Thiên Hạ Hữu Tuyết [Thần Châu Kỳ Hiệp]
Chương 20
Ngay lúc này chợt nghe một người cao giọng nói:
- Chu Đại Thiên Vương, ngươi bớt ngông cuồng đi!
Một giọng nói trong trẻo khác cất lên:
- Ngươi dùng thủ đoạn đánh lén hèn hạ như vậy, uổng cho ngươi là võ lâm nhất đại tông sư.
Một giọng trầm khác nói:
- Thi triển Thiếu Lâm quyền, Võ Đang chưởng của ngươi đi, chúng ta sẽ dùng mười lăm thức Vong Tình lĩnh giáo.
Người nói chuyện chính là “Cầm Kiếm” Ôn Diễm Dương, “Địch Kiếm” Giang Tú Âm, “Hồ Kiếm” Đăng Điêu Lương.
Tam Tài Kiếm Khách.
Chu Đại Thiên Vương không biết ba người này.
Ba người Đăng Điêu Lương, Giang Tú Âm, Ôn Diễm Dương vốn không màng danh lợi, chỉ say mê trong cảnh giới âm nhạc, rất ít khi giao thủ với người khác. Vì vậy bọn họ mới năm lần bảy lượt khảo nghiệm Tiêu Thu Thủy để truyền dạy mười lăm quyết Vong Tình thiên thư. Sau khi truyền hết mười lăm pháp môn cho Tiêu Thu Thủy, bọn họ lại quy ẩn núi rừng, ca hát ngâm nga, sáng tác diễn tấu những âm điệu mới, cuối cùng đã hoàn thành một khúc “Thiên Hạ Hữu Tuyết” kia.
Chu Hiệp Vũ thấy ba người này không tên không tuổi, đương nhiên không để vào mắt.
Hắn vừa ra tay đã dùng Thiếu Lâm quyền, Võ Đang chưởng.
Thiên hạ của hắn đã định.
Yến Cuồng Đồ bị hắn giết chết.
Lý Trầm Chu đã chết.
Tiêu Thu Thủy bị trọng thương.
Mặc dù bản thân hắn cũng bị một chút thương thế, nhưng không hề đáng ngại.
Chỉ là trước giờ hắn vốn cẩn thận, thấy ba người này cao thâm khó lường nên cũng lưu tâm, xuất thủ không hề nhẹ tay.
Nhiều năm trước hắn đã có thể dung hợp thông suốt võ công của Võ Đang, Thiếu Lâm, mà những năm gần đây lại cố hết sức dung nhập tất cả võ công Võ Đang và bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm vào trong một quyền một chưởng của mình.
Cho nên quyền chưởng của hắn thoạt nhìn giống như chiêu thức bình thường, nhưng lại là tinh hoa võ học của hai phái.
Có điều vừa bắt đầu hắn vẫn phạm phải sai lầm khinh địch.
Đăng Điêu Lương xuất kiếm từ trong đàn nhị, kiếm pháp u oán nhưng nhanh lẹ. Giang Tú Âm xuất kiếm từ trong ống sáo, kiếm ý linh hoạt nhiều biến ảo. Ôn Diễm Dương xuất kiếm từ trong dương cầm, kiếm thế cực nhanh lại thâm tình.
Trong tiếng réo của ba loại nhạc cụ, Chu Đại Thiên Vương lập tức bị thương.
Bây giờ mới hắn biết ba người này không phải dạng vừa, không thể xem thường.
Nhưng công lực của ba kiếm “đàn, sáo, nhị” thực sự không bằng Chu Đại Thiên Vương. Ba người Ôn Diễm Dương, Giang Tú Âm, Đăng Điêu Lương chính vì không muốn đắm chìm nhiều vào võ học, cho nên mới truyền hết võ công cho Tiêu Thu Thủy, thoái ẩn sáng tác đánh đàn, do đó trong đoạn thời gian này võ nghệ càng xao nhãng.
Võ công trong Vong Tình thiên thư là gặp mạnh càng mạnh, nhưng võ công của Chu Đại Thiên Vương một khi phát huy, Võ Đang bổ sung cho Thiếu Lâm nhu kình không đủ, Thiếu Lâm bổ sung cho Võ Đang lực độ không xứng, cộng thêm kinh nghiệm đối địch phong phú, Tam Tài Kiếm Khách làm sao có thể thắng được hắn.
Ngay lúc này, ba người tâm ý tương đồng, nhìn nhau một cái, trong âm thanh của ba kiếm thi triển ra một khúc kiếm pháp “Mãn Giang Hồng”.
