Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 233: Hai vụ án giết người trong đêm trăng
Trong đại sảnh mờ tối rộng lớn mùi máu tươi gay mũi, trên mặt đất đã có ba bốn thi thể nằm đó, trước ngực đều bị một đao làm mất mạng. Dương Nguyên Khánh ngồi ở trên sạp chậm rãi lật hơn mười bản sổ sách rất dày, trong sổ sách này đều ghi chép việc nhập hàng và bán hàng và số lượng. Nhưng nhập hàng từ đâu, cuối cùng bán hàng cho ai, trong sổ căn bản không hề có ghi chép. Đây không phải là thứ mà Dương Nguyên Khánh muốn.
Khang Ba Tư từng nói với hắn, loại kinh doanh phi pháp này nhất định sẽ có một quyển sổ sách bí mật, mà quyển sổ bí mật này đều được cất giấu trong cửa hàng, do người có chuyên môn đáng tin cậy ghi chép.
Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn chưởng quầy cửa hàng bị trói ở góc tường, cứng rắn mạnh mẽ ngoài dự đoán của mọi người, ánh mắt toát lên sự hung ác. Ở trước mặt y giết ba người mà y cũng không hề chớp mắt. Đây hẳn là người mà Vũ Văn Thuật tin cậy, phải giống như Lưu nhị chưởng quầy trong cửa hàng của hắn mới là thương nhân bình thường.
Có một người như vậy tồn tại, Dương Nguyên Khánh có thể khẳng định y có quyển sổ bí mật này, nhất định ở ngay trong cửa hàng.
- Lại đổi một người!
Lại một tiểu nhị khác bị thủ hạ của Dương Nguyên Khánh kéo đến quỳ xuống đất, trong điếm tổng cộng có sáu gã tiểu nhị trông coi điếm ban đêm, giống như một đám cừu non bị trói chặt ở trong một góc phòng, sợ tới mức mặt trắng bệch không còn chút máu, cả người run rẩy.
- Nói! Chưởng quầy các ngươi có một quyển sổ ghi chép bí mật, giấu ở đâu?
Dương Nguyên Khánh lạnh lùng hỏi.
- Ta không biết..thật sự không biết!
Tiểu nhị sợ tới mức liều mạng dập đầu. Dương Nguyên Khánh ra hiệu cho cấp dưới một cái, lập tức một đao đâm vào tim y, tiểu nhị kêu thảm một tiếng, mất mạng tại chỗ.
- Lại đổi người khác!
Lúc này, một gã thủ hạ bước nhanh vào, thì thầm bên tai Dương Nguyên Khánh:
- Có một nhóm người áo đen xuất hiện tại trước cửa hàng chúng ta, ước chừng hơn trăm người.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, ánh mắt lại dừng ở một tiểu nhị khác, lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng không biết, đúng không!
Bốn xác chết trên mặt đất cũng đủ cho tiểu nhị sợ tới mức gần như tê liệt ngã xuống, gã răng va vào nhau cầm cập, nói:
- Ta....biết!
- Vương Nghĩa, ngươi dám bán đứng lão gia!
Chưởng quầy hét lớn một tiếng, y nhảy chồm lên hướng về phía tiểu nhị mà đánh tới. Y vừa mới đứng dậy lại bị một quyền của Dương Đại Lang đánh ngã sấp trên mặt đất.
- Nói cho ta biết ở đâu, ta ta tha mạng cho ngươi!
Dương Nguyên Khánh cười nói.
- Ở … trong sạp giường của chưởng quầy chúng ta, có một bức tường kép.
Dương Nguyên Khánh nháy mắt với cấp dưới. Hai gã thủ hạ lôi kéo tiểu nhị nhanh chóng đi xuống. Dương Nguyên Khánh đứng dậy đi tới trước mặt chưởng quầy, cười nói với y:
- Ngươi biết ta sao?
- Hừ! Bảy năm nước ta đã biết ngươi, ngươi càng ngày càng ác độc.
Trong mắt chưởng quầy phun lửa giận.
