Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
Chương 45: Mỹ nam tóc trắng
Phi châm loáng một cái, nhanh chóng quấn quanh trên kim kiếm, đuôi châm ngăn trở đường đi của kim kiếm.
Nam nhân trung niên không ngờ một chiếc kim châm hoàn toàn có thể ngăn lại mấy thanh phi kiếm, sắc mặt hơi trầm xuống.
Những chiếc kim châm khác vẫn đang vây chung quanh “thiếu niên”, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công, công thủ nhiều mặt, quỹ đạo biến hóa khó lường, ánh mắt ông ta không khỏi chớp lên.
Cùng lúc đó, Tô Mặc nâng đôi mắt mị hoặc lên, ánh mắt lóe sáng như tuyết, không nhanh không chậm vươn cổ tay ngọc hoàn mỹ không tỳ vết, lấy ra một thanh kiếm nhỏ chẳng có gì thu hút, nàng đưa chút thần thức vào thanh kiếm, kích phát linh đồ trận bên trong. Ngân kiếm lập tức phát ra tiếng leng keng, một tia sáng xanh từ trong bắn ra như tia chớp, kiếm ý kinh người làm người ta hít thở không thông.
Tiểu kiếm nháy mắt liền bay đến trước mặt nam nhân trung niên, ông ta vội vàng phóng một thanh đoản kiếm màu vàng khác cản lại, nào ngờ tiểu kiếm lại có thể một phân thành hai, phát ánh sáng xanh lóng lánh.
Một thanh tấn công bên trái, một thanh tấn công bên phải, công kích không ngừng làm người ta khó lòng phòng bị.
Không ngờ lại là song kiếm Thư Hùng! Đây là pháp khí của nữ nhân, phẩm cấp đương nhiên không thấp. Nam nhân trung niên sắc mặt biến đổi, thầm nghĩ mình suýt nữa thì thất thủ, vội vàng xuất ra năm thanh đoản kiếm màu vàng chắn xung quanh, không dám có chút lơi lỏng, trên trán đã chảy xuống vài giọt mồ hôi.
Theo góc độ hiểu ngầm và quỷ biến mà nói, loại song kiếm Thư Hùngnày cũng đặc biệt khó luyện chế, độ khó không kém hơn phi châm chút nào.
Không ngờ pháp khí của thiếu niên này quả nhiên cực kỳ bất phàm, đầy âm hiểm, hắn tuyệt đối không nên coi thường đối phương.
Lúc này nam nhân trung niên đã hoàn toàn động dung, ông ta điểm mũi chân, thân hình lướt về sau đồng thời ngừng tấn công.
Ông ta vừa thu hồi chiếc hộp màu vàng, vừa trầm giọng nói: “Thiếu niên, chúng ta đình chiến được không?”
Tô Mặc bấm đầu ngón tay, cũng thu hồi phi châm và song kiếm Thư Hùng vào trong tay áo, sắc mặt khẽ giãn, môi cười quyễn rũ: “Được.”
Một bên khác, mọi người chung quanh đã nghẹn họng nhìn trân trối, ánh mắt nhìn về phía Tô Mặc hoàn toàn thay đổi, không ngờ đối phương quả nhiên là có chút thực lực, lại có thể không chút tổn hao dưới tay phó tông chủ Thanh Vân tông, thậm chí tay nghề còn điêu luyện hơn, bất tri bất giác tâm tình Đỗ lão đại đã trở nên vô cùng âm trầm.
Bỗng nhiên “két” một tiếng, cánh cửa trên lầu các mở ra, ngọn đèn bên cạnh thang lầu lúc sáng lúc tối.
Trong phòng truyền đến thanh âm của nam tử, thanh âm của hắn như tiếng đông phong mơn trớn cầm huyền, êm tai khó tả, trong trẻo lạnh lùng, “Tiểu công tử, pháp khí này là do ngươi chế tạo ra?”
Tô Mặc nâng mắt nhìn lại, đang muốn nói gì đó, nhưng không khỏi nhất thời giật mình.
Trên bậc thang tối mờ mông lung, một nam nhân mặc áo đen có vẻ rất thần bí, khoác một lớp áo choàng đen phủ từ đầu đến chân.
