Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
Chương 111-2: Tình duyên hai thế 2 (2)
Sau hai canh giờ chúng ta ra tay đi!” Tô Mặc cười ưu mị.
Sư Anh cúi đầu nói: "Một khi đã như vậy, hay là uống rượu hợp cẩn trước. "
Hai gò má Tô Mặc đỏ hồng đẹp không sao tả xiết, giống như với bạch ngọc san hô hồng sóng nước mênh mông, khóe môi nàng cong lên, mang một vẻ diễm lệ hiếm thấy, nhẹ giọng nói: "Được!"
Tô Mặc lười biếng ôm lấy cổ của hắn, đôi mắt Sư Anh phản chiếu ánh nến, ngọn lửa màu đỏ như đang thiêu đốt.
Tay ngọc bưng rượu ngon dâng đến bên môi Sư Anh: "Phu quân, mời dùng trước…”
Sư Anh nhìn nàng, nhẹ nhàng cười, "Nắm tay cả đời. "
Mắt đẹp Tô Mặc nhìn chăm chú vào hắn: "Bên nhau đến già*."
(*) Câu gốc là Chấp tử chi thủ - Dữ tử giai lão, nằm trong bài thơ nổi tiếng Kích Cổ của Khổng Tử, thường được các cặp đôi hoặc phu thê dùng để thề nguyện với nhau.
Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão.
Dịch nghĩa
Chết sống hay xa cách,
Đã cùng nàng thành lời thề ước.
Ta nắm tay nàng,
(Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.
Cánh tay hai người bắt chéo qua nhau, rốt cục cũng uống được ly rượu giao bôi này.
"Vẫn có chút chưa thỏa mãn." Sư Anh thì thào nói.
"A Anh chẳng lẽ là sâu rượu? "Tô Mặc nhìn hắn, cố ý trêu chọc.
"Rượu người đẹp còn chưa nếm thử." Sư Anh chỉ môi của mình, lại chỉ vào môi nàng.
Tô Mặc cố lấy dũng khí, mắt đối mắt nhìn hắn, sau đó nàng nhấp một ngụm rượu ngon, tiến đến bên môi hắn.
"Mặc Nhi." Sư Anh cười như không cười nhìn Tô Mặc, thật sự không ngờ nàng lại chủ động như vậy, làm cho khuôn mặt nàng đỏ lên. Mà hắn vẫn cố ý nhìn, đến khi khuôn mặt của nàng giống như lửa đốt, hai gò má ửng đỏ, hắn mới chậm rãi nghiêng người. Ánh mắt hai người chìm đắm trong nhau, môi chạm nhẹ, một dòng rượu mát lạnh dọc theo yết hầu hai người chảy vào trong bụng.
Dạ minh châu được thu vào, hai mặt trăng phiêu diêu ngoài cửa sổ như sương mù.
Sư Anh cười khẽ, màn sa mỏng xanh ngọc làm ánh trăng và ánh nến đan nhau cùng chiếu vào thành một sắc màu kiều diễm.
Hương ngọt ấm trong miệng làm hắn vui vẻ thoải mái, giờ phút này không rảnh nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy trong miệng đầy mùi cam lộ trong truyền thuyết, còn có một chút cay của rượu ngon, mang hương thơm ngát mê hoặc.
Khuôn mặt Tô Mặc xinh đẹp, tuyệt lệ khuynh thành, đôi mắt sáng như trân châu đen, mang lực hấp dẫn trí mạng, làm người ta hãm sâu trong đó, làm người ta mơ màng. Tuy rằng kiếp trước hai người ở chung rất lâu, nhưng phong thái yêu mị của Tô Mặc đối với Sư Anh mà nói vẫn là một loại mị hoặc khó có thể cưỡng lại.
"Muộn rồi, đúng là thời điểm tốt. Mặc Nhi, vi phu thất lễ."
"A Anh." Nàng nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch lên, khuôn mặt càng thêm sinh động.
Đầu ngón tay hắn khẽ gẩy, trong chốc lát màn trướng nhảy múa, che dấu phong tình, mỹ nhân tươi đẹp như tuyết nõn nà như ngọc.
