Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 183: Mỗi người có lựa chọn riêng
Buổi chiều, những binh khí trong kỳ thi võ nghệ lần lượt được đưa vào, các thí sinh lần lượt tiến vào lều lớn nơi diễn ra cuộc thi, luyện tập với binh khí. Vương Thế Sung ngồi trên ghế ban giám khảo, rõ ràng hơi lo lắng. Cuộc thi bắn cung hồi sáng của Dương Nguyên Khánh tuy rằng khiến thanh danh của y bị chấn động, nhưng Vương Thế Sung vẫn lo đây là do Dương Tố cố ý sắp xếp. Là một trọng thần cơ mật của quân Đại Tùy, Dương Tố lại có thể không nhìn thấy được sự giả tạo trong kỳ thi võ nghệ này sao?
Rất nhiều con cháu nhà quý tộc chỉ đạt được năm sáu điểm trong phần thi cưỡi ngựa bắn cung, lại được nâng lên thành chín, mười điểm, vượt qua cả những người có võ nghệ cao cường, hơn nữa cháu của Dương Tố cũng có mặt trong đó. Thi chỉ được bốn điểm, lại được nâng lên thành chín điểm, sự chênh lệch bên trong, sao Dương Tố có thể không biết?
Nếu Dương Tố báo cho Thánh Thượng, việc làm rối loạn kỷ cương trong kỳ thi võ nghệ nhất định sẽ bị bại lộ. Vương Thế Sung biết hậu quả cuối cùng khi sự việc bại lộ, Thánh Thượng thông thường sẽ không nghiêm trị trọng thần như Vũ Văn Thuật, mà sẽ lấy những chức quan nhỏ như bọn họ để chịu tội thay, xử lý bọn họ. Vũ Văn Thuật cũng không phải kẻ thiếu hiểu biết, lúc này Vũ Văn Thuật phải tự bảo vệ mình, sẽ không nói thay cho gã.
Vương Thế Sung làm quan không dễ, gã rất quý trọng chức quan của gã, gã không muốn vì chuyện này, bản thân gã sẽ bị phế truất làm dân thường, thậm chí còn bị bỏ tù.
Cuối cùng VThế Sung quyết định phải ra tay giải vây cho mình trước, gã đứng dậy đi đến bên cạnh một giám khảo khác, cười nói:
- Ta đi tiểu, lập tức quay lại.
Gã xoay người đi ra khỏi lều từ phía sau, lúc gã vừa đi ra, bỗng nhiên từ sau trướng vang lên một tiếng ‘rầm!’, dường như có vật gì đó bị đổ. Sau đó lại có một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếp đó là tiếng cầu cứu của Vương Thế Sung,
- Triệu huynh, mau tới giúp ta!
Gã giám khảo còn lại sửng sốt, lập tức đứng lên, chạy đến. Mười người còn lại trong lều cũng chạy theo phía sau, những thí sinh đang thi trường mâu cũng dừng lại, cuộc thi tạm thời bỏ dở.
Mọi người chạy đến phía sau lều, chỉ thấy Vương Thế Sung ngã trên mặt đất, đống trường mâu dựng bên cạnh lều cũng ngã theo, đè lên người gã. Trong đó có một trường mâu đâm vào bắp chân gã, máu chảy đầm đìa, mọi người hoảng loạn, vội vàng đi tìm thuốc cầm máu, trong lều rối loạn vô cùng.
Vương Thế Sung đau đớn đến mức liên tục quát lớn, mọi người không dám rút trường mâu ra giúp gã, liền nhanh chân đỡ gã vào trong lều nghỉ ngơi.
Quan chủ khảo Lý Cương vừa lúc đến đây tuần tra, y nghe được tin tức liền chạy đến, thấy Vương Thế Sung cả người đầy máu, không khỏi nhướn mày hỏi:
- Tại sao lại không chú ý như vậy?
- Bẩm Thị Lang, ty chức mắc tiểu quá, đang vội đi tiểu, không cẩn thận trượt chân ngã vào đống binh khí, ty chức thật sự… mất tập trung quá!
Lý Cương ngồi xổm xuống giúp gã kiểm tra vết thương. Mũi mâu đâm vào bắp đùi, còn chưa đến nỗi trí mạng, nhưng vị trí quan giám khảo thì không thể làm được rồi.
- Thôi vậy, ngươi về nghỉ ngơi vài ngày đi! Ta đến Binh bộ tìm một quan viên khác đến thay thế ngươi.