Hắn từ trên cao nhìn xuống Tô Mặc, ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi gỡ mũ trùm đầu xuống, khuôn mặt tuyệt mĩ hiện ra trước mặt mọi người.
Mái tóc bạc đổ xuống như thác nước, phát sáng rực rỡ như những vì sao, đồng thời cũng lộ ra khuôn mặt nam tử trẻ tuổi tuyệt mỹ, da thịt không tỳ vết, trắng nõn như ngọc, phảng phất như một pho tượng bằng băng ngọc. Vừa rồi ánh sáng trên lầu lờ mờ, các võ giả khác cũng không chú ý kỹ đến người này, mà khi nam tử để lộ gương mặt thật thì mỗi người ở đây cũng nhịn không được giật mình, thất thần.
Một người bất luận là đẹp đến đâu, cũng không có cách nào mang đến cảm giác rung động như vậy, người này tiên tư ngọc cốt, đã đẹp đến không giống như người thường nữa.
Ánh trăng chiếu trên mái tóc dài màu trắng của hắn, nhuộm thành một vầng sáng vô cùng lộng lẫy đẹp mắt, phong tư làm người ta thanh thản thoải mái, sinh ra cảm giác như tiên giáng trần, thiêng liêng không thể khinh nhờn.
Nhưng từ đầu đến cuối nam tử này không liếc mắt đến bất luận kẻ nào, thanh thanh lạnh lạnh, khí chất toát ra hơi thở xa cách.
Đôi mắt lạnh băng kia phản chiếu ảnh ngược của mọi người, nhìn xuống trăm họ, không có một chút cảm xúc.
Lại như ánh mặt trời mùa đông, dường như muốn để hết thảy những thứ u ám tối tăm trên thế gian này đều tán đi.
Khí chất như trích tiên, tuyệt thế quang hoa, làm cho người ta rung động thị giác mãnh liệt.
Không ngờ đối phương lại lộ ra dung nhan của mình, Tô Mặc híp híp mắt, nàng nhìn mái tóc bạc của hắn, trong lòng nảy ra một cái tên.
Nam nhân trung niên lập tức thi lễ, quỳ trên mặt đất, “Hàn Vũ tham kiến Thần Sử đại nhân”.
Lúc này nếu bàn về thân phận trên dưới, nam nhân trung niên đương nhiên là cao nhất, nhưng ngay cả ông ta còn phải quỳ, mọi người lại nghe thấy được danh hiệu Thần Sử, nhất thời cả kinh, kính nể cùng nhau quỳ xuống, nhất tề hô to: “Tham kiến Thần Sử đại nhân”.
Chỉ có Tô Mặc là không quỳ, ánh mắt thật sâu nhìn người này, ánh mắt có vẻ đăm chiêu.
Ánh mắt nam tử vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, giọng nói trong suốt như băng tuyền vang lên: “Chớ đa lễ, ở đây cứ gọi ta Cơ công tử là được”.
“Vâng, Cơ công tử.” Mọi người hô vâng.
Nóc nhà đối diện, Hạ Phong nghiêng đầu chăm chú nhìn mĩ nam tóc trắng, bỗng nhiên thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Nói thật, từ sau khi ta thấy Nhiễm công tử cùng Văn Nhân công tử, ta đã tự biết xấu hổ, cảm thấy thế gian này hai người đã xem như vô cùng xuất sắc, không ngờ mĩ nam tóc trắng này cũng xuất sắc như vậy, bản công tử có chút tự ti với dung mạo của mình, hiện tại đã không còn sót lại chút gì, có để người ta sống nữa hay không hả?
Hạ Phong vẻ mặt ủ rũ, xoay người cào tường.
Hắn cùng với A Chu vốn là dáng vẻ đường đường, nhưng ở bên cạnh Nhiễm công tử chưa bao giờ nổi trội được.
Phàm là nữ tử gặp qua Văn Nhân Dịch cùng Ngu Nhiễm đều bị đắm chìm vào khí độ và phong thái hào hoa của hai người, hắn với A Chu hoàn toàn thành vật làm nền.
