Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 149: Tề vương Cung phụng
- Cái này là cho muội sao?
Nữu Nữu lấy từ trong túi ra một thanh kiếm chế tạo bằng già sa lưu tinh thiết, ngạc nhiên mừng rỡ hỏi.
Đây thực ra là một thanh đoản kiếm, lưỡi kiếm dài một thước hai, cán dài ba tấc, cầm lên tay không nặng cũng không nhẹ, rất phù hợp cho nữ sử dụng, Dương Nguyên Khánh cười nói:
- Muội rút ra xem đi!
Nữu Nữu nhẹ nhàng rút từ vỏ kiếm ra, chỉ thấy ánh sáng lạnh lấp lánh, sắc bén dị thường. Nàng sờ sờ vào lưỡi kiếm cảm thấy chất liệu của thân kiếm lạnh lạnh một cách độc đáo. Bỗng nhiên nàng vung lên một cái chém thẳng vào cái cuốc bên cạnh, một tiếng “xoẹt” phát ra, cán cuốc bằng gỗ được cắt làm hai.
- Muội thích không?
Dương Nguyên Khánh có thể cảm nhận được trong lòng Nữu Nữu rất vui sướng.
- Thích!
Trong lòng Nữu Nữu vô cùng thích thú, thanh kiếm này nàng thích không muốn rời, nàng lập tức đeo vào bên hông rồi lại cười hỏi:
- Còn có quà gì nữa không?
- Còn có một cái túi xách và một đôi giày da đế mềm, đều được làm từ da nai tốt nhất đấy, ở Kinh thành không mua được đâu.
Nữu Nữu không tìm thấy chiếc túi xách và giầy da mà lại lấy ra tấm da cáo trắng Bắc cực, mắt sáng rực lên ngạc nhiên hỏi:
- Nguyên Khanh ca ca, cái này cũng là cho muội à?
- Muội đúng là con quỷ tham lam!
Dương Nguyên Khánh không nhịn được cười rồi gõ vào trán nàng một cái,
- Cái đó là để cho thím, bên trong còn có một đôi vòng tay cũng là để cho thím, muội chỉ có cái túi xách và đôi giầy vải thôi, không còn cái gì nữa.
Nữu Nữu lấy tấm da cáo trắng Bắc cực ra quàng vào cổ mình, nàng lại tìm thấy một cái túi da nhỏ đựng đôi vòng tay. Lấy đôi vòng tay phỉ thúy đó ra rồi ngắm một cách kỹ càng rồi không do dự đeo luôn vào tay mình. Nàng đi nhanh tới phòng giữa đứng trước gương ngắm đi ngắm lại, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi như hoa thủy tiên.
- Muội lấy hết, những cái này đều là những thứ muội thích.
Dương Nguyên Khánh nhìn thấy tấm da cáo trắng Bắc cực quàng trên cổ nàng hiện ra một vẻ vô cùng xinh đẹp. Dương Nguyên Khánh không ngừng tán thưởng.
- Tấm da cáo này vẫn là để cho thím, mùa đông thím sợ lạnh, sau này huynh sẽ kiếm cho muội tấm khác. Nếu muội có hứng thú thì huynh dẫn muội đi Âm sơn săn một con cáo lửa để lấy da.
- Vậy chúng ta thống nhất như vậy đi, huynh sẽ dẫn muội đi Âm sơn săn thú!
Mắt Nữu Nữu sáng lên như ngọc mang theo sự mong chờ.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu,
- Chỉ cần thím đồng ý thì huynh sẽ dẫn muội ra ngoài đi săn.
Nữu Nữu vui sướng nhảy cẫng lên,
- Chỉ cần là huynh đưa muội đi thì mẹ nhất định sẽ đồng ý!
Nàng bỏ tấm da cáo và vòng tay xuống, nghiêng đầu nghĩ một chút,
- Hay là tấm da cáo này tặng cho cô tổ mẫu còn vòng tay thì tặng mẹ, coi như là huynh hiếu kính với cô tổ mẫu, huynh thấy như vậy được không?
