Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 22: Thu hoạch lớn
Lúc này trên cây quế cao lớn kia ẩn nấp một con báo gấm hung hãn.
Nó lẳng lặng nằm ngang ở một nhành cây chìa ra ngoài, chân duỗi ra thân mình áp sát vào cây mềm mại như rắn, đặc biệt cặp móng vuốt sắc nhọn ở hai chân trước lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị lao xuống, đôi móng vuốt sắc bám chặt vào vỏ cây, ánh mắt hung hăng nhìn thẳng về phía Nguyên Khánh cách đó mấy chục bước.
Đây là một con báo gấm đực trưởng thành ở Tây Nội Uyển, bây giờ đang là thời kỳ động đực, nó tranh giành thất bại nên bị các con báo gấm khác ở Tây Nội Uyển đuổi ra. Nó đã coi như vùng này là địa bàn của nó, bình thường chỉ có ban đêm hoặc rạng sáng nó mới đi ra, nhưng Nguyên Khánh nướng chim trĩ khiến mùi thơm bay đến hấp dẫn nó.
Nguyên Khánh từng giết chết một con chó rừng hung ác một cách rất nhẹ nhàng nhanh gọn, bởi vì đó là một con chó, cho dù hung ác đến đâu đi chăng nữa thì trong suy nghĩ của Nguyên Khánh đó cũng chỉ là một con chó. Mà trước mặt hắn bây giờ là một con báo dài hơn năm thước, ước chừng nặng khoảng 150-160kg.
Nguyên Khánh bất giác lùi về phía sau hai bước, tim đập thình thịch, cực kì căng thẳng. Lần này là đối đầu với báo gấm, liệu hắn có thắng nổi không? Chẳng may mà không địch nổi thì hắn sẽ bị nó xé xác.
“ Bình tĩnh! Tỉnh lại nào!”
Hắn tự nói nhỏ an ủi mình, cho dù sức lực không bằng nó nhưng trí lực đương nhiên là hơn nó. Nguyên Khánh nhanh chóng nghĩ sách lược để giết hạ con báo, chỉ trong nháy mắt hắn đã nghĩ đến 3 sách lược.
Nguyên Khánh rút một mũi tên từ sau lưng, chậm rãi giương cung lên rồi thả dây cung nhắm bắn vào ngay đầu con báo cách đó vài chục bước.
Đồng tử của con báo gấm co lại kịch liệt, co lại thành một đường nhìn chằm chằm vào mũi tên của Nguyên Khánh, lóe lên một ánh mắt vô cùng hung tợn. Báo gấm bình thường không chủ động tấn công bao giờ trừ phi nó bị con người tấn công trước. Tuy rằng Nguyên Khánh xâm nhập địa bàn của nó nhưng nếu Nguyên Khánh rời khỏi đây kịp lúc thì chưa chắc nó đã tấn công, nó hiện tại chỉ là theo dõi, theo dõi và tấn công chỉ cách nhau một khoảng vô cùng ngắn.
Cái khoảng cách này chính là sự do dự, nó còn đang bị sự do dự vây bủa, nhưng chính sự do dự này khiến con báo gấm bị thiệt nặng.
Một mũi tên dài nhanh như tia chớp bay tới, uy lực vô cùng mạnh mẽ, báo gấm giật mình định né tránh,nhưng mũi tên quá nhanh nên tuy khi nó xoay đầu thì mũi tên không trúng trán nó mà cắm thẳng vào mắt. Phập một cái, mũi tên dài đã trúng mắt trái của nó, máu chảy ròng ròng.
Lập tức một tiếng kêu long trời lở đất vọng lên vang khắp núi rừng khiến cho chim chóc kinh hãi, dã tính của con báo gấm phát tác nhảy khỏi cây quế liều lĩnh xông về phía Nguyên Khánh mà vồ, nó hận kẻ đã xâm nhập địa bàn của nó, nó phải xé nát hắn.
Mũi tên thứ hai của Nguyên Khánh vù vù bay tới nhắm vào mắt phải của nó, nhưng lần này báo gấm đã chuẩn bị trước nên nó vung đầu thoát khỏi mũi tên rồi nhảy xuống phi về phía Nguyên Khánh.