Vương Thế Sung mừng thầm trong lòng, gã đã thay Vũ Văn Thuật sắp xếp cho không ít người đạt được điểm cao. Phía Vũ Văn Thuật có thể sắp xếp, còn những việc còn lại gã không muốn quan tâm nữa. Dù sao thân tín của Vũ Văn Thuật không phải chỉ có một mình gã, gã bị thương ngoài ý muốn, Vũ Văn Thuật không thể trách gã được.
- Đa tạ Thị Lang, ty chức thật sự rất xin lỗi, gây thêm phiền phức cho Thị Lang rồi.
Một vài người giúp gã cắt đoạn trường mâu bên ngoài đi, rồi sắp xếp một chiếc xe ngựa, đưa gã trở về.
Lý Cương lại nói với Hạ Cận:
- Nhóm thí sinh của Vương Thế Sung tạm dừng đã, chờ Bộ binh cử người mới đến rồi thi tiếp.
Hạ Cận thầm mắng trong lòng, thằng khốn Vương Thế Sung này chuồn mất, việc của Vũ Văn Thuật liền do y gánh vác. Y cũng không còn cách nào khác, đành ừ một tiếng, rồi đi sắp xếp cuộc thi.
Nửa canh giờ sau, hai viên quan Bộ binh từ Kinh thành được điều đến, cuộc thi lại tiếp tục. Lý Cương rời khỏi bảng ất, lại đi đến tuần tra ở bảng giáp. Dương Tố sức khỏe không tốt, buổi sáng sau khi đi tuần tra liền về phủ nghỉ ngơi, điều này làm cho Lý Cương thầm thở phào…
Hạ Cận đang tuần tra trong trường thi, lúc này một người vội vàng đi vào, nói nhỏ bên tai với y điều gì đó, Hạ Cận gật gật đầu, xoay người ra khỏi trướng. Y đi rất nhanh, một lúc sau liền đến trước cửa quân doanh, chỉ thấy Vũ Văn Trí Cập đứng bên ngoài quân doanh, đang chắp tay sau lưng đi đi lại lại.
- Tiểu tướng quân Vũ Văn, có việc gì sao?
Cửa quân doanh có lính đứng gác, không cho người không có phận sự đi vào, Vũ Văn Trí Cập nháy mắt với y, hai người đi đến một chỗ không người.
- Vương Thế Sung có chuyện gì vậy?
Câu nói đầu tiên của Vũ Văn Trí Cập là câu chất vấn. Trước đó gã đến tìm Vương Thế Sung, binh lính thủ vệ nói cho gã biết, Vương viên ngoại bị trọng thương, được đưa đi cấp cứu. Theo lời tên binh sĩ kia, sự việc lại được khoa trương thêm một chút, để chứng tỏ nguồn tin của họ rất nhanh, khiến Vũ Văn Trí Cập thật sự giật mình kinh hãi.
- Không có chuyện gì lớn.
Hạ Cận cười khổ một tiếng, nói:
- Gã không cẩn thận bị ngã, rồi bị trường mâu đâm phải, đã được đưa về Kinh thành chữa trị.
- Sao có thể như vậy, vậy gã còn có thể làm giám khảo được nữa không?
Hạ Cận lắc lắc đầu:
- Lý Thị Lang đã thay đổi giám khảo, có lẽ gã chỉ có thể rời khỏi kỳ thi võ nghệ này thôi.
- Vậy chuyện của cha ta phải làm thế nào bây giờ?
Ánh mắt hung ác của Vũ Văn Trí Cập nhìn chằm chằm vào Hạ Cận, gã không quan tâm đến việc Vương Thế Sung sống hay chết, gã chỉ nghĩ đến việc Vũ Văn gia đã lấy tiền của người ta rồi thì phải làm cho xong việc.
- Hạ Lang trung, ngươi là người cha ta một tay đề bạt, thời điểm quan trọng này, ngươi nên đứng vững.
Hạ Cận thở dài,
- Ty chức hiểu, sẽ không để lỡ việc của Đại tướng quân, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa.
- Vậy là tốt rồi!
Vũ Văn Trí Cập vỗ vai y, cười nói:
- Làm mọi việc thật tốt, cha ta sẽ không quên chuyện đã đồng ý với ngươi, năm sau sẽ đề bạt người làm Công bộ Thị lang.