Gần sát chút, lại gần sát chút, lại thêm một chút, nàng nhìn chăm chú vào đôi mắt mỉm cười của hắn.
Hắn nhẹ nhàng cụp mắt, hôn xuống ấn đường, uốn lượn tới đôi môi.
Màn thêu giật xuống, ánh đèn bạc chiếu soi đôi mi. Uyên ương quấn quít trước trướng, bình phong khổng tước che đậy.
Cỏ non đâm chồi trong căn phòng ấm áp. Đồng tâm kết trói buộc, hoa sen tịnh đế nở rộ.
Ánh mi tô điểm ngời sáng, ánh mắt động phòng xuân. Người trước giường như ngọc, lời bên gối như hoa.
Múa điệu vũ đoàn tụ, tình phu thê son sắt. Chim uyên ương liền cánh, chim loan phượng cùng ngủ say.
Gió phất cánh hoa bay, rơi vào mộng người tình, khắp phòng đầy hương thơm.
[Baidu]
(Mình chỉ tạm dịch, có thể sẽ không sát hoặc sai so với bản gốc – Nhi)
Màn lụa đỏ buông xuống một nửa, ánh trăng trong ngần như hoa lê.
Sư Anh ôm nàng thật chặt, không khỏi nhớ tới trước kia ở bãi biển từng nhìn thấy điệu múa khoan khoái của nàng. Y phục Tô Mặc màu hồng nhạt mê người. Nàng chân trần, ngón chân tuyết trắng trong suốt lộ mắt cá chân ra bên ngoài, vũ đạo như tinh linh, dưới ánh trăng càng thêm rung động, so với đêm đó thì hôm nay nàng không khác gì mấy.
Giờ khắc này, nàng rốt cục thuộc về hắn, rốt cuộc trở thành nữ nhân của hắn.
Hắn không khỏi mê muội thật sâu, hai người nhẹ dây dưa như bông, bay lượn không tiếng động.
Lạnh sao? Hình như có chút lạnh! Nóng sao? Tình nghĩa nồng đậm như lửa.
Tình duyên hai đời, hôm nay không uổng!
Hắn cúi đầu hôn lên xương bướm và sống lưng nàng, cảm giác hơi lạnh. Tô Mặc không nhịn được khép mắt lại, nhẹ nhàng run rẩy.
Nàng nhẹ nằm trên giường, mặc y phục rộng thùng thình của hắn, hai chân thon dài trong suốt thanh tú khép lại, như ẩn như hiện dưới lớp y phục, như đã hóa thành một vũng nước mềm mại.
Sư Anh chớp chớp mắt, cúi đầu hỏi: "Thích không?"
"Thích." Sắc mặt Tô mặc ửng hồng, chỉ khẽ gật đầu, tựa đầu vào lồng ngực hắn.
Tay hắn vuốt ve tóc nàng, lại nhẹ nhàng nói bên tai nàng, "Mặc Nhi, ở trong này thời gian không nhiều lắm, sau khi rời khỏi đây không biết khi nào mới lại có thể , cho nên mỗi đêm nàng đều phải thỏa mãn ta."
Tô Mặc ngước mắt, đỉnh đầu là màn xuyến Lưu Tô đỏ, nàng nhấp mím môi, nhẹ nhàng lên tiếng, nghe thế nào đều đầy vẻ ướt át, lười biếng.
Sư Anh bỗng nhiên cúi đầu nói: "Mặc Nhi, nàng chịu khổ rồi, ta bị nhốt, nếu bóng của ta biến mất, như vậy ta cần một năm mới có thể tạo ra một cái bóng khác. Cho nên ta không ra được, kiếp trước chúng ta đã bỏ lỡ nhau như vậy sao!"
Tô Mặc nghe suy đoán của hắn, đột nhiên hỏi: "Chàng từ đâu đến, có phải đã cưới vợ hay không? Có thể đã có con hay không? "
"Trong lòng A Anh chỉ có Mặc Nhi, không có khả năng thích nữ nhân khác."
