Thiên Hạ Đệ Nhất Gả
Quyển 2 - Chương 14
Nắng sớm hiện ra, chỉ chốc lát sau, đường cái Huyền Vũ lại là ngựa xe như nước, người đến người đi.
Cửa gỗ Long Môn khách điếm mới vừa mở, những khách nhân thức dậy sớm, cũng đều tới cửa, trong đại sảnh vô cùng náo nhiệt, tiếng tiểu nhị chào hỏi vang dội, cần mẫn gọi món ăn đưa món ăn.
Liên Hoa các phía sau khách điếm, nhưng là im lặng.
Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ hoa văn chạm trổ, quanh co khúc khuỷu vào bên trong.
Dưới sa trướng, có một chút động tĩnh.
Mền tơ tằm hơi mỏng, che phủ trên thân thể mềm mại uyển chuyển, đường cong như ẩn như hiện kia, so với khi lõa thể càng rung động lòng người.
Long Vô Song trừng mắt nhìn, từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại. Nàng nằm trên giường, đưa tay lười biếng, mơn trớn cái gối đệm chăn bên cạnh.
Cho dù cái gối hay là đệm chăn, đều là lạnh. Công Tôn Minh Đức đêm qua ngủ ở chỗ này, khẳng định là trời còn chưa sáng, mặc triều phục, vội vàng đi vào triều.
Taynàng trên tơ lụa, cảm thụ lạnh lẽo chỗ ấy, một lát sau mới lười biếng thức dậy, ngồi ở trên giường duỗi thắt lưng mệt mỏi, tư thái phảng phất giống như mèo con thoả mãn.
Nha hoàn đứng ở ngoài cửa, đều là chăm sóc nàng nhiều năm, sớm đã quen thuộc thói quen của nàng, vừa nghe thấy bên trong phòng có động tĩnh, lập tức khẽ gõ cửa phòng, nói: “Vô Song cô nương, dục thủy đã chuẩn bị ổn thoả.”
“Đưa vào đi!”
Cửa phòng vừa mở ra, mấy nha hoàn linh hoạt xách theo một thùng dục thủy nóng hổi, tiến vào trước song cửa sổ Liên Hoa, một bồn tắm dài, làm từ cây Hoàng Dương, hoa văn tinh tế.
Nàng mềm mại biếng nhác vào bồn tắm, tắm rửa dưới dương quang kim sắc, còn nghịch ngợm vươn chân, đặt ở mép bồn tắm, dùng ngón chân hồng phấn mượt mà, cùng nắng sớm chơi đùa.
“Vô Song cô nương, đồ ăn sáng đã chuẩn bị thỏa đáng.”
“Đưa đến bàn số một đi, ta muốn ở nơi đó ăn.”
“Vâng.”
Một nha hoàn vội vã chạy đi chuẩn bị, bọn nha hoàn còn lại hầu hạ nàng thức dậy mặc quần áo.
Thời tiết đang lạnh, tuy nói bây giờ trời nắng, nhưng nói không chừng buổi trưa sẽ rơi tuyết. Bọn nha hoàn nâng áo lót hoa quyên đỏ, cùng váy da chồn trắng, lại vì nàng mặc vào áo lông cáo đen tinh khiết.
Sau khi mặc quần áo ổn thỏa, Long Vô Song chậm rãi tiêu sái đến tiền thính, nâng váy hướng bàn số một ở lầu hai đi đến.
Trong bàn số một, không chỉ có đồ ăn sáng ngon miệng tinh xảo, còn có một vị mỹ nhân như hoa như ngọc.
“Vô Song, sớm a!” La Mộng mỉm cười.
“Ngươi nhàn như vậy a, sáng sớm sẽ đến nơi này?” Long Vô Song ngồi xuống, hướng bốn phía nhìn lên. “Hôm nay, Trầm đại tổng quản của nhà ngươi không làm đuôi sao?”
“Án tử đều cho ngươi phá, Hắc Hổ bang cũng để tướng gia bắt, còn có cái gì hảo lo lắng?” La Mộng nhàn nhạt nói, từ trong tay nha hoàn, tiếp nhận một hộp gấm tinh mỹ. “Đến, ngươi nhìn một cái này.”
Long Vô Song hiếu kỳ tiếp cận lại.
“Là vật gì vậy?”
“Bào ngư.”
Nhãn tình của nàng sáng lên. “Nha?”
La Mộng khẽ phất phất tay, nha hoàn lập tức hiểu được, cẩn thận mở hộp gấm ra. “Hôm qua, có khách đưa tới lễ vật này, cha ta nói hắn không ăn cái này, còn không bằng mượn hoa dâng Phật, cầm đến tặng ngươi.”
Hộp gấm mở ra, vài khối bào ngư vàng trong như kim, khối khối đều trưởng thành cỡ nắm tay nam tử, ngay ngắn đồng thời xếp trên miếng tơ lụa. Long Vô Song sắc mặt vui vẻ, lập tức tươi cười rạng rỡ.
“Ai a, đây không phải bảo vật sao?” Loại bào ngư này, số lượng cực nhỏ, muốn vừa được lớn như vậy, càng cực hiếm. “Phần lễ này rất quý giá, ta phải tìm một ngày đêm, tự mình đi với phụ thân ngươi nói lời cảm tạ.”
“Không cần, ngươi chính là hộ quốc công chúa, lão nhân gia hắn cũng tiếp nhận không nổi đâu!” La Mộng trêu chọc.
“Ngươi ít làm bộ này đi.” Long Vô Song tâm tình cực tốt, cũng không cùng bạn tốt tính toán, quay đầu phân phó nha hoàn. “Những bảo vật này giao cho đại trù. Sau đó, lại cchuaanr bị một phần đồ ăn sáng đến.”
“Không cần, ta dùng quá thiện mới ra đây.”
Long Vô Song nghe vậy, đổi giọng lại dặn dò. “Vậy đem bát tổ yến đi!”
“Vâng.” Nha hoàn tiếp nhận bào ngư, nhẹ nhàng lui xuống.
Mặt La Mộng mỉm cười, đánh giá tâm tình vui mừng của bằng hữu, ôn nhu nói: “Vô Song, bên ta mới sang đây, vừa vặn đi qua Đường gia, trông thấy Thập Cửu cùng vị hôn phu của nàng!”
“Nha, phải không?” Nàng nâng chung trà lên, mở bát, khẽ đẩy lá trà nhỏ như ngân châm, khóe miệng cong cong hỏi: “Hai phu thê bọn họ có khỏe không?”
“Ngươi hỏi chính là mới vừa rồi, hay là mới đây?”
“Phân biệt khác sao?” Khóe miệng nàng càng cong nhiều.
“Quả thực không sai.”
La Mộng tiếp được tổ yến nha hoàn đưa lên, nhìn bạn tốt, cười yếu ớt nói: “Giai đoạn này, phu thê Đường gia nhiệt náo có gay gắt.”
“Phải không?” Long Vô Song trừng mắt nhìn. “Tại sao?”
La Mộng ý vị thâm trường cười nhìn nàng.
“Bởi vì, lời đồn bên ngoài bay đầy trời, nói là cô gia Đường gia, cùng hoa khôi Sở Liên Liên tình thâm ý nùng, nhưng hận gặp lại trễ.”
“Thì ra là thế.” Long Vô Song lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
La Mộng tiếp tục nói: “Bảy ngày trước, phu phụ Đường gia trên đường tình cờ gặp hoa khôi. Sở Liên Liên vừa thấy Cung Thanh Dương, chảy xuống một giọt tình lệ ngầm đưa tình, lập tức quay đầu rời đi.”
