Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 172: Cha con Vũ Văn
Phủ đệ của Thượng Trụ Quốc Vũ Văn Thuật nằm ở phường Thái Bình, cũng là một nơi ở chiếm 50 mẫu đất. Trong khu nhà ở trồng rất nhiều loại hoa cỏ kỳ lạ, có hàng trăm gian đình đài lầu các tinh xảo và rất đa dạng. Một khu nhà ở lớn như vậy, chỉ có bốn cha con Vũ Văn Thuật ở cùng với vô số mỹ nữ tuyệt vời. Riêng mình Vũ Văn Thuật đã có gần trăm thê thiếp xinh đẹp yêu kiều.
Vũ Văn Thuật bởi vì có công ủng hộ lập Thái tử, hơn nữa bản thân gã rất giỏi nghênh tiếp cung phụng Dương Quảng, vì thế dành được sự chiếu cố của Dương Quảng, dần dần đã có được xu thế thay thế Dương Tố. Mỗi ngày quan viên tới cửa thăm hỏi liên tiếp không ngừng, các triều thần đều hi vọng có thể đáp lên chiếc thuyền được Thánh Thượng sủng ái của Vũ Văn Thuật.
Gần như tất cả các triều quan Đại Tùy đều biết Vũ Văn Thuật có hai sở thích lớn. Một là cực kỳ tham tiền tài. Rất sớm từ những năm Khai Hoàng, của cải riêng của gã đã vô cùng lớn, tiền vàng và châu báu được mật giấu thì vô số kể. Thứ hai là thích nhận con nuôi. Nghe đồn gã có ba nghìn con nuôi, ai ai cũng là người có võ nghệ cao cường. Nhưng điểm này lại khiến Tiên đế Dương Kiên có chút không vui, nên Vũ Văn Thuật đã kiềm chế đi rất nhiều. Nhưng cùng với việc Dương Quảng đăng cơ, ham mê thu nhận con nuôi của Vũ Văn Thuật lại bắt đầu bành trướng.
Lúc này, trong ngoại thư phòng của Vũ Văn Thuật, Binh bộ Viên ngoại lang là Vương Thế Sung đang báo cáo tình hình Võ Cử hôm nay với Vũ Văn Thuật.
Tổ tiên của Vương Thế Sung là người Hồ ở Tây Vực, về sau dời đến huyện Tân Phong – Quan Trung. Trên lý lịch của y ghi mình là người Tân Phong – Tây Kinh. Vương Thế Sung tuổi chừng 27,28, thân thể cao lớn khôi ngô, tóc quăn, tướng mạo oai vệ. Xuất thân là Tả dực vệ, lấy quân công tôn phong Nghi Đồng, bởi vì y rất giỏi cầu cạnh, hơn nữa miệng lưỡi khéo léo, hiểu binh thư pháp luật, đã vươn lên tiến vào hàng ngũ triều quan, được phong là Binh bộ Viên Ngoại Lang.
Vương Thế Sung cũng rất có tầm nhìn, khi mọi người đều theo đuổi và tán tụng Dương Tố, y đã cảm thấy Dương Tố có hiềm nghi công cao lấn chủ, theo ông ta sẽ không có tiền đồ. Y liền chuyển thế và đầu nhập vào Vũ Văn Thuật, giở hết các thủ đoạn tâng bốc nịnh hót, dần dần trở thành tâm phúc của Vũ Văn Thuật. Nếu không phải Vũ Văn Thuật không dám nhận triều quan làm con nuôi, lúc này y đã sớm là đại thái bảo của Vũ Văn Thuật rồi.
Lần Võ Cử này, Vương Thế Sung và vài đồng sự khác phụ trách Ất bảng. Bởi vì y rất có năng lực, tất cả mọi chuyện y đều sắp xếp một cách thỏa đáng, đã dần dần trở thành chủ đạo của lần Võ Cử bảng Ất này. Trên danh nghĩa y nghe theo mệnh lệnh của Binh Bộ Thị Lang – Lý Cương, nhưng thực tế Vũ Văn Thuật mới là người quyết sách phía sau màn.
- Hôm nay đã thi cưỡi ngựa bắn tên, tất cả có một nghìn sáu trăm thí sinh. Ti chức bước đầu thống kê một chút, thí sinh thi được trên tám điểm có 544 người…
Vũ Văn Thuật không hứng thú lắm với cái này, gã ngáp một cái, xua tay, nói:
- Hơn một trăm người ta đề cử, thi thố ra sao?
- Bọn họ đều thi được trên tám điểm, có thành tích cá biệt hơi thấp. Ti chức cũng đã nâng điểm cho bọn họ rồi, trong số người Đại tướng quân đề cử, còn có 47 người đạt điểm tối đa.
Vũ Văn Thuật rất hài lòng với sắp xếp của Vương Thế Sung, thu tiền của người ta, thay người ta giải nạn. Gã thu của người ta nhiều tiền như thế, hiển nhiên phải giúp người ta thi qua.
- Ngày mai thi binh khí cũng quan trọng, ngươi phải sắp xếp cho tốt. Những người này của ta đều do ngươi chủ khảo, phải bảo đảm bọn họ ai cũng chín điểm trở lên.
- Đại tướng quân an tâm, ti chức đã sắp xếp xong, bảo đảm không có vấn đề gì ạ.
Lúc này, Vương Thế Sung do dự một chút, nói:
- Lần trước Đại tướng quân nói tốt nhất là tăng thêm một môn binh pháp, nhưng Lý Thị Lang cương quyết phản đối. Ti chức nghe nói Thánh Thượng cũng đồng ý với kiến nghị của ông ta, bảng Ất hủy bỏ binh pháp, chỗ này có chút không dễ làm đâu ạ!