Nguyên Khánh vứt bỏ cung dài rút con dao ngắn ra phi thẳng về hướng nó, dao bay nhanh như chớp, đây là chiêu thứ nhất tên là “Phách Sơn” trong mười ba dao pháp của Tu Đà, cực kì đơn giản nhưng thu hấp thụ được tinh hoa của Phách Hoa Sơn, bởi vì cách khống chế lực đao kì dị nên khiến mắt đối thủ sinh ra một loại ảo giác hình như lưỡi dao đi không nhanh, có thể từ từ trốn tránh hoặc ngăn cản. Nhưng trên thực tế khi đối thủ còn chưa kịp phản ứng lại thì lưỡi dao đã cắm trên mặt rồi.
Nhưng đang bị thương một mắt lòng tràn đầy phẫn nộ nên chiêu này dường như không có hiệu quả với con báo, nó phản ứng rất nhanh, lắc đầu tránh được mũi dao bay tới, loáng cái đã đến trước mặt Nguyên Khánh giơ chân trước về phía bả vai hắn, móng vuốt trắng như tuyết giơ ra nhắm vào hướng uyết hầu của Nguyên Khánh.
Ba năm khổ luyện Trúc Cơ của Nguyên Khánh ở thời khắc này đã thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, sự mềm dẻo của thân thể hắn vượt xa người bình thường, không đợi đến lúc móng vuốt của con báo gấm hạ xuống vai mình thân thể của hắn đã bật về phía sau như một cành liễu. Thân thể hắn cong lại thành nửa vòng tròn khiến báo gấm vồ hụt, đồng thời lúc đó chân trái hắn đá mạnh về phía trước, trúng vào con báo.
Con báo gấm đau quá hét lớn một tiếng, không kịp ứng phó nên bị một đá ngã lăn ra rơi tõm xuống sông. Mà một cước này khiến tâm trạng của Nguyên Khánh thay đổi, hắn có thể đối phó được với con báo này, con báo này không còn là con dã thú có thể đe dọa đến tính mạng của hắn nữa mà bây giờ đã trở thành mấy trăm xâu tiền nặng trịch.
Dương tứ gia đã từng nói một tấm da báo ít nhất là 300 xâu tiền, 300 xâu tiền đủ để gia đình hắn sống trong 5 năm.
Hắn gần như nhảy xuống nước theo con báo gấm, đây chính là sách lược thứ hai của hắn. Đánh nhau dưới nước, tuy là báo gấm biết bơi nhưng nó không phải là cá nên sẽ không có khả năng chiến đấu dưới nước với hắn.
Một người một báo rơi xuống giữa sông, người can đảm nhưng báo đã sợ hãi. Ngày hôm qua báo gấm vừa bị đồng loại đánh bại, hôm nay lại bị con người đả thương, hai lần bị công kích khiến cho uy lực của nó nhanh chóng biến mất. Nó cũng ý thức được đối thủ của mình không phải là người tầm thường nên vừa xuống nước nó vội bơi về phía bờ bên kia định chạy trốn.
Nhưng chưa bơi được một trượng thì cái đuôi của nó đã bị Nguyên Khánh bắt lấy túm chặt, báo gấm thẹn quá hóa giận quay đầu lại táp mạnh một cái.
Chính vào thời khắc Nguyên Khánh làm con báo quay đầu lại này hắn liền lặn xuống nước. Giống như trăm ngàn lần luyện dao dưới nước khác hắn hướng con dao rất mềm mại đâm thẳng vào trái tim báo. Hắn dùng chướng dao, phía trước bén nhọn, một nhát dao đã chọc thủng trái tim báo gấm.
Báo gấm rít gào giãy dụa trong nước, dần dần thân mình nó bất động, máu chảy đỏ cả nước sông...
Khi Nguyên Khánh tha được con báo nặng hơn 160kg lên bờ thì hắn mệt quá phải thở hồng hộc, 15 cái lông chim trĩ núi vẫn phất phới ở đó, nhưng lúc này trong mắt Nguyên Khánh bọn chúng chỉ nhẹ như lông tơ.
....
Một canh giờ sau, một thiếu niên dáng người khoảng 12 tuổi khiêng một con báo lớn dài hơn 5 thước, nặng hơn 160kg ra đến đầu đường chợ Đô Hội khiến toàn bộ chợ náo động, vô số người bủa đến xem.
Chờ Đô Hội là chợ phía Đông Đường triều, còn chợ phía Tây Đường triều là chợ Lợi Nhân, chợ Đô Hội phần lớn là bán các mặt hàng xa xỉ như tơ lụa ngọc ngà châu báu vàng bạc.. cái gì cũng có cả, chủ yếu là để bán cho các vương tôn quý tộc. Còn chợ Lợi Nhân chỉ bán đồ bình thường như trà gạo dầu muối… là các sản phẩm thiết yếu của cuộc sống.