- Cái này tùy muội, tặng cho bà ấy cũng được, chỉ cần thím và muội vui vẻ huynh không có ý kiến gì.
Nữu Nữu suy nghĩ lại cẩn thận, nàng cảm thấy trong lòng Dương Nguyên Khánh có chút không vui, càng cảm thấy phải nói cho hắn biết tầm quan trọng của cô tổ mẫu.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào mắt Dương Nguyên Khánh và thành khẩn nói:
- Nguyên Khánh ca ca, huynh không biết cô tổ mẫu đã giúp mẹ và muội như thế nào đâu. Bốn năm trước muội và mẹ trở về Thẩm gia ở Giang Nam thì gặp một đám lang sói, không thì là bọn bất lương, họ chiếm mất nhà và ruộng mà ông ngoại để lại cho muội và mẹ. Đúng lúc cô tổ mẫu cũng trở về Thẩm gia, bà triệu tập người của gia tộc lại và mắng cho bọn họ một trận, bọn họ chỉ có thể trả lại nhà và ruộng trả lại hai mẹ con muội thì mẹ con muội mới có thể tiếp tục sống. Lúc đó trên người hai mẹ con muội không có một đồng tiền nào, cánh tay của mẹ còn chưa chữa khỏi. Sau đó cô tổ mẫu luôn chăm sóc hai mẹ con muội, đến cả việc muội đi Hành Sơn học võ cũng là do bà sắp xếp. Nguyên Khánh ca ca, muội đã coi bà là bà ngoại của mình rồi.
Lời nói này của Nữu Nữu cũng làm cho Dương Nguyên Khánh cảm động, hắn gật gật đầu,
- Tấm da cáo đó tặng cho cô tổ mẫu đi, huynh sẽ tự đi săn cho thím một tấm khác.
Lúc này Dương Nguyên Khánh mới nghĩ tới một chuyện vội vàng hỏi:
- Nữu Nữu, muội ở chỗ nào vậy?
- Muội và cô tổ mẫu ở Vạn Xuân trà trang chợ Đô Hội, đó là nơi do một người cô nhi (trẻ mồ côi) mà bà nuôi dưỡng mở ra, huynh có thể tới đó tìm muội, muội sẽ ở lại Kinh Thành một thời gian.
Nữu Nữu lại cười khanh khách hỏi hắn,
- Nguyên Khánh ca ca, vậy huynh ở chỗ nào? Không phải là ở Dương phủ chứ?
Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu,
- Mấy hôm trước thì ở đây nhưng hôm nay huynh chuẩn bị chuyển chỗ ở. Huynh có một ngôi nhà ở phường Quang Phúc, vốn định để muội và thím ở đó. Hai hôm nay đang thu dọn lại, ngày kia là có thể vào ở, muội và cô tổ mẫu chuyển tới đó ở đi.
Nữu Nữu thấy Nguyên Khánh đều suy nghĩ cho mình và mẹ một cách chu đáo, trong lòng nàng lại rất vui mừng, cúi đầu xuống thấp giọng nói:
- Nguyên Khánh ca ca, cảm ơn huynh!
Nguyên Khánh giật giật bím tóc của nàng cười nói:
- Đều là người một nhà, cảm ơn gì chứ.
Hắn thấy Nữu Nữu mặc chiếc váy dài có hơi cũ, chiếc trâm cài trên đầu cũng là chiếc trâm song phượng đêm nguyên tiêu năm đó mua cho nàng. Bản thân hắn mặc quần áo cũ không sao nhưng Nữu Nữu mặc quần áo cũ làm cho hắn cảm thấy đau lòng, bèn cười nói:
- Nữu Nữu, hôm nay muội có rảnh không?
- Có ạ!
Nữu Nữu nháy đôi mắt trong veo, cười như hoa lại hỏi:
- Huynh muốn đưa muội đi đâu chơi đây?
Nguyên Khánh nhéo mũi nàng một cái cười tủm nói:
- Huynh dẫn muội đi mua cháo đường!
Hắn kéo tay nàng,
- Đi, đi lấy tiền với huynh.
- Nguyên Khánh ca ca, đi lấy tiền ở đâu?