Dương Nguyên Khánh cũng có một chút ấn tượng. Năm đó Vũ Văn Hóa Cập đang đi tác chiến ngoài biên ải, ngoại trừ Thập tam Thái Bảo ra, còn có hai gã văn chức phụ tá, trong đó có một người giống như chưởng quầy ở ngay trước mắt này.
- Xem ra các ngươi làm kinh doanh cũng không nhỏ. Không ngờ ngay cả phụ tá tâm phúc của Vũ Văn Hóa Cập cũng đảm đương chưởng quầy.
- Tướng quân!
Dương Đại Lang bước nhanh đi vào đại sảnh, trong tay cầm một quyển sổ sách, hưng phấn kêu:
- Chúng ta tìm được rồi!
Ánh mắt Chưởng quầy lộ ra sự sợ hãi, y liều lĩnh đánh về phía Dương Đại Lang, lập tức bị hai gã thủ hạ ấn ngã xuống đất, y liều mạng giãy dụa, hai gã thủ hạ tức giận lập tức đánh một quyền làm y ngất xỉu.
Dương Nguyên Khánh nhận lấy quyển sách lật xem, quả nhiên là thứ hắn muốn, từ việc đến phường sắt nhà ai để mua, lại bán cho ai, bên trong xuất hiện nhiều chữ nhất là “Mã Ấp bắc” và “Liễu Thành Bắc”. Đây chính là ý chỉ Đột Quyết và Khiết Đan. Dương Nguyên Khánh nhanh chóng tính toán một chút, trong vòng gần hai năm, Vũ Văn Thuật liền bán sắt cho Đột Quyết không dưới hai trăm ngàn cân, giá cả gấp mười lần so với Trung Nguyên.
Hắn đem quyển sổ cất trong người, bước nhanh ra ngoài cửa.
- Giết toàn bộ, không để người nào sống sót!
***
Cửa chính của Hồng Tú Trà trang đã bị đập mở, hai gã áo đen đứng ở trước cửa quan sát mọi nơi, cảnh giác nhìn tình hình xung quanh.
Bên trong trà trang, hơn một trăm người áo đen đang điên cuồng tìm kiếm, tìm kiếm căn cứ chính xác việc Dương Nguyên Khánh buôn lậu lá trà. Cửa sắt của tầng hầm ngầm cũng bị phá thông, mấy chục người áo đen chui vào trong tầng hầm đã mở rộng tìm kiếm quyển sổ. Bọn họ cũng đến để tìm kiếm quyển sổ ghi chép bí mật, đáng tiếc là bên trong trà trang không có một người nào để bọn họ có thể ra tay.
Ở đầu ngõ nhỏ phố hàng trà, Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nhìn chăm chú vào trà trang xa xa, hắn có thể khẳng định, đám người áo đen này nhất định không phải là người của Vũ Văn Thuật.
Nơi này cách cửa hàng sắt cũng không xa, nếu là người của Vũ Văn Thuật, bọn họ sẽ không thể không đi trợ giúp cửa hàng sắt, đây chính là có người thao túng phía sau màn này, giả mạo thủ hạ của Vũ Văn Thuật đến đánh lén trà trang của hắn.
Phía sau có tiếng bước chân vang lên, vài tên Thiết Ảnh vệ khiêng một người áo đen chạy tới:
- Đây là kẻ bị phát hiện tại cửa sau, bị các huynh đệ ra tay bắt đến đây!
Dương Nguyên Khánh cười khen ngợi, chín tên Thiết Ảnh Vệ này rất có năng lực!
Dương Tam Lang đem ném người áo đen vào góc tường, người áo đen đã ngất xỉu rồi, Dương Nguyên Khánh gỡ thẻ bài trên thắt lưng của gã xuống, mặt trên có khắc ba chữ “phủ Vũ Văn”, mặt sau là tên của gã, Lý Mạo.