Hạ Cận cũng nhiệt huyết hẳn lên, khát vọng thăng cấp của y không phải chỉ mới một hai ngày, y đã hơn bốn mươi tuổi, nếu còn không được nâng cấp thì đã không còn cơ hội nữa. Y lập tức cúi đầu thi lễ,
- Đa tạ công tử, mong công tử chuyển lời cho Đại tướng quân, ta nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng việc kỳ thi võ nghệ.
Vũ Văn Trí Cập gật đầu, lấy từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho y,
- Y là người cuối cùng, người còn ở Lạc Dương, đang trên đường đến đây. Giúp y lấy thêm một phiếu thi, nhất định phải cho y thi đậu kỳ thi võ nghệ, hơn nữa phải để y có thể tham gia trong quân đội, hiểu không?
Mặc dù Vũ Văn Thuật không đồng ý cho người này thi đậu chức quan, nhưng Vũ Văn Trí Cập lại không muốn bỏ qua ba trăm lượng vàng đó. Trong mắt gã, dù sao cũng là làm chuyện gian lận, chi bằng làm luôn một vố lớn.
Hạ Cận nhăn mày, người còn chưa đến mà bảo y sắp xếp, còn muốn đậu vào làm quan quân, như vậy cũng hơi quá đáng. Nhưng y lại không dám cự tuyệt,
- Việc này… tổng số lượng thí sinh đã báo cho Binh bộ rồi, chỉ sợ không xử lý được.
- Ngươi bớt nói mấy câu đó đi!
Vũ Văn Trí Cập kéo áo Hạ Cận, hung tợn nói:
- Ta biết các ngươi có cách, đừng trốn tránh!
Vũ Văn Trí Cập bỏ y ra, lại lấy kim bài của phụ thân ra đưa lên trước mặt y,
- Đây là ý của cha ta, ngươi làm không được thì đừng nói với ta, đi giải thích với cha ta ấy.
Hạ Cận thật sự nhức đầu, tâm tình rối loạn, nhưng cũng không còn cách nào khác. Thật ra Vũ Văn Trí Cập nói cũng đúng, bọn họ sao có thể không còn cách nào khác. Hôm nay vừa đúng lúc Dương Nguy và hai thí sinh khác rút khỏi kỳ thi, trống ra ba vị trí, y có thể lợi dụng đó để bỏ thêm tên vào. Lại đổi giấy thi của Binh bộ, lại sửa và xóa bản ghi chép danh sách, như vậy tổng số người tham gia không thay đổi, không hề có chút kẽ hở nào.
- Được rồi! Ta sẽ làm hết sức.
- Không phải sẽ làm hết sức, mà nhất định phải làm được, những người khác có thể bỏ qua vài người, nhưng người này nhất định phải sắp xếp cho y qua được kỳ thi, được làm quan, nhớ kỹ chưa?
- Ta nhớ rồi!
Hạ Cận dù sao cũng là một Lang trung Binh bộ, hơn bốn mươi tuổi rồi, bị một kẻ không có đầu óc giáo huấn, sĩ diện của y không thể chịu nổi, không khỏi đỏ bừng mặt, chắp tay, quay người bỏ đi.
- Hạ Lang trung, con đường làm quan của ngươi được quyết định bởi việc này!
Vũ Văn Trí Cập lạnh lùng đứng phía sau bổ sung thêm.
Hạ Cận ngừng một chút, rồi bước nhanh chân hơn, nhanh chóng trở về quân doanh. Vũ Văn Trí Cập nhìn bóng dáng y, đắc ý mỉm cười, người này tuy sĩ diện, nhưng y cần tiền đồ hơn.
…
Sau khi hàng loạt sự việc xảy ra, tất cả trở lại yên tĩnh như cũ, dường như không ai chú ý đến việc này nữa. Sức khỏe của Dương Tố không tốt, mỗi ngày chỉ đi khảo sát trường thi một vòng.
Đã đến ngày thi thứ ba, kỳ thi võ nghệ cuối cùng cũng kết thúc, các nhóm thi võ bắt đầu lục tục từ ngoài thành trở về, Kinh thành lại bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Buổi chiều, Dương Nguyên Khánh và lão quản gia Đinh Lộc chậm rãi đi trên hành lang phía sau tòa nhà, Nữu Nữu chắp tay sau lưng đi theo phía sau, thỉnh thoảng bóp vụn miếng bánh cầm trong tay, ném xuống cái ao nhỏ trong vườn, những đàn cá với màu sắc sặc sỡ nổi lên mặt nước ăn bánh.