Nhất cử nhất động của Sở Liên Liên cộng thêm giọt lệ kia, trùng hợp chứng thực lời đồn bay loạn khắp bầu trời, Đường Thập Cửu tức giận đến tính tình nóng nảy, làm trò người đầy đường, liền chất vấn Cung Thanh Dương. Tiếp theo, mới nói không được mấy câu, Đường Thập Cửu liền vung mái chèo gỗ trong tay, đuổi theo Cung Thanh Dương dồn sức đánh.
“Ai a, không thể nào!” Long Vô Song cố làm ra vẻ, vẻ mặt kinh ngạc nói. “Vị đại chưởng quỹ nhà của ta kia, úc, không không không, nên là vị “Tiền nhiệm” đại chưởng quỹ nhà ta kia, đối với Thập Cửu chính là mối tình thắm thiết, làm sao lại đối với Thập Cửu bất trung chứ?” Trong miệng nàng nói đám Cung Thanh Dương, chân mày đáy mắt lại đều mang theo nụ cười khoái trá sau khi báo thù.
La Mộng nhìn nàng, mặc dù trong lòng sớm có ngọn nguồn, nhưng lại hỏi: “Có đúng ngươi tác quái hay không?”
“Một chút!” Nàng mỉm cười, nhíu mi trả lời.
Hừ, tiểu nữ tử nói được thì làm được, nói muốn báo thù, thì nhất định sẽ báo thù! Nàng đã sớm nói qua, sẽ hảo hảo “Đáp lễ” Cung Thanh Dương!
Sau khi kết giao với Sở Liên Liên, nàng âm thầm đưa đi một phong thơ cùng số lượng hoàng kim không ít. Sau khi Sở Liên Liên xem hết thư, đồng ý y kế hành sự, lại đem hoàng kim trả về, nói là tương trợ bằng hữu không cần hao phí những món tiền này.
Sau đó, nàng một bên tra án, cũng không quên một bên phái người tung ra lời đồn khắp nơi, ý định chính là muốn chỉnh Cung Thanh Dương tại đêm tân hôn của nàng, lý do hiệp ước kỳ mãn, cố ý làm trái ý tứ của nàng, đem mê dược đổi thành xuân dược!
Chuyện này, nàng chính là bảo mật đến cùng, ngay cả Thập Cửu cũng che giấu.
Nàng biết rõ tính tình của Thập Cửu, mặc dù nóng nảy, thế nhưng tới cũng nhanh đi cũng nhanh, có một ngày phát hiện tra không chứng minh thực tế, sẽ không lại trách tội trượng phu. Chỉ là, trong khoảng thời gian phát hỏa này, có thể Cung Thanh Dương hảo chịu được!
La Mông múc tổ yến trong bát, lắc đầu cười khẽ, nhìn không ra đối với cái cọc “Hành động báo thù” này, rốt cuộc là tán thành hay là phản đối.
Vào lúc này, cổng dưới lầu, đột nhiên truyền đến một trận gây rối.
“Lại làm sao vậy?” Long Vô Song đẩy song cửa ra, đi xuống nhìn.
Ngô, nên sẽ không Cung Thanh Dương, nhìn thấu quỷ kế của nàng, đang muốn đăng môn đến tính toán sổ sách chứ?
Tiểu nhị dưới lầu, giương giọng hô: “Lão bản nương, có người đưa tới một khối bức hoành!”
Long Vô Song vừa nghe, sắc mặt chợt biến.
Không thể nào!
Hắn thực sự phái người tặng bức hoành tới?
Bên trên viết sẽ là “Cam bái hạ phong” mà nàng yêu cầu, hay là -
“Là ai đưa bức hoành?” La Mộng hiếu kỳ hỏi.
“Công Tôn Minh Đức.”
“Hắn đưa bức hoành cho ngươi?” La Mộng nhíu mi. “Tại sao?”
Long Vô Song có chút thấp thỏm, nhưng chính là kỳ vọng tên kia lương tâm chưa mất đi. Hảo mặt mũi nàng, kiên trì cùng bạn tốt nói -
“Bởi vì có ta cung cấp manh mối, hắn mới có thể hết sức khẩn cấp phá án a!” Nói xong, hăm hở nâng váy lụa, hướng dưới lầu đi đến.
La Mộng đi theo phía sau, hiếu kỳ hỏi: “Hắn viết cái gì?”
Nàng cắn cánh môi, cậy mạnh trả lời.
“Cam bái hạ phong.” Nàng dùng tốc độ nhanh nhất, băng qua đại sảnh, đi tới cửa, thẳng tắp đi tới trước khối bức hoành bị vải đỏ che khuất trên xe ngựa ngoài cửa, lấy tay nâng, đập vào tầm mắt nhưng là -
Long Môn vật báu.
Bốn chữ lớn ngân câu thiết hoa*, khắc vào trên bức hoành phía dưới bên trái còn có lạc khoản của Công Tôn Minh Đức.
(*) ngân câu thiết hoa: nét bút cứng chắc.
Long Vô Song trừng mắt nhìn bốn chữ kia, cả người cúng như mộc thạch.
Cái tên kia không có lương tâm! Nàng có thể nào chờ mong lương tâm của Công Tôn Minh Đức chưa mất đi? Lương tâm của hắn, có lẽ sớm từ tám trăm năm trước đã bị cẩu gặm rồi!
“Long Môn vật báu?” La Mộng đọc một lần, nhìn bạn tốt hỏi: “Bây giờ, tướng gia viết sai, hay là ngươi nhớ lầm. Có lẽ là ta nghe lầm, hoặc là nhìn lầm rồi?” Vẻ mặt nàng mỉm cười, dễ dàng đoán ra, chỉ bốn chữ có khác này.
“Là hắn viết sai rồi!” Long Vô Song hổn hển, bị bốn chữ kia kích động đến nổi trận lôi đình, một chưởng thì ra.
Cành cạch một tiếng, bức hoành bị chém thành hai nửa.
“Người đâu, đem những phế tài này toàn bộ đến trù phòng, làm củi đốt cho ta!” Nàng nghiến răng nghiến lợi, tức giận bỏ lại một câu này, xoay người đi.
“Viết sai thì viết sai, lui về thỉnh sư phụ khắc lại là được, làm sao bổ chứ?” La Mộng nhìn bức hoành bị chém thành hai nửa, uyển chuyển theo qua.
Long Vô Song khuôn mặt đỏ bừng lên, không trở về vấn đề của nàng, ngược lại hướng bọn tiểu nhị của khách điếm giậm chân khai hoả. “Các ngươi từng bước từng bước, đều đứng ở nơi đó làm cái gì? Sẽ không di chuyển a? Người chết a? Không có nghe lời nói của ta a? Mau đưa phế sài ngoài cổng lấy đi đốt à!”
Người liên quan chờ nghe vậy, lúc này mới vội vã chạy đến đằng trước, vội vàng nâng bức hoành lên. Chỉ là, còn không có đem phá bức hoành kéo xuống xe ngựa, phía sau lại trở lại một chiếc.
Phía sau xe ngựa, đồng dạng có một khối bức hoành.
“Vô, Vô Song cô nương, lại nữa rồi!” Tiểu nhị kinh hồn táng đảm báo cáo.
“Bổ cho ta.”
“Nhưng, đây là bức hoành tướng gia đưa -”
“Ta kêu các ngươi bổ, các ngươi cứ bổ. Chỉ là bổ một khối bức hoành, có khó như vậy sao?”