Đây đương nhiên là cố ý giả mạo, trừ thứ đó ra, trên người gã không có vật gì khác. Lúc này, Dương Tứ Lang đứng bên cạnh nhìn người áo đen rất lâu, hình như y đã từng gặp qua người này rồi, y dường như nhớ ra gì đó, xoay người áo đen lại xé miếng áo trên vai người áo đen, trên vai gã có khắc một đóa hoa sen màu đen.
- Quả nhiên là bọn họ!
- Ngươi biết chúng?
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại hỏi.
Dương Tứ Lang gật đầu:
- Người này là tử sĩ của Tề vương, ta đã từng gặp qua một lần. Những tử sĩ này sau vai đều có một đóa hoa sen màu mực đen, chắc chắn chính là bọn họ.
- Hóa ra là Tề vương!
Trên mặt Dương Nguyên Khánh lộ ra nụ cười châm biếm:
- Người này thật ra khá thông minh, rõ ràng biết cách dùng kế mượn đao giết người, đáng tiếc chi tiết tại kế sách vẫn còn chưa chặt chẽ.
- Ngươi chắc chắn là tử sĩ của Tề vương mà không phải là thị vệ của Tề vương?
Dương Nguyên Khánh xác nhận lại một lần nữa.
- Ta có thể khẳng định người này là tử sĩ, hoa sen màu đen chính là dấu hiệu của tử sĩ Tề vương.
Dương Đại Lang tiến lên hỏi:
- Tướng quân, chúng ta vẫn giữ nguyên kế hoạch hành động sao?
Dương Nguyên Khánh chậm rãi gật đầu, hắn muốn để lại cho Tề vương một bài học đẫm máu.
Dương Nguyên Khánh giương cung cài tên, hai mũi tên nhắm ngay vào gã người áo đen đứng canh cửa. Hai mũi tên Lang Nha bắn ra nhanh như chớp bắn thẳng và hai gã áo đen. Chỉ nghe hai tiếng kêu đau đớn, hai mũi tên cùng đồng thời bắn thủng cổ họng hai gã, hai gã cùng ngã xuống đất.
Dương Nguyên Khánh vung tay lên, lạnh lùng ra lệnh:
- Giết hết bọn họ cho ta, không giữ lại một ai!
Dương Nguyên Khánh mang theo mười bảy thân binh tay cầm hoành đao từ bốn phương tám hướng nhanh chóng hướng tới Hồng Tú Trà Trang. Bọn họ nhanh nhẹn nhảy qua đầu tường, ba người một tổ giết tiến vào trong trà trang.
Bên trong trà trang lập tức có tiếng hét mãnh liệt, tiếng binh khí giao nhau, tiếng kêu thảm liên tiếp không dứt bên tai. Người ở cửa hàng trà xung quanh bừng tỉnh, lập tức quan sát qua khe cửa sổ nhìn ra bên ngoài xung quanh, cũng không biết Hồng Tú Trà Trang xảy ra chuyện gì?
Dương Nguyên Khánh mang theo Dương Tam Lang và Dương Tứ Lang theo cửa chính giết tiến vào, vài người áo đen gào thét vung đao xông tới. Dương Nguyên Khánh chém hoành đao vào cổ một người, máu tươi bắn ra, lại rút đao đâm ngập vào ngực một người, lại có mười mấy người xông tới về phía hắn.
Dương Nguyên Khánh hét lớn một tiếng, múa đao đón lấy. Đao phong lóe ra nhanh như chớp nháy mắt đã chém năm người, máu tươi bắn tung tóe lên người hắn. Dương Tam Lang và Dương Tứ Lang cũng vô cùng dũng mãnh không gì sánh được, giết liên tục mấy người. Những người đằng sau sợ tới mức tâm nứt ra, quay đầu bỏ chạy, một người bị vấp ngã xuống đất, bị Dương Nguyên Khánh một chân giẫm nát thắt lưng, y hoảng sợ kêu to:
- Xin tha mạng!
