Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ
Chương 31: Kế hoạch Ngũ thiếu
Sư phụ Mạc Tiểu Thất từng nói qua một câu —— Mạc Tiểu Thất nếu không trở thành ảnh vệ, nhất định thích hợp làm thần thâu.
Bởi vì thiên hạ không có nơi nào mà Mạc Tiểu Thất không vào được.
Cho dù là Thương Vân Châu Đình cũng thế.
Chỉ tiếc hắn chậm một bước, không có nhìn thấy khả năng quỷ thần của Khanh Ngũ, khi hắn vòng qua tầng tầng phòng thủ, đi tới ngoài Vân đình, nhìn thấy chính là hình ảnh này. Tạ Minh Châu đem lệnh bài Thương Vân Châu Đình giao cho Khanh Ngũ, ý nghĩa đã rõ Khanh Ngũ có quyền định đoạt Thương Vân Châu đình trong vòng một tháng.
Tạ Minh Châu là nhân vật nổi danh giang hồ, bất kì một hành động một việc làm nào của hắn đều đủ để nhấc lên một trận sóng trào trên giang hồ, nhưng mà hắn thế nhưng lại dễ dàng quyết định, cho Khanh Ngũ không quen không biết quyền quản lí, nguyên nhân chỉ có một —— hắn vui vẻ.
Hưởng thụ lớn nhất trong nhân sinh một đời, chẳng lẽ không phải là tùy tâm mà làm hay sao?
Đây chính là nguyên tắc xử sự của Tạ Minh Châu. Tùy theo lòng mình, cứ thích là làm.
Cho nên cho dù hắn chưa từng nghe nói tới người tên Khanh Thục Quân này, nhưng Khanh Ngũ hợp khẩu vị hắn.
Mạc Tiểu Thất lặng yên giấu mình phía sau một gốc cây liễu cách bọn họ không xa, hắn cho là mình che dấu không chỗ hổng, không ngờ vẫn bị Tạ Minh Châu phát hiện ra.
“Khanh Thục Quân, tùy tùng của ngươi cũng rất có ý tứ.” Tạ Minh Châu đi đến trước mặt Khanh Ngũ, vươn ngón tay thế nhưng muốn nâng cằm Khanh Ngũ lên, lại bị Khanh Ngũ đẩy ra một chút.
“Ngươi cũng biết, ngỗ nghịch ta sẽ thế nào không?” Tạ Minh Châu nheo ánh mắt lại.
Tiểu Thất núp phía sau thân cây nhìn thấy một màn như vậy, nhất thời cả người —— buộc chặt, sớm đã vận sức chờ ra tay.
Khanh Ngũ giơ giơ tấm lệnh bài Tạ Minh Châu giao cho hắn lên, nói: “Ngỗ nghịch người của ta, cũng là có hậu quả.” Ý là nói, hiện tại quyền lực Thương Vân Châu đình nằm ở trên tay của ta.
“A, cái tấm lệnh bài kia với ta mà nói không hề ý nghĩa.” Tạ Minh Châu trong mắt lộ vẻ bừa bãi, “Thứ ta nghĩ muốn, sẽ có được đến tay, ta đụng ngươi, là vinh hạnh của ngươi.”
Lời này nói ra cực kì cuồng vọng.
Khanh Ngũ lại lắc lắc ngón tay: “Sai, ta mặc kệ ngươi, mới là vinh hạnh của ngươi.”
Cũng là người một dạng ngông cuồng.
Tạ Minh Châu càng hứng thú dạt dào, bảo: “Tàn phế, ngươi không sợ ta thu hồi đặc quyền đã đưa cho ngươi?”
“Hiện tại lệnh bài nằm ở trên tay của ta, lâu chủ, ngươi lời này nói hình như đã trễ.” Khanh Ngũ đáp lời.
“Cái tấm lệnh bài là cái gì đâu, toàn từ đều do bổn tọa quyết định, bây giờ bổn tọa nếu mở miệng nói, tấm lệnh bài kia một chút tác dụng cũng đều không có, chỉ là một miếng gỗ.” Tạ Minh Châu nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh dật thoát tục của Khanh Ngũ, ánh mắt càng nguy hiểm, “Ngươi cho là hủy hoại đình đài của bổn tọa gì cũng không cần bồi thường sao? Ngươi làm cho bổn tọa có chút mất hứng.”
