Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
Chương 110: Tình duyên hai thế
Yêu giới độc một màu trắng xóa, hai mặt trăng giống hệt nhau treo cao trên bầu trời đêm.
Một hồ nước lớn đã bị đóng băng hoàn toàn, xa xa có hơn mười ngọn núi nhấp nhô liên tiếp nhau.
Từ xa nhìn lại, mỗi ngọn núi giống như một dị thú mang hình thái khác nhau, khi đêm xuống thì có thể nghe thấy một vài âm thanh dị thú gầm rú. Nếu là người có thần thức cường đại thì sẽ loáng thoáng nhìn thấy vài con thú kì lạ ngửa đầu lên hai mặt trăng hú vang trên đỉnh núi.
Giữa mấy ngọn núi có nhiều dòng suối và khe sâu, nghe nói chỗ này sản sinh rất nhiều linh thạch, nằm dày đặc ở hai bên vách đá của khe sâu. Ở Nhân giới linh thạch có giá trị xa xỉ nhưng ở Yêu giới thì lại là loại khoáng thạch bình thường, tùy ý cũng có thể đến thu thập nhưng không người nào dám đi đến ngọn núi đó. Khai thác linh thạch phải mạo hiểm, không chừng còn phải đối mặt với nhiều dị thú đang kiếm ăn, đến lúc đó chỉ sợ là chết không có chỗ chôn.
Trước mắt, khu rừng thông trong Yêu giới là nơi yên tĩnh và an toàn, một đoàn tu sĩ đã đi đến đây
Nam tử áo lam nhìn thấy ánh lửa ở phía trước liền dẫn mọi người đi, giương giọng nói: “Chư vị tu sĩ trong rừng, chúng ta là người Lam gia vừa mới đến Yêu giới.”
“Các vị trong rừng, chúng ta là người Bạch gia.”
“Chúng ta vừa tới, rất nhiều chuyện không nắm rõ, các vị có thể cho chúng ta biết một ít tình hình vùng này được không?”
“Đừng ầm ĩ, chúng ta đã nghe được.” Bên trong rốt cuộc truyền ra âm thanh.
Ở lều trại phía trước, một thiếu niên mặc trường bào Mặc Môn nhàn nhã ngồi nướng cá vừa đi săn được.
Hắn lười nhác nhìn về phía mọi người, ánh lửa bập bùng, hắn tùy ý nhìn thoáng qua đám người mới tới, hơi ngẩng cằm nói: “Ta tên là Diệp Tranh, là đệ tử Mặc Môn, cánh rừng này đã bị Mặc Môn chúng ta chiếm, các người nên lập tức rời đi đi.”
Các gia tộc tu chân ánh mắt nhất thời đều đông cứng lại, Mặc Môn chẳng qua chỉ là môn phái nhỏ nhưng lại kiêu căng như thế?
Thực lực Mặc Môn có thể nói là ngang ngửa với bọn họ, cũng không có tính uy hiếp gì cho nên mọi người có chút không phục.
Yêu giới tuy không lớn nhưng lại nguy hiểm trùng trùng.
Dọc đường đến đây, bọn họ nhìn thấy rất nhiều thi thể người Hạ gia nên mới tránh được hiểm cảnh. Cho đến khi gặp người Mặc Môn trong đây, lại không ngờ địa phương nhìn an toàn này cư nhiên lại bị Mặc Môn chiếm. Tuy rằng xét thứ tự trước sau nhưng trong lòng bọn họ thấy thái độ đối phương không nên như thế.
Một người Lam gia lập tức tiến lên làm quen cười nói: “Diệp Tranh huynh, thời điểm loạn thế này, muốn phát tài thì mọi người phải cùng nhau đoàn kết, không phân biệt bên này hay bên kia. Chúng ta cảm thấy nơi này rất rộng rãi, hẳn là có thể lưu lại nhiều người, các hạ cần gì phải xa cách như thế.”
Mắt Diệp Tranh vẫn luôn khép hờ, thái độ không chút để ý: “Các người có thể tá túc, nhưng đừng vọng tưởng là được ở lại đây. Hôm nay sắc trời đã tối, khi trời vừa sáng các ngươi phải rời đi ngay, chúng ta không thích quá thân cận với các môn phái khác.”
Thấy giọng điệu của đối phương như đang bố thí, chúng tu sĩ gia tộc khác vô cùng bất mãn với thái độ cuồng ngạo của Diệp Tranh
Có người thậm chí muốn tiến lên giận dữ mắng vài câu, nhưng lại bị những tu sĩ lòng dạ thâm sâu kéo tay lại. Họ vội vàng gật đầu với Diệp Tranh, tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi bọn họ lưu lại, rất nhiều nam tử đưa mắt nhìn về phía Diệp Song Song.
Những tu sĩ này tuy rằng lòng không nặng nữ sắc, nhưng không có nghĩa là thật sự không gần nữ sắc. Mỗi người nhìn đến Diệp Song Song đều muốn lôi kéo làm quen, có người cao giọng kể truyện tiếu lâm, có người tươi cười như ánh mặt trời, đàm luận những điều hiểu biết dọc đường, muốn hấp dẫn sự chú ý của nữ tử.
Lông mày Diệp Tranh lập tức nhướng thẳng lên, tay vung một cái, một đám nam tử Mặc Môn vây quanh bên cạnh Diệp Song Song.
Mọi người ngồi bên cạnh đống lửa không chút phật lòng, cười thảo luận kế hoạch kế tiếp, cùng bàn bạc làm như thế nào để khai thác tinh thạch, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Mặc Môn, thấp giọng trao đổi hai câu.
Một gã nam tử Lam gia còn chủ trương , cố ý mời một đệ tử Mặc Môn uống rượu, thuận tiện tìm hiểu một ít tình hình, hắn lên tiếng hỏi: “Vị huynh đệ này, nhìn ngươi tướng mạo tuấn tú, phong thái hiên ngang, nhất định là nhân tài kiệt xuất trong Mặc Môn. Chúng ta mới đến rất nhiều chuyện không rõ ràng, xin hỏi những thi thể Hạ gia này rốt cuộc là làm sao?”