- Đi hoàng cung, Hoàng đế còn nợ huynh năm trăm lượng vàng!
Nguyên Khánh kéo này nàng chạy ra ngoài cửa tây.
Dương Nguyên Khánh dẫn theo Nữu Nữu ra khỏi Dương phủ, hắn để Nữu Nữu chờ một chút, tự tới chuồng ngựa dắt ngựa. Khi hắn dắt ngựa ra trước cửa tây thì phát hiện có thêm một người nữa, một người đàn ông cưỡi ngựa đang nói chuyện với Nữu Nữu. Người này khoảng 24, 25 tuổi, dáng người khôi ngô tuấn tú, y để một bộ râu màu đỏ, dường như đang muốn Nữu Nữu đi cùng nhưng Nữu Nữu không chịu.
Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nhận ra người này, hắn đã từng gặp qua, y là một trong bốn cận vệ của Tề vương Dương Giản, bộ râu màu đỏ trên mặt để lại ấn tượng sâu sắc cho Dương Nguyên Khánh.
- Nữu Nữu, ai vậy?
Dương Nguyên Khánh dắt ngựa lên trên hỏi.
- Nguyên Khánh ca ca, đây là đại sư huynh của muội, y họ Trương, huynh có thể gọi là Trương Tam!
Nữu Nữu cười giới thiệu cho hắn.
Dương Nguyên Khánh chắp tay thảnh nhiên cười nói:
- Thì ra là Trương cung phụng, ngượng mộ đã lâu!
Thân hình người đàn ông kia khẽ run lên, ánh mắt như điện sắc bén nhìn Dương Nguyên Khánh nhưng rất nhanh chóng ánh mắt y lại dịu xuống, cũng chắp tay cười nói:
- Đâu có! Đâu có! Âm sơn phi tướng mới làm người khác ngưỡng mộ từ lâu.
- Các huynh đang nói gì vậy?
Nữu Nữu vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
Người đàn ông kia cười cười,
- Sư muội, huynh và Dương tướng quân đã từng gặp nhau, Dương tướng quân là lãnh tướng biên cương nổi tiếng, biệt danh là Âm sơn phi tướng. Hôm qua còn so tài bắn cung với người Cao Cú Lệ và Đột Quyết được Hoàng đế ngự khẩu phong cho Thiên hạ đệ nhất tiễn, bây giờ là người nổi tiếng nhất Kinh thành đấy.
- Vậy còn đại sư huynh? Huynh đã làm cung phụng cái gì?
Ánh mắt Nữu Nữu vô cùng cảnh giác nhìn y.
- Một việc kém cỏi mà thôi, là Trần thúc thay huynh sắp xếp.
Người đàn ông đó thản nhiên cười chuyển sang nói chuyện khác,
- Sư muội, muội muốn đi cùng huynh không?
Nữu Nữu lắc đầu,
- Muội đi cùng Nguyên Khánh ca ca, huynh tự đi đi!
- Được, vậy chúng ta gặp lại sau.
Người đàn ông đó quay sang Dương Nguyên Khánh chắp tay nói,
- Dương lão đệ, có cơ hội xin thỉnh giáo đệ!
- Không sao, ta lúc nào cũng sẵn sàng!
Dương Nguyên Khánh cũng chắp tay giơ lên, người đàn ông đó cho ngựa quay đầu rồi đi. Ánh mắt Nguyên Khánh nhìn theo chiếc cung trường treo ở yên ngựa của y. Dù sao cũng không kém chiếc cung của hắn là bao, chí ít cũng là tam thạch cung, còn cả ống tên kia nữa, cũng là những chiếc lông vịt hoang cao cấp được chỉnh sửa gọn gàng làm cho hắn có chút suy nghĩ.
- Nguyên Khánh ca ca, chúng ta đi thôi!
Nữu Nữu cười nói.
- Được, đi thôi!
Dương Nguyên Khánh có chút không yên lòng, xoay người lên ngựa, trong đầu vẫn nghĩ đến chiếc mũi tên lông vịt hoang kia.
- Nguyên Khánh ca ca!
Nữu Nữu tức giận dậm chân,
- Huynh định để muội chạy theo huynh à?
