Thiên Hạ Hữu Địch [Luận Anh Hùng]
Chương 51: Ăn khớp không phù hợp
Cũng không phải.
Xem ra, người “tập kích” lần này còn chưa đạt đến trình độ như vậy. Nếu thật sự luyện thành Phách Không chưởng pháp, “cách không phát chưởng, đả thương phổi người”, ít nhất cũng phải có hai mươi năm khổ luyện, huống hồ là “dùng chân thay tay”?
Thế nhưng “lực sát thương” của một cước này có lẽ còn mạnh hơn cả “Phách Không cước”, khó khăn cũng cao hơn.
Bởi vì chân của hắn duỗi ra, cước kình không phát, nhưng ám khí lại phát.
Cũng là sáu bảy thứ ám khí.
Sa Trần kinh hãi, Khôi Nhĩ biến sắc.
Hai người lui nhanh, chống đỡ.
Hai người đều không biết mình làm sao tiếp được những ám khí này. Thật nguy hiểm, không ai ngờ được một cước kia lại phát ra ám khí. Hai người bọn họ đang toàn lực xông tới, gần như xả thân ăn trọn ám khí.
Bọn họ cũng không biết mình làm sao tránh được những ám khí này.
Nhưng đã tránh được, cuối cùng vẫn tránh được.
Không chết, không thương.
Lại kinh hãi mồ hôi đầy trán, thấm ướt cả lưng.
Bọn họ còn chưa tỉnh hồn.
Ngay lúc này, hai người bịt mặt một cao một thấp, một trước một sau “khiêng” Thiên Hạ Đệ Thất, người rõ ràng đã chết rời đi.
Bọn họ lại đổ mồ hôi.
Khôi Nhĩ gãi tai, Sa Trần cảm thấy có hạt cát chui vào trong mắt. Bọn họ không biết làm thế nào bàn giao với Lão Ô, giao phó với Vô Tình, báo cáo với hình bộ.
Thiên Hạ Đệ Thất đã đi rồi.
Mạng của người này giống như con chim bất tử, lại giống như vốn là một oan hồn, đã chết rồi thì không quan tâm chết thêm mấy lần.
- Mạng của kẻ này, quả thật không dễ lấy.
Sau đó, khi “Thiên Tàn Địa Khuyết” họ Ôn cứu chữa cho Ôn Tập Nhân, cũng đưa ra phân tích, đánh giá như vậy:
- Hắn vẫn còn chưa chết, ngay cả chúng ta cũng nhìn lầm.
- Có điều, cho dù hắn không chết cũng đã bị thương nặng.
Đây là nhận định của Ôn Tử Bình:
- Nếu không, một kích này của hắn, Tập Nhân chắc chắn phải chết.
- Dưới tình hình như thế, hắn vẫn chỉ bị thương chứ không chết.
Nhận định của Ôn Nhâm Bình là:
- Vô Tình quả nhiên là một kẻ âm hiểm.
Lời của y câu trước và câu sau dường như hoàn toàn không liên quan, nhưng ai cũng biết Ôn Nhâm Bình là một người nói chuyện rất có phân lượng.
Y quyết không nói nhảm.
Y nói như vậy, nhất định có thâm ý.
Cho nên “Thiên Nhai Hải Giác” một người nhíu mày, một người nâng quai hàm, đang suy nghĩ.
- Huynh muốn nói, Vô Tình cố ý lưu lại tính mạng cho Thiên Hạ Đệ Thất?
- Đúng thế.
- Tại sao hắn lại làm như vậy?
- Không biết. Có thể hắn muốn mua chuộc lòng người.
- Mua chuộc loại người thú tính như Thiên Hạ Đệ Thất, hắn không sợ có một ngày loại người này sẽ cắn trả sao? Huống hồ Vô Tình ít nhất cũng thật sự đánh hắn trọng thương.