“Thế nhưng -”
“Còn có cái gì thế nhưng?” Nàng nổi trận lôi đình hỏi.
Tiểu nhị cúi đầu, vẻ mặt ủy khuất. “Không chỉ một khối a!”
Nàng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, bất ngờ phát hiện, xe ngựa xếp ngoài cổng, ít nói cũng có bảy tám chiếc, phía sau mỗi một chiếc xe ngựa đều chở một khối bức hoành, trên bức hoành đều là bốn chữ lớn kia -
Long Môn vật báu.
Nàng tức giận đến giận sôi máu, giậm chân hô: “Bổ bổ, mặc kệ bao nhiêu, toàn bộ bổ cho ta!”
Các tiểu nhị vẻ mặt lại bối rối, không ai dám động.
Không khiến bộn hắn không nghe, chỉ là bức hoành này chính là tướng gia đưa, bên trên còn có lạc khoản, mọi người ai có lá gan lớn như vậy, thực sự đem bức hoành bổ chứ?
Long Vô Song càng tức giận.
“Tất cả là đồ vô dụng!” Thấy không ai tiến lên, nàng khí đỏ, mở miệng hô: “Mặt đen! Mặt đen -”
Nàng bên này hô, sớm trông thấy Thiết Tác ngoài cuarwxoon xao, lúc này mới chậm rãi đi tới.
“Mặt đen, đem những bức hoành này toàn bộ bổ cho ta!”
Thiết Tác động tác thong thả, khuôn mặt bình tĩnh, xem ra chính là một bộ thần sắc tâm không cam lòng, tình không muốn.
“Ngươi bày khuôn mặt kia cái gì? Hảo, các ngươi không có can đảm, tự mình đến!” Nàng càng não càng hỏa, một bước lớn xông lên trước, lấy ra đại đao bên hông Thiết Tác, quay người hướng những bức hoành đó chém tới.
Như dự liệu, cây đại đao kia rất mạnh, chỉ là giơ đao lên, cũng đã khiến nàng mệt đến thở hồng hộc. Dựa vào tức giận trong lòng, nàng dùng hết khí lực hít sâu, bổ lại bổ, khi chém thẳng đến khối bức hoành thứ năm, cũng đã mệt đến nhấc không nổi đao.
Đến khi chín khối bức hoành toàn bộ bổ hết, nàng rồi mệt đến chân như nhũn ra, chỉ có thể chống đại đao, liên tiếp thở dốc.
Ai biết, tại thời điểm này, lại nữa rồi một chiếc xe ngựa, một khối bức hoành.
Bây giờ chính là tấm biển của lão bản cửa hàng, đích thân đưa lên cửa.
“Chết tiệt!” Nàng thì thào chửi, kéo cây đại đao kia, khó khăn đi tới trước xe ngựa.
Tức -
Tức -
Tức -
Đại đao đen thui, kéo trên mặt đất, phát ra thanh âm chói tai, còn không thì toát ra đóm lửa.
Nàng không đợi lão bản đem vải bố lấy ra, liền hít sâu một hơi, giơ đại đao lên, ra sức chém xuống -
Keng!
Thanh âm vang dội, xa xa truyền ra ngoài. Lúc này, bức hoành không một chút tổn hại, ngược lại Long Vô Song bị chấn động hai tay tê dại, đại đao đen thui trong tay, bởi vì lực phản chấn mạnh mẽ, cuối cùng từ trong tay nàng bay ra ngoài.
Mắt thấy đại đao xoay như chong chóng, mọi người kinh hô lên tiếng, trốn trốn, trốn trốn, chỉ sợ đại đao không có mắt, sẽ tước cái đầu người nào.
Thiết Tác đứng ở một bên, chân bước một chút, trong nháy mắt liền nhảy lên giữa không trung, nắm chặt quả đấm, vững vàng bắt lấy đao.
Bức hoành của lão bản cửa hàng, còn tưởng rằng Long Vô Song vừa mới một đao kia, đang kiểm tra độ cứng bức hoành, vội vàng bước lên phía trước giải thích.
“Phu nhân, tướng gia sáng sớm hôm nay, khi trời còn chưa sáng liền tìm đến lão hủ ký kết. Khối bức hoành này là đúc bằng sắt, phu nhân cứ yên tâm đi, tuyệt đối có thể đảm bảo trăm năm không hư!”
Trăm năm không hư!
Ầm!
Nàng chỉ cảm thấy, trong đầu ầm ầm vang, như là pháo hoa nổ tung, bùng nổ đến trước mắt nàng biến thành màu đen, cũng tức giận đến nàng suýt nữa không thở nổi.
Lão bản không có phát hiện thần sắc nàng không bình thường, tự mình đem taams vải bị chém thành hai nửa bắt lấy, ân cần khách khí còn nói: “Phu nhân, tướng gia nói qua, nhất định phải ngài tự mình nhận lấy phần lễ này.”
“Không nhận!”
“A?”
“A cái gì a? Ta, không, nhận!” Nàng xoay người sang chỗ khác, một ngón tay hướng phía Thiết Tác. “Ngươi, đem vào trong hỏa lò, nấu chảy nó cho ta!”
Sau khi phân phó xong xuôi, nàng vung tay áo, tức giận đến hai gò má hồng nhuận, ngay cả khách điếm cũng không quay về, xoay người hướng tướng gia phủ.
Trời giá rét đông lạnh.
Tuyết trắng liên tiếp mấy ngày, rơi rơi dừng dừng, dày một tầng trên đường, làm người khác bước đi có chút khó khăn.
Nhưng mà một chút trắc trở nhỏ như vậy, đương nhiên là đỡ không được Long Vô Song nổi trận lôi đình. Nàng trở lại tướng gia phủ, đi tới trước lầu hai người sống, cũng không bằng lòng trở về phòng, liền như vậy đứng ở trước cửa, trừng mắt nhìn tuyết trắng bay lả tả, chờ Công Tôn Minh Đức.
Hắn mới – vào sân trong tân phòng, liền nhìn thấy nàng.
Cũng không biết là tức giận hay là lạnh, khuôn mặt rõ ràng đỏ ửng, chấm nhỏ hai tròng mắt, lấp lánh thẳng trừng mắt hắn.
Mới thoạt nhìn, nàng trong áo lông chồn đen, quả thực giống như là chồn đen biến ảo thành hồ tinh.
Vừa thấy hắn vào cửa, hồ tinh xinh đẹp liền nổi giận đùng đùng chất vấn.
“Công Tôn Minh Đức, ngươi kêu người ta đưa tới, là vật gì vậy?”
“Bức hoành a, không phải nàng muốn sao?” Gợn sóng trên mặt hắn không có, quyay lại hỏi, dưới chân không dừng, tiếp tục hướng trong phòng đi.
“Ngươi rõ ràng biết rõ, ta muốn không phải bốn chữ kia!” Nàng tức giận đến nắm chặt tay, tức giận đuổi theo.
“Không phải bốn chữ nào?” Hắn đẩy cửa đi vào trong phòng, từ trong tủ quần áo lấy ra y bào sạch sẽ.
“Liền Long Môn -” Phát hiện bản thân bị lừa, nàng lập tức dừng miệng, không chịu nói ra bốn chữ kia.
“Long Môn cái gì?” Hắn không quay đầu lại nhìn nàng, chỉ là tự mình bỏ đi triều phục trên người.
“Ngươi biết là cái gì mà!” Nàng vừa buồn bực vừa thẹn, lặng lẽ di chuyển ánh mắt.