- Cái này ta biết, Lý Cương lo lắng có người tiết lộ đề thi, ảnh hưởng công bình, hủy bỏ thì hủy bỏ chứ sao! Cho nên mấu chốt là môn thi binh khí ngày mai, bảng Ất tất cả chỉ có 200 chỉ tiêu, ngươi chí ít phải bảo đảm cho ta một nửa.
Vương Thế Sung trong lòng cảm thấy hơi khó làm, trên tay y còn có hai mươi mấy ân tình, vài đồng sự của y cũng có ân tình của họ, cộng dồn lại đã có bảy mươi, tám mươi người rồi. Mà Vũ Văn Thuật lòng tham không đáy, phút chốc đã muốn lấy đi 100 danh ngạch, vậy cuối cùng để lại cho các quân nhân khác, chỉ dư ra hai mươi, ba mươi danh ngạch, sự gian dối này có chút quá rõ ràng.
- Sao, ta nói không có tác dụng sao?
Vũ Văn Thuật nhìn ra sự do dự của Vương Thế Sung, có chút bất mãn nói.
Vương Thế Sung sợ tới mức vội vàng khom người nói:
- Ti chức một chút cũng không có vấn đề, chỉ có điều có chút lo lắng Thánh Thượng…
Vương Thế Sung vô cùng khéo đưa đẩy, y lo lắng làm tới mức quá đáng, ngộ nhỡ lớn chuyện, Vũ Văn Thuật sẽ ném y ra làm kẻ chịu tội thay.
- Phía Thánh Thượng không cần lo lắng, loại Võ Cử này không giống như kỳ thi văn, có nhược điểm là bài thi. Thi khảo Võ Cử, mỗi người đều có lúc phát huy thất thường, nhất là thi binh khí, người có thể nói là sai hết. Chỉ cần ngươi làm mọi việc một cách nghiêm mật, Thánh Thượng cũng không thể nói gì được.
- Vâng! Ti chức hiểu rồi ạ.
Vũ Văn Thuật lại nghĩ tới một chuyện, cườivà nói:
- Hôm nay cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung, có gì đặc sắc không?
- Có! Có một người.
Vương Thế Sung mở hồ sơ ra, nói:
- Hôm nay gió rất lớn, ảnh hưởng đến sự phát huy của các thí sinh. Kết quả chỉ có một người cưỡi ngựa bắn cung chuẩn xác, được mười điểm duy nhất, người này là Tần Quỳnh, người huyện Lịch Thành – Tề Châu.
- Người này có bối cảnh gì không?
- Ti chức đã đặc biệt điều tra, người này không có bối cảnh gì. Ông nội, cha làm qua chức quan nhỏ triều Tề, tuy nhiên trong nhà rất có của cải, thích kết giao anh hùng, võ nghệ rất cao cường.
- Nhà có của cải, còn thích kết giao anh hùng!
Vũ Văn Thuật cười cười,
- Người như vậy ta thích.
Vương Thế Sung là người am hiểu ý nguyện của người khác, biết Vũ Văn Thuật lại động đến ý thu nhận con nuôi, bèn cười nói:
- Bằng không Ti chức thay Đại tướng quân nói một câu xem sao?
- Ngươi là giám khảo, tốt nhất không nên ra mặt. Chuyện này để con trai ta đi làm, ngươi để lại khảo điệp của người này rồi đi bận việc của người đi!
- Vậy ti chức xin cáo từ!
Vương Thế Sung để khảo điệp của Tần Quỳnh lại, khom người hành lễ rồi lui ra. Vương Thế Sung vừa đi, người con thứ ba Vũ Văn Trí Cập liền kích động đi vào trong thư phòng,
- Phụ thân, có thu hoạch tốt!
Vũ Văn Thuật mặt trầm xuống,
- Ta đã nói với con như thế nào?
Vũ Văn Trí Cập lúc này mới nhớ ra nên gõ cửa trước, có được sự đồng ý sau đó mới được vào. Y nhất thời hưng phấn mà quên mất, liền vội cúi đầu:
- Phụ thân, con biết sai rồi ạ.
- Thái độ biết sai của con rất tốt, nhưng không thể dạy mãi không sửa. Những chuyện nhỏ như thế này không chú ý, con cũng sẽ giống với đại ca của con, gây ra đại họa.
Vũ Văn Thuật là chỉ chuyện Vũ Văn Hóa Cập tự mình tiết lộ bí mật với Hán Vương Dương Lượng. Vũ Văn Hóa Cập ghen tị Dương Tố giành được chủ soái, bèn muốn mượn tay Dương Lượng hại chết Dương Nguyên Khánh, nên đã lộ ra nhiệm vụ U Châu của Dương Nguyên Khánh với Dương Lượng.
Chuyện này Vũ Văn Thuật căn bản không biết, cho đến hôm qua Hoàng đế Dương Quảng có ý như vô ý nhắc đến chuyện này, Vũ Văn Thuật mới biết con trai gã làm chuyện ngu xuẩn. Gã tạ tội với Dương Quảng, và thỉnh cầu trừ bỏ tước vị của Vũ Văn Hóa Cập, mới khiến Dương Quảng không tiếp tục truy cứu chuyện này.
Trong ba người con trai, chỉ có con thứ Vũ Văn Sĩ Cập khiến gã vừa lòng. Không chỉ có học thức tốt, hơn nữa là Phò mã đương triều. Người vợ là công chúa Nam Dương cũng rất hiếu thuận cha mẹ chồng, khiến Vũ Văn Thuật rất thích.
Gã không hi vọng người con thứ ba là Vũ Văn Trí Cập cũng phạm sai lầm lớn như con cả, nên bắt đầu ước thúc y, phải khiến y dưỡng được thói quen mọi việc đều bẩm báo với gã.
- Nói đi! Thu hoạch gì?
Sự tức giận của Vũ Văn Thuật với con trai đã tiêu bớt vài phần.
- Bẩm báo phụ thân, hôm nay có mười thí sinh hi vọng nhận được sự giúp đỡ của phụ thân, đều là con cháu quý tộc.
