Thiên Hạ Hữu Địch [Luận Anh Hùng]
Chương 41: Quen biết trong mưa ong
Bàn tay Vô Tình rung lên, hai mũi ám khí bắn ra, vừa vặn “kẹp chặt” hai vật, theo tiếng lách tách cắm vào trên tường gạch nhà dân.
Nhà dân kia vừa lúc có hai đứa bé, một nam một nữ, đang chảy nước mũi ngồi ăn sủi cảo trước cửa, đột nhiên nhìn thấy trên tường có thêm hai vật.
Hai vật thể kia “dính” vào trên tường.
Thứ mà Vô Tình phát ra là hai mũi ám khí giống như con rết, vừa khéo “chặn” lại hai viên bi nhìn như trong suốt. Viên bi vừa đánh trúng “con rết”, thân thể “con rết” lập tức uốn khúc, lượn quanh cuốn lấy “viên bi” bay xéo xuống, dính vào trên tường.
Đó là hai viên “bi” gần như hoàn toàn trong suốt. Đám nhỏ ở phía sau xem náo nhiệt đang cười cợt, dùng đủ thứ quái lạ như đá, đậu phộng, hạt dẻ các loại ném về phía xe tù, “bi trong suốt” chỉ là hai viên trong số đó.
Mọi người đều không hiểu vì sao Vô Tình lại ra tay.
Cần gì phải xuất động đến ám khí bí truyền “Thất Sát Ngô Công tiêu” của y để ngăn cản hai viên “bi” mà trẻ con chơi đùa.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã hiểu được.
Người đầu tiên hiểu được dụng ý của Vô Tình là nhất đao đồng.
Hắn phi thân, lướt nhanh, tay trái ôm, tay phải đẩy, nhanh chóng đưa hai đứa bé trước bậc cửa đi chỗ khác.
Hai mũi Ngô Công tiêu kia dính vào trên tường, lập tức dùng móng vuốt của “bọn chúng” kẹp chặt hai viên “bi”. “Bi” kia liền phát ra tiếng xoẹt xoẹt, phun ra dịch thể.
Dịch thể cũng là màu trắng.
Sau đó bức tường kia dần dần tan rã, càng lúc càng nhanh.
Phút chốc trên tường đã xuất hiện hai lỗ thủng lớn bằng nắm tay.
Ngô Công tiêu kẹp chặt viên “bi” kia cũng bị hòa tan.
Mặc dù không ai biết Ngô Công tiêu được chế tạo từ vật liệu gì, nhưng bức tường là do gạch xây thành, còn dùng xi-măng trét lên một lớp thật dày.
Thế nhưng hiện giờ, bức tường đã bị hoà tan. Nếu như nó đánh vào trên người, vậy thì sẽ thế nào?
Sẽ như thế nào?
Sắc mặt mọi người đều biến đổi.
“Hiệp Thoái Toàn Phong” Ô Can Đạt sắc mặt giống như thịt bò để ba ngày bốn đêm.
Hắn đang áp giải yếu phạm, người tới lại muốn giết chết phạm nhân trong tay hắn.
Sắc mặt của ba kiếm đồng cũng khó coi.
Bọn hắn không ngờ người ra tay “cướp” xe tù lại là mấy đứa “trẻ con” tuổi tác xấp xỉ bọn hắn, may mà “công tử” trước khi xuất thủ đối địch luôn phát ra dấu tay và ám hiệu, để bọn hắn kịp thời ứng biến.
Nhưng sắc mặt mất tự nhiên nhất không phải bọn hắn, mà là người phát ra ám khí.
Hai đứa trẻ một nam một nữ, dáng vẻ rất “quý phái”, ăn mặc rất “quý phái”, cử chỉ cũng rất “quý phái”, cặp mắt lớn lớn lại linh linh, khuôn mặt tròn tròn lại trắng trắng, trên mặt mỗi người đều có một đôi lúm đồng tiền.
Lão Ô trầm giọng quát lên:
- Trẻ con nhà ai, bị kẻ nào xúi giục làm chuyện mạo phạm vương pháp, công khai giết người diệt khẩu này!