Nhớ năm đó hắn cũng là quý công tử xuất chúng, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục làm nền, thật là đáng tiếc đáng buồn mà.
Nhưng mà, Ngu Nhiễm lại nhìn cái kia nam nhân chậm rãi nheo mắt lại, cúi đầu nói: “Người này chính là Thần Sử Cơ Bạch của núi Côn Luân.”
Hạ Phong thở dài: “Tóc đen tang thương hóa thành tóc bạc, người này nhất định là Thần Sử đại nhân cực kỳ nổi danh kia.”
Ngu Nhiễm lẩm bẩm nói: “Không tồi, phồn hoa tam thiên kiếm, bạch phát tam thiên trượng.”
Sườn vai nam tử vương một lọn tóc trắng, hắn chậm rãi nâng mắt nhìn về phía Tô Mặc, giọng điệu thản nhiên nói: “Ta có thể xem pháp khí của ngươi được không?”
Tô Mặc chăm chú nhìn hắn một lát, không cảm nhận được chút hơi thở khói lửa nào, nàng cong cong khóe miệng, chậm rãi nói: “Được.”
Tiếp nhận pháp khí, ngón tay nam tử khẽ chạm vào, cảm nhận được trận văn đồ bên trong, không khỏi lẩm bẩm nói: “Thiếu niên, luyện khí thuật của ngươi thật là xảo đoạt thiên công*.”
(*)Xảo đoạt thiên công: Thành ngữ cổ đại, chỉ người thợ làm tinh xảo còn hơn tự nhiên chế thành, tài nghệ vô cùng cao siêu.
Bỗng nhiên, mĩ nam tóc trắng liếc mắt qua, mở miệng nói: “Hàn Vũ đại nhân”.
“Vâng, không biết Cơ công tử có gì phân phó?” Nam nhân trung niên vội vàng ôm quyền đáp.
“Pháp khí của các hạ nếu xảy ra vấn đề, vậy người mời thiếu niên này thay người luyện chế một lần nữa đi! So với luyện khí thì ta am hiểu đúc kiếm hơn, việc này ta cũng không có năng lực.” Mĩ nam tóc trắng chậm rãi nói, giọng nói không có chút cảm xúc gì: “Thiếu niên này thực lực cũng vô cùng cao, tuổi còn trẻ có thể đạt tới như vậy, nếu Thanh Vân tông lỡ mất dịp may thì thật sự rất đáng tiếc.”
Hàn vũ lần đầu tiên nghe Cơ công tư khen ngợi người khác, nếu thiếu niên này có thể được Thần Sử đại nhân để mắt tới, ngày sau nhất định có thể trở thành báu vật.
“Công tử nói rất đúng.” Hàn Vũ lễ độ cung kính.
Đương nhiên, ông ta từ lâu đã cảm thấy được thiếu niên này vô cùng đặc biệt, có ý định hợp tác nhưng lại sợ mất mặt, bất quá nếu Thần Sử đại nhân đã tán thưởng thiếu niên này thì lòng ông ta cũng không còn băn khoăn, ông ta ôm quyền nói: “Chỉ cần Cơ công tử phân phó, ta đương nhiên nghe theo.”
Mĩ nam tóc trắng chậm rãi gật đầu, ánh mắt cao quý, lạnh lùng.
Hắn xoay người đi ra ngoài, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không ai dám cản trở.
Khi hắn đi ngang qua Tô Mặc, bỗng nhiên ngừng một lát, tóc trắng sau lưng lay động.
Hắn dùng thần thức truyền âm nói: “Thiếu niên, chuyện của ngươi vốn không liên quan đến ta, nhưng pháp khí của ngươi làm ta có cảm giác vô cùng quan thuộc, hình như là thủ pháp của cố nhân. Đương nhiên, ta cũng nghe được hơi thở của Văn Nhân Dịch trên thân ngươi, đồng thời trên người hắn cũng có hơi thở của ngươi, quan hệ giữa hai người các ngươi nhất định không ít. Văn Nhân là sư đệ của ta, cho nên ta mới có thể ra mặt, ta chỉ là nhấc tay chi lao*, việc này ngươi không nên nhắc đến với bất kỳ ai.”