Dương Nguyên Khánh lúc này mới phản ứng lại, hắn gãi gãi đầu, áy náy nói:
- Huynh thất thần rồi!
Hắn xoay người xuống ngựa nhìn xung quanh một lát, thấy một chiếc xe bò ở phía góc đường, liền giơ tay lên vẫy. Rất nhanh chóng chiếc xe bò tiến đến, người đánh xe bò cười nói:
- Công tử, cần đi xe sao?
Bình thường trong điếm có cho thuê xe ngựa hoặc là ngựa, ở trên đường này vừa đúng gặp xe bò nhưng cũng rất ít gặp, hắn cũng coi như là may mắn, Nữu Nữu thấy xe bò cũng sạch sẽ liền chui vào trong.
Lão đánh xe cũng ngồi lên xe, nhẹ nhàng giương cung xe bò chậm rãi đi,
- Công tử, chúng ta đi đâu đây?
Dương Nguyên Khánh xoay người lên ngựa nói:
- Đi Chu Tước môn!
- Nguyên Khánh ca ca, huynh gặp sư huynh của muội ở đâu vậy?
Nữu Nữu kéo cửa sổ xe ra hỏi.
- Ở một trạm nghỉ chân.
Vẻ mặt Dương Nguyên Khánh có vẻ mất tự nhiên, hắn lại không kìm nổi hỏi:
- Nữu Nữu, đại sư huynh của muội tên là gì, là người ở đâu?
- Huynh ấy tên là Trương Trọng Kiên, người Dương châu.
- Vậy hôm qua muội ở cùng y suốt à?
Dương Nguyên Khánh lại dường như không có việc gì hỏi.
- Không, muội sao có thể ở cùng y suốt chứ.
Nữu Nữu lại nhìn hắn một cái,
- Nguyên Khánh ca ca, huynh hỏi những chuyện này làm gì?
- Không có gì, huynh chỉ tiện miệng hỏi thôi.
Nữu Nữu lại lặng lẽ nhìn vẻ mặt hắn, trong lòng nàng rất mẫn cảm, nàng đã cảm thấy sự không tự nhiên của Dương Nguyên Khánh. Từ lúc đại sư huynh của nàng xuất hiện, hắn có vẻ thất thần, nàng nhẹ cắn môi thấp giọng hỏi:
- Nguyên Khánh ca ca, huynh đừng có nghĩ ngợi nhiều, đại sư huynh của muội kỳ thực là một tộc huynh!
Những lời nói này làm tim Nguyên Khánh nhảy “bừng” lên một tiếng, lời nói này của Nữu Nữu là có ý gì? Hắn quay đầu lại nhìn Nữu Nữu thì phát hiện mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt trốn tránh, cúi đấu xuống kéo cửa sổ “rầm” một cái vào.
Không biết vì sao trong lòng Dương Nguyên Khánh lại cảm thấy thoải mái, khối đá nặng trĩu trong lòng bỗng nhiên biến mất.
Hắn cũng mỉm cười,
- Nữu Nữu, muội còn nhớ không? Lúc trước huynh có nói là sẽ mua cho muội một cây trâm cài bằng vàng.
- Sao muội không nhớ chứ!
Âm thanh oán giận của Nữu Nữu trong xe truyền ra,
- Kết quả huynh mua cho muội cây trâm bằng đồng, muội đã cài nó 7 năm rồi, hôm nay huynh nhất định phải đổi một cây trâm vàng cho muội.
Dương Nguyên Khánh cười lớn nói:
- Không vấn đề gì! Hôm nay huynh sẽ mua cho muội 100 cây trâm vàng.
- Đúng rồi, Nguyên Khánh ca ca, cái khóa tướng quân năm đó muội tặng huynh đâu?
- Cái khóa đồng đó à! Huynh tặng người khác rồi.
- Huynh!...
Nữu Nữu lại kéo cửa sổ ra, vẻ mặt không vui nói:
- Huynh tặng cho ai rồi?
Dương Nguyên Khánh lại cởi bỏ cúc cổ áo vạch ra chiếc khóa đồng từ bên trong!