Đệ tử Mặc Môn này chưa bao giờ được người môn phái khác khen tặng, lập tức cười nói: “Lần này chúng ta bị Hạ gia thầm tính kế, đối phương ngụy trang thành tu sĩ cướp bóc, thậm chí muốn chúng ta dò đường cho chúng. Sau lại bị một thiếu niên lang Mặc Môn phát hiện trước tiên, thiếu niên này buộc Hạ gia tiến vào đây trước, để bọn họ đi trước dò đường cho nên đám người Hạ gia mới chết thảm như thế.”
Tên còn lại nói: “Đúng vậy! Nếu không chúng ta nhất định là lành ít dữ nhiề rồi, người chết chỉ sợ không phải Hạ gia mà là chúng ta.”
Người Lam gia kia lập tức hút một ngụm khí lạnh nói: “Chậc chậc, các ngươi thật sự là vận khí tốt, bất quá thiếu niên Mặc Môn kia cũng thật to gan. Đám người các ngươi thấy nhất định là quân tiên phong của Hạ gia, chúng ta thấy còn có nhiều người Hạ gia ở ngay phía sau nữa, hơn nữa lần này người Hạ gia tới rất đông, có lẽ đã muốn dốc toàn bộ lực lượng, các ngươi đắc tội không nổi đâu.”
Người Bạch gia cũng cố ý xúi giục nói vài câu: “Đúng vậy! Chỉ sợ nếu các ngươi không giao tên đầu sỏ ra đây, đến lúc đó người Hạ gia khẳng định không buông tha các ngươi. Người ta lần này có chuẩn bị mà đến, sau lưng còn có chỗ dựa là Tinh Vân tông, Mặc Môn các ngươi chẳng qua chỉ là môn phái hạng ba nho nhỏ, đối phó với những người các ngươi, người Hạ gia khẳng định sẽ không bỏ qua.”
Bọn họ liếc mắt ra hiệu với nhau, liên tục uy hiếp đe dọa, muốn giáo huấn đám người Mặc Môn này một chút.
Đệ tử Mặc Môn kia quả nhiên trúng kế, lập tức lo lắng nói: “Thiếu niên kia kỳ thật không ở cùng chúng ta, đầu óc hắn khẳng định có vấn đề, luôn đi một mình, cho nên chớ nói chúng ta đi cùng nhau.”
Một thiếu niên Mặc Môn khác cũng lập tức ho khan hai tiếng nói: “Đúng vậy! Hắn và chúng ta một chút quan hệ đều không có, thiếu niên kia đắc tội Hạ gia, đến lúc đó liên lụy đến chúng ta, chúng ta chẳng phải là vô tội sao?”
Có người đề nghị: “Không bằng mưu tính bắt hắn lại giao cho Hạ gia đi.”
“Không sai, có thể bảo vệ thân mình. Hy sinh một người, cứu mọi người, chết một so với chết cả đám thì tốt hơn.”
“Các người ở đó nói bậy bạ gì đó?” Bỗng nhiên Diệp Song Song hung hăng ném ra mặt đất một đốm lửa, vẽ một tuyến lửa trên không trung, hung hăng đánh vào ngực đệ tử Mặc Môn kia, “Nếu chết cũng là ngươi đi chết.”
Người nọ bị đánh lập tức nôn ra máu, hoảng sợ không dám lên tiếng.
Diệp Song Song mắt chứa sát ý, thanh âm lãnh liệt: “Các ngươi đều là người Mặc Môn, không cần phân biệt lẫn nhau. Người ta đã cứu chúng ta, các ngươi lại còn ở đây nói bậy, thậm chí làm chuyện không biết xấu hổ sau lưng, các ngươi đừng vô sỉ như vậy được không? Thật là mất mặt!” Nói xong Diệp Song Song bỗng nhiên đứng thẳng, trừng mắt lạnh với nhóm tu sĩ kia nói: “Chúng ta thu nhận giúp đỡ các ngươi không phải cho các ngươi vào đây xuyên tạc! Về sau đừng tùy tiện nói bậy. Không bằng các ngươi hiện tại liền cút đi.”
Chúng thiếu niên Mặc Môn không dám rên một tiếng, mặt đỏ bừng, trong lòng vô cùng chột dạ.
Diệp Tranh nhìn Diệp Song Song trước giờ không tranh sự đời nhưng hôm nay lại đột nhiên gay gắt như vậy, hắn không khỏi cười khẽ.
Hắn lập tức đứng lên, lạnh lùng nói: “Chư vị vẫn nên cút đi! Nơi này không chào đón các ngươi.”
Người Lam gia cũng đứng lên, cả giận nói: “Chúng ta chỉ có ý tốt, các ngươi không cảm kích thì thôi vậy!”
Người Bạch gia khinh thường: “Phải đó! Người Hạ gia sẽ đến rất nhanh, chúng ta còn nhìn thấy người Hạ gia nửa chết nửa sống lúc này, chỉ sợ khi bọn họ đến, các ngươi đều khó thoát khỏi cái chết.”
“Xem kìa, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo có mặt, người Hạ gia đến rồi!”
Mọi người nhìn sang, thấy từ xa có một đám người đông nghịt, cờ xí của Hạ gia xuất hiện. Đám người đã bao vây bọn họ lại, chúng tu sĩ thấy đội hình này thì hít sâu: “Đó là người Hạ gia sao? Đối phương quả nhiên ra tay rồi.”
Diệp Tranh lại lạnh lùng nói: “Là người Hạ gia, hơn nữa còn mang đến hơn năm trăm người.”
Những người khác kêu lên: “Sao lại nhiều vậy?”
Tu sĩ cũng không phải người phàm, gia tộc bình thường không thế lực thì không thể có được quân đội tu sĩ như vậy. Thế lực của Hạ gia rất làm người ta kinh hãi.