Mặc dù nói, hai người trở thành phu thê, đã có một hai tháng rồi, nhưng đột nhiên nhìn thấy hắn cởi quần áo, vẫn khiến nàng đỏ mặt. Nhưng, tính tình nàng bướng bỉnh, lại không chịu nhượng bộ, đành phải tiếp tục đứng ở tại chỗ, cố gắng hết sức làm bộ tuyệt nhiên không thèm để ý.
“Ngươi không chịu thua, ta cũng biết. Ngươi tâm không cam lòng, tình không muốn, sửa mấy chữ đưa đến, đến tột cùng là có ý gì a?”
“Ngươi muốn ta đưa bức hoành, ta cũng đưa, tại sao nói tâm không cam lòng, tình không muốn?”
“Ngươi nếu như cam tâm tình nguyện, có can đảm cũng đừng sửa chữ a!” Nàng giậm chân mắng.
“Theo trí nhớ của ta, ngươi tối hôm qua đối với bốn chữ này, cũng không rất thoả mãn sao?”
“Ta mới không có!” Nàng mắc cở đỏ mặt, càng nói càng tức giận.
Công Tôn Minh Đức ở trong, một bên cùng nàng nói chuyện, một bên mặc lên người bộ y bào màu xám, buộc thắt lưng, lại lần lượt đến thân trước, sau khiy phục thỏa đáng, mới quay đầu nhìn nàng.
“Từ trong lao Hình bộ nhân cơ hội nói ra phạm nhân, Thượng Thư đại nhân còn đang chờ ta đi qua, cùng thẩm vấn phạm nhân. Ta chỉ dành thời gian trở về thay quần áo, có chuyện gì, chờ ta buổi tối trở về rồi hãy nói.”
Nói xong, hắn cũng không chờ trả lời của nàng, liền đi ra phòng ngủ, băng qua tiểu thính, đi ra ngoài.
“Cái gì gọi là chờ ngươi buổi tối trở về rồi hãy nói? Công Tôn Minh Đức, Công Tôn Minh Đức —” Nàng đuổi theo, hài ấn nho nhỏ đuổi theo hài ấn* thật to, dấu vết trong tuyết vô cùng rõ ràng.
(*) hài ấn: vết giày.
Công Tôn Minh Đức nhưng vội vã cũng không quay đầu lại, đối với kêu gào phía sau, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, như cũ thẳng tắp hướng phía cổng đi đến.
Cuối cùng, khí bốc lên đầu nàng, cũng chịu không nổi không chú ý của hắn nữa, khom người nắm lên khối tuyết bên đường, nhắm vào cái ót của hắn, dùng hết khí lực tới.
Ai biết, hắn dưới chân không ngừng, cũng không quay đầu lại, chỉ là đi phía trái đầu, thì xuất hiện khối tuyết kia.
Trong nháy mắt khối tuyết ném đi, trong lòng nàng vốn còn hiện lên một tia lo lắng, chỉ sợ thực sự trúng hăn. Thế nhưng, mắt thấy hắn vậy mà tránh được, tâm trạng không hiểu càng khí, lập tức lại nắm một khối tuyết cầu khác, lại lần nữa nhắm vào hướng hắn ra bên ngoài.
Phía sau nam nhân này, rất giống lỗ thủng.
Ngay tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Công Tôn Minh Đức lại lần nữa nghiêng đầu, dễ dàng lại tránh được một lần công kích.
Nàng nhất định không tin!
Lại một viên tuyết cầu ném đi, lại lại một lần nữa bị hắn tránh được.
Long Vô Song tức giận đến ngồi xổm xuống, hai tay đều cầm lấy tuyết cầu, không đầu không đuôi hướng hắn ném. Công Tôn Minh Đức dĩ nhiên trái tránh phải né, mỗi một khối cũng đơn giản tránh được, dưới chân vẫn như cũ không dừng.
Vài lần ném đều không trúng, nàng tức giận đến hô to.
“Ngươi có can đảm thì đứng lại cho ta!”
Công Tôn Minh Đức nghe vậy, cuối cùng thực sự bình tĩnh đứng bất động.
Hừ. Xem như hắn thức thời!
Lúc này, nàng híp mắt, môi, tỉ mỉ nhắm vào đầu hắn, sau khi xác định có thể đắc thủ, mới nắm tuyết cầu trong tay, dùng sức ném ra.
Công Tôn Minh Đức đứng ở tại chỗ, không nhúc nhích. Đến lúc tuyết cầu tới gần trong nháy mắt sau cùng, hắn mới đột nhiên xoay người lại, một chưởng tiếp được khối tuyết cầu kia.
Công kích lại lần nữa thất bại, nàng khàn giọng, tức giận đến giậm chân. “Ngươi làm sao có thể tiếp?”
Hắn hí mắt nhìn nàng.
“Không nên giống như oa nhi ba tuổi cố tình gây sự.”
Oa nhi ba tuổi?
Cố tình gây sự?
Long Vô Song trừng lớn mắt, tức giận đến bất chấp đạo lí nói: “Ta chính là giống oa nhi ba tuổi, ta chính là muốn cố tình gây sự, nếu không ngươi muốn như thế nào? Cắn ta sao?”
Nàng không có sợ hãi hướng tới gần hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, kiêu ngạo hô: “Đến a, cắn ta a, cắn ta a, cắn ta a —”
Con ngươi đen không đáy, lẳng lặng nhìn tiểu nữ nhân khiêu khích tiến đến trước mắt. Trong nháy mắt, hắn vươn tay, mạnh mẽ đem nàng kéo vào trong lòng, hung hăng hôn trụ môi của nàng.
Bị hôn đến trở tay không kịp, Long Vô Song trừng lớn mắt, tiếp theo lập tức giãy dụa, tay nhỏ bé dồn sức đánh ngực hắn. Chỉ là, sớm thành thói quen tiếp xúc với thân thể của hắn, bởi vì hơi thở của hắn, cách thức hắn hôn nàng, dần dần dần dần mềm yếu vô lực.
Thật vất vả, khi hắn rốt cục buông nàng ra, nàng lửa giận tràn đầy sớm tất cả tiêu tan thành mây khói, chỉ có thể nhìn hắn, lắp bắp chất vấn: “Ngươi ngươi ngươi — ngươi làm cái gì?”
Công Tôn Minh Đức nhíu mi, ngón cái mơn trớn môi đỏ mọng bị hôn đến sưng lên của nàng.
“Nàng không phải muốn ta cắn nàng sao?”
Long Vô Song vẻ mặt đỏ bừng, mở cái miệng nhỏ nhắn, lại không biết nên biện giải cái gì.
Nhìn nàng một bộ dáng dấp á khẩu không trả lời được, khóe miệng hắn nói một câu, cúi đầu như chuồn chuồn lướt nước lại trộm hôn nàng một cái, đại chưởng khẽ nắm cằm của nàng, dặn dò nói: “Ở nhà chờ ta.”
Sau đó, hắn mới xoay người rời khỏi.
Nàng ngốc sững sờ ở chỗ cũ, nhìn bóng dáng của hắn từ từ đi xa, đến lúc khi hoàn toàn nhìn không thấy, chân nàng mới mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất đầy tuyết.
Tuyết giá lạnh, nàng nên cảm thấy lạnh.
Công Tôn Minh Đức đưa bức hoành kia, nàng nên cảm thấy khí.
Nhưng mà, lúc này, nàng không những không cảm thấy lạnh, lại cũng không cảm thấy khí.
Nàng ngồi ở trong tuyết, vỗ về hai gò má nóng như thiêu, trong đầu tất cả đều là nụ cười hiếm có mới vừa rồi như phù dung sớm nở tối tàn kia của hắn, khiến người ta tim đập thình thịch.