(*)Nhất tay chi lao: Tiện tay giúp đỡ, không đáng kể.
Tô Mặc ngẩn ra, sau đó hơi thi lễ với hắn.
Nàng cảm thấy người này rất là vô tình, thậm chí còn vô tình hơn cả Văn Nhân Dịch.
Ít nhất Văn Nhân Dịch là ngoài lạnh trong nóng, thậm chí ở trước mặt còn nàng từng có ngượng ngùng, từng có động tình.
Về phần hơi thở, nàng nhớ đến đêm qua vẫn luôn ở cùng Văn Nhân Dịch, hai người sưởi ấm cho nhau, da thịt thân cận rất lâu.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của nàng thoáng chốc hiện lên một chút hồng hồng.
Nam tử đi ra ngoài, chìm trong ánh trăng, hắn nâng mắt nhìn thoáng qua nóc nhà đối diện, đối mặt với Ngu Nhiễm chốc lát, sau đó chậm rãi rời đi.
Hạ Phong đã nhịn không được tán thưởng nói: “Khá lắm Cơ Bạch, kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long*”.
(*)Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long: Cá vàng là vật trong hồ, gặp được phong vân ắt hóa rồng. Đây là 1 câu trong bộ truyện võ hiệp Phong Vân của Hồng Kông.
Ngu Nhiễm đặt quạt lên môi, nở nụ cười thản nhiên, không chút xao động nói: “Thật ra ta đã nghe qua một chút tin đồn về Cơ Bạch.”
“Sao? Là cái gì?” Hạ Phong lập tức có hứng thú.
“Người này tu vi sâu không lường được, trước khi hắn chưa thành danh, có một vị công chúa Triệu Quốc hết sức ái mộ hắn, đáng tiếc thổ lộ không có kết quả. Về sau vị công chúa kia vu hãm nói hắn ban đêm mò vào phòng mình , làm bẩn trong sạch của nàng, không phải hắn thì không gả, nếu không sẽ làm nhơ nhuốc thanh danh của hắn.”
“Chiêu này thật âm hiểm.” Hạ Phong hít một ngụm khí lạnh: “Nữ nhân này quả là tàn nhẫn, về sau thế nào?”
“Cơ Bạch cũng không biện bạch, chỉ nói cho hắn một tháng, hắn vào Côn Luân sơn chọn kiếm tu, hắn vốn am hiểu trận pháp, am hiểu y thuật, nhưng lại cố tình tiến vào kiếm các Côn Luân sơn, vào nhóm kiếm tu. Phải biết rằng thế nhân tu luyện khó khăn chớ nói đến kiếm tu, lựa chọn đường kiếm tu thì phải không được có dục vọng nam nữ. Hắn dùng hành động chứng minh hắn hoàn toàn không làm gì, mà hắn còn buông tha cho y thuật, học tập thuật trị liệu của Thần Sử. Thần Sử là cả đời không cưới.” Ngu Nhiễm chậm rãi nói.
“Chậc chậc, thực sự là ác hơn, công chúa kia về sau ra sao?” Ánh mắt của Hạ Phong rạng rỡ hỏi han.
“Nghe nói mất tích, có thể là tự sát, cũng có khả năng đã điên rồi, nhưng Cơ Bạch cũng không thèm để ý. Nội tâm hắn rất vô tình, hắn lựa chọn đường này không phải là nhất thời quyết định, mà là hắn vốn đã có ý định từ trước, đáng tiếc vị công chúa kia tự mình đụng phải tấm sắt.”
Nói tới đây, con ngươi Ngu Nhiễm tối đen như mực, sâu không thấy đáy, “Ở điểm này, Văn Nhân Dịch tuy rằng sát phạt quyết đoán, nhưng hắn không lãnh khốc vô tình, phồn hoa tam thiêm kiếm, kiếm sắc chặt tơ tình. Người này vô tình vô dục, cực kỳ lãnh khốc, nhưng mà thuật trị liệu của hắn lại là ân trạch của thế nhân, vạn người kính ngưỡng. Đó chính là cái gọi là một tay giết người, một tay cứu người, chỉ có nam nhân băng lãnh vô tình như vậy mới có thể là Thần Sử đại nhân.”