Hai đứa trẻ kia cười lên.
Bé gái cười rất ngọt ngào, cậu trai cười rất ngây thơ.
Tuổi còn nhỏ đã xinh đẹp như vậy, lớn lên không biết còn như thế nào.
Cậu trai nói, ngữ âm vẫn còn ngây thơ:
- Còn ai phái chúng ta tới? Nói ra bảo đảm sẽ dọa cho ngươi nhảy dựng lên. Đám nha sai nho nhỏ các ngươi còn không xứng gọi tên!
Bé gái nói, ngữ âm dịu và ngọt:
- Chúng ta được người đứng đầu bên cạnh thiên tử phái tới, biết khôn thì lập tức tránh ra, đừng cản trở bà cô của ngươi làm việc, nếu không cấp trên sẽ xét xử ngươi!
Giọng nói rất non nớt, nhưng giọng điệu lại rất từng trải.
Vô Tình cười, hơn nữa còn nói:
- Các ngươi không phải do Thái Kinh phái tới, đừng mạo nhận nữa!
Lão Ô lại hơi bất ngờ:
- Bọn chúng tuổi tác còn nhỏ, nhưng lại ra tay ác độc, rốt cuộc là con cái nhà ai?
Vô Tình dùng tay ấn lên môi, xuỵt một tiếng nói:
- Đừng nói như vậy, để tránh kết oán với Lão Tự Hiệu danh chấn thiên hạ, khó dây khó chọc!
Lão Ô kinh ngạc nói:
- Bọn chúng là… người của Ôn gia?
Vô Tình nói:
- Ngoại trừ “Kim Đồng Ngọc Nữ, Khoái Tử Huynh Muội” Ôn Độ Nhân, Ôn Tập Nhân của Lĩnh Nam Lão Tự Hiệu Ôn gia, trong hồng trần thế tục, giang hồ phong ba này, còn ai hơn hai mươi tuổi vẫn có thể bảo trì dung nhan và tâm linh ngây thơ hồn nhiên? Ngoại trừ bọn họ, còn ai có thể tiện tay phát ra đòn sát thủ “Băng” của Lão Tự Hiệu?
Lần này, hai “đứa trẻ” kia mới thật sự biến sắc.
Sắc mặt của bọn chúng khó coi giống như “bụng cá trắng” vào ngày đông giá rét để qua đêm dài đến lúc tảng sáng.
Người nam là “Độc Đồng” Ôn Độ Nhân, thân hình hắn giống như đang nhanh chóng “dài ra”, “lớn lên”, giọng nói của hắn cũng biến đổi, không còn non nớt nhưng vẫn sắc bén mạnh mẽ:
- Vô Tình, ta tưởng rằng ngươi là một hảo hán, luôn chủ trì chính nghĩa, không ngờ ngươi lại năm lần bảy lượt làm khó dễ chúng ta, còn ra tay giúp đỡ loại cẩu nô tài thủ hạ của Thái Kinh này!
Người nữ là “Độc Nữ” Ôn Tập Nhân, ánh mắt của nàng trong veo như nước liếc về phía Vô Tình, lại mang vẻ oán trách của phụ nữ có chồng:
- Đại bổ đầu, ngươi đúng là nghe danh không bằng mắt thấy. Chúng ta giết chó săn bại hoại, liên quan gì đến ngươi. Ngươi đừng nên vì tên hung thủ không bằng cầm thú này mà đắc tội với người của Lão Tự Hiệu chúng ta!
Vô Tình lạnh nhạt nói:
- Ta không muốn đắc tội với người của Lão Tự Hiệu Ôn gia.
Ôn Độ Nhân cả giận nói:
- Vậy tại sao ngươi còn cứu hắn?
Vô Tình nói:
- Bởi vì hắn là tù phạm do ta áp giải.
Ôn Độ Nhân nói:
- Hắn là tội phạm giết người, giết người thì phải đền mạng.
Vô Tình nói:
- Vậy hắn nên được phán quyết công bình, chuyện chấp pháp phải do hình ti, luật pháp phán định, chứ không phải do các ngươi lén lút hành hình trút giận, giết người định tội.