Một khúc “Mãn Giang Hồng” này vốn là ba người Ôn, Đăng, Giang sáng tác cho bài từ “Mãn Giang Hồng” của Nhạc Phi. “Mãn Giang Hồng” là bài từ do Nhạc Phi viết để miêu tả cảnh sắc tráng lệ, khí phách rung trời, đương thời từ trong quân đội lưu truyền đến dân gian, rất được ưa chuộng. Về sau Tống Cao Tổ ngầm hạ lệnh cấm bài từ này, hơn nữa còn đè ép không được nhắc tới. Tam Tài Kiếm Khách lại rất yếu thích, vì vậy đã phổ nhạc cho bài từ này.
Lúc này ba người đang muốn dùng chính khí trường ca của “Mãn Giang Hồng” để trấn áp Chu Đại Thiên Vương.
Nhưng ca khúc này mãnh liệt sục sôi, khiến cho Tiêu Thu Thủy trọng thương ngã xuống đất, không còn lạc thú trên đời lại cảm thấy phấn chấn.
Tiêu Thu Thủy vừa nghe được ca khúc này, lập tức nghĩ đến bài từ “Mãn Giang Hồng” lưu truyền rộng rãi mà mình thích nhất. Phần lớn những ca khúc hay chỉ thích hợp với một bản ca từ, đây gọi là trời đất tạo nên, ngược lại cũng thế. Lúc chưa xuất đạo Tiêu Thu Thủy cũng là người có lòng trong thơ nhạc, hiện giờ vừa nghe lại xúc động khí khái hào hùng của hắn ngày xưa.
Hắn vùng vẫy muốn đứng lên, trước ngực cảm thấy đau nhói, nguyên lai chạm đến vết thương nơi ngực hắn.
Hắn đưa tay lần mò, lấy ra một lệnh bài nhỏ. Lệnh bài kia phát ra ánh bạc chói mắt, bởi vì máu tươi dính vào nên xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ.
Lúc này ánh nắng chiếu rọi ánh tuyết lạnh lẽo, hóa ra mặt sau của Thiên hạ anh hùng lệnh này có khắc mấy hàng chữ nhỏ, chỉ vì màu sắt bạc lóa mắt nên rất khó nhìn thấy, mà sau khi máu tươi dính lên lại hiện rõ ra.
Mấy hàng chữ nhỏ này lại chính là bài từ “Mãn Giang Hồng” của Nhạc Phi.
Nộ phát xung quan,
Bằng lan xứ,
Tiêu tiêu vũ yết.
Đài vọng nhãn,
Ngưỡng thiên trường khiếu,
Tráng hoài khích liệt.
Tam thập công danh trần dữ thổ,
Bát thiên lý lộ vân hoà nguyệt.
Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu,
Không bi thiết.
Tĩnh Khang sỉ,
Do vị tuyết.
Thần tử hận,
Hà thời diệt!
Giá trường xa,
Đạp phá Hạ Lan sơn khuyết.
Tráng chí cơ xan Hồ lỗ nhục,
Tiếu đàm khát ẩm Hung Nô huyết.
Đãi tòng đầu, thu thập cựu sơn hà,
Triều thiên khuyết.
Dịch thơ: (Nam Trần)
Tóc dựng mái đầu,
Lan can đứng tựa,
Trận mưa vừa dứt.
Ngóng trời xa,
Uất hận kêu dài.
Hùng tâm khích liệt,
Ba mươi tuổi cát bụi công danh,
Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.
Chớ lỏng lơi nữa kẻo bạc đầu,
Ích gì rên xiết.
Mối nhục Tĩnh Khang,
Chưa gội hết.
Hận thù này,
Bao giờ mới diệt.
Cưỡi cỗ binh xa,
Dẫm Hạ Lan nát bét.
Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ,
Khát, cười chém Hung Nô uống huyết.
Rồi đây dành lại cả giang san,
Về chầu cửa khuyết.
Đợi đến khi máu tươi hòa vào, đọc đến ba chữ “triều thiên khuyết”, nghĩ đến cái chết của Nhạc Phi, Tiêu Thu Thủy bỗng dâng lên khí khái như trời long đất lở, không thể kìm nén, liền thét lớn một tiếng, cũng không biết lấy sức lực ở đâu nhảy vọt lên.
Cùng lúc đó Tam Tài Kiếm Khách đã thất thủ.