Nữu Nữu lấy từ trong túi ra một thanh kiếm chế tạo bằng già sa lưu tinh thiết, ngạc nhiên mừng rỡ hỏi.
Đây thực ra là một thanh đoản kiếm, lưỡi kiếm dài một thước hai, cán dài ba tấc, cầm lên tay không nặng cũng không nhẹ, rất phù hợp cho nữ sử dụng, Dương Nguyên Khánh cười nói:
- Muội rút ra xem đi!
Nữu Nữu nhẹ nhàng rút từ vỏ kiếm ra, chỉ thấy ánh sáng lạnh lấp lánh, sắc bén dị thường. Nàng sờ sờ vào lưỡi kiếm cảm thấy chất liệu của thân kiếm lạnh lạnh một cách độc đáo. Bỗng nhiên nàng vung lên một cái chém thẳng vào cái cuốc bên cạnh, một tiếng “xoẹt” phát ra, cán cuốc bằng gỗ được cắt làm hai.
- Muội thích không?
Dương Nguyên Khánh có thể cảm nhận được trong lòng Nữu Nữu rất vui sướng.
- Thích!
Trong lòng Nữu Nữu vô cùng thích thú, thanh kiếm này nàng thích không muốn rời, nàng lập tức đeo vào bên hông rồi lại cười hỏi:
- Còn có quà gì nữa không?
- Còn có một cái túi xách và một đôi giày da đế mềm, đều được làm từ da nai tốt nhất đấy, ở Kinh thành không mua được đâu.
Nữu Nữu không tìm thấy chiếc túi xách và giầy da mà lại lấy ra tấm da cáo trắng Bắc cực, mắt sáng rực lên ngạc nhiên hỏi:
- Nguyên Khanh ca ca, cái này cũng là cho muội à?
- Muội đúng là con quỷ tham lam!
Dương Nguyên Khánh không nhịn được cười rồi gõ vào trán nàng một cái,
- Cái đó là để cho thím, bên trong còn có một đôi vòng tay cũng là để cho thím, muội chỉ có cái túi xách và đôi giầy vải thôi, không còn cái gì nữa.
Nữu Nữu lấy tấm da cáo trắng Bắc cực ra quàng vào cổ mình, nàng lại tìm thấy một cái túi da nhỏ đựng đôi vòng tay. Lấy đôi vòng tay phỉ thúy đó ra rồi ngắm một cách kỹ càng rồi không do dự đeo luôn vào tay mình. Nàng đi nhanh tới phòng giữa đứng trước gương ngắm đi ngắm lại, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi như hoa thủy tiên.
- Muội lấy hết, những cái này đều là những thứ muội thích.
Dương Nguyên Khánh nhìn thấy tấm da cáo trắng Bắc cực quàng trên cổ nàng hiện ra một vẻ vô cùng xinh đẹp. Dương Nguyên Khánh không ngừng tán thưởng.
- Tấm da cáo này vẫn là để cho thím, mùa đông thím sợ lạnh, sau này huynh sẽ kiếm cho muội tấm khác. Nếu muội có hứng thú thì huynh dẫn muội đi Âm sơn săn một con cáo lửa để lấy da.
- Vậy chúng ta thống nhất như vậy đi, huynh sẽ dẫn muội đi Âm sơn săn thú!
Mắt Nữu Nữu sáng lên như ngọc mang theo sự mong chờ.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu,
- Chỉ cần thím đồng ý thì huynh sẽ dẫn muội ra ngoài đi săn.
Nữu Nữu vui sướng nhảy cẫng lên,
- Chỉ cần là huynh đưa muội đi thì mẹ nhất định sẽ đồng ý!
Nàng bỏ tấm da cáo và vòng tay xuống, nghiêng đầu nghĩ một chút,
- Hay là tấm da cáo này tặng cho cô tổ mẫu còn vòng tay thì tặng mẹ, coi như là huynh hiếu kính với cô tổ mẫu, huynh thấy như vậy được không?
- Cái này tùy muội, tặng cho bà ấy cũng được, chỉ cần thím và muội vui vẻ huynh không có ý kiến gì.