- Có lẽ là Gia Cát tiên sinh gợi ý làm như vậy. Dưới cờ của Gia Cát Tiểu Hoa cần sát thủ giống như Thiên Hạ Đệ Thất, chuyên làm những chuyện mà Tứ Đại Danh Bổ không tiện làm.
- Thế nhưng, Thiên Hạ Đệ Thất đã trở thành sát thủ dưới quyền được Thái Kinh coi trọng, hắn sẽ chuyển sang gia nhập dưới trướng Gia Cát sao?
- Có lẽ bọn họ vẫn luôn diễn trò.
Ôn Nhâm Bình cười lạnh nói:
- Không phải sao? Vô Tình khiến Hòa Nhân tin rằng hắn ngăn cản chúng ta lấy mạng Thiên Hạ Đệ Thất, là vì muốn tốt cho chúng ta, hơn nữa còn muốn đích thân lấy mạng Thiên Hạ Đệ Thất. Kết quả là hắn vẫn thả đối phương. Nếu không phải Tập Nhân, Độ Nhân lén trở về muốn lấy thủ cấp của Thiên Hạ Đệ Thất, chúng ta nhất định không dám tin Thiên Hạ Đệ Thất rõ ràng đã chết lại sống dậy.
Y đưa mắt đảo qua Ôn Tập Nhân bị một chiêu “Thế kiếm” của Thiên Hạ Đệ Thất làm cho tê liệt nằm trên giường.
Nàng cho rằng nhất định có thể một đao cắt đầu Thiên Hạ Đệ Thất xuống, không ngờ vừa mới đến gần, lại tự mình hứng chịu một kích của Thiên Hạ Đệ Thất.
Đây chính là “Thế kiếm”, dựa vào thế để thi triển kiếm.
Ôn Tập Nhân phản ứng nhanh nhạy, lập tức lộn nhào một cái, nhưng vẫn giống như nuốt phải một mặt trời.
Một mặt trời cuồn cuộn nóng hổi, lửa nóng hừng hực.
Hiện giờ “mặt trời” giống như lòng đỏ trứng kia còn dính vào bụng nàng, ở nơi đó hâm nóng nàng, hành hạ nàng, giày vò hủy hoại nàng.
May mắn khi đó Thiên Hạ Đệ Thất lực đã suy, người đã trọng thương, cho nên “Thế kiếm” mà hắn phát ra cũng không tính là “Thiên Cá Thái Dương Tại Thủ Lý”.
Ngàn mặt trời? Đó là thứ ai cũng ăn không tiêu.
Ôn Hòa Nhân và Ôn Văn Nhân đều không lên tiếng.
Cảm giác của hai người gần giống nhau, nhưng lại rất khác biệt.
Ôn Hòa Nhân cảm thấy căm phẫn, cảm thấy mình đã bị Vô Tình lừa gạt.
Ôn Văn Nhân dù sao cũng từng quyết chiến với Vô Tình, mặc dù y vốn không muốn giao thủ với người này, nhưng Ôn Nhâm Bình lại nhận được mệnh lệnh trực tiếp của tổng bộ Lão Tự Hiệu, cố hết sức tự mình giết chết Thiên Hạ Đệ Thất, lại thử một lần xem Tứ Đại Danh Bổ là địch hay bạn, có bao nhiêu cân lượng.
Y đã ra tay, không thu được kết quả, cũng đã tận lực, nhưng y cũng có cảm giác bị lừa.
Y còn có một loại cảm xúc khác, đó là không rét mà run.
Hóa ra Vô Tình lại gian trá như thế.
Khó trách Tứ Đại Danh Bổ chẳng những có được danh tiếng trên giang hồ gió mây quỷ quyệt, còn có thể vững như thái sơn trong trận tuyến đấu tranh chính trị ở kinh thành.
Y cảm thấy bị lời đồn lừa gạt.
