Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
Chương 126: Nghiện nam sắc
Edit: Nhisiêunhân
Hoa Tích Dung liếc xéo một cái: “Biến, nếu không lần sau sẽ giết các ngươi.”
Ánh mắt hắn sắc bén như dao, rét lạnh sát khí.
Xuân Đào và Hạ Thược run lên, nhớ lại lúc Hoa công tử giết sạch hết mấy thị tỳ bụng dạ khó lường xung quanh, hắn không tiếc liều mạng, tự khiến bệnh tình mình phát tác nặng hơn, nhưng dù sao hắn cũng là hậu duệ duy nhất của hoàng tộc, lão phu nhân cần giữ lại mạng hắn. Lần đó Hoa Tích Dung và lão phu nhân đối đầu không ai nhường ai, cuối cùng tranh thủ được cơ hội trở thành Ma Sử đại nhân, miễn cưỡng đạt được “tự do”. Lúc ấy các nàng chỉ là thị tỳ bên cạnh lão phu nhân, xem như tránh được một kiếp, nhưng vẫn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đầy máu đó.
Nghĩ đến đây, sắc mặt hai người đã không còn chút máu, vội vàng hoảng sợ chạy trốn, lảo đảo một đường không dám dừng lại.
Từ xa, Đông Mai và Thu Liên nhìn thấy vậy thì buồn cười, “Hai vị tỷ tỷ, hai vị sao lại sợ đến mức trốn về đây, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Xuân Đào cắn răng: “Các ngươi không biết tình hình khi đó nên mới nói vậy, rất đáng sợ, Hoa công tử muốn dùng chúng ta giết gà dọa khỉ.”
Hạ Thược càng nghĩ càng e ngại, nhưng vẫn tức giận nói: “Được lắm, xem ra là hắn đã thật sự muốn giết chúng ta rồi.”
Đông Mai lạnh nhạt: “Trước khác nay khác, Hoa công tử chắc chắn là chỉ tức giận nhất thời, hù dọa hai người một chút thôi. Hiện giờ hình như lão phu nhân đang nghiên cứu cổ độc để khống chế hắn tốt hơn, hắn có muốn giết thì cũng ta cũng không thể yếu thế, vì chúng ta cũng có thể làm vậy.”
Thu Liên cười lạnh: “Đã không dễ dàng, vậy đối phó với tiểu tử kia trước đi.”
Xuân Đào mím môi: “Nhưng hắn ta luôn đi cùng Hoa công tử, muốn đối phó riêng thật sự rất khó.”
Hạ Thược nhíu mi: “Không sao, buổi tối có yến tiệc đón gió tẩy trần, để cho những nữ tử Nhân giới tuyển vị hôn phu Ma giới, đến lúc đó cứ tìm một tội danh vu oan cho hắn trước mặt mọi người, khiến hắn triệt để không lật mình được, Hoa công tử cũng sẽ biết chúng ta không dễ chọc. Nếu sau này chúng ta muốn làm thiếp thị của hắn, vậy phải khiến hắn kiêng kị chúng ta ba phần, sau khi sinh con, thân phận chúng ta cũng sẽ không thấp kém như bây giờ. Thậm chí chúng ta còn có thể bày uy phong trước mặt các quý công tử khác, nói không chừng được người xem trọng, có thể gả cho một mối tốt hơn không phải sao?”
Đông Mai hé miệng cười: “Nam nhân tuấn tú ở Ma giới thật sự quá ít, gặp người hợp mắt nhất định phải ra tay ngay.”
Hai nữ tỳ khác cũng gật đầu: “Rất tốt, cứ làm như vậy đi.”
Sương mù lượn lờ, cảnh vật mờ ảo.
Hoa Tích Dung ngồi trong đình, sắc mặt hơi trắng, lông mi khẽ run, tóc dài đen tuyền lòa xòa, có vẻ hơi mệt mỏi.
Hắn mới vừa nổi giận, lại thi triển âm công, hiện giờ nội thương phát tác, thật sự là rất mệt nhọc.
Tô Mặc hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Hoa Tích Dung mỉm cười, suy yếu nói: “Thấy tiện nhân kinh sợ, tâm tình của ta rất tốt.”
“Ngươi mang bộ dạng này về, kẻ địch của ngươi sẽ nhận ra ngay.”
Hoa Tích Dung nhíu mày, vẻ yêu mị thường ngày tan biến nhưng lại tăng thêm vài phần thanh tú. Hắn xoa môi, ho khan mấy tiếng, “Ngươi nói đúng lắm, thật sự là quá tệ rồi.”
“Ta hóa trang cho ngươi thì thế nào? Ít nhất cũng tỏ vẻ được ngươi rất phấn chấn tinh thần trước người khác.”
Hoa Tích Dung đương nhiên hiểu ý Tô Mặc, hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, thành thật ngẩng mặt: “Đừng làm quá khó coi.”
Khó coi? Làm sao có thể.
Tô Mặc lấy trong Thiên Thư ra một bộ dùng để hóa trang, mở hộp phấn ra, lấy khăn quét một lớp nhẹ. Nàng nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, lần đầu tiên nàng đứng gần hắn như thế, Tô Mặc cười nhẹ: “Ta bắt đầu đây.”
“Không ngờ ngươi cũng mang theo cả những thứ này, chẳng lẽ bình thường ngươi thích hóa trang?”
“Ta thứ gì cũng mang theo cả, để thuận tiện hơn.”
Tô Mặc nghĩ lại, mấy ngày trước khi gặp hắn nàng vẫn còn là Yêu Cơ Kim Ngu Đường, hắn là nhạc công, âm công của hắn đã khiến Kim Ngu Đường đại loạn. Hắn rõ ràng là một tên nam nhân chỉ sợ thiên hạ không loạn, là nam nhân khiến người khác phải kiêng kị. Hiện giờ hai người đã cùng nhau tới Ma giới, nàng trở thành quản gia của hắn, không ngờ cũng có một ngày hắn lại đàng hoàng ngồi đây, tùy ý để nàng hóa trang.
