Thiên Hạ Đệ Nhất
Chương 6
Sáng sớm mặt trời chiếu rọi ánh nắng vào bên trong, ta thần thanh khí sảng ngáp một cái, sửa sang lại quần áo, thuận tiện đầy đẩy người bên cạnh.
“Uy, rời giường.” Ta gọi hắn rời giường một cách thân ái, thật là, sư phó nói qua, ngủ sớm dậy sớm, cố gắng luyện công mới có thân thể cường tráng, thích ngủ nướng sẽ dễ sinh bệnh.
Hắn trở mình, đem mặt vùi sâu trong chăn
“Rời giường mau, mặt trời đã lên cao ba sào.” Ta dùng chân đạp hắn.
“Ta không dậy nổi, ta chính là không dậy nổi… Ô…ô…” Thanh âm nặng nề theo hắn từ trong chăn truyền ra
“A? Ngươi khóc…” Ta nghiêng người, muốn nhìn hắn, cũng không biết vì sao, hắn không cho ta xem.
Thực nhàm chán, ta nghĩ ta đang nhớ Tuyên Kỳ a, dù sao hiện tại độc trên người ta cũng giải khai, xiềng xích cũng bị ta phá hủy rồi, ta nhảy từ trên giường xuống, quyết định đi tìm Tuyên Kỳ.
“Uy, Tiểu Nam, ” ta xốc chăn của hắn lên, “Tìm Tuyên Kỳ thì đi hướng nào?”
“Đi ra cửa.” Bình Nam vương thở phì phì, lấy chăn bông che mặt.
Nga, đi ra cửa a.
Ta bước ra cửa, lấy tay đẩy cửa, thình lình, cánh cửa bị một cước từ ngoài đá văng ra.
Người tới thêm một cước đá vào cửa, cao giọng rống to, “Thanh Trì… Trẫm tới đón ngươi…”
A a, là Tuyên Kỳ, ta mừng rỡ.
Tuyên Kỳ một cước đá văng cánh cửa, bốn bức tường lung lay xiêu vẹo, từng mảng rơi rụng. Sau đó căn phòng bắt đầu sụp xuống.
Hảo công phu a, Tuyên Kỳ thật là lợi hại, ta bất quá là phá hư cánh cửa của sư phó thôi, Tuyên Kỳ lại chỉ một cước là có thể làm cho nguyên căn phòng sụp luôn, quả nhiên không hổ là “Thiên hạ đệ nhất” a. (bất quá, sau Tuyên Kỳ nói là bởi vì ta trước đó đã phá hỏng căn phòng rồi, trời ơi, thiệt bái phục hắn luôn. Hắn đoán ngay được là ta phá hỏng xà ngang, không như Bình Nam vương a)
Bên trong là một đống hoang tàn, ta ngồi trong lòng Tuyên Kỳ. Trên người hắn đều là tro bụi, người ta cũng thế. Tuyên Kỳ ôm ta, làm cho hắn thêm bẩn. Ta cười, ở trong ngực Tuyên Kỳ quả nhiên luôn thoải mái.
“… Thanh Trì của trẫm a… Trẫm nhớ ngươi muốn chết!” Hắn thì thào tự nói.
Cái cằm dính đầy bụi bặm của hắn cọ trên mặt ta, ta ngẩng mặt hỏi hắn, “Làm sao mới có mấy ngày không thấy mà râu của ngươi lại dài ra nhiều như vậy?”
“Bởi vì trẫm nhớ ngươi,” Tuyên Kỳ nói, “Một khắc không thấy được ngươi, tim trẫm a, không khác chi ngọc nát.”
Ta đưa tay sờ ngực hắn, một loại cảm giác ấm áp quen thuộc theo tay ta truyền đến, “Vậy nhất định là rất đau ha?”
“Ân… Bất quá, thấy ngươi sẽ không đau.”
Nha? Ta lợi hại vậy sao? Nguyên lai ta có khả năng chữa bệnh á, ta còn không biết mà.
“Đúng rồi,” ta hỏi hắn, “Ngươi làm sao đến được? Ta đây không đi ra được.”
“Này thôi, ha hả…” Tuyên Kỳ cười, “Vốn muốn dùng binh quyền đổi ngươi trở về, thế nhưng Bình Nam vương nói bình phù trẫm đưa tới là giả, lại trả trở về. Trẫm ngại cử binh công kích gây phiền toái, cho nên liền sai Bùi tướng quân âm thầm ẩn thân ở Bình Nam vương phủ, nghĩ muốn mang ngươi trở về a.”
Ta bị tổn thương, chẳng lẽ Tuyên Kỳ cho rằng ta với nửa con hổ nhỏ kia giá trị ngang nhau sao? Ta a, ta có giá trị hơn nó nhiều mà.
Nhìn thấy ta thương tâm, Tuyên Kỳ đem ta vùi sâu vào trong ngực, “Thanh Trì à, thay trẫm lo lắng sao? Không sao hết, vì Thanh Trì, trẫm có lên rừng xuống biển cũng không ngần ngại.”
“Nga,” ta trả lời câu được câu không.
“Thanh Trì… Mấy ngày nay để ngươi chịu nhiều ủy khuất…”
Trời ạ, vừa nghe hắn hỏi như vậy, ta lập tức nhớ tới nỗi nhục bị Bình Nam vương dùng xiềng xích trói buộc. Thật ra, không phải ta để ý vụ bị trói, cũng không phải việc bị mẻ hai cái răng do cố sức cắn phá xiềng xích, mà là chuyện ta không biết rằng chỉ cần giựt đứt xiềng xích khỏi xà ngang là thoát được rồi. Ai u, cái này quả thiệt vũ nhục trí tuệ ta quá mà.
Cho nên, ta liều mạng lắc đầu, lắc đầu, lại lắc đầu, kiên quyết không thể thừa nhận, sau đó bắt chước ngữ khí của hắn, “Không sao hết, vì ngươi, chính là… chính là… là…” Ách… Là cái gì nữa ha?
Ta nhớ không nỗi, Tuyên Kỳ đột nhiên hôn miệng ta. Ta cũng hé môi ra.
Đang lúc mặn nồng, Tuyên Kỳ buông lỏng môi ta, dùng chân lay lay đống gạch bên cạnh: “Sao nó động đậy được thế?”
Từ trong đống gạch, có một cái đầu chìa ra, a a, thì ra là Bình Nam vương gia, mới có chút không thấy mà ta quên mất tiêu hắn rồi.
“Phi…” Bình Nam vương phun ra vài hạt cát trong miệng, vừa thấy Tuyên Kỳ, lập tức vươn dậy, “Hoàng huynh a…ngươi nhưng thật ra…”
Tuyên Kỳ không hiểu gì cả, ta cố sức đẩy tay hắn khỏi Tuyên Kỳ
“Hoàng huynh, ngươi… Mau, Thanh Trì ta trả lại cho ngươi…”
“…?”
“A, còn nữa, binh phù ngươi cũng thuận tiện mang đi đi, ta đã không còn mặt mũi nào…”
“…??”
“Thật không ngờ, hoàng huynh ngươi… Cư nhiên phải.. Ai, thật sự là nan dĩ tương tín (tức là không thể tin được) a…”
“…???”