“Những người trong rừng nghe đây, lần này Hạ gia tới lấy lại công đạo, hành động của các ngươi chúng ta đã thấy rõ ràng. Mặc Môn phải đền mạng cho người Hạ gia, còn phải giao cả tiểu nhi Tô gia ra nữa.”
Người Lam gia và Bạch gia lập tức cười: “Thật tốt, lần này các ngươi gặp chuyện xấu rồi.”
*
Bóng đêm yên tĩnh, hai mặt trăng treo cao trên bầu trời.
Bên ngoài náo loạn như nước sôi lửa bỏng, nhưng Anh Mặc tiểu trúc trong trận pháp lại có một cảnh tượng khác.
Hiện tại, tình ý yến uyển, nùng tình mật ý. Mỹ nam áo trắng nhanh nhẹn bước lên lầu hai, trong tay ôm một “thiếu niên” mĩ lệ mặc áo đen.
Hắn đặt nàng lên giường, khóe môi đượm hương trà bất giác vẽ ra một độ cong hoàn mỹ. Hắn không nhanh không chậm đứng sau bình phong, đó là một bình phong kim loại chạm khắc hoa văn, có thể xuyên thấu qua hoa văn chạm rỗng, có thể trông thấy nhất cử nhất động của Sư Anh . Động tác của hắn so với ngày thường mặc dù không nhanh bao nhiêu, nhưng cũng được gọi là mây bay nước chảy lưu loát sinh động.
Rất nhanh trên bình phong đã mắc một cái đai lưng hoa văn lộng lẫy màu tuyết trắng, còn có một kiện ngoại sam hoa văn hình mây.
Tô Mặc vô cùng xinh đẹp nằm ở đó, không hợp với tư thái của nàng là hai gò má ửng đỏ, đôi mắt ướt át.
Nàng có chút khẩn trương, không ngờ Sư Anh lại khẩn cấp như vậy, thậm chí còn hoãn lại khế ước, thật sự khiến nàng nghẹn họng nhìn trân trối. Sư Anh tao nhã, khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết kiếp trước vẫn là nam nhân trước mắt này sao?
Nhưng trong lòng của nàng cũng có một ít vui sướng, nhu thuận, có chút phức tạp và mâu thuẫn.
Gió Yêu giới thổi qua, Tô Mặc đồng thời hít vào một hơi thật sâu.
“Mặc Nhi, nhìn ánh mắt của nàng tựa hồ rất bất mãn với vi phu.” Sư Anh chợt mỉm cười nhìn về phía Tô Mặc, ánh mắt mang ít thích thú buồn cười.
Không nói đến hài lòng hay không, Tô Mặc cảm thấy mình rất hốt hoảng, tựa như đang ở trong mộng chưa tỉnh lại.
Lúc này Sư Anh đã đi ra, bên ngoài mặc áo khoác trung y lụa mỏng màu xanh ngọc như khói, bên trong không mặc gì. Thân thể hắn không giống như bề ngoài thanh tú nho nhã mà thon dài, cân xứng rắn chắc, đường cong hoàn mỹ.
Nhìn ánh mắt đối phương, giống như tâm tình đều thanh khiết ôn hòa nhưng dáng người lại rất hoàn mỹ, làm người ta không thể chuyển nổi mắt.
Một hồi lâu, Tô Mặc mới dời mắt khỏi ngực hắn, chậm rãi khôi phục lại tinh thần, gương mặt có chút hồng.
“Mặc Nhi không quen như vậy?” Sư Anh đột nhiên hỏi.
“Không sao, chỉ là… quá đột ngột!”
Trung y Sư Anh mặc vẫn rất ôn nhã, hắn tiến lên trước, ngồi cạnh Tô Mặc, lông mi dày rậm đen nhánh như quạt lông nhẹ nhàng nhếch lên, ánh mắt mang vẻ nồng đậm tha thiết, quyến luyến, yên lặng nhìn Tô Mặc. Khuôn mặt mỉm cười mê người, như đang nhìn bảo vật độc nhất có một không hai mất đi nay đã tìm lại được.
Sư Anh ôn nhu cười, vẫn ung dung như cũ, ánh mắt như cười như không, thân thiết nói: “Mặc Nhi đừng trách, ta thật sự là người tương tư hai kiếp, mong muốn mà không được cho nên tưởng niệm quá sâu.”
Nàng trong lòng khẽ động, hốc mắt có chút cay cay, ngẩng cằm lên: “Đúng vậy! Tưởng niệm quá sâu.”
Đột nhiên, hơi thở ấm áp phảng phất trước mặt, hắn tao nhã khẽ hôn ở mi tâm nữ tử, như hoa rơi không tiếng động.
Sau một lúc lâu, hắn mới ôn nhu nói: “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu. Mặc Nhi, kiếp trước ta đối với nàng chính là cầu mà không được, vẫn luôn tiếc nuối, hối hận cả đời. Đời người có nhiều điều vô thường chưa biết, chỉ sợ trong nháy mắt bỏ mất dịp may, lòng ta có một chút sợ hãi như vậy…”
Lời của hắn như gió mát ôn nhu thổi vào, lòng Tô Mặc không ngừng run lên, khuôn mặt của nàng dần hiện ra nhu tình nhẹ nhàng.
Hắn nhìn chăm chú vào mắt nàng, đưa tay khẽ vuốt qua lưng nàng, nghiêm túc nói: “Mặc Nhi, đêm nay không phải ta không coi trọng khế ước, nhưng ta có kỳ ngộ trăm năm khó cầu.”
Yêu giới tuy là không phải nhân giới, không có mùa hè kéo dài, cảnh vật không hề biến đổi nhưng có thể thỏa mãn tâm nguyện của hắn.
Cơ hội này đặc biệt hiếm có, hắn biết trăm năm chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ không biết còn phải đợi đến lúc nào?
“Ta hiểu.” Tô Mặc gật đầu, tâm tình của hắn nàng có thể hiểu được.