Dương Nguyên Khánh quay đầu nhìn Nữu Nữu, cảm kích cười nói với lão quản gia:
- Hôm nay cảm ơn quản gia.
Lão quản gia Đinh Lộc là người ở Kinh Thành, năm nay sáu mươi tám tuổi, hai con trai đều đã qua đời, cháu cũng không quan tâm đến lão, lão và bạn già của lão chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau. Từ lúc tòa phủ này vẫn còn là tòa nhà Ngu Tắc Khánh, lão đã là lão quản gia trong tòa nhà đó, đã làm trong tòa phủ này được bốn mươi năm, mỗi một cành cây ngọn cỏ nơi này lão đều rất quen thuộc.
Bây giờ trong phủ không có người hầu, chỉ có lão và bạn già của lão cùng một người cháu họ hàng xa. Cháu họ hàng xa của lão trở thành người hầu trẻ tuổi nhất trong phủ, phụ trách chuồng ngựa, hôm nay giúp lão làm người hầu.
Đinh Lộc lớn tuổi rồi, đi đường khá chậm, lão gật gật đầu cười nói:
- Ta trước đây làm quản gia cũng đã từng gặp, đã có kinh nghiệm, đây chỉ là chút việc nhỏ, công tử không cần để tâm.
Tòa phủ này của Dương Nguyên Khánh có diện tích mười mẫu đất, tuy không lớn, nhưng lại khá hoàn hảo đầy đủ phòng ốc. Một sân chia làm năm tòa viện, viện trước là phòng bếp, phòng tạp vụ và phòng người hầu, chính giữa là chủ đường và hai phòng tiếp khách. Tây viện bình thường là phòng ở của chủ nhân, thư phòng ngoài của chủ nhân cũng ở đây, có hành lang thông với sân. Còn đông viện lại là phòng khách, lớn lớn nhỏ nhỏ có khoảng mười mấy phòng, không thông với sân, phải đi từ viện trước vào, phía sau lại là phòng chủ nhân và một hoa viên.
Ngoài ra cũng giống như tất cả các kiến trúc xây dựng của Tùy đường, bên cạnh phủ còn có một chuồng ngựa, phần lớn thường bằng một phần ba tòa viện chủ nhân, do cháu của lão quản gia trông coi. Cháu lão cũng là người thật thà, từ trước đến nay không nói nhiều, chỉ tận tâm tận sức làm việc.
Dương Nguyên Khánh mới chuyển đến gần mười ngày, trong phủ có nhiều nơi hắn chưa đến, hôm nay không có việc gì làm, lão quan gia liền chầm chậm dẫn hắn đi quanh phủ để xem xét.
- Công tử, trong phủ hơi yên tĩnh một chút, có lẽ nên mua một ít nô tì về, còn cả đầu bếp nữ nữa, công tử và cô nương ở cũng sẽ thoải mái hơn, không cần phải việc gì cũng do chính mình làm, cũng không cần hàng ngày phải ra ngoài dùng cơm.
- Ta biết, nhưng vài ngày nữa ta phải rời Kinh Thành rồi, có lẽ một hai năm nữa mới về, tạm thời chưa cần nô tì. Trước khi đi chúng ta bàn bạc một chút, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trong phủ, sau này tòa phủ này vẫn phải nhờ lão quản gia coi giữ.
Lão quản gia gât gật đầu,
- Công tử yên tâm, ta sẽ coi giữ thật tốt.
Bọn họ đi đến trước một căn phòng ở tòa viện phía Tây, chung quanh trồng đầy những cây quế xanh tươi, phía sau dựa vào một ngọn núi giả cao ba trượng.
Dương Nguyên Khánh nhìn từ cửa sổ vào bên trong, thấy trong phòng trống không, chỉ có một tủ đựng bát, liền cười hỏi:
- Đây là đâu?
- Đây là thư phòng bên ngoài của chủ nhân cũ, tám năm trước, tất cả sách đều được chuyển đi rồi, kết quả phát hiện bên trong còn có một gian phòng bí mật.
- Bên trong có cái gì?
Nữu Nữu liền bước lên, hứng thú hỏi.
- Đều là vũ khí áo giáp, có hơn một trăm cái, lão chủ nhân nói đây đều là báu vật, là những sưu tập quý hiếm mà ông sưu tập mấy chục năm, kết quả trở thành một trong những tội danh mưu phản.