"A Anh." Khi đó Tô Mặc cảm giác vô cùng tuyệt vọng… Tuyệt vọng… Lại tuyệt vọng…
"Mặc Nhi, thật xin lỗi." Hắn lại nói.
"A Anh, hiện giờ ta… xin lỗi chàng!" Nàng nhớ tới bảy khế ước.
"Ngoan, không có việc gì." Sư Anh vỗ nhẹ nàng, khóe miệng hiện ý cười thản nhiên, sâu thẳm trong con ngươi đen vô cùng bình tĩnh, lại lơ đãng mang chút ý lạnh.
Bỗng nhiên, bên ngoài lại truyền đến âm thanh kết giới bị phá hư, một tiếng tiếp một tiếng. Đồng tử Tô Mặc co lại, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, "A Anh, hiện tại nhất định chàng mệt chết rồi, ta đi đối phó những người đó."
Sư Anh gật đầu, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng trong thân thể hắn lại cảm thấy huyền diệu, giống như đang ở kết anh, nếu hắn không có đoán sai, hắn có lẽ đã đạt tới Nguyên Anh kỳ rồi.
Không hổ là thân thuần âm!
*
Thiên Không thành, trong nhà lao.
Tên khuôn mặt tuấn mĩ phong thần của nam tử áo tím lúc này đang mang vẻ trầm ngâm, ánh mắt đảo qua ván cờ, lại nhìn Sư Anh liếc mắt một cái, "Sư đệ, đường cờ của ngươi rất loạn, đây là ngươi cố ý muốn thua ta ván này?”
Sư Anh cười yếu ớt như có như không, cũng không ngồi đoan chính như ngày thường mà lười nhác đưa tay chống cằm, cúi đầu nói: "Có lẽ đã lâu không đánh cờ, hôm nay không thể nhập tâm đấy. "
Nam tử áo tím cười lạnh, "Ngươi chưa bao giờ tùy tiện thua trong tay người khác, lần này thật ra khiến ta cảm thấy kỳ quái !"
"Còn chưa hạ xong, vì sao sư huynh kết luận như vậy?" Sư Anh trầm ngâm chốc lát.
Nhưng mà, mỗi lần lúc hắn đặt quân cờ đều có vẻ không yên lòng, thậm chí vẻ mặt còn biến ảo quỷ dị, cứ như đang hưởng thụ cái gì, điều này làm nam tử áo tím cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Hắn lại để xuống quân đen, lần nữa ăn hết hai quân trắng của Sư Anh, lại đánh, lại ăn, liên tục ăn.
Cuối cùng, cả bàn cờ chỉ còn lại mấy quân trắng linh linh, không được việc gì, đại cục đã định.
"Ngươi thua." Nam tử áo tím khép tay áo, ánh mắt bễ nghễ.
"Ta không thua." Bỗng nhiên môi Sư Anh vẽ ra một đường," Sư huynh đã từng nói, ván cờ cũng không giới hạn trong một bàn cờ, mà là ở vũ đài lớn hơn, cho dù là toàn bộ thiên hạ. "
"Không sai." Nam tử áo tím nói.
"Cho nên lần này ta thắng." Nói xong cả người Sư Anh toát đầy khí thế sắc bén, chỉ một thoáng đã trở thành Nguyên Anh kỳ.
Nam tử áo tím nhíu mày, không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Vừa muốn nhúc nhích nhưng chỉ trong nháy mắt lại phát hiện mấy quân cờ xung quanh bị Sư Anh bày trận pháp nho nhỏ, tạm thời giam chặt tay chân của hắn.
Sư Anh tung người nhảy ra, phá hư tất cả mặt tường và kết giới bên ngoài, chỉ một thoáng đã biến mất khỏi nhà tù Thiên Không thành.
Trói buộc đối phương một lát, hắn cũng đã rời khỏi đây.
Nam tử áo tím nhíu mày, lúc này hắn đã hoàn toàn phá hủy trận pháp của Sư Anh, hừ lạnh một tiếng nói: "Người này quả nhiên là họa lớn.