“Đáng tiếc có một số việc nàng còn không biết, bắt đầu từ giờ phút này ta sẽ thẳng thắn với nàng.” Sư Anh bên môi vẫn ôn nhu cười.
Hắn bỗng nhiên vươn tay lấy ra năm viên dạ minh châu, xếp trên giường, trong phòng sáng trưng. Thậm chí ngay cả một sợi tóc của hắn cũng có thể xem được rõ ràng, khuôn mặt tuấn tú từng chút một hiện rõ.
Tô Mặc chăm chú nhìn, bắt đầu cảm thấy khó thích ứng, ánh sáng này cũng quá mạnh rồi! Nàng nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn có ham mê khuê phòng đặc thù gì sao?
Sư Anh ngồi nghiêng về phía nàng, cúi đầu hôn môi và tóc mai nàng, ánh mắt mê ly mê hoặc người, cực ôn nhu: “Mặc Nhi, nàng cẩn thận chạm vào cơ thể của ta, nhìn kỹ thân thể ta đi.” Sư Anh đã không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng liền khiến mọi người kinh ngạc.
Trong đầu Tô Mặc ong một tiếng, sắc mặt biến đổi, đôi mắt xinh đẹp trừng hắn. Không ngờ Sư Anh lại nói ra lời như thế, hành động to gan đến thế. Nàng làm sao có thể không biết xấu hổ quan sát hắn gần như vậy chứ, người này đúng là không thể xem bề ngoài được mà! Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm nàng đều không chủ động như vậy.
Nhìn bộ dạng nàng ngẩn ngơ, Sư Anh lập tức “phì” một tiếng cười khẽ, “Mặc Nhi, nàng nghĩ ngợi lung tung gì vậy?”
Tô Mặc trừng mắt nhìn hắn, rõ ràng lời nói của hắn khiến nàng không tự chủ được suy nghĩ lung tung.
“Nàng nhìn kỹ xem ta có chỗ nào khác lạ?” Sư Anh khóe miệng hơi nhếch lên, hỏi tiếp.
“Được, ta đây liền nhìn một chút.” Tô Mặc không khỏi trừng mắt liếc hắn một cái nhưng trong lòng cười tự giễu, mỉm cười xinh đẹp.
Dưới ánh sáng của dạ minh châu trên giường, lúc này Tô Mặc mới nhìn rõ.
“Chàng…” Trong lòng Tô Mặc không khỏi cả kinh.
Nam tử trước mắt này không có bóng.
Nhớ lại kiếp trước, thời điểm nàng và hắn ở cùng nhau vào ban đêm, trong phòng không có nhiều ánh đèn, mà phòng luyện khí cũng tối đen như mực, đeo mặt nạ Hồ Điệp là để thấy rõ ràng thiết bị luyện chế, không có ai để ý đến bóng của đối phương.
“Mặc Nhi, nàng hẳn đã hiểu được? Đứng ở đây cũng không phải toàn bộ cơ thể cơ thể máu thịt của ta, ta chỉ là một cái bóng mà thôi.” Sư Anh tình cảm ngồi bên cạnh Tô Mặc, thong thả như bản thân đang ở nơi có cảnh trí hoa lệ. Tóc hắn thả sau lưng, tăng thêm một phần phong vẫn mỹ lệ như thơ như họa, làm người ta không thể dời mắt. Hắn đưa tay ôn nhu vỗ về khuôn mặt như da thịt mềm mại của nàng.
“Ta không rõ sao lại thế này?” Tô Mặc kinh ngạc nhìn hắn.
Nàng đưa tay ra, cảm giác được bàn tay chạm vào da thịt mềm mại có độ ấm, rõ ràng là thật.
Nàng không tưởng tượng được hắn chỉ là một cái bóng, điều này dù thế nào nàng cũng không nghĩ đến.
Nghĩ đến kiếp trước hắn chưa bao giờ chạm vào nàng, nghĩ đến hai người lúc đó luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, chẳng lẽ đều bởi vì hắn là một cái bóng?
“Việc này nói ra rất dài dòng, Mặc Nhi nàng không cần để ý.” Sư Anh từ từ đưa tay, gỡ trâm gài tóc sau đầu nàng xuống, một đầu tóc dài đen nhánh như thác nước nhất thời liền đổ xuống, từng sợi như tơ tằm mềm mại tung bay ở sau người.
“Ta từ từ nghe.” Tô Mặc nháy đôi mắt mê hoặc người, trừng mắt nhìn hắn chăm chú.
Ánh mắt nàng yêu mị, chăm chú nhìn hắn, tâm tình có chút phức tạp.
Không ngờ hai kiếp đến nay, hắn lại giấu diếm nàng lâu như vậy?
Sư Anh nhìn Tô Mặc, ánh mắt thâm thúy trở nên ôn nhu, bình tĩnh nhìn Tô Mặc, nói tiếp: “Năm đó ta từng làm đệ tử của một vị danh sư, người này rất lợi hại, mỗi đệ tử chỉ lĩnh hội được một phần năng lực của ông, cơ quan thuật của Anh là một trong số đó.”
“Về sau thế nào?”
“Sau đó, ngày ông bị bệnh nặng, truyền thụ cho mỗi mình ta tuyệt kỹ nguyệt ảnh thuật, tuyệt kỹ này vẫn chưa truyền cho người ngoài, nó có thể giúp ta tách bản thể và cái bóng ra trong vòng một năm. Sau đó bóng dáng cũng có thể mang huyết nhục, nhìn qua không có gì khác biệt với bản thể, làm việc cũng không khác gì người bình thường, chỉ là cần ta sử dụng thần thức khống chế hai thân thể mà thôi.”
“Thế gian quả nhiên có nhiều dị sĩ tài ba.” Tô Mặc không nhịn được nhẹ nhàng cảm thán.
“Đáng tiếc thuật này cũng có chỗ khiếm khuyết, bản thể và bóng dáng không thể tách nhau quá lâu. Chỉ tiếc là ta đã tách từ rất lâu rồi, thực lực của ta chỉ còn một nửa so với ngày thường, hơn nữa trên nhiều khía cạnh cũng không bằng người thường.”