- Bọn họ bỏ ra bao nhiêu tiền?
Vũ Văn Thuật đối diện với tiền tuyệt đối không hàm hồ.
- Một người bỏ ra một nghìn hai trăm xâu tiền, bảy người khác mỗi người bỏ ra một nghìn xâu tiền, còn có hai người bỏ ra tám trăm xâu tiền.
- Hai người tám trăm xâu bỏ qua, nói là ta không quan tâm đến chuyện Võ Cử.
- Nếu bọn họ nguyện ý tăng thêm hai trăm xâu tiền thì sao ạ?
- Thêm cũng không được, đấy là vấn đề thái độ, ta không chấp nhận!
Vũ Văn Thuật không chỉ muốn tiền, đồng thời cũng muốn sĩ diện. Từ tiền gã có thể nhìn thấy mức độ tôn trọng người khác dành cho gã, người không tôn trọng gã, gã sẽ thờ ơ.
- Con hiểu rồi, con sẽ đi khước từ.
Vũ Văn Trí Cập xoay người định đi, Vũ Văn Thuật lại gọi y lại, gã đem khảo điệp của Tần Quỳnh đưa cho con trai:
- Đi đưa người này đến phủ cho ta.
Vũ Văn Trí Cập hiểu tâm tư của cha, y hành lễ, quay người và đi.
Vũ Văn Thuật trầm tư một lát, gã cảm thấy cần thiết phải nói chuyện lại với con cả. Đi ra tơi cửa, gã nói với thị vệ:
- Đi bảo trưởng công tử đến tìm ta.
…
Một lát, Vũ Văn Hóa Cập đi vào. Lúc này Vũ Văn Hóa Cập đã chuyển quân theo văn, đảm nhiệm chức Thái Phó Thiếu Khanh, chủ quản mã chính Đại Tùy. Có thể nói số làm quan, con đường làm quan đắc ý, không ngờ hôm qua cha y hạ triều quay về, lại mắng y một trận té tát.
Vũ Văn Hóa Cập vì thế mới biết chuyện y tiết lộ cho Dương Lượng đã bị lộ. Mấy tháng trước, Thánh Thượng cuối cùng quyết định do Dương Tố làm chủ soái tấn công Dương Lượng, mà không dụng cha y. Điều này khiến Vũ Văn Hóa Cập đố kỵ vô cùng, để gây trở ngại cho Dương Tố, y bèn phái người tiết lộ nhiệm vụ Dương Nguyên Khánh đi U Châu cho Dương Lượng. Cho dù về sau không thành công, nhưng cũng không có tổn thất gì với Vũ Văn Hóa Cập.
Không ngờ sự việc cách đó mấy tháng, chuyện này đột nhiên lại bại lộ, khiến Vũ Văn Hóa Cập trở tay không kịp. Nghe nói cha y đã tạ tội với Thánh Thượng, chuẩn bị phế bỏ tước vị của y. Điều này làm cho Vũ Văn Hóa Cập vừa sợ vừa giận, bèn cáo ốm không thiết triều, nguyên cả một ngày y nhốt mình trong phòng uống rượu.
- Phụ thân, tìm con có chuyện gì không ạ?
Vũ Văn Hóa Cập trong lòng rất căm hận cha mình.
- Ngồi đi!
Vũ Văn Thuật cũng cảm nhận được sự bất mãn trong lòng con trai. Gã cũng có thể hiểu được, 30 tuổi, đường đường là Thái Phó Tự Thiếu Khanh còn bị mắng một trận vuốt mặt không kịp, trong lòng con trai có oán có hận cũng là chuyện có nguồn gốc của nó.
Vũ Văn Hóa Cập ngồi xuống đối diện cha mình, cúi đầu không nói. Vũ Văn Thuật cười, quyết định bắt đầu từ một đề tài mà cả hai cùng thấy hứng thú.
- Con cảm thấy nhược điểm lớn nhất trong con người Thánh Thượng là gì?
Quả nhiên, sự hứng thú của Vũ Văn Hóa Cập đã bị hấp dẫn. Y trầm ngâm giây lát, nói:
- Con cảm thấy Thánh Thượng có chút chỉ vì cái trước mắt, từ việc người rời đô đến Lạc Dương là có thể nhìn ra.
- Con đã nói đúng một phần, không chỉ là vì lợi trước mắt, Nhược điểm lớn nhất của Thánh Thượng là không nghe lời can gián, bảo thủ. Vì sao ta yêu cầu phế chức vị của con, vì ta biết, người sẽ không phế chức vị của con. Nếu chúng ta không bày tỏ ra thái độ nhận sai đầy đủ, ngược lại sẽ làm tức giận người, con hiểu không?
Vũ Văn Hóa Cập ngạc nhiên,
- Ý của phụ thân là, con sẽ không bị phế chức vị sao ạ?
- Không! Nhưng Thánh Thượng cũng phải tỏ thái độ với Dương Tố. Cho nên chúng ta cần phải cho Thánh Thượng một kiến giải, và con phải giết một người để nói rõ với Thánh Thượng.
- Phụ thân muốn giết ai ạ?
Vũ Văn Hóa Cập cảm thấy ý nghĩ của mình có chút không theo kịp với cha.
- Con không phải có một tiểu thiếp tên là Vân Nương sao? Ta nhớ phụ thân của cô ta từng là tiểu lại của Hán Vương phủ, đúng chứ!
- Phụ thân muốn con giết Vân Nương?
Vũ Văn Hóa Cập giật mình kinh hãi, Vân Nương lại là tiểu thiếp mà y yêu nhất, sao có thể giết cô ta!
- Phụ thân, chuyện này không liên quan đến nàng, không thể giết nàng. Chuyện này con có thể nhận tội.
- Tên khốn khiếp nhà ngươi!