Con báo gấm này đương nhiên Nguyên Khánh cũng có thể mang ra chợ Lợi Nhân bán, nhưng hắn không muốn bị các thương nhân bóc lột, hắn muốn xem ở chợ Đô Hội có gặp được vì vương tôn quý tộc nào không, nhất định sẽ không bán dưới 300 xâu tiền.
Các thương nhân cùng với khách hàng ở chợ phía đông đã vây quanh hắn đến 3 lớp người, phải đến mấy trăm người, phần lớn là do hiếu kì, nhưng cũng có người có ý định mua.
- Tiểu lang, ở đâu bắt được con báo này?
Có người hiểu chuyện hỏi.
Nguyên Khánh đương nhiên không dám nói là ở thành Bắc, nơi đó là Tây Nội Uyển, con báo này chỉ có thể do hoàng gia nuôi dưỡng. Săn bắn ở Tây Nội Uyển nếu bị tố giác thì cũng sẽ bị bắt.
Hoàng đế Dương Kiên vừa mới hạ chỉ, người trộm 1 tiền cũng là đạo tặc, hắn trộm nguyên một con báo của hoàng gia chẳng phải là tội bị chém đầu rồi sao?
- À, là săn được ở núi Chung Nam.
Núi Chung Nam chính là Tần Lĩnh, ở Tần Lĩnh có thể săn báo tự do không bị ai nói gì, có điều mọi người không tin là cậu thiếu niên nhỏ bé này có thể săn được con báo lớn như thế, nên lập tức ồn ào dị luận.
Lúc này một ông chủ cửa hàng chen đến, gã là chủ cửa hàng Bách Bảo Trai, họ Ngô. Gã đánh giá con báo gấm này, chỉ có mắt trái bị thương, không ảnh hưởng gì đến da lông cả, chỉ bị đâm một nhát chí mạng vào tim. Nói cách khác đây là một tấm da báo không ề sứt mẻ, vô cùng hoàn mĩ, rất hiếm thấy.
Ánh mắt gã sáng lên hỏi Nguyên Khánh:
- Tiểu lang, con báo này bán cho ta giá 300 xâu tiền có được không?
Bên cạnh có người ồn ào:
- Ông chủ Ngô, cửa hàng của ông là cửa hàng châu báu, lấy da báo làm gì?
- Đi! Đi! Đừng phá đám, ta treo ở trước nhà không được sao?
Nguyên Khánh lắc đầu:
- 300 xâu không bán!
Tuy rằng Dương tứ gia có nói một tấm da báo có thể bán 300 xâu tiền, nhưng tấm da này của hắn hoàn mỹ không tì vết, nhất định không chỉ có giá 300, lại con thịt của con báo nữa, rồi xương báo cũng có thể nấu cao làm thuốc. Sao hắn có thể đồng ý được.
Hôm qua ông chủ Ngô đi đến dinh phủ của Hạ Nhược Bật đưa châu báu, vô tình nghe được quản gia của Hạ phủ nói thân mẫu của Hạ Nhược Bật tháng sau tổ chức đại thọ 70, Hạ Nhược Bật muốn dâng lên một tấm da hổ hoặc da báo hảo hạng để làm lễ vật mừng thọ, bảo gã phải để ý giúp, nếu như tìm được hàng tốt có thể mua với giá 12 lượng vàng.
Cho nên ông chủ Ngô liếc mắt một cái liền vừa ý ngay tấm da báo này, không hề sứt mẻ chút nào.
Thật ra 300 xâu là giá của da báo hoa, vùng Tần Lĩnh có rất nhiều, nhưng báo gấm lớn thì lại vô cùng ít, con báo mà Nguyên Khánh đánh được này là báo gấm quý được nuôi thả ở Tây Nội Uyển của hoàng gia, là một con báo trưởng thành dũng mãnh, đương nhiên là hiếm thấy. Loại da báo này trên thị trường ít nhất là 5-600 xâu tiền, lại còn xương báo quý hiếm cũng được giá tương tự.
Chỉ có điều gã thấy Nguyên Khánh còn nhỏ tuổi nên muốn ép giá để mua được giá thấp.
- Vậy 350 xâu tiền, tính cả xương thịt báo, vậy được rồi chứ?
Nguyên Khánh giới hạn giá thấp nhất là 400 xâu tiền, đúng lúc đang định báo giá thì phía xa xa có người hô to:
- Những người phía trước mau tránh ra, không được cản đường!