Tô Mặc cầm phấn thoa nhẹ lên hai má, rồi lên mũi, lên mắt, khuôn mặt dần dần sáng hơn. Nàng không dùng những thứ khác, chỉ cần phấn son để hồng hào, không còn vẻ suy yếu nữa là được rồi.
Dưới tay Tô Mặc, Hoa Tích Dung càng có vẻ yêu mị hơn ngày thường. Tô Mặc nhẹ nhàng vuốt mũi hắn, làn da hắn rất đẹp, trong mắt hắn cũng phản chiếu lại hình bóng của nàng.
Hắn vẫn ngồi nghiêm chỉnh, cảm nhận ngón tay Tô Mặc vuốt trên mặt mình, đồng thời ngửi được hơi thở dễ chịu trên người thiếu niên, tựa như đã từng ngửi thấy ở đâu rồi. Ở Ma giới rất ít ai có dung nhan như Tô Mặc , lông mi Hoa Tích Dung không kìm được khẽ run lên.
Giây phút đó, lòng hắn rõ ràng có chút nhộn nhão, Hoa Tích Dung cười tự giễu, hắn nông cạn như vậy từ bao giờ?
Đột nhiên Hoa Tích Dung mở miệng: “Gia đẹp không?”
Tô Mặc nửa cụp mi: “Đẹp thì đẹp thật, nhưng chỉ là mặt nạ thôi.”
Hoa Tích Dung cười nói: “Ngươi là người đầu tiên dám nói như vậy.”
“Lời thật khó nghe, thuốc đắng giã tật, bên cạnh gia đang rất cần người như ta.”
Hoa Tích Dung thở dài: “Đúng vậy, ta cần loại người như ngươi.”
Tô Mặc nhanh chóng hoàn thành, vẻ tiều tụy của Hoa Tích Dung đã không còn, khuôn mặt yêu mị động lòng người, hai má hồng hào, đôi môi đỏ phớt.
“Tốt rồi, chúng ta đi thôi!” Tô Mặc “cạch” một tiếng đóng hộp lại, thu hồi mọi thứ.
“Đợi một chút, đỡ ta.” Hoa Tích Dung mệt mỏi dựa vào người nàng.
“Hoa công tử, ngươi quá nặng.” Tô Mặc nhíu mày, “Hai nam nhân lại thân mật như vậy, không sợ người khác phát hiện ra gì sao?”
“Cứ coi như gia say rồi đi.” Hoa Tích Dung lấy bầu rượu ra, đổ chút lên người, “Mấy ngày nay ta đều rất đam mê tửu sắc.”
“Tửu sắc?” Tô Mặc khó hiểu.
“Ở Ma giới có rất nhiều người thích nam sắc, loại như người là mặt hàng thượng phẩm, dù không làm gì thì người khác vẫn sẽ nghĩ ngươi là nam sủng của ta.” Hoa Tích Dung cười nhạt, khoát một tay lên vai Tô Mặc, khóe miệng không nhịn được cong lên, “Đi thôi, gia sẽ yêu thương ngươi.”
*
Qua ba ngày hành trình, cuối cùng cũng đến gần lãnh thổ Ma giới. Nơi đây rất lớn, không thua kém Nhân giới chút nào, các đội thuyền đủ màu sắc neo đầy xung quanh, đều là các thương nhân Ma giới biết được tin tam giới tương thông, cố ý đợi ở đây để đón các vị khách Nhân giới đón gió tẩy trần.
Tô Mặc quét mắt nhìn, phát hiện phục sức của bọn họ rất sang trọng, đầy phong tao, treo đủ loại ngọc trên người, thậm chí còn thêu phượng vũ khổng tước linh, tóc bôi dầu thơm nồng nặc. Người nào cũng môi đỏ, má hồng, còn cầu kì hơn cả nữ tử.
Tô Mặc rốt cục cũng hiểu được vì sao Hoa Tích Dung nói đừng trang điểm quá xấu, vì những người này thật sự rất rất xấu.
Điều duy nhất khiến nàng không quen chính là bọn nam nhân này đều bôi đầy dầu thơm, chân mang guốc gỗ cao, hoàn toàn không nhìn rõ tướng mạo của bọn họ, lại còn có rất nhiều nữ tử vây quanh.
Hiện giờ, nhờ có Tô Mặc “tô son điểm phấn” mà Hoa Tích Dung nhìn rất có phấn chấn, tinh thần sáng láng.
Hoa công tử đã lên trước chủ động chào bọn họ, Tô Mặc đi cạnh hắn, không nói lời nào. Hoa Tích Dung ăn nói rất giỏi, nụ cười như tắm gió xuân, ngôn từ mượt mà, chu đáo, cẩn thận.
Mọi người nhanh chóng chào đón đoàn người Nhân giới, Tô Mặc quét mắt qua, phát hiện nam tử áo tím và Cơ Bạch không thấy đâu. Mấy ngày nay nàng chưa từng gặp lại Cơ Bạch, Cơ Bạch không thích những nơi đông người.
Nam tử áo tím kia hẳn là cũng rất tôn quý, thần bí khó lường, ít khi ra mặt. Tô Mặc còn thầm suy đoán thân phận của hắn.
Tiệc rượu ở Ma giới đều theo phong cách xa hoa lãng phí, đoàn nữ tử gảy đàn, thể hiện sức quyến rũ của bản thân.
Yến hội này là đại hội xem mắt trá hình, Tô Mặc rốt cục cũng nhìn thấy những nữ nhân Ma giới tranh giành hạnh phúc như thế nào, tướng mạo của họ kém rất nhiều so với Nhân giới, nhưng lại đa tài đa nghệ, tất cả đều tinh thông âm luật. Các cô gái Nhân giới cũng không cam chịu yếu thế, người người nâng váy làm duyên, như những con chim công đang xòe đuôi tranh đấu.
Bọn họ càng thấy được sự phú quý của thương nhân Ma giới, càng không tiếc mọi thủ đoạn muốn gả sang đây, thành thân rồi mỗi năm về thăm nhà một lần. Hơn nữa Ma giới có thể kéo dài tuổi thọ và nhan sắc của họ, nên họ vô cùng muốn gả cho những thương nhân này, áo gấm về nhà, thể diện càng tăng lên.