Ba người bọn họ dùng khí thế của “Mãn Giang Hồng” để áp chế thế công mạnh mẽ của Chu Đại Thiên Vương, vốn là đúng đắn, đáng tiếc về âm vận tuy bọn họ có thể nắm bắt được tâm tình của Nhạc Phi, nhưng về kiếm pháp lại không thể đạt đến loại cảnh giới đó.
Nhất là “Mãn Giang Hồng” nói lên tự mình thực thi hoài bão, khí phách trung thành không cần người khác biết, ba người không đủ năng lực thi triển ra. Chu Đại Thiên Vương là nhân vật thế nào, chiến đấu một hồi đã nhìn thấu tính tình của ba người, liền vận kình lên hai cánh tay chịu một kiếm của Đăng Điêu Lương, Ôn Diễm Dương, nhưng một quyền một chưởng cũng đánh trúng Giang Tú Âm.
Giang Tú Âm là người yếu nhất trong Tam Tài Kiếm Khách, liền đau đớn kêu lên một tiếng, ngã ra ra ngoài, mắt thấy đã không sống được.
Đăng Điêu Lương, Ôn Diễm Dương lập tức trong lòng đại loạn. Vốn dĩ bọn họ âm thầm ái mộ tiểu sư muội này, đó đã là chuyện rất lâu rồi, nhưng ba người bọn họ vẫn luôn sợ làm tổn thương đối phương, cho nên đều không bày tỏ mà giả vờ như không biết, tiếp tục cuộc sống ba người như một, sáng tác tấu nhạc, ngắm cảnh giữa nước non.
Lúc này Giang Tú Âm vừa ngã xuống, Đăng Điêu Lương và Ôn Diễm Dương đều không còn đấu chí, lập tức quay người muốn cứu. Chu Đại Thiên Vương nào chịu bỏ qua cơ hội, quyền chưởng đều xuất ra, hai tiếng “bùng bùng” vang lên, đánh trúng lưng của hai người. Cả hai đều rên lên một tiếng, như diều đứt đây bắn ra bên ngoài một trượng.
Chu Đại Thiên Vương đánh ngã ba người, biết rõ ba người này đã khó có cơ hội sống, liền cảm thấy rất cao hứng, càng vui vẻ hơn là mình đã dùng quyền chưởng đánh bại cao chiêu trong Vong Tình thiên thư danh lừng giang hồ. Lúc này Chu Hiệp Vũ có thể nói rất hài lòng mãn nguyện, không nhịn được cười lớn.
Nhưng trong nháy mắt này, một tiếng quát lớn vang lên, cắt đứt tiếng cười ha hả của hắn.
Tiêu Thu Thủy sừng sững đứng lên.
Hắn vừa lúc nhìn thấy Chu Hiệp Vũ đánh trọng thương ba người, chỉ cảm thấy một luồng hào khí lâu dài như trời đất từ trong lòng lan ra khắp người, nhớ tới bút ý của ba chữ “triều thiên khuyết”, lập tức dùng một thức “Nhật Minh” trong Vong Tình thiên thư lao đến tấn công Chu Đại Thiên Vương.
Chu Đại Thiên Vương đang đắc ý, chợt thấy Tiêu Thu Thủy đứng lên như thiên thần, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Ngực và hai cánh tay của hắn đều bị thương. Một kích này của Tiêu Thu Thủy lại dựa vào “Nhật Minh” trong mười lăm quyết Vong Tình, cùng với toàn bộ khí thế mà từ khúc “Mãn Giang Hồng” mang đến cho hắn, cộng thêm công lực tu vi của bản thân, ba thứ hợp lại thi triển một kích toàn lực.
Chu Đại Thiên Vương chỉ cảm thấy trước mắt ánh nắng sáng lòa, chói lọi hoa mắt, nóng như thiêu đốt, khiến cho hắn không biết trốn đường nào.
Trong mùa đông làm sao lại có thứ mặt trời chói chang này?
Nhưng hắn đã vĩnh viễn không thể tìm được đáp án.
Chu Đại Thiên Vương chết.
Tiêu Thu Thủy chống kiếm trên đất, máu tươi chảy xuống đầy đất.
Mặt đất là tuyết trắng xóa, tôn lên mấy điểm đỏ tươi loang lổ.
“Địch Kiếm” Giang Tú Âm vì trúng một quyền một chưởng của Chu Hiệp Vũ nên đã đứt hơi. Hai người Đăng Điêu Lương, Ôn Diễm Dương vì một người trúng chưởng, một người trúng quyền nên vẫn còn một hơi.