Trong lời đồn, Tứ Đại Danh Bổ đều là nhân vật hiệp nghĩa, đòi công đạo cho bách tính trong thiên hạ.
Bây giờ xem ra, chỉ có bốn chữ “gian xảo đáng sợ”.
Ôn Tử Bình lại có một chút quan điểm khác biệt:
- Cho dù nói thế nào, Vô Tình dường như cũng không cần phải cứu Thiên Hạ Đệ Thất. Hắn không giết còn cứu Thiên Hạ Đệ Thất đi, giống như rải đinh trong cơm mà hắn đang muốn ăn. Chuyện này không phù hợp.
Ôn Nhâm Bình vẫn kiên trì với ý kiến của mình:
- Tuy xem ra không phù hợp lắm, nhưng lại ăn khớp. Đây là thủ pháp quen thuộc của Tứ Đại Danh Bổ và Gia Cát Tiểu Hoa, bày ra sương mù, cao thâm khó lường.
- Có phải là...
Ôn Tử Bình đang suy nghĩ.
- Làm sao?
Ôn Nhâm Bình hỏi giống như cười nhạo. Y luôn cho rằng hơn một tuổi là nhiều kinh nghiệm hơn một phần, Ôn Tử Bình dù có trí năng trời phú, cũng không bằng huynh trưởng y tuổi tác cao hơn, kiến thức nhiều hơn. Đối với điểm này, y rất tự cao. Nếu như thành tựu của y thua kém em trai mình, chỉ là vì vận may không bằng, chứ không phải vì tài năng.
Dường như cũng vì nhìn thấu điểm này, Ôn Tử Bình mới không nói tiếp, ngược lại hỏi:
- Thương thế của Tập Nhân có chuyển biến xấu không?
Ôn Nhâm Bình không ngờ vấn đề lại chuyển sang người bị thương.
Y ngẩn người, sau đó nói:
- Một chiêu kia của Thiên Hạ Đệ Thất nhìn như muốn đánh vào mặt cô ấy, nhưng Tập Nhân phản ứng nhanh, vội ngửa người rút lui. Khi thấy một chiêu này sắp đánh vào ngực Tập Nhân, cũng không biết vì sao, Thiên Hạ Đệ Thất lại đột nhiên đổi hướng đánh vào bụng dưới cô ấy…
Nói đến đây, mày trắng của Ôn Nhâm Bình rung động, có vẻ ưu tư:
- Xem ra, thương thế của cô ấy dường như không nghiêm trọng, nhưng lại có điểm không phù hợp…
Ôn Độ Nhân lo lắng đến sắp khóc lên:
- Không phù hợp? Tập Nhân có thể khôi phục không?
Ôn Nhâm Bình vuột râu:
- Đừng sợ. Thương thế của cô ấy vẫn ổn, chỉ có điều, lo là có một chút di chứng…
Ôn Tử Bình hỏi:
- Ví dụ?
Ôn Nhâm Bình đột nhiên tỏ ra hơi bực bội, đứng dậy chắp tay, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ có cây.
Trên cây có một con khỉ.
Đó là một con khỉ lông vàng do y nuôi dưỡng, đang làm mặt quỷ với y.
- Cho dù cô ấy có khỏe, cũng có khả năng dùng cười làm khóc, dùng khóc làm cười. Cô ấy có thể sẽ dùng phương thức của hoa bách hợp để nuôi chim, dùng phương thức nuôi chim để nuôi trâu.
Những lời này của y, mọi người đều không hiểu. Ôn Tập Nhân nằm trên giường cũng không mất đi thính giác, có điều hiện giờ nàng cũng không có lòng đi phân biệt ý nghĩa những lời này của Ôn Nhâm Bình, bởi vì trong bụng, trên người, thậm chí trong tim nàng đều nổi lên một loại cảm giác kỳ lạ.
Ghê tởm, buồn nôn, bẩn thỉu… giống như bị người ta giày xéo.