Khanh Ngũ nói lại: “Ta nếu chịu thua, chẳng phải là làm mất hứng thú của ngươi?”
“Ồ, thật sự là miệng rất độc.” Tạ Minh Châu nhìn chằm chằm Khanh Ngũ, “Bổn tọa cho ngươi ngọc bài, muốn một vật của ngươi làm vật thế nợ —— có bỏ được đem tùy tùng của ngươi thế chấp cho ta hay không?”
Mạc Tiểu Thất vừa nghe, hô hấp hơi bị chậm lại.
Khanh Ngũ, ngươi sẽ nói như thế nào?!
Khanh Ngũ cười nói: “Không đưa ngươi được, hắn là chân của ta. Ta nếu như muốn đôi chân của lâu chủ, lâu chủ sẽ chặt bỏ đưa tới cho ta sao?”
“Hừ hừ, ngươi có chút ý tứ.” Tạ Minh Châu xoay người: “Tốt lắm, bổn tọa mệt mỏi, hôm nay dừng ở đây. Khanh Thục Quân, ngươi là đối thủ thú vị.”
Tiểu Thất nhẹ nhàng thở ra, dây cung kéo căng chợt buông lỏng xuống.
Ngày kế, Khanh Ngũ ngủ thẳng tới buổi trưa chưa dậy.
Tiểu Thất ngay từ đầu còn tưởng rằng hắn bị bệnh, hỏi Triệu Đại Bảo mới biết, thì ra đó là rập khuôn của hắn—— Khanh Ngũ cho rằng một người bình thường một ngày nhất định phải ngủ đủ canh giờ, tối hôm qua khi hắn trở về đã gần rạng sáng, tự nhiên đã trễ giờ ngủ cho nên lúc này bù cho tới trưa, dù cho ở trên giường mở to mắt, cũng muốn nằm cho đủ giờ.
Cái quái gì hả… Tiểu Thất và Triệu Đại Bảo còn đang ăn vặt, ở trong sân phơi nắng, rảnh rỗi thì tán gẫu, cũng nhàn rỗi. Chỉ là Tiểu Thất nghĩ đến hành động tối hôm qua của Khanh Ngũ—— thế nhưng có thể lấy lệnh bài Thương Vân Châu đình tới tay, lúc này vẫn cảm thấy một thân mồ hôi lạnh, Khanh Ngũ người này rốt cuộc muốn làm gì! Muốn kiếm một khoản sao?
Khanh Ngũ chẳng lẽ là kẻ tham tiền?
Nghĩ đến hắn khi còn ở Khanh Gia bảo làm giả sổ sách, Tiểu Thất càng ngày càng kiên định với ý nghĩ này của mình.
Khanh Ngũ rốt cục cũng chịu rời giường.
Tiểu Thất giúp hắn mặc quần áo tử tế, dìu hắn ngồi vào trong xe lăn. Hắn lại lắc đầu nói: “Ở trong này tập đi đứng, không cần xe lăn, ngươi đỡ ta đứng lên đi lại một chút.”
Lúc trước hắn không đồng ý ở người khác trước mặt bày ra một mặt này. Bởi vì Khanh Ngũ cảm thấy bộ dáng đi bộ nhọc nhằn từng bước rất khó nhìn. Gần đây qua lại cùng Tiểu Thất, càng ngày càng không có chú ý.
Tiểu Thất giúp hắn đứng lên, cũng nhìn chăm chú vào Khanh Ngũ nện bước, Khanh Ngũ ngồi ở xe lăn cách nói năng tao nhã, phong độ nhẹ nhàng, nhưng là một khi đứng lên, liền có vẻ có chút gắng sức —— người bình thường chỉ cần xíu sức là có thể bước, hắn phải cực kỳ cố hết sức mới có thể kéo chân sải bước, hai chân khó có thể gắng sức được lâu, yêu cầu Tiểu Thất giúp hắn chống đỡ trọng tâm.