Ôn Độ Nhân căm phẫn nói:
- Ngươi cho rằng tên này khi thẩm vấn sẽ bị định tội sao? Pháp do người lập, cũng do người làm, hiện giờ Đại Tống có thanh thiên đại nhân thanh liêm nghiêm chính, để những tên rác rưởi này nhận được báo ứng xứng đáng sao?
Ôn Tập Nhân bổ sung một câu:
- Tiến vào lao ngục, cuối cùng không phải bị một câu nói của Thái Kinh phóng thích sao?
Vô Tình thở dài một tiếng, nói:
- Ta là người ăn cơm công môn, cũng không thể để các ngươi giết người trên đường.
Ôn Tập Nhân nhoẻn miệng cười, lúm đồng tiền của nàng rất đẹp, nói:
- Ngươi cứ xem như nhìn mà không thấy, chẳng phải được rồi sao?
Vô Tình cảm thán:
- Thế nhưng ta vẫn nhìn thấy.
Ôn Tập Nhân tức giận nói:
- Nhìn thấy thì thế nào?
Vô Tình nói:
- Đã nhìn thấy thì không thể không quản.
Ôn Độ Nhân hầm hầm nói:
- Vậy ngươi chẳng qua là muốn bao che cho tên hung thủ giết người này.
Vô Tình nói:
- Không phải. Trách nhiệm của ta là bắt hung thủ, chứ không phải giết người.
Ôn Độ Nhân nói:
- Hắn mới là hung thủ giết người, hắn đã giết không ít đồng đạo, đồng liêu của ngươi.
Vô Tình nói:
- Cho nên ta muốn bắt hắn về quy án.
Ôn Độ Nhân nói:
- Vậy để ta giúp ngươi giết hắn.
Vô Tình nói:
- Ngươi không phải giúp ta giết hắn, mà là muốn giúp Hứa Thiên Y báo thù, giúp đám người Ôn Vãn trút giận.
Ôn Độ Nhân nói:
- Ta giết một tên hung thủ giết người, vậy ngươi chỉ cần không nhìn thấy là được.
Vô Tình thở dài một tiếng, chậm rãi nói:
- Vừa rồi ta đã nói, ta nhìn thấy.
Ôn Độ Nhân cực kỳ tức giận:
- Vậy là ngươi cố ý đối địch với người của Ôn gia chúng ta.
Vô Tình nói:
- Ta đã nói rồi, người không phạm ta, ta không phạm người. Chỉ cần người của Ôn gia không động vào phạm nhân của ta, ta sẽ tôn trọng mỗi thành viên của Lão Tự Hiệu Ôn gia.
Ôn Độ Nhân nói:
- Nếu như ngươi không để chúng ta giết chết tên hung thủ này, chính là đắc tội với mỗi người Ôn gia chúng ta. Ta khuyên ngươi đừng tự tìm phiền toái!
Vô Tình nói giống như lẩm bẩm:
- Ta cũng biết đây là tự tìm phiền toái, nhưng ta tự tìm phiền toái cũng không chỉ lần này.
Ôn Tập Nhân đột nhiên chen vào:
- Ngươi muốn cái gì ở hắn? Võ công? Tuyệt kỹ? Thiên Cá Thái Dương Tại Thủ Lý? Hay là nỏ phóng Cửu Thiên Thập Địa Thập Cửu thần châm? Ngươi đại khái là muốn đợi sau khi tra khảo ra, mới để chúng ta giết hắn? Chỉ cần ngươi thừa nhận một câu, chúng ta cũng có thể cân nhắc nhịn một chút, chờ một chút. Ngươi muốn điều kiện gì, cứ nói ra đi!
Nàng và huynh trưởng của nàng đã hỏi ra, nói ra những lời này, dĩ nhiên không phải là trẻ con.
Tâm linh của trẻ con tuyệt đối sẽ không hung ác, nham hiểm, xảo trá, hơn nữa còn bức người như vậy.
Suy nghĩ và cách nói của đôi huynh muội họ Ôn này, quả thật đã trải qua tình đời hiểm ác, hơn nữa đã bị đồng hóa đồng lưu.
