Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
Chương 156: Giận đỏ mặt
Biểu huynh của thiếu niên kia tên là Bạch Tiểu Bảo, tổ phụ của hắn - vị quốc sư tên tuổi lẫy lừng, là đại Lạt Ma của phái Cách Lỗ, đã cưới vợ sinh con lại còn uống rượu ăn thịt, bóp méo kinh thư, vừa làm trụ trì của một ngôi chùa vừa nhẫn tâm đuổi tận giết tuyệt những người xuất gia khác, dùng Vu Thuật lộn xộn thay thế đạo lý Phật pháp, là phụ tá đắc lực, hay nói đúng hơn là một trong những trai bao của lão phu nhân. Chính lão cũng cưỡi ngựa chương đài, ỷ vào bản thân có tước vị quý tộc, quen biết nhiều công tử hoàn khố, mấy năm nay bọn họ vẫn không tiến bộ, không hề cầu tiến cũng không đóng công góp sức, nếu so với Hoa Tích Dung thì kém quá xa.
Ở Ma Giới, Hoa Tích Dung là một nhân vật truyền kỳ, hắn là thiếu niên kiệt xuất nhất trong những người tài ba. Ai cũng cho rằng, dù sớm hay muộn, Hoa Tích Dung chắc chắn cũng sẽ bị lão phu nhân đoạt quyền, cuối cùng sẽ rơi vào con đường làm nam sủng. Không ngờ rằng hắn có thể trở thành đại nhân vật giàu ngang thiên hạ, công khai khiêu chiến với lão phu nhân, thậm chí còn hợp tác tương thông với hai giới khác muốn nhổ tận gốc thế lực của lão phu nhân, thật sự là một nhân vật lợi hại bất khuất.
Thiếu niên quý tộc kia cũng chỉ là một con hổ giấy, từ trước đến nay đều ỷ thế mà ức hiếp người khác.
Bọn họ biết Hoa Tích Dung tuyệt đối không thể trêu vào. Nhưng mà, đối với Thánh Tử, bọn họ vô cùng không phục.
Đương nhiên, đám thiếu niên ngu xuẩn kia không nhìn thấy Hoa Tích Dung tham dự hội nghị nên cho rằng Hoa Tích Dung không có mặt. Thánh Tử không có Hoa Tích Dung bên cạnh, bọn họ đương nhiên phải đòi chút lợi tức, lấy lại chút thể diện cho lão phu nhân, củng cố thế lực của mình.
Tô Mặc ngồi một ngày ở nơi đó, bụng đã sớm đói, nàng thấy Đô thành tương tự Nhân giới nên rất hưng phấn, buổi tối quấn quít lấy Hoa Tích Dung kéo hắn cùng đi dạo chợ đêm dùng bữa. Nơi đây đã bày quán từ khi trời còn chưa tối, các loại mỹ thực cùng thức ăn vặt linh tinh bày ra trước mắt, hai bên đường đầy sạp hàng, tất cả đều là những thứ đặc sắc, Tô Mặc đi dạo một đường rất vui vẻ.
Là nam nhân, Hoa Tích Dung tuy rằng không thích dạo phố, nhưng đi cùng Tô Mặc lại khác. Bóng đêm chậm rãi buông xuống, trên đường phố có biểu diễn hí khúc, người kể chuyện, thầy tướng số, người làm xiếc, người bán thuốc. Tô Mặc nói cho oai là điều tra dân tình, Hoa Tích Dung đi với nàng cũng thấy rất vui sướng.
Cùng Mặc Nhi dạo chợ đêm, các nam nhân khác chỉ sợ chưa được làm bao giờ!
Các quý tộc nhìn thấy Tô Mặc, ai ai cũng khinh thường, Thánh Tử quả nhiên quá thấp kém, nơi đây đều là dân chúng bình thường, đám quý tộc đó đúng là không thèm để vào mắt.
Tô Mặc mặc trường sam màu trắng, vạt áo tùy ý vén sau người, hai tay của nàng nhẹ nhàng đặt trên bàn, xanh miết Như Ngọc, trên chiếc cổ trắng nõn đeo một chuỗi hạt trân châu, hơi giống trân châu của quan viên quý tộc, đều là hoa Tích Dung chọn cho nàng.
Nhìn Tô Mặc tao nhã dùng bữa, tuy rằng cách ăn vẫn không đủ thành thạo, nhưng sau khi nếm, Tô Mặc lập tức nheo mắt, hương vị vô cùng ngon miệng, quả nhiên món ngon nhất đều xuất hiện ở chợ đêm dân gian, thưởng thức mỹ thực ở đây thật sự là một loại hưởng thụ.
Trước kia Hoa Tích Dung chưa bao giờ đến nơi này, nhưng hắn nhìn ra được, Tô Mặc rất vui.
Chỉ cần nàng vui, Hoa Tích Dung đương nhiên cũng vui sướng theo.
Tô Mặc vỗ vỗ bụng, ợ một tiếng không hề ngại ngùng, nói tiếp: “Lão bản, làm thêm cho ta một phần nữa, bỏ nhiều xương chút.”
Hoa Tích Dung nhíu mày, híp mắt cười nói: “Tiểu Mạch, không ngờ ngươi gầy như vậy mà lại ăn nhiều đến thế!” Hắn nhớ lúc nãy Tô Mặc đã kéo hắn đi qua bốn năm cái sạp, thử không biết bao nhiêu món, còn ăn rất nhiều đồ ăn vặt khác như kẹo mứt, hoa quả. Nhưng mà hắn thích nàng như thế, hắn nuôi được nàng, còn có thể nuôi rất tốt nữa!
Tô Mặc khẽ cười, “Hoa gia cho là ta còn chưa no sao, đây là mang về cho Diệp lão đại, xem như bồi tội.”