Khanh Ngũ cơ hồ cả người đều dựa vào trên người Tiểu Thất, hai người giống như cũng chưa ý thức được, khoảng cách hiện giờ là cỡ nào thân mật.
Từ phòng ngủ dìu Khanh Ngũ đến phòng, cái trán Khanh Ngũ thoáng ra tầng mồ hôi mỏng, Tiểu Thất giúp hắn ngồi xuống, lấy một cái khăn tay lau mồ hôi cho hắn.
“Muốn sử dụng Thương Vân Châu đình, ngươi định dùng nó để làm cái gì?” Triệu Đại Bảo ở một bên hỏi.
“Thương Vân Châu, chính là nơi có phẩm cách nhất ở trên giang hồ, Tạ Minh Châu đồng ý cho ta chính là sự hãnh diện, ta tự nhiên muốn nắm chắc.” Khanh Ngũ nói tiếp, “Tô Thành là chỗ trọng yếu mà võ lâm thường xuyên tập hợp và phân tán, đây là một cơ hội rất tốt để mở rộng giao thiệp.”
“Nghe ra hình như ngươi rất có chí hướng.” Triệu Đại Bảo đáp.
“Khanh Gia bảo đã muốn bắt đầu xuất hiện thay đổi, vì thế ta phải chuẩn bị sẵn sàng, bằng không tương lai mặc cho người giết mở sẽ không tốt.” Khanh Ngũ nói tiếp, “Tối hôm qua ban đêm ta xông vào Thương Vân Châu, thập vệ Thiết Vân hẳn là đã đem hành động của ta báo lên trên, nếu phụ thân đã biết hành vi tùy tiện làm bậy của ta, nhất định sẽ giận tím mặt.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Tiểu Thất bất an hỏi.
Khanh Ngũ đáp, “Tự nhiên là chặn đứng tin tức.”
“Ồ! Muốn ta đi đối phó với thập vệ Thiết Vân sao?!” Tiểu Thất hưng phấn, hắn đã sớm muốn cùng ảnh vệ tốt nhất trong Khanh Gia bảo ganh đua cao thấp!
“Không cần, tin tức không thể lọt đi.” Khanh Ngũ cười thâm sâu nói.
Bởi vì thiên hạ không có nơi nào mà Mạc Tiểu Thất không vào được.
Cho dù là Thương Vân Châu Đình cũng thế.
Chỉ tiếc hắn chậm một bước, không có nhìn thấy khả năng quỷ thần của Khanh Ngũ, khi hắn vòng qua tầng tầng phòng thủ, đi tới ngoài Vân đình, nhìn thấy chính là hình ảnh này. Tạ Minh Châu đem lệnh bài Thương Vân Châu Đình giao cho Khanh Ngũ, ý nghĩa đã rõ Khanh Ngũ có quyền định đoạt Thương Vân Châu đình trong vòng một tháng.
Tạ Minh Châu là nhân vật nổi danh giang hồ, bất kì một hành động một việc làm nào của hắn đều đủ để nhấc lên một trận sóng trào trên giang hồ, nhưng mà hắn thế nhưng lại dễ dàng quyết định, cho Khanh Ngũ không quen không biết quyền quản lí, nguyên nhân chỉ có một —— hắn vui vẻ.
Hưởng thụ lớn nhất trong nhân sinh một đời, chẳng lẽ không phải là tùy tâm mà làm hay sao?
Đây chính là nguyên tắc xử sự của Tạ Minh Châu. Tùy theo lòng mình, cứ thích là làm.
Cho nên cho dù hắn chưa từng nghe nói tới người tên Khanh Thục Quân này, nhưng Khanh Ngũ hợp khẩu vị hắn.
Mạc Tiểu Thất lặng yên giấu mình phía sau một gốc cây liễu cách bọn họ không xa, hắn cho là mình che dấu không chỗ hổng, không ngờ vẫn bị Tạ Minh Châu phát hiện ra.
“Khanh Thục Quân, tùy tùng của ngươi cũng rất có ý tứ.” Tạ Minh Châu đi đến trước mặt Khanh Ngũ, vươn ngón tay thế nhưng muốn nâng cằm Khanh Ngũ lên, lại bị Khanh Ngũ đẩy ra một chút.