“Uy, các ngươi, ta đang nói các ngươi a, còn chặn làm chi, đều buông đi…”
A? Ta ngẩng đầu nhìn quang cảnh điêu tàn xung quanh, thấy có rất nhiều kẻ đang giương cung chờ bắn, nguy hiểm nga.
“Vương gia…” Có người kêu to, “Tận dụng thời cơ a, ngàn vạn lần không thể thả hổ về rừng, ngài chỉ cách đại nghiệp trong gang tấc a.”
“Câm miệng…” Bình Nam vương rống to, lay lay tay áo Tuyên Kỳ, cầu xin “Hoàng huynh, cầu ngài, mau dẫn hắn đi đi… Chờ chút, đây là binh phù…”
Bình Nam vương lấy kim bài hổ nhỏ trên đai lưng xuống, nhét vào trong tay Tuyên Kỳ, hướng về phía các cung thủ hô to, “Mau, nhường đường… Ha hả…”
Tuyên Kỳ hỏi ta, “Rốt cuộc đã xảy ra cái gì?”
“Ân?” Ta không biết a.
“Tại sao hoàng đệ chẳng những mang vẻ mặt thất bại thảm hại lại còn có điểm điên điên khùng khùng nhỉ? Hắn chưa từng như vậy a.”
Làm sao ta biết được chớ.
Tuyên Kỳ ôm ta nghênh ngang đi ra, giống như trong sách kể chuyện huyết chiến sấm quan a, thực đã nghiền.
Ra Bình Nam vương phủ, Tuyên Kỳ lập tức mang ta trở về quân doanh.
Không để ý tới mấy đại thần mưu sĩ chạy ra nghênh đón, cùng với Tiểu Thu Tử và một số người liên quan, Tuyên Kỳ hỏi ngay: “Bùi tướng quân đâu?”
“… Ách… Nghe nói phải đi Bình Nam vương phủ…”
“Ha hả ~~” Tuyên Kỳ cười gian, “Hắn nhất định chạy đến đó còn nhanh hơn con thỏ, quên đi, không cần chờ hắn, xem ra hắn không về ngay được đâu. Truyền lệnh xuống, sang sớm mai rút quân về kinh.”
“Hoàng Thượng? … Hiện giờ quân ta khí thế ngất trời, cần nắm chắc thắng lợi… nên phát binh thảo phạt Bình Nam vương … binh quyền… (vân vân, bởi vì ta nghe không hiểu, cho nên, quên đi.)… Ách? …”
Tuyên Kỳ quơ quơ kim bài trong tay, vài lão nhân gia kia liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, còn ngây ngô nhìn chằm chằm vào thỏi vàng bé tí ấy. Thật sự là không tiền đồ a, chỉ là một khối vàng nhỏ xíu thôi mà.
Vào trướng, Tuyên Kỳ đem ta phóng tới trên giường, đột nhiên cực kỳ nghiêm túc hỏi ta: “Bình Nam vương có làm… Ngươi…?”
Ta nghĩ nghĩ, người này nói gì mà chỉ một nửa, không hiểu gì hết, vì thế ta lắc đầu.
“Không có?” Ánh mắt Tuyên Kỳ nheo lại, “Vậy, để cho trẫm kiểm tra một chút…”
Kiểm tra? Ta mờ mịt.
Thân thủ hắn đem hết thảy quần áo của ta cởi bỏ, cẩn thận vuốt ve da thịt ta từ trên xuống dưới, vừa lòng gật đầu: “Ân… tốt lắm… không có hôn ngân, bằng không ta phanh thây xẻ thịt hắn.”
Hắn đè lên người ta, hôn lên miệng ta. Không từ tốn như khi hôn ta ở Bình Nam vương phủ, lúc này hắn cuồng nhiệt cắn xé môi ta, nhẹ nhàng hé mở răng ta, đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích khu vực mẫn cảm bên trong.
Đột nhiên, Tuyên Kỳ bỗng dưng dừng lại, xoa đầu ta, “Sao lại thế này? Làm thế nào để bị mẻ hai cái răng?”
Không xong, cao hứng quá…, đã quên, ta có điểm muốn khóc, ủy ủy khuất khuất: “Ta cũng không muốn đâu, chính là… vòng trang sức… Cắn…”
“Chẳng lẽ… Hay là hắn khóa ngươi?”
Nha? Hắn đoán được? Ta đã biết dọa đến người mà cảm thấy cảm thấy thẹn, cho nên đôi mắt bắt đầu đỏ lên.
Tuyên Kỳ đột nhiên ôm chặt ta: “Không phải sợ, Thanh Trì a, trẫm thề, từ đây về sau quyết không cho ngươi chịu khổ lần nữa, phải chịu đựng loại tra tấn này… Hừ, Bình Nam vương, xem trẫm thế nào thu thập ngươi.”
Tuy rằng ta không phát hiện diễn cảm củaTuyên Kỳ, nhưng mà, ta lại cảm giác được một trận nước lạnh, ta biết, từ nay về sau, Bình Nam vương sẽ không được yên thân a.
Từ khi cùng Tuyên Kỳ trở về kinh thành, ta liền trở lại điện Tuyên Đức, tiếp tục làm “Thiên hạ đệ nhất ” của ta. Mỗi ngày ta ngủ thẳng giấc đến lúc mặt trời lên cao, luyện công, ăn cơm no, rồi chạy đến hoa viên đùa nghịch với bọn tiểu động vật, chẳng hạn lão hổ trong ***g sắt hoặc voi do Tây Vực tiến cống linh tinh. Chúng nó thiệt là đáng yêu, tốc độ chạy trốn so có chút mau hơn so với bọn thị vệ.
Tuyên Kỳ nói ta làm cực kỳ tốt, cho nên ta mỗi ngày ta đều cố gắng hết sức mình.
Nhưng dù gì thì cũng có điểm thiệt nhàm chán a. Rốt cục có một sáng sớm ngày nọ, ta phá lệ dậy sớm hơn Tuyên Kỳ, đeo dính lấy hắn, không cho hắn đi. Mặc kệ hắn khuyên ta như thế nào, ta cũng không chịu buông ra.
Cuối cùng Tuyên Kỳ không có biện pháp, mở miệng đáp ứng yêu cầu của ta: “Được rồi, hôm nay trẫm sẽ mang ngươi cùng đi vào triều.”
Ha hả ~~ chỉ biết chiêu này dùng thiệt tốt mà.
Nói thật, cái thứ gọi là long ỷ, tuy là nhìn qua quả thật rất lớn, nhưng ngồi hai người thì có điểm khó khăn. Cho nên, ta ngồi trên đùi Tuyên Kỳ.
Phía trên đại điện một mảnh lặng ngắt như tờ.
