng, tựa như không có chuyện gì xảy ra, điều này vô cùng kỳ lạ, hơn nữa Thánh Thượng cũng không vì vậy mà triệu kiến Tề vương.
Đủ loại biểu hiện không hợp lẽ thường khiến cho Ngu Thế Cơ nhạy bén ý thức được, chuyện này rất có khả năng Thánh Thượng đã biết nội tình, nguyên nhân chính là quá xem trọng nên mới che giấu biểu hiện.
Tề vương quá ngu xuẩn, không ngờ lại phái tử sĩ bí mật của hắn đi làm chuyện này. Sao hắn không phái thị vệ đi chứ? Phái thị vệ đi, Dương Nguyên Khánh sẽ không dám hạ độc thủ, sự việc sẽ không nghiêm trọng. Hơn một trăm tử sĩ bị giết, sao không khiến Thánh Thượng coi trọng chứ?
Một cảm giác nguy cơ yên lặng xâm nhập vào trong tâm Ngu Thế Cơ. Ông ta hiểu rõ mình đã ở ranh giới của một vũng bùn lầy, lúc này ông ta phải kịp thời rút thân ra, nếu không ông ta sẽ bị rơi hẳn vào đó. Tiền đồ của ông ta, tính mạng người thân gia đình ông ta sẽ bởi vậy mà sụp đổ.
Xe ngựa của Ngu Thế Cơ chạy như bay vào trong cửa phủ nhà mình. Ông ta về sớm khiến cho người vợ Tôn thị rất kinh ngạc, vội vàng ra nghênh đón:
- Lão gia, sao hôm nay về sớm vậy?
- Phu nhân, lập tức thu dọn hành lý giúp ta. Ta muốn đi đến nhà kho Lạc Khẩu thị sát vài ngày.
Ngu Thế Cơ rất thông minh, ngay buổi trưa ông ta đã tự tạo cho mình một công việc, đến nhà kho Lạc Khẩu đang xây dựng tại huyện Củng cách Lạc Dương không xa. Mà nhà kho Lạc Khẩu này có ý nghĩa chiến lược quan trọng đối với việc cung ứng lương thực cho kinh thành. Hai ngày trước Thánh Thượng đã thúc giục ông ta rỗi thì đi thị sát, hôm nay vừa lúc nhân cơ hội này để đi.
Tôn thị rất nhanh chóng thu dọn vật phẩm cho ông ta, còn sai một thị thiếp đi theo ông ta. Đúng lúc này, Hạ Hầu Nghiễm vội vàng từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt hưng phấn.
Y thấy Ngu Thế Cơ định đi ra ngoài, không khỏi ngẩn ra:
- Phụ thân, cha phải đi ra ngoài sao?
Ngu Thế Cơ gật gật đầu, nói với mẹ con họ:
- Nếu Tề vương phái người tới tìm ta, các ngươi cứ nói nhà kho Lạc Khẩu đã xảy ra chuyện, ta bị Thánh Thượng phái đi xem xét tình tình. Những việc khác, các ngươi cũng không biết.
Tôn thị và Hạ Hầu Nghiễm đều đồng ý. Ngu Thế Cơ lại nghĩ tới một chuyện, nói với Hạ Hầu Nghiễm:
- Hôn sự lần trước của Bùi gia, sau này ta có suy nghĩ lại một chút, vẫn có thể suy xét được. Nếu con không có ý kiến, ta sẽ bảo mẹ con đi cầu hôn, con thấy thế nào?
- Phụ thân, con chưa muốn lập gia đình.
Ngu Thế Cơ tức thì dài mặt ra, nói:
- Tuổi của con cũng không nhỏ, đừng có cả ngày đàn đúm với đám ăn chơi trác táng kia, cũng phải nên suy xét về tiền đồ cho mình một chút, quen biết nhiều con cháu quý tộc hơn. Học tập người ta tu dưỡng tài năng văn chương, đây mới là người có tương lai làm quan lớn.
- Con không muốn theo văn, mà muốn theo võ.
Hạ Hầu Nghiễm nói nhỏ.