Dương Nguyên Khánh không lưu tình chút nào, chuyển nắm lấy chuôi đao, một đao đâm vào ngực y, người áo đen lập tức khí tuyệt bỏ mình. Dương Nguyên Khánh rút đao ra, lau vết máu trên quần áo hắn, thét ra lệnh đối với mọi người:
- Toàn bộ giết hết, không để lại một ai!
Hắn bước nhanh đi về phía tầng hầm. Tầng hầm ngầm ở mặt sau chủ đường, có một gian phòng chuyên môn nhỏ. Lúc này bên ngoài gian phòng nhỏ nằm hơn mười thi thể, Dương Đại Lang dẫn ba gã huynh đệ đã khống chế ở cửa vào.
Cửa vào có một tấm cửa sắt chỉ dài rộng khoảng ba thước, dày năm tấc. Tấm cửa sắt được lật cài trên mặt đất, đã bị xích sắt khóa lại, phía dưới mơ hồ có tiếng gõ “đinh đinh!”, âm thanh rất mỏng manh.
- Phía dưới có bao nhiêu người?
Dương Nguyên Khánh đi vào phòng nhỏ hỏi.
- Đoán chừng có hơn ba mươi người, phía dưới không thông gió, nhiều nhất trong một khắc, toàn bộ sẽ bị chết ngạt.
Dương Đại Lang thở dài:
- Tướng quân, có phải quá độc ác không?
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Nếu đám người Khang Ba Tư và Lục Trà còn ở lại trà trang thì cũng sẽ bị nhóm người này giết chết như thế. Bọn chúng có thể không cần đến, nhưng nếu đã xông vào nhà của Dương Nguyên Khánh ta, vậy bọn chúng là kẻ thù của ta, ta chưa bao giờ nương tay với kẻ đối địch ta!
Hắn lập tức nói với Dương Đại Lang:
- Không cần phải quan tâm tới bọn chúng. Sau khi giết sạch hết rồi, hãy bảo các huynh đệ lập tức bỏ chạy.
- Ty chức hiểu!
Dương Đại Lang mang vài tên thủ hạ chạy đi nơi khác. Dương Nguyên Khánh nhìn thoáng qua cửa sắt trên mặt đất, xoay người bỏ đi. Dưới tấm cửa sắt đó đã không còn tiếng động.
Sau một khắc, hơn một trăm hai mươi tử sĩ Tề Vương toàn bộ đã bị giết chết hết. Dương Nguyên Khánh dẫn thủ hạ nhanh chóng rút lui khỏi trà trang. Khi công sở và huyện nha nhận được tin đến nơi thì đám người Dương Nguyên Khánhrời đi được một canh giờ.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, hai vụ án giết người lớn tại tại chợ Phong Đô lập tức chấn động. Mặc dù huyện nha và phủ Kinh Triệu đã phong tỏa tin tức nhưng các loại tin đồn vẫn không chân mà nhanh chóng lan truyền. Có người tận mắt thấy hơn một trăm thi thể được mang ra từ trong Hồng Tú Trà Trang. Còn nghe đồn, Hồng Tú Trà Trang là do người Đột Quyết mở, những thi thể áo đen này đều là gian tế của người Đột Quyết. Cũng nghe đồn, việc tranh đoạt kinh doanh này là báo thù giữa thương nhân với nhau, là sự ác đấu giữa cửa hàng trà và cửa hàng sắt.
Mà một gian cửa hàng khác, vụ án giết người trong cửa hàng sắt Bách Luyện lại không ai dám nhiều lời. Rất nhiều người đều biết rằng, cửa hàng đó là thuộc Vũ Văn Thuật, trong đó có khả năng liên quan đến tranh đấu quan trường.
Hai vụ án giết người này được quan phủ phong tỏa tin tức nghiêm mật, không lập án, cũng không dám lập án. Hơn một trăm thi thể tại Hồng Tú Trà Trang sau vai đều có dấu hoa sen màu đen, đó là dấu hiệu của tử sĩ Tề Vương. Liên quan đến Tề vương, ai dám lập án điều tra.