Nam nhân trung niên không ngờ một chiếc kim châm hoàn toàn có thể ngăn lại mấy thanh phi kiếm, sắc mặt hơi trầm xuống.
Những chiếc kim châm khác vẫn đang vây chung quanh “thiếu niên”, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công, công thủ nhiều mặt, quỹ đạo biến hóa khó lường, ánh mắt ông ta không khỏi chớp lên.
Cùng lúc đó, Tô Mặc nâng đôi mắt mị hoặc lên, ánh mắt lóe sáng như tuyết, không nhanh không chậm vươn cổ tay ngọc hoàn mỹ không tỳ vết, lấy ra một thanh kiếm nhỏ chẳng có gì thu hút, nàng đưa chút thần thức vào thanh kiếm, kích phát linh đồ trận bên trong. Ngân kiếm lập tức phát ra tiếng leng keng, một tia sáng xanh từ trong bắn ra như tia chớp, kiếm ý kinh người làm người ta hít thở không thông.
Tiểu kiếm nháy mắt liền bay đến trước mặt nam nhân trung niên, ông ta vội vàng phóng một thanh đoản kiếm màu vàng khác cản lại, nào ngờ tiểu kiếm lại có thể một phân thành hai, phát ánh sáng xanh lóng lánh.
Một thanh tấn công bên trái, một thanh tấn công bên phải, công kích không ngừng làm người ta khó lòng phòng bị.
Không ngờ lại là song kiếm Thư Hùng! Đây là pháp khí của nữ nhân, phẩm cấp đương nhiên không thấp. Nam nhân trung niên sắc mặt biến đổi, thầm nghĩ mình suýt nữa thì thất thủ, vội vàng xuất ra năm thanh đoản kiếm màu vàng chắn xung quanh, không dám có chút lơi lỏng, trên trán đã chảy xuống vài giọt mồ hôi.
Theo góc độ hiểu ngầm và quỷ biến mà nói, loại song kiếm Thư Hùngnày cũng đặc biệt khó luyện chế, độ khó không kém hơn phi châm chút nào.
Không ngờ pháp khí của thiếu niên này quả nhiên cực kỳ bất phàm, đầy âm hiểm, hắn tuyệt đối không nên coi thường đối phương.
Lúc này nam nhân trung niên đã hoàn toàn động dung, ông ta điểm mũi chân, thân hình lướt về sau đồng thời ngừng tấn công.
Ông ta vừa thu hồi chiếc hộp màu vàng, vừa trầm giọng nói: “Thiếu niên, chúng ta đình chiến được không?”
Tô Mặc bấm đầu ngón tay, cũng thu hồi phi châm và song kiếm Thư Hùng vào trong tay áo, sắc mặt khẽ giãn, môi cười quyễn rũ: “Được.”
Một bên khác, mọi người chung quanh đã nghẹn họng nhìn trân trối, ánh mắt nhìn về phía Tô Mặc hoàn toàn thay đổi, không ngờ đối phương quả nhiên là có chút thực lực, lại có thể không chút tổn hao dưới tay phó tông chủ Thanh Vân tông, thậm chí tay nghề còn điêu luyện hơn, bất tri bất giác tâm tình Đỗ lão đại đã trở nên vô cùng âm trầm.
Bỗng nhiên “két” một tiếng, cánh cửa trên lầu các mở ra, ngọn đèn bên cạnh thang lầu lúc sáng lúc tối.
Trong phòng truyền đến thanh âm của nam tử, thanh âm của hắn như tiếng đông phong mơn trớn cầm huyền, êm tai khó tả, trong trẻo lạnh lùng, “Tiểu công tử, pháp khí này là do ngươi chế tạo ra?”
Tô Mặc nâng mắt nhìn lại, đang muốn nói gì đó, nhưng không khỏi nhất thời giật mình.
Trên bậc thang tối mờ mông lung, một nam nhân mặc áo đen có vẻ rất thần bí, khoác một lớp áo choàng đen phủ từ đầu đến chân.