Nó lẳng lặng nằm ngang ở một nhành cây chìa ra ngoài, chân duỗi ra thân mình áp sát vào cây mềm mại như rắn, đặc biệt cặp móng vuốt sắc nhọn ở hai chân trước lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị lao xuống, đôi móng vuốt sắc bám chặt vào vỏ cây, ánh mắt hung hăng nhìn thẳng về phía Nguyên Khánh cách đó mấy chục bước.
Đây là một con báo gấm đực trưởng thành ở Tây Nội Uyển, bây giờ đang là thời kỳ động đực, nó tranh giành thất bại nên bị các con báo gấm khác ở Tây Nội Uyển đuổi ra. Nó đã coi như vùng này là địa bàn của nó, bình thường chỉ có ban đêm hoặc rạng sáng nó mới đi ra, nhưng Nguyên Khánh nướng chim trĩ khiến mùi thơm bay đến hấp dẫn nó.
Nguyên Khánh từng giết chết một con chó rừng hung ác một cách rất nhẹ nhàng nhanh gọn, bởi vì đó là một con chó, cho dù hung ác đến đâu đi chăng nữa thì trong suy nghĩ của Nguyên Khánh đó cũng chỉ là một con chó. Mà trước mặt hắn bây giờ là một con báo dài hơn năm thước, ước chừng nặng khoảng 150-160kg.
Nguyên Khánh bất giác lùi về phía sau hai bước, tim đập thình thịch, cực kì căng thẳng. Lần này là đối đầu với báo gấm, liệu hắn có thắng nổi không? Chẳng may mà không địch nổi thì hắn sẽ bị nó xé xác.
“ Bình tĩnh! Tỉnh lại nào!”
Hắn tự nói nhỏ an ủi mình, cho dù sức lực không bằng nó nhưng trí lực đương nhiên là hơn nó. Nguyên Khánh nhanh chóng nghĩ sách lược để giết hạ con báo, chỉ trong nháy mắt hắn đã nghĩ đến 3 sách lược.
Nguyên Khánh rút một mũi tên từ sau lưng, chậm rãi giương cung lên rồi thả dây cung nhắm bắn vào ngay đầu con báo cách đó vài chục bước.
Đồng tử của con báo gấm co lại kịch liệt, co lại thành một đường nhìn chằm chằm vào mũi tên của Nguyên Khánh, lóe lên một ánh mắt vô cùng hung tợn. Báo gấm bình thường không chủ động tấn công bao giờ trừ phi nó bị con người tấn công trước. Tuy rằng Nguyên Khánh xâm nhập địa bàn của nó nhưng nếu Nguyên Khánh rời khỏi đây kịp lúc thì chưa chắc nó đã tấn công, nó hiện tại chỉ là theo dõi, theo dõi và tấn công chỉ cách nhau một khoảng vô cùng ngắn.
Cái khoảng cách này chính là sự do dự, nó còn đang bị sự do dự vây bủa, nhưng chính sự do dự này khiến con báo gấm bị thiệt nặng.
Một mũi tên dài nhanh như tia chớp bay tới, uy lực vô cùng mạnh mẽ, báo gấm giật mình định né tránh,nhưng mũi tên quá nhanh nên tuy khi nó xoay đầu thì mũi tên không trúng trán nó mà cắm thẳng vào mắt. Phập một cái, mũi tên dài đã trúng mắt trái của nó, máu chảy ròng ròng.
Lập tức một tiếng kêu long trời lở đất vọng lên vang khắp núi rừng khiến cho chim chóc kinh hãi, dã tính của con báo gấm phát tác nhảy khỏi cây quế liều lĩnh xông về phía Nguyên Khánh mà vồ, nó hận kẻ đã xâm nhập địa bàn của nó, nó phải xé nát hắn.
Mũi tên thứ hai của Nguyên Khánh vù vù bay tới nhắm vào mắt phải của nó, nhưng lần này báo gấm đã chuẩn bị trước nên nó vung đầu thoát khỏi mũi tên rồi nhảy xuống phi về phía Nguyên Khánh.
Nguyên Khánh vứt bỏ cung dài rút con dao ngắn ra phi thẳng về hướng nó, dao bay nhanh như chớp, đây là chiêu thứ nhất tên là “Phách Sơn” trong mười ba dao pháp của Tu Đà, cực kì đơn giản nhưng thu hấp thụ được tinh hoa của Phách Hoa Sơn, bởi vì cách khống chế lực đao kì dị nên khiến mắt đối thủ sinh ra một loại ảo giác hình như lưỡi dao đi không nhanh, có thể từ từ trốn tránh hoặc ngăn cản. Nhưng trên thực tế khi đối thủ còn chưa kịp phản ứng lại thì lưỡi dao đã cắm trên mặt rồi.