Vũ Văn Thuật bỗng nhiên nổi giận, gã xông lên trước tát Vũ Văn Hóa Cập một cái ngã lăn ra đất, chỉ vào mặt y chửi ầm lên:
- Đồ ngu xuẩn, ta không có thứ chó chết thấp kém không tiền đồ như ngươi!
Gã đi đến bên cửa, kéo mở cửa nói với thị vệ đứng bên ngoài:
- Toàn bộ rời đi cho ta!
Mười mấy thị vệ lần lượt lui ra, Vũ Văn Thuật đóng cửa. Gã quay lại đã thấy con trai đứng dậy, mắt chứa đầy thù hận. Gã cũng cảm thấy bản thân quá nóng vội một chút.
- Hóa Cập, con là đứa con cả của ta, đã 30 tuổi rồi. Ta hi vọng con có thể trở thành người kế thừa gia tộc Vũ Văn thực sự, không muốn vì một nữ nhân mà mất đi hi vọng của gia tộc Vũ Văn.
- Nhưng thưa phụ thân, xin thứ cho con nói thẳng.
Vũ Văn Hóa Cập cũng bất cứ giá nào, y giương cổ nói:
- Phụ thân luôn miệng nói, đừng để cho người khác tóm được điểm yếu, trách cứ con để lộ bí mật, thế còn phụ thân thì sao? Phụ thân không phải cũng thao túng Võ Cử, công khai nhận tiền hối lộ còn gì? Phụ thân lại không sợ Thánh Thượng nổi giận, khai đao với phụ thân ư?
Vũ Văn Thuật trừng mắt nhìn y,
- Cho nên nói con ngây thơ, một chút cũng không hiểu trò chơi quyền lực.
Vũ Văn Thuật cảm thấy vô cùng thất vọng với con trai. Tốt xấu gì cũng là trọng thần của triều đình, Thái Phó Thiếu Khanh nhưng đầu óc, lời nói và hành động của y lại giống như sự non nớt mới vào quan trường. Vũ Văn Thuật không có cách nào khác, gã là cha, đối với sự không hiểu chuyện của con trai, gã có nghĩa vụ khiến con trai trở nên thành thục, hiểu chuyện.
Vũ Văn Thuật chậm rãi ngồi xuống, gã muốn bản thân mình tỉnh táo lại trước. Trong phòng trở nên trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Vũ Văn Thuật mới chậm rãi nói:
- Hóa Cập, con có biết tổ tiên của con là ai không?
- Con biết ạ, là Thái Tổ Văn Hoàng đế vương triều Bắc Chu.
Người Vũ Văn Hóa Cập nói tới là người kiến lập thực tế của vương triều Bắc Chu, tổ tiên của gia tộc Vũ Văn – Vũ Văn Thái. Vũ Văn Thuật gật gật đầu,
- Vậy vương triều Đại Tùy bây giờ là giang sơn cướp từ tay của ai.
- Ý phụ thân là, gia tộc Vũ Văn của chúng ta sao?
Vũ Văn Hóa Cập bắt đầu dần dần theo kịp suy nghĩ của cha, y đã có chút hiểu được cha mình muốn nói gì rồi.
Vũ Văn Thuật thấy ánh sáng lóe lên trong mắt con trai, biết y đã bắt đầu lĩnh ngộ, gã lại tiếp tục nói:
- Bắt đầu từ tiên đế Dương Kiên, bề ngoài, Dương Kiên đã không còn so đo với di tự (đời sau, con cháu còn lại sau khi mất) Bắc Chu, trên thực tế ông ta muốn bất kỳ một con cháu nào của vương triều đều phải cảnh giác gia tộc Vũ Văn. Ta ăn hối lộ trái pháp luật, lừa gạt, chiếm lượng lớn đất đai, Ngự sử không biết đã buộc tội ta bao nhiêu lần, nhưng ta lại không bị bất cứ hình phạt nào. Ta liền hiểu ra, kỳ thật Dương Kiên đã hi vọng ta như vậy, ông ta hi vọng ta tự hủy danh dự, hi vọng ta ham hưởng lạc. Ngược lại, nếu ta thanh liêm cao cả, đức cao vọng trọng, vậy ta sớm đã bị ông ta giết rồi. Hóa Cập, con cũng vậy, con bề ngoài gây chuyện sinh sự, dọa nam nạt nữ, được xưng là đệ tam ác của kinh thành, con cho rằng ta không biết sao? Tại sao ta không quản con? Bởi vì ta cảm thấy con làm như vậy, có lợi cho việc khiến Hoàng đế xem thường con, sẽ không có cảnh giác với con.
Vũ Văn Hóa Cập trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, kỳ thật ở bên ngoài làm xằng làm bậy chính là bản tính, căn bản lại không được sâu xa như cha nghĩ.
- Vậy chúng ta tiếp tục nói về chuyện con tiết lộ cho Dương Lượng. Kỳ thật cho dù chúng ta không phải gia tộc Vũ Văn, là một đại thần bình thường, ở đây cũng có một vấn đề về chuẩn mực. Ta thu nhận hối lộ, thao túng Võ Cử, nhiều nhất là dẫn đến sự bất mãn cho Hoàng đế, sẽ răn dạy ta vào câu, hoặc là phạt bổng một năm. Nhưng Dương Lượng là tạo phản, con lộ bí mật cho thân vương tạo phản, điều này khiến chúng ta có hiềm nghi cấu kết với Dương Lượng. Chuyện này đối với bất kỳ Hoàng đế nào cũng không thể dễ dàng tha thứ, huống chi gia tộc Vũ Văn chúng ta là gia tộc đặc thù. Đương kim Hoàng đế là một người cực kỳ ẩn nhẫn, biến cố ở Nhân Thọ cung, người không xử phạt bất kỳ ai, nhưng con cũng thấy rồi, một vụ án ám sát Tấn Vương, ông ta đã thu dọn bao nhiêu người?