Hoa Tích Dung lười biếng xoa bóp hai má của nàng: “Ngươi thật đúng là có số quan tâm người khác, thực lực của Diệp lão đạo hoàn toàn có thể nhịn ăn ba năm, không cần lo lắng cho hắn.”
Tô Mặc chớp mắt nhìn Hoa Tích Dung, lông mi nhếch lên, vô cùng mê người, “Cả ngày không thấy hắn ra khỏi phòng, có lẽ hắn thật sự rất khó chịu, huống chi ngươi nói ta phải tận dụng cơ hội mà không phải sao? Ta muốn nịnh nọt hắn nhưng đã lỡ đắc tội hắn rồi, chỉ đành phải cứu vãn bằng cách này thôi.”
“Tiểu Mạch, những nhân vật lớn không tính toán chi li vậy đâu.” Hoa Tích Dung cảm thấy nàng hẳn phải nghĩ đến hắn mới đúng.
“Hoa gia, đôi khi chút tiền trinh cũng có thể khiến đế vương cảm động.” Tô Mặc nghiêm túc chân nói.
Hoa Tích Dung thầm nghĩ: Ta đã cảm động rồi, sao nàng lại không nhìn thấy?
“Tiểu Mạch, ngươi thích mặc đồ ngủ màu gì, gia cũng muốn mua một bộ, nếu không đêm ngủ sẽ không thoải mái.” Hoa Tích Dung nghĩ đêm nay sẽ ở cùng nàng, lòng hắn ngưa ngứa, nhịn không được lại cọ cọ vào Tô Mặc.
“Gia cởi hết đi, vậy là tốt nhất.” Tô Mặc khinh thường.
“Được, ngươi đã không ngại, gia cũng chịu cởi hết.” Hoa Tích Dung vuốt ve lưng Tô Mặc, cảm thấy ý kiến này rất hay.
Xa xa, nhìn động tác của hai người, ánh mắt Bạch Tiểu Bảo có chút khinh bỉ, Thánh Tử đại nhân chẳng qua cũng chỉ là tên dựa vào mỹ mạo thôi, cũng là làm nam sủng cho người khác, thế nên hắn mới thấy khinh thường.
Hắn cố ý bước lên hừ lạnh, đi lướt qua hai người họ ngồi xuống đối diện Tô Mặc, ưỡn ngực, hếch cằm lên, giọng nói khiêu khích: “Ngươi chính là Thánh Tử đại nhân?”
Tô Mặc không ngờ ở ngoài mà cũng có người nhận ra mình, hơn nữa nhìn thái độ có vẻ rất không thân thiện. Nàng mặc kệ hắn, chỉ khách khí gật nhẹ, kéo áo bào của Hoa Tích Dung, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi!”
Bạch Tiểu Bảo cũng coi như là người biết nhiều hiểu rộng, đương nhiên nhận ra Tô Mặc chỉ khách khí qua loa với mình, hắn cũng không thèm để ý tới nam tử bên cạnh, chỉ bất mãn nói: “Đêm qua biểu đệ của ta bị ngươi đánh, chẳng lẽ ngươi không biết làm vậy là không tốt sao?”
Tô Mặc liếc hắn một cái, lập tức hiểu thì ra hắn ta đến đòi công bằng cho tên trai lơ kia. Nàng cười lạnh lùng, “Ngươi muốn thế nào?”
Bạch Tiểu Bảo cũng cười, chậm rãi nên một ly rượu Tê Ngưu Giác lên, thấp giọng: “Ngươi chỉ là phàm phu tục tử, còn cho rằng mình rất giỏi sao? Đừng quên chúng ta mới thuộc dòng máu Thánh nữ, ngươi là tên giả mạo mà thôi. Ta nhắc nhở ngươi một câu, Hoa Tích Dung không phải đối thủ của lão phu nhân, hơn nữa có vài người còn lợi hại hơn cả ngươi. Tự mãn sẽ chuốc lấy tai họa, khiêm tốn sẽ nhận được lợi ích, cho nên làm người vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.”
Nói xong, đám người lao tới bao vây Tô Mặc.
Tô Mặc cười cười nhìn hắn: “Ngươi muốn dạy dỗ ta?”
“Dạy dỗ thì chưa nói tới, chỉ muốn mời ngươi uống rượu mà thôi.”
Tô Mặc chầm chậm ngồi xuống, lướt mắt nhìn quanh, biết mình đã gặp Hồng Môn yến rồi, xem ra nàng cũng bắt đầu bị người khác căm ghét.
Ánh mắt Bạch Tiểu Bảo dâm tà, hắn cười: “Ngươi đã là Thánh Tử, nhưng ta lại cảm thấy thân thể mịn màng của ngươi rất thích hợp để hầu hạ, không bằng ngươi làm luyến đồng cho ta đi, thế nào?”
“Ngươi lớn giọng thật, nhưng chỉ sợ ngươi không có tư cách này.” Tô Mặc không chút hoang mang, nhẹ nhàng cầm ly rượu tinh mỹ trước mắt lên. Những tên quý tộc này, chỉ cần nàng khoát tay một cái là có thể tiêu diệt toàn bộ, nhưng nàng ghét nhất là cứ đuổi đám này đi là đám khác lại tới, đông đúc phiền nhiễu như ruồi bọ, nàng muốn xử lý gọn một lần thôi.
“Đúng vậy! Uống rượu của Tiểu Mạch nhà gia, lại còn muốn hắn làm luyến đồng, ngươi cho rằng Tiểu Mạch dễ ức hiếp lắm đúng không?” Hoa Tích Dung đứng cạnh không nhịn được nữa, nhấc mũ che mặt lên.
“Hoa Tích Dung, là, là ngươi.” Sắc mặt Bạch Tiểu Bảo lập tức biến đổi.
