Thiên Hạ Đệ Nhị
Quyển 4 - Chương 66: Phù thế online
Buổi chiều hôm đó, tôi theo anh đi phó bản Hoàng Tuyền năm lần, là số lần tối đa của hệ thống quy định mỗi ngày, mà cũng là đã là cực hạn của tôi rồi.
Tuy năng suất của anh rất cao, dẫn theo nhiều nick nhỏ như vậy màcũng chỉ mười lăm phút là xong một lần. Nhưng tôi không chịu được tìnhcảnh buồn tẻ này, đến lần cuối cùng đi ra ngoài đã mệt mỏi không chịunổi.
Ngoài phó bản có rất nhiều người nhất thời ngứa tay, địa thế của phóbản Hoàng Tuyền trống trải, thích hợp để tỷ thí. Thỉnh thoảng hệ thốngsẽ thông báo ai chiến thắng ai. Tôi từ chối lời mời tỷ thí của người bên cạnh, trước đây đã nói tôi thật sự không phải người giỏi PK, dù bây giờ nick này là một thích khách.
Hơn nữa… trang bị cả người đều đánh rớt ra từ trong phó bản 21… Tỷ thí, tôi thật sự không đánh lại ai.
Cũng không có ai tỷ thí với Hồi Đầu Vô Ngạn, cũng như là ước hẹn với anh.
[Người xa lạ] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Có thể lên cấp 42 chưa?
Tôi không nói cho anh biết, cái nick này theo bên Phi Tử làm nhiệm vụ tuần gần hai năm, điểm kinh nghiệm bị áp chế cũng đủ tăng lên cấp 60rồi.
[Người xa lạ] Bạn nói với Hồi Đầu Vô Ngạn: Có thể.
[Người xa lạ] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Đi, đến phó bản cấp 42.
Hai người chúng tôi đi phó bản cấp 42, vậy mà hoàn toàn chẳng có gìgây khó khăn cho anh cả. Tôi yên lặng đi theo phía sau anh, nhìn anhchém giết một đám chữ đỏ đi sâu vào phó bản, lẳng lặng hưởng điểm kinhnghiệm và kỹ năng.
Boss cuối ngã xuống, hai người đứng trong phó bản. Anh chia trang bịcho tôi, căn dặn cái nào cho ngựa, cái nào mặc trên người, cái nào thìhủy làm nguyên liệu vân vân… Tôi yên lặng làm theo lời anh, thật ra thìtrước mặt anh, Mộc Tương Phi là nick nhỏ cấp bốn mươi mấy hay là nicklớn cấp bảy mươi mấy cũng không có gì khác nhau.
Tôi cảm thấy nếu như Phi Tử vẫn đi theo anh, thì dù là cấp 70, mặc Thiên Vực toàn thân như anh cũng chỉ là kẻ tầm thường.
Đại thần đúng là để người ta sùng bái. Tuy trang bị trên người tôikhông được xem là cấp cao, nhưng cũng không tệ. Tuy thao tác không đượcxem là cao siêu, nhưng cũng không phải là vô dụng. Đáng tiếc trước saucũng chỉ là kẻ tầm thường, chỉ biết kết thân với mọi người làm bạn bè.
Cho nên sau cùng cũng phải thừa nhận, đại thần là cần có thiên phú.
Đang như đi vào trong cõi tiên lại nghe thấy tiếng bước chân từ xa.Với tiếng động tôi liền biết lão đại đã về, vội vàng nói tạm biệt vớianh, thoát khỏi trò chơi, bắt đầu sửa sang lại báo cáo hôm nay của cácphòng ban.
Quả nhiên lão đại và đám người kia đi vào, giọng nói Uông Lỗi cònmang theo tức giận bất bình: “Anh nói xem, cái trò Thiên Cổ đó có gì màgiành được giải vô địch chứ hả!”
“Ừ, thiết lập nhân vật tệ, nhiệm vụ cũng bình thường, cosplay ở hiệntrường thì gớm, nhìn trang phục người mẫu mặc còn gì là quốc hồn nữachứ, mặt mũi Trung Quốc cũng bị nó làm mất hết.” Một đám người lẩm bẩm,Tần Tấn không lên tiếng.