Vừa giống như có thứ gì kỳ lạ đang lặng lẽ sinh sôi…
Ôn Độ Nhân đang lo lắng đến rơi lệ.
Ôn Văn Nhân hừ lạnh một tiếng:
- Ta nhất định phải đi tìm Thiên Hạ Đệ Thất!
Ôn Nhâm Bình híp đôi mắt phong sương:
- Bây giờ tìm hắn cũng không dễ, nhưng lại là thời cơ tốt nhất để đối phó và giải quyết hắn.
Ôn Văn Nhân oán hận nói:
- Ta nhất định phải giết hắn, báo thù cho Tập Nhân!
Ôn Hòa Nhân cũng hung hãn nói:
- Ta muốn tìm Vô Tình!
Ôn Nhâm Bình nói:
- Bởi vì hắn đã lừa gạt ngươi?
Ôn Hòa nắm chặt tay:
- Cho nên ta muốn báo thù.
Y tức giận lớn tiếng nói:
- Ta muốn hắn biết, người của Lão Tự Hiệu Ôn gia đều không dễ chọc!
Nghe được câu này, con khỉ lông vàng bên ngoài kia đột nhiên trèo đến bên cửa sổ, kinh hô lên.
Ánh mắt của nó rơi vào Ôn Tập Nhân trên giường.
Xem biểu tình của nó, không hề giống đang nhìn một trong số chủ nhân của nó, mà là nhìn thấy sư tử, con hổ gì đó, hoảng sợ không thôi.
Mọi người đều không hiểu, con khỉ bình thường rất có linh tính này sao hôm nay lại giống như phát bệnh.
Ôn Nhâm Bình vẫn chắp tay, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ đã hoàng hôn.
Ánh mắt của y nhìn ra, giống như trong tịch dương ráng chiều có một đám nữ nô xinh đẹp đang chăn thả gia súc ở đó.
Sắc mặt Ôn Tử Bình lại có vẻ ưu sầu.
Ưu giống như hoàg hôn, trầm như vậy, buồn như thế.
Xem ra, người “tập kích” lần này còn chưa đạt đến trình độ như vậy. Nếu thật sự luyện thành Phách Không chưởng pháp, “cách không phát chưởng, đả thương phổi người”, ít nhất cũng phải có hai mươi năm khổ luyện, huống hồ là “dùng chân thay tay”?
Thế nhưng “lực sát thương” của một cước này có lẽ còn mạnh hơn cả “Phách Không cước”, khó khăn cũng cao hơn.
Bởi vì chân của hắn duỗi ra, cước kình không phát, nhưng ám khí lại phát.
Cũng là sáu bảy thứ ám khí.
Sa Trần kinh hãi, Khôi Nhĩ biến sắc.
Hai người lui nhanh, chống đỡ.
Hai người đều không biết mình làm sao tiếp được những ám khí này. Thật nguy hiểm, không ai ngờ được một cước kia lại phát ra ám khí. Hai người bọn họ đang toàn lực xông tới, gần như xả thân ăn trọn ám khí.
Bọn họ cũng không biết mình làm sao tránh được những ám khí này.
Nhưng đã tránh được, cuối cùng vẫn tránh được.
Không chết, không thương.
Lại kinh hãi mồ hôi đầy trán, thấm ướt cả lưng.
Bọn họ còn chưa tỉnh hồn.
Ngay lúc này, hai người bịt mặt một cao một thấp, một trước một sau “khiêng” Thiên Hạ Đệ Thất, người rõ ràng đã chết rời đi.
Bọn họ lại đổ mồ hôi.
Khôi Nhĩ gãi tai, Sa Trần cảm thấy có hạt cát chui vào trong mắt. Bọn họ không biết làm thế nào bàn giao với Lão Ô, giao phó với Vô Tình, báo cáo với hình bộ.
Thiên Hạ Đệ Thất đã đi rồi.