Một hồ nước lớn đã bị đóng băng hoàn toàn, xa xa có hơn mười ngọn núi nhấp nhô liên tiếp nhau.
Từ xa nhìn lại, mỗi ngọn núi giống như một dị thú mang hình thái khác nhau, khi đêm xuống thì có thể nghe thấy một vài âm thanh dị thú gầm rú. Nếu là người có thần thức cường đại thì sẽ loáng thoáng nhìn thấy vài con thú kì lạ ngửa đầu lên hai mặt trăng hú vang trên đỉnh núi.
Giữa mấy ngọn núi có nhiều dòng suối và khe sâu, nghe nói chỗ này sản sinh rất nhiều linh thạch, nằm dày đặc ở hai bên vách đá của khe sâu. Ở Nhân giới linh thạch có giá trị xa xỉ nhưng ở Yêu giới thì lại là loại khoáng thạch bình thường, tùy ý cũng có thể đến thu thập nhưng không người nào dám đi đến ngọn núi đó. Khai thác linh thạch phải mạo hiểm, không chừng còn phải đối mặt với nhiều dị thú đang kiếm ăn, đến lúc đó chỉ sợ là chết không có chỗ chôn.
Trước mắt, khu rừng thông trong Yêu giới là nơi yên tĩnh và an toàn, một đoàn tu sĩ đã đi đến đây
Nam tử áo lam nhìn thấy ánh lửa ở phía trước liền dẫn mọi người đi, giương giọng nói: “Chư vị tu sĩ trong rừng, chúng ta là người Lam gia vừa mới đến Yêu giới.”
“Các vị trong rừng, chúng ta là người Bạch gia.”
“Chúng ta vừa tới, rất nhiều chuyện không nắm rõ, các vị có thể cho chúng ta biết một ít tình hình vùng này được không?”
“Đừng ầm ĩ, chúng ta đã nghe được.” Bên trong rốt cuộc truyền ra âm thanh.
Ở lều trại phía trước, một thiếu niên mặc trường bào Mặc Môn nhàn nhã ngồi nướng cá vừa đi săn được.
Hắn lười nhác nhìn về phía mọi người, ánh lửa bập bùng, hắn tùy ý nhìn thoáng qua đám người mới tới, hơi ngẩng cằm nói: “Ta tên là Diệp Tranh, là đệ tử Mặc Môn, cánh rừng này đã bị Mặc Môn chúng ta chiếm, các người nên lập tức rời đi đi.”
Các gia tộc tu chân ánh mắt nhất thời đều đông cứng lại, Mặc Môn chẳng qua chỉ là môn phái nhỏ nhưng lại kiêu căng như thế?
Thực lực Mặc Môn có thể nói là ngang ngửa với bọn họ, cũng không có tính uy hiếp gì cho nên mọi người có chút không phục.
Yêu giới tuy không lớn nhưng lại nguy hiểm trùng trùng.
Dọc đường đến đây, bọn họ nhìn thấy rất nhiều thi thể người Hạ gia nên mới tránh được hiểm cảnh. Cho đến khi gặp người Mặc Môn trong đây, lại không ngờ địa phương nhìn an toàn này cư nhiên lại bị Mặc Môn chiếm. Tuy rằng xét thứ tự trước sau nhưng trong lòng bọn họ thấy thái độ đối phương không nên như thế.
Một người Lam gia lập tức tiến lên làm quen cười nói: “Diệp Tranh huynh, thời điểm loạn thế này, muốn phát tài thì mọi người phải cùng nhau đoàn kết, không phân biệt bên này hay bên kia. Chúng ta cảm thấy nơi này rất rộng rãi, hẳn là có thể lưu lại nhiều người, các hạ cần gì phải xa cách như thế.”
Mắt Diệp Tranh vẫn luôn khép hờ, thái độ không chút để ý: “Các người có thể tá túc, nhưng đừng vọng tưởng là được ở lại đây. Hôm nay sắc trời đã tối, khi trời vừa sáng các ngươi phải rời đi ngay, chúng ta không thích quá thân cận với các môn phái khác.”
Thấy giọng điệu của đối phương như đang bố thí, chúng tu sĩ gia tộc khác vô cùng bất mãn với thái độ cuồng ngạo của Diệp Tranh
Có người thậm chí muốn tiến lên giận dữ mắng vài câu, nhưng lại bị những tu sĩ lòng dạ thâm sâu kéo tay lại. Họ vội vàng gật đầu với Diệp Tranh, tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi bọn họ lưu lại, rất nhiều nam tử đưa mắt nhìn về phía Diệp Song Song.
Những tu sĩ này tuy rằng lòng không nặng nữ sắc, nhưng không có nghĩa là thật sự không gần nữ sắc. Mỗi người nhìn đến Diệp Song Song đều muốn lôi kéo làm quen, có người cao giọng kể truyện tiếu lâm, có người tươi cười như ánh mặt trời, đàm luận những điều hiểu biết dọc đường, muốn hấp dẫn sự chú ý của nữ tử.
Lông mày Diệp Tranh lập tức nhướng thẳng lên, tay vung một cái, một đám nam tử Mặc Môn vây quanh bên cạnh Diệp Song Song.
Mọi người ngồi bên cạnh đống lửa không chút phật lòng, cười thảo luận kế hoạch kế tiếp, cùng bàn bạc làm như thế nào để khai thác tinh thạch, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Mặc Môn, thấp giọng trao đổi hai câu.
Một gã nam tử Lam gia còn chủ trương , cố ý mời một đệ tử Mặc Môn uống rượu, thuận tiện tìm hiểu một ít tình hình, hắn lên tiếng hỏi: “Vị huynh đệ này, nhìn ngươi tướng mạo tuấn tú, phong thái hiên ngang, nhất định là nhân tài kiệt xuất trong Mặc Môn. Chúng ta mới đến rất nhiều chuyện không rõ ràng, xin hỏi những thi thể Hạ gia này rốt cuộc là làm sao?”