Mấy nữ tử không ngừng đảo qua đảo lại trước mặt các thương nhân quý tộc, cười nói tự nhiên muốn hấp dẫn tầm mắt của họ, như đang nói: “Tới chọn ta đi.”
Nhìn cuộc chiến không đao kiếm trước mắt, Tô Mặc rũ mắt xuống, che giấu sự vui vẻ của mình, nhưng nàng không qua mắt được Hoa Tích Dung ngồi cạnh.
“Ngươi cười cái gì?” Hoa Tích Dung đang chậm rãi khôi phục thể lực.
“Ta đang cười là, Ma giới có phải ai địa vị càng cao thì thiếp thị càng nhiều không?” Tô Mặc chống cằm, hỏi.
“Đúng vậy, nơi này nữ nhân rất nhiều, mà nữ nhân thì phải lập gia đình, cho nên nam nhân thân phận càng tôn quý thì càng nhiều nữ nhân.”
“Vì sao ở Ma giới lại nam nhiều nữ ít?”
“Vì trước giờ vẫn luôn như vậy nên cục diện mới kéo dài cho đến nay.”
“Ta nhìn thấy có rất nhiều chùa chiền ở đằng xa, chẳng lẽ nam nhân đều xuất gia hết rồi?”
Quanh bờ biển có trên trăm ngôi chùa lớn nhỏ, những lá cờ màu sắc rực rỡ tung bay, vách tường còn khảm mã não phỉ thúy đắt tiền, xung quanh lại có những người ăn xin gầy trơ xương.
“Ừ, rất nhiều nam nhân đã xuất gia, đích tử quý tộc thì không mà đều là những nam tử nhà nghèo. Một khi xuất gia sẽ có ăn có mặc, còn có thể đạt được địa vị chí cao vô thương.” Hoa Tích Dung hờ hững nói, “Ma giới có rất nhiều tăng nhân, chuyện phiền phức nhất hiện nay chính là phải cẩn thận bọn chúng giở trò sau lưng, vì bọn chúng rất không muốn Ma giới tương thông với các địa vực khác.”
“Vì sao?” Tô Mặc bưng ly rượu lên, lắc nhẹ.
“Trước kia gia cũng không biết, nhưng sau khi nhìn thấy chùa ở Nhân giới thì mới phát hiện bên đó rất khác biệt, ở đây không hề thanh tịnh, không hề thủ giới luật, chỉ có biểu tượng người xuất gia, cho nên hoàn toàn không tính là đã xuất gia. Lão phu nhân Ma giới chính là đại cung phụng đứng đầu, lợi dụng quy luật nhân quả giả dối để khống chế lòng người, bề ngoài thì như xuất gia, nhưng thực tế tất cả kinh Phật đều đã bị bóp méo. Cho nên phiên tăng* ở đây không thích tương thông tam giới, sợ người ngoài biết bọn họ là tà ma ngoại đạo, không phải tăng chúng thật sự, đến lúc đó địa vị của họ sẽ bị uy hiếp.”
(*) Phiên tăng là một từ Hán, nghĩa là tăng lữ đến từ Tây Vực.
Tô Mặc gật nhẹ đầu, “Thì ra là thế, khó trách trong kinh Phật nói thời kì Mạt Pháp* ma làm sa môn**.”
(*) Mạt Pháp: tức là giáo pháp đã đến thời kỳ cuối, sắp đến lúc diệt vong, và cũng là lúc mà "ma mạnh Pháp yếu," tà thắng chánh suy, cho nên tà thuyết đầy dẫy. Những tà thuyết nầy thoạt nghe thì cảm thấy rất hữu lý, nhưng nếu làm theo thì có thể đưa đến cảnh vong quốc diệt chủng, khiến nhân loại bị tận diệt.
(**) Sa môn: những đệ tử Phật giáo xuất gia tu hành.
“Nói chung, thế lực ở Ma giới hỗn loạn, lần này chúng ta nhất định sẽ bị ngăn trở, không chừng còn bị ám sát, đương nhiên có thể lão phu nhân có quyết định khác, ví dụ như hợp tác với những người này.”
“Nhưng ta cảm thấy sứ giả Nhân giới cũng rất có thực lực, chỉ sợ bà ta đã tính nhầm đường, như Cơ Bạch, hắn cũng không e ngại mấy thủ đoạn nham hiểm này.”
Hoa Tích Dung cười mị hoặc: “Không sợ bị trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương.”
Tô Mặc đảo mắt qua những nô lệ dọc theo bờ sông, quần áo tả tơi, nàng giật mình: “Ma giới giàu có, sao vẫn còn những người bần cùng như vậy?”
Hoa Tích Dung lạnh nhạt đáp: “Hữu phú tựu hữu bần, mộ xuân tam nguyệt, thảo trường dương hoan, thiên hàn địa đống, vấn thùy tự lang?” (Có phú tất có bần, thế nhân chỉ biết những con dê đáng thương, đồng cảm với chúng, nhưng có ai biết sói cũng thống khổ, tịch mịch. Thế nhân chỉ biết sói ăn thịt dê tàn nhẫn, lại chưa từng thấy sói cũng bị đói và phải đi tìm ăn trong tuyết ngập trời. Dê đói bụng thì ăn cỏ, còn sói thì sao, chẳng lẽ phải chịu chết đói?)
Tô Mặc nhíu mày, không ngờ tình hình ở Ma giới lại như vậy.
Ca múa vẫn tiếp tục, tiếng nhạc réo rắt hòa cùng tiếng cười đùa của các thiếu nữ. Hoa Tích Dung im lặng ngồi đó quan sát, hắn nhếch môi, kề sát tai Tô Mặc, tư thế có chút thân mật, hắn dịu dàng nói: “Tiểu Mạch, Tiểu Mạch, tấm gỗ như ngươi dùng thật tốt.”
“Nếu muội muội ta cũng đi theo chẳng phải tốt hơn sao? Ít nhất gia không cần giả vờ làm đoạn tụ.”