- Muốn theo võ con càng kém xa người ta. Con nhìn Dương Nguyên Khánh mà xem, mới mười tám tuổi đã là tổng quản một Châu, đó là hắn đánh đổi bởi những trận huyết chiến. Con quá kém, vẫn cần phải đi học đọc sách, sang năm cha sẽ nghĩ cách an bài cho con một chức huyện lệnh, nhưng tự con cũng phải hăng hái không được thua kém, biết không?
Tôn thị nghe nói đứa con có hi vọng làm Huyện lệnh, liền tiến lên trước nói với con:
- Nhớ kỹ những lời phụ thân nói với con, không được tụ tập với đám ăn chơi trác táng kia nữa, không tốt cho con đâu.
Hạ Hầu Nghiễm cúi đầu:
- Vâng! Con hiểu, ngày mai có mấy bằng hữu mời con đi săn bắn, đều là con cháu quý tộc, con có thể đi được không?
- Chỉ cần là con cháu quý tộc thì không có vấn đề, có thể đi!
Ngu Thế Cơ thấy sắc trời đã không còn sớm, liền ngồi trên xe, lại thò đầu từ cửa sổ ra nói:
- Hôn sự của con chờ ta về bàn lại cũng được. Tóm lại là không thể đắc tội với Bùi gia.
Ông ta chỉ bảo một câu, xe ngựa chạy ra cửa chính, đi ra ngoài thành. Hạ Hầu Nghiễm nhìn xe phụ thân đi xa, y nhướn mày nói:
- Mẫu thân, con thật sự không muốn thành thân.
- Chuyện này để phụ thân con về rồi nói sau, ta hy vọng con mau chóng thành thân. Con đã mười chín tuổi rồi, hôn sự không thể kéo dài.
Tôn thị cũng không để ý tới đứa con nữa, xoay người đi. Hạ Hầu Nghiễm gãi đầu, rất là buồn rầu. Kỳ thật không phải y không muốn thành thân, mà là nữ tử của Bùi gia kia, tên là Bùi Hỉ Nhi gì gì đó, nghe nói nhan sắc bình thường, cũng không chút thú vị gì, mà y lại không muốn cưới một nữ nhân không thú vị.
***
Bùi phủ, Bùi U mặc một bộ y phục mới bằng lụa mỏng màu xanh lá cây, tóc được chải rất gọn gàng, trên mặt đánh qua một lớp phấn mỏng, lông mày cũng được vẽ tỉ mỉ, trên trán được gắn hoa điền (1), tô son, trang điểm vô cùng đẹp đẽ. Nàng bước đi vội vàng qua một hành lang, đi nhanh vào trong tiểu viện nơi Mẫn Thu và Hỉ Nhi ở.
1. Hoa điền: trang sức của phụ nữ làm bằng vàng
Tuy rằng Bùi gia không giống như Dương gia quá chú ý đến cấp bậc chính thứ, nhưng giữa chính thứ cũng có những đãi ngộ khác nhau, điển hình nhất là chỗ ở, con chính rộng con thứ hẹp. Đối với nữ tử chưa xuất giá cũng có quy định, nữ chính thì hai người cùng ở chung lầu, nữ thứ thì năm người ở chung viện.
Bởi vậy Bùi Mẫn Thu và Bùi Hỉ Nhi cùng ở một tiểu lầu tầng hai, hai người đều ở trên lầu, đều có một gian khuê phòng.
Lúc này thời tiết nóng bức, hai người đều đang ngồi trong tiểu viện hóng gió và sự trang điểm cũng khác hẳn với Bùi U. Bùi Mẫn Thu và Bùi Hỉ Nhi chỉ là điểm nhẹ lông mày, không đánh phấn trang điểm. Bùi Mẫn Thu ngồi ở trên một chiếc bàn đu dây, mặc một chiếc váy màu tím nhạt, tay cầm chiếc quạt xòe màu xanh nhạt, nhẹ nhàng phe phẩy theo cơ thể, cổ tay áo rũ xuống lộ ra cánh tay trắng như tuyết, cười dài nói:
- Hỉ Nhi, tỷ nói công chúa sao lại mời chúng ta đi dự tiệc tại phủ của nàng vậy?