“Ngươi cũng biết, ngỗ nghịch ta sẽ thế nào không?” Tạ Minh Châu nheo ánh mắt lại.
Tiểu Thất núp phía sau thân cây nhìn thấy một màn như vậy, nhất thời cả người —— buộc chặt, sớm đã vận sức chờ ra tay.
Khanh Ngũ giơ giơ tấm lệnh bài Tạ Minh Châu giao cho hắn lên, nói: “Ngỗ nghịch người của ta, cũng là có hậu quả.” Ý là nói, hiện tại quyền lực Thương Vân Châu đình nằm ở trên tay của ta.
“A, cái tấm lệnh bài kia với ta mà nói không hề ý nghĩa.” Tạ Minh Châu trong mắt lộ vẻ bừa bãi, “Thứ ta nghĩ muốn, sẽ có được đến tay, ta đụng ngươi, là vinh hạnh của ngươi.”
Lời này nói ra cực kì cuồng vọng.
Khanh Ngũ lại lắc lắc ngón tay: “Sai, ta mặc kệ ngươi, mới là vinh hạnh của ngươi.”
Cũng là người một dạng ngông cuồng.
Tạ Minh Châu càng hứng thú dạt dào, bảo: “Tàn phế, ngươi không sợ ta thu hồi đặc quyền đã đưa cho ngươi?”
“Hiện tại lệnh bài nằm ở trên tay của ta, lâu chủ, ngươi lời này nói hình như đã trễ.” Khanh Ngũ đáp lời.
“Cái tấm lệnh bài là cái gì đâu, toàn từ đều do bổn tọa quyết định, bây giờ bổn tọa nếu mở miệng nói, tấm lệnh bài kia một chút tác dụng cũng đều không có, chỉ là một miếng gỗ.” Tạ Minh Châu nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh dật thoát tục của Khanh Ngũ, ánh mắt càng nguy hiểm, “Ngươi cho là hủy hoại đình đài của bổn tọa gì cũng không cần bồi thường sao? Ngươi làm cho bổn tọa có chút mất hứng.”
Khanh Ngũ nói lại: “Ta nếu chịu thua, chẳng phải là làm mất hứng thú của ngươi?”
“Ồ, thật sự là miệng rất độc.” Tạ Minh Châu nhìn chằm chằm Khanh Ngũ, “Bổn tọa cho ngươi ngọc bài, muốn một vật của ngươi làm vật thế nợ —— có bỏ được đem tùy tùng của ngươi thế chấp cho ta hay không?”
Mạc Tiểu Thất vừa nghe, hô hấp hơi bị chậm lại.
Khanh Ngũ, ngươi sẽ nói như thế nào?!
Khanh Ngũ cười nói: “Không đưa ngươi được, hắn là chân của ta. Ta nếu như muốn đôi chân của lâu chủ, lâu chủ sẽ chặt bỏ đưa tới cho ta sao?”
“Hừ hừ, ngươi có chút ý tứ.” Tạ Minh Châu xoay người: “Tốt lắm, bổn tọa mệt mỏi, hôm nay dừng ở đây. Khanh Thục Quân, ngươi là đối thủ thú vị.”
Tiểu Thất nhẹ nhàng thở ra, dây cung kéo căng chợt buông lỏng xuống.
Ngày kế, Khanh Ngũ ngủ thẳng tới buổi trưa chưa dậy.
Tiểu Thất ngay từ đầu còn tưởng rằng hắn bị bệnh, hỏi Triệu Đại Bảo mới biết, thì ra đó là rập khuôn của hắn—— Khanh Ngũ cho rằng một người bình thường một ngày nhất định phải ngủ đủ canh giờ, tối hôm qua khi hắn trở về đã gần rạng sáng, tự nhiên đã trễ giờ ngủ cho nên lúc này bù cho tới trưa, dù cho ở trên giường mở to mắt, cũng muốn nằm cho đủ giờ.