Hoa Tích Dung cười khinh thường: “Đoạn tụ với ngươi thì có làm sao? Huống chi muội muội ngươi thích mê hoặc nam nhân, hai người Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch đều thần hồn điên đảo hết, ta sợ nàng làm hư việc nhiều hơn được việc. Hơn nữa nàng ta còn thích dùng dao găm đâm người khác, nếu nàng đến Ma giới thấy nam nhân ở đây chướng mắt, chỉ sợ sẽ đại sát tứ phương. Loại nữ nhân này gia không tiêu nổi, quá kinh khủng! Quá biến thái!”
Tô Mặc cười cười, giẫm một cước lên chân Hoa Tích Dung, rất dùng sức.
Hoa Tích Dung rên một tiếng, mặt tái đi, “Ngươi làm cái gì?”
Tô Mặc mặt không chút thay đổi: “Bất cẩn thôi mà.”
Có mấy nam tử quý tộc đưa mắt nhìn sang, lập tức hiểu ra, thầm tán thưởng Hoa công tử tìm được một luyến đồng tuyệt sắc còn biết tình thú như vậy.
Thấy bên cạnh Hoa Tích Dung có một thiếu niên, những nữ tử Ma giới vô cùng thất vọng.
Hoa Tích Dung nhướng mày, cười nhợt nhạt thờ ơ.
Tô Mặc thấy mấy nam tử khác tham lam nhìn mình, nàng không nhịn được nhíu mày, Ma giới quả nhiên yêu thích nam phong. Nàng khẽ cười, sáp lại thấp giọng nói bên tai Hoa Tích Dung: “Ngươi nói xem những người này có khi nào mặt ngoại thì chịu đựng tam giới tương thông, nhưng thực tế lại là phản đối người ra quyết sách, bọn họ trong này sẽ ra tay bất cứ lúc nào?”
Hoa Tích Dung cười cười: “Nhất định là có, hơn nữa sẽ không lâu đâu.”
“Ta cũng muốn xem một chút.” Tô Mặc cũng cười.
Đang nói, đột nhiên trong đám người truyền đến tiếng kêu, một tên béo mặc hoa phục tức giận la to: “Chết tiệt, ở đây có trộm, đúng là thứ không biết xấu hổ, bảo vật của ta bị mất rồi.” Bữa tiệc hôm nay nhiều người phức tạp, nhưng dù sao cũng là đón gió tẩy trần cho người ta, bị mất đồ không thể để lộ, nhưng hắn vẫn la to làm ầm lên, vỗ ngực liên tục khiến mọi người chú ý, trở thành nhân vật trung tâm của bữa tiệc.
Sắc mặt Xuân Đào tốt lên, người này đúng là lão phu nhân sắp xếp tới, các nàng đã sớm thương nghị xong cả rồi.
Lần này coi như đánh phủ đầu tên tiểu tử kia, thứ hai là ra chút ám hiệu cho đám sứ giả Nhân giới rằng Hoa Tích Dung không phải là lớn nhất.
Ở Ma giới phải hợp tác với lão phu nhân mới là chính đạo. Đương nhiên, nếu những mỹ nam tử đó nhìn trúng các nàng thì còn tốt hơn.
Nàng thản nhiên đi ra, lên tiếng hỏi: “Vị khách quý kia, ngài rốt cục là mất vật gì? Có phải là nhầm lẫn rồi không?”
Tên béo phẫn nộ: “Là cơ quan lúc trước ta mua, bên trên có khảm hai mươi viên ma thạch, ta cảm thấy nhất định là có người trộm mất.”
Có người lập tức ồn ào: Chậc chậc, Ma giới chúng ta vừa mới hợp tác với Nhân giới mà đã xảy ra chuyện, phải biết rằng hình pháp của Ma giới nghiêm khắc, không ai dám làm chuyện xấu, nhất định là có tên tay chân không sạch sẽ, phải tra cho rõ việc này mới được.”
Đoàn người Nhân giới nghe vậy, lập tức biến sắc: “Ý ngươi nói chúng ta là trộm ư?”
Người nọ bĩu môi: “Trộm là ai, ai mà biết?”
Đông Mai ưu nhã bước ra, nhướng nhẹ mi, nghiêm mặt nói: “Chư vị bình tĩnh chớ nóng, đừng tức giận, cũng không phải nói mọi người là trộm mà là nói bất luận kẻ trộm đó là ai thì cũng phải diệt trừ, nghiêm trị không tha.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý: “Đúng đúng! Trộm đồ thật sự quá mất mặt, đánh hết thể diện của chúng ta.”
“Chúng ta vừa tụ ở đây không lâu, nếu là trộm, nhất định không thể giấu xa được.”
“Ta nghĩ chắc chắn có người nhìn thấy tên trộm đó.”
Xuân Đào lập tức hỏi: “Bảo vật kia hình dạng thế nào?”
Phú thương vội vàng khoa tay múa chân: “Là một cơ quan nhỏ, là cơ quan trân quý nhất Ma giới chúng ta, chế tác tinh xảo, bên trên khảm hai mươi viên ma thạch màu đỏ lửa, mỗi viên đều có giá trị xa xỉ.”
Mọi người kinh sợ: “Đúng là thứ tốt.”
“Ma giới mặc dù không thiếu vàng bạc, không thiếu tài nguyên, nhưng cơ quan thuật và luyện khí thuật lại hiếm thấy, Nhân giới hình như cũng giống vậy.”
Thu Liên khẽ mỉm cười: “Chẳng lẽ không ai nhìn thấy tên trộm đó sao?”
Đột nhiên có người la lên: “Ta thấy!”
“Ta thấy, đúng là ngàn phòng vạn phòng cướp nhà khó phòng, tên trộm chính là hắn.” Hạ Thược đi tới, cười lạnh một tiếng chỉ vào Tô Mặc, “Vừa rồi lúc dò xét ta đã nhìn thấy bảo vật ở chỗ hắn, là hắn thừa cơ trộm đi.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Mặc, ánh mắt khinh thường.