Bủi Hỉ Nhi lười biếng ghé vào trên khối đá trơn bóng mát lạnh sạch sẽ, nàng vô cùng sợ nóng, mùa nóng bức khiến nàng chẳng có hứng thú với gì cả, ngoại trừ người thân.
Nàng thờ ơ nói:
- Ta không muốn tham gia yến tiệc gì đó của Công chúa, cũng không muốn biết vì sao nàng lại mứ chúng ta. Đêm nay ta cũng không muốn đi, ở trong nhà vẫn mát mẻ hơn, ta ôm tảng đá này ngủ đến sáng, không được ai lôi kéo ta đó.
Bùi Mẫn Thu len lén bẻ một cành hoa nhỏ bên cạnh, che miệng cười, ném qua. Cành hoa vừa đúng lúc rơi ở trên cổ Bùi Hỉ Nhi, Bùi Mẫn Thu hốt hoảng kêu lên:
- Hỉ Nhi, mau đứng lên, trên cổ tỷ có con sâu róm, từ trên cây rơi xuống.
Bùi Hỉ Nhi cũng cảm nhận được có cái gì trên cổ, nàng sợ hãi hét toáng lên, cuống quít bật dậy ra sức phẩy phẩy cổ mình. Một nhánh cây ngắn từ trên cổ nàng rơi xuống, nàng ngẩn ra, từ từ quay đầu lại nhìn, Bùi Mẫn Thu đang che miệng cười ngặt nghẽo.
- Nha đầu chết tiệt này, dám trêu chọc ta!
Bùi Hỉ Nhi nhào tới đánh, Bùi Mẫn Thu từ trên xích đu nhảy xuống, vén váy chạy về phía cửa viện, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc quanh quẩn trong sân.
Nàng vừa mới chạy tới cửa thì Bùi U từ bên ngoài vội vàng đi vào, hai người suýt va vào nhau. Bùi U đẩy nàng ra, sờ sờ búi tóc hình bán nguyệt của mình mất nửa canh giờ mới búi xong, hình như hơi lỏng lẻo, nàng nhướn mày, oán trách nói:
- Hai nha đầu chết tiệt kia, trời nóng như vậy, kêu la cười đùa gì thế?
Bùi Mẫn Thu và Bùi Hỉ Nhi cùng nhìn thấy Bùi U, hai người mắt sáng lên, đồng thanh kêu lên:
- U tỷ, tân nương tử thật là đẹp quá!
Hai người nhìn nhau đều không kìm nổi phì cười, quay đi... che miệng cười trộm. Tối qua các nàng thảo luận Bùi U sẽ trang điểm như thế nào để tham gia yến hội, hay là sẽ trang điểm giống như tân nương tử.
Bùi U sầm mặt xuống, không vui nói:
- Đi tham gia yến hội của Công chúa bao giờ cũng phải trang điểm một chút. Đây là lễ phép, chứ không giống như hai nha đầu các muội, tùy tiện đi như vậy, là không lễ phép với chủ nhân.
Bùi Mẫn Thu lặng lẽ lè lưỡi, tiến đến kéo tay Bùi U nũng nịu nói:
- Trời nóng như vậy, chúng ta không muốn trang điểm, có U tỷ ra mặt rồi, chúng ta cứ đi theo sau là được. Tỷ cứ nói là hai tiểu muội tuổi còn nhỏ, không hiểu quy củ.
Bùi U không thể làm gì khác, đành phải bất đắc dĩ nói:
- Vậy đi thôi! Đoán chừng xe ngựa Công chúa đã đến rồi.
Các nàng cùng nhau đi ra ngài phủ, Bùi Hỉ Nhi đi sau, thừa dịp Bùi U và Bùi Mẫn Thu không để ý liền len lén xoa một ít phấn lên mặt.
***
Đang lúc hoàng hôn, Dương Nguyên Khánh cũng cưỡi ngựa đi tới phủ Thái Tử. Đêm nay Dương Chiêu mời hắn đến dự tiệc, hắn vừa mới đến trước cửa phủ đã thấy vài chiếc xe ngựa của Dương Chiêu dừng ở trước cửa phủ, dường như sắp đi.