Sáng sớm hôm sau, Kinh Triệu Doãn Dương Đạt bí mật bẩm báo Hoàng Đế Dương Quảng biết về hai vụ án lớn giết người xảy ra tối qua tại chợ Phong Đô. Dương Quảng không bộc lộ thái độ gì, ông ta đang chờ đợi tin tức của Dương Nguyên Khánh.
Khang Ba Tư từng nói với hắn, loại kinh doanh phi pháp này nhất định sẽ có một quyển sổ sách bí mật, mà quyển sổ bí mật này đều được cất giấu trong cửa hàng, do người có chuyên môn đáng tin cậy ghi chép.
Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn chưởng quầy cửa hàng bị trói ở góc tường, cứng rắn mạnh mẽ ngoài dự đoán của mọi người, ánh mắt toát lên sự hung ác. Ở trước mặt y giết ba người mà y cũng không hề chớp mắt. Đây hẳn là người mà Vũ Văn Thuật tin cậy, phải giống như Lưu nhị chưởng quầy trong cửa hàng của hắn mới là thương nhân bình thường.
Có một người như vậy tồn tại, Dương Nguyên Khánh có thể khẳng định y có quyển sổ bí mật này, nhất định ở ngay trong cửa hàng.
- Lại đổi một người!
Lại một tiểu nhị khác bị thủ hạ của Dương Nguyên Khánh kéo đến quỳ xuống đất, trong điếm tổng cộng có sáu gã tiểu nhị trông coi điếm ban đêm, giống như một đám cừu non bị trói chặt ở trong một góc phòng, sợ tới mức mặt trắng bệch không còn chút máu, cả người run rẩy.
- Nói! Chưởng quầy các ngươi có một quyển sổ ghi chép bí mật, giấu ở đâu?
Dương Nguyên Khánh lạnh lùng hỏi.
- Ta không biết..thật sự không biết!
Tiểu nhị sợ tới mức liều mạng dập đầu. Dương Nguyên Khánh ra hiệu cho cấp dưới một cái, lập tức một đao đâm vào tim y, tiểu nhị kêu thảm một tiếng, mất mạng tại chỗ.
- Lại đổi người khác!
Lúc này, một gã thủ hạ bước nhanh vào, thì thầm bên tai Dương Nguyên Khánh:
- Có một nhóm người áo đen xuất hiện tại trước cửa hàng chúng ta, ước chừng hơn trăm người.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, ánh mắt lại dừng ở một tiểu nhị khác, lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng không biết, đúng không!
Bốn xác chết trên mặt đất cũng đủ cho tiểu nhị sợ tới mức gần như tê liệt ngã xuống, gã răng va vào nhau cầm cập, nói:
- Ta....biết!
- Vương Nghĩa, ngươi dám bán đứng lão gia!
Chưởng quầy hét lớn một tiếng, y nhảy chồm lên hướng về phía tiểu nhị mà đánh tới. Y vừa mới đứng dậy lại bị một quyền của Dương Đại Lang đánh ngã sấp trên mặt đất.
- Nói cho ta biết ở đâu, ta ta tha mạng cho ngươi!
Dương Nguyên Khánh cười nói.
- Ở … trong sạp giường của chưởng quầy chúng ta, có một bức tường kép.
Dương Nguyên Khánh nháy mắt với cấp dưới. Hai gã thủ hạ lôi kéo tiểu nhị nhanh chóng đi xuống. Dương Nguyên Khánh đứng dậy đi tới trước mặt chưởng quầy, cười nói với y:
- Ngươi biết ta sao?
- Hừ! Bảy năm nước ta đã biết ngươi, ngươi càng ngày càng ác độc.
Trong mắt chưởng quầy phun lửa giận.
Dương Nguyên Khánh cũng có một chút ấn tượng. Năm đó Vũ Văn Hóa Cập đang đi tác chiến ngoài biên ải, ngoại trừ Thập tam Thái Bảo ra, còn có hai gã văn chức phụ tá, trong đó có một người giống như chưởng quầy ở ngay trước mắt này.