Hắn từ trên cao nhìn xuống Tô Mặc, ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi gỡ mũ trùm đầu xuống, khuôn mặt tuyệt mĩ hiện ra trước mặt mọi người.
Mái tóc bạc đổ xuống như thác nước, phát sáng rực rỡ như những vì sao, đồng thời cũng lộ ra khuôn mặt nam tử trẻ tuổi tuyệt mỹ, da thịt không tỳ vết, trắng nõn như ngọc, phảng phất như một pho tượng bằng băng ngọc. Vừa rồi ánh sáng trên lầu lờ mờ, các võ giả khác cũng không chú ý kỹ đến người này, mà khi nam tử để lộ gương mặt thật thì mỗi người ở đây cũng nhịn không được giật mình, thất thần.
Một người bất luận là đẹp đến đâu, cũng không có cách nào mang đến cảm giác rung động như vậy, người này tiên tư ngọc cốt, đã đẹp đến không giống như người thường nữa.
Ánh trăng chiếu trên mái tóc dài màu trắng của hắn, nhuộm thành một vầng sáng vô cùng lộng lẫy đẹp mắt, phong tư làm người ta thanh thản thoải mái, sinh ra cảm giác như tiên giáng trần, thiêng liêng không thể khinh nhờn.
Nhưng từ đầu đến cuối nam tử này không liếc mắt đến bất luận kẻ nào, thanh thanh lạnh lạnh, khí chất toát ra hơi thở xa cách.
Đôi mắt lạnh băng kia phản chiếu ảnh ngược của mọi người, nhìn xuống trăm họ, không có một chút cảm xúc.
Lại như ánh mặt trời mùa đông, dường như muốn để hết thảy những thứ u ám tối tăm trên thế gian này đều tán đi.
Khí chất như trích tiên, tuyệt thế quang hoa, làm cho người ta rung động thị giác mãnh liệt.
Không ngờ đối phương lại lộ ra dung nhan của mình, Tô Mặc híp híp mắt, nàng nhìn mái tóc bạc của hắn, trong lòng nảy ra một cái tên.
Nam nhân trung niên lập tức thi lễ, quỳ trên mặt đất, “Hàn Vũ tham kiến Thần Sử đại nhân”.
Lúc này nếu bàn về thân phận trên dưới, nam nhân trung niên đương nhiên là cao nhất, nhưng ngay cả ông ta còn phải quỳ, mọi người lại nghe thấy được danh hiệu Thần Sử, nhất thời cả kinh, kính nể cùng nhau quỳ xuống, nhất tề hô to: “Tham kiến Thần Sử đại nhân”.
Chỉ có Tô Mặc là không quỳ, ánh mắt thật sâu nhìn người này, ánh mắt có vẻ đăm chiêu.
Ánh mắt nam tử vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, giọng nói trong suốt như băng tuyền vang lên: “Chớ đa lễ, ở đây cứ gọi ta Cơ công tử là được”.
“Vâng, Cơ công tử.” Mọi người hô vâng.
Nóc nhà đối diện, Hạ Phong nghiêng đầu chăm chú nhìn mĩ nam tóc trắng, bỗng nhiên thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Nói thật, từ sau khi ta thấy Nhiễm công tử cùng Văn Nhân công tử, ta đã tự biết xấu hổ, cảm thấy thế gian này hai người đã xem như vô cùng xuất sắc, không ngờ mĩ nam tóc trắng này cũng xuất sắc như vậy, bản công tử có chút tự ti với dung mạo của mình, hiện tại đã không còn sót lại chút gì, có để người ta sống nữa hay không hả?
Hạ Phong vẻ mặt ủ rũ, xoay người cào tường.
Hắn cùng với A Chu vốn là dáng vẻ đường đường, nhưng ở bên cạnh Nhiễm công tử chưa bao giờ nổi trội được.
Phàm là nữ tử gặp qua Văn Nhân Dịch cùng Ngu Nhiễm đều bị đắm chìm vào khí độ và phong thái hào hoa của hai người, hắn với A Chu hoàn toàn thành vật làm nền.
Nhớ năm đó hắn cũng là quý công tử xuất chúng, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục làm nền, thật là đáng tiếc đáng buồn mà.