Đệ tử Mặc Môn này chưa bao giờ được người môn phái khác khen tặng, lập tức cười nói: “Lần này chúng ta bị Hạ gia thầm tính kế, đối phương ngụy trang thành tu sĩ cướp bóc, thậm chí muốn chúng ta dò đường cho chúng. Sau lại bị một thiếu niên lang Mặc Môn phát hiện trước tiên, thiếu niên này buộc Hạ gia tiến vào đây trước, để bọn họ đi trước dò đường cho nên đám người Hạ gia mới chết thảm như thế.”
Tên còn lại nói: “Đúng vậy! Nếu không chúng ta nhất định là lành ít dữ nhiề rồi, người chết chỉ sợ không phải Hạ gia mà là chúng ta.”
Người Lam gia kia lập tức hút một ngụm khí lạnh nói: “Chậc chậc, các ngươi thật sự là vận khí tốt, bất quá thiếu niên Mặc Môn kia cũng thật to gan. Đám người các ngươi thấy nhất định là quân tiên phong của Hạ gia, chúng ta thấy còn có nhiều người Hạ gia ở ngay phía sau nữa, hơn nữa lần này người Hạ gia tới rất đông, có lẽ đã muốn dốc toàn bộ lực lượng, các ngươi đắc tội không nổi đâu.”
Người Bạch gia cũng cố ý xúi giục nói vài câu: “Đúng vậy! Chỉ sợ nếu các ngươi không giao tên đầu sỏ ra đây, đến lúc đó người Hạ gia khẳng định không buông tha các ngươi. Người ta lần này có chuẩn bị mà đến, sau lưng còn có chỗ dựa là Tinh Vân tông, Mặc Môn các ngươi chẳng qua chỉ là môn phái hạng ba nho nhỏ, đối phó với những người các ngươi, người Hạ gia khẳng định sẽ không bỏ qua.”
Bọn họ liếc mắt ra hiệu với nhau, liên tục uy hiếp đe dọa, muốn giáo huấn đám người Mặc Môn này một chút.
Đệ tử Mặc Môn kia quả nhiên trúng kế, lập tức lo lắng nói: “Thiếu niên kia kỳ thật không ở cùng chúng ta, đầu óc hắn khẳng định có vấn đề, luôn đi một mình, cho nên chớ nói chúng ta đi cùng nhau.”
Một thiếu niên Mặc Môn khác cũng lập tức ho khan hai tiếng nói: “Đúng vậy! Hắn và chúng ta một chút quan hệ đều không có, thiếu niên kia đắc tội Hạ gia, đến lúc đó liên lụy đến chúng ta, chúng ta chẳng phải là vô tội sao?”
Có người đề nghị: “Không bằng mưu tính bắt hắn lại giao cho Hạ gia đi.”
“Không sai, có thể bảo vệ thân mình. Hy sinh một người, cứu mọi người, chết một so với chết cả đám thì tốt hơn.”
“Các người ở đó nói bậy bạ gì đó?” Bỗng nhiên Diệp Song Song hung hăng ném ra mặt đất một đốm lửa, vẽ một tuyến lửa trên không trung, hung hăng đánh vào ngực đệ tử Mặc Môn kia, “Nếu chết cũng là ngươi đi chết.”
Người nọ bị đánh lập tức nôn ra máu, hoảng sợ không dám lên tiếng.
Diệp Song Song mắt chứa sát ý, thanh âm lãnh liệt: “Các ngươi đều là người Mặc Môn, không cần phân biệt lẫn nhau. Người ta đã cứu chúng ta, các ngươi lại còn ở đây nói bậy, thậm chí làm chuyện không biết xấu hổ sau lưng, các ngươi đừng vô sỉ như vậy được không? Thật là mất mặt!” Nói xong Diệp Song Song bỗng nhiên đứng thẳng, trừng mắt lạnh với nhóm tu sĩ kia nói: “Chúng ta thu nhận giúp đỡ các ngươi không phải cho các ngươi vào đây xuyên tạc! Về sau đừng tùy tiện nói bậy. Không bằng các ngươi hiện tại liền cút đi.”
Chúng thiếu niên Mặc Môn không dám rên một tiếng, mặt đỏ bừng, trong lòng vô cùng chột dạ.
Diệp Tranh nhìn Diệp Song Song trước giờ không tranh sự đời nhưng hôm nay lại đột nhiên gay gắt như vậy, hắn không khỏi cười khẽ.
Hắn lập tức đứng lên, lạnh lùng nói: “Chư vị vẫn nên cút đi! Nơi này không chào đón các ngươi.”
Người Lam gia cũng đứng lên, cả giận nói: “Chúng ta chỉ có ý tốt, các ngươi không cảm kích thì thôi vậy!”
Người Bạch gia khinh thường: “Phải đó! Người Hạ gia sẽ đến rất nhanh, chúng ta còn nhìn thấy người Hạ gia nửa chết nửa sống lúc này, chỉ sợ khi bọn họ đến, các ngươi đều khó thoát khỏi cái chết.”
“Xem kìa, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo có mặt, người Hạ gia đến rồi!”
Mọi người nhìn sang, thấy từ xa có một đám người đông nghịt, cờ xí của Hạ gia xuất hiện. Đám người đã bao vây bọn họ lại, chúng tu sĩ thấy đội hình này thì hít sâu: “Đó là người Hạ gia sao? Đối phương quả nhiên ra tay rồi.”
Diệp Tranh lại lạnh lùng nói: “Là người Hạ gia, hơn nữa còn mang đến hơn năm trăm người.”
Những người khác kêu lên: “Sao lại nhiều vậy?”
Tu sĩ cũng không phải người phàm, gia tộc bình thường không thế lực thì không thể có được quân đội tu sĩ như vậy. Thế lực của Hạ gia rất làm người ta kinh hãi.
“Những người trong rừng nghe đây, lần này Hạ gia tới lấy lại công đạo, hành động của các ngươi chúng ta đã thấy rõ ràng. Mặc Môn phải đền mạng cho người Hạ gia, còn phải giao cả tiểu nhi Tô gia ra nữa.”