Một gã quan quân thị vệ trẻ tuổi vội vàng chạy tới chắp tay nói:
- Dương tướng quân, điện hạ nói, đêm nay yến tiệc tại phủ được đổi ở phủ Công chúa Nhạc Bình, là yêu cầu của Công chúa điện hạ, xin tướng quân chờ một chút, Thái Tử điện hạ lập tức ra ngay.
Dương Nguyên Khánh thấy thị vệ quan quân dáng người khôi ngô, dáng vẻ không tầm thường, dường như tuổi còn trẻ hơn so với mình một chút nhưng hắn lại chưa gặp qua bao giờ, liền cười hỏi:
- Xin hỏi tôn tính đại danh của vị tướng quân này, hình như ta chưa từng gặp ngươi thì phải?
Thị vệ quan quân khom người nói:
- Tai hạ là thân vệ Thiên Ngưu bên cạnh Thái Tử, họ Sài tên Thiệu, năm trước mới tiến cung làm thị vệ.
Dương Nguyên Khánh nhìn lại y một cái, thì ra y chính là Sài Thiệu con rể của Lý Uyên, hiện tại là thị vệ của Thái Tử.
- Nguyên Khánh!
Dương Chiêu dưới sự dìu đỡ của vài tên thị vệ đi ra, theo sau ông ta còn có ba người con trai, Yến vương Dương Đàm, Việt vương Dương Đồng và Đại vương Dương Hựu. Ngoài ra còn có ba phu nhân cung trang trẻ tuổi, đi đầu là Thái Tử Phi Vi thị, nàng là mẫu thân của Đại vương Dương Hựu. Hai vị phu nhân cung trang trẻ tuổi còn lại là trắc phi của Dương Chiêu, đều họ Lưu, cùng được phong quan ngang nhau cho nên được gọi là đại tiểu Lương Đệ, để phân biệt các nàng là mẫu thân của Dương Đàm và Dương Đồng.
Đi theo sau các nàng là một đám hoạn quan và cung nữ, còn có mấy trăm thị vệ nghiêm mật bảo vệ hai bên.
Dương Nguyên Khánh liền bước lên phía trước thi lễ
- Ty chức Dương Nguyên Khánh tham kiến Thái Tử điện hạ, ty chức có lỗi, đã đến chậm.
Dương Chiêu cười khoát tay nói:
- Là ta có lỗi mới đúng. Hôm nay vốn là quý phủ ta mời khách, nhưng hôm nay vừa đúng là ngày sinh nhật của con gái Nhạc Bình Công chúa, nàng muốn mở tiệc chiêu đãi khách tại quý phủ của mình, nhất quyết cả nhà ta phải đi, cũng muốn ta đưa ngươi tới đó.
- Việc này... ty chức không biết.
Dương Nguyên Khánh gãi đầu, hắn nghĩ hẳn là nên mang lễ vật mừng thọ mới đúng. Dương Chiêu hiểu được tâm tư của hắn, liền cười nói:
- Không sao, ta cũng không có lễ vật mừng thọ gì, chỉ là đi ăn một bữa cơm đạm bạc thôi, không cần phải quá lễ tiết rườm rà. Công chúa cũng không thích.
Ông ta quay đầu lại nói với người trong nhà:
- Mọi người lên xe đi! Thời gian không còn sớm nữa.
Tất cả mọi người lên xe ngựa, đoàn người chậm rãi đi về phía phường An Nghiệp cách đó không xa.
Đương nhiên Ngu Thế Cơ cũng đã nghe nói điều bất trắc xảy ra tối qua tại chợ Phong Đô. Ông ta vốn dự định sẽ đi gặp Tề vương, nhưng sau khi ông ta đã hiểu được tình hình cụ thể liền thay đổi chủ ý, không đi gặp Tề vương nữa.