Nhưng đang bị thương một mắt lòng tràn đầy phẫn nộ nên chiêu này dường như không có hiệu quả với con báo, nó phản ứng rất nhanh, lắc đầu tránh được mũi dao bay tới, loáng cái đã đến trước mặt Nguyên Khánh giơ chân trước về phía bả vai hắn, móng vuốt trắng như tuyết giơ ra nhắm vào hướng uyết hầu của Nguyên Khánh.
Ba năm khổ luyện Trúc Cơ của Nguyên Khánh ở thời khắc này đã thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, sự mềm dẻo của thân thể hắn vượt xa người bình thường, không đợi đến lúc móng vuốt của con báo gấm hạ xuống vai mình thân thể của hắn đã bật về phía sau như một cành liễu. Thân thể hắn cong lại thành nửa vòng tròn khiến báo gấm vồ hụt, đồng thời lúc đó chân trái hắn đá mạnh về phía trước, trúng vào con báo.
Con báo gấm đau quá hét lớn một tiếng, không kịp ứng phó nên bị một đá ngã lăn ra rơi tõm xuống sông. Mà một cước này khiến tâm trạng của Nguyên Khánh thay đổi, hắn có thể đối phó được với con báo này, con báo này không còn là con dã thú có thể đe dọa đến tính mạng của hắn nữa mà bây giờ đã trở thành mấy trăm xâu tiền nặng trịch.
Dương tứ gia đã từng nói một tấm da báo ít nhất là 300 xâu tiền, 300 xâu tiền đủ để gia đình hắn sống trong 5 năm.
Hắn gần như nhảy xuống nước theo con báo gấm, đây chính là sách lược thứ hai của hắn. Đánh nhau dưới nước, tuy là báo gấm biết bơi nhưng nó không phải là cá nên sẽ không có khả năng chiến đấu dưới nước với hắn.
Một người một báo rơi xuống giữa sông, người can đảm nhưng báo đã sợ hãi. Ngày hôm qua báo gấm vừa bị đồng loại đánh bại, hôm nay lại bị con người đả thương, hai lần bị công kích khiến cho uy lực của nó nhanh chóng biến mất. Nó cũng ý thức được đối thủ của mình không phải là người tầm thường nên vừa xuống nước nó vội bơi về phía bờ bên kia định chạy trốn.
Nhưng chưa bơi được một trượng thì cái đuôi của nó đã bị Nguyên Khánh bắt lấy túm chặt, báo gấm thẹn quá hóa giận quay đầu lại táp mạnh một cái.
Chính vào thời khắc Nguyên Khánh làm con báo quay đầu lại này hắn liền lặn xuống nước. Giống như trăm ngàn lần luyện dao dưới nước khác hắn hướng con dao rất mềm mại đâm thẳng vào trái tim báo. Hắn dùng chướng dao, phía trước bén nhọn, một nhát dao đã chọc thủng trái tim báo gấm.
Báo gấm rít gào giãy dụa trong nước, dần dần thân mình nó bất động, máu chảy đỏ cả nước sông...
Khi Nguyên Khánh tha được con báo nặng hơn 160kg lên bờ thì hắn mệt quá phải thở hồng hộc, 15 cái lông chim trĩ núi vẫn phất phới ở đó, nhưng lúc này trong mắt Nguyên Khánh bọn chúng chỉ nhẹ như lông tơ.
....
Một canh giờ sau, một thiếu niên dáng người khoảng 12 tuổi khiêng một con báo lớn dài hơn 5 thước, nặng hơn 160kg ra đến đầu đường chợ Đô Hội khiến toàn bộ chợ náo động, vô số người bủa đến xem.
Chờ Đô Hội là chợ phía Đông Đường triều, còn chợ phía Tây Đường triều là chợ Lợi Nhân, chợ Đô Hội phần lớn là bán các mặt hàng xa xỉ như tơ lụa ngọc ngà châu báu vàng bạc.. cái gì cũng có cả, chủ yếu là để bán cho các vương tôn quý tộc. Còn chợ Lợi Nhân chỉ bán đồ bình thường như trà gạo dầu muối… là các sản phẩm thiết yếu của cuộc sống.