Nữu Nữu suy nghĩ lại cẩn thận, nàng cảm thấy trong lòng Dương Nguyên Khánh có chút không vui, càng cảm thấy phải nói cho hắn biết tầm quan trọng của cô tổ mẫu.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào mắt Dương Nguyên Khánh và thành khẩn nói:
- Nguyên Khánh ca ca, huynh không biết cô tổ mẫu đã giúp mẹ và muội như thế nào đâu. Bốn năm trước muội và mẹ trở về Thẩm gia ở Giang Nam thì gặp một đám lang sói, không thì là bọn bất lương, họ chiếm mất nhà và ruộng mà ông ngoại để lại cho muội và mẹ. Đúng lúc cô tổ mẫu cũng trở về Thẩm gia, bà triệu tập người của gia tộc lại và mắng cho bọn họ một trận, bọn họ chỉ có thể trả lại nhà và ruộng trả lại hai mẹ con muội thì mẹ con muội mới có thể tiếp tục sống. Lúc đó trên người hai mẹ con muội không có một đồng tiền nào, cánh tay của mẹ còn chưa chữa khỏi. Sau đó cô tổ mẫu luôn chăm sóc hai mẹ con muội, đến cả việc muội đi Hành Sơn học võ cũng là do bà sắp xếp. Nguyên Khánh ca ca, muội đã coi bà là bà ngoại của mình rồi.
Lời nói này của Nữu Nữu cũng làm cho Dương Nguyên Khánh cảm động, hắn gật gật đầu,
- Tấm da cáo đó tặng cho cô tổ mẫu đi, huynh sẽ tự đi săn cho thím một tấm khác.
Lúc này Dương Nguyên Khánh mới nghĩ tới một chuyện vội vàng hỏi:
- Nữu Nữu, muội ở chỗ nào vậy?
- Muội và cô tổ mẫu ở Vạn Xuân trà trang chợ Đô Hội, đó là nơi do một người cô nhi (trẻ mồ côi) mà bà nuôi dưỡng mở ra, huynh có thể tới đó tìm muội, muội sẽ ở lại Kinh Thành một thời gian.
Nữu Nữu lại cười khanh khách hỏi hắn,
- Nguyên Khánh ca ca, vậy huynh ở chỗ nào? Không phải là ở Dương phủ chứ?
Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu,
- Mấy hôm trước thì ở đây nhưng hôm nay huynh chuẩn bị chuyển chỗ ở. Huynh có một ngôi nhà ở phường Quang Phúc, vốn định để muội và thím ở đó. Hai hôm nay đang thu dọn lại, ngày kia là có thể vào ở, muội và cô tổ mẫu chuyển tới đó ở đi.
Nữu Nữu thấy Nguyên Khánh đều suy nghĩ cho mình và mẹ một cách chu đáo, trong lòng nàng lại rất vui mừng, cúi đầu xuống thấp giọng nói:
- Nguyên Khánh ca ca, cảm ơn huynh!
Nguyên Khánh giật giật bím tóc của nàng cười nói:
- Đều là người một nhà, cảm ơn gì chứ.
Hắn thấy Nữu Nữu mặc chiếc váy dài có hơi cũ, chiếc trâm cài trên đầu cũng là chiếc trâm song phượng đêm nguyên tiêu năm đó mua cho nàng. Bản thân hắn mặc quần áo cũ không sao nhưng Nữu Nữu mặc quần áo cũ làm cho hắn cảm thấy đau lòng, bèn cười nói:
- Nữu Nữu, hôm nay muội có rảnh không?
- Có ạ!
Nữu Nữu nháy đôi mắt trong veo, cười như hoa lại hỏi:
- Huynh muốn đưa muội đi đâu chơi đây?
Nguyên Khánh nhéo mũi nàng một cái cười tủm nói:
- Huynh dẫn muội đi mua cháo đường!
Hắn kéo tay nàng,
- Đi, đi lấy tiền với huynh.
- Nguyên Khánh ca ca, đi lấy tiền ở đâu?
- Đi hoàng cung, Hoàng đế còn nợ huynh năm trăm lượng vàng!