Từ lúc Tuyên Kỳ cầm cái kim bài hổ nhỏ quơ qua quơ lại trước mặt các vị đại thần, các thúc ấy nhìn thấy ta tất nhiên không thể gọi bừa, còn thong suốt kêu một tiếng ‘Nương Nương”. Tuy rằng ta không thiệt hiểu rõ vì sao bọn hắn thay tên đổi họ ta, nhưng ta biết đó là chuyện thường xuyên xảy ra. Chẳng hạn nói Tiểu Thu Tử đi, trước kia tất cả mọi người gọi hắn “Tiểu Thu Tử “, còn hiện tại mọi người lại bắt đầu xưng hô hắn “Thu tổng quản”. Tuyên Kỳ nói các đại thúc là bởi vì ta thay hắn đoạt lại binh quyền, trừ khử tai họa ngầm đến từ Bình Nam vương, giúp cho cục diện Đại Tây yên ổn trở lại, cho nên mới thừa nhận địa vị của ta, người bên ta cũng nhờ đó mà được thăng chức luôn.
Tuy rằng các đại thúc im lặng không ít, nhưng cũng không cần đến nỗi như hiện tại, một câu cũng không nói chớ. Chẳng lẽ cái gọi là “lâm triều” chính là ngồi xem mọi người đứng trên mặt đất, cúi đầu, câm như hến vầy sao??? Thì ra Tuyên Kỳ so với ta còn không có việc gì làm a, như vậy chuyện làm “Thiên hạ đệ nhất” của hắn ắt hẳn còn cực nhọc hơn ta nhiều.
Thiệt sự quá nhàm chán a, ta từ lòng ngực Tuyên Kỳ nhảy ra, nghênh ngang chuồn khỏi đại hiện. Aish, hy vọng hắn không tức giận chuyện ta bỏ lại hắn một mình chịu trận mà tung tăng đi chơi a.
Khi ta lặng lẽ đóng cửa đại điện, ta nghe trong phòng đồng loạt phát ra âm thanh thở phào.
Tuy rằng ta có điểm nghĩ muốn quay về xem đến tột cùng đã xảy ra cái gì, chính là ta đột nhiên phát hiện một tiểu động vật mặc quần áo giông giống Tuyên Kỳ, dung nhan cũng tương tự luôn, chính xác là như vậy a, một Tuyên Kỳ thu nhỏ a!
Thiệt sự thú vị mà, ta đi đến gần hắn, khám phá trên dưới.
“Ngươi là ai?” Hắn hỏi.
Ai nha nha, hắn nói chuyện kìa, đáng yêu chết đi được. Ta véo má hắn, trời ạ, mềm thế không biết.
“Ngô…” Hắn hừ một tiếng, “Nhìn ngươi không tồi, không bằng lại đây theo bản thái tử đi… Ngô…”
Không nói lời nào đã tốt rồi, nói ra càng cảm thấy đáng yêu hơn nữa, cho nên ta không ngừng ở trên mặt hắn nựng ~~ nựng ~~ nựng~~ véo ~~ véo ~~ véo ~~ xoa ~~ xoa ~~ xoa ~~
Không biết vì sao, đột nhiên mặt hắn đỏ bừng, hé miệng hướng đến đầu ngón tay ta cắn một hơi. Gì thế? Hắn đói bụng sao? Thiệt đáng thương mà.
Ta hơi chút nâng cao tinh thần vận khí, chỉ nghe choang một tiếng, vật nhỏ oa oa khóc lên.
Trời ạ, thấy hắn khóc, làm ta nghĩ ngay đến Hiên Viên Quang đã lâu không thấy, xa nó lâu như vậy, cũng không biết nó hiện tại sống như thế nào. Nhìn thấy vật nhỏ này, bộ dạng cùng Hiên Viên Quang thế nhưng có vài phần tương tự, cho nên ta càng thêm nhịn không được nghĩ muốn yêu thương hắn.
“Ngươi…” Tiểu tử kia tò mò hỏi ta, “Ngươi… Đến tột cùng là ai? Thế nhưng cả gan lớn mật, dám… Ai nha… Dám sờ loạn bản thái tử… Nha… Đừng cởi quần áo của ta mà…”
Ta không cởi quần áo hắn a, chỉ là cảm thấy chướng mắt, đem chúng xả xuống mà thôi, Hiên Viên Quang cũng không có mặc quần áo cơ mà.
“Ta là Yến Thanh Trì.” Ta tự giới thiệu.
Tiểu tử kia lập tức giật mình hô to, “Chẳng lẽ ngươi chính là Yến phi nương nương?”
Ta nghĩ nghĩ, này hình như là tên của hay sao í? Đổi tên nhiều quá, ta nghĩ không ra … Ách… Mặt hắn đỏ như trái táo a.
Tiểu tử kia đẩy tay ta ra, cau mày, suy tư nhìn ta, “Ân, quả nhiên là đại mỹ nhân, khó trách phụ hoàng si mê ngươi đến thế, aish… Đừng nhéo mặt ta nghe chưa …”
Si mê ta? Phụ hoàng? Là ai?
“Hoằng nhi, ngươi đang làm cái gì…” Phía sau ta truyền đến một thanh âm, không cần nhìn cũng biết làTuyên Kỳ, hắn lâm triều xong rồi sao, nhanh thế?
Vừa thấy Tuyên Kỳ, tiểu tử kia lập tức quỳ trên mặt đất hành lễ, thỏ thẻ nói: “Phụ hoàng, nhi thần muốn sớm ngày học được trị quốc chi đạo, phụ tá phụ hoàng thống trị Đại Tây. Cho nên, mới đến bên ngoài đại điện nghe lén.”
Tuyên Kỳ mỉm cười, vỗ vỗ đầu hắn: “Hoằng nhi, ngươi mới có năm tuổi thôi, còn quá sớm để nghĩ mấy chuyện quốc gia đại sự, bây giờ chỉ cần đọc sách thiệt rành, ăn no, ngủ đủ, chơi đùa vui vẻ, về phần việc này chờ ngươi trưởng thành rồi tính sau.” (ách, mới 5 tuổi mà đã là sắc lang)
Ta kéo kéo vạt áo hắn
“Phụ hoàng…” Hoằng nhi mân mê cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, “Nhi thần đủ lớn rồi mà…”
Ta lại một lần nữa nắm lấy vạt áo Tuyên Kỳ.
“Ha hả… Nhớ ngày xưa thời điểm này, trẫm cũng nói với phụ hoàng trẫm vậy đó…”
Ta bắt đầu dùng sức giật giật quần áo Tuyên Kỳ
Đột nhiên sắc mặt Tuyên Kỳ trở nên trắng bệch: “Thanh… Thanh Trì… Ta…”
“Hắn là ai vậy a?” Hai người bọn họ nhìn qua giống nhau lắm luôn, vì sao tất cả mọi người đều kêu Tuyên Kỳ là “Hoàng Thượng”, mà tiểu tử kia gọi hắn “Phụ Hoàng”? Ta cảm thấy không rõ.
“Hắn… Hắn là…” Tuyên Kỳ ấp a ấp úng nói không nên lời.
“Sao ngươi không nói lời nào vậy nè,”
Ta cẩn thận suy nghĩ lai lịch Hoằng nhi, “Ta đã biết, hắn là… là…Giang dương đại đạo… Ngươi chứa chấp tội phạm truy nã, sợ hãi triều đình xuất binh điều tra, cho nên không dám nói, đúng hay không?”
Trong truyện đều nói như vậy á.