Vũ Văn Hóa Cập dần dần hiểu được ý tứ của cha,
- Ý của phụ thân là, sẽ có một ngày, gia tộc Vũ Văn chúng ta sẽ đoạt lại giang sơn của Bắc Chu sao?
Vũ Văn Thuật chậm rãi gật đầu:
- Ta ký thác hi vọng lên ba huynh đệ các con.
Vũ Văn Thuật bởi vì có công ủng hộ lập Thái tử, hơn nữa bản thân gã rất giỏi nghênh tiếp cung phụng Dương Quảng, vì thế dành được sự chiếu cố của Dương Quảng, dần dần đã có được xu thế thay thế Dương Tố. Mỗi ngày quan viên tới cửa thăm hỏi liên tiếp không ngừng, các triều thần đều hi vọng có thể đáp lên chiếc thuyền được Thánh Thượng sủng ái của Vũ Văn Thuật.
Gần như tất cả các triều quan Đại Tùy đều biết Vũ Văn Thuật có hai sở thích lớn. Một là cực kỳ tham tiền tài. Rất sớm từ những năm Khai Hoàng, của cải riêng của gã đã vô cùng lớn, tiền vàng và châu báu được mật giấu thì vô số kể. Thứ hai là thích nhận con nuôi. Nghe đồn gã có ba nghìn con nuôi, ai ai cũng là người có võ nghệ cao cường. Nhưng điểm này lại khiến Tiên đế Dương Kiên có chút không vui, nên Vũ Văn Thuật đã kiềm chế đi rất nhiều. Nhưng cùng với việc Dương Quảng đăng cơ, ham mê thu nhận con nuôi của Vũ Văn Thuật lại bắt đầu bành trướng.
Lúc này, trong ngoại thư phòng của Vũ Văn Thuật, Binh bộ Viên ngoại lang là Vương Thế Sung đang báo cáo tình hình Võ Cử hôm nay với Vũ Văn Thuật.
Tổ tiên của Vương Thế Sung là người Hồ ở Tây Vực, về sau dời đến huyện Tân Phong – Quan Trung. Trên lý lịch của y ghi mình là người Tân Phong – Tây Kinh. Vương Thế Sung tuổi chừng 27,28, thân thể cao lớn khôi ngô, tóc quăn, tướng mạo oai vệ. Xuất thân là Tả dực vệ, lấy quân công tôn phong Nghi Đồng, bởi vì y rất giỏi cầu cạnh, hơn nữa miệng lưỡi khéo léo, hiểu binh thư pháp luật, đã vươn lên tiến vào hàng ngũ triều quan, được phong là Binh bộ Viên Ngoại Lang.
Vương Thế Sung cũng rất có tầm nhìn, khi mọi người đều theo đuổi và tán tụng Dương Tố, y đã cảm thấy Dương Tố có hiềm nghi công cao lấn chủ, theo ông ta sẽ không có tiền đồ. Y liền chuyển thế và đầu nhập vào Vũ Văn Thuật, giở hết các thủ đoạn tâng bốc nịnh hót, dần dần trở thành tâm phúc của Vũ Văn Thuật. Nếu không phải Vũ Văn Thuật không dám nhận triều quan làm con nuôi, lúc này y đã sớm là đại thái bảo của Vũ Văn Thuật rồi.
Lần Võ Cử này, Vương Thế Sung và vài đồng sự khác phụ trách Ất bảng. Bởi vì y rất có năng lực, tất cả mọi chuyện y đều sắp xếp một cách thỏa đáng, đã dần dần trở thành chủ đạo của lần Võ Cử bảng Ất này. Trên danh nghĩa y nghe theo mệnh lệnh của Binh Bộ Thị Lang – Lý Cương, nhưng thực tế Vũ Văn Thuật mới là người quyết sách phía sau màn.
- Hôm nay đã thi cưỡi ngựa bắn tên, tất cả có một nghìn sáu trăm thí sinh. Ti chức bước đầu thống kê một chút, thí sinh thi được trên tám điểm có 544 người…
Vũ Văn Thuật không hứng thú lắm với cái này, gã ngáp một cái, xua tay, nói:
- Hơn một trăm người ta đề cử, thi thố ra sao?
- Bọn họ đều thi được trên tám điểm, có thành tích cá biệt hơi thấp. Ti chức cũng đã nâng điểm cho bọn họ rồi, trong số người Đại tướng quân đề cử, còn có 47 người đạt điểm tối đa.
Vũ Văn Thuật rất hài lòng với sắp xếp của Vương Thế Sung, thu tiền của người ta, thay người ta giải nạn. Gã thu của người ta nhiều tiền như thế, hiển nhiên phải giúp người ta thi qua.
- Ngày mai thi binh khí cũng quan trọng, ngươi phải sắp xếp cho tốt. Những người này của ta đều do ngươi chủ khảo, phải bảo đảm bọn họ ai cũng chín điểm trở lên.
- Đại tướng quân an tâm, ti chức đã sắp xếp xong, bảo đảm không có vấn đề gì ạ.
Lúc này, Vương Thế Sung do dự một chút, nói:
- Lần trước Đại tướng quân nói tốt nhất là tăng thêm một môn binh pháp, nhưng Lý Thị Lang cương quyết phản đối. Ti chức nghe nói Thánh Thượng cũng đồng ý với kiến nghị của ông ta, bảng Ất hủy bỏ binh pháp, chỗ này có chút không dễ làm đâu ạ!
- Cái này ta biết, Lý Cương lo lắng có người tiết lộ đề thi, ảnh hưởng công bình, hủy bỏ thì hủy bỏ chứ sao! Cho nên mấu chốt là môn thi binh khí ngày mai, bảng Ất tất cả chỉ có 200 chỉ tiêu, ngươi chí ít phải bảo đảm cho ta một nửa.