Mạng của người này giống như con chim bất tử, lại giống như vốn là một oan hồn, đã chết rồi thì không quan tâm chết thêm mấy lần.
- Mạng của kẻ này, quả thật không dễ lấy.
Sau đó, khi “Thiên Tàn Địa Khuyết” họ Ôn cứu chữa cho Ôn Tập Nhân, cũng đưa ra phân tích, đánh giá như vậy:
- Hắn vẫn còn chưa chết, ngay cả chúng ta cũng nhìn lầm.
- Có điều, cho dù hắn không chết cũng đã bị thương nặng.
Đây là nhận định của Ôn Tử Bình:
- Nếu không, một kích này của hắn, Tập Nhân chắc chắn phải chết.
- Dưới tình hình như thế, hắn vẫn chỉ bị thương chứ không chết.
Nhận định của Ôn Nhâm Bình là:
- Vô Tình quả nhiên là một kẻ âm hiểm.
Lời của y câu trước và câu sau dường như hoàn toàn không liên quan, nhưng ai cũng biết Ôn Nhâm Bình là một người nói chuyện rất có phân lượng.
Y quyết không nói nhảm.
Y nói như vậy, nhất định có thâm ý.
Cho nên “Thiên Nhai Hải Giác” một người nhíu mày, một người nâng quai hàm, đang suy nghĩ.
- Huynh muốn nói, Vô Tình cố ý lưu lại tính mạng cho Thiên Hạ Đệ Thất?
- Đúng thế.
- Tại sao hắn lại làm như vậy?
- Không biết. Có thể hắn muốn mua chuộc lòng người.
- Mua chuộc loại người thú tính như Thiên Hạ Đệ Thất, hắn không sợ có một ngày loại người này sẽ cắn trả sao? Huống hồ Vô Tình ít nhất cũng thật sự đánh hắn trọng thương.
- Có lẽ là Gia Cát tiên sinh gợi ý làm như vậy. Dưới cờ của Gia Cát Tiểu Hoa cần sát thủ giống như Thiên Hạ Đệ Thất, chuyên làm những chuyện mà Tứ Đại Danh Bổ không tiện làm.
- Thế nhưng, Thiên Hạ Đệ Thất đã trở thành sát thủ dưới quyền được Thái Kinh coi trọng, hắn sẽ chuyển sang gia nhập dưới trướng Gia Cát sao?
- Có lẽ bọn họ vẫn luôn diễn trò.
Ôn Nhâm Bình cười lạnh nói:
- Không phải sao? Vô Tình khiến Hòa Nhân tin rằng hắn ngăn cản chúng ta lấy mạng Thiên Hạ Đệ Thất, là vì muốn tốt cho chúng ta, hơn nữa còn muốn đích thân lấy mạng Thiên Hạ Đệ Thất. Kết quả là hắn vẫn thả đối phương. Nếu không phải Tập Nhân, Độ Nhân lén trở về muốn lấy thủ cấp của Thiên Hạ Đệ Thất, chúng ta nhất định không dám tin Thiên Hạ Đệ Thất rõ ràng đã chết lại sống dậy.
Y đưa mắt đảo qua Ôn Tập Nhân bị một chiêu “Thế kiếm” của Thiên Hạ Đệ Thất làm cho tê liệt nằm trên giường.
Nàng cho rằng nhất định có thể một đao cắt đầu Thiên Hạ Đệ Thất xuống, không ngờ vừa mới đến gần, lại tự mình hứng chịu một kích của Thiên Hạ Đệ Thất.
Đây chính là “Thế kiếm”, dựa vào thế để thi triển kiếm.
Ôn Tập Nhân phản ứng nhanh nhạy, lập tức lộn nhào một cái, nhưng vẫn giống như nuốt phải một mặt trời.
Một mặt trời cuồn cuộn nóng hổi, lửa nóng hừng hực.