Lúc này, quản gia Đinh nhớ đến một việc, cười nói:
- Ta nhớ bên trong hình như có lưu lại một ít đồ, năm đó nói là phải chuyển đi, nhưng vẫn chưa có người đến. Bên trên có dán giấy niêm phong của triều đình, ta không dám đụng vào, công tử nếu có hứng thú có thể đi xem.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh quả thật cũng có chút hứng thú, binh khí Ngu Khánh Tắc quý trọng, là cái gì?
Rất nhiều con cháu nhà quý tộc chỉ đạt được năm sáu điểm trong phần thi cưỡi ngựa bắn cung, lại được nâng lên thành chín, mười điểm, vượt qua cả những người có võ nghệ cao cường, hơn nữa cháu của Dương Tố cũng có mặt trong đó. Thi chỉ được bốn điểm, lại được nâng lên thành chín điểm, sự chênh lệch bên trong, sao Dương Tố có thể không biết?
Nếu Dương Tố báo cho Thánh Thượng, việc làm rối loạn kỷ cương trong kỳ thi võ nghệ nhất định sẽ bị bại lộ. Vương Thế Sung biết hậu quả cuối cùng khi sự việc bại lộ, Thánh Thượng thông thường sẽ không nghiêm trị trọng thần như Vũ Văn Thuật, mà sẽ lấy những chức quan nhỏ như bọn họ để chịu tội thay, xử lý bọn họ. Vũ Văn Thuật cũng không phải kẻ thiếu hiểu biết, lúc này Vũ Văn Thuật phải tự bảo vệ mình, sẽ không nói thay cho gã.
Vương Thế Sung làm quan không dễ, gã rất quý trọng chức quan của gã, gã không muốn vì chuyện này, bản thân gã sẽ bị phế truất làm dân thường, thậm chí còn bị bỏ tù.
Cuối cùng VThế Sung quyết định phải ra tay giải vây cho mình trước, gã đứng dậy đi đến bên cạnh một giám khảo khác, cười nói:
- Ta đi tiểu, lập tức quay lại.
Gã xoay người đi ra khỏi lều từ phía sau, lúc gã vừa đi ra, bỗng nhiên từ sau trướng vang lên một tiếng ‘rầm!’, dường như có vật gì đó bị đổ. Sau đó lại có một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếp đó là tiếng cầu cứu của Vương Thế Sung,
- Triệu huynh, mau tới giúp ta!
Gã giám khảo còn lại sửng sốt, lập tức đứng lên, chạy đến. Mười người còn lại trong lều cũng chạy theo phía sau, những thí sinh đang thi trường mâu cũng dừng lại, cuộc thi tạm thời bỏ dở.
Mọi người chạy đến phía sau lều, chỉ thấy Vương Thế Sung ngã trên mặt đất, đống trường mâu dựng bên cạnh lều cũng ngã theo, đè lên người gã. Trong đó có một trường mâu đâm vào bắp chân gã, máu chảy đầm đìa, mọi người hoảng loạn, vội vàng đi tìm thuốc cầm máu, trong lều rối loạn vô cùng.
Vương Thế Sung đau đớn đến mức liên tục quát lớn, mọi người không dám rút trường mâu ra giúp gã, liền nhanh chân đỡ gã vào trong lều nghỉ ngơi.
Quan chủ khảo Lý Cương vừa lúc đến đây tuần tra, y nghe được tin tức liền chạy đến, thấy Vương Thế Sung cả người đầy máu, không khỏi nhướn mày hỏi:
- Tại sao lại không chú ý như vậy?
- Bẩm Thị Lang, ty chức mắc tiểu quá, đang vội đi tiểu, không cẩn thận trượt chân ngã vào đống binh khí, ty chức thật sự… mất tập trung quá!
Lý Cương ngồi xổm xuống giúp gã kiểm tra vết thương. Mũi mâu đâm vào bắp đùi, còn chưa đến nỗi trí mạng, nhưng vị trí quan giám khảo thì không thể làm được rồi.
- Thôi vậy, ngươi về nghỉ ngơi vài ngày đi! Ta đến Binh bộ tìm một quan viên khác đến thay thế ngươi.
Vương Thế Sung mừng thầm trong lòng, gã đã thay Vũ Văn Thuật sắp xếp cho không ít người đạt được điểm cao. Phía Vũ Văn Thuật có thể sắp xếp, còn những việc còn lại gã không muốn quan tâm nữa. Dù sao thân tín của Vũ Văn Thuật không phải chỉ có một mình gã, gã bị thương ngoài ý muốn, Vũ Văn Thuật không thể trách gã được.