Nguyên Khánh kéo này nàng chạy ra ngoài cửa tây.
Dương Nguyên Khánh dẫn theo Nữu Nữu ra khỏi Dương phủ, hắn để Nữu Nữu chờ một chút, tự tới chuồng ngựa dắt ngựa. Khi hắn dắt ngựa ra trước cửa tây thì phát hiện có thêm một người nữa, một người đàn ông cưỡi ngựa đang nói chuyện với Nữu Nữu. Người này khoảng 24, 25 tuổi, dáng người khôi ngô tuấn tú, y để một bộ râu màu đỏ, dường như đang muốn Nữu Nữu đi cùng nhưng Nữu Nữu không chịu.
Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nhận ra người này, hắn đã từng gặp qua, y là một trong bốn cận vệ của Tề vương Dương Giản, bộ râu màu đỏ trên mặt để lại ấn tượng sâu sắc cho Dương Nguyên Khánh.
- Nữu Nữu, ai vậy?
Dương Nguyên Khánh dắt ngựa lên trên hỏi.
- Nguyên Khánh ca ca, đây là đại sư huynh của muội, y họ Trương, huynh có thể gọi là Trương Tam!
Nữu Nữu cười giới thiệu cho hắn.
Dương Nguyên Khánh chắp tay thảnh nhiên cười nói:
- Thì ra là Trương cung phụng, ngượng mộ đã lâu!
Thân hình người đàn ông kia khẽ run lên, ánh mắt như điện sắc bén nhìn Dương Nguyên Khánh nhưng rất nhanh chóng ánh mắt y lại dịu xuống, cũng chắp tay cười nói:
- Đâu có! Đâu có! Âm sơn phi tướng mới làm người khác ngưỡng mộ từ lâu.
- Các huynh đang nói gì vậy?
Nữu Nữu vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
Người đàn ông kia cười cười,
- Sư muội, huynh và Dương tướng quân đã từng gặp nhau, Dương tướng quân là lãnh tướng biên cương nổi tiếng, biệt danh là Âm sơn phi tướng. Hôm qua còn so tài bắn cung với người Cao Cú Lệ và Đột Quyết được Hoàng đế ngự khẩu phong cho Thiên hạ đệ nhất tiễn, bây giờ là người nổi tiếng nhất Kinh thành đấy.
- Vậy còn đại sư huynh? Huynh đã làm cung phụng cái gì?
Ánh mắt Nữu Nữu vô cùng cảnh giác nhìn y.
- Một việc kém cỏi mà thôi, là Trần thúc thay huynh sắp xếp.
Người đàn ông đó thản nhiên cười chuyển sang nói chuyện khác,
- Sư muội, muội muốn đi cùng huynh không?
Nữu Nữu lắc đầu,
- Muội đi cùng Nguyên Khánh ca ca, huynh tự đi đi!
- Được, vậy chúng ta gặp lại sau.
Người đàn ông đó quay sang Dương Nguyên Khánh chắp tay nói,
- Dương lão đệ, có cơ hội xin thỉnh giáo đệ!
- Không sao, ta lúc nào cũng sẵn sàng!
Dương Nguyên Khánh cũng chắp tay giơ lên, người đàn ông đó cho ngựa quay đầu rồi đi. Ánh mắt Nguyên Khánh nhìn theo chiếc cung trường treo ở yên ngựa của y. Dù sao cũng không kém chiếc cung của hắn là bao, chí ít cũng là tam thạch cung, còn cả ống tên kia nữa, cũng là những chiếc lông vịt hoang cao cấp được chỉnh sửa gọn gàng làm cho hắn có chút suy nghĩ.
- Nguyên Khánh ca ca, chúng ta đi thôi!
Nữu Nữu cười nói.
- Được, đi thôi!
Dương Nguyên Khánh có chút không yên lòng, xoay người lên ngựa, trong đầu vẫn nghĩ đến chiếc mũi tên lông vịt hoang kia.
- Nguyên Khánh ca ca!
Nữu Nữu tức giận dậm chân,
- Huynh định để muội chạy theo huynh à?