- Xem ra các ngươi làm kinh doanh cũng không nhỏ. Không ngờ ngay cả phụ tá tâm phúc của Vũ Văn Hóa Cập cũng đảm đương chưởng quầy.
- Tướng quân!
Dương Đại Lang bước nhanh đi vào đại sảnh, trong tay cầm một quyển sổ sách, hưng phấn kêu:
- Chúng ta tìm được rồi!
Ánh mắt Chưởng quầy lộ ra sự sợ hãi, y liều lĩnh đánh về phía Dương Đại Lang, lập tức bị hai gã thủ hạ ấn ngã xuống đất, y liều mạng giãy dụa, hai gã thủ hạ tức giận lập tức đánh một quyền làm y ngất xỉu.
Dương Nguyên Khánh nhận lấy quyển sách lật xem, quả nhiên là thứ hắn muốn, từ việc đến phường sắt nhà ai để mua, lại bán cho ai, bên trong xuất hiện nhiều chữ nhất là “Mã Ấp bắc” và “Liễu Thành Bắc”. Đây chính là ý chỉ Đột Quyết và Khiết Đan. Dương Nguyên Khánh nhanh chóng tính toán một chút, trong vòng gần hai năm, Vũ Văn Thuật liền bán sắt cho Đột Quyết không dưới hai trăm ngàn cân, giá cả gấp mười lần so với Trung Nguyên.
Hắn đem quyển sổ cất trong người, bước nhanh ra ngoài cửa.
- Giết toàn bộ, không để người nào sống sót!
***
Cửa chính của Hồng Tú Trà trang đã bị đập mở, hai gã áo đen đứng ở trước cửa quan sát mọi nơi, cảnh giác nhìn tình hình xung quanh.
Bên trong trà trang, hơn một trăm người áo đen đang điên cuồng tìm kiếm, tìm kiếm căn cứ chính xác việc Dương Nguyên Khánh buôn lậu lá trà. Cửa sắt của tầng hầm ngầm cũng bị phá thông, mấy chục người áo đen chui vào trong tầng hầm đã mở rộng tìm kiếm quyển sổ. Bọn họ cũng đến để tìm kiếm quyển sổ ghi chép bí mật, đáng tiếc là bên trong trà trang không có một người nào để bọn họ có thể ra tay.
Ở đầu ngõ nhỏ phố hàng trà, Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nhìn chăm chú vào trà trang xa xa, hắn có thể khẳng định, đám người áo đen này nhất định không phải là người của Vũ Văn Thuật.
Nơi này cách cửa hàng sắt cũng không xa, nếu là người của Vũ Văn Thuật, bọn họ sẽ không thể không đi trợ giúp cửa hàng sắt, đây chính là có người thao túng phía sau màn này, giả mạo thủ hạ của Vũ Văn Thuật đến đánh lén trà trang của hắn.
Phía sau có tiếng bước chân vang lên, vài tên Thiết Ảnh vệ khiêng một người áo đen chạy tới:
- Đây là kẻ bị phát hiện tại cửa sau, bị các huynh đệ ra tay bắt đến đây!
Dương Nguyên Khánh cười khen ngợi, chín tên Thiết Ảnh Vệ này rất có năng lực!
Dương Tam Lang đem ném người áo đen vào góc tường, người áo đen đã ngất xỉu rồi, Dương Nguyên Khánh gỡ thẻ bài trên thắt lưng của gã xuống, mặt trên có khắc ba chữ “phủ Vũ Văn”, mặt sau là tên của gã, Lý Mạo.
Đây đương nhiên là cố ý giả mạo, trừ thứ đó ra, trên người gã không có vật gì khác. Lúc này, Dương Tứ Lang đứng bên cạnh nhìn người áo đen rất lâu, hình như y đã từng gặp qua người này rồi, y dường như nhớ ra gì đó, xoay người áo đen lại xé miếng áo trên vai người áo đen, trên vai gã có khắc một đóa hoa sen màu đen.
- Quả nhiên là bọn họ!