Hai người gian khổ bò đến bên cạnh di hài Giang Tú Âm, cả hai đều cười thảm một tiếng. Đăng Điêu Lương nói:
- Chúng ta… không truyền sai người.
Ôn Diễm Dương gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt… ba người chết ở một nơi, cũng giống như bọn họ.
Đăng Điêu Lương và Tiêu Thu Thủy đều nhìn về hướng Ôn Diễm Dương chỉ, thấy trên đất tuyết, Lý Trầm Chu tóc mai hoàn toàn trắng đang nằm sấp trên người Triệu Sư Dung, tất cả mọi thứ diễn ra trong trời đất giống như đã hoàn toàn không liên quan đến hai người bọn họ.
Đăng Điêu Lương khó khăn nói:
- Đúng… đúng là rất tốt…
Ôn Diễm Dương khó nhọc kêu một tiếng:
- Đăng sư huynh!
Đăng Điêu Lương ừ một tiếng. Ôn Diễm Dương cười thảm nói:
- Chúng ta… chúng ta vì ba người mình… tấu một khúc Thiên Hạ Hữu Tuyết được không?
Đăng Điêu Lương gật đầu. Hai người một đàn một nhị ngồi khoanh chân trên đất tuyết, tấu nhạc bên cạnh Giang Tú Âm. Hai người thần sắc văn vẻ, tiếng nhạc cũng giống như tuyết trắng có ở khắp nơi. Trên thế gian tất cả cảm tình, danh lợi, đấu tranh, biến đổi… đều trôi qua như mây khói, trong nháy mắt chỉ còn lại đông tuyết mênh mông… Tiêu Thu Thủy nghe được lệ nóng doanh tròng. Bỗng nhiên nhạc dừng dây đứt, Đăng Điêu Lương, Ôn Diễm Dương cũng ra đi trong tiếng nhạc.
Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy ngẩn ngơ một trận, chợt nghe tiếng chân dồn dập như có người chạy nhanh tới, thì ra là đám người Hồ Phúc, Lý Hắc, Trần Kiến Quỷ, Thiết Tinh Nguyệt, Đại Đỗ hòa thượng, Lận Tuấn Long, Hồng Hoa, Thi Nguyệt, chỉ không thấy Đường Phương.
Thiết Tinh Nguyệt vừa thấy Tiêu Thu Thủy liền mừng rỡ kêu lên:
- Đại ca huynh vẫn ở đây! Đường Phương đã trở về Thục Trung rồi… cô ấy bảo huynh đừng tìm cô ấy…
Tiêu Thu Thủy nghe vậy ngực cảm thấy đau nhói. Bây giờ mọi người mới nhìn thấy thây ngã khắp nơi, Tiêu Thu Thủy cũng thần sắc nhợt nhạt, khắp người vết máu loang lổ. Lúc này Đại Đỗ hòa thượng còn ôm ngang thi thể Khâu Nam Cố chạy tới, hắn vẫn cho rằng Khâu Nam Cố chưa chết, không chịu khâm liệm an táng, vẫn luôn niệm kinh văn. Hắn chợt ngừng lại, cúi đầu nói với thi thể Khâu Nam Cố:
- Ta đã vì ngươi niệm ngàn lần kinh văn rồi, sao ngươi còn chưa tỉnh lại…
Khâu Nam Cố làm sao có thể trả lời. Tiêu Thu Thủy nhớ tới Nhạc Phi, Lý Trầm Chu, Yến Cuồng Đồ, Liễu Ngũ, Triệu Sư Dung, Thiên Chính, Thái Thiền, Cừu Vô Ý, Tả Khâu, thậm chí còn có những huynh đệ kết nghĩa rồi phản bội, cùng với đám người Chu Hiệp Vũ, Chu Thuận Thủy, từng người lần lượt ra đi. Lúc này trong tai lại vang lên khúc “Thiên Hạ Hữu Tuyết” vừa rồi Ôn Diễm Dương, Đăng Điêu Lương diễn tấu. Trời đất mênh mang, gió tuyết nhân gian… lại đến lúc nào tuyết mới tan?
Tiêu Thu Thủy nghĩ như vậy, hai hàng lệ nóng chảy xuống gương mặt. Một tiếng “keng” vang lên, cổ kiếm Trường Ca mà hắn chống lên không chịu nổi áp lực, cuối cùng gãy làm hai đoạn. Tiêu Thu Thủy chán nản thở dài, ném đoạn kiếm gãy, bước đi trong trời đất mờ mịt. Mọi người đều kêu lên:
- Tiêu đại ca, Tiêu đại ca…
Nhưng trong nháy mắt đã không thấy hành tung.