Vương Thế Sung trong lòng cảm thấy hơi khó làm, trên tay y còn có hai mươi mấy ân tình, vài đồng sự của y cũng có ân tình của họ, cộng dồn lại đã có bảy mươi, tám mươi người rồi. Mà Vũ Văn Thuật lòng tham không đáy, phút chốc đã muốn lấy đi 100 danh ngạch, vậy cuối cùng để lại cho các quân nhân khác, chỉ dư ra hai mươi, ba mươi danh ngạch, sự gian dối này có chút quá rõ ràng.
- Sao, ta nói không có tác dụng sao?
Vũ Văn Thuật nhìn ra sự do dự của Vương Thế Sung, có chút bất mãn nói.
Vương Thế Sung sợ tới mức vội vàng khom người nói:
- Ti chức một chút cũng không có vấn đề, chỉ có điều có chút lo lắng Thánh Thượng…
Vương Thế Sung vô cùng khéo đưa đẩy, y lo lắng làm tới mức quá đáng, ngộ nhỡ lớn chuyện, Vũ Văn Thuật sẽ ném y ra làm kẻ chịu tội thay.
- Phía Thánh Thượng không cần lo lắng, loại Võ Cử này không giống như kỳ thi văn, có nhược điểm là bài thi. Thi khảo Võ Cử, mỗi người đều có lúc phát huy thất thường, nhất là thi binh khí, người có thể nói là sai hết. Chỉ cần ngươi làm mọi việc một cách nghiêm mật, Thánh Thượng cũng không thể nói gì được.
- Vâng! Ti chức hiểu rồi ạ.
Vũ Văn Thuật lại nghĩ tới một chuyện, cườivà nói:
- Hôm nay cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung, có gì đặc sắc không?
- Có! Có một người.
Vương Thế Sung mở hồ sơ ra, nói:
- Hôm nay gió rất lớn, ảnh hưởng đến sự phát huy của các thí sinh. Kết quả chỉ có một người cưỡi ngựa bắn cung chuẩn xác, được mười điểm duy nhất, người này là Tần Quỳnh, người huyện Lịch Thành – Tề Châu.
- Người này có bối cảnh gì không?
- Ti chức đã đặc biệt điều tra, người này không có bối cảnh gì. Ông nội, cha làm qua chức quan nhỏ triều Tề, tuy nhiên trong nhà rất có của cải, thích kết giao anh hùng, võ nghệ rất cao cường.
- Nhà có của cải, còn thích kết giao anh hùng!
Vũ Văn Thuật cười cười,
- Người như vậy ta thích.
Vương Thế Sung là người am hiểu ý nguyện của người khác, biết Vũ Văn Thuật lại động đến ý thu nhận con nuôi, bèn cười nói:
- Bằng không Ti chức thay Đại tướng quân nói một câu xem sao?
- Ngươi là giám khảo, tốt nhất không nên ra mặt. Chuyện này để con trai ta đi làm, ngươi để lại khảo điệp của người này rồi đi bận việc của người đi!
- Vậy ti chức xin cáo từ!
Vương Thế Sung để khảo điệp của Tần Quỳnh lại, khom người hành lễ rồi lui ra. Vương Thế Sung vừa đi, người con thứ ba Vũ Văn Trí Cập liền kích động đi vào trong thư phòng,
- Phụ thân, có thu hoạch tốt!
Vũ Văn Thuật mặt trầm xuống,
- Ta đã nói với con như thế nào?
Vũ Văn Trí Cập lúc này mới nhớ ra nên gõ cửa trước, có được sự đồng ý sau đó mới được vào. Y nhất thời hưng phấn mà quên mất, liền vội cúi đầu:
- Phụ thân, con biết sai rồi ạ.
- Thái độ biết sai của con rất tốt, nhưng không thể dạy mãi không sửa. Những chuyện nhỏ như thế này không chú ý, con cũng sẽ giống với đại ca của con, gây ra đại họa.
Vũ Văn Thuật là chỉ chuyện Vũ Văn Hóa Cập tự mình tiết lộ bí mật với Hán Vương Dương Lượng. Vũ Văn Hóa Cập ghen tị Dương Tố giành được chủ soái, bèn muốn mượn tay Dương Lượng hại chết Dương Nguyên Khánh, nên đã lộ ra nhiệm vụ U Châu của Dương Nguyên Khánh với Dương Lượng.
Chuyện này Vũ Văn Thuật căn bản không biết, cho đến hôm qua Hoàng đế Dương Quảng có ý như vô ý nhắc đến chuyện này, Vũ Văn Thuật mới biết con trai gã làm chuyện ngu xuẩn. Gã tạ tội với Dương Quảng, và thỉnh cầu trừ bỏ tước vị của Vũ Văn Hóa Cập, mới khiến Dương Quảng không tiếp tục truy cứu chuyện này.
Trong ba người con trai, chỉ có con thứ Vũ Văn Sĩ Cập khiến gã vừa lòng. Không chỉ có học thức tốt, hơn nữa là Phò mã đương triều. Người vợ là công chúa Nam Dương cũng rất hiếu thuận cha mẹ chồng, khiến Vũ Văn Thuật rất thích.
Gã không hi vọng người con thứ ba là Vũ Văn Trí Cập cũng phạm sai lầm lớn như con cả, nên bắt đầu ước thúc y, phải khiến y dưỡng được thói quen mọi việc đều bẩm báo với gã.
- Nói đi! Thu hoạch gì?
Sự tức giận của Vũ Văn Thuật với con trai đã tiêu bớt vài phần.
- Bẩm báo phụ thân, hôm nay có mười thí sinh hi vọng nhận được sự giúp đỡ của phụ thân, đều là con cháu quý tộc.
- Bọn họ bỏ ra bao nhiêu tiền?
Vũ Văn Thuật đối diện với tiền tuyệt đối không hàm hồ.
- Một người bỏ ra một nghìn hai trăm xâu tiền, bảy người khác mỗi người bỏ ra một nghìn xâu tiền, còn có hai người bỏ ra tám trăm xâu tiền.