“… Hắn là con trai trẫm… Thái Tử Trịnh Cô Hoằng”
Nghe đến đó, ta thấy tức lắm, nguyên lai là con hắn a, Tuyên Kỳ thật nhỏ mọn, có vật nhỏ đáng yêu như vậy mà không để cho ta xem nga.
“Này, Thanh Trì…” Tuyên Kỳ ngập ngừng, “Ngươi giận sao? Trẫm chính là sợ ngươi giận trẫm cùng người khác sinh con, cho nên vẫn chưa đề cập Hoằng nhi với ngươi
Ta nghĩ một chút, “Hoằng nhi là con của ngươi?” Tức là hắn do ngươi sinh ra?
Tuyên Kỳ ân một tiếng sau đó gật đầu.
Ta thiệt bội phục Tuyên Kỳ đó nha, hắn sinh con đó nha.
“Cho ta, cho ta đ mà …” Ta bổ nhào vào ngực Tuyên Kỳ, hướng hắn chỉ chỉ Hoằng nhi, “Ta không có a, bắt hắn cho ta đi.”
“Này, ” Tuyên Kỳ lộ vẻ mặt khó xử, “Chỉ sợ không được, bởi vì hắn là con của hoàng hậu a.”
“Ta mặc kệ, ngươi sinh cho hoàng hậu, mà không sinh cho ta, ” ta khóc, hướng đến ngực Tuyên Kỳ cọ cọ, làm nũng, ta thiệt sự rất muốn a, Hoằng nhi cực kì đáng yêu, chơi vui hơn Hiên Viên Quang nhiều.
“Ai u… Không phải là như thế này …” Tuyên Kỳ có điểm thất kinh, ta nhìn thấy Tiểu Thu Tử bên cạnh cười khanh khách, “… Kỳ thật, ngươi cũng có thể sinh a.”
“Không được,” ta kiên quyết nói cho hắn, “Mọi người trong nhà chúng ta sẽ không, sư phó cùng nhị sư thúc sẽ không, Thanh Trữ sư huynh cùng Thanh Bình sư đệ cũng sẽ không, các sư huynh đệ khác cũng đều sẽ không.”
Tuyên Kỳ nheo mắt lại, cười ha hả nói với ta, “Trẫm chỉ ngươi a, được không? Ngươi nhất định sẽ học được.”
Ta cúi đầu nghĩ ngợi một chút, cảm thấy được cũng có lý lắm, xem, ngay cả sư phó cũng không mà, ha hả ~~ ta đây liền so với sư phó lợi hại hơn a.
Thấy ta đồng ý, Tuyên Kỳ đột nhiên mừng rỡ, cười đến tận mang tai, hắn một phen ôm ta vào trong gnực, “Bãi giá hồi cung, Phú Toàn, ngươi mang thái tử trở về, bây giờ trẫm phải đi dạy học cho Thanh Trì.”
Về đến điện Tuyên Đức, Tuyên Kỳ gấp rút sai người buông rèm.
Ta chờ trên giường, vội vàng nhìn Tuyên Kỳ: “Bắt đầu đi, bắt đầu ngay đi…”
“Hảo, hảo…” Tuyên Kỳ sủng nịch vuốt ve đầu ta, “Đến, bước đầu tiên, cởi hết quần áo, không chừa mảnh nào nha.”
“Nga…” Này đơn giản a, ta quỳ gối trên giường, thuần thục cởi sạch quần áo đến không còn mảnh nào, Tuyên Kỳ hứng khởi nhìn ta.
“Thật sự là, ” hắn nói, “Thanh Trì của trẫm, chỉ cơi quần áo thôi mà cũng thiệt phong tình vạn chủng… Đến, lại đây với trẫm…”
Ta vươn người qua, hắn đem ta ủ trong lòng ngực kiên cố, gắt gao ôm lấy thân thể mảnh khảnh của ta. Đột nhiên, Tuyên Kỳ xoay người một cái, đè lên người ta, tay hắn xoa nắn mẫn cảm bộ vị trên người ta.
Hô hấp ta ngày càng dồn dập, Tuyên Kỳ đã cởi bỏ đế khố của hắn rồi (là underwear í)
Ta cố gắng điều chỉnh hô hấp, hỏi hắn: “Như vậy sẽ sinh tiểu hài tử sao? Có khác gì bình thường chúng ta hay làm đâu?”
“Đương nhiên không giống a,” Tuyên Kỳ đột ngột đem bộ vị nóng rực của hắn tiến vào bên trong ta, khiến cho ta thống khổ rên rỉ, còn hắn sung sướng gầm nhẹ, “Lần sau, ngươi phải nhớ kỹ, nói ‘Ta yêu ngươi‘.”
“Ta yêu ngươi?”
“Đúng, nào, nói xem.”
“Ta yêu ngươi…”
“Tốt lắm, nói lớn hơn, để ta nghe rõ.”
“Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi…” Đơn giản như vậy sao? Ta đây nói thêm vài lần cũng được a.
“Được lắm, Thanh Trì, thật tốt…”
“…”
“…”
Như vậy sẽ có con sao? Giống như sẽ không a.
Sáng sớm hôm sau, ta liền quấn quít lấy Tuyên Kỳ hỏi, vì sao vẫn chưa có con?
Tuyên Kỳ cười, nói: “Bởi vì này cần phải siêng năng khổ luyện mới có kết quả a, tựa như ngươi luyện công, một sớm một chiều làm sao thành công được, cho nên, mỗi ngày ngươi đều phải nói ngươi yêu ta đó nha.”
Nguyên lai là do ta không đủ cố gắng a, ta đây đã biết, về sau mỗi ngày ta đều sẽ cố gắng luyện tập, ta nghĩ, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày thành công.
Từ hồi thấy Hoằng nhi, ta nghĩ tới Hiên Viên Quang, nghĩ tới Hiên Viên Quang lại cảm thấy nhớ sư phó và các sư huynh đệ. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng rời đi bọn họ lâu như thế này. Sư phó từng nói làm được thiên hạ đệ nhất là có thể quay về. Tuy rằng hiện tại đã làm “Thiên hạ đệ nhất” rồi, nhưng ta còn muốn ở lại bên cạnh Tuyên Kỳ luyện công. Ta không biết phải làm sao cho phải nữa. Nói cho Tuyên Kỳ a, hắn nói xử lý xong gì đó, sẽ cùng ta trở về gặp sư phó, nhân tiện ra mắt lão nhân gia.
Ta tò mò, hỏi hắn đến tột cùng là có chuyện gì gấp như vậy? Hắn nói là có liên quan tới Bình Nam vương, phải giải quyết thỏa đáng.
“Thế, kết quả sao?” Ta hỏi hắn, tuy rằng ta không phải rất thích Bình Nam vương, chính là dù sao cũng quen biết nhau mà, ha hả ~~ thôi thôi, được rồi, ta thừa nhận, là lòng hiếu kỳ của ta lớn a.
“Bởi vì chính hắn chủ động giao ra binh phù, cho nên chỉ tước binh quyền của hắn, không tổn hao gì tới thân phận Bình Nam vương của hắn, bất quá, trẫm phái một người đến giám sát hắn, tránh cho hắn lại nổi tà tâm.”