- Đa tạ Thị Lang, ty chức thật sự rất xin lỗi, gây thêm phiền phức cho Thị Lang rồi.
Một vài người giúp gã cắt đoạn trường mâu bên ngoài đi, rồi sắp xếp một chiếc xe ngựa, đưa gã trở về.
Lý Cương lại nói với Hạ Cận:
- Nhóm thí sinh của Vương Thế Sung tạm dừng đã, chờ Bộ binh cử người mới đến rồi thi tiếp.
Hạ Cận thầm mắng trong lòng, thằng khốn Vương Thế Sung này chuồn mất, việc của Vũ Văn Thuật liền do y gánh vác. Y cũng không còn cách nào khác, đành ừ một tiếng, rồi đi sắp xếp cuộc thi.
Nửa canh giờ sau, hai viên quan Bộ binh từ Kinh thành được điều đến, cuộc thi lại tiếp tục. Lý Cương rời khỏi bảng ất, lại đi đến tuần tra ở bảng giáp. Dương Tố sức khỏe không tốt, buổi sáng sau khi đi tuần tra liền về phủ nghỉ ngơi, điều này làm cho Lý Cương thầm thở phào…
Hạ Cận đang tuần tra trong trường thi, lúc này một người vội vàng đi vào, nói nhỏ bên tai với y điều gì đó, Hạ Cận gật gật đầu, xoay người ra khỏi trướng. Y đi rất nhanh, một lúc sau liền đến trước cửa quân doanh, chỉ thấy Vũ Văn Trí Cập đứng bên ngoài quân doanh, đang chắp tay sau lưng đi đi lại lại.
- Tiểu tướng quân Vũ Văn, có việc gì sao?
Cửa quân doanh có lính đứng gác, không cho người không có phận sự đi vào, Vũ Văn Trí Cập nháy mắt với y, hai người đi đến một chỗ không người.
- Vương Thế Sung có chuyện gì vậy?
Câu nói đầu tiên của Vũ Văn Trí Cập là câu chất vấn. Trước đó gã đến tìm Vương Thế Sung, binh lính thủ vệ nói cho gã biết, Vương viên ngoại bị trọng thương, được đưa đi cấp cứu. Theo lời tên binh sĩ kia, sự việc lại được khoa trương thêm một chút, để chứng tỏ nguồn tin của họ rất nhanh, khiến Vũ Văn Trí Cập thật sự giật mình kinh hãi.
- Không có chuyện gì lớn.
Hạ Cận cười khổ một tiếng, nói:
- Gã không cẩn thận bị ngã, rồi bị trường mâu đâm phải, đã được đưa về Kinh thành chữa trị.
- Sao có thể như vậy, vậy gã còn có thể làm giám khảo được nữa không?
Hạ Cận lắc lắc đầu:
- Lý Thị Lang đã thay đổi giám khảo, có lẽ gã chỉ có thể rời khỏi kỳ thi võ nghệ này thôi.
- Vậy chuyện của cha ta phải làm thế nào bây giờ?
Ánh mắt hung ác của Vũ Văn Trí Cập nhìn chằm chằm vào Hạ Cận, gã không quan tâm đến việc Vương Thế Sung sống hay chết, gã chỉ nghĩ đến việc Vũ Văn gia đã lấy tiền của người ta rồi thì phải làm cho xong việc.
- Hạ Lang trung, ngươi là người cha ta một tay đề bạt, thời điểm quan trọng này, ngươi nên đứng vững.
Hạ Cận thở dài,
- Ty chức hiểu, sẽ không để lỡ việc của Đại tướng quân, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa.
- Vậy là tốt rồi!
Vũ Văn Trí Cập vỗ vai y, cười nói:
- Làm mọi việc thật tốt, cha ta sẽ không quên chuyện đã đồng ý với ngươi, năm sau sẽ đề bạt người làm Công bộ Thị lang.
Hạ Cận cũng nhiệt huyết hẳn lên, khát vọng thăng cấp của y không phải chỉ mới một hai ngày, y đã hơn bốn mươi tuổi, nếu còn không được nâng cấp thì đã không còn cơ hội nữa. Y lập tức cúi đầu thi lễ,
- Đa tạ công tử, mong công tử chuyển lời cho Đại tướng quân, ta nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng việc kỳ thi võ nghệ.