Hoa Tích Dung liếc xéo một cái: “Biến, nếu không lần sau sẽ giết các ngươi.”
Ánh mắt hắn sắc bén như dao, rét lạnh sát khí.
Xuân Đào và Hạ Thược run lên, nhớ lại lúc Hoa công tử giết sạch hết mấy thị tỳ bụng dạ khó lường xung quanh, hắn không tiếc liều mạng, tự khiến bệnh tình mình phát tác nặng hơn, nhưng dù sao hắn cũng là hậu duệ duy nhất của hoàng tộc, lão phu nhân cần giữ lại mạng hắn. Lần đó Hoa Tích Dung và lão phu nhân đối đầu không ai nhường ai, cuối cùng tranh thủ được cơ hội trở thành Ma Sử đại nhân, miễn cưỡng đạt được “tự do”. Lúc ấy các nàng chỉ là thị tỳ bên cạnh lão phu nhân, xem như tránh được một kiếp, nhưng vẫn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đầy máu đó.
Nghĩ đến đây, sắc mặt hai người đã không còn chút máu, vội vàng hoảng sợ chạy trốn, lảo đảo một đường không dám dừng lại.
Từ xa, Đông Mai và Thu Liên nhìn thấy vậy thì buồn cười, “Hai vị tỷ tỷ, hai vị sao lại sợ đến mức trốn về đây, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Xuân Đào cắn răng: “Các ngươi không biết tình hình khi đó nên mới nói vậy, rất đáng sợ, Hoa công tử muốn dùng chúng ta giết gà dọa khỉ.”
Hạ Thược càng nghĩ càng e ngại, nhưng vẫn tức giận nói: “Được lắm, xem ra là hắn đã thật sự muốn giết chúng ta rồi.”
Đông Mai lạnh nhạt: “Trước khác nay khác, Hoa công tử chắc chắn là chỉ tức giận nhất thời, hù dọa hai người một chút thôi. Hiện giờ hình như lão phu nhân đang nghiên cứu cổ độc để khống chế hắn tốt hơn, hắn có muốn giết thì cũng ta cũng không thể yếu thế, vì chúng ta cũng có thể làm vậy.”
Thu Liên cười lạnh: “Đã không dễ dàng, vậy đối phó với tiểu tử kia trước đi.”
Xuân Đào mím môi: “Nhưng hắn ta luôn đi cùng Hoa công tử, muốn đối phó riêng thật sự rất khó.”
Hạ Thược nhíu mi: “Không sao, buổi tối có yến tiệc đón gió tẩy trần, để cho những nữ tử Nhân giới tuyển vị hôn phu Ma giới, đến lúc đó cứ tìm một tội danh vu oan cho hắn trước mặt mọi người, khiến hắn triệt để không lật mình được, Hoa công tử cũng sẽ biết chúng ta không dễ chọc. Nếu sau này chúng ta muốn làm thiếp thị của hắn, vậy phải khiến hắn kiêng kị chúng ta ba phần, sau khi sinh con, thân phận chúng ta cũng sẽ không thấp kém như bây giờ. Thậm chí chúng ta còn có thể bày uy phong trước mặt các quý công tử khác, nói không chừng được người xem trọng, có thể gả cho một mối tốt hơn không phải sao?”
Đông Mai hé miệng cười: “Nam nhân tuấn tú ở Ma giới thật sự quá ít, gặp người hợp mắt nhất định phải ra tay ngay.”
Hai nữ tỳ khác cũng gật đầu: “Rất tốt, cứ làm như vậy đi.”
Sương mù lượn lờ, cảnh vật mờ ảo.
Hoa Tích Dung ngồi trong đình, sắc mặt hơi trắng, lông mi khẽ run, tóc dài đen tuyền lòa xòa, có vẻ hơi mệt mỏi.
Hắn mới vừa nổi giận, lại thi triển âm công, hiện giờ nội thương phát tác, thật sự là rất mệt nhọc.
Tô Mặc hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Hoa Tích Dung mỉm cười, suy yếu nói: “Thấy tiện nhân kinh sợ, tâm tình của ta rất tốt.”
“Ngươi mang bộ dạng này về, kẻ địch của ngươi sẽ nhận ra ngay.”
Hoa Tích Dung nhíu mày, vẻ yêu mị thường ngày tan biến nhưng lại tăng thêm vài phần thanh tú. Hắn xoa môi, ho khan mấy tiếng, “Ngươi nói đúng lắm, thật sự là quá tệ rồi.”
“Ta hóa trang cho ngươi thì thế nào? Ít nhất cũng tỏ vẻ được ngươi rất phấn chấn tinh thần trước người khác.”
Hoa Tích Dung đương nhiên hiểu ý Tô Mặc, hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, thành thật ngẩng mặt: “Đừng làm quá khó coi.”
Khó coi? Làm sao có thể.
Tô Mặc lấy trong Thiên Thư ra một bộ dùng để hóa trang, mở hộp phấn ra, lấy khăn quét một lớp nhẹ. Nàng nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, lần đầu tiên nàng đứng gần hắn như thế, Tô Mặc cười nhẹ: “Ta bắt đầu đây.”
“Không ngờ ngươi cũng mang theo cả những thứ này, chẳng lẽ bình thường ngươi thích hóa trang?”
“Ta thứ gì cũng mang theo cả, để thuận tiện hơn.”
Tô Mặc nghĩ lại, mấy ngày trước khi gặp hắn nàng vẫn còn là Yêu Cơ Kim Ngu Đường, hắn là nhạc công, âm công của hắn đã khiến Kim Ngu Đường đại loạn. Hắn rõ ràng là một tên nam nhân chỉ sợ thiên hạ không loạn, là nam nhân khiến người khác phải kiêng kị. Hiện giờ hai người đã cùng nhau tới Ma giới, nàng trở thành quản gia của hắn, không ngờ cũng có một ngày hắn lại đàng hoàng ngồi đây, tùy ý để nàng hóa trang.