“Ồ…? Là ai a, ai a?”
“Bùi tướng quân.” Tuyên Kỳ cười gian.
“Uy, rời giường.” Ta gọi hắn rời giường một cách thân ái, thật là, sư phó nói qua, ngủ sớm dậy sớm, cố gắng luyện công mới có thân thể cường tráng, thích ngủ nướng sẽ dễ sinh bệnh.
Hắn trở mình, đem mặt vùi sâu trong chăn
“Rời giường mau, mặt trời đã lên cao ba sào.” Ta dùng chân đạp hắn.
“Ta không dậy nổi, ta chính là không dậy nổi… Ô…ô…” Thanh âm nặng nề theo hắn từ trong chăn truyền ra
“A? Ngươi khóc…” Ta nghiêng người, muốn nhìn hắn, cũng không biết vì sao, hắn không cho ta xem.
Thực nhàm chán, ta nghĩ ta đang nhớ Tuyên Kỳ a, dù sao hiện tại độc trên người ta cũng giải khai, xiềng xích cũng bị ta phá hủy rồi, ta nhảy từ trên giường xuống, quyết định đi tìm Tuyên Kỳ.
“Uy, Tiểu Nam, ” ta xốc chăn của hắn lên, “Tìm Tuyên Kỳ thì đi hướng nào?”
“Đi ra cửa.” Bình Nam vương thở phì phì, lấy chăn bông che mặt.
Nga, đi ra cửa a.
Ta bước ra cửa, lấy tay đẩy cửa, thình lình, cánh cửa bị một cước từ ngoài đá văng ra.
Người tới thêm một cước đá vào cửa, cao giọng rống to, “Thanh Trì… Trẫm tới đón ngươi…”
A a, là Tuyên Kỳ, ta mừng rỡ.
Tuyên Kỳ một cước đá văng cánh cửa, bốn bức tường lung lay xiêu vẹo, từng mảng rơi rụng. Sau đó căn phòng bắt đầu sụp xuống.
Hảo công phu a, Tuyên Kỳ thật là lợi hại, ta bất quá là phá hư cánh cửa của sư phó thôi, Tuyên Kỳ lại chỉ một cước là có thể làm cho nguyên căn phòng sụp luôn, quả nhiên không hổ là “Thiên hạ đệ nhất” a. (bất quá, sau Tuyên Kỳ nói là bởi vì ta trước đó đã phá hỏng căn phòng rồi, trời ơi, thiệt bái phục hắn luôn. Hắn đoán ngay được là ta phá hỏng xà ngang, không như Bình Nam vương a)
Bên trong là một đống hoang tàn, ta ngồi trong lòng Tuyên Kỳ. Trên người hắn đều là tro bụi, người ta cũng thế. Tuyên Kỳ ôm ta, làm cho hắn thêm bẩn. Ta cười, ở trong ngực Tuyên Kỳ quả nhiên luôn thoải mái.
“… Thanh Trì của trẫm a… Trẫm nhớ ngươi muốn chết!” Hắn thì thào tự nói.
Cái cằm dính đầy bụi bặm của hắn cọ trên mặt ta, ta ngẩng mặt hỏi hắn, “Làm sao mới có mấy ngày không thấy mà râu của ngươi lại dài ra nhiều như vậy?”
“Bởi vì trẫm nhớ ngươi,” Tuyên Kỳ nói, “Một khắc không thấy được ngươi, tim trẫm a, không khác chi ngọc nát.”
Ta đưa tay sờ ngực hắn, một loại cảm giác ấm áp quen thuộc theo tay ta truyền đến, “Vậy nhất định là rất đau ha?”
“Ân… Bất quá, thấy ngươi sẽ không đau.”
Nha? Ta lợi hại vậy sao? Nguyên lai ta có khả năng chữa bệnh á, ta còn không biết mà.
“Đúng rồi,” ta hỏi hắn, “Ngươi làm sao đến được? Ta đây không đi ra được.”
“Này thôi, ha hả…” Tuyên Kỳ cười, “Vốn muốn dùng binh quyền đổi ngươi trở về, thế nhưng Bình Nam vương nói bình phù trẫm đưa tới là giả, lại trả trở về. Trẫm ngại cử binh công kích gây phiền toái, cho nên liền sai Bùi tướng quân âm thầm ẩn thân ở Bình Nam vương phủ, nghĩ muốn mang ngươi trở về a.”
Ta bị tổn thương, chẳng lẽ Tuyên Kỳ cho rằng ta với nửa con hổ nhỏ kia giá trị ngang nhau sao? Ta a, ta có giá trị hơn nó nhiều mà.
Nhìn thấy ta thương tâm, Tuyên Kỳ đem ta vùi sâu vào trong ngực, “Thanh Trì à, thay trẫm lo lắng sao? Không sao hết, vì Thanh Trì, trẫm có lên rừng xuống biển cũng không ngần ngại.”
“Nga,” ta trả lời câu được câu không.
“Thanh Trì… Mấy ngày nay để ngươi chịu nhiều ủy khuất…”
Trời ạ, vừa nghe hắn hỏi như vậy, ta lập tức nhớ tới nỗi nhục bị Bình Nam vương dùng xiềng xích trói buộc. Thật ra, không phải ta để ý vụ bị trói, cũng không phải việc bị mẻ hai cái răng do cố sức cắn phá xiềng xích, mà là chuyện ta không biết rằng chỉ cần giựt đứt xiềng xích khỏi xà ngang là thoát được rồi. Ai u, cái này quả thiệt vũ nhục trí tuệ ta quá mà.
Cho nên, ta liều mạng lắc đầu, lắc đầu, lại lắc đầu, kiên quyết không thể thừa nhận, sau đó bắt chước ngữ khí của hắn, “Không sao hết, vì ngươi, chính là… chính là… là…” Ách… Là cái gì nữa ha?
Ta nhớ không nỗi, Tuyên Kỳ đột nhiên hôn miệng ta. Ta cũng hé môi ra.
Đang lúc mặn nồng, Tuyên Kỳ buông lỏng môi ta, dùng chân lay lay đống gạch bên cạnh: “Sao nó động đậy được thế?”
Từ trong đống gạch, có một cái đầu chìa ra, a a, thì ra là Bình Nam vương gia, mới có chút không thấy mà ta quên mất tiêu hắn rồi.
“Phi…” Bình Nam vương phun ra vài hạt cát trong miệng, vừa thấy Tuyên Kỳ, lập tức vươn dậy, “Hoàng huynh a…ngươi nhưng thật ra…”
Tuyên Kỳ không hiểu gì cả, ta cố sức đẩy tay hắn khỏi Tuyên Kỳ
“Hoàng huynh, ngươi… Mau, Thanh Trì ta trả lại cho ngươi…”
“…?”
“A, còn nữa, binh phù ngươi cũng thuận tiện mang đi đi, ta đã không còn mặt mũi nào…”
“…??”
“Thật không ngờ, hoàng huynh ngươi… Cư nhiên phải.. Ai, thật sự là nan dĩ tương tín (tức là không thể tin được) a…”
“…???”