- Ngươi biết chúng?
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại hỏi.
Dương Tứ Lang gật đầu:
- Người này là tử sĩ của Tề vương, ta đã từng gặp qua một lần. Những tử sĩ này sau vai đều có một đóa hoa sen màu mực đen, chắc chắn chính là bọn họ.
- Hóa ra là Tề vương!
Trên mặt Dương Nguyên Khánh lộ ra nụ cười châm biếm:
- Người này thật ra khá thông minh, rõ ràng biết cách dùng kế mượn đao giết người, đáng tiếc chi tiết tại kế sách vẫn còn chưa chặt chẽ.
- Ngươi chắc chắn là tử sĩ của Tề vương mà không phải là thị vệ của Tề vương?
Dương Nguyên Khánh xác nhận lại một lần nữa.
- Ta có thể khẳng định người này là tử sĩ, hoa sen màu đen chính là dấu hiệu của tử sĩ Tề vương.
Dương Đại Lang tiến lên hỏi:
- Tướng quân, chúng ta vẫn giữ nguyên kế hoạch hành động sao?
Dương Nguyên Khánh chậm rãi gật đầu, hắn muốn để lại cho Tề vương một bài học đẫm máu.
Dương Nguyên Khánh giương cung cài tên, hai mũi tên nhắm ngay vào gã người áo đen đứng canh cửa. Hai mũi tên Lang Nha bắn ra nhanh như chớp bắn thẳng và hai gã áo đen. Chỉ nghe hai tiếng kêu đau đớn, hai mũi tên cùng đồng thời bắn thủng cổ họng hai gã, hai gã cùng ngã xuống đất.
Dương Nguyên Khánh vung tay lên, lạnh lùng ra lệnh:
- Giết hết bọn họ cho ta, không giữ lại một ai!
Dương Nguyên Khánh mang theo mười bảy thân binh tay cầm hoành đao từ bốn phương tám hướng nhanh chóng hướng tới Hồng Tú Trà Trang. Bọn họ nhanh nhẹn nhảy qua đầu tường, ba người một tổ giết tiến vào trong trà trang.
Bên trong trà trang lập tức có tiếng hét mãnh liệt, tiếng binh khí giao nhau, tiếng kêu thảm liên tiếp không dứt bên tai. Người ở cửa hàng trà xung quanh bừng tỉnh, lập tức quan sát qua khe cửa sổ nhìn ra bên ngoài xung quanh, cũng không biết Hồng Tú Trà Trang xảy ra chuyện gì?
Dương Nguyên Khánh mang theo Dương Tam Lang và Dương Tứ Lang theo cửa chính giết tiến vào, vài người áo đen gào thét vung đao xông tới. Dương Nguyên Khánh chém hoành đao vào cổ một người, máu tươi bắn ra, lại rút đao đâm ngập vào ngực một người, lại có mười mấy người xông tới về phía hắn.
Dương Nguyên Khánh hét lớn một tiếng, múa đao đón lấy. Đao phong lóe ra nhanh như chớp nháy mắt đã chém năm người, máu tươi bắn tung tóe lên người hắn. Dương Tam Lang và Dương Tứ Lang cũng vô cùng dũng mãnh không gì sánh được, giết liên tục mấy người. Những người đằng sau sợ tới mức tâm nứt ra, quay đầu bỏ chạy, một người bị vấp ngã xuống đất, bị Dương Nguyên Khánh một chân giẫm nát thắt lưng, y hoảng sợ kêu to:
- Xin tha mạng!
Dương Nguyên Khánh không lưu tình chút nào, chuyển nắm lấy chuôi đao, một đao đâm vào ngực y, người áo đen lập tức khí tuyệt bỏ mình. Dương Nguyên Khánh rút đao ra, lau vết máu trên quần áo hắn, thét ra lệnh đối với mọi người:
- Toàn bộ giết hết, không để lại một ai!