Lần này Vô Tình lại sầm mặt:
- Ta nói rồi, ta chỉ có quyền bắt hung thủ, trừ khi bất đắc dĩ, nếu không thì không có quyền giết người. Nếu ta nhìn thấy các ngươi công khai giết người trên đường lớn này, ta cũng chỉ đành xem các ngươi là hung thủ bắt về. Các ngươi không cần nói điều kiện với ta, ta có chức trách trên người, không có quyền thả người giết người.
Ôn Tập Nhân cười khúc khích, lại lộ ra vẻ ngọt ngào ngây thơ và yếu đuối.
- Vậy ta hiểu rồi.
Nàng nói:
- Chỉ cần ngươi không nhìn thấy là được đúng không?
Vô Tình lạnh lùng nói:
- Nhưng ta nói lại lần thứ ba, ta đã nhìn thấy.
- Không.
Ôn Tập Nhân cười duyên nói:
- Nếu như ngươi không có mắt nữa, hoặc là mắt đã không nhìn thấy đồ vật nữa, vậy chẳng phải là không nhìn được thứ gì, làm thế nào ngăn cản chúng ta?
Vô Tình tinh thần nội liễm, ánh mắt tập trung, con ngươi co lại, hai hàng lông mày trầm xuống, nói:
- Đường lớn này có rất nhiều người, ngươi muốn làm cho ta không nhìn thấy, ta cũng muốn xem thử, nhưng ngươi nhất định đừng làm liên lụy đến người khác, nếu không thì các ngươi chính là hung thủ…
Y gằn từng chữ một:
- Đừng quên ta là một bổ khoái chuyên bắt hung thủ, sát thủ!
Ôn Tập Nhân vừa nghe vừa cười lạnh.
Ôn Độ Nhân lại nghe rất dụng tâm, còn trả lời:
- Ta biết, ta hiểu. Hôm nay chúng ta vừa quen biết, lại sớm nghe danh đã lâu, chỉ không có duyên làm quen. Giang hồ phong ba, cũng nhiều nguy hiểm, lần này chúng ta không đánh thì không quen biết, có thể nói là “quen biết trong mưa gió” rồi…
Hắn ngừng một chút, lại thương tiếc nói:
- Đáng tiếc biết và hiểu cũng vô dụng, chúng ta không thể không động thủ. Chúng ta đâu chỉ quen biết trong phong vũ (mưa gió), mà còn quen biết trong “phong vũ” (mưa ong).
Vừa dứt lời, đột nhiên từ trong ống tay áo nho nhỏ của hắn bắn ra một vật.
Vật kia nhanh chóng lớn lên.
Nói ra cũng khó tin, ban đầu vật kia chỉ giống một khối bông vải nhỏ nhỏ, mềm mềm, xốp xốp, xám xám, từ trong ống tay áo rộng rộng của Ôn Độ Nhân “trôi” ra, cũng “thổi” ra.
Nhưng nó nhanh chóng biến hóa, lập tức phồng lên, bành trướng.
Trong phút đã lớn lên giống một đám mây, mây đen.
Một đám mây đen rất lớn bay về phía Vô Tình, cũng bao trùm Vô Tình và kiếm đồng, đao đồng cùng đám bổ khoái, nha sai.
Không chỉ có Ôn Độ Nhân phát động công kích, Ôn Tập Nhân cũng không nhàn rỗi.
Cổ tay trắng của nàng lật một cái, bàn tay nhỏ bé giơ lên, đánh ra một chùm sự vật.
Xem ra đó là “một chùm” sự vật, nhưng lại nhanh chóng tách ra, phân liệt thành viên, lập tức trở thành mảnh vụn, sau đó vạn điểm tụ một, khép lại với nhau như cũ. Có điều nó đã trở thành một mảng lớn ngàn điểm vạn điểm, hơn nữa còn phát ra tiếng rít ong ong, chụp về phía Vô Tình. Chủ yếu vẫn là lao đến xe tù trước người Vô Tình, cùng với người trên xe tù, Thiên Hạ Đệ Thất.