Sư Anh cúi đầu nói: "Một khi đã như vậy, hay là uống rượu hợp cẩn trước. "
Hai gò má Tô Mặc đỏ hồng đẹp không sao tả xiết, giống như với bạch ngọc san hô hồng sóng nước mênh mông, khóe môi nàng cong lên, mang một vẻ diễm lệ hiếm thấy, nhẹ giọng nói: "Được!"
Tô Mặc lười biếng ôm lấy cổ của hắn, đôi mắt Sư Anh phản chiếu ánh nến, ngọn lửa màu đỏ như đang thiêu đốt.
Tay ngọc bưng rượu ngon dâng đến bên môi Sư Anh: "Phu quân, mời dùng trước…”
Sư Anh nhìn nàng, nhẹ nhàng cười, "Nắm tay cả đời. "
Mắt đẹp Tô Mặc nhìn chăm chú vào hắn: "Bên nhau đến già*."
(*) Câu gốc là Chấp tử chi thủ - Dữ tử giai lão, nằm trong bài thơ nổi tiếng Kích Cổ của Khổng Tử, thường được các cặp đôi hoặc phu thê dùng để thề nguyện với nhau.
Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão.
Dịch nghĩa
Chết sống hay xa cách,
Đã cùng nàng thành lời thề ước.
Ta nắm tay nàng,
(Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.
Cánh tay hai người bắt chéo qua nhau, rốt cục cũng uống được ly rượu giao bôi này.
"Vẫn có chút chưa thỏa mãn." Sư Anh thì thào nói.
"A Anh chẳng lẽ là sâu rượu? "Tô Mặc nhìn hắn, cố ý trêu chọc.
"Rượu người đẹp còn chưa nếm thử." Sư Anh chỉ môi của mình, lại chỉ vào môi nàng.
Tô Mặc cố lấy dũng khí, mắt đối mắt nhìn hắn, sau đó nàng nhấp một ngụm rượu ngon, tiến đến bên môi hắn.
"Mặc Nhi." Sư Anh cười như không cười nhìn Tô Mặc, thật sự không ngờ nàng lại chủ động như vậy, làm cho khuôn mặt nàng đỏ lên. Mà hắn vẫn cố ý nhìn, đến khi khuôn mặt của nàng giống như lửa đốt, hai gò má ửng đỏ, hắn mới chậm rãi nghiêng người. Ánh mắt hai người chìm đắm trong nhau, môi chạm nhẹ, một dòng rượu mát lạnh dọc theo yết hầu hai người chảy vào trong bụng.
Dạ minh châu được thu vào, hai mặt trăng phiêu diêu ngoài cửa sổ như sương mù.
Sư Anh cười khẽ, màn sa mỏng xanh ngọc làm ánh trăng và ánh nến đan nhau cùng chiếu vào thành một sắc màu kiều diễm.
Hương ngọt ấm trong miệng làm hắn vui vẻ thoải mái, giờ phút này không rảnh nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy trong miệng đầy mùi cam lộ trong truyền thuyết, còn có một chút cay của rượu ngon, mang hương thơm ngát mê hoặc.
Khuôn mặt Tô Mặc xinh đẹp, tuyệt lệ khuynh thành, đôi mắt sáng như trân châu đen, mang lực hấp dẫn trí mạng, làm người ta hãm sâu trong đó, làm người ta mơ màng. Tuy rằng kiếp trước hai người ở chung rất lâu, nhưng phong thái yêu mị của Tô Mặc đối với Sư Anh mà nói vẫn là một loại mị hoặc khó có thể cưỡng lại.
"Muộn rồi, đúng là thời điểm tốt. Mặc Nhi, vi phu thất lễ."
"A Anh." Nàng nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch lên, khuôn mặt càng thêm sinh động.
Đầu ngón tay hắn khẽ gẩy, trong chốc lát màn trướng nhảy múa, che dấu phong tình, mỹ nhân tươi đẹp như tuyết nõn nà như ngọc.