“Bạch Tiểu Bảo đúng không? Muốn uống gì? Gia mời ngươi.” Hoa Tích Dung nhìn hắn, như cười như không.
“Không, không cần.” Bạch Tiểu Bảo sợ trắng mặt.
“Nữ nhi hồng thì thế nào?” Khóe miệng Hoa Tích Dung nhếch lên nụ cười quỷ quyệt.
“Được, vậy nữ nhi hồng đi.” Từ khi thấy Hoa Tích Dung, Bạch Tiểu Bảo lập tức ngậm miệng, người ngoài có lẽ hắn không sợ, nhưng hắn lại vô cùng sợ Hoa Tích Dung.
“Choang”, Hoa Tích Dung đập mạnh vò rượu lên đầu Bạch Tiểu Bảo, vò rượu vỡ tan rơi loảng xoảng. Sắc mặt Bạch Tiểu Bảo tím xanh, ôm đầu thét to, liên tục lui ra sau mấy bước. Tuy thân thể người Ma giới cường kiện, nhưng hắn vẫn bị nện đau đến mắt nổ đom đóm, đầu loang lổ máu.
Hoa Tích Dung liếc xéo Bạch Tiểu Bảo, cười lạnh: “Ngươi cho là mình có tư cách uống rượu cùng Thánh Tử sao? Muốn hắn làm luyến đồng của ngươi? Đúng là to gan!”
Mặt mũi Bạch Tiểu Bảo đầy máu, bụm đầu nói liên hồi: “Không phải, là hiểu lầm mà! Thật sự chỉ là hiểu lầm! Ta không dám bắt bẻ, ta tới tìm Thánh Tử chỉ vì kính ngưỡng thôi. Ta không dám, không dám nữa.”
“Vừa rồi không phải ngươi nói muốn ta làm luyến đồng cho ngươi sao?” Tô Mặc cười lạnh.
“Không có… Không có…” Bạch Tiểu Bảo lại lui về sau, định chuồn đi.
Hoa Tích Dung cười ha ha bước lên vỗ vai hắn, giọng nói vừa nhẹ vừa chậm: “Bạch Tiểu Bảo công tử, phụ thân ngươi dù sao cũng là người bên cạnh lão phu nhân, nếu hôm nay ngươi dám chạy, ta cam đoan với ngươi, từ giờ về sau ngươi sẽ thành con chuột người người đòi đánh ở Ma giới, ngay cả phụ thân ngươi cũng không làm gì được.”
Nhìn Hoa Tích Dung cười hắc hắc, Bạch Tiểu Bảo rùng mình, hắn biết rõ Hoa Tích Dung rất hận, đã từng rút gân lột da rất nhiều mật thám của lão phu nhân, thậm chí còn làm thành trống da người. Hai chân hắn mềm nhũn như không xương, run lẩy bẩy, bước không nổi một bước.
Hoa Tích Dung cầm vò rượu trong tay, “Ừm, rất ngoan, ở đây ta có tổng cộng mười vò rượu. Thế này đi Bạch Tiểu Bảo công tử, ngươi tự mình nện hết mười vò lên đầu mình, hôm nay ta sẽ tha cho ngươi.”
Sắc mặt Bạch Tiểu Bảo trắng bệch, hắn đường đường là quý tộc nhưng lại phải làm chuyện này ngay giữa phố.
Nhưng hắn biết Hoa Tích Dung sẽ không dễ dàng buông tha, nhất là khi hắn nhìn thấy mặt ngoài Hoa Tích Dung rõ ràng cười hì hì, nhưng đáy mắt lại vắng lặng đáng sợ. Hắn chưa từng nhìn thấy Hoa Tích Dung có ánh mắt đáng sợ như vậy, hắn đành phải cắn răng, cầm vò rượu đập mạnh lên đầu mình.
Mười vò rượu giáng xuống khiến hắn hoa mắt, đầu choáng váng, Bạch Tiểu Bảo ngồi dưới đất, cả người dường như mất hết sức lực: “Hoa gia, ngài vừa lòng chứ?”
Hoa Tích Dung vén tóc mai Tô Mặc lên, cũng không liếc hắn một cái, cười nói: “Tiểu Mạch, tiểu tử kia chính là tên ngu ngốc, ta nói hắn dùng vò rượu tự đập mình, hắn liền làm thật, xem ra đầu óc hắn thật sự có vấn đề rồi, nếu ta kêu hắn đi chết, không biết hắn có chịu chết thật không?”
Tô Mặc cười cười: “Hoa gia uy vũ, tiếc là loại ngu ngốc này thật sự có rất nhiều.”
Hoa Tích Dung hé môi, tựa như ánh mắt đáng sợ lúc nãy không hề tồn tại, nhìn về phía đám người Bạch Tiểu Bảo, nói: “Các ngươi nghĩ truyền thừa của Thánh nữ giáo ai cũng có thể tùy tiện có được sao? Ta nói các ngươi thật sự rất ngu xuẩn, chẳng phải chính lão phu nhân của các ngươi cũng không được ư? Các ngươi còn đứng đây ghen ghét cái gì nữa? Nhớ quay về nói cho lão phu nhân, đại đô thành của Hoa Tích Dung ta đã được xây dựng xong, không rảnh đi tìm bà ta, ta luôn sẵn sàng chờ bà ta đến tuyên chiến. Ta thật sự muốn nhìn xem, Ma giới này rốt cục là của bà ta hay của Hoa Tích Dung này.”
Hiện giờ, Hoa Tích Dung xem như đã hoàn toàn trở mặt, chuẩn bị chiến với lão phu nhân một trận.
Giờ phút này, mặt mũi Bạch Tiểu Bảo đầy máu, hắn cảm thấy mình thật quá xui xẻo, vậy mà lại chọc phải tên Hoa Tích Dung kia.