Đó đương nhiên không chỉ là “một chùm” sự vật, mà là trăm ngàn con ong.
Ong độc.
Quen biết trong mưa ong.
Nhà dân kia vừa lúc có hai đứa bé, một nam một nữ, đang chảy nước mũi ngồi ăn sủi cảo trước cửa, đột nhiên nhìn thấy trên tường có thêm hai vật.
Hai vật thể kia “dính” vào trên tường.
Thứ mà Vô Tình phát ra là hai mũi ám khí giống như con rết, vừa khéo “chặn” lại hai viên bi nhìn như trong suốt. Viên bi vừa đánh trúng “con rết”, thân thể “con rết” lập tức uốn khúc, lượn quanh cuốn lấy “viên bi” bay xéo xuống, dính vào trên tường.
Đó là hai viên “bi” gần như hoàn toàn trong suốt. Đám nhỏ ở phía sau xem náo nhiệt đang cười cợt, dùng đủ thứ quái lạ như đá, đậu phộng, hạt dẻ các loại ném về phía xe tù, “bi trong suốt” chỉ là hai viên trong số đó.
Mọi người đều không hiểu vì sao Vô Tình lại ra tay.
Cần gì phải xuất động đến ám khí bí truyền “Thất Sát Ngô Công tiêu” của y để ngăn cản hai viên “bi” mà trẻ con chơi đùa.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã hiểu được.
Người đầu tiên hiểu được dụng ý của Vô Tình là nhất đao đồng.
Hắn phi thân, lướt nhanh, tay trái ôm, tay phải đẩy, nhanh chóng đưa hai đứa bé trước bậc cửa đi chỗ khác.
Hai mũi Ngô Công tiêu kia dính vào trên tường, lập tức dùng móng vuốt của “bọn chúng” kẹp chặt hai viên “bi”. “Bi” kia liền phát ra tiếng xoẹt xoẹt, phun ra dịch thể.
Dịch thể cũng là màu trắng.
Sau đó bức tường kia dần dần tan rã, càng lúc càng nhanh.
Phút chốc trên tường đã xuất hiện hai lỗ thủng lớn bằng nắm tay.
Ngô Công tiêu kẹp chặt viên “bi” kia cũng bị hòa tan.
Mặc dù không ai biết Ngô Công tiêu được chế tạo từ vật liệu gì, nhưng bức tường là do gạch xây thành, còn dùng xi-măng trét lên một lớp thật dày.
Thế nhưng hiện giờ, bức tường đã bị hoà tan. Nếu như nó đánh vào trên người, vậy thì sẽ thế nào?
Sẽ như thế nào?
Sắc mặt mọi người đều biến đổi.
“Hiệp Thoái Toàn Phong” Ô Can Đạt sắc mặt giống như thịt bò để ba ngày bốn đêm.
Hắn đang áp giải yếu phạm, người tới lại muốn giết chết phạm nhân trong tay hắn.
Sắc mặt của ba kiếm đồng cũng khó coi.
Bọn hắn không ngờ người ra tay “cướp” xe tù lại là mấy đứa “trẻ con” tuổi tác xấp xỉ bọn hắn, may mà “công tử” trước khi xuất thủ đối địch luôn phát ra dấu tay và ám hiệu, để bọn hắn kịp thời ứng biến.
Nhưng sắc mặt mất tự nhiên nhất không phải bọn hắn, mà là người phát ra ám khí.
Hai đứa trẻ một nam một nữ, dáng vẻ rất “quý phái”, ăn mặc rất “quý phái”, cử chỉ cũng rất “quý phái”, cặp mắt lớn lớn lại linh linh, khuôn mặt tròn tròn lại trắng trắng, trên mặt mỗi người đều có một đôi lúm đồng tiền.
Lão Ô trầm giọng quát lên:
- Trẻ con nhà ai, bị kẻ nào xúi giục làm chuyện mạo phạm vương pháp, công khai giết người diệt khẩu này!
Hai đứa trẻ kia cười lên.
Bé gái cười rất ngọt ngào, cậu trai cười rất ngây thơ.