Cửa gỗ Long Môn khách điếm mới vừa mở, những khách nhân thức dậy sớm, cũng đều tới cửa, trong đại sảnh vô cùng náo nhiệt, tiếng tiểu nhị chào hỏi vang dội, cần mẫn gọi món ăn đưa món ăn.
Liên Hoa các phía sau khách điếm, nhưng là im lặng.
Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ hoa văn chạm trổ, quanh co khúc khuỷu vào bên trong.
Dưới sa trướng, có một chút động tĩnh.
Mền tơ tằm hơi mỏng, che phủ trên thân thể mềm mại uyển chuyển, đường cong như ẩn như hiện kia, so với khi lõa thể càng rung động lòng người.
Long Vô Song trừng mắt nhìn, từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại. Nàng nằm trên giường, đưa tay lười biếng, mơn trớn cái gối đệm chăn bên cạnh.
Cho dù cái gối hay là đệm chăn, đều là lạnh. Công Tôn Minh Đức đêm qua ngủ ở chỗ này, khẳng định là trời còn chưa sáng, mặc triều phục, vội vàng đi vào triều.
Taynàng trên tơ lụa, cảm thụ lạnh lẽo chỗ ấy, một lát sau mới lười biếng thức dậy, ngồi ở trên giường duỗi thắt lưng mệt mỏi, tư thái phảng phất giống như mèo con thoả mãn.
Nha hoàn đứng ở ngoài cửa, đều là chăm sóc nàng nhiều năm, sớm đã quen thuộc thói quen của nàng, vừa nghe thấy bên trong phòng có động tĩnh, lập tức khẽ gõ cửa phòng, nói: “Vô Song cô nương, dục thủy đã chuẩn bị ổn thoả.”
“Đưa vào đi!”
Cửa phòng vừa mở ra, mấy nha hoàn linh hoạt xách theo một thùng dục thủy nóng hổi, tiến vào trước song cửa sổ Liên Hoa, một bồn tắm dài, làm từ cây Hoàng Dương, hoa văn tinh tế.
Nàng mềm mại biếng nhác vào bồn tắm, tắm rửa dưới dương quang kim sắc, còn nghịch ngợm vươn chân, đặt ở mép bồn tắm, dùng ngón chân hồng phấn mượt mà, cùng nắng sớm chơi đùa.
“Vô Song cô nương, đồ ăn sáng đã chuẩn bị thỏa đáng.”
“Đưa đến bàn số một đi, ta muốn ở nơi đó ăn.”
“Vâng.”
Một nha hoàn vội vã chạy đi chuẩn bị, bọn nha hoàn còn lại hầu hạ nàng thức dậy mặc quần áo.
Thời tiết đang lạnh, tuy nói bây giờ trời nắng, nhưng nói không chừng buổi trưa sẽ rơi tuyết. Bọn nha hoàn nâng áo lót hoa quyên đỏ, cùng váy da chồn trắng, lại vì nàng mặc vào áo lông cáo đen tinh khiết.
Sau khi mặc quần áo ổn thỏa, Long Vô Song chậm rãi tiêu sái đến tiền thính, nâng váy hướng bàn số một ở lầu hai đi đến.
Trong bàn số một, không chỉ có đồ ăn sáng ngon miệng tinh xảo, còn có một vị mỹ nhân như hoa như ngọc.
“Vô Song, sớm a!” La Mộng mỉm cười.
“Ngươi nhàn như vậy a, sáng sớm sẽ đến nơi này?” Long Vô Song ngồi xuống, hướng bốn phía nhìn lên. “Hôm nay, Trầm đại tổng quản của nhà ngươi không làm đuôi sao?”
“Án tử đều cho ngươi phá, Hắc Hổ bang cũng để tướng gia bắt, còn có cái gì hảo lo lắng?” La Mộng nhàn nhạt nói, từ trong tay nha hoàn, tiếp nhận một hộp gấm tinh mỹ. “Đến, ngươi nhìn một cái này.”
Long Vô Song hiếu kỳ tiếp cận lại.
“Là vật gì vậy?”
“Bào ngư.”
Nhãn tình của nàng sáng lên. “Nha?”
La Mộng khẽ phất phất tay, nha hoàn lập tức hiểu được, cẩn thận mở hộp gấm ra. “Hôm qua, có khách đưa tới lễ vật này, cha ta nói hắn không ăn cái này, còn không bằng mượn hoa dâng Phật, cầm đến tặng ngươi.”
Hộp gấm mở ra, vài khối bào ngư vàng trong như kim, khối khối đều trưởng thành cỡ nắm tay nam tử, ngay ngắn đồng thời xếp trên miếng tơ lụa. Long Vô Song sắc mặt vui vẻ, lập tức tươi cười rạng rỡ.
“Ai a, đây không phải bảo vật sao?” Loại bào ngư này, số lượng cực nhỏ, muốn vừa được lớn như vậy, càng cực hiếm. “Phần lễ này rất quý giá, ta phải tìm một ngày đêm, tự mình đi với phụ thân ngươi nói lời cảm tạ.”
“Không cần, ngươi chính là hộ quốc công chúa, lão nhân gia hắn cũng tiếp nhận không nổi đâu!” La Mộng trêu chọc.
“Ngươi ít làm bộ này đi.” Long Vô Song tâm tình cực tốt, cũng không cùng bạn tốt tính toán, quay đầu phân phó nha hoàn. “Những bảo vật này giao cho đại trù. Sau đó, lại cchuaanr bị một phần đồ ăn sáng đến.”
“Không cần, ta dùng quá thiện mới ra đây.”
Long Vô Song nghe vậy, đổi giọng lại dặn dò. “Vậy đem bát tổ yến đi!”
“Vâng.” Nha hoàn tiếp nhận bào ngư, nhẹ nhàng lui xuống.
Mặt La Mộng mỉm cười, đánh giá tâm tình vui mừng của bằng hữu, ôn nhu nói: “Vô Song, bên ta mới sang đây, vừa vặn đi qua Đường gia, trông thấy Thập Cửu cùng vị hôn phu của nàng!”
“Nha, phải không?” Nàng nâng chung trà lên, mở bát, khẽ đẩy lá trà nhỏ như ngân châm, khóe miệng cong cong hỏi: “Hai phu thê bọn họ có khỏe không?”
“Ngươi hỏi chính là mới vừa rồi, hay là mới đây?”
“Phân biệt khác sao?” Khóe miệng nàng càng cong nhiều.
“Quả thực không sai.”
La Mộng tiếp được tổ yến nha hoàn đưa lên, nhìn bạn tốt, cười yếu ớt nói: “Giai đoạn này, phu thê Đường gia nhiệt náo có gay gắt.”
“Phải không?” Long Vô Song trừng mắt nhìn. “Tại sao?”
La Mộng ý vị thâm trường cười nhìn nàng.
“Bởi vì, lời đồn bên ngoài bay đầy trời, nói là cô gia Đường gia, cùng hoa khôi Sở Liên Liên tình thâm ý nùng, nhưng hận gặp lại trễ.”
“Thì ra là thế.” Long Vô Song lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
La Mộng tiếp tục nói: “Bảy ngày trước, phu phụ Đường gia trên đường tình cờ gặp hoa khôi. Sở Liên Liên vừa thấy Cung Thanh Dương, chảy xuống một giọt tình lệ ngầm đưa tình, lập tức quay đầu rời đi.”