Người Lam gia và Bạch gia lập tức cười: “Thật tốt, lần này các ngươi gặp chuyện xấu rồi.”
*
Bóng đêm yên tĩnh, hai mặt trăng treo cao trên bầu trời.
Bên ngoài náo loạn như nước sôi lửa bỏng, nhưng Anh Mặc tiểu trúc trong trận pháp lại có một cảnh tượng khác.
Hiện tại, tình ý yến uyển, nùng tình mật ý. Mỹ nam áo trắng nhanh nhẹn bước lên lầu hai, trong tay ôm một “thiếu niên” mĩ lệ mặc áo đen.
Hắn đặt nàng lên giường, khóe môi đượm hương trà bất giác vẽ ra một độ cong hoàn mỹ. Hắn không nhanh không chậm đứng sau bình phong, đó là một bình phong kim loại chạm khắc hoa văn, có thể xuyên thấu qua hoa văn chạm rỗng, có thể trông thấy nhất cử nhất động của Sư Anh . Động tác của hắn so với ngày thường mặc dù không nhanh bao nhiêu, nhưng cũng được gọi là mây bay nước chảy lưu loát sinh động.
Rất nhanh trên bình phong đã mắc một cái đai lưng hoa văn lộng lẫy màu tuyết trắng, còn có một kiện ngoại sam hoa văn hình mây.
Tô Mặc vô cùng xinh đẹp nằm ở đó, không hợp với tư thái của nàng là hai gò má ửng đỏ, đôi mắt ướt át.
Nàng có chút khẩn trương, không ngờ Sư Anh lại khẩn cấp như vậy, thậm chí còn hoãn lại khế ước, thật sự khiến nàng nghẹn họng nhìn trân trối. Sư Anh tao nhã, khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết kiếp trước vẫn là nam nhân trước mắt này sao?
Nhưng trong lòng của nàng cũng có một ít vui sướng, nhu thuận, có chút phức tạp và mâu thuẫn.
Gió Yêu giới thổi qua, Tô Mặc đồng thời hít vào một hơi thật sâu.
“Mặc Nhi, nhìn ánh mắt của nàng tựa hồ rất bất mãn với vi phu.” Sư Anh chợt mỉm cười nhìn về phía Tô Mặc, ánh mắt mang ít thích thú buồn cười.
Không nói đến hài lòng hay không, Tô Mặc cảm thấy mình rất hốt hoảng, tựa như đang ở trong mộng chưa tỉnh lại.
Lúc này Sư Anh đã đi ra, bên ngoài mặc áo khoác trung y lụa mỏng màu xanh ngọc như khói, bên trong không mặc gì. Thân thể hắn không giống như bề ngoài thanh tú nho nhã mà thon dài, cân xứng rắn chắc, đường cong hoàn mỹ.
Nhìn ánh mắt đối phương, giống như tâm tình đều thanh khiết ôn hòa nhưng dáng người lại rất hoàn mỹ, làm người ta không thể chuyển nổi mắt.
Một hồi lâu, Tô Mặc mới dời mắt khỏi ngực hắn, chậm rãi khôi phục lại tinh thần, gương mặt có chút hồng.
“Mặc Nhi không quen như vậy?” Sư Anh đột nhiên hỏi.
“Không sao, chỉ là… quá đột ngột!”
Trung y Sư Anh mặc vẫn rất ôn nhã, hắn tiến lên trước, ngồi cạnh Tô Mặc, lông mi dày rậm đen nhánh như quạt lông nhẹ nhàng nhếch lên, ánh mắt mang vẻ nồng đậm tha thiết, quyến luyến, yên lặng nhìn Tô Mặc. Khuôn mặt mỉm cười mê người, như đang nhìn bảo vật độc nhất có một không hai mất đi nay đã tìm lại được.
Sư Anh ôn nhu cười, vẫn ung dung như cũ, ánh mắt như cười như không, thân thiết nói: “Mặc Nhi đừng trách, ta thật sự là người tương tư hai kiếp, mong muốn mà không được cho nên tưởng niệm quá sâu.”
Nàng trong lòng khẽ động, hốc mắt có chút cay cay, ngẩng cằm lên: “Đúng vậy! Tưởng niệm quá sâu.”
Đột nhiên, hơi thở ấm áp phảng phất trước mặt, hắn tao nhã khẽ hôn ở mi tâm nữ tử, như hoa rơi không tiếng động.
Sau một lúc lâu, hắn mới ôn nhu nói: “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu. Mặc Nhi, kiếp trước ta đối với nàng chính là cầu mà không được, vẫn luôn tiếc nuối, hối hận cả đời. Đời người có nhiều điều vô thường chưa biết, chỉ sợ trong nháy mắt bỏ mất dịp may, lòng ta có một chút sợ hãi như vậy…”
Lời của hắn như gió mát ôn nhu thổi vào, lòng Tô Mặc không ngừng run lên, khuôn mặt của nàng dần hiện ra nhu tình nhẹ nhàng.
Hắn nhìn chăm chú vào mắt nàng, đưa tay khẽ vuốt qua lưng nàng, nghiêm túc nói: “Mặc Nhi, đêm nay không phải ta không coi trọng khế ước, nhưng ta có kỳ ngộ trăm năm khó cầu.”
Yêu giới tuy là không phải nhân giới, không có mùa hè kéo dài, cảnh vật không hề biến đổi nhưng có thể thỏa mãn tâm nguyện của hắn.
Cơ hội này đặc biệt hiếm có, hắn biết trăm năm chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ không biết còn phải đợi đến lúc nào?
“Ta hiểu.” Tô Mặc gật đầu, tâm tình của hắn nàng có thể hiểu được.
“Đáng tiếc có một số việc nàng còn không biết, bắt đầu từ giờ phút này ta sẽ thẳng thắn với nàng.” Sư Anh bên môi vẫn ôn nhu cười.