Tuổi còn nhỏ đã xinh đẹp như vậy, lớn lên không biết còn như thế nào.
Cậu trai nói, ngữ âm vẫn còn ngây thơ:
- Còn ai phái chúng ta tới? Nói ra bảo đảm sẽ dọa cho ngươi nhảy dựng lên. Đám nha sai nho nhỏ các ngươi còn không xứng gọi tên!
Bé gái nói, ngữ âm dịu và ngọt:
- Chúng ta được người đứng đầu bên cạnh thiên tử phái tới, biết khôn thì lập tức tránh ra, đừng cản trở bà cô của ngươi làm việc, nếu không cấp trên sẽ xét xử ngươi!
Giọng nói rất non nớt, nhưng giọng điệu lại rất từng trải.
Vô Tình cười, hơn nữa còn nói:
- Các ngươi không phải do Thái Kinh phái tới, đừng mạo nhận nữa!
Lão Ô lại hơi bất ngờ:
- Bọn chúng tuổi tác còn nhỏ, nhưng lại ra tay ác độc, rốt cuộc là con cái nhà ai?
Vô Tình dùng tay ấn lên môi, xuỵt một tiếng nói:
- Đừng nói như vậy, để tránh kết oán với Lão Tự Hiệu danh chấn thiên hạ, khó dây khó chọc!
Lão Ô kinh ngạc nói:
- Bọn chúng là… người của Ôn gia?
Vô Tình nói:
- Ngoại trừ “Kim Đồng Ngọc Nữ, Khoái Tử Huynh Muội” Ôn Độ Nhân, Ôn Tập Nhân của Lĩnh Nam Lão Tự Hiệu Ôn gia, trong hồng trần thế tục, giang hồ phong ba này, còn ai hơn hai mươi tuổi vẫn có thể bảo trì dung nhan và tâm linh ngây thơ hồn nhiên? Ngoại trừ bọn họ, còn ai có thể tiện tay phát ra đòn sát thủ “Băng” của Lão Tự Hiệu?
Lần này, hai “đứa trẻ” kia mới thật sự biến sắc.
Sắc mặt của bọn chúng khó coi giống như “bụng cá trắng” vào ngày đông giá rét để qua đêm dài đến lúc tảng sáng.
Người nam là “Độc Đồng” Ôn Độ Nhân, thân hình hắn giống như đang nhanh chóng “dài ra”, “lớn lên”, giọng nói của hắn cũng biến đổi, không còn non nớt nhưng vẫn sắc bén mạnh mẽ:
- Vô Tình, ta tưởng rằng ngươi là một hảo hán, luôn chủ trì chính nghĩa, không ngờ ngươi lại năm lần bảy lượt làm khó dễ chúng ta, còn ra tay giúp đỡ loại cẩu nô tài thủ hạ của Thái Kinh này!
Người nữ là “Độc Nữ” Ôn Tập Nhân, ánh mắt của nàng trong veo như nước liếc về phía Vô Tình, lại mang vẻ oán trách của phụ nữ có chồng:
- Đại bổ đầu, ngươi đúng là nghe danh không bằng mắt thấy. Chúng ta giết chó săn bại hoại, liên quan gì đến ngươi. Ngươi đừng nên vì tên hung thủ không bằng cầm thú này mà đắc tội với người của Lão Tự Hiệu chúng ta!
Vô Tình lạnh nhạt nói:
- Ta không muốn đắc tội với người của Lão Tự Hiệu Ôn gia.
Ôn Độ Nhân cả giận nói:
- Vậy tại sao ngươi còn cứu hắn?
Vô Tình nói:
- Bởi vì hắn là tù phạm do ta áp giải.
Ôn Độ Nhân nói:
- Hắn là tội phạm giết người, giết người thì phải đền mạng.
Vô Tình nói:
- Vậy hắn nên được phán quyết công bình, chuyện chấp pháp phải do hình ti, luật pháp phán định, chứ không phải do các ngươi lén lút hành hình trút giận, giết người định tội.