Cái quái gì hả… Tiểu Thất và Triệu Đại Bảo còn đang ăn vặt, ở trong sân phơi nắng, rảnh rỗi thì tán gẫu, cũng nhàn rỗi. Chỉ là Tiểu Thất nghĩ đến hành động tối hôm qua của Khanh Ngũ—— thế nhưng có thể lấy lệnh bài Thương Vân Châu đình tới tay, lúc này vẫn cảm thấy một thân mồ hôi lạnh, Khanh Ngũ người này rốt cuộc muốn làm gì! Muốn kiếm một khoản sao?
Khanh Ngũ chẳng lẽ là kẻ tham tiền?
Nghĩ đến hắn khi còn ở Khanh Gia bảo làm giả sổ sách, Tiểu Thất càng ngày càng kiên định với ý nghĩ này của mình.
Khanh Ngũ rốt cục cũng chịu rời giường.
Tiểu Thất giúp hắn mặc quần áo tử tế, dìu hắn ngồi vào trong xe lăn. Hắn lại lắc đầu nói: “Ở trong này tập đi đứng, không cần xe lăn, ngươi đỡ ta đứng lên đi lại một chút.”
Lúc trước hắn không đồng ý ở người khác trước mặt bày ra một mặt này. Bởi vì Khanh Ngũ cảm thấy bộ dáng đi bộ nhọc nhằn từng bước rất khó nhìn. Gần đây qua lại cùng Tiểu Thất, càng ngày càng không có chú ý.
Tiểu Thất giúp hắn đứng lên, cũng nhìn chăm chú vào Khanh Ngũ nện bước, Khanh Ngũ ngồi ở xe lăn cách nói năng tao nhã, phong độ nhẹ nhàng, nhưng là một khi đứng lên, liền có vẻ có chút gắng sức —— người bình thường chỉ cần xíu sức là có thể bước, hắn phải cực kỳ cố hết sức mới có thể kéo chân sải bước, hai chân khó có thể gắng sức được lâu, yêu cầu Tiểu Thất giúp hắn chống đỡ trọng tâm.
Khanh Ngũ cơ hồ cả người đều dựa vào trên người Tiểu Thất, hai người giống như cũng chưa ý thức được, khoảng cách hiện giờ là cỡ nào thân mật.
Từ phòng ngủ dìu Khanh Ngũ đến phòng, cái trán Khanh Ngũ thoáng ra tầng mồ hôi mỏng, Tiểu Thất giúp hắn ngồi xuống, lấy một cái khăn tay lau mồ hôi cho hắn.
“Muốn sử dụng Thương Vân Châu đình, ngươi định dùng nó để làm cái gì?” Triệu Đại Bảo ở một bên hỏi.
“Thương Vân Châu, chính là nơi có phẩm cách nhất ở trên giang hồ, Tạ Minh Châu đồng ý cho ta chính là sự hãnh diện, ta tự nhiên muốn nắm chắc.” Khanh Ngũ nói tiếp, “Tô Thành là chỗ trọng yếu mà võ lâm thường xuyên tập hợp và phân tán, đây là một cơ hội rất tốt để mở rộng giao thiệp.”
“Nghe ra hình như ngươi rất có chí hướng.” Triệu Đại Bảo đáp.
“Khanh Gia bảo đã muốn bắt đầu xuất hiện thay đổi, vì thế ta phải chuẩn bị sẵn sàng, bằng không tương lai mặc cho người giết mở sẽ không tốt.” Khanh Ngũ nói tiếp, “Tối hôm qua ban đêm ta xông vào Thương Vân Châu, thập vệ Thiết Vân hẳn là đã đem hành động của ta báo lên trên, nếu phụ thân đã biết hành vi tùy tiện làm bậy của ta, nhất định sẽ giận tím mặt.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Tiểu Thất bất an hỏi.
Khanh Ngũ đáp, “Tự nhiên là chặn đứng tin tức.”
“Ồ! Muốn ta đi đối phó với thập vệ Thiết Vân sao?!” Tiểu Thất hưng phấn, hắn đã sớm muốn cùng ảnh vệ tốt nhất trong Khanh Gia bảo ganh đua cao thấp!
“Không cần, tin tức không thể lọt đi.” Khanh Ngũ cười thâm sâu nói.
Tác giả :
Lililicat