HẾT
- Chu Đại Thiên Vương, ngươi bớt ngông cuồng đi!
Một giọng nói trong trẻo khác cất lên:
- Ngươi dùng thủ đoạn đánh lén hèn hạ như vậy, uổng cho ngươi là võ lâm nhất đại tông sư.
Một giọng trầm khác nói:
- Thi triển Thiếu Lâm quyền, Võ Đang chưởng của ngươi đi, chúng ta sẽ dùng mười lăm thức Vong Tình lĩnh giáo.
Người nói chuyện chính là “Cầm Kiếm” Ôn Diễm Dương, “Địch Kiếm” Giang Tú Âm, “Hồ Kiếm” Đăng Điêu Lương.
Tam Tài Kiếm Khách.
Chu Đại Thiên Vương không biết ba người này.
Ba người Đăng Điêu Lương, Giang Tú Âm, Ôn Diễm Dương vốn không màng danh lợi, chỉ say mê trong cảnh giới âm nhạc, rất ít khi giao thủ với người khác. Vì vậy bọn họ mới năm lần bảy lượt khảo nghiệm Tiêu Thu Thủy để truyền dạy mười lăm quyết Vong Tình thiên thư. Sau khi truyền hết mười lăm pháp môn cho Tiêu Thu Thủy, bọn họ lại quy ẩn núi rừng, ca hát ngâm nga, sáng tác diễn tấu những âm điệu mới, cuối cùng đã hoàn thành một khúc “Thiên Hạ Hữu Tuyết” kia.
Chu Hiệp Vũ thấy ba người này không tên không tuổi, đương nhiên không để vào mắt.
Hắn vừa ra tay đã dùng Thiếu Lâm quyền, Võ Đang chưởng.
Thiên hạ của hắn đã định.
Yến Cuồng Đồ bị hắn giết chết.
Lý Trầm Chu đã chết.
Tiêu Thu Thủy bị trọng thương.
Mặc dù bản thân hắn cũng bị một chút thương thế, nhưng không hề đáng ngại.
Chỉ là trước giờ hắn vốn cẩn thận, thấy ba người này cao thâm khó lường nên cũng lưu tâm, xuất thủ không hề nhẹ tay.
Nhiều năm trước hắn đã có thể dung hợp thông suốt võ công của Võ Đang, Thiếu Lâm, mà những năm gần đây lại cố hết sức dung nhập tất cả võ công Võ Đang và bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm vào trong một quyền một chưởng của mình.
Cho nên quyền chưởng của hắn thoạt nhìn giống như chiêu thức bình thường, nhưng lại là tinh hoa võ học của hai phái.
Có điều vừa bắt đầu hắn vẫn phạm phải sai lầm khinh địch.
Đăng Điêu Lương xuất kiếm từ trong đàn nhị, kiếm pháp u oán nhưng nhanh lẹ. Giang Tú Âm xuất kiếm từ trong ống sáo, kiếm ý linh hoạt nhiều biến ảo. Ôn Diễm Dương xuất kiếm từ trong dương cầm, kiếm thế cực nhanh lại thâm tình.
Trong tiếng réo của ba loại nhạc cụ, Chu Đại Thiên Vương lập tức bị thương.
Bây giờ mới hắn biết ba người này không phải dạng vừa, không thể xem thường.
Nhưng công lực của ba kiếm “đàn, sáo, nhị” thực sự không bằng Chu Đại Thiên Vương. Ba người Ôn Diễm Dương, Giang Tú Âm, Đăng Điêu Lương chính vì không muốn đắm chìm nhiều vào võ học, cho nên mới truyền hết võ công cho Tiêu Thu Thủy, thoái ẩn sáng tác đánh đàn, do đó trong đoạn thời gian này võ nghệ càng xao nhãng.
Võ công trong Vong Tình thiên thư là gặp mạnh càng mạnh, nhưng võ công của Chu Đại Thiên Vương một khi phát huy, Võ Đang bổ sung cho Thiếu Lâm nhu kình không đủ, Thiếu Lâm bổ sung cho Võ Đang lực độ không xứng, cộng thêm kinh nghiệm đối địch phong phú, Tam Tài Kiếm Khách làm sao có thể thắng được hắn.
Ngay lúc này, ba người tâm ý tương đồng, nhìn nhau một cái, trong âm thanh của ba kiếm thi triển ra một khúc kiếm pháp “Mãn Giang Hồng”.