Ôn Độ Nhân căm phẫn nói:
- Ngươi cho rằng tên này khi thẩm vấn sẽ bị định tội sao? Pháp do người lập, cũng do người làm, hiện giờ Đại Tống có thanh thiên đại nhân thanh liêm nghiêm chính, để những tên rác rưởi này nhận được báo ứng xứng đáng sao?
Ôn Tập Nhân bổ sung một câu:
- Tiến vào lao ngục, cuối cùng không phải bị một câu nói của Thái Kinh phóng thích sao?
Vô Tình thở dài một tiếng, nói:
- Ta là người ăn cơm công môn, cũng không thể để các ngươi giết người trên đường.
Ôn Tập Nhân nhoẻn miệng cười, lúm đồng tiền của nàng rất đẹp, nói:
- Ngươi cứ xem như nhìn mà không thấy, chẳng phải được rồi sao?
Vô Tình cảm thán:
- Thế nhưng ta vẫn nhìn thấy.
Ôn Tập Nhân tức giận nói:
- Nhìn thấy thì thế nào?
Vô Tình nói:
- Đã nhìn thấy thì không thể không quản.
Ôn Độ Nhân hầm hầm nói:
- Vậy ngươi chẳng qua là muốn bao che cho tên hung thủ giết người này.
Vô Tình nói:
- Không phải. Trách nhiệm của ta là bắt hung thủ, chứ không phải giết người.
Ôn Độ Nhân nói:
- Hắn mới là hung thủ giết người, hắn đã giết không ít đồng đạo, đồng liêu của ngươi.
Vô Tình nói:
- Cho nên ta muốn bắt hắn về quy án.
Ôn Độ Nhân nói:
- Vậy để ta giúp ngươi giết hắn.
Vô Tình nói:
- Ngươi không phải giúp ta giết hắn, mà là muốn giúp Hứa Thiên Y báo thù, giúp đám người Ôn Vãn trút giận.
Ôn Độ Nhân nói:
- Ta giết một tên hung thủ giết người, vậy ngươi chỉ cần không nhìn thấy là được.
Vô Tình thở dài một tiếng, chậm rãi nói:
- Vừa rồi ta đã nói, ta nhìn thấy.
Ôn Độ Nhân cực kỳ tức giận:
- Vậy là ngươi cố ý đối địch với người của Ôn gia chúng ta.
Vô Tình nói:
- Ta đã nói rồi, người không phạm ta, ta không phạm người. Chỉ cần người của Ôn gia không động vào phạm nhân của ta, ta sẽ tôn trọng mỗi thành viên của Lão Tự Hiệu Ôn gia.
Ôn Độ Nhân nói:
- Nếu như ngươi không để chúng ta giết chết tên hung thủ này, chính là đắc tội với mỗi người Ôn gia chúng ta. Ta khuyên ngươi đừng tự tìm phiền toái!
Vô Tình nói giống như lẩm bẩm:
- Ta cũng biết đây là tự tìm phiền toái, nhưng ta tự tìm phiền toái cũng không chỉ lần này.
Ôn Tập Nhân đột nhiên chen vào:
- Ngươi muốn cái gì ở hắn? Võ công? Tuyệt kỹ? Thiên Cá Thái Dương Tại Thủ Lý? Hay là nỏ phóng Cửu Thiên Thập Địa Thập Cửu thần châm? Ngươi đại khái là muốn đợi sau khi tra khảo ra, mới để chúng ta giết hắn? Chỉ cần ngươi thừa nhận một câu, chúng ta cũng có thể cân nhắc nhịn một chút, chờ một chút. Ngươi muốn điều kiện gì, cứ nói ra đi!
Nàng và huynh trưởng của nàng đã hỏi ra, nói ra những lời này, dĩ nhiên không phải là trẻ con.
Tâm linh của trẻ con tuyệt đối sẽ không hung ác, nham hiểm, xảo trá, hơn nữa còn bức người như vậy.
Suy nghĩ và cách nói của đôi huynh muội họ Ôn này, quả thật đã trải qua tình đời hiểm ác, hơn nữa đã bị đồng hóa đồng lưu.