Tô Mặc cầm phấn thoa nhẹ lên hai má, rồi lên mũi, lên mắt, khuôn mặt dần dần sáng hơn. Nàng không dùng những thứ khác, chỉ cần phấn son để hồng hào, không còn vẻ suy yếu nữa là được rồi.
Dưới tay Tô Mặc, Hoa Tích Dung càng có vẻ yêu mị hơn ngày thường. Tô Mặc nhẹ nhàng vuốt mũi hắn, làn da hắn rất đẹp, trong mắt hắn cũng phản chiếu lại hình bóng của nàng.
Hắn vẫn ngồi nghiêm chỉnh, cảm nhận ngón tay Tô Mặc vuốt trên mặt mình, đồng thời ngửi được hơi thở dễ chịu trên người thiếu niên, tựa như đã từng ngửi thấy ở đâu rồi. Ở Ma giới rất ít ai có dung nhan như Tô Mặc , lông mi Hoa Tích Dung không kìm được khẽ run lên.
Giây phút đó, lòng hắn rõ ràng có chút nhộn nhão, Hoa Tích Dung cười tự giễu, hắn nông cạn như vậy từ bao giờ?
Đột nhiên Hoa Tích Dung mở miệng: “Gia đẹp không?”
Tô Mặc nửa cụp mi: “Đẹp thì đẹp thật, nhưng chỉ là mặt nạ thôi.”
Hoa Tích Dung cười nói: “Ngươi là người đầu tiên dám nói như vậy.”
“Lời thật khó nghe, thuốc đắng giã tật, bên cạnh gia đang rất cần người như ta.”
Hoa Tích Dung thở dài: “Đúng vậy, ta cần loại người như ngươi.”
Tô Mặc nhanh chóng hoàn thành, vẻ tiều tụy của Hoa Tích Dung đã không còn, khuôn mặt yêu mị động lòng người, hai má hồng hào, đôi môi đỏ phớt.
“Tốt rồi, chúng ta đi thôi!” Tô Mặc “cạch” một tiếng đóng hộp lại, thu hồi mọi thứ.
“Đợi một chút, đỡ ta.” Hoa Tích Dung mệt mỏi dựa vào người nàng.
“Hoa công tử, ngươi quá nặng.” Tô Mặc nhíu mày, “Hai nam nhân lại thân mật như vậy, không sợ người khác phát hiện ra gì sao?”
“Cứ coi như gia say rồi đi.” Hoa Tích Dung lấy bầu rượu ra, đổ chút lên người, “Mấy ngày nay ta đều rất đam mê tửu sắc.”
“Tửu sắc?” Tô Mặc khó hiểu.
“Ở Ma giới có rất nhiều người thích nam sắc, loại như người là mặt hàng thượng phẩm, dù không làm gì thì người khác vẫn sẽ nghĩ ngươi là nam sủng của ta.” Hoa Tích Dung cười nhạt, khoát một tay lên vai Tô Mặc, khóe miệng không nhịn được cong lên, “Đi thôi, gia sẽ yêu thương ngươi.”
*
Qua ba ngày hành trình, cuối cùng cũng đến gần lãnh thổ Ma giới. Nơi đây rất lớn, không thua kém Nhân giới chút nào, các đội thuyền đủ màu sắc neo đầy xung quanh, đều là các thương nhân Ma giới biết được tin tam giới tương thông, cố ý đợi ở đây để đón các vị khách Nhân giới đón gió tẩy trần.
Tô Mặc quét mắt nhìn, phát hiện phục sức của bọn họ rất sang trọng, đầy phong tao, treo đủ loại ngọc trên người, thậm chí còn thêu phượng vũ khổng tước linh, tóc bôi dầu thơm nồng nặc. Người nào cũng môi đỏ, má hồng, còn cầu kì hơn cả nữ tử.
Tô Mặc rốt cục cũng hiểu được vì sao Hoa Tích Dung nói đừng trang điểm quá xấu, vì những người này thật sự rất rất xấu.
Điều duy nhất khiến nàng không quen chính là bọn nam nhân này đều bôi đầy dầu thơm, chân mang guốc gỗ cao, hoàn toàn không nhìn rõ tướng mạo của bọn họ, lại còn có rất nhiều nữ tử vây quanh.
Hiện giờ, nhờ có Tô Mặc “tô son điểm phấn” mà Hoa Tích Dung nhìn rất có phấn chấn, tinh thần sáng láng.
Hoa công tử đã lên trước chủ động chào bọn họ, Tô Mặc đi cạnh hắn, không nói lời nào. Hoa Tích Dung ăn nói rất giỏi, nụ cười như tắm gió xuân, ngôn từ mượt mà, chu đáo, cẩn thận.
Mọi người nhanh chóng chào đón đoàn người Nhân giới, Tô Mặc quét mắt qua, phát hiện nam tử áo tím và Cơ Bạch không thấy đâu. Mấy ngày nay nàng chưa từng gặp lại Cơ Bạch, Cơ Bạch không thích những nơi đông người.
Nam tử áo tím kia hẳn là cũng rất tôn quý, thần bí khó lường, ít khi ra mặt. Tô Mặc còn thầm suy đoán thân phận của hắn.
Tiệc rượu ở Ma giới đều theo phong cách xa hoa lãng phí, đoàn nữ tử gảy đàn, thể hiện sức quyến rũ của bản thân.
Yến hội này là đại hội xem mắt trá hình, Tô Mặc rốt cục cũng nhìn thấy những nữ nhân Ma giới tranh giành hạnh phúc như thế nào, tướng mạo của họ kém rất nhiều so với Nhân giới, nhưng lại đa tài đa nghệ, tất cả đều tinh thông âm luật. Các cô gái Nhân giới cũng không cam chịu yếu thế, người người nâng váy làm duyên, như những con chim công đang xòe đuôi tranh đấu.
Bọn họ càng thấy được sự phú quý của thương nhân Ma giới, càng không tiếc mọi thủ đoạn muốn gả sang đây, thành thân rồi mỗi năm về thăm nhà một lần. Hơn nữa Ma giới có thể kéo dài tuổi thọ và nhan sắc của họ, nên họ vô cùng muốn gả cho những thương nhân này, áo gấm về nhà, thể diện càng tăng lên.