Vũ Văn Trí Cập gật đầu, lấy từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho y,
- Y là người cuối cùng, người còn ở Lạc Dương, đang trên đường đến đây. Giúp y lấy thêm một phiếu thi, nhất định phải cho y thi đậu kỳ thi võ nghệ, hơn nữa phải để y có thể tham gia trong quân đội, hiểu không?
Mặc dù Vũ Văn Thuật không đồng ý cho người này thi đậu chức quan, nhưng Vũ Văn Trí Cập lại không muốn bỏ qua ba trăm lượng vàng đó. Trong mắt gã, dù sao cũng là làm chuyện gian lận, chi bằng làm luôn một vố lớn.
Hạ Cận nhăn mày, người còn chưa đến mà bảo y sắp xếp, còn muốn đậu vào làm quan quân, như vậy cũng hơi quá đáng. Nhưng y lại không dám cự tuyệt,
- Việc này… tổng số lượng thí sinh đã báo cho Binh bộ rồi, chỉ sợ không xử lý được.
- Ngươi bớt nói mấy câu đó đi!
Vũ Văn Trí Cập kéo áo Hạ Cận, hung tợn nói:
- Ta biết các ngươi có cách, đừng trốn tránh!
Vũ Văn Trí Cập bỏ y ra, lại lấy kim bài của phụ thân ra đưa lên trước mặt y,
- Đây là ý của cha ta, ngươi làm không được thì đừng nói với ta, đi giải thích với cha ta ấy.
Hạ Cận thật sự nhức đầu, tâm tình rối loạn, nhưng cũng không còn cách nào khác. Thật ra Vũ Văn Trí Cập nói cũng đúng, bọn họ sao có thể không còn cách nào khác. Hôm nay vừa đúng lúc Dương Nguy và hai thí sinh khác rút khỏi kỳ thi, trống ra ba vị trí, y có thể lợi dụng đó để bỏ thêm tên vào. Lại đổi giấy thi của Binh bộ, lại sửa và xóa bản ghi chép danh sách, như vậy tổng số người tham gia không thay đổi, không hề có chút kẽ hở nào.
- Được rồi! Ta sẽ làm hết sức.
- Không phải sẽ làm hết sức, mà nhất định phải làm được, những người khác có thể bỏ qua vài người, nhưng người này nhất định phải sắp xếp cho y qua được kỳ thi, được làm quan, nhớ kỹ chưa?
- Ta nhớ rồi!
Hạ Cận dù sao cũng là một Lang trung Binh bộ, hơn bốn mươi tuổi rồi, bị một kẻ không có đầu óc giáo huấn, sĩ diện của y không thể chịu nổi, không khỏi đỏ bừng mặt, chắp tay, quay người bỏ đi.
- Hạ Lang trung, con đường làm quan của ngươi được quyết định bởi việc này!
Vũ Văn Trí Cập lạnh lùng đứng phía sau bổ sung thêm.
Hạ Cận ngừng một chút, rồi bước nhanh chân hơn, nhanh chóng trở về quân doanh. Vũ Văn Trí Cập nhìn bóng dáng y, đắc ý mỉm cười, người này tuy sĩ diện, nhưng y cần tiền đồ hơn.
…
Sau khi hàng loạt sự việc xảy ra, tất cả trở lại yên tĩnh như cũ, dường như không ai chú ý đến việc này nữa. Sức khỏe của Dương Tố không tốt, mỗi ngày chỉ đi khảo sát trường thi một vòng.
Đã đến ngày thi thứ ba, kỳ thi võ nghệ cuối cùng cũng kết thúc, các nhóm thi võ bắt đầu lục tục từ ngoài thành trở về, Kinh thành lại bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Buổi chiều, Dương Nguyên Khánh và lão quản gia Đinh Lộc chậm rãi đi trên hành lang phía sau tòa nhà, Nữu Nữu chắp tay sau lưng đi theo phía sau, thỉnh thoảng bóp vụn miếng bánh cầm trong tay, ném xuống cái ao nhỏ trong vườn, những đàn cá với màu sắc sặc sỡ nổi lên mặt nước ăn bánh.
Dương Nguyên Khánh quay đầu nhìn Nữu Nữu, cảm kích cười nói với lão quản gia:
- Hôm nay cảm ơn quản gia.
Lão quản gia Đinh Lộc là người ở Kinh Thành, năm nay sáu mươi tám tuổi, hai con trai đều đã qua đời, cháu cũng không quan tâm đến lão, lão và bạn già của lão chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau. Từ lúc tòa phủ này vẫn còn là tòa nhà Ngu Tắc Khánh, lão đã là lão quản gia trong tòa nhà đó, đã làm trong tòa phủ này được bốn mươi năm, mỗi một cành cây ngọn cỏ nơi này lão đều rất quen thuộc.