Một khúc “Mãn Giang Hồng” này vốn là ba người Ôn, Đăng, Giang sáng tác cho bài từ “Mãn Giang Hồng” của Nhạc Phi. “Mãn Giang Hồng” là bài từ do Nhạc Phi viết để miêu tả cảnh sắc tráng lệ, khí phách rung trời, đương thời từ trong quân đội lưu truyền đến dân gian, rất được ưa chuộng. Về sau Tống Cao Tổ ngầm hạ lệnh cấm bài từ này, hơn nữa còn đè ép không được nhắc tới. Tam Tài Kiếm Khách lại rất yếu thích, vì vậy đã phổ nhạc cho bài từ này.
Lúc này ba người đang muốn dùng chính khí trường ca của “Mãn Giang Hồng” để trấn áp Chu Đại Thiên Vương.
Nhưng ca khúc này mãnh liệt sục sôi, khiến cho Tiêu Thu Thủy trọng thương ngã xuống đất, không còn lạc thú trên đời lại cảm thấy phấn chấn.
Tiêu Thu Thủy vừa nghe được ca khúc này, lập tức nghĩ đến bài từ “Mãn Giang Hồng” lưu truyền rộng rãi mà mình thích nhất. Phần lớn những ca khúc hay chỉ thích hợp với một bản ca từ, đây gọi là trời đất tạo nên, ngược lại cũng thế. Lúc chưa xuất đạo Tiêu Thu Thủy cũng là người có lòng trong thơ nhạc, hiện giờ vừa nghe lại xúc động khí khái hào hùng của hắn ngày xưa.
Hắn vùng vẫy muốn đứng lên, trước ngực cảm thấy đau nhói, nguyên lai chạm đến vết thương nơi ngực hắn.
Hắn đưa tay lần mò, lấy ra một lệnh bài nhỏ. Lệnh bài kia phát ra ánh bạc chói mắt, bởi vì máu tươi dính vào nên xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ.
Lúc này ánh nắng chiếu rọi ánh tuyết lạnh lẽo, hóa ra mặt sau của Thiên hạ anh hùng lệnh này có khắc mấy hàng chữ nhỏ, chỉ vì màu sắt bạc lóa mắt nên rất khó nhìn thấy, mà sau khi máu tươi dính lên lại hiện rõ ra.
Mấy hàng chữ nhỏ này lại chính là bài từ “Mãn Giang Hồng” của Nhạc Phi.
Nộ phát xung quan,
Bằng lan xứ,
Tiêu tiêu vũ yết.
Đài vọng nhãn,
Ngưỡng thiên trường khiếu,
Tráng hoài khích liệt.
Tam thập công danh trần dữ thổ,
Bát thiên lý lộ vân hoà nguyệt.
Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu,
Không bi thiết.
Tĩnh Khang sỉ,
Do vị tuyết.
Thần tử hận,
Hà thời diệt!
Giá trường xa,
Đạp phá Hạ Lan sơn khuyết.
Tráng chí cơ xan Hồ lỗ nhục,
Tiếu đàm khát ẩm Hung Nô huyết.
Đãi tòng đầu, thu thập cựu sơn hà,
Triều thiên khuyết.
Dịch thơ: (Nam Trần)
Tóc dựng mái đầu,
Lan can đứng tựa,
Trận mưa vừa dứt.
Ngóng trời xa,
Uất hận kêu dài.
Hùng tâm khích liệt,
Ba mươi tuổi cát bụi công danh,
Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.
Chớ lỏng lơi nữa kẻo bạc đầu,
Ích gì rên xiết.
Mối nhục Tĩnh Khang,
Chưa gội hết.
Hận thù này,
Bao giờ mới diệt.
Cưỡi cỗ binh xa,
Dẫm Hạ Lan nát bét.
Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ,
Khát, cười chém Hung Nô uống huyết.
Rồi đây dành lại cả giang san,
Về chầu cửa khuyết.
Đợi đến khi máu tươi hòa vào, đọc đến ba chữ “triều thiên khuyết”, nghĩ đến cái chết của Nhạc Phi, Tiêu Thu Thủy bỗng dâng lên khí khái như trời long đất lở, không thể kìm nén, liền thét lớn một tiếng, cũng không biết lấy sức lực ở đâu nhảy vọt lên.
Cùng lúc đó Tam Tài Kiếm Khách đã thất thủ.
Ba người bọn họ dùng khí thế của “Mãn Giang Hồng” để áp chế thế công mạnh mẽ của Chu Đại Thiên Vương, vốn là đúng đắn, đáng tiếc về âm vận tuy bọn họ có thể nắm bắt được tâm tình của Nhạc Phi, nhưng về kiếm pháp lại không thể đạt đến loại cảnh giới đó.