Dương Nguyên Khánh lúc này mới phản ứng lại, hắn gãi gãi đầu, áy náy nói:
- Huynh thất thần rồi!
Hắn xoay người xuống ngựa nhìn xung quanh một lát, thấy một chiếc xe bò ở phía góc đường, liền giơ tay lên vẫy. Rất nhanh chóng chiếc xe bò tiến đến, người đánh xe bò cười nói:
- Công tử, cần đi xe sao?
Bình thường trong điếm có cho thuê xe ngựa hoặc là ngựa, ở trên đường này vừa đúng gặp xe bò nhưng cũng rất ít gặp, hắn cũng coi như là may mắn, Nữu Nữu thấy xe bò cũng sạch sẽ liền chui vào trong.
Lão đánh xe cũng ngồi lên xe, nhẹ nhàng giương cung xe bò chậm rãi đi,
- Công tử, chúng ta đi đâu đây?
Dương Nguyên Khánh xoay người lên ngựa nói:
- Đi Chu Tước môn!
- Nguyên Khánh ca ca, huynh gặp sư huynh của muội ở đâu vậy?
Nữu Nữu kéo cửa sổ xe ra hỏi.
- Ở một trạm nghỉ chân.
Vẻ mặt Dương Nguyên Khánh có vẻ mất tự nhiên, hắn lại không kìm nổi hỏi:
- Nữu Nữu, đại sư huynh của muội tên là gì, là người ở đâu?
- Huynh ấy tên là Trương Trọng Kiên, người Dương châu.
- Vậy hôm qua muội ở cùng y suốt à?
Dương Nguyên Khánh lại dường như không có việc gì hỏi.
- Không, muội sao có thể ở cùng y suốt chứ.
Nữu Nữu lại nhìn hắn một cái,
- Nguyên Khánh ca ca, huynh hỏi những chuyện này làm gì?
- Không có gì, huynh chỉ tiện miệng hỏi thôi.
Nữu Nữu lại lặng lẽ nhìn vẻ mặt hắn, trong lòng nàng rất mẫn cảm, nàng đã cảm thấy sự không tự nhiên của Dương Nguyên Khánh. Từ lúc đại sư huynh của nàng xuất hiện, hắn có vẻ thất thần, nàng nhẹ cắn môi thấp giọng hỏi:
- Nguyên Khánh ca ca, huynh đừng có nghĩ ngợi nhiều, đại sư huynh của muội kỳ thực là một tộc huynh!
Những lời nói này làm tim Nguyên Khánh nhảy “bừng” lên một tiếng, lời nói này của Nữu Nữu là có ý gì? Hắn quay đầu lại nhìn Nữu Nữu thì phát hiện mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt trốn tránh, cúi đấu xuống kéo cửa sổ “rầm” một cái vào.
Không biết vì sao trong lòng Dương Nguyên Khánh lại cảm thấy thoải mái, khối đá nặng trĩu trong lòng bỗng nhiên biến mất.
Hắn cũng mỉm cười,
- Nữu Nữu, muội còn nhớ không? Lúc trước huynh có nói là sẽ mua cho muội một cây trâm cài bằng vàng.
- Sao muội không nhớ chứ!
Âm thanh oán giận của Nữu Nữu trong xe truyền ra,
- Kết quả huynh mua cho muội cây trâm bằng đồng, muội đã cài nó 7 năm rồi, hôm nay huynh nhất định phải đổi một cây trâm vàng cho muội.
Dương Nguyên Khánh cười lớn nói:
- Không vấn đề gì! Hôm nay huynh sẽ mua cho muội 100 cây trâm vàng.
- Đúng rồi, Nguyên Khánh ca ca, cái khóa tướng quân năm đó muội tặng huynh đâu?
- Cái khóa đồng đó à! Huynh tặng người khác rồi.
- Huynh!...
Nữu Nữu lại kéo cửa sổ ra, vẻ mặt không vui nói:
- Huynh tặng cho ai rồi?
Dương Nguyên Khánh lại cởi bỏ cúc cổ áo vạch ra chiếc khóa đồng từ bên trong!
Tác giả :
Cao Nguyệt