“Nhìn này, đây không phải là vị Thánh Tử tiếng tăm lừng lẫy kia sao?” Xa xa, các quý tộc Ma giới cũng đi tới, trong đó có cả lão giả mặt than, nhìn thấy Tô Mặc, lão vội vàng bước lên chào hỏi.
Mọi người ra vẻ nịnh nọt, ánh mắt cung kính như gặp được một nhân vật cao quý nào đó.
Bạch Tiểu Bảo mắt trợn tròn, không ngờ tên Thánh tử này lại được tôn trọng như vậy.
“Thánh Tử đại nhân, đã lâu không gặp, mấy ngày nay lão phu còn đang định đi bái phỏng ngài.” Lão giả mặt than tươi cười.
“Thì ra là ngài, lần này ta có mang theo chút lễ vật, vừa lúc tặng cho ngài.” Tô Mặc mỉm cười, nàng lấy ra một ít cơ quan đưa cho mọi người, Bạch Tiểu Bảo nhận ra đó là thứ phụ thân hắn cũng muốn lấy.
Loại cơ quan này, thứ tầm thường nhất cũng có trị giá mấy vạn lượng hoàng kim, nếu là hàng đặt làm thì càng không cần phải nói, thấp nhất cũng mười vạn viên Ma thạch nhất phẩm, nhưng không phải ngươi có quyền có bạc là có thể mua được. Nghe nói rất nhiều nhân vật có mặt mũi ở Ma giới đã bắt đầu xếp hàng đặt làm cơ quan, có người còn phải chờ đến mấy năm. Dù Bạch Tiểu Bảo thuộc một gia tộc tiếng tăm nhưng cũng không phải người có thể mua được những cơ quan xa xỉ này.
Xem ra Thánh tử thật sự hiểu biết Cơ Quan Thuật, lời ấy không hề giả.
Đồng thời, hắn nhìn những vật trong tay Tô Mặc, hai mắt mở to, Thánh Tử vô danh tiểu tốt lại lấy ra vô số cơ quan!
Đầu hắn “ong” một tiếng, mắt không còn thấy thứ gì khác, suy nghĩ có chút trì độn. Thánh tử này rốt cục là ai? Rõ ràng mọi người nói hắn là một tên lấy sắc hầu người, không có thân phận, không có địa vị, vì nịnh bợ được Hoa Tích Dung nên mới được như bây giờ, không ngờ hắn có nhiều cơ quan như vậy.
Xem ra lời đồn đãi thật sự không thể tin!
Không nói thứ khác, có thể hào phóng với người ngoài như vậy, chỉ điểm này thôi đã không người Ma giới nào làm được. Thánh tử nhất định là truyền nhân của môn phái cổ xưa đã ở ẩn nào đó, nói không chừng hắn là người của Thiên Không Thành, lúc này Bạch Tiểu Bảo mới biết mình đã đụng trúng nhân vật lớn rồi.
Mắt của mấy quý tộc chung quanh đồng loạt đỏ lên, nếu bọn họ có quan hệ tốt với vị Thánh Tử đại nhân này, nói không chừng cũng sẽ được ưu ái như thế.
Nhưng mà, ngay lúc Bạch Tiểu Bảo lắc người muốn chạy trốn, bỗng nhiên đầu hắn bị người nào đó đánh mạnh một cái.
“Choang“. Lại thêm một vò rượu đập vào đầu hắn.
Không biết Hoa Tích Dung đã cầm gậy lên từ khi nào, nhắm đầu của Bạch Tiểu Bảo mà đánh, hơn nữa ra tay không hề lưu tình. Bạch Tiểu Bảo lảo đảo ngã xuống, Hoa Tích Dung đánh thêm mấy cái nữa rồi đạp mạnh. Hắn cười lạnh, dừng tay, biểu tình tà mị nhưng đáng sợ kia làm người ta thấy không rét mà run, “Tiểu Bảo công tử, ngươi cả gan muốn Tiểu Mạch làm luyến đồng hầu hạ ngươi, ngươi cho là gia sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Gia rất ít khi đánh người, lần này là ngoại lệ, cho dù ai tới cũng không thể cứu được ngươi, hơn nữa gia còn muốn tiêu diệt toàn bộ gia tộc của ngươi!!”
Tô Mặc ngẩn ra. Nàng không ngờ Hoa Tích Dung ra tay tàn nhẫn như thế. Nhìn hắn ta chỉ còn nửa cái mạng, e là không sống được bao lâu.
Diệt toàn bộ gia tộc của đối phương, nàng biết hắn đang nổi giận, hắn nổi giận vì nàng.
Giờ phút này, nàng cảm thấy trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc.
“Hoa gia càng ngày càng ti bỉ vô sỉ.” Lão giả mặt than lắc đầu.
“Gia chính là tên du côn.” Hoa Tích Dung chậm rãi đứng dậy, lấy khăn lau tay mình, nhìn Tô Mặc.
“Đúng là nhìn thế nào gia cũng giống một tên lưu manh.” Tô Mặc vuốt má, mắt đẹp long lanh tựa làn nước chuyển động.
“Lưu manh làm việc thì không cần quy củ.” Hắn cười, cúi đầu hôn nàng.
“Hoa Tích Dung!!” Tô Mặc trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt tức giận.
Hoa Tích Dung nhẹ nhàng ôm vai Tô Mặc, cười nói: “Tiểu Mạch, chúng ta về uống rượu tán gẫu tiếp được không? Gia muốn nói cho ngươi biết, nam nhân của ngươi tựa như một thanh kiếm, mà kiếm thì cần tìm một cái vỏ kiếm thích hợp. Tiểu Mạch hẳn cũng đã thấy kiếm của gia vô cùng sắc bé, cho nên gia vẫn chưa tìm được vỏ kiếm thích hợp, hiện giờ gia nhìn trúng ngươi, ngươi có nên cân nhắc một chút không?”