Ngày hôm qua Ngu Thế Cơ nói cho Tề vương có thể châm ngòi cho quan hệ giữa Dương Nguyên Khánh và Vũ Văn Thuật, nhưng việc bày ra phương án cụ thể và thực thi, Ngu Thế Cơ lại không hề tham dự.
Khi ông ta nghe nói hơn một trăm tử sĩ do Tề vương phái đi đã bị giết, ông ta thầm kinh hãi. Hơn một trăm người bị giết, tuyệt đối là chuyện lớn, phía bên Thánh Thượng lại sóng yên biển lặng, tựa như không có chuyện gì xảy ra, điều này vô cùng kỳ lạ, hơn nữa Thánh Thượng cũng không vì vậy mà triệu kiến Tề vương.
Đủ loại biểu hiện không hợp lẽ thường khiến cho Ngu Thế Cơ nhạy bén ý thức được, chuyện này rất có khả năng Thánh Thượng đã biết nội tình, nguyên nhân chính là quá xem trọng nên mới che giấu biểu hiện.
Tề vương quá ngu xuẩn, không ngờ lại phái tử sĩ bí mật của hắn đi làm chuyện này. Sao hắn không phái thị vệ đi chứ? Phái thị vệ đi, Dương Nguyên Khánh sẽ không dám hạ độc thủ, sự việc sẽ không nghiêm trọng. Hơn một trăm tử sĩ bị giết, sao không khiến Thánh Thượng coi trọng chứ?
Một cảm giác nguy cơ yên lặng xâm nhập vào trong tâm Ngu Thế Cơ. Ông ta hiểu rõ mình đã ở ranh giới của một vũng bùn lầy, lúc này ông ta phải kịp thời rút thân ra, nếu không ông ta sẽ bị rơi hẳn vào đó. Tiền đồ của ông ta, tính mạng người thân gia đình ông ta sẽ bởi vậy mà sụp đổ.
Xe ngựa của Ngu Thế Cơ chạy như bay vào trong cửa phủ nhà mình. Ông ta về sớm khiến cho người vợ Tôn thị rất kinh ngạc, vội vàng ra nghênh đón:
- Lão gia, sao hôm nay về sớm vậy?
- Phu nhân, lập tức thu dọn hành lý giúp ta. Ta muốn đi đến nhà kho Lạc Khẩu thị sát vài ngày.
Ngu Thế Cơ rất thông minh, ngay buổi trưa ông ta đã tự tạo cho mình một công việc, đến nhà kho Lạc Khẩu đang xây dựng tại huyện Củng cách Lạc Dương không xa. Mà nhà kho Lạc Khẩu này có ý nghĩa chiến lược quan trọng đối với việc cung ứng lương thực cho kinh thành. Hai ngày trước Thánh Thượng đã thúc giục ông ta rỗi thì đi thị sát, hôm nay vừa lúc nhân cơ hội này để đi.
Tôn thị rất nhanh chóng thu dọn vật phẩm cho ông ta, còn sai một thị thiếp đi theo ông ta. Đúng lúc này, Hạ Hầu Nghiễm vội vàng từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt hưng phấn.
Y thấy Ngu Thế Cơ định đi ra ngoài, không khỏi ngẩn ra:
- Phụ thân, cha phải đi ra ngoài sao?
Ngu Thế Cơ gật gật đầu, nói với mẹ con họ:
- Nếu Tề vương phái người tới tìm ta, các ngươi cứ nói nhà kho Lạc Khẩu đã xảy ra chuyện, ta bị Thánh Thượng phái đi xem xét tình tình. Những việc khác, các ngươi cũng không biết.
Tôn thị và Hạ Hầu Nghiễm đều đồng ý. Ngu Thế Cơ lại nghĩ tới một chuyện, nói với Hạ Hầu Nghiễm:
- Hôn sự lần trước của Bùi gia, sau này ta có suy nghĩ lại một chút, vẫn có thể suy xét được. Nếu con không có ý kiến, ta sẽ bảo mẹ con đi cầu hôn, con thấy thế nào?
- Phụ thân, con chưa muốn lập gia đình.