Bây giờ trong phủ không có người hầu, chỉ có lão và bạn già của lão cùng một người cháu họ hàng xa. Cháu họ hàng xa của lão trở thành người hầu trẻ tuổi nhất trong phủ, phụ trách chuồng ngựa, hôm nay giúp lão làm người hầu.
Đinh Lộc lớn tuổi rồi, đi đường khá chậm, lão gật gật đầu cười nói:
- Ta trước đây làm quản gia cũng đã từng gặp, đã có kinh nghiệm, đây chỉ là chút việc nhỏ, công tử không cần để tâm.
Tòa phủ này của Dương Nguyên Khánh có diện tích mười mẫu đất, tuy không lớn, nhưng lại khá hoàn hảo đầy đủ phòng ốc. Một sân chia làm năm tòa viện, viện trước là phòng bếp, phòng tạp vụ và phòng người hầu, chính giữa là chủ đường và hai phòng tiếp khách. Tây viện bình thường là phòng ở của chủ nhân, thư phòng ngoài của chủ nhân cũng ở đây, có hành lang thông với sân. Còn đông viện lại là phòng khách, lớn lớn nhỏ nhỏ có khoảng mười mấy phòng, không thông với sân, phải đi từ viện trước vào, phía sau lại là phòng chủ nhân và một hoa viên.
Ngoài ra cũng giống như tất cả các kiến trúc xây dựng của Tùy đường, bên cạnh phủ còn có một chuồng ngựa, phần lớn thường bằng một phần ba tòa viện chủ nhân, do cháu của lão quản gia trông coi. Cháu lão cũng là người thật thà, từ trước đến nay không nói nhiều, chỉ tận tâm tận sức làm việc.
Dương Nguyên Khánh mới chuyển đến gần mười ngày, trong phủ có nhiều nơi hắn chưa đến, hôm nay không có việc gì làm, lão quan gia liền chầm chậm dẫn hắn đi quanh phủ để xem xét.
- Công tử, trong phủ hơi yên tĩnh một chút, có lẽ nên mua một ít nô tì về, còn cả đầu bếp nữ nữa, công tử và cô nương ở cũng sẽ thoải mái hơn, không cần phải việc gì cũng do chính mình làm, cũng không cần hàng ngày phải ra ngoài dùng cơm.
- Ta biết, nhưng vài ngày nữa ta phải rời Kinh Thành rồi, có lẽ một hai năm nữa mới về, tạm thời chưa cần nô tì. Trước khi đi chúng ta bàn bạc một chút, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trong phủ, sau này tòa phủ này vẫn phải nhờ lão quản gia coi giữ.
Lão quản gia gât gật đầu,
- Công tử yên tâm, ta sẽ coi giữ thật tốt.
Bọn họ đi đến trước một căn phòng ở tòa viện phía Tây, chung quanh trồng đầy những cây quế xanh tươi, phía sau dựa vào một ngọn núi giả cao ba trượng.
Dương Nguyên Khánh nhìn từ cửa sổ vào bên trong, thấy trong phòng trống không, chỉ có một tủ đựng bát, liền cười hỏi:
- Đây là đâu?
- Đây là thư phòng bên ngoài của chủ nhân cũ, tám năm trước, tất cả sách đều được chuyển đi rồi, kết quả phát hiện bên trong còn có một gian phòng bí mật.
- Bên trong có cái gì?
Nữu Nữu liền bước lên, hứng thú hỏi.
- Đều là vũ khí áo giáp, có hơn một trăm cái, lão chủ nhân nói đây đều là báu vật, là những sưu tập quý hiếm mà ông sưu tập mấy chục năm, kết quả trở thành một trong những tội danh mưu phản.
Lúc này, quản gia Đinh nhớ đến một việc, cười nói:
- Ta nhớ bên trong hình như có lưu lại một ít đồ, năm đó nói là phải chuyển đi, nhưng vẫn chưa có người đến. Bên trên có dán giấy niêm phong của triều đình, ta không dám đụng vào, công tử nếu có hứng thú có thể đi xem.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh quả thật cũng có chút hứng thú, binh khí Ngu Khánh Tắc quý trọng, là cái gì?
Tác giả :
Cao Nguyệt