Tô Mặc hít sâu, cười lạnh nhìn hắn: “Đáng tiếc, ta đã có rồi.”
Hoa Tích Dung thấp giọng nói: “Ta nghĩ nhiều hơn nữa cũng chẳng hại gì, ngươi thấy thế nào?”
Ở Ma Giới, Hoa Tích Dung là một nhân vật truyền kỳ, hắn là thiếu niên kiệt xuất nhất trong những người tài ba. Ai cũng cho rằng, dù sớm hay muộn, Hoa Tích Dung chắc chắn cũng sẽ bị lão phu nhân đoạt quyền, cuối cùng sẽ rơi vào con đường làm nam sủng. Không ngờ rằng hắn có thể trở thành đại nhân vật giàu ngang thiên hạ, công khai khiêu chiến với lão phu nhân, thậm chí còn hợp tác tương thông với hai giới khác muốn nhổ tận gốc thế lực của lão phu nhân, thật sự là một nhân vật lợi hại bất khuất.
Thiếu niên quý tộc kia cũng chỉ là một con hổ giấy, từ trước đến nay đều ỷ thế mà ức hiếp người khác.
Bọn họ biết Hoa Tích Dung tuyệt đối không thể trêu vào. Nhưng mà, đối với Thánh Tử, bọn họ vô cùng không phục.
Đương nhiên, đám thiếu niên ngu xuẩn kia không nhìn thấy Hoa Tích Dung tham dự hội nghị nên cho rằng Hoa Tích Dung không có mặt. Thánh Tử không có Hoa Tích Dung bên cạnh, bọn họ đương nhiên phải đòi chút lợi tức, lấy lại chút thể diện cho lão phu nhân, củng cố thế lực của mình.
Tô Mặc ngồi một ngày ở nơi đó, bụng đã sớm đói, nàng thấy Đô thành tương tự Nhân giới nên rất hưng phấn, buổi tối quấn quít lấy Hoa Tích Dung kéo hắn cùng đi dạo chợ đêm dùng bữa. Nơi đây đã bày quán từ khi trời còn chưa tối, các loại mỹ thực cùng thức ăn vặt linh tinh bày ra trước mắt, hai bên đường đầy sạp hàng, tất cả đều là những thứ đặc sắc, Tô Mặc đi dạo một đường rất vui vẻ.
Là nam nhân, Hoa Tích Dung tuy rằng không thích dạo phố, nhưng đi cùng Tô Mặc lại khác. Bóng đêm chậm rãi buông xuống, trên đường phố có biểu diễn hí khúc, người kể chuyện, thầy tướng số, người làm xiếc, người bán thuốc. Tô Mặc nói cho oai là điều tra dân tình, Hoa Tích Dung đi với nàng cũng thấy rất vui sướng.
Cùng Mặc Nhi dạo chợ đêm, các nam nhân khác chỉ sợ chưa được làm bao giờ!
Các quý tộc nhìn thấy Tô Mặc, ai ai cũng khinh thường, Thánh Tử quả nhiên quá thấp kém, nơi đây đều là dân chúng bình thường, đám quý tộc đó đúng là không thèm để vào mắt.
Tô Mặc mặc trường sam màu trắng, vạt áo tùy ý vén sau người, hai tay của nàng nhẹ nhàng đặt trên bàn, xanh miết Như Ngọc, trên chiếc cổ trắng nõn đeo một chuỗi hạt trân châu, hơi giống trân châu của quan viên quý tộc, đều là hoa Tích Dung chọn cho nàng.
Nhìn Tô Mặc tao nhã dùng bữa, tuy rằng cách ăn vẫn không đủ thành thạo, nhưng sau khi nếm, Tô Mặc lập tức nheo mắt, hương vị vô cùng ngon miệng, quả nhiên món ngon nhất đều xuất hiện ở chợ đêm dân gian, thưởng thức mỹ thực ở đây thật sự là một loại hưởng thụ.
Trước kia Hoa Tích Dung chưa bao giờ đến nơi này, nhưng hắn nhìn ra được, Tô Mặc rất vui.
Chỉ cần nàng vui, Hoa Tích Dung đương nhiên cũng vui sướng theo.
Tô Mặc vỗ vỗ bụng, ợ một tiếng không hề ngại ngùng, nói tiếp: “Lão bản, làm thêm cho ta một phần nữa, bỏ nhiều xương chút.”
Hoa Tích Dung nhíu mày, híp mắt cười nói: “Tiểu Mạch, không ngờ ngươi gầy như vậy mà lại ăn nhiều đến thế!” Hắn nhớ lúc nãy Tô Mặc đã kéo hắn đi qua bốn năm cái sạp, thử không biết bao nhiêu món, còn ăn rất nhiều đồ ăn vặt khác như kẹo mứt, hoa quả. Nhưng mà hắn thích nàng như thế, hắn nuôi được nàng, còn có thể nuôi rất tốt nữa!
Tô Mặc khẽ cười, “Hoa gia cho là ta còn chưa no sao, đây là mang về cho Diệp lão đại, xem như bồi tội.”
Hoa Tích Dung lười biếng xoa bóp hai má của nàng: “Ngươi thật đúng là có số quan tâm người khác, thực lực của Diệp lão đạo hoàn toàn có thể nhịn ăn ba năm, không cần lo lắng cho hắn.”
Tô Mặc chớp mắt nhìn Hoa Tích Dung, lông mi nhếch lên, vô cùng mê người, “Cả ngày không thấy hắn ra khỏi phòng, có lẽ hắn thật sự rất khó chịu, huống chi ngươi nói ta phải tận dụng cơ hội mà không phải sao? Ta muốn nịnh nọt hắn nhưng đã lỡ đắc tội hắn rồi, chỉ đành phải cứu vãn bằng cách này thôi.”