Nhất cử nhất động của Sở Liên Liên cộng thêm giọt lệ kia, trùng hợp chứng thực lời đồn bay loạn khắp bầu trời, Đường Thập Cửu tức giận đến tính tình nóng nảy, làm trò người đầy đường, liền chất vấn Cung Thanh Dương. Tiếp theo, mới nói không được mấy câu, Đường Thập Cửu liền vung mái chèo gỗ trong tay, đuổi theo Cung Thanh Dương dồn sức đánh.
“Ai a, không thể nào!” Long Vô Song cố làm ra vẻ, vẻ mặt kinh ngạc nói. “Vị đại chưởng quỹ nhà của ta kia, úc, không không không, nên là vị “Tiền nhiệm” đại chưởng quỹ nhà ta kia, đối với Thập Cửu chính là mối tình thắm thiết, làm sao lại đối với Thập Cửu bất trung chứ?” Trong miệng nàng nói đám Cung Thanh Dương, chân mày đáy mắt lại đều mang theo nụ cười khoái trá sau khi báo thù.
La Mộng nhìn nàng, mặc dù trong lòng sớm có ngọn nguồn, nhưng lại hỏi: “Có đúng ngươi tác quái hay không?”
“Một chút!” Nàng mỉm cười, nhíu mi trả lời.
Hừ, tiểu nữ tử nói được thì làm được, nói muốn báo thù, thì nhất định sẽ báo thù! Nàng đã sớm nói qua, sẽ hảo hảo “Đáp lễ” Cung Thanh Dương!
Sau khi kết giao với Sở Liên Liên, nàng âm thầm đưa đi một phong thơ cùng số lượng hoàng kim không ít. Sau khi Sở Liên Liên xem hết thư, đồng ý y kế hành sự, lại đem hoàng kim trả về, nói là tương trợ bằng hữu không cần hao phí những món tiền này.
Sau đó, nàng một bên tra án, cũng không quên một bên phái người tung ra lời đồn khắp nơi, ý định chính là muốn chỉnh Cung Thanh Dương tại đêm tân hôn của nàng, lý do hiệp ước kỳ mãn, cố ý làm trái ý tứ của nàng, đem mê dược đổi thành xuân dược!
Chuyện này, nàng chính là bảo mật đến cùng, ngay cả Thập Cửu cũng che giấu.
Nàng biết rõ tính tình của Thập Cửu, mặc dù nóng nảy, thế nhưng tới cũng nhanh đi cũng nhanh, có một ngày phát hiện tra không chứng minh thực tế, sẽ không lại trách tội trượng phu. Chỉ là, trong khoảng thời gian phát hỏa này, có thể Cung Thanh Dương hảo chịu được!
La Mông múc tổ yến trong bát, lắc đầu cười khẽ, nhìn không ra đối với cái cọc “Hành động báo thù” này, rốt cuộc là tán thành hay là phản đối.
Vào lúc này, cổng dưới lầu, đột nhiên truyền đến một trận gây rối.
“Lại làm sao vậy?” Long Vô Song đẩy song cửa ra, đi xuống nhìn.
Ngô, nên sẽ không Cung Thanh Dương, nhìn thấu quỷ kế của nàng, đang muốn đăng môn đến tính toán sổ sách chứ?
Tiểu nhị dưới lầu, giương giọng hô: “Lão bản nương, có người đưa tới một khối bức hoành!”
Long Vô Song vừa nghe, sắc mặt chợt biến.
Không thể nào!
Hắn thực sự phái người tặng bức hoành tới?
Bên trên viết sẽ là “Cam bái hạ phong” mà nàng yêu cầu, hay là -
“Là ai đưa bức hoành?” La Mộng hiếu kỳ hỏi.
“Công Tôn Minh Đức.”
“Hắn đưa bức hoành cho ngươi?” La Mộng nhíu mi. “Tại sao?”
Long Vô Song có chút thấp thỏm, nhưng chính là kỳ vọng tên kia lương tâm chưa mất đi. Hảo mặt mũi nàng, kiên trì cùng bạn tốt nói -
“Bởi vì có ta cung cấp manh mối, hắn mới có thể hết sức khẩn cấp phá án a!” Nói xong, hăm hở nâng váy lụa, hướng dưới lầu đi đến.
La Mộng đi theo phía sau, hiếu kỳ hỏi: “Hắn viết cái gì?”
Nàng cắn cánh môi, cậy mạnh trả lời.
“Cam bái hạ phong.” Nàng dùng tốc độ nhanh nhất, băng qua đại sảnh, đi tới cửa, thẳng tắp đi tới trước khối bức hoành bị vải đỏ che khuất trên xe ngựa ngoài cửa, lấy tay nâng, đập vào tầm mắt nhưng là -
Long Môn vật báu.
Bốn chữ lớn ngân câu thiết hoa*, khắc vào trên bức hoành phía dưới bên trái còn có lạc khoản của Công Tôn Minh Đức.
(*) ngân câu thiết hoa: nét bút cứng chắc.
Long Vô Song trừng mắt nhìn bốn chữ kia, cả người cúng như mộc thạch.
Cái tên kia không có lương tâm! Nàng có thể nào chờ mong lương tâm của Công Tôn Minh Đức chưa mất đi? Lương tâm của hắn, có lẽ sớm từ tám trăm năm trước đã bị cẩu gặm rồi!
“Long Môn vật báu?” La Mộng đọc một lần, nhìn bạn tốt hỏi: “Bây giờ, tướng gia viết sai, hay là ngươi nhớ lầm. Có lẽ là ta nghe lầm, hoặc là nhìn lầm rồi?” Vẻ mặt nàng mỉm cười, dễ dàng đoán ra, chỉ bốn chữ có khác này.
“Là hắn viết sai rồi!” Long Vô Song hổn hển, bị bốn chữ kia kích động đến nổi trận lôi đình, một chưởng thì ra.
Cành cạch một tiếng, bức hoành bị chém thành hai nửa.
“Người đâu, đem những phế tài này toàn bộ đến trù phòng, làm củi đốt cho ta!” Nàng nghiến răng nghiến lợi, tức giận bỏ lại một câu này, xoay người đi.
“Viết sai thì viết sai, lui về thỉnh sư phụ khắc lại là được, làm sao bổ chứ?” La Mộng nhìn bức hoành bị chém thành hai nửa, uyển chuyển theo qua.
Long Vô Song khuôn mặt đỏ bừng lên, không trở về vấn đề của nàng, ngược lại hướng bọn tiểu nhị của khách điếm giậm chân khai hoả. “Các ngươi từng bước từng bước, đều đứng ở nơi đó làm cái gì? Sẽ không di chuyển a? Người chết a? Không có nghe lời nói của ta a? Mau đưa phế sài ngoài cổng lấy đi đốt à!”
Người liên quan chờ nghe vậy, lúc này mới vội vã chạy đến đằng trước, vội vàng nâng bức hoành lên. Chỉ là, còn không có đem phá bức hoành kéo xuống xe ngựa, phía sau lại trở lại một chiếc.
Phía sau xe ngựa, đồng dạng có một khối bức hoành.
“Vô, Vô Song cô nương, lại nữa rồi!” Tiểu nhị kinh hồn táng đảm báo cáo.
“Bổ cho ta.”
“Nhưng, đây là bức hoành tướng gia đưa -”
“Ta kêu các ngươi bổ, các ngươi cứ bổ. Chỉ là bổ một khối bức hoành, có khó như vậy sao?”
“Thế nhưng -”
“Còn có cái gì thế nhưng?” Nàng nổi trận lôi đình hỏi.