- Hai người tám trăm xâu bỏ qua, nói là ta không quan tâm đến chuyện Võ Cử.
- Nếu bọn họ nguyện ý tăng thêm hai trăm xâu tiền thì sao ạ?
- Thêm cũng không được, đấy là vấn đề thái độ, ta không chấp nhận!
Vũ Văn Thuật không chỉ muốn tiền, đồng thời cũng muốn sĩ diện. Từ tiền gã có thể nhìn thấy mức độ tôn trọng người khác dành cho gã, người không tôn trọng gã, gã sẽ thờ ơ.
- Con hiểu rồi, con sẽ đi khước từ.
Vũ Văn Trí Cập xoay người định đi, Vũ Văn Thuật lại gọi y lại, gã đem khảo điệp của Tần Quỳnh đưa cho con trai:
- Đi đưa người này đến phủ cho ta.
Vũ Văn Trí Cập hiểu tâm tư của cha, y hành lễ, quay người và đi.
Vũ Văn Thuật trầm tư một lát, gã cảm thấy cần thiết phải nói chuyện lại với con cả. Đi ra tơi cửa, gã nói với thị vệ:
- Đi bảo trưởng công tử đến tìm ta.
…
Một lát, Vũ Văn Hóa Cập đi vào. Lúc này Vũ Văn Hóa Cập đã chuyển quân theo văn, đảm nhiệm chức Thái Phó Thiếu Khanh, chủ quản mã chính Đại Tùy. Có thể nói số làm quan, con đường làm quan đắc ý, không ngờ hôm qua cha y hạ triều quay về, lại mắng y một trận té tát.
Vũ Văn Hóa Cập vì thế mới biết chuyện y tiết lộ cho Dương Lượng đã bị lộ. Mấy tháng trước, Thánh Thượng cuối cùng quyết định do Dương Tố làm chủ soái tấn công Dương Lượng, mà không dụng cha y. Điều này khiến Vũ Văn Hóa Cập đố kỵ vô cùng, để gây trở ngại cho Dương Tố, y bèn phái người tiết lộ nhiệm vụ Dương Nguyên Khánh đi U Châu cho Dương Lượng. Cho dù về sau không thành công, nhưng cũng không có tổn thất gì với Vũ Văn Hóa Cập.
Không ngờ sự việc cách đó mấy tháng, chuyện này đột nhiên lại bại lộ, khiến Vũ Văn Hóa Cập trở tay không kịp. Nghe nói cha y đã tạ tội với Thánh Thượng, chuẩn bị phế bỏ tước vị của y. Điều này làm cho Vũ Văn Hóa Cập vừa sợ vừa giận, bèn cáo ốm không thiết triều, nguyên cả một ngày y nhốt mình trong phòng uống rượu.
- Phụ thân, tìm con có chuyện gì không ạ?
Vũ Văn Hóa Cập trong lòng rất căm hận cha mình.
- Ngồi đi!
Vũ Văn Thuật cũng cảm nhận được sự bất mãn trong lòng con trai. Gã cũng có thể hiểu được, 30 tuổi, đường đường là Thái Phó Tự Thiếu Khanh còn bị mắng một trận vuốt mặt không kịp, trong lòng con trai có oán có hận cũng là chuyện có nguồn gốc của nó.
Vũ Văn Hóa Cập ngồi xuống đối diện cha mình, cúi đầu không nói. Vũ Văn Thuật cười, quyết định bắt đầu từ một đề tài mà cả hai cùng thấy hứng thú.
- Con cảm thấy nhược điểm lớn nhất trong con người Thánh Thượng là gì?
Quả nhiên, sự hứng thú của Vũ Văn Hóa Cập đã bị hấp dẫn. Y trầm ngâm giây lát, nói:
- Con cảm thấy Thánh Thượng có chút chỉ vì cái trước mắt, từ việc người rời đô đến Lạc Dương là có thể nhìn ra.
- Con đã nói đúng một phần, không chỉ là vì lợi trước mắt, Nhược điểm lớn nhất của Thánh Thượng là không nghe lời can gián, bảo thủ. Vì sao ta yêu cầu phế chức vị của con, vì ta biết, người sẽ không phế chức vị của con. Nếu chúng ta không bày tỏ ra thái độ nhận sai đầy đủ, ngược lại sẽ làm tức giận người, con hiểu không?
Vũ Văn Hóa Cập ngạc nhiên,
- Ý của phụ thân là, con sẽ không bị phế chức vị sao ạ?
- Không! Nhưng Thánh Thượng cũng phải tỏ thái độ với Dương Tố. Cho nên chúng ta cần phải cho Thánh Thượng một kiến giải, và con phải giết một người để nói rõ với Thánh Thượng.
- Phụ thân muốn giết ai ạ?
Vũ Văn Hóa Cập cảm thấy ý nghĩ của mình có chút không theo kịp với cha.
- Con không phải có một tiểu thiếp tên là Vân Nương sao? Ta nhớ phụ thân của cô ta từng là tiểu lại của Hán Vương phủ, đúng chứ!
- Phụ thân muốn con giết Vân Nương?
Vũ Văn Hóa Cập giật mình kinh hãi, Vân Nương lại là tiểu thiếp mà y yêu nhất, sao có thể giết cô ta!
- Phụ thân, chuyện này không liên quan đến nàng, không thể giết nàng. Chuyện này con có thể nhận tội.
- Tên khốn khiếp nhà ngươi!
Vũ Văn Thuật bỗng nhiên nổi giận, gã xông lên trước tát Vũ Văn Hóa Cập một cái ngã lăn ra đất, chỉ vào mặt y chửi ầm lên:
- Đồ ngu xuẩn, ta không có thứ chó chết thấp kém không tiền đồ như ngươi!
Gã đi đến bên cửa, kéo mở cửa nói với thị vệ đứng bên ngoài:
- Toàn bộ rời đi cho ta!