Nhất là “Mãn Giang Hồng” nói lên tự mình thực thi hoài bão, khí phách trung thành không cần người khác biết, ba người không đủ năng lực thi triển ra. Chu Đại Thiên Vương là nhân vật thế nào, chiến đấu một hồi đã nhìn thấu tính tình của ba người, liền vận kình lên hai cánh tay chịu một kiếm của Đăng Điêu Lương, Ôn Diễm Dương, nhưng một quyền một chưởng cũng đánh trúng Giang Tú Âm.
Giang Tú Âm là người yếu nhất trong Tam Tài Kiếm Khách, liền đau đớn kêu lên một tiếng, ngã ra ra ngoài, mắt thấy đã không sống được.
Đăng Điêu Lương, Ôn Diễm Dương lập tức trong lòng đại loạn. Vốn dĩ bọn họ âm thầm ái mộ tiểu sư muội này, đó đã là chuyện rất lâu rồi, nhưng ba người bọn họ vẫn luôn sợ làm tổn thương đối phương, cho nên đều không bày tỏ mà giả vờ như không biết, tiếp tục cuộc sống ba người như một, sáng tác tấu nhạc, ngắm cảnh giữa nước non.
Lúc này Giang Tú Âm vừa ngã xuống, Đăng Điêu Lương và Ôn Diễm Dương đều không còn đấu chí, lập tức quay người muốn cứu. Chu Đại Thiên Vương nào chịu bỏ qua cơ hội, quyền chưởng đều xuất ra, hai tiếng “bùng bùng” vang lên, đánh trúng lưng của hai người. Cả hai đều rên lên một tiếng, như diều đứt đây bắn ra bên ngoài một trượng.
Chu Đại Thiên Vương đánh ngã ba người, biết rõ ba người này đã khó có cơ hội sống, liền cảm thấy rất cao hứng, càng vui vẻ hơn là mình đã dùng quyền chưởng đánh bại cao chiêu trong Vong Tình thiên thư danh lừng giang hồ. Lúc này Chu Hiệp Vũ có thể nói rất hài lòng mãn nguyện, không nhịn được cười lớn.
Nhưng trong nháy mắt này, một tiếng quát lớn vang lên, cắt đứt tiếng cười ha hả của hắn.
Tiêu Thu Thủy sừng sững đứng lên.
Hắn vừa lúc nhìn thấy Chu Hiệp Vũ đánh trọng thương ba người, chỉ cảm thấy một luồng hào khí lâu dài như trời đất từ trong lòng lan ra khắp người, nhớ tới bút ý của ba chữ “triều thiên khuyết”, lập tức dùng một thức “Nhật Minh” trong Vong Tình thiên thư lao đến tấn công Chu Đại Thiên Vương.
Chu Đại Thiên Vương đang đắc ý, chợt thấy Tiêu Thu Thủy đứng lên như thiên thần, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Ngực và hai cánh tay của hắn đều bị thương. Một kích này của Tiêu Thu Thủy lại dựa vào “Nhật Minh” trong mười lăm quyết Vong Tình, cùng với toàn bộ khí thế mà từ khúc “Mãn Giang Hồng” mang đến cho hắn, cộng thêm công lực tu vi của bản thân, ba thứ hợp lại thi triển một kích toàn lực.
Chu Đại Thiên Vương chỉ cảm thấy trước mắt ánh nắng sáng lòa, chói lọi hoa mắt, nóng như thiêu đốt, khiến cho hắn không biết trốn đường nào.
Trong mùa đông làm sao lại có thứ mặt trời chói chang này?
Nhưng hắn đã vĩnh viễn không thể tìm được đáp án.
Chu Đại Thiên Vương chết.
Tiêu Thu Thủy chống kiếm trên đất, máu tươi chảy xuống đầy đất.
Mặt đất là tuyết trắng xóa, tôn lên mấy điểm đỏ tươi loang lổ.
“Địch Kiếm” Giang Tú Âm vì trúng một quyền một chưởng của Chu Hiệp Vũ nên đã đứt hơi. Hai người Đăng Điêu Lương, Ôn Diễm Dương vì một người trúng chưởng, một người trúng quyền nên vẫn còn một hơi.
Hai người gian khổ bò đến bên cạnh di hài Giang Tú Âm, cả hai đều cười thảm một tiếng. Đăng Điêu Lương nói:
- Chúng ta… không truyền sai người.