Mấy nữ tử không ngừng đảo qua đảo lại trước mặt các thương nhân quý tộc, cười nói tự nhiên muốn hấp dẫn tầm mắt của họ, như đang nói: “Tới chọn ta đi.”
Nhìn cuộc chiến không đao kiếm trước mắt, Tô Mặc rũ mắt xuống, che giấu sự vui vẻ của mình, nhưng nàng không qua mắt được Hoa Tích Dung ngồi cạnh.
“Ngươi cười cái gì?” Hoa Tích Dung đang chậm rãi khôi phục thể lực.
“Ta đang cười là, Ma giới có phải ai địa vị càng cao thì thiếp thị càng nhiều không?” Tô Mặc chống cằm, hỏi.
“Đúng vậy, nơi này nữ nhân rất nhiều, mà nữ nhân thì phải lập gia đình, cho nên nam nhân thân phận càng tôn quý thì càng nhiều nữ nhân.”
“Vì sao ở Ma giới lại nam nhiều nữ ít?”
“Vì trước giờ vẫn luôn như vậy nên cục diện mới kéo dài cho đến nay.”
“Ta nhìn thấy có rất nhiều chùa chiền ở đằng xa, chẳng lẽ nam nhân đều xuất gia hết rồi?”
Quanh bờ biển có trên trăm ngôi chùa lớn nhỏ, những lá cờ màu sắc rực rỡ tung bay, vách tường còn khảm mã não phỉ thúy đắt tiền, xung quanh lại có những người ăn xin gầy trơ xương.
“Ừ, rất nhiều nam nhân đã xuất gia, đích tử quý tộc thì không mà đều là những nam tử nhà nghèo. Một khi xuất gia sẽ có ăn có mặc, còn có thể đạt được địa vị chí cao vô thương.” Hoa Tích Dung hờ hững nói, “Ma giới có rất nhiều tăng nhân, chuyện phiền phức nhất hiện nay chính là phải cẩn thận bọn chúng giở trò sau lưng, vì bọn chúng rất không muốn Ma giới tương thông với các địa vực khác.”
“Vì sao?” Tô Mặc bưng ly rượu lên, lắc nhẹ.
“Trước kia gia cũng không biết, nhưng sau khi nhìn thấy chùa ở Nhân giới thì mới phát hiện bên đó rất khác biệt, ở đây không hề thanh tịnh, không hề thủ giới luật, chỉ có biểu tượng người xuất gia, cho nên hoàn toàn không tính là đã xuất gia. Lão phu nhân Ma giới chính là đại cung phụng đứng đầu, lợi dụng quy luật nhân quả giả dối để khống chế lòng người, bề ngoài thì như xuất gia, nhưng thực tế tất cả kinh Phật đều đã bị bóp méo. Cho nên phiên tăng* ở đây không thích tương thông tam giới, sợ người ngoài biết bọn họ là tà ma ngoại đạo, không phải tăng chúng thật sự, đến lúc đó địa vị của họ sẽ bị uy hiếp.”
(*) Phiên tăng là một từ Hán, nghĩa là tăng lữ đến từ Tây Vực.
Tô Mặc gật nhẹ đầu, “Thì ra là thế, khó trách trong kinh Phật nói thời kì Mạt Pháp* ma làm sa môn**.”
(*) Mạt Pháp: tức là giáo pháp đã đến thời kỳ cuối, sắp đến lúc diệt vong, và cũng là lúc mà "ma mạnh Pháp yếu," tà thắng chánh suy, cho nên tà thuyết đầy dẫy. Những tà thuyết nầy thoạt nghe thì cảm thấy rất hữu lý, nhưng nếu làm theo thì có thể đưa đến cảnh vong quốc diệt chủng, khiến nhân loại bị tận diệt.
(**) Sa môn: những đệ tử Phật giáo xuất gia tu hành.
“Nói chung, thế lực ở Ma giới hỗn loạn, lần này chúng ta nhất định sẽ bị ngăn trở, không chừng còn bị ám sát, đương nhiên có thể lão phu nhân có quyết định khác, ví dụ như hợp tác với những người này.”
“Nhưng ta cảm thấy sứ giả Nhân giới cũng rất có thực lực, chỉ sợ bà ta đã tính nhầm đường, như Cơ Bạch, hắn cũng không e ngại mấy thủ đoạn nham hiểm này.”
Hoa Tích Dung cười mị hoặc: “Không sợ bị trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương.”
Tô Mặc đảo mắt qua những nô lệ dọc theo bờ sông, quần áo tả tơi, nàng giật mình: “Ma giới giàu có, sao vẫn còn những người bần cùng như vậy?”
Hoa Tích Dung lạnh nhạt đáp: “Hữu phú tựu hữu bần, mộ xuân tam nguyệt, thảo trường dương hoan, thiên hàn địa đống, vấn thùy tự lang?” (Có phú tất có bần, thế nhân chỉ biết những con dê đáng thương, đồng cảm với chúng, nhưng có ai biết sói cũng thống khổ, tịch mịch. Thế nhân chỉ biết sói ăn thịt dê tàn nhẫn, lại chưa từng thấy sói cũng bị đói và phải đi tìm ăn trong tuyết ngập trời. Dê đói bụng thì ăn cỏ, còn sói thì sao, chẳng lẽ phải chịu chết đói?)
Tô Mặc nhíu mày, không ngờ tình hình ở Ma giới lại như vậy.
Ca múa vẫn tiếp tục, tiếng nhạc réo rắt hòa cùng tiếng cười đùa của các thiếu nữ. Hoa Tích Dung im lặng ngồi đó quan sát, hắn nhếch môi, kề sát tai Tô Mặc, tư thế có chút thân mật, hắn dịu dàng nói: “Tiểu Mạch, Tiểu Mạch, tấm gỗ như ngươi dùng thật tốt.”
“Nếu muội muội ta cũng đi theo chẳng phải tốt hơn sao? Ít nhất gia không cần giả vờ làm đoạn tụ.”