Mười mấy thị vệ lần lượt lui ra, Vũ Văn Thuật đóng cửa. Gã quay lại đã thấy con trai đứng dậy, mắt chứa đầy thù hận. Gã cũng cảm thấy bản thân quá nóng vội một chút.
- Hóa Cập, con là đứa con cả của ta, đã 30 tuổi rồi. Ta hi vọng con có thể trở thành người kế thừa gia tộc Vũ Văn thực sự, không muốn vì một nữ nhân mà mất đi hi vọng của gia tộc Vũ Văn.
- Nhưng thưa phụ thân, xin thứ cho con nói thẳng.
Vũ Văn Hóa Cập cũng bất cứ giá nào, y giương cổ nói:
- Phụ thân luôn miệng nói, đừng để cho người khác tóm được điểm yếu, trách cứ con để lộ bí mật, thế còn phụ thân thì sao? Phụ thân không phải cũng thao túng Võ Cử, công khai nhận tiền hối lộ còn gì? Phụ thân lại không sợ Thánh Thượng nổi giận, khai đao với phụ thân ư?
Vũ Văn Thuật trừng mắt nhìn y,
- Cho nên nói con ngây thơ, một chút cũng không hiểu trò chơi quyền lực.
Vũ Văn Thuật cảm thấy vô cùng thất vọng với con trai. Tốt xấu gì cũng là trọng thần của triều đình, Thái Phó Thiếu Khanh nhưng đầu óc, lời nói và hành động của y lại giống như sự non nớt mới vào quan trường. Vũ Văn Thuật không có cách nào khác, gã là cha, đối với sự không hiểu chuyện của con trai, gã có nghĩa vụ khiến con trai trở nên thành thục, hiểu chuyện.
Vũ Văn Thuật chậm rãi ngồi xuống, gã muốn bản thân mình tỉnh táo lại trước. Trong phòng trở nên trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Vũ Văn Thuật mới chậm rãi nói:
- Hóa Cập, con có biết tổ tiên của con là ai không?
- Con biết ạ, là Thái Tổ Văn Hoàng đế vương triều Bắc Chu.
Người Vũ Văn Hóa Cập nói tới là người kiến lập thực tế của vương triều Bắc Chu, tổ tiên của gia tộc Vũ Văn – Vũ Văn Thái. Vũ Văn Thuật gật gật đầu,
- Vậy vương triều Đại Tùy bây giờ là giang sơn cướp từ tay của ai.
- Ý phụ thân là, gia tộc Vũ Văn của chúng ta sao?
Vũ Văn Hóa Cập bắt đầu dần dần theo kịp suy nghĩ của cha, y đã có chút hiểu được cha mình muốn nói gì rồi.
Vũ Văn Thuật thấy ánh sáng lóe lên trong mắt con trai, biết y đã bắt đầu lĩnh ngộ, gã lại tiếp tục nói:
- Bắt đầu từ tiên đế Dương Kiên, bề ngoài, Dương Kiên đã không còn so đo với di tự (đời sau, con cháu còn lại sau khi mất) Bắc Chu, trên thực tế ông ta muốn bất kỳ một con cháu nào của vương triều đều phải cảnh giác gia tộc Vũ Văn. Ta ăn hối lộ trái pháp luật, lừa gạt, chiếm lượng lớn đất đai, Ngự sử không biết đã buộc tội ta bao nhiêu lần, nhưng ta lại không bị bất cứ hình phạt nào. Ta liền hiểu ra, kỳ thật Dương Kiên đã hi vọng ta như vậy, ông ta hi vọng ta tự hủy danh dự, hi vọng ta ham hưởng lạc. Ngược lại, nếu ta thanh liêm cao cả, đức cao vọng trọng, vậy ta sớm đã bị ông ta giết rồi. Hóa Cập, con cũng vậy, con bề ngoài gây chuyện sinh sự, dọa nam nạt nữ, được xưng là đệ tam ác của kinh thành, con cho rằng ta không biết sao? Tại sao ta không quản con? Bởi vì ta cảm thấy con làm như vậy, có lợi cho việc khiến Hoàng đế xem thường con, sẽ không có cảnh giác với con.
Vũ Văn Hóa Cập trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, kỳ thật ở bên ngoài làm xằng làm bậy chính là bản tính, căn bản lại không được sâu xa như cha nghĩ.
- Vậy chúng ta tiếp tục nói về chuyện con tiết lộ cho Dương Lượng. Kỳ thật cho dù chúng ta không phải gia tộc Vũ Văn, là một đại thần bình thường, ở đây cũng có một vấn đề về chuẩn mực. Ta thu nhận hối lộ, thao túng Võ Cử, nhiều nhất là dẫn đến sự bất mãn cho Hoàng đế, sẽ răn dạy ta vào câu, hoặc là phạt bổng một năm. Nhưng Dương Lượng là tạo phản, con lộ bí mật cho thân vương tạo phản, điều này khiến chúng ta có hiềm nghi cấu kết với Dương Lượng. Chuyện này đối với bất kỳ Hoàng đế nào cũng không thể dễ dàng tha thứ, huống chi gia tộc Vũ Văn chúng ta là gia tộc đặc thù. Đương kim Hoàng đế là một người cực kỳ ẩn nhẫn, biến cố ở Nhân Thọ cung, người không xử phạt bất kỳ ai, nhưng con cũng thấy rồi, một vụ án ám sát Tấn Vương, ông ta đã thu dọn bao nhiêu người?
Vũ Văn Hóa Cập dần dần hiểu được ý tứ của cha,
- Ý của phụ thân là, sẽ có một ngày, gia tộc Vũ Văn chúng ta sẽ đoạt lại giang sơn của Bắc Chu sao?
Vũ Văn Thuật chậm rãi gật đầu:
- Ta ký thác hi vọng lên ba huynh đệ các con.
Tác giả :
Cao Nguyệt