Tiểu nhị cúi đầu, vẻ mặt ủy khuất. “Không chỉ một khối a!”
Nàng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, bất ngờ phát hiện, xe ngựa xếp ngoài cổng, ít nói cũng có bảy tám chiếc, phía sau mỗi một chiếc xe ngựa đều chở một khối bức hoành, trên bức hoành đều là bốn chữ lớn kia -
Long Môn vật báu.
Nàng tức giận đến giận sôi máu, giậm chân hô: “Bổ bổ, mặc kệ bao nhiêu, toàn bộ bổ cho ta!”
Các tiểu nhị vẻ mặt lại bối rối, không ai dám động.
Không khiến bộn hắn không nghe, chỉ là bức hoành này chính là tướng gia đưa, bên trên còn có lạc khoản, mọi người ai có lá gan lớn như vậy, thực sự đem bức hoành bổ chứ?
Long Vô Song càng tức giận.
“Tất cả là đồ vô dụng!” Thấy không ai tiến lên, nàng khí đỏ, mở miệng hô: “Mặt đen! Mặt đen -”
Nàng bên này hô, sớm trông thấy Thiết Tác ngoài cuarwxoon xao, lúc này mới chậm rãi đi tới.
“Mặt đen, đem những bức hoành này toàn bộ bổ cho ta!”
Thiết Tác động tác thong thả, khuôn mặt bình tĩnh, xem ra chính là một bộ thần sắc tâm không cam lòng, tình không muốn.
“Ngươi bày khuôn mặt kia cái gì? Hảo, các ngươi không có can đảm, tự mình đến!” Nàng càng não càng hỏa, một bước lớn xông lên trước, lấy ra đại đao bên hông Thiết Tác, quay người hướng những bức hoành đó chém tới.
Như dự liệu, cây đại đao kia rất mạnh, chỉ là giơ đao lên, cũng đã khiến nàng mệt đến thở hồng hộc. Dựa vào tức giận trong lòng, nàng dùng hết khí lực hít sâu, bổ lại bổ, khi chém thẳng đến khối bức hoành thứ năm, cũng đã mệt đến nhấc không nổi đao.
Đến khi chín khối bức hoành toàn bộ bổ hết, nàng rồi mệt đến chân như nhũn ra, chỉ có thể chống đại đao, liên tiếp thở dốc.
Ai biết, tại thời điểm này, lại nữa rồi một chiếc xe ngựa, một khối bức hoành.
Bây giờ chính là tấm biển của lão bản cửa hàng, đích thân đưa lên cửa.
“Chết tiệt!” Nàng thì thào chửi, kéo cây đại đao kia, khó khăn đi tới trước xe ngựa.
Tức -
Tức -
Tức -
Đại đao đen thui, kéo trên mặt đất, phát ra thanh âm chói tai, còn không thì toát ra đóm lửa.
Nàng không đợi lão bản đem vải bố lấy ra, liền hít sâu một hơi, giơ đại đao lên, ra sức chém xuống -
Keng!
Thanh âm vang dội, xa xa truyền ra ngoài. Lúc này, bức hoành không một chút tổn hại, ngược lại Long Vô Song bị chấn động hai tay tê dại, đại đao đen thui trong tay, bởi vì lực phản chấn mạnh mẽ, cuối cùng từ trong tay nàng bay ra ngoài.
Mắt thấy đại đao xoay như chong chóng, mọi người kinh hô lên tiếng, trốn trốn, trốn trốn, chỉ sợ đại đao không có mắt, sẽ tước cái đầu người nào.
Thiết Tác đứng ở một bên, chân bước một chút, trong nháy mắt liền nhảy lên giữa không trung, nắm chặt quả đấm, vững vàng bắt lấy đao.
Bức hoành của lão bản cửa hàng, còn tưởng rằng Long Vô Song vừa mới một đao kia, đang kiểm tra độ cứng bức hoành, vội vàng bước lên phía trước giải thích.
“Phu nhân, tướng gia sáng sớm hôm nay, khi trời còn chưa sáng liền tìm đến lão hủ ký kết. Khối bức hoành này là đúc bằng sắt, phu nhân cứ yên tâm đi, tuyệt đối có thể đảm bảo trăm năm không hư!”
Trăm năm không hư!
Ầm!
Nàng chỉ cảm thấy, trong đầu ầm ầm vang, như là pháo hoa nổ tung, bùng nổ đến trước mắt nàng biến thành màu đen, cũng tức giận đến nàng suýt nữa không thở nổi.
Lão bản không có phát hiện thần sắc nàng không bình thường, tự mình đem taams vải bị chém thành hai nửa bắt lấy, ân cần khách khí còn nói: “Phu nhân, tướng gia nói qua, nhất định phải ngài tự mình nhận lấy phần lễ này.”
“Không nhận!”
“A?”
“A cái gì a? Ta, không, nhận!” Nàng xoay người sang chỗ khác, một ngón tay hướng phía Thiết Tác. “Ngươi, đem vào trong hỏa lò, nấu chảy nó cho ta!”
Sau khi phân phó xong xuôi, nàng vung tay áo, tức giận đến hai gò má hồng nhuận, ngay cả khách điếm cũng không quay về, xoay người hướng tướng gia phủ.
Trời giá rét đông lạnh.
Tuyết trắng liên tiếp mấy ngày, rơi rơi dừng dừng, dày một tầng trên đường, làm người khác bước đi có chút khó khăn.
Nhưng mà một chút trắc trở nhỏ như vậy, đương nhiên là đỡ không được Long Vô Song nổi trận lôi đình. Nàng trở lại tướng gia phủ, đi tới trước lầu hai người sống, cũng không bằng lòng trở về phòng, liền như vậy đứng ở trước cửa, trừng mắt nhìn tuyết trắng bay lả tả, chờ Công Tôn Minh Đức.
Hắn mới – vào sân trong tân phòng, liền nhìn thấy nàng.
Cũng không biết là tức giận hay là lạnh, khuôn mặt rõ ràng đỏ ửng, chấm nhỏ hai tròng mắt, lấp lánh thẳng trừng mắt hắn.
Mới thoạt nhìn, nàng trong áo lông chồn đen, quả thực giống như là chồn đen biến ảo thành hồ tinh.
Vừa thấy hắn vào cửa, hồ tinh xinh đẹp liền nổi giận đùng đùng chất vấn.
“Công Tôn Minh Đức, ngươi kêu người ta đưa tới, là vật gì vậy?”
“Bức hoành a, không phải nàng muốn sao?” Gợn sóng trên mặt hắn không có, quyay lại hỏi, dưới chân không dừng, tiếp tục hướng trong phòng đi.
“Ngươi rõ ràng biết rõ, ta muốn không phải bốn chữ kia!” Nàng tức giận đến nắm chặt tay, tức giận đuổi theo.
“Không phải bốn chữ nào?” Hắn đẩy cửa đi vào trong phòng, từ trong tủ quần áo lấy ra y bào sạch sẽ.
“Liền Long Môn -” Phát hiện bản thân bị lừa, nàng lập tức dừng miệng, không chịu nói ra bốn chữ kia.
“Long Môn cái gì?” Hắn không quay đầu lại nhìn nàng, chỉ là tự mình bỏ đi triều phục trên người.
“Ngươi biết là cái gì mà!” Nàng vừa buồn bực vừa thẹn, lặng lẽ di chuyển ánh mắt.
Mặc dù nói, hai người trở thành phu thê, đã có một hai tháng rồi, nhưng đột nhiên nhìn thấy hắn cởi quần áo, vẫn khiến nàng đỏ mặt. Nhưng, tính tình nàng bướng bỉnh, lại không chịu nhượng bộ, đành phải tiếp tục đứng ở tại chỗ, cố gắng hết sức làm bộ tuyệt nhiên không thèm để ý.