Nhưng mà, Ngu Nhiễm lại nhìn cái kia nam nhân chậm rãi nheo mắt lại, cúi đầu nói: “Người này chính là Thần Sử Cơ Bạch của núi Côn Luân.”
Hạ Phong thở dài: “Tóc đen tang thương hóa thành tóc bạc, người này nhất định là Thần Sử đại nhân cực kỳ nổi danh kia.”
Ngu Nhiễm lẩm bẩm nói: “Không tồi, phồn hoa tam thiên kiếm, bạch phát tam thiên trượng.”
Sườn vai nam tử vương một lọn tóc trắng, hắn chậm rãi nâng mắt nhìn về phía Tô Mặc, giọng điệu thản nhiên nói: “Ta có thể xem pháp khí của ngươi được không?”
Tô Mặc chăm chú nhìn hắn một lát, không cảm nhận được chút hơi thở khói lửa nào, nàng cong cong khóe miệng, chậm rãi nói: “Được.”
Tiếp nhận pháp khí, ngón tay nam tử khẽ chạm vào, cảm nhận được trận văn đồ bên trong, không khỏi lẩm bẩm nói: “Thiếu niên, luyện khí thuật của ngươi thật là xảo đoạt thiên công*.”
(*)Xảo đoạt thiên công: Thành ngữ cổ đại, chỉ người thợ làm tinh xảo còn hơn tự nhiên chế thành, tài nghệ vô cùng cao siêu.
Bỗng nhiên, mĩ nam tóc trắng liếc mắt qua, mở miệng nói: “Hàn Vũ đại nhân”.
“Vâng, không biết Cơ công tử có gì phân phó?” Nam nhân trung niên vội vàng ôm quyền đáp.
“Pháp khí của các hạ nếu xảy ra vấn đề, vậy người mời thiếu niên này thay người luyện chế một lần nữa đi! So với luyện khí thì ta am hiểu đúc kiếm hơn, việc này ta cũng không có năng lực.” Mĩ nam tóc trắng chậm rãi nói, giọng nói không có chút cảm xúc gì: “Thiếu niên này thực lực cũng vô cùng cao, tuổi còn trẻ có thể đạt tới như vậy, nếu Thanh Vân tông lỡ mất dịp may thì thật sự rất đáng tiếc.”
Hàn vũ lần đầu tiên nghe Cơ công tư khen ngợi người khác, nếu thiếu niên này có thể được Thần Sử đại nhân để mắt tới, ngày sau nhất định có thể trở thành báu vật.
“Công tử nói rất đúng.” Hàn Vũ lễ độ cung kính.
Đương nhiên, ông ta từ lâu đã cảm thấy được thiếu niên này vô cùng đặc biệt, có ý định hợp tác nhưng lại sợ mất mặt, bất quá nếu Thần Sử đại nhân đã tán thưởng thiếu niên này thì lòng ông ta cũng không còn băn khoăn, ông ta ôm quyền nói: “Chỉ cần Cơ công tử phân phó, ta đương nhiên nghe theo.”
Mĩ nam tóc trắng chậm rãi gật đầu, ánh mắt cao quý, lạnh lùng.
Hắn xoay người đi ra ngoài, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không ai dám cản trở.
Khi hắn đi ngang qua Tô Mặc, bỗng nhiên ngừng một lát, tóc trắng sau lưng lay động.
Hắn dùng thần thức truyền âm nói: “Thiếu niên, chuyện của ngươi vốn không liên quan đến ta, nhưng pháp khí của ngươi làm ta có cảm giác vô cùng quan thuộc, hình như là thủ pháp của cố nhân. Đương nhiên, ta cũng nghe được hơi thở của Văn Nhân Dịch trên thân ngươi, đồng thời trên người hắn cũng có hơi thở của ngươi, quan hệ giữa hai người các ngươi nhất định không ít. Văn Nhân là sư đệ của ta, cho nên ta mới có thể ra mặt, ta chỉ là nhấc tay chi lao*, việc này ngươi không nên nhắc đến với bất kỳ ai.”
(*)Nhất tay chi lao: Tiện tay giúp đỡ, không đáng kể.