“Tiểu Mạch, những nhân vật lớn không tính toán chi li vậy đâu.” Hoa Tích Dung cảm thấy nàng hẳn phải nghĩ đến hắn mới đúng.
“Hoa gia, đôi khi chút tiền trinh cũng có thể khiến đế vương cảm động.” Tô Mặc nghiêm túc chân nói.
Hoa Tích Dung thầm nghĩ: Ta đã cảm động rồi, sao nàng lại không nhìn thấy?
“Tiểu Mạch, ngươi thích mặc đồ ngủ màu gì, gia cũng muốn mua một bộ, nếu không đêm ngủ sẽ không thoải mái.” Hoa Tích Dung nghĩ đêm nay sẽ ở cùng nàng, lòng hắn ngưa ngứa, nhịn không được lại cọ cọ vào Tô Mặc.
“Gia cởi hết đi, vậy là tốt nhất.” Tô Mặc khinh thường.
“Được, ngươi đã không ngại, gia cũng chịu cởi hết.” Hoa Tích Dung vuốt ve lưng Tô Mặc, cảm thấy ý kiến này rất hay.
Xa xa, nhìn động tác của hai người, ánh mắt Bạch Tiểu Bảo có chút khinh bỉ, Thánh Tử đại nhân chẳng qua cũng chỉ là tên dựa vào mỹ mạo thôi, cũng là làm nam sủng cho người khác, thế nên hắn mới thấy khinh thường.
Hắn cố ý bước lên hừ lạnh, đi lướt qua hai người họ ngồi xuống đối diện Tô Mặc, ưỡn ngực, hếch cằm lên, giọng nói khiêu khích: “Ngươi chính là Thánh Tử đại nhân?”
Tô Mặc không ngờ ở ngoài mà cũng có người nhận ra mình, hơn nữa nhìn thái độ có vẻ rất không thân thiện. Nàng mặc kệ hắn, chỉ khách khí gật nhẹ, kéo áo bào của Hoa Tích Dung, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi!”
Bạch Tiểu Bảo cũng coi như là người biết nhiều hiểu rộng, đương nhiên nhận ra Tô Mặc chỉ khách khí qua loa với mình, hắn cũng không thèm để ý tới nam tử bên cạnh, chỉ bất mãn nói: “Đêm qua biểu đệ của ta bị ngươi đánh, chẳng lẽ ngươi không biết làm vậy là không tốt sao?”
Tô Mặc liếc hắn một cái, lập tức hiểu thì ra hắn ta đến đòi công bằng cho tên trai lơ kia. Nàng cười lạnh lùng, “Ngươi muốn thế nào?”
Bạch Tiểu Bảo cũng cười, chậm rãi nên một ly rượu Tê Ngưu Giác lên, thấp giọng: “Ngươi chỉ là phàm phu tục tử, còn cho rằng mình rất giỏi sao? Đừng quên chúng ta mới thuộc dòng máu Thánh nữ, ngươi là tên giả mạo mà thôi. Ta nhắc nhở ngươi một câu, Hoa Tích Dung không phải đối thủ của lão phu nhân, hơn nữa có vài người còn lợi hại hơn cả ngươi. Tự mãn sẽ chuốc lấy tai họa, khiêm tốn sẽ nhận được lợi ích, cho nên làm người vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.”
Nói xong, đám người lao tới bao vây Tô Mặc.
Tô Mặc cười cười nhìn hắn: “Ngươi muốn dạy dỗ ta?”
“Dạy dỗ thì chưa nói tới, chỉ muốn mời ngươi uống rượu mà thôi.”
Tô Mặc chầm chậm ngồi xuống, lướt mắt nhìn quanh, biết mình đã gặp Hồng Môn yến rồi, xem ra nàng cũng bắt đầu bị người khác căm ghét.
Ánh mắt Bạch Tiểu Bảo dâm tà, hắn cười: “Ngươi đã là Thánh Tử, nhưng ta lại cảm thấy thân thể mịn màng của ngươi rất thích hợp để hầu hạ, không bằng ngươi làm luyến đồng cho ta đi, thế nào?”
“Ngươi lớn giọng thật, nhưng chỉ sợ ngươi không có tư cách này.” Tô Mặc không chút hoang mang, nhẹ nhàng cầm ly rượu tinh mỹ trước mắt lên. Những tên quý tộc này, chỉ cần nàng khoát tay một cái là có thể tiêu diệt toàn bộ, nhưng nàng ghét nhất là cứ đuổi đám này đi là đám khác lại tới, đông đúc phiền nhiễu như ruồi bọ, nàng muốn xử lý gọn một lần thôi.
“Đúng vậy! Uống rượu của Tiểu Mạch nhà gia, lại còn muốn hắn làm luyến đồng, ngươi cho rằng Tiểu Mạch dễ ức hiếp lắm đúng không?” Hoa Tích Dung đứng cạnh không nhịn được nữa, nhấc mũ che mặt lên.
“Hoa Tích Dung, là, là ngươi.” Sắc mặt Bạch Tiểu Bảo lập tức biến đổi.
“Bạch Tiểu Bảo đúng không? Muốn uống gì? Gia mời ngươi.” Hoa Tích Dung nhìn hắn, như cười như không.
“Không, không cần.” Bạch Tiểu Bảo sợ trắng mặt.
“Nữ nhi hồng thì thế nào?” Khóe miệng Hoa Tích Dung nhếch lên nụ cười quỷ quyệt.