Ôn Diễm Dương gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt… ba người chết ở một nơi, cũng giống như bọn họ.
Đăng Điêu Lương và Tiêu Thu Thủy đều nhìn về hướng Ôn Diễm Dương chỉ, thấy trên đất tuyết, Lý Trầm Chu tóc mai hoàn toàn trắng đang nằm sấp trên người Triệu Sư Dung, tất cả mọi thứ diễn ra trong trời đất giống như đã hoàn toàn không liên quan đến hai người bọn họ.
Đăng Điêu Lương khó khăn nói:
- Đúng… đúng là rất tốt…
Ôn Diễm Dương khó nhọc kêu một tiếng:
- Đăng sư huynh!
Đăng Điêu Lương ừ một tiếng. Ôn Diễm Dương cười thảm nói:
- Chúng ta… chúng ta vì ba người mình… tấu một khúc Thiên Hạ Hữu Tuyết được không?
Đăng Điêu Lương gật đầu. Hai người một đàn một nhị ngồi khoanh chân trên đất tuyết, tấu nhạc bên cạnh Giang Tú Âm. Hai người thần sắc văn vẻ, tiếng nhạc cũng giống như tuyết trắng có ở khắp nơi. Trên thế gian tất cả cảm tình, danh lợi, đấu tranh, biến đổi… đều trôi qua như mây khói, trong nháy mắt chỉ còn lại đông tuyết mênh mông… Tiêu Thu Thủy nghe được lệ nóng doanh tròng. Bỗng nhiên nhạc dừng dây đứt, Đăng Điêu Lương, Ôn Diễm Dương cũng ra đi trong tiếng nhạc.
Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy ngẩn ngơ một trận, chợt nghe tiếng chân dồn dập như có người chạy nhanh tới, thì ra là đám người Hồ Phúc, Lý Hắc, Trần Kiến Quỷ, Thiết Tinh Nguyệt, Đại Đỗ hòa thượng, Lận Tuấn Long, Hồng Hoa, Thi Nguyệt, chỉ không thấy Đường Phương.
Thiết Tinh Nguyệt vừa thấy Tiêu Thu Thủy liền mừng rỡ kêu lên:
- Đại ca huynh vẫn ở đây! Đường Phương đã trở về Thục Trung rồi… cô ấy bảo huynh đừng tìm cô ấy…
Tiêu Thu Thủy nghe vậy ngực cảm thấy đau nhói. Bây giờ mọi người mới nhìn thấy thây ngã khắp nơi, Tiêu Thu Thủy cũng thần sắc nhợt nhạt, khắp người vết máu loang lổ. Lúc này Đại Đỗ hòa thượng còn ôm ngang thi thể Khâu Nam Cố chạy tới, hắn vẫn cho rằng Khâu Nam Cố chưa chết, không chịu khâm liệm an táng, vẫn luôn niệm kinh văn. Hắn chợt ngừng lại, cúi đầu nói với thi thể Khâu Nam Cố:
- Ta đã vì ngươi niệm ngàn lần kinh văn rồi, sao ngươi còn chưa tỉnh lại…
Khâu Nam Cố làm sao có thể trả lời. Tiêu Thu Thủy nhớ tới Nhạc Phi, Lý Trầm Chu, Yến Cuồng Đồ, Liễu Ngũ, Triệu Sư Dung, Thiên Chính, Thái Thiền, Cừu Vô Ý, Tả Khâu, thậm chí còn có những huynh đệ kết nghĩa rồi phản bội, cùng với đám người Chu Hiệp Vũ, Chu Thuận Thủy, từng người lần lượt ra đi. Lúc này trong tai lại vang lên khúc “Thiên Hạ Hữu Tuyết” vừa rồi Ôn Diễm Dương, Đăng Điêu Lương diễn tấu. Trời đất mênh mang, gió tuyết nhân gian… lại đến lúc nào tuyết mới tan?
Tiêu Thu Thủy nghĩ như vậy, hai hàng lệ nóng chảy xuống gương mặt. Một tiếng “keng” vang lên, cổ kiếm Trường Ca mà hắn chống lên không chịu nổi áp lực, cuối cùng gãy làm hai đoạn. Tiêu Thu Thủy chán nản thở dài, ném đoạn kiếm gãy, bước đi trong trời đất mờ mịt. Mọi người đều kêu lên:
- Tiêu đại ca, Tiêu đại ca…
Nhưng trong nháy mắt đã không thấy hành tung.
HẾT
Tác giả :
Ôn Thụy An