Hắn bỗng nhiên vươn tay lấy ra năm viên dạ minh châu, xếp trên giường, trong phòng sáng trưng. Thậm chí ngay cả một sợi tóc của hắn cũng có thể xem được rõ ràng, khuôn mặt tuấn tú từng chút một hiện rõ.
Tô Mặc chăm chú nhìn, bắt đầu cảm thấy khó thích ứng, ánh sáng này cũng quá mạnh rồi! Nàng nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn có ham mê khuê phòng đặc thù gì sao?
Sư Anh ngồi nghiêng về phía nàng, cúi đầu hôn môi và tóc mai nàng, ánh mắt mê ly mê hoặc người, cực ôn nhu: “Mặc Nhi, nàng cẩn thận chạm vào cơ thể của ta, nhìn kỹ thân thể ta đi.” Sư Anh đã không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng liền khiến mọi người kinh ngạc.
Trong đầu Tô Mặc ong một tiếng, sắc mặt biến đổi, đôi mắt xinh đẹp trừng hắn. Không ngờ Sư Anh lại nói ra lời như thế, hành động to gan đến thế. Nàng làm sao có thể không biết xấu hổ quan sát hắn gần như vậy chứ, người này đúng là không thể xem bề ngoài được mà! Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm nàng đều không chủ động như vậy.
Nhìn bộ dạng nàng ngẩn ngơ, Sư Anh lập tức “phì” một tiếng cười khẽ, “Mặc Nhi, nàng nghĩ ngợi lung tung gì vậy?”
Tô Mặc trừng mắt nhìn hắn, rõ ràng lời nói của hắn khiến nàng không tự chủ được suy nghĩ lung tung.
“Nàng nhìn kỹ xem ta có chỗ nào khác lạ?” Sư Anh khóe miệng hơi nhếch lên, hỏi tiếp.
“Được, ta đây liền nhìn một chút.” Tô Mặc không khỏi trừng mắt liếc hắn một cái nhưng trong lòng cười tự giễu, mỉm cười xinh đẹp.
Dưới ánh sáng của dạ minh châu trên giường, lúc này Tô Mặc mới nhìn rõ.
“Chàng…” Trong lòng Tô Mặc không khỏi cả kinh.
Nam tử trước mắt này không có bóng.
Nhớ lại kiếp trước, thời điểm nàng và hắn ở cùng nhau vào ban đêm, trong phòng không có nhiều ánh đèn, mà phòng luyện khí cũng tối đen như mực, đeo mặt nạ Hồ Điệp là để thấy rõ ràng thiết bị luyện chế, không có ai để ý đến bóng của đối phương.
“Mặc Nhi, nàng hẳn đã hiểu được? Đứng ở đây cũng không phải toàn bộ cơ thể cơ thể máu thịt của ta, ta chỉ là một cái bóng mà thôi.” Sư Anh tình cảm ngồi bên cạnh Tô Mặc, thong thả như bản thân đang ở nơi có cảnh trí hoa lệ. Tóc hắn thả sau lưng, tăng thêm một phần phong vẫn mỹ lệ như thơ như họa, làm người ta không thể dời mắt. Hắn đưa tay ôn nhu vỗ về khuôn mặt như da thịt mềm mại của nàng.
“Ta không rõ sao lại thế này?” Tô Mặc kinh ngạc nhìn hắn.
Nàng đưa tay ra, cảm giác được bàn tay chạm vào da thịt mềm mại có độ ấm, rõ ràng là thật.
Nàng không tưởng tượng được hắn chỉ là một cái bóng, điều này dù thế nào nàng cũng không nghĩ đến.
Nghĩ đến kiếp trước hắn chưa bao giờ chạm vào nàng, nghĩ đến hai người lúc đó luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, chẳng lẽ đều bởi vì hắn là một cái bóng?
“Việc này nói ra rất dài dòng, Mặc Nhi nàng không cần để ý.” Sư Anh từ từ đưa tay, gỡ trâm gài tóc sau đầu nàng xuống, một đầu tóc dài đen nhánh như thác nước nhất thời liền đổ xuống, từng sợi như tơ tằm mềm mại tung bay ở sau người.
“Ta từ từ nghe.” Tô Mặc nháy đôi mắt mê hoặc người, trừng mắt nhìn hắn chăm chú.
Ánh mắt nàng yêu mị, chăm chú nhìn hắn, tâm tình có chút phức tạp.
Không ngờ hai kiếp đến nay, hắn lại giấu diếm nàng lâu như vậy?
Sư Anh nhìn Tô Mặc, ánh mắt thâm thúy trở nên ôn nhu, bình tĩnh nhìn Tô Mặc, nói tiếp: “Năm đó ta từng làm đệ tử của một vị danh sư, người này rất lợi hại, mỗi đệ tử chỉ lĩnh hội được một phần năng lực của ông, cơ quan thuật của Anh là một trong số đó.”
“Về sau thế nào?”
“Sau đó, ngày ông bị bệnh nặng, truyền thụ cho mỗi mình ta tuyệt kỹ nguyệt ảnh thuật, tuyệt kỹ này vẫn chưa truyền cho người ngoài, nó có thể giúp ta tách bản thể và cái bóng ra trong vòng một năm. Sau đó bóng dáng cũng có thể mang huyết nhục, nhìn qua không có gì khác biệt với bản thể, làm việc cũng không khác gì người bình thường, chỉ là cần ta sử dụng thần thức khống chế hai thân thể mà thôi.”
“Thế gian quả nhiên có nhiều dị sĩ tài ba.” Tô Mặc không nhịn được nhẹ nhàng cảm thán.
“Đáng tiếc thuật này cũng có chỗ khiếm khuyết, bản thể và bóng dáng không thể tách nhau quá lâu. Chỉ tiếc là ta đã tách từ rất lâu rồi, thực lực của ta chỉ còn một nửa so với ngày thường, hơn nữa trên nhiều khía cạnh cũng không bằng người thường.”
Tác giả :
Hồng Trần Huyễn