“Được, vậy nữ nhi hồng đi.” Từ khi thấy Hoa Tích Dung, Bạch Tiểu Bảo lập tức ngậm miệng, người ngoài có lẽ hắn không sợ, nhưng hắn lại vô cùng sợ Hoa Tích Dung.
“Choang”, Hoa Tích Dung đập mạnh vò rượu lên đầu Bạch Tiểu Bảo, vò rượu vỡ tan rơi loảng xoảng. Sắc mặt Bạch Tiểu Bảo tím xanh, ôm đầu thét to, liên tục lui ra sau mấy bước. Tuy thân thể người Ma giới cường kiện, nhưng hắn vẫn bị nện đau đến mắt nổ đom đóm, đầu loang lổ máu.
Hoa Tích Dung liếc xéo Bạch Tiểu Bảo, cười lạnh: “Ngươi cho là mình có tư cách uống rượu cùng Thánh Tử sao? Muốn hắn làm luyến đồng của ngươi? Đúng là to gan!”
Mặt mũi Bạch Tiểu Bảo đầy máu, bụm đầu nói liên hồi: “Không phải, là hiểu lầm mà! Thật sự chỉ là hiểu lầm! Ta không dám bắt bẻ, ta tới tìm Thánh Tử chỉ vì kính ngưỡng thôi. Ta không dám, không dám nữa.”
“Vừa rồi không phải ngươi nói muốn ta làm luyến đồng cho ngươi sao?” Tô Mặc cười lạnh.
“Không có… Không có…” Bạch Tiểu Bảo lại lui về sau, định chuồn đi.
Hoa Tích Dung cười ha ha bước lên vỗ vai hắn, giọng nói vừa nhẹ vừa chậm: “Bạch Tiểu Bảo công tử, phụ thân ngươi dù sao cũng là người bên cạnh lão phu nhân, nếu hôm nay ngươi dám chạy, ta cam đoan với ngươi, từ giờ về sau ngươi sẽ thành con chuột người người đòi đánh ở Ma giới, ngay cả phụ thân ngươi cũng không làm gì được.”
Nhìn Hoa Tích Dung cười hắc hắc, Bạch Tiểu Bảo rùng mình, hắn biết rõ Hoa Tích Dung rất hận, đã từng rút gân lột da rất nhiều mật thám của lão phu nhân, thậm chí còn làm thành trống da người. Hai chân hắn mềm nhũn như không xương, run lẩy bẩy, bước không nổi một bước.
Hoa Tích Dung cầm vò rượu trong tay, “Ừm, rất ngoan, ở đây ta có tổng cộng mười vò rượu. Thế này đi Bạch Tiểu Bảo công tử, ngươi tự mình nện hết mười vò lên đầu mình, hôm nay ta sẽ tha cho ngươi.”
Sắc mặt Bạch Tiểu Bảo trắng bệch, hắn đường đường là quý tộc nhưng lại phải làm chuyện này ngay giữa phố.
Nhưng hắn biết Hoa Tích Dung sẽ không dễ dàng buông tha, nhất là khi hắn nhìn thấy mặt ngoài Hoa Tích Dung rõ ràng cười hì hì, nhưng đáy mắt lại vắng lặng đáng sợ. Hắn chưa từng nhìn thấy Hoa Tích Dung có ánh mắt đáng sợ như vậy, hắn đành phải cắn răng, cầm vò rượu đập mạnh lên đầu mình.
Mười vò rượu giáng xuống khiến hắn hoa mắt, đầu choáng váng, Bạch Tiểu Bảo ngồi dưới đất, cả người dường như mất hết sức lực: “Hoa gia, ngài vừa lòng chứ?”
Hoa Tích Dung vén tóc mai Tô Mặc lên, cũng không liếc hắn một cái, cười nói: “Tiểu Mạch, tiểu tử kia chính là tên ngu ngốc, ta nói hắn dùng vò rượu tự đập mình, hắn liền làm thật, xem ra đầu óc hắn thật sự có vấn đề rồi, nếu ta kêu hắn đi chết, không biết hắn có chịu chết thật không?”
Tô Mặc cười cười: “Hoa gia uy vũ, tiếc là loại ngu ngốc này thật sự có rất nhiều.”
Hoa Tích Dung hé môi, tựa như ánh mắt đáng sợ lúc nãy không hề tồn tại, nhìn về phía đám người Bạch Tiểu Bảo, nói: “Các ngươi nghĩ truyền thừa của Thánh nữ giáo ai cũng có thể tùy tiện có được sao? Ta nói các ngươi thật sự rất ngu xuẩn, chẳng phải chính lão phu nhân của các ngươi cũng không được ư? Các ngươi còn đứng đây ghen ghét cái gì nữa? Nhớ quay về nói cho lão phu nhân, đại đô thành của Hoa Tích Dung ta đã được xây dựng xong, không rảnh đi tìm bà ta, ta luôn sẵn sàng chờ bà ta đến tuyên chiến. Ta thật sự muốn nhìn xem, Ma giới này rốt cục là của bà ta hay của Hoa Tích Dung này.”
Hiện giờ, Hoa Tích Dung xem như đã hoàn toàn trở mặt, chuẩn bị chiến với lão phu nhân một trận.
Giờ phút này, mặt mũi Bạch Tiểu Bảo đầy máu, hắn cảm thấy mình thật quá xui xẻo, vậy mà lại chọc phải tên Hoa Tích Dung kia.
“Nhìn này, đây không phải là vị Thánh Tử tiếng tăm lừng lẫy kia sao?” Xa xa, các quý tộc Ma giới cũng đi tới, trong đó có cả lão giả mặt than, nhìn thấy Tô Mặc, lão vội vàng bước lên chào hỏi.
Mọi người ra vẻ nịnh nọt, ánh mắt cung kính như gặp được một nhân vật cao quý nào đó.