Ngu Thế Cơ tức thì dài mặt ra, nói:
- Tuổi của con cũng không nhỏ, đừng có cả ngày đàn đúm với đám ăn chơi trác táng kia, cũng phải nên suy xét về tiền đồ cho mình một chút, quen biết nhiều con cháu quý tộc hơn. Học tập người ta tu dưỡng tài năng văn chương, đây mới là người có tương lai làm quan lớn.
- Con không muốn theo văn, mà muốn theo võ.
Hạ Hầu Nghiễm nói nhỏ.
- Muốn theo võ con càng kém xa người ta. Con nhìn Dương Nguyên Khánh mà xem, mới mười tám tuổi đã là tổng quản một Châu, đó là hắn đánh đổi bởi những trận huyết chiến. Con quá kém, vẫn cần phải đi học đọc sách, sang năm cha sẽ nghĩ cách an bài cho con một chức huyện lệnh, nhưng tự con cũng phải hăng hái không được thua kém, biết không?
Tôn thị nghe nói đứa con có hi vọng làm Huyện lệnh, liền tiến lên trước nói với con:
- Nhớ kỹ những lời phụ thân nói với con, không được tụ tập với đám ăn chơi trác táng kia nữa, không tốt cho con đâu.
Hạ Hầu Nghiễm cúi đầu:
- Vâng! Con hiểu, ngày mai có mấy bằng hữu mời con đi săn bắn, đều là con cháu quý tộc, con có thể đi được không?
- Chỉ cần là con cháu quý tộc thì không có vấn đề, có thể đi!
Ngu Thế Cơ thấy sắc trời đã không còn sớm, liền ngồi trên xe, lại thò đầu từ cửa sổ ra nói:
- Hôn sự của con chờ ta về bàn lại cũng được. Tóm lại là không thể đắc tội với Bùi gia.
Ông ta chỉ bảo một câu, xe ngựa chạy ra cửa chính, đi ra ngoài thành. Hạ Hầu Nghiễm nhìn xe phụ thân đi xa, y nhướn mày nói:
- Mẫu thân, con thật sự không muốn thành thân.
- Chuyện này để phụ thân con về rồi nói sau, ta hy vọng con mau chóng thành thân. Con đã mười chín tuổi rồi, hôn sự không thể kéo dài.
Tôn thị cũng không để ý tới đứa con nữa, xoay người đi. Hạ Hầu Nghiễm gãi đầu, rất là buồn rầu. Kỳ thật không phải y không muốn thành thân, mà là nữ tử của Bùi gia kia, tên là Bùi Hỉ Nhi gì gì đó, nghe nói nhan sắc bình thường, cũng không chút thú vị gì, mà y lại không muốn cưới một nữ nhân không thú vị.
***
Bùi phủ, Bùi U mặc một bộ y phục mới bằng lụa mỏng màu xanh lá cây, tóc được chải rất gọn gàng, trên mặt đánh qua một lớp phấn mỏng, lông mày cũng được vẽ tỉ mỉ, trên trán được gắn hoa điền (1), tô son, trang điểm vô cùng đẹp đẽ. Nàng bước đi vội vàng qua một hành lang, đi nhanh vào trong tiểu viện nơi Mẫn Thu và Hỉ Nhi ở.
1. Hoa điền: trang sức của phụ nữ làm bằng vàng
Tuy rằng Bùi gia không giống như Dương gia quá chú ý đến cấp bậc chính thứ, nhưng giữa chính thứ cũng có những đãi ngộ khác nhau, điển hình nhất là chỗ ở, con chính rộng con thứ hẹp. Đối với nữ tử chưa xuất giá cũng có quy định, nữ chính thì hai người cùng ở chung lầu, nữ thứ thì năm người ở chung viện.
Bởi vậy Bùi Mẫn Thu và Bùi Hỉ Nhi cùng ở một tiểu lầu tầng hai, hai người đều ở trên lầu, đều có một gian khuê phòng.