Hiện giờ “mặt trời” giống như lòng đỏ trứng kia còn dính vào bụng nàng, ở nơi đó hâm nóng nàng, hành hạ nàng, giày vò hủy hoại nàng.
May mắn khi đó Thiên Hạ Đệ Thất lực đã suy, người đã trọng thương, cho nên “Thế kiếm” mà hắn phát ra cũng không tính là “Thiên Cá Thái Dương Tại Thủ Lý”.
Ngàn mặt trời? Đó là thứ ai cũng ăn không tiêu.
Ôn Hòa Nhân và Ôn Văn Nhân đều không lên tiếng.
Cảm giác của hai người gần giống nhau, nhưng lại rất khác biệt.
Ôn Hòa Nhân cảm thấy căm phẫn, cảm thấy mình đã bị Vô Tình lừa gạt.
Ôn Văn Nhân dù sao cũng từng quyết chiến với Vô Tình, mặc dù y vốn không muốn giao thủ với người này, nhưng Ôn Nhâm Bình lại nhận được mệnh lệnh trực tiếp của tổng bộ Lão Tự Hiệu, cố hết sức tự mình giết chết Thiên Hạ Đệ Thất, lại thử một lần xem Tứ Đại Danh Bổ là địch hay bạn, có bao nhiêu cân lượng.
Y đã ra tay, không thu được kết quả, cũng đã tận lực, nhưng y cũng có cảm giác bị lừa.
Y còn có một loại cảm xúc khác, đó là không rét mà run.
Hóa ra Vô Tình lại gian trá như thế.
Khó trách Tứ Đại Danh Bổ chẳng những có được danh tiếng trên giang hồ gió mây quỷ quyệt, còn có thể vững như thái sơn trong trận tuyến đấu tranh chính trị ở kinh thành.
Y cảm thấy bị lời đồn lừa gạt.
Trong lời đồn, Tứ Đại Danh Bổ đều là nhân vật hiệp nghĩa, đòi công đạo cho bách tính trong thiên hạ.
Bây giờ xem ra, chỉ có bốn chữ “gian xảo đáng sợ”.
Ôn Tử Bình lại có một chút quan điểm khác biệt:
- Cho dù nói thế nào, Vô Tình dường như cũng không cần phải cứu Thiên Hạ Đệ Thất. Hắn không giết còn cứu Thiên Hạ Đệ Thất đi, giống như rải đinh trong cơm mà hắn đang muốn ăn. Chuyện này không phù hợp.
Ôn Nhâm Bình vẫn kiên trì với ý kiến của mình:
- Tuy xem ra không phù hợp lắm, nhưng lại ăn khớp. Đây là thủ pháp quen thuộc của Tứ Đại Danh Bổ và Gia Cát Tiểu Hoa, bày ra sương mù, cao thâm khó lường.
- Có phải là...
Ôn Tử Bình đang suy nghĩ.
- Làm sao?
Ôn Nhâm Bình hỏi giống như cười nhạo. Y luôn cho rằng hơn một tuổi là nhiều kinh nghiệm hơn một phần, Ôn Tử Bình dù có trí năng trời phú, cũng không bằng huynh trưởng y tuổi tác cao hơn, kiến thức nhiều hơn. Đối với điểm này, y rất tự cao. Nếu như thành tựu của y thua kém em trai mình, chỉ là vì vận may không bằng, chứ không phải vì tài năng.
Dường như cũng vì nhìn thấu điểm này, Ôn Tử Bình mới không nói tiếp, ngược lại hỏi:
- Thương thế của Tập Nhân có chuyển biến xấu không?
Ôn Nhâm Bình không ngờ vấn đề lại chuyển sang người bị thương.