Bạch Tiểu Bảo mắt trợn tròn, không ngờ tên Thánh tử này lại được tôn trọng như vậy.
“Thánh Tử đại nhân, đã lâu không gặp, mấy ngày nay lão phu còn đang định đi bái phỏng ngài.” Lão giả mặt than tươi cười.
“Thì ra là ngài, lần này ta có mang theo chút lễ vật, vừa lúc tặng cho ngài.” Tô Mặc mỉm cười, nàng lấy ra một ít cơ quan đưa cho mọi người, Bạch Tiểu Bảo nhận ra đó là thứ phụ thân hắn cũng muốn lấy.
Loại cơ quan này, thứ tầm thường nhất cũng có trị giá mấy vạn lượng hoàng kim, nếu là hàng đặt làm thì càng không cần phải nói, thấp nhất cũng mười vạn viên Ma thạch nhất phẩm, nhưng không phải ngươi có quyền có bạc là có thể mua được. Nghe nói rất nhiều nhân vật có mặt mũi ở Ma giới đã bắt đầu xếp hàng đặt làm cơ quan, có người còn phải chờ đến mấy năm. Dù Bạch Tiểu Bảo thuộc một gia tộc tiếng tăm nhưng cũng không phải người có thể mua được những cơ quan xa xỉ này.
Xem ra Thánh tử thật sự hiểu biết Cơ Quan Thuật, lời ấy không hề giả.
Đồng thời, hắn nhìn những vật trong tay Tô Mặc, hai mắt mở to, Thánh Tử vô danh tiểu tốt lại lấy ra vô số cơ quan!
Đầu hắn “ong” một tiếng, mắt không còn thấy thứ gì khác, suy nghĩ có chút trì độn. Thánh tử này rốt cục là ai? Rõ ràng mọi người nói hắn là một tên lấy sắc hầu người, không có thân phận, không có địa vị, vì nịnh bợ được Hoa Tích Dung nên mới được như bây giờ, không ngờ hắn có nhiều cơ quan như vậy.
Xem ra lời đồn đãi thật sự không thể tin!
Không nói thứ khác, có thể hào phóng với người ngoài như vậy, chỉ điểm này thôi đã không người Ma giới nào làm được. Thánh tử nhất định là truyền nhân của môn phái cổ xưa đã ở ẩn nào đó, nói không chừng hắn là người của Thiên Không Thành, lúc này Bạch Tiểu Bảo mới biết mình đã đụng trúng nhân vật lớn rồi.
Mắt của mấy quý tộc chung quanh đồng loạt đỏ lên, nếu bọn họ có quan hệ tốt với vị Thánh Tử đại nhân này, nói không chừng cũng sẽ được ưu ái như thế.
Nhưng mà, ngay lúc Bạch Tiểu Bảo lắc người muốn chạy trốn, bỗng nhiên đầu hắn bị người nào đó đánh mạnh một cái.
“Choang“. Lại thêm một vò rượu đập vào đầu hắn.
Không biết Hoa Tích Dung đã cầm gậy lên từ khi nào, nhắm đầu của Bạch Tiểu Bảo mà đánh, hơn nữa ra tay không hề lưu tình. Bạch Tiểu Bảo lảo đảo ngã xuống, Hoa Tích Dung đánh thêm mấy cái nữa rồi đạp mạnh. Hắn cười lạnh, dừng tay, biểu tình tà mị nhưng đáng sợ kia làm người ta thấy không rét mà run, “Tiểu Bảo công tử, ngươi cả gan muốn Tiểu Mạch làm luyến đồng hầu hạ ngươi, ngươi cho là gia sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Gia rất ít khi đánh người, lần này là ngoại lệ, cho dù ai tới cũng không thể cứu được ngươi, hơn nữa gia còn muốn tiêu diệt toàn bộ gia tộc của ngươi!!”
Tô Mặc ngẩn ra. Nàng không ngờ Hoa Tích Dung ra tay tàn nhẫn như thế. Nhìn hắn ta chỉ còn nửa cái mạng, e là không sống được bao lâu.
Diệt toàn bộ gia tộc của đối phương, nàng biết hắn đang nổi giận, hắn nổi giận vì nàng.
Giờ phút này, nàng cảm thấy trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc.
“Hoa gia càng ngày càng ti bỉ vô sỉ.” Lão giả mặt than lắc đầu.
“Gia chính là tên du côn.” Hoa Tích Dung chậm rãi đứng dậy, lấy khăn lau tay mình, nhìn Tô Mặc.
“Đúng là nhìn thế nào gia cũng giống một tên lưu manh.” Tô Mặc vuốt má, mắt đẹp long lanh tựa làn nước chuyển động.
“Lưu manh làm việc thì không cần quy củ.” Hắn cười, cúi đầu hôn nàng.
“Hoa Tích Dung!!” Tô Mặc trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt tức giận.
Hoa Tích Dung nhẹ nhàng ôm vai Tô Mặc, cười nói: “Tiểu Mạch, chúng ta về uống rượu tán gẫu tiếp được không? Gia muốn nói cho ngươi biết, nam nhân của ngươi tựa như một thanh kiếm, mà kiếm thì cần tìm một cái vỏ kiếm thích hợp. Tiểu Mạch hẳn cũng đã thấy kiếm của gia vô cùng sắc bé, cho nên gia vẫn chưa tìm được vỏ kiếm thích hợp, hiện giờ gia nhìn trúng ngươi, ngươi có nên cân nhắc một chút không?”
Tô Mặc hít sâu, cười lạnh nhìn hắn: “Đáng tiếc, ta đã có rồi.”
Hoa Tích Dung thấp giọng nói: “Ta nghĩ nhiều hơn nữa cũng chẳng hại gì, ngươi thấy thế nào?”
Tác giả :
Hồng Trần Huyễn