Hoa Tích Dung cười khinh thường: “Đoạn tụ với ngươi thì có làm sao? Huống chi muội muội ngươi thích mê hoặc nam nhân, hai người Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch đều thần hồn điên đảo hết, ta sợ nàng làm hư việc nhiều hơn được việc. Hơn nữa nàng ta còn thích dùng dao găm đâm người khác, nếu nàng đến Ma giới thấy nam nhân ở đây chướng mắt, chỉ sợ sẽ đại sát tứ phương. Loại nữ nhân này gia không tiêu nổi, quá kinh khủng! Quá biến thái!”
Tô Mặc cười cười, giẫm một cước lên chân Hoa Tích Dung, rất dùng sức.
Hoa Tích Dung rên một tiếng, mặt tái đi, “Ngươi làm cái gì?”
Tô Mặc mặt không chút thay đổi: “Bất cẩn thôi mà.”
Có mấy nam tử quý tộc đưa mắt nhìn sang, lập tức hiểu ra, thầm tán thưởng Hoa công tử tìm được một luyến đồng tuyệt sắc còn biết tình thú như vậy.
Thấy bên cạnh Hoa Tích Dung có một thiếu niên, những nữ tử Ma giới vô cùng thất vọng.
Hoa Tích Dung nhướng mày, cười nhợt nhạt thờ ơ.
Tô Mặc thấy mấy nam tử khác tham lam nhìn mình, nàng không nhịn được nhíu mày, Ma giới quả nhiên yêu thích nam phong. Nàng khẽ cười, sáp lại thấp giọng nói bên tai Hoa Tích Dung: “Ngươi nói xem những người này có khi nào mặt ngoại thì chịu đựng tam giới tương thông, nhưng thực tế lại là phản đối người ra quyết sách, bọn họ trong này sẽ ra tay bất cứ lúc nào?”
Hoa Tích Dung cười cười: “Nhất định là có, hơn nữa sẽ không lâu đâu.”
“Ta cũng muốn xem một chút.” Tô Mặc cũng cười.
Đang nói, đột nhiên trong đám người truyền đến tiếng kêu, một tên béo mặc hoa phục tức giận la to: “Chết tiệt, ở đây có trộm, đúng là thứ không biết xấu hổ, bảo vật của ta bị mất rồi.” Bữa tiệc hôm nay nhiều người phức tạp, nhưng dù sao cũng là đón gió tẩy trần cho người ta, bị mất đồ không thể để lộ, nhưng hắn vẫn la to làm ầm lên, vỗ ngực liên tục khiến mọi người chú ý, trở thành nhân vật trung tâm của bữa tiệc.
Sắc mặt Xuân Đào tốt lên, người này đúng là lão phu nhân sắp xếp tới, các nàng đã sớm thương nghị xong cả rồi.
Lần này coi như đánh phủ đầu tên tiểu tử kia, thứ hai là ra chút ám hiệu cho đám sứ giả Nhân giới rằng Hoa Tích Dung không phải là lớn nhất.
Ở Ma giới phải hợp tác với lão phu nhân mới là chính đạo. Đương nhiên, nếu những mỹ nam tử đó nhìn trúng các nàng thì còn tốt hơn.
Nàng thản nhiên đi ra, lên tiếng hỏi: “Vị khách quý kia, ngài rốt cục là mất vật gì? Có phải là nhầm lẫn rồi không?”
Tên béo phẫn nộ: “Là cơ quan lúc trước ta mua, bên trên có khảm hai mươi viên ma thạch, ta cảm thấy nhất định là có người trộm mất.”
Có người lập tức ồn ào: Chậc chậc, Ma giới chúng ta vừa mới hợp tác với Nhân giới mà đã xảy ra chuyện, phải biết rằng hình pháp của Ma giới nghiêm khắc, không ai dám làm chuyện xấu, nhất định là có tên tay chân không sạch sẽ, phải tra cho rõ việc này mới được.”
Đoàn người Nhân giới nghe vậy, lập tức biến sắc: “Ý ngươi nói chúng ta là trộm ư?”
Người nọ bĩu môi: “Trộm là ai, ai mà biết?”
Đông Mai ưu nhã bước ra, nhướng nhẹ mi, nghiêm mặt nói: “Chư vị bình tĩnh chớ nóng, đừng tức giận, cũng không phải nói mọi người là trộm mà là nói bất luận kẻ trộm đó là ai thì cũng phải diệt trừ, nghiêm trị không tha.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý: “Đúng đúng! Trộm đồ thật sự quá mất mặt, đánh hết thể diện của chúng ta.”
“Chúng ta vừa tụ ở đây không lâu, nếu là trộm, nhất định không thể giấu xa được.”
“Ta nghĩ chắc chắn có người nhìn thấy tên trộm đó.”
Xuân Đào lập tức hỏi: “Bảo vật kia hình dạng thế nào?”
Phú thương vội vàng khoa tay múa chân: “Là một cơ quan nhỏ, là cơ quan trân quý nhất Ma giới chúng ta, chế tác tinh xảo, bên trên khảm hai mươi viên ma thạch màu đỏ lửa, mỗi viên đều có giá trị xa xỉ.”
Mọi người kinh sợ: “Đúng là thứ tốt.”
“Ma giới mặc dù không thiếu vàng bạc, không thiếu tài nguyên, nhưng cơ quan thuật và luyện khí thuật lại hiếm thấy, Nhân giới hình như cũng giống vậy.”
Thu Liên khẽ mỉm cười: “Chẳng lẽ không ai nhìn thấy tên trộm đó sao?”
Đột nhiên có người la lên: “Ta thấy!”
“Ta thấy, đúng là ngàn phòng vạn phòng cướp nhà khó phòng, tên trộm chính là hắn.” Hạ Thược đi tới, cười lạnh một tiếng chỉ vào Tô Mặc, “Vừa rồi lúc dò xét ta đã nhìn thấy bảo vật ở chỗ hắn, là hắn thừa cơ trộm đi.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Mặc, ánh mắt khinh thường.
Tác giả :
Hồng Trần Huyễn