“Tiểu Tần, tôi thấy chuyện này hơi phiền phức, sắp đến kỳ nghỉ tết rồi, cũng không thể vì chuyện này làm chậm trễ Phù Thế được.”
“Ông Kim, Trần tổng, Lưu tổng, yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ nghỉcách giải quyết.” Giọng nói Tần Tấn không nóng không giận như cũ, nhưngngười ở chung đã lâu cũng biết trong lời nói có bao nhiêu quyết chiến và dứt khoát.
Tôi hơi lo lắng, lão đại anh cũng làm loạn à.
Anh trở về phòng làm việc, lúc sắp tan việc thì gọi tôi đi vào, tôixuôi tay đứng bên cạnh bàn làm việc rộng rãi của anh, làm cấp dưới củaanh quá lâu không có cách nào càn rỡ. Ngay cả được ỷ được cưng làm nũngcũng không dám.
“A Lạc, liên lạc Mạc Tư Dao, Lộ Phỉ, Bạch Mai giúp anh, thương lượngchuyện làm đại diện hình ảnh cho Phù Thế.” Anh đã làm xong dự toán trênbàn, nhưng tôi vẫn còn kinh ngạc: “Tần tổng, giá thành như vậy có thểcao quá hay không? Mức thu phí của chúng ta với hình thức trước mắt xemra còn có thể cân bằng, nhưng nếu thêm phí tuyên truyền quảng cáo thì có thể thu không đủ chi.”
“Không có sao.” Anh phất tay: “Trong lòng anh tự có tính toán, đi liên hệ đi.”
Tôi thấp thỏm gọi điện thoại, phong cách và giá trị của ba người nàycó quan hệ trực tiếp. Nhóm ba người ra tay tất nhiên có thể giúp Phù Thế đón chào càng nhiều người chơi, vinh quang này nọ đương nhiên sẽ múabút thành văn. Nhưng cảnh tượng bề ngoài chưa chắc đã tiêu biểu cho lợinhuận, nếu như vì thế sửa đổi mức thu phí, có thể sẽ khiến cho cả tròchơi mất đi cân bằng.
Tuy năng suất của anh rất cao, dẫn theo nhiều nick nhỏ như vậy màcũng chỉ mười lăm phút là xong một lần. Nhưng tôi không chịu được tìnhcảnh buồn tẻ này, đến lần cuối cùng đi ra ngoài đã mệt mỏi không chịunổi.
Ngoài phó bản có rất nhiều người nhất thời ngứa tay, địa thế của phóbản Hoàng Tuyền trống trải, thích hợp để tỷ thí. Thỉnh thoảng hệ thốngsẽ thông báo ai chiến thắng ai. Tôi từ chối lời mời tỷ thí của người bên cạnh, trước đây đã nói tôi thật sự không phải người giỏi PK, dù bây giờ nick này là một thích khách.
Hơn nữa… trang bị cả người đều đánh rớt ra từ trong phó bản 21… Tỷ thí, tôi thật sự không đánh lại ai.
Cũng không có ai tỷ thí với Hồi Đầu Vô Ngạn, cũng như là ước hẹn với anh.
[Người xa lạ] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Có thể lên cấp 42 chưa?
Tôi không nói cho anh biết, cái nick này theo bên Phi Tử làm nhiệm vụ tuần gần hai năm, điểm kinh nghiệm bị áp chế cũng đủ tăng lên cấp 60rồi.
[Người xa lạ] Bạn nói với Hồi Đầu Vô Ngạn: Có thể.
[Người xa lạ] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Đi, đến phó bản cấp 42.
Hai người chúng tôi đi phó bản cấp 42, vậy mà hoàn toàn chẳng có gìgây khó khăn cho anh cả. Tôi yên lặng đi theo phía sau anh, nhìn anhchém giết một đám chữ đỏ đi sâu vào phó bản, lẳng lặng hưởng điểm kinhnghiệm và kỹ năng.