Lần này Vô Tình lại sầm mặt:
- Ta nói rồi, ta chỉ có quyền bắt hung thủ, trừ khi bất đắc dĩ, nếu không thì không có quyền giết người. Nếu ta nhìn thấy các ngươi công khai giết người trên đường lớn này, ta cũng chỉ đành xem các ngươi là hung thủ bắt về. Các ngươi không cần nói điều kiện với ta, ta có chức trách trên người, không có quyền thả người giết người.
Ôn Tập Nhân cười khúc khích, lại lộ ra vẻ ngọt ngào ngây thơ và yếu đuối.
- Vậy ta hiểu rồi.
Nàng nói:
- Chỉ cần ngươi không nhìn thấy là được đúng không?
Vô Tình lạnh lùng nói:
- Nhưng ta nói lại lần thứ ba, ta đã nhìn thấy.
- Không.
Ôn Tập Nhân cười duyên nói:
- Nếu như ngươi không có mắt nữa, hoặc là mắt đã không nhìn thấy đồ vật nữa, vậy chẳng phải là không nhìn được thứ gì, làm thế nào ngăn cản chúng ta?
Vô Tình tinh thần nội liễm, ánh mắt tập trung, con ngươi co lại, hai hàng lông mày trầm xuống, nói:
- Đường lớn này có rất nhiều người, ngươi muốn làm cho ta không nhìn thấy, ta cũng muốn xem thử, nhưng ngươi nhất định đừng làm liên lụy đến người khác, nếu không thì các ngươi chính là hung thủ…
Y gằn từng chữ một:
- Đừng quên ta là một bổ khoái chuyên bắt hung thủ, sát thủ!
Ôn Tập Nhân vừa nghe vừa cười lạnh.
Ôn Độ Nhân lại nghe rất dụng tâm, còn trả lời:
- Ta biết, ta hiểu. Hôm nay chúng ta vừa quen biết, lại sớm nghe danh đã lâu, chỉ không có duyên làm quen. Giang hồ phong ba, cũng nhiều nguy hiểm, lần này chúng ta không đánh thì không quen biết, có thể nói là “quen biết trong mưa gió” rồi…
Hắn ngừng một chút, lại thương tiếc nói:
- Đáng tiếc biết và hiểu cũng vô dụng, chúng ta không thể không động thủ. Chúng ta đâu chỉ quen biết trong phong vũ (mưa gió), mà còn quen biết trong “phong vũ” (mưa ong).
Vừa dứt lời, đột nhiên từ trong ống tay áo nho nhỏ của hắn bắn ra một vật.
Vật kia nhanh chóng lớn lên.
Nói ra cũng khó tin, ban đầu vật kia chỉ giống một khối bông vải nhỏ nhỏ, mềm mềm, xốp xốp, xám xám, từ trong ống tay áo rộng rộng của Ôn Độ Nhân “trôi” ra, cũng “thổi” ra.
Nhưng nó nhanh chóng biến hóa, lập tức phồng lên, bành trướng.
Trong phút đã lớn lên giống một đám mây, mây đen.
Một đám mây đen rất lớn bay về phía Vô Tình, cũng bao trùm Vô Tình và kiếm đồng, đao đồng cùng đám bổ khoái, nha sai.
Không chỉ có Ôn Độ Nhân phát động công kích, Ôn Tập Nhân cũng không nhàn rỗi.
Cổ tay trắng của nàng lật một cái, bàn tay nhỏ bé giơ lên, đánh ra một chùm sự vật.
Xem ra đó là “một chùm” sự vật, nhưng lại nhanh chóng tách ra, phân liệt thành viên, lập tức trở thành mảnh vụn, sau đó vạn điểm tụ một, khép lại với nhau như cũ. Có điều nó đã trở thành một mảng lớn ngàn điểm vạn điểm, hơn nữa còn phát ra tiếng rít ong ong, chụp về phía Vô Tình. Chủ yếu vẫn là lao đến xe tù trước người Vô Tình, cùng với người trên xe tù, Thiên Hạ Đệ Thất.
Đó đương nhiên không chỉ là “một chùm” sự vật, mà là trăm ngàn con ong.
Ong độc.
Quen biết trong mưa ong.
Tác giả :
Ôn Thụy An