“Uy, các ngươi, ta đang nói các ngươi a, còn chặn làm chi, đều buông đi…”
A? Ta ngẩng đầu nhìn quang cảnh điêu tàn xung quanh, thấy có rất nhiều kẻ đang giương cung chờ bắn, nguy hiểm nga.
“Vương gia…” Có người kêu to, “Tận dụng thời cơ a, ngàn vạn lần không thể thả hổ về rừng, ngài chỉ cách đại nghiệp trong gang tấc a.”
“Câm miệng…” Bình Nam vương rống to, lay lay tay áo Tuyên Kỳ, cầu xin “Hoàng huynh, cầu ngài, mau dẫn hắn đi đi… Chờ chút, đây là binh phù…”
Bình Nam vương lấy kim bài hổ nhỏ trên đai lưng xuống, nhét vào trong tay Tuyên Kỳ, hướng về phía các cung thủ hô to, “Mau, nhường đường… Ha hả…”
Tuyên Kỳ hỏi ta, “Rốt cuộc đã xảy ra cái gì?”
“Ân?” Ta không biết a.
“Tại sao hoàng đệ chẳng những mang vẻ mặt thất bại thảm hại lại còn có điểm điên điên khùng khùng nhỉ? Hắn chưa từng như vậy a.”
Làm sao ta biết được chớ.
Tuyên Kỳ ôm ta nghênh ngang đi ra, giống như trong sách kể chuyện huyết chiến sấm quan a, thực đã nghiền.
Ra Bình Nam vương phủ, Tuyên Kỳ lập tức mang ta trở về quân doanh.
Không để ý tới mấy đại thần mưu sĩ chạy ra nghênh đón, cùng với Tiểu Thu Tử và một số người liên quan, Tuyên Kỳ hỏi ngay: “Bùi tướng quân đâu?”
“… Ách… Nghe nói phải đi Bình Nam vương phủ…”
“Ha hả ~~” Tuyên Kỳ cười gian, “Hắn nhất định chạy đến đó còn nhanh hơn con thỏ, quên đi, không cần chờ hắn, xem ra hắn không về ngay được đâu. Truyền lệnh xuống, sang sớm mai rút quân về kinh.”
“Hoàng Thượng? … Hiện giờ quân ta khí thế ngất trời, cần nắm chắc thắng lợi… nên phát binh thảo phạt Bình Nam vương … binh quyền… (vân vân, bởi vì ta nghe không hiểu, cho nên, quên đi.)… Ách? …”
Tuyên Kỳ quơ quơ kim bài trong tay, vài lão nhân gia kia liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, còn ngây ngô nhìn chằm chằm vào thỏi vàng bé tí ấy. Thật sự là không tiền đồ a, chỉ là một khối vàng nhỏ xíu thôi mà.
Vào trướng, Tuyên Kỳ đem ta phóng tới trên giường, đột nhiên cực kỳ nghiêm túc hỏi ta: “Bình Nam vương có làm… Ngươi…?”
Ta nghĩ nghĩ, người này nói gì mà chỉ một nửa, không hiểu gì hết, vì thế ta lắc đầu.
“Không có?” Ánh mắt Tuyên Kỳ nheo lại, “Vậy, để cho trẫm kiểm tra một chút…”
Kiểm tra? Ta mờ mịt.
Thân thủ hắn đem hết thảy quần áo của ta cởi bỏ, cẩn thận vuốt ve da thịt ta từ trên xuống dưới, vừa lòng gật đầu: “Ân… tốt lắm… không có hôn ngân, bằng không ta phanh thây xẻ thịt hắn.”
Hắn đè lên người ta, hôn lên miệng ta. Không từ tốn như khi hôn ta ở Bình Nam vương phủ, lúc này hắn cuồng nhiệt cắn xé môi ta, nhẹ nhàng hé mở răng ta, đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích khu vực mẫn cảm bên trong.
Đột nhiên, Tuyên Kỳ bỗng dưng dừng lại, xoa đầu ta, “Sao lại thế này? Làm thế nào để bị mẻ hai cái răng?”
Không xong, cao hứng quá…, đã quên, ta có điểm muốn khóc, ủy ủy khuất khuất: “Ta cũng không muốn đâu, chính là… vòng trang sức… Cắn…”
“Chẳng lẽ… Hay là hắn khóa ngươi?”
Nha? Hắn đoán được? Ta đã biết dọa đến người mà cảm thấy cảm thấy thẹn, cho nên đôi mắt bắt đầu đỏ lên.
Tuyên Kỳ đột nhiên ôm chặt ta: “Không phải sợ, Thanh Trì a, trẫm thề, từ đây về sau quyết không cho ngươi chịu khổ lần nữa, phải chịu đựng loại tra tấn này… Hừ, Bình Nam vương, xem trẫm thế nào thu thập ngươi.”
Tuy rằng ta không phát hiện diễn cảm củaTuyên Kỳ, nhưng mà, ta lại cảm giác được một trận nước lạnh, ta biết, từ nay về sau, Bình Nam vương sẽ không được yên thân a.
Từ khi cùng Tuyên Kỳ trở về kinh thành, ta liền trở lại điện Tuyên Đức, tiếp tục làm “Thiên hạ đệ nhất ” của ta. Mỗi ngày ta ngủ thẳng giấc đến lúc mặt trời lên cao, luyện công, ăn cơm no, rồi chạy đến hoa viên đùa nghịch với bọn tiểu động vật, chẳng hạn lão hổ trong ***g sắt hoặc voi do Tây Vực tiến cống linh tinh. Chúng nó thiệt là đáng yêu, tốc độ chạy trốn so có chút mau hơn so với bọn thị vệ.
Tuyên Kỳ nói ta làm cực kỳ tốt, cho nên ta mỗi ngày ta đều cố gắng hết sức mình.
Nhưng dù gì thì cũng có điểm thiệt nhàm chán a. Rốt cục có một sáng sớm ngày nọ, ta phá lệ dậy sớm hơn Tuyên Kỳ, đeo dính lấy hắn, không cho hắn đi. Mặc kệ hắn khuyên ta như thế nào, ta cũng không chịu buông ra.
Cuối cùng Tuyên Kỳ không có biện pháp, mở miệng đáp ứng yêu cầu của ta: “Được rồi, hôm nay trẫm sẽ mang ngươi cùng đi vào triều.”
Ha hả ~~ chỉ biết chiêu này dùng thiệt tốt mà.
Nói thật, cái thứ gọi là long ỷ, tuy là nhìn qua quả thật rất lớn, nhưng ngồi hai người thì có điểm khó khăn. Cho nên, ta ngồi trên đùi Tuyên Kỳ.
Phía trên đại điện một mảnh lặng ngắt như tờ.
Từ lúc Tuyên Kỳ cầm cái kim bài hổ nhỏ quơ qua quơ lại trước mặt các vị đại thần, các thúc ấy nhìn thấy ta tất nhiên không thể gọi bừa, còn thong suốt kêu một tiếng ‘Nương Nương”. Tuy rằng ta không thiệt hiểu rõ vì sao bọn hắn thay tên đổi họ ta, nhưng ta biết đó là chuyện thường xuyên xảy ra. Chẳng hạn nói Tiểu Thu Tử đi, trước kia tất cả mọi người gọi hắn “Tiểu Thu Tử “, còn hiện tại mọi người lại bắt đầu xưng hô hắn “Thu tổng quản”. Tuyên Kỳ nói các đại thúc là bởi vì ta thay hắn đoạt lại binh quyền, trừ khử tai họa ngầm đến từ Bình Nam vương, giúp cho cục diện Đại Tây yên ổn trở lại, cho nên mới thừa nhận địa vị của ta, người bên ta cũng nhờ đó mà được thăng chức luôn.