Y ngẩn người, sau đó nói:
- Một chiêu kia của Thiên Hạ Đệ Thất nhìn như muốn đánh vào mặt cô ấy, nhưng Tập Nhân phản ứng nhanh, vội ngửa người rút lui. Khi thấy một chiêu này sắp đánh vào ngực Tập Nhân, cũng không biết vì sao, Thiên Hạ Đệ Thất lại đột nhiên đổi hướng đánh vào bụng dưới cô ấy…
Nói đến đây, mày trắng của Ôn Nhâm Bình rung động, có vẻ ưu tư:
- Xem ra, thương thế của cô ấy dường như không nghiêm trọng, nhưng lại có điểm không phù hợp…
Ôn Độ Nhân lo lắng đến sắp khóc lên:
- Không phù hợp? Tập Nhân có thể khôi phục không?
Ôn Nhâm Bình vuột râu:
- Đừng sợ. Thương thế của cô ấy vẫn ổn, chỉ có điều, lo là có một chút di chứng…
Ôn Tử Bình hỏi:
- Ví dụ?
Ôn Nhâm Bình đột nhiên tỏ ra hơi bực bội, đứng dậy chắp tay, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ có cây.
Trên cây có một con khỉ.
Đó là một con khỉ lông vàng do y nuôi dưỡng, đang làm mặt quỷ với y.
- Cho dù cô ấy có khỏe, cũng có khả năng dùng cười làm khóc, dùng khóc làm cười. Cô ấy có thể sẽ dùng phương thức của hoa bách hợp để nuôi chim, dùng phương thức nuôi chim để nuôi trâu.
Những lời này của y, mọi người đều không hiểu. Ôn Tập Nhân nằm trên giường cũng không mất đi thính giác, có điều hiện giờ nàng cũng không có lòng đi phân biệt ý nghĩa những lời này của Ôn Nhâm Bình, bởi vì trong bụng, trên người, thậm chí trong tim nàng đều nổi lên một loại cảm giác kỳ lạ.
Ghê tởm, buồn nôn, bẩn thỉu… giống như bị người ta giày xéo.
Vừa giống như có thứ gì kỳ lạ đang lặng lẽ sinh sôi…
Ôn Độ Nhân đang lo lắng đến rơi lệ.
Ôn Văn Nhân hừ lạnh một tiếng:
- Ta nhất định phải đi tìm Thiên Hạ Đệ Thất!
Ôn Nhâm Bình híp đôi mắt phong sương:
- Bây giờ tìm hắn cũng không dễ, nhưng lại là thời cơ tốt nhất để đối phó và giải quyết hắn.
Ôn Văn Nhân oán hận nói:
- Ta nhất định phải giết hắn, báo thù cho Tập Nhân!
Ôn Hòa Nhân cũng hung hãn nói:
- Ta muốn tìm Vô Tình!
Ôn Nhâm Bình nói:
- Bởi vì hắn đã lừa gạt ngươi?
Ôn Hòa nắm chặt tay:
- Cho nên ta muốn báo thù.
Y tức giận lớn tiếng nói:
- Ta muốn hắn biết, người của Lão Tự Hiệu Ôn gia đều không dễ chọc!
Nghe được câu này, con khỉ lông vàng bên ngoài kia đột nhiên trèo đến bên cửa sổ, kinh hô lên.
Ánh mắt của nó rơi vào Ôn Tập Nhân trên giường.
Xem biểu tình của nó, không hề giống đang nhìn một trong số chủ nhân của nó, mà là nhìn thấy sư tử, con hổ gì đó, hoảng sợ không thôi.
Mọi người đều không hiểu, con khỉ bình thường rất có linh tính này sao hôm nay lại giống như phát bệnh.
Ôn Nhâm Bình vẫn chắp tay, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ đã hoàng hôn.
Ánh mắt của y nhìn ra, giống như trong tịch dương ráng chiều có một đám nữ nô xinh đẹp đang chăn thả gia súc ở đó.
Sắc mặt Ôn Tử Bình lại có vẻ ưu sầu.
Ưu giống như hoàg hôn, trầm như vậy, buồn như thế.
Tác giả :
Ôn Thụy An