“Ngươi không chịu thua, ta cũng biết. Ngươi tâm không cam lòng, tình không muốn, sửa mấy chữ đưa đến, đến tột cùng là có ý gì a?”
“Ngươi muốn ta đưa bức hoành, ta cũng đưa, tại sao nói tâm không cam lòng, tình không muốn?”
“Ngươi nếu như cam tâm tình nguyện, có can đảm cũng đừng sửa chữ a!” Nàng giậm chân mắng.
“Theo trí nhớ của ta, ngươi tối hôm qua đối với bốn chữ này, cũng không rất thoả mãn sao?”
“Ta mới không có!” Nàng mắc cở đỏ mặt, càng nói càng tức giận.
Công Tôn Minh Đức ở trong, một bên cùng nàng nói chuyện, một bên mặc lên người bộ y bào màu xám, buộc thắt lưng, lại lần lượt đến thân trước, sau khiy phục thỏa đáng, mới quay đầu nhìn nàng.
“Từ trong lao Hình bộ nhân cơ hội nói ra phạm nhân, Thượng Thư đại nhân còn đang chờ ta đi qua, cùng thẩm vấn phạm nhân. Ta chỉ dành thời gian trở về thay quần áo, có chuyện gì, chờ ta buổi tối trở về rồi hãy nói.”
Nói xong, hắn cũng không chờ trả lời của nàng, liền đi ra phòng ngủ, băng qua tiểu thính, đi ra ngoài.
“Cái gì gọi là chờ ngươi buổi tối trở về rồi hãy nói? Công Tôn Minh Đức, Công Tôn Minh Đức —” Nàng đuổi theo, hài ấn nho nhỏ đuổi theo hài ấn* thật to, dấu vết trong tuyết vô cùng rõ ràng.
(*) hài ấn: vết giày.
Công Tôn Minh Đức nhưng vội vã cũng không quay đầu lại, đối với kêu gào phía sau, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, như cũ thẳng tắp hướng phía cổng đi đến.
Cuối cùng, khí bốc lên đầu nàng, cũng chịu không nổi không chú ý của hắn nữa, khom người nắm lên khối tuyết bên đường, nhắm vào cái ót của hắn, dùng hết khí lực tới.
Ai biết, hắn dưới chân không ngừng, cũng không quay đầu lại, chỉ là đi phía trái đầu, thì xuất hiện khối tuyết kia.
Trong nháy mắt khối tuyết ném đi, trong lòng nàng vốn còn hiện lên một tia lo lắng, chỉ sợ thực sự trúng hăn. Thế nhưng, mắt thấy hắn vậy mà tránh được, tâm trạng không hiểu càng khí, lập tức lại nắm một khối tuyết cầu khác, lại lần nữa nhắm vào hướng hắn ra bên ngoài.
Phía sau nam nhân này, rất giống lỗ thủng.
Ngay tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Công Tôn Minh Đức lại lần nữa nghiêng đầu, dễ dàng lại tránh được một lần công kích.
Nàng nhất định không tin!
Lại một viên tuyết cầu ném đi, lại lại một lần nữa bị hắn tránh được.
Long Vô Song tức giận đến ngồi xổm xuống, hai tay đều cầm lấy tuyết cầu, không đầu không đuôi hướng hắn ném. Công Tôn Minh Đức dĩ nhiên trái tránh phải né, mỗi một khối cũng đơn giản tránh được, dưới chân vẫn như cũ không dừng.
Vài lần ném đều không trúng, nàng tức giận đến hô to.
“Ngươi có can đảm thì đứng lại cho ta!”
Công Tôn Minh Đức nghe vậy, cuối cùng thực sự bình tĩnh đứng bất động.
Hừ. Xem như hắn thức thời!
Lúc này, nàng híp mắt, môi, tỉ mỉ nhắm vào đầu hắn, sau khi xác định có thể đắc thủ, mới nắm tuyết cầu trong tay, dùng sức ném ra.
Công Tôn Minh Đức đứng ở tại chỗ, không nhúc nhích. Đến lúc tuyết cầu tới gần trong nháy mắt sau cùng, hắn mới đột nhiên xoay người lại, một chưởng tiếp được khối tuyết cầu kia.
Công kích lại lần nữa thất bại, nàng khàn giọng, tức giận đến giậm chân. “Ngươi làm sao có thể tiếp?”
Hắn hí mắt nhìn nàng.
“Không nên giống như oa nhi ba tuổi cố tình gây sự.”
Oa nhi ba tuổi?
Cố tình gây sự?
Long Vô Song trừng lớn mắt, tức giận đến bất chấp đạo lí nói: “Ta chính là giống oa nhi ba tuổi, ta chính là muốn cố tình gây sự, nếu không ngươi muốn như thế nào? Cắn ta sao?”
Nàng không có sợ hãi hướng tới gần hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, kiêu ngạo hô: “Đến a, cắn ta a, cắn ta a, cắn ta a —”
Con ngươi đen không đáy, lẳng lặng nhìn tiểu nữ nhân khiêu khích tiến đến trước mắt. Trong nháy mắt, hắn vươn tay, mạnh mẽ đem nàng kéo vào trong lòng, hung hăng hôn trụ môi của nàng.
Bị hôn đến trở tay không kịp, Long Vô Song trừng lớn mắt, tiếp theo lập tức giãy dụa, tay nhỏ bé dồn sức đánh ngực hắn. Chỉ là, sớm thành thói quen tiếp xúc với thân thể của hắn, bởi vì hơi thở của hắn, cách thức hắn hôn nàng, dần dần dần dần mềm yếu vô lực.
Thật vất vả, khi hắn rốt cục buông nàng ra, nàng lửa giận tràn đầy sớm tất cả tiêu tan thành mây khói, chỉ có thể nhìn hắn, lắp bắp chất vấn: “Ngươi ngươi ngươi — ngươi làm cái gì?”
Công Tôn Minh Đức nhíu mi, ngón cái mơn trớn môi đỏ mọng bị hôn đến sưng lên của nàng.
“Nàng không phải muốn ta cắn nàng sao?”
Long Vô Song vẻ mặt đỏ bừng, mở cái miệng nhỏ nhắn, lại không biết nên biện giải cái gì.
Nhìn nàng một bộ dáng dấp á khẩu không trả lời được, khóe miệng hắn nói một câu, cúi đầu như chuồn chuồn lướt nước lại trộm hôn nàng một cái, đại chưởng khẽ nắm cằm của nàng, dặn dò nói: “Ở nhà chờ ta.”
Sau đó, hắn mới xoay người rời khỏi.
Nàng ngốc sững sờ ở chỗ cũ, nhìn bóng dáng của hắn từ từ đi xa, đến lúc khi hoàn toàn nhìn không thấy, chân nàng mới mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất đầy tuyết.
Tuyết giá lạnh, nàng nên cảm thấy lạnh.
Công Tôn Minh Đức đưa bức hoành kia, nàng nên cảm thấy khí.
Nhưng mà, lúc này, nàng không những không cảm thấy lạnh, lại cũng không cảm thấy khí.
Nàng ngồi ở trong tuyết, vỗ về hai gò má nóng như thiêu, trong đầu tất cả đều là nụ cười hiếm có mới vừa rồi như phù dung sớm nở tối tàn kia của hắn, khiến người ta tim đập thình thịch.
Tác giả :
Điển Tâm