Lúc này thời tiết nóng bức, hai người đều đang ngồi trong tiểu viện hóng gió và sự trang điểm cũng khác hẳn với Bùi U. Bùi Mẫn Thu và Bùi Hỉ Nhi chỉ là điểm nhẹ lông mày, không đánh phấn trang điểm. Bùi Mẫn Thu ngồi ở trên một chiếc bàn đu dây, mặc một chiếc váy màu tím nhạt, tay cầm chiếc quạt xòe màu xanh nhạt, nhẹ nhàng phe phẩy theo cơ thể, cổ tay áo rũ xuống lộ ra cánh tay trắng như tuyết, cười dài nói:
- Hỉ Nhi, tỷ nói công chúa sao lại mời chúng ta đi dự tiệc tại phủ của nàng vậy?
Bủi Hỉ Nhi lười biếng ghé vào trên khối đá trơn bóng mát lạnh sạch sẽ, nàng vô cùng sợ nóng, mùa nóng bức khiến nàng chẳng có hứng thú với gì cả, ngoại trừ người thân.
Nàng thờ ơ nói:
- Ta không muốn tham gia yến tiệc gì đó của Công chúa, cũng không muốn biết vì sao nàng lại mứ chúng ta. Đêm nay ta cũng không muốn đi, ở trong nhà vẫn mát mẻ hơn, ta ôm tảng đá này ngủ đến sáng, không được ai lôi kéo ta đó.
Bùi Mẫn Thu len lén bẻ một cành hoa nhỏ bên cạnh, che miệng cười, ném qua. Cành hoa vừa đúng lúc rơi ở trên cổ Bùi Hỉ Nhi, Bùi Mẫn Thu hốt hoảng kêu lên:
- Hỉ Nhi, mau đứng lên, trên cổ tỷ có con sâu róm, từ trên cây rơi xuống.
Bùi Hỉ Nhi cũng cảm nhận được có cái gì trên cổ, nàng sợ hãi hét toáng lên, cuống quít bật dậy ra sức phẩy phẩy cổ mình. Một nhánh cây ngắn từ trên cổ nàng rơi xuống, nàng ngẩn ra, từ từ quay đầu lại nhìn, Bùi Mẫn Thu đang che miệng cười ngặt nghẽo.
- Nha đầu chết tiệt này, dám trêu chọc ta!
Bùi Hỉ Nhi nhào tới đánh, Bùi Mẫn Thu từ trên xích đu nhảy xuống, vén váy chạy về phía cửa viện, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc quanh quẩn trong sân.
Nàng vừa mới chạy tới cửa thì Bùi U từ bên ngoài vội vàng đi vào, hai người suýt va vào nhau. Bùi U đẩy nàng ra, sờ sờ búi tóc hình bán nguyệt của mình mất nửa canh giờ mới búi xong, hình như hơi lỏng lẻo, nàng nhướn mày, oán trách nói:
- Hai nha đầu chết tiệt kia, trời nóng như vậy, kêu la cười đùa gì thế?
Bùi Mẫn Thu và Bùi Hỉ Nhi cùng nhìn thấy Bùi U, hai người mắt sáng lên, đồng thanh kêu lên:
- U tỷ, tân nương tử thật là đẹp quá!
Hai người nhìn nhau đều không kìm nổi phì cười, quay đi... che miệng cười trộm. Tối qua các nàng thảo luận Bùi U sẽ trang điểm như thế nào để tham gia yến hội, hay là sẽ trang điểm giống như tân nương tử.
Bùi U sầm mặt xuống, không vui nói:
- Đi tham gia yến hội của Công chúa bao giờ cũng phải trang điểm một chút. Đây là lễ phép, chứ không giống như hai nha đầu các muội, tùy tiện đi như vậy, là không lễ phép với chủ nhân.
Bùi Mẫn Thu lặng lẽ lè lưỡi, tiến đến kéo tay Bùi U nũng nịu nói:
- Trời nóng như vậy, chúng ta không muốn trang điểm, có U tỷ ra mặt rồi, chúng ta cứ đi theo sau là được. Tỷ cứ nói là hai tiểu muội tuổi còn nhỏ, không hiểu quy củ.
Bùi U không thể làm gì khác, đành phải bất đắc dĩ nói:
- Vậy đi thôi! Đoán chừng xe ngựa Công chúa đã đến rồi.