Con báo gấm này đương nhiên Nguyên Khánh cũng có thể mang ra chợ Lợi Nhân bán, nhưng hắn không muốn bị các thương nhân bóc lột, hắn muốn xem ở chợ Đô Hội có gặp được vì vương tôn quý tộc nào không, nhất định sẽ không bán dưới 300 xâu tiền.
Các thương nhân cùng với khách hàng ở chợ phía đông đã vây quanh hắn đến 3 lớp người, phải đến mấy trăm người, phần lớn là do hiếu kì, nhưng cũng có người có ý định mua.
- Tiểu lang, ở đâu bắt được con báo này?
Có người hiểu chuyện hỏi.
Nguyên Khánh đương nhiên không dám nói là ở thành Bắc, nơi đó là Tây Nội Uyển, con báo này chỉ có thể do hoàng gia nuôi dưỡng. Săn bắn ở Tây Nội Uyển nếu bị tố giác thì cũng sẽ bị bắt.
Hoàng đế Dương Kiên vừa mới hạ chỉ, người trộm 1 tiền cũng là đạo tặc, hắn trộm nguyên một con báo của hoàng gia chẳng phải là tội bị chém đầu rồi sao?
- À, là săn được ở núi Chung Nam.
Núi Chung Nam chính là Tần Lĩnh, ở Tần Lĩnh có thể săn báo tự do không bị ai nói gì, có điều mọi người không tin là cậu thiếu niên nhỏ bé này có thể săn được con báo lớn như thế, nên lập tức ồn ào dị luận.
Lúc này một ông chủ cửa hàng chen đến, gã là chủ cửa hàng Bách Bảo Trai, họ Ngô. Gã đánh giá con báo gấm này, chỉ có mắt trái bị thương, không ảnh hưởng gì đến da lông cả, chỉ bị đâm một nhát chí mạng vào tim. Nói cách khác đây là một tấm da báo không ề sứt mẻ, vô cùng hoàn mĩ, rất hiếm thấy.
Ánh mắt gã sáng lên hỏi Nguyên Khánh:
- Tiểu lang, con báo này bán cho ta giá 300 xâu tiền có được không?
Bên cạnh có người ồn ào:
- Ông chủ Ngô, cửa hàng của ông là cửa hàng châu báu, lấy da báo làm gì?
- Đi! Đi! Đừng phá đám, ta treo ở trước nhà không được sao?
Nguyên Khánh lắc đầu:
- 300 xâu không bán!
Tuy rằng Dương tứ gia có nói một tấm da báo có thể bán 300 xâu tiền, nhưng tấm da này của hắn hoàn mỹ không tì vết, nhất định không chỉ có giá 300, lại con thịt của con báo nữa, rồi xương báo cũng có thể nấu cao làm thuốc. Sao hắn có thể đồng ý được.
Hôm qua ông chủ Ngô đi đến dinh phủ của Hạ Nhược Bật đưa châu báu, vô tình nghe được quản gia của Hạ phủ nói thân mẫu của Hạ Nhược Bật tháng sau tổ chức đại thọ 70, Hạ Nhược Bật muốn dâng lên một tấm da hổ hoặc da báo hảo hạng để làm lễ vật mừng thọ, bảo gã phải để ý giúp, nếu như tìm được hàng tốt có thể mua với giá 12 lượng vàng.
Cho nên ông chủ Ngô liếc mắt một cái liền vừa ý ngay tấm da báo này, không hề sứt mẻ chút nào.
Thật ra 300 xâu là giá của da báo hoa, vùng Tần Lĩnh có rất nhiều, nhưng báo gấm lớn thì lại vô cùng ít, con báo mà Nguyên Khánh đánh được này là báo gấm quý được nuôi thả ở Tây Nội Uyển của hoàng gia, là một con báo trưởng thành dũng mãnh, đương nhiên là hiếm thấy. Loại da báo này trên thị trường ít nhất là 5-600 xâu tiền, lại còn xương báo quý hiếm cũng được giá tương tự.
Chỉ có điều gã thấy Nguyên Khánh còn nhỏ tuổi nên muốn ép giá để mua được giá thấp.
- Vậy 350 xâu tiền, tính cả xương thịt báo, vậy được rồi chứ?
Nguyên Khánh giới hạn giá thấp nhất là 400 xâu tiền, đúng lúc đang định báo giá thì phía xa xa có người hô to:
- Những người phía trước mau tránh ra, không được cản đường!
Tác giả :
Cao Nguyệt