Gần sát chút, lại gần sát chút, lại thêm một chút, nàng nhìn chăm chú vào đôi mắt mỉm cười của hắn.
Hắn nhẹ nhàng cụp mắt, hôn xuống ấn đường, uốn lượn tới đôi môi.
Màn thêu giật xuống, ánh đèn bạc chiếu soi đôi mi. Uyên ương quấn quít trước trướng, bình phong khổng tước che đậy.
Cỏ non đâm chồi trong căn phòng ấm áp. Đồng tâm kết trói buộc, hoa sen tịnh đế nở rộ.
Ánh mi tô điểm ngời sáng, ánh mắt động phòng xuân. Người trước giường như ngọc, lời bên gối như hoa.
Múa điệu vũ đoàn tụ, tình phu thê son sắt. Chim uyên ương liền cánh, chim loan phượng cùng ngủ say.
Gió phất cánh hoa bay, rơi vào mộng người tình, khắp phòng đầy hương thơm.
[Baidu]
(Mình chỉ tạm dịch, có thể sẽ không sát hoặc sai so với bản gốc – Nhi)
Màn lụa đỏ buông xuống một nửa, ánh trăng trong ngần như hoa lê.
Sư Anh ôm nàng thật chặt, không khỏi nhớ tới trước kia ở bãi biển từng nhìn thấy điệu múa khoan khoái của nàng. Y phục Tô Mặc màu hồng nhạt mê người. Nàng chân trần, ngón chân tuyết trắng trong suốt lộ mắt cá chân ra bên ngoài, vũ đạo như tinh linh, dưới ánh trăng càng thêm rung động, so với đêm đó thì hôm nay nàng không khác gì mấy.
Giờ khắc này, nàng rốt cục thuộc về hắn, rốt cuộc trở thành nữ nhân của hắn.
Hắn không khỏi mê muội thật sâu, hai người nhẹ dây dưa như bông, bay lượn không tiếng động.
Lạnh sao? Hình như có chút lạnh! Nóng sao? Tình nghĩa nồng đậm như lửa.
Tình duyên hai đời, hôm nay không uổng!
Hắn cúi đầu hôn lên xương bướm và sống lưng nàng, cảm giác hơi lạnh. Tô Mặc không nhịn được khép mắt lại, nhẹ nhàng run rẩy.
Nàng nhẹ nằm trên giường, mặc y phục rộng thùng thình của hắn, hai chân thon dài trong suốt thanh tú khép lại, như ẩn như hiện dưới lớp y phục, như đã hóa thành một vũng nước mềm mại.
Sư Anh chớp chớp mắt, cúi đầu hỏi: "Thích không?"
"Thích." Sắc mặt Tô mặc ửng hồng, chỉ khẽ gật đầu, tựa đầu vào lồng ngực hắn.
Tay hắn vuốt ve tóc nàng, lại nhẹ nhàng nói bên tai nàng, "Mặc Nhi, ở trong này thời gian không nhiều lắm, sau khi rời khỏi đây không biết khi nào mới lại có thể , cho nên mỗi đêm nàng đều phải thỏa mãn ta."
Tô Mặc ngước mắt, đỉnh đầu là màn xuyến Lưu Tô đỏ, nàng nhấp mím môi, nhẹ nhàng lên tiếng, nghe thế nào đều đầy vẻ ướt át, lười biếng.
Sư Anh bỗng nhiên cúi đầu nói: "Mặc Nhi, nàng chịu khổ rồi, ta bị nhốt, nếu bóng của ta biến mất, như vậy ta cần một năm mới có thể tạo ra một cái bóng khác. Cho nên ta không ra được, kiếp trước chúng ta đã bỏ lỡ nhau như vậy sao!"
Tô Mặc nghe suy đoán của hắn, đột nhiên hỏi: "Chàng từ đâu đến, có phải đã cưới vợ hay không? Có thể đã có con hay không? "
"Trong lòng A Anh chỉ có Mặc Nhi, không có khả năng thích nữ nhân khác."