Các nàng cùng nhau đi ra ngài phủ, Bùi Hỉ Nhi đi sau, thừa dịp Bùi U và Bùi Mẫn Thu không để ý liền len lén xoa một ít phấn lên mặt.
***
Đang lúc hoàng hôn, Dương Nguyên Khánh cũng cưỡi ngựa đi tới phủ Thái Tử. Đêm nay Dương Chiêu mời hắn đến dự tiệc, hắn vừa mới đến trước cửa phủ đã thấy vài chiếc xe ngựa của Dương Chiêu dừng ở trước cửa phủ, dường như sắp đi.
Một gã quan quân thị vệ trẻ tuổi vội vàng chạy tới chắp tay nói:
- Dương tướng quân, điện hạ nói, đêm nay yến tiệc tại phủ được đổi ở phủ Công chúa Nhạc Bình, là yêu cầu của Công chúa điện hạ, xin tướng quân chờ một chút, Thái Tử điện hạ lập tức ra ngay.
Dương Nguyên Khánh thấy thị vệ quan quân dáng người khôi ngô, dáng vẻ không tầm thường, dường như tuổi còn trẻ hơn so với mình một chút nhưng hắn lại chưa gặp qua bao giờ, liền cười hỏi:
- Xin hỏi tôn tính đại danh của vị tướng quân này, hình như ta chưa từng gặp ngươi thì phải?
Thị vệ quan quân khom người nói:
- Tai hạ là thân vệ Thiên Ngưu bên cạnh Thái Tử, họ Sài tên Thiệu, năm trước mới tiến cung làm thị vệ.
Dương Nguyên Khánh nhìn lại y một cái, thì ra y chính là Sài Thiệu con rể của Lý Uyên, hiện tại là thị vệ của Thái Tử.
- Nguyên Khánh!
Dương Chiêu dưới sự dìu đỡ của vài tên thị vệ đi ra, theo sau ông ta còn có ba người con trai, Yến vương Dương Đàm, Việt vương Dương Đồng và Đại vương Dương Hựu. Ngoài ra còn có ba phu nhân cung trang trẻ tuổi, đi đầu là Thái Tử Phi Vi thị, nàng là mẫu thân của Đại vương Dương Hựu. Hai vị phu nhân cung trang trẻ tuổi còn lại là trắc phi của Dương Chiêu, đều họ Lưu, cùng được phong quan ngang nhau cho nên được gọi là đại tiểu Lương Đệ, để phân biệt các nàng là mẫu thân của Dương Đàm và Dương Đồng.
Đi theo sau các nàng là một đám hoạn quan và cung nữ, còn có mấy trăm thị vệ nghiêm mật bảo vệ hai bên.
Dương Nguyên Khánh liền bước lên phía trước thi lễ
- Ty chức Dương Nguyên Khánh tham kiến Thái Tử điện hạ, ty chức có lỗi, đã đến chậm.
Dương Chiêu cười khoát tay nói:
- Là ta có lỗi mới đúng. Hôm nay vốn là quý phủ ta mời khách, nhưng hôm nay vừa đúng là ngày sinh nhật của con gái Nhạc Bình Công chúa, nàng muốn mở tiệc chiêu đãi khách tại quý phủ của mình, nhất quyết cả nhà ta phải đi, cũng muốn ta đưa ngươi tới đó.
- Việc này... ty chức không biết.
Dương Nguyên Khánh gãi đầu, hắn nghĩ hẳn là nên mang lễ vật mừng thọ mới đúng. Dương Chiêu hiểu được tâm tư của hắn, liền cười nói:
- Không sao, ta cũng không có lễ vật mừng thọ gì, chỉ là đi ăn một bữa cơm đạm bạc thôi, không cần phải quá lễ tiết rườm rà. Công chúa cũng không thích.
Ông ta quay đầu lại nói với người trong nhà:
- Mọi người lên xe đi! Thời gian không còn sớm nữa.
Tất cả mọi người lên xe ngựa, đoàn người chậm rãi đi về phía phường An Nghiệp cách đó không xa.
Tác giả :
Cao Nguyệt