Tuy rằng các đại thúc im lặng không ít, nhưng cũng không cần đến nỗi như hiện tại, một câu cũng không nói chớ. Chẳng lẽ cái gọi là “lâm triều” chính là ngồi xem mọi người đứng trên mặt đất, cúi đầu, câm như hến vầy sao??? Thì ra Tuyên Kỳ so với ta còn không có việc gì làm a, như vậy chuyện làm “Thiên hạ đệ nhất” của hắn ắt hẳn còn cực nhọc hơn ta nhiều.
Thiệt sự quá nhàm chán a, ta từ lòng ngực Tuyên Kỳ nhảy ra, nghênh ngang chuồn khỏi đại hiện. Aish, hy vọng hắn không tức giận chuyện ta bỏ lại hắn một mình chịu trận mà tung tăng đi chơi a.
Khi ta lặng lẽ đóng cửa đại điện, ta nghe trong phòng đồng loạt phát ra âm thanh thở phào.
Tuy rằng ta có điểm nghĩ muốn quay về xem đến tột cùng đã xảy ra cái gì, chính là ta đột nhiên phát hiện một tiểu động vật mặc quần áo giông giống Tuyên Kỳ, dung nhan cũng tương tự luôn, chính xác là như vậy a, một Tuyên Kỳ thu nhỏ a!
Thiệt sự thú vị mà, ta đi đến gần hắn, khám phá trên dưới.
“Ngươi là ai?” Hắn hỏi.
Ai nha nha, hắn nói chuyện kìa, đáng yêu chết đi được. Ta véo má hắn, trời ạ, mềm thế không biết.
“Ngô…” Hắn hừ một tiếng, “Nhìn ngươi không tồi, không bằng lại đây theo bản thái tử đi… Ngô…”
Không nói lời nào đã tốt rồi, nói ra càng cảm thấy đáng yêu hơn nữa, cho nên ta không ngừng ở trên mặt hắn nựng ~~ nựng ~~ nựng~~ véo ~~ véo ~~ véo ~~ xoa ~~ xoa ~~ xoa ~~
Không biết vì sao, đột nhiên mặt hắn đỏ bừng, hé miệng hướng đến đầu ngón tay ta cắn một hơi. Gì thế? Hắn đói bụng sao? Thiệt đáng thương mà.
Ta hơi chút nâng cao tinh thần vận khí, chỉ nghe choang một tiếng, vật nhỏ oa oa khóc lên.
Trời ạ, thấy hắn khóc, làm ta nghĩ ngay đến Hiên Viên Quang đã lâu không thấy, xa nó lâu như vậy, cũng không biết nó hiện tại sống như thế nào. Nhìn thấy vật nhỏ này, bộ dạng cùng Hiên Viên Quang thế nhưng có vài phần tương tự, cho nên ta càng thêm nhịn không được nghĩ muốn yêu thương hắn.
“Ngươi…” Tiểu tử kia tò mò hỏi ta, “Ngươi… Đến tột cùng là ai? Thế nhưng cả gan lớn mật, dám… Ai nha… Dám sờ loạn bản thái tử… Nha… Đừng cởi quần áo của ta mà…”
Ta không cởi quần áo hắn a, chỉ là cảm thấy chướng mắt, đem chúng xả xuống mà thôi, Hiên Viên Quang cũng không có mặc quần áo cơ mà.
“Ta là Yến Thanh Trì.” Ta tự giới thiệu.
Tiểu tử kia lập tức giật mình hô to, “Chẳng lẽ ngươi chính là Yến phi nương nương?”
Ta nghĩ nghĩ, này hình như là tên của hay sao í? Đổi tên nhiều quá, ta nghĩ không ra … Ách… Mặt hắn đỏ như trái táo a.
Tiểu tử kia đẩy tay ta ra, cau mày, suy tư nhìn ta, “Ân, quả nhiên là đại mỹ nhân, khó trách phụ hoàng si mê ngươi đến thế, aish… Đừng nhéo mặt ta nghe chưa …”
Si mê ta? Phụ hoàng? Là ai?
“Hoằng nhi, ngươi đang làm cái gì…” Phía sau ta truyền đến một thanh âm, không cần nhìn cũng biết làTuyên Kỳ, hắn lâm triều xong rồi sao, nhanh thế?
Vừa thấy Tuyên Kỳ, tiểu tử kia lập tức quỳ trên mặt đất hành lễ, thỏ thẻ nói: “Phụ hoàng, nhi thần muốn sớm ngày học được trị quốc chi đạo, phụ tá phụ hoàng thống trị Đại Tây. Cho nên, mới đến bên ngoài đại điện nghe lén.”
Tuyên Kỳ mỉm cười, vỗ vỗ đầu hắn: “Hoằng nhi, ngươi mới có năm tuổi thôi, còn quá sớm để nghĩ mấy chuyện quốc gia đại sự, bây giờ chỉ cần đọc sách thiệt rành, ăn no, ngủ đủ, chơi đùa vui vẻ, về phần việc này chờ ngươi trưởng thành rồi tính sau.” (ách, mới 5 tuổi mà đã là sắc lang)
Ta kéo kéo vạt áo hắn
“Phụ hoàng…” Hoằng nhi mân mê cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, “Nhi thần đủ lớn rồi mà…”
Ta lại một lần nữa nắm lấy vạt áo Tuyên Kỳ.
“Ha hả… Nhớ ngày xưa thời điểm này, trẫm cũng nói với phụ hoàng trẫm vậy đó…”
Ta bắt đầu dùng sức giật giật quần áo Tuyên Kỳ
Đột nhiên sắc mặt Tuyên Kỳ trở nên trắng bệch: “Thanh… Thanh Trì… Ta…”
“Hắn là ai vậy a?” Hai người bọn họ nhìn qua giống nhau lắm luôn, vì sao tất cả mọi người đều kêu Tuyên Kỳ là “Hoàng Thượng”, mà tiểu tử kia gọi hắn “Phụ Hoàng”? Ta cảm thấy không rõ.
“Hắn… Hắn là…” Tuyên Kỳ ấp a ấp úng nói không nên lời.
“Sao ngươi không nói lời nào vậy nè,”
Ta cẩn thận suy nghĩ lai lịch Hoằng nhi, “Ta đã biết, hắn là… là…Giang dương đại đạo… Ngươi chứa chấp tội phạm truy nã, sợ hãi triều đình xuất binh điều tra, cho nên không dám nói, đúng hay không?”
Trong truyện đều nói như vậy á.
“… Hắn là con trai trẫm… Thái Tử Trịnh Cô Hoằng”
Nghe đến đó, ta thấy tức lắm, nguyên lai là con hắn a, Tuyên Kỳ thật nhỏ mọn, có vật nhỏ đáng yêu như vậy mà không để cho ta xem nga.