"A Anh." Khi đó Tô Mặc cảm giác vô cùng tuyệt vọng… Tuyệt vọng… Lại tuyệt vọng…
"Mặc Nhi, thật xin lỗi." Hắn lại nói.
"A Anh, hiện giờ ta… xin lỗi chàng!" Nàng nhớ tới bảy khế ước.
"Ngoan, không có việc gì." Sư Anh vỗ nhẹ nàng, khóe miệng hiện ý cười thản nhiên, sâu thẳm trong con ngươi đen vô cùng bình tĩnh, lại lơ đãng mang chút ý lạnh.
Bỗng nhiên, bên ngoài lại truyền đến âm thanh kết giới bị phá hư, một tiếng tiếp một tiếng. Đồng tử Tô Mặc co lại, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, "A Anh, hiện tại nhất định chàng mệt chết rồi, ta đi đối phó những người đó."
Sư Anh gật đầu, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng trong thân thể hắn lại cảm thấy huyền diệu, giống như đang ở kết anh, nếu hắn không có đoán sai, hắn có lẽ đã đạt tới Nguyên Anh kỳ rồi.
Không hổ là thân thuần âm!
*
Thiên Không thành, trong nhà lao.
Tên khuôn mặt tuấn mĩ phong thần của nam tử áo tím lúc này đang mang vẻ trầm ngâm, ánh mắt đảo qua ván cờ, lại nhìn Sư Anh liếc mắt một cái, "Sư đệ, đường cờ của ngươi rất loạn, đây là ngươi cố ý muốn thua ta ván này?”
Sư Anh cười yếu ớt như có như không, cũng không ngồi đoan chính như ngày thường mà lười nhác đưa tay chống cằm, cúi đầu nói: "Có lẽ đã lâu không đánh cờ, hôm nay không thể nhập tâm đấy. "
Nam tử áo tím cười lạnh, "Ngươi chưa bao giờ tùy tiện thua trong tay người khác, lần này thật ra khiến ta cảm thấy kỳ quái !"
"Còn chưa hạ xong, vì sao sư huynh kết luận như vậy?" Sư Anh trầm ngâm chốc lát.
Nhưng mà, mỗi lần lúc hắn đặt quân cờ đều có vẻ không yên lòng, thậm chí vẻ mặt còn biến ảo quỷ dị, cứ như đang hưởng thụ cái gì, điều này làm nam tử áo tím cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Hắn lại để xuống quân đen, lần nữa ăn hết hai quân trắng của Sư Anh, lại đánh, lại ăn, liên tục ăn.
Cuối cùng, cả bàn cờ chỉ còn lại mấy quân trắng linh linh, không được việc gì, đại cục đã định.
"Ngươi thua." Nam tử áo tím khép tay áo, ánh mắt bễ nghễ.
"Ta không thua." Bỗng nhiên môi Sư Anh vẽ ra một đường," Sư huynh đã từng nói, ván cờ cũng không giới hạn trong một bàn cờ, mà là ở vũ đài lớn hơn, cho dù là toàn bộ thiên hạ. "
"Không sai." Nam tử áo tím nói.
"Cho nên lần này ta thắng." Nói xong cả người Sư Anh toát đầy khí thế sắc bén, chỉ một thoáng đã trở thành Nguyên Anh kỳ.
Nam tử áo tím nhíu mày, không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Vừa muốn nhúc nhích nhưng chỉ trong nháy mắt lại phát hiện mấy quân cờ xung quanh bị Sư Anh bày trận pháp nho nhỏ, tạm thời giam chặt tay chân của hắn.
Sư Anh tung người nhảy ra, phá hư tất cả mặt tường và kết giới bên ngoài, chỉ một thoáng đã biến mất khỏi nhà tù Thiên Không thành.
Trói buộc đối phương một lát, hắn cũng đã rời khỏi đây.
Nam tử áo tím nhíu mày, lúc này hắn đã hoàn toàn phá hủy trận pháp của Sư Anh, hừ lạnh một tiếng nói: "Người này quả nhiên là họa lớn.
Tác giả :
Hồng Trần Huyễn