Tô Mặc ngẩn ra, sau đó hơi thi lễ với hắn.
Nàng cảm thấy người này rất là vô tình, thậm chí còn vô tình hơn cả Văn Nhân Dịch.
Ít nhất Văn Nhân Dịch là ngoài lạnh trong nóng, thậm chí ở trước mặt còn nàng từng có ngượng ngùng, từng có động tình.
Về phần hơi thở, nàng nhớ đến đêm qua vẫn luôn ở cùng Văn Nhân Dịch, hai người sưởi ấm cho nhau, da thịt thân cận rất lâu.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của nàng thoáng chốc hiện lên một chút hồng hồng.
Nam tử đi ra ngoài, chìm trong ánh trăng, hắn nâng mắt nhìn thoáng qua nóc nhà đối diện, đối mặt với Ngu Nhiễm chốc lát, sau đó chậm rãi rời đi.
Hạ Phong đã nhịn không được tán thưởng nói: “Khá lắm Cơ Bạch, kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long*”.
(*)Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long: Cá vàng là vật trong hồ, gặp được phong vân ắt hóa rồng. Đây là 1 câu trong bộ truyện võ hiệp Phong Vân của Hồng Kông.
Ngu Nhiễm đặt quạt lên môi, nở nụ cười thản nhiên, không chút xao động nói: “Thật ra ta đã nghe qua một chút tin đồn về Cơ Bạch.”
“Sao? Là cái gì?” Hạ Phong lập tức có hứng thú.
“Người này tu vi sâu không lường được, trước khi hắn chưa thành danh, có một vị công chúa Triệu Quốc hết sức ái mộ hắn, đáng tiếc thổ lộ không có kết quả. Về sau vị công chúa kia vu hãm nói hắn ban đêm mò vào phòng mình , làm bẩn trong sạch của nàng, không phải hắn thì không gả, nếu không sẽ làm nhơ nhuốc thanh danh của hắn.”
“Chiêu này thật âm hiểm.” Hạ Phong hít một ngụm khí lạnh: “Nữ nhân này quả là tàn nhẫn, về sau thế nào?”
“Cơ Bạch cũng không biện bạch, chỉ nói cho hắn một tháng, hắn vào Côn Luân sơn chọn kiếm tu, hắn vốn am hiểu trận pháp, am hiểu y thuật, nhưng lại cố tình tiến vào kiếm các Côn Luân sơn, vào nhóm kiếm tu. Phải biết rằng thế nhân tu luyện khó khăn chớ nói đến kiếm tu, lựa chọn đường kiếm tu thì phải không được có dục vọng nam nữ. Hắn dùng hành động chứng minh hắn hoàn toàn không làm gì, mà hắn còn buông tha cho y thuật, học tập thuật trị liệu của Thần Sử. Thần Sử là cả đời không cưới.” Ngu Nhiễm chậm rãi nói.
“Chậc chậc, thực sự là ác hơn, công chúa kia về sau ra sao?” Ánh mắt của Hạ Phong rạng rỡ hỏi han.
“Nghe nói mất tích, có thể là tự sát, cũng có khả năng đã điên rồi, nhưng Cơ Bạch cũng không thèm để ý. Nội tâm hắn rất vô tình, hắn lựa chọn đường này không phải là nhất thời quyết định, mà là hắn vốn đã có ý định từ trước, đáng tiếc vị công chúa kia tự mình đụng phải tấm sắt.”
Nói tới đây, con ngươi Ngu Nhiễm tối đen như mực, sâu không thấy đáy, “Ở điểm này, Văn Nhân Dịch tuy rằng sát phạt quyết đoán, nhưng hắn không lãnh khốc vô tình, phồn hoa tam thiêm kiếm, kiếm sắc chặt tơ tình. Người này vô tình vô dục, cực kỳ lãnh khốc, nhưng mà thuật trị liệu của hắn lại là ân trạch của thế nhân, vạn người kính ngưỡng. Đó chính là cái gọi là một tay giết người, một tay cứu người, chỉ có nam nhân băng lãnh vô tình như vậy mới có thể là Thần Sử đại nhân.”
Tác giả :
Hồng Trần Huyễn