“Này, Thanh Trì…” Tuyên Kỳ ngập ngừng, “Ngươi giận sao? Trẫm chính là sợ ngươi giận trẫm cùng người khác sinh con, cho nên vẫn chưa đề cập Hoằng nhi với ngươi
Ta nghĩ một chút, “Hoằng nhi là con của ngươi?” Tức là hắn do ngươi sinh ra?
Tuyên Kỳ ân một tiếng sau đó gật đầu.
Ta thiệt bội phục Tuyên Kỳ đó nha, hắn sinh con đó nha.
“Cho ta, cho ta đ mà …” Ta bổ nhào vào ngực Tuyên Kỳ, hướng hắn chỉ chỉ Hoằng nhi, “Ta không có a, bắt hắn cho ta đi.”
“Này, ” Tuyên Kỳ lộ vẻ mặt khó xử, “Chỉ sợ không được, bởi vì hắn là con của hoàng hậu a.”
“Ta mặc kệ, ngươi sinh cho hoàng hậu, mà không sinh cho ta, ” ta khóc, hướng đến ngực Tuyên Kỳ cọ cọ, làm nũng, ta thiệt sự rất muốn a, Hoằng nhi cực kì đáng yêu, chơi vui hơn Hiên Viên Quang nhiều.
“Ai u… Không phải là như thế này …” Tuyên Kỳ có điểm thất kinh, ta nhìn thấy Tiểu Thu Tử bên cạnh cười khanh khách, “… Kỳ thật, ngươi cũng có thể sinh a.”
“Không được,” ta kiên quyết nói cho hắn, “Mọi người trong nhà chúng ta sẽ không, sư phó cùng nhị sư thúc sẽ không, Thanh Trữ sư huynh cùng Thanh Bình sư đệ cũng sẽ không, các sư huynh đệ khác cũng đều sẽ không.”
Tuyên Kỳ nheo mắt lại, cười ha hả nói với ta, “Trẫm chỉ ngươi a, được không? Ngươi nhất định sẽ học được.”
Ta cúi đầu nghĩ ngợi một chút, cảm thấy được cũng có lý lắm, xem, ngay cả sư phó cũng không mà, ha hả ~~ ta đây liền so với sư phó lợi hại hơn a.
Thấy ta đồng ý, Tuyên Kỳ đột nhiên mừng rỡ, cười đến tận mang tai, hắn một phen ôm ta vào trong gnực, “Bãi giá hồi cung, Phú Toàn, ngươi mang thái tử trở về, bây giờ trẫm phải đi dạy học cho Thanh Trì.”
Về đến điện Tuyên Đức, Tuyên Kỳ gấp rút sai người buông rèm.
Ta chờ trên giường, vội vàng nhìn Tuyên Kỳ: “Bắt đầu đi, bắt đầu ngay đi…”
“Hảo, hảo…” Tuyên Kỳ sủng nịch vuốt ve đầu ta, “Đến, bước đầu tiên, cởi hết quần áo, không chừa mảnh nào nha.”
“Nga…” Này đơn giản a, ta quỳ gối trên giường, thuần thục cởi sạch quần áo đến không còn mảnh nào, Tuyên Kỳ hứng khởi nhìn ta.
“Thật sự là, ” hắn nói, “Thanh Trì của trẫm, chỉ cơi quần áo thôi mà cũng thiệt phong tình vạn chủng… Đến, lại đây với trẫm…”
Ta vươn người qua, hắn đem ta ủ trong lòng ngực kiên cố, gắt gao ôm lấy thân thể mảnh khảnh của ta. Đột nhiên, Tuyên Kỳ xoay người một cái, đè lên người ta, tay hắn xoa nắn mẫn cảm bộ vị trên người ta.
Hô hấp ta ngày càng dồn dập, Tuyên Kỳ đã cởi bỏ đế khố của hắn rồi (là underwear í)
Ta cố gắng điều chỉnh hô hấp, hỏi hắn: “Như vậy sẽ sinh tiểu hài tử sao? Có khác gì bình thường chúng ta hay làm đâu?”
“Đương nhiên không giống a,” Tuyên Kỳ đột ngột đem bộ vị nóng rực của hắn tiến vào bên trong ta, khiến cho ta thống khổ rên rỉ, còn hắn sung sướng gầm nhẹ, “Lần sau, ngươi phải nhớ kỹ, nói ‘Ta yêu ngươi‘.”
“Ta yêu ngươi?”
“Đúng, nào, nói xem.”
“Ta yêu ngươi…”
“Tốt lắm, nói lớn hơn, để ta nghe rõ.”
“Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi…” Đơn giản như vậy sao? Ta đây nói thêm vài lần cũng được a.
“Được lắm, Thanh Trì, thật tốt…”
“…”
“…”
Như vậy sẽ có con sao? Giống như sẽ không a.
Sáng sớm hôm sau, ta liền quấn quít lấy Tuyên Kỳ hỏi, vì sao vẫn chưa có con?
Tuyên Kỳ cười, nói: “Bởi vì này cần phải siêng năng khổ luyện mới có kết quả a, tựa như ngươi luyện công, một sớm một chiều làm sao thành công được, cho nên, mỗi ngày ngươi đều phải nói ngươi yêu ta đó nha.”
Nguyên lai là do ta không đủ cố gắng a, ta đây đã biết, về sau mỗi ngày ta đều sẽ cố gắng luyện tập, ta nghĩ, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày thành công.
Từ hồi thấy Hoằng nhi, ta nghĩ tới Hiên Viên Quang, nghĩ tới Hiên Viên Quang lại cảm thấy nhớ sư phó và các sư huynh đệ. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng rời đi bọn họ lâu như thế này. Sư phó từng nói làm được thiên hạ đệ nhất là có thể quay về. Tuy rằng hiện tại đã làm “Thiên hạ đệ nhất” rồi, nhưng ta còn muốn ở lại bên cạnh Tuyên Kỳ luyện công. Ta không biết phải làm sao cho phải nữa. Nói cho Tuyên Kỳ a, hắn nói xử lý xong gì đó, sẽ cùng ta trở về gặp sư phó, nhân tiện ra mắt lão nhân gia.
Ta tò mò, hỏi hắn đến tột cùng là có chuyện gì gấp như vậy? Hắn nói là có liên quan tới Bình Nam vương, phải giải quyết thỏa đáng.
“Thế, kết quả sao?” Ta hỏi hắn, tuy rằng ta không phải rất thích Bình Nam vương, chính là dù sao cũng quen biết nhau mà, ha hả ~~ thôi thôi, được rồi, ta thừa nhận, là lòng hiếu kỳ của ta lớn a.
“Bởi vì chính hắn chủ động giao ra binh phù, cho nên chỉ tước binh quyền của hắn, không tổn hao gì tới thân phận Bình Nam vương của hắn, bất quá, trẫm phái một người đến giám sát hắn, tránh cho hắn lại nổi tà tâm.”
“Ồ…? Là ai a, ai a?”
“Bùi tướng quân.” Tuyên Kỳ cười gian.
Tác giả :
Thanh Lam