Boss cuối ngã xuống, hai người đứng trong phó bản. Anh chia trang bịcho tôi, căn dặn cái nào cho ngựa, cái nào mặc trên người, cái nào thìhủy làm nguyên liệu vân vân… Tôi yên lặng làm theo lời anh, thật ra thìtrước mặt anh, Mộc Tương Phi là nick nhỏ cấp bốn mươi mấy hay là nicklớn cấp bảy mươi mấy cũng không có gì khác nhau.
Tôi cảm thấy nếu như Phi Tử vẫn đi theo anh, thì dù là cấp 70, mặc Thiên Vực toàn thân như anh cũng chỉ là kẻ tầm thường.
Đại thần đúng là để người ta sùng bái. Tuy trang bị trên người tôikhông được xem là cấp cao, nhưng cũng không tệ. Tuy thao tác không đượcxem là cao siêu, nhưng cũng không phải là vô dụng. Đáng tiếc trước saucũng chỉ là kẻ tầm thường, chỉ biết kết thân với mọi người làm bạn bè.
Cho nên sau cùng cũng phải thừa nhận, đại thần là cần có thiên phú.
Đang như đi vào trong cõi tiên lại nghe thấy tiếng bước chân từ xa.Với tiếng động tôi liền biết lão đại đã về, vội vàng nói tạm biệt vớianh, thoát khỏi trò chơi, bắt đầu sửa sang lại báo cáo hôm nay của cácphòng ban.
Quả nhiên lão đại và đám người kia đi vào, giọng nói Uông Lỗi cònmang theo tức giận bất bình: “Anh nói xem, cái trò Thiên Cổ đó có gì màgiành được giải vô địch chứ hả!”
“Ừ, thiết lập nhân vật tệ, nhiệm vụ cũng bình thường, cosplay ở hiệntrường thì gớm, nhìn trang phục người mẫu mặc còn gì là quốc hồn nữachứ, mặt mũi Trung Quốc cũng bị nó làm mất hết.” Một đám người lẩm bẩm,Tần Tấn không lên tiếng.
“Tiểu Tần, tôi thấy chuyện này hơi phiền phức, sắp đến kỳ nghỉ tết rồi, cũng không thể vì chuyện này làm chậm trễ Phù Thế được.”
“Ông Kim, Trần tổng, Lưu tổng, yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ nghỉcách giải quyết.” Giọng nói Tần Tấn không nóng không giận như cũ, nhưngngười ở chung đã lâu cũng biết trong lời nói có bao nhiêu quyết chiến và dứt khoát.
Tôi hơi lo lắng, lão đại anh cũng làm loạn à.
Anh trở về phòng làm việc, lúc sắp tan việc thì gọi tôi đi vào, tôixuôi tay đứng bên cạnh bàn làm việc rộng rãi của anh, làm cấp dưới củaanh quá lâu không có cách nào càn rỡ. Ngay cả được ỷ được cưng làm nũngcũng không dám.
“A Lạc, liên lạc Mạc Tư Dao, Lộ Phỉ, Bạch Mai giúp anh, thương lượngchuyện làm đại diện hình ảnh cho Phù Thế.” Anh đã làm xong dự toán trênbàn, nhưng tôi vẫn còn kinh ngạc: “Tần tổng, giá thành như vậy có thểcao quá hay không? Mức thu phí của chúng ta với hình thức trước mắt xemra còn có thể cân bằng, nhưng nếu thêm phí tuyên truyền quảng cáo thì có thể thu không đủ chi.”
“Không có sao.” Anh phất tay: “Trong lòng anh tự có tính toán, đi liên hệ đi.”
Tôi thấp thỏm gọi điện thoại, phong cách và giá trị của ba người nàycó quan hệ trực tiếp. Nhóm ba người ra tay tất nhiên có thể giúp Phù Thế đón chào càng nhiều người chơi, vinh quang này nọ đương nhiên sẽ múabút thành văn. Nhưng cảnh tượng bề ngoài chưa chắc đã tiêu biểu cho lợinhuận, nếu như vì thế sửa đổi mức thu phí, có thể sẽ khiến cho cả tròchơi mất đi cân bằng.
Tác giả :
Nhất Độ Quân Hoa