Hắn bước nhanh đi về phía tầng hầm. Tầng hầm ngầm ở mặt sau chủ đường, có một gian phòng chuyên môn nhỏ. Lúc này bên ngoài gian phòng nhỏ nằm hơn mười thi thể, Dương Đại Lang dẫn ba gã huynh đệ đã khống chế ở cửa vào.
Cửa vào có một tấm cửa sắt chỉ dài rộng khoảng ba thước, dày năm tấc. Tấm cửa sắt được lật cài trên mặt đất, đã bị xích sắt khóa lại, phía dưới mơ hồ có tiếng gõ “đinh đinh!”, âm thanh rất mỏng manh.
- Phía dưới có bao nhiêu người?
Dương Nguyên Khánh đi vào phòng nhỏ hỏi.
- Đoán chừng có hơn ba mươi người, phía dưới không thông gió, nhiều nhất trong một khắc, toàn bộ sẽ bị chết ngạt.
Dương Đại Lang thở dài:
- Tướng quân, có phải quá độc ác không?
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Nếu đám người Khang Ba Tư và Lục Trà còn ở lại trà trang thì cũng sẽ bị nhóm người này giết chết như thế. Bọn chúng có thể không cần đến, nhưng nếu đã xông vào nhà của Dương Nguyên Khánh ta, vậy bọn chúng là kẻ thù của ta, ta chưa bao giờ nương tay với kẻ đối địch ta!
Hắn lập tức nói với Dương Đại Lang:
- Không cần phải quan tâm tới bọn chúng. Sau khi giết sạch hết rồi, hãy bảo các huynh đệ lập tức bỏ chạy.
- Ty chức hiểu!
Dương Đại Lang mang vài tên thủ hạ chạy đi nơi khác. Dương Nguyên Khánh nhìn thoáng qua cửa sắt trên mặt đất, xoay người bỏ đi. Dưới tấm cửa sắt đó đã không còn tiếng động.
Sau một khắc, hơn một trăm hai mươi tử sĩ Tề Vương toàn bộ đã bị giết chết hết. Dương Nguyên Khánh dẫn thủ hạ nhanh chóng rút lui khỏi trà trang. Khi công sở và huyện nha nhận được tin đến nơi thì đám người Dương Nguyên Khánhrời đi được một canh giờ.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, hai vụ án giết người lớn tại tại chợ Phong Đô lập tức chấn động. Mặc dù huyện nha và phủ Kinh Triệu đã phong tỏa tin tức nhưng các loại tin đồn vẫn không chân mà nhanh chóng lan truyền. Có người tận mắt thấy hơn một trăm thi thể được mang ra từ trong Hồng Tú Trà Trang. Còn nghe đồn, Hồng Tú Trà Trang là do người Đột Quyết mở, những thi thể áo đen này đều là gian tế của người Đột Quyết. Cũng nghe đồn, việc tranh đoạt kinh doanh này là báo thù giữa thương nhân với nhau, là sự ác đấu giữa cửa hàng trà và cửa hàng sắt.
Mà một gian cửa hàng khác, vụ án giết người trong cửa hàng sắt Bách Luyện lại không ai dám nhiều lời. Rất nhiều người đều biết rằng, cửa hàng đó là thuộc Vũ Văn Thuật, trong đó có khả năng liên quan đến tranh đấu quan trường.
Hai vụ án giết người này được quan phủ phong tỏa tin tức nghiêm mật, không lập án, cũng không dám lập án. Hơn một trăm thi thể tại Hồng Tú Trà Trang sau vai đều có dấu hoa sen màu đen, đó là dấu hiệu của tử sĩ Tề Vương. Liên quan đến Tề vương, ai dám lập án điều tra.
Sáng sớm hôm sau, Kinh Triệu Doãn Dương Đạt bí mật bẩm báo Hoàng Đế Dương Quảng biết về hai vụ án lớn giết người xảy ra tối qua tại chợ Phong Đô. Dương Quảng không bộc lộ thái độ gì, ông ta đang chờ đợi tin tức của Dương Nguyên Khánh.
Tác giả :
Cao Nguyệt