Thiên Hạ Đệ Cửu
Chương 80: Cầu phú quý trong nguy hiểm
Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
- Địch Cửu, hay là chúng ta mang Hà Thai cùng về trụ sở trước đi. Với thực lực của hai chúng ta mà muốn đi thí luyện, giống như là dâng đồ ăn tận miệng cho bọn Yêu Thú.
Bàng Phàm cũng rất bất đắc dĩ, ai bảo hắn thực lực thấp, lại là người tương đối trung thực.
Nói xong, Bàng Phàm muốn đến cõng Hà Thai. Địch Cửu im lặng kéo Bàng Phàm lại nói:
- Dạng như ngươi còn cõng một người đi về trụ sở, ta đoán còn chưa tới trụ sở đã bị yêu thú đột nhiên xuất hiện xử lí rồi.
- Sẽ không đâu, Vương Truyền Thiên đạo sư cũng đã nói, từ nơi này đến trụ sở thứ nhất vẫn rất an toàn.
Bàng Phàm lắc đầu nhìn trường đao trong tay một chút. Đối với tiếc nuối duy nhất của Bàng Phàm là nếu hiện tại đi trụ sở, thì trường đao này của hắn tạm thời không có đất dụng võ.
Địch Cửu cười lạnh:
- Ngươi thực sự là ngu xuẩn, ngươi còn không biết ý tứ của Võ Thừa à? Thí luyện về sau kẻ phù hợp với luật rừng mới có thể sinh tồn. Từ nơi này đến trụ sở an toàn nếu là do Vương Truyền Thiên nói, chít ít ta sẽ không tin tưởng. Nếu như ngươi tin tưởng hắn, vậy ngươi cứ chờ chết đi.
Địch Cửu đoán chừng nếu không dắt theo người nào, thì một mình Bàng Phàm có thể đến trụ sở. Nếu cõng một người, mà một khi gặp phải yêu thú, với thực lực của Bàng Phàm thì sợ là ngay cả cơ hội chạy cũng không có.
- Này...
Bàng Phàm có chút không tin tưởng lắm lời của Địch Cửu. Đối với Vương Truyền Thiên thì hắn không hiểu nhiều, nhưng Du Tiệp đạo sư tuyệt đối không có khả năng để hắn chịu chết.
- Ta nói là nếu như hoặc là bọn họ nói sai, nhưng bây giờ yêu thú đang tới gần khu vực thí luyện an toàn, cho nên bất cứ chuyện gì phát sinh đều rất bình thường.
Địch Cửu thấy Bàng Phàm có chút nghĩ không thông, đành phải an ủi một câu.
- Vậy chúng ta đi nhanh lên.
Bàng Phàm cũng cảm thấy Địch Cửu nói cũng có chút đạo lý, ở lại đây quá nguy hiểm.
Địch Cửu kéo Bàng Phàm qua một bên, lấy ra hai bình thuốc đưa cho hắn:
- Ngươi uống trước một bình dược tề sau đó thử tu luyện một chút, ta đến xem Hà Thai có thể trị được hay không.
- Đây là dược tề gì?
Bàng Phàm không để ý đến câu nói thứ hai của Địch Cửu, sau khi tiếp nhận dược tề Địch Cửu đưa kinh ngạc hỏi.
- Là dược tề tổ truyền của nhà ta giúp rèn luyện khí lực. Nói không chừng sau khi ngươi uống một bình rồi tu luyện, có thể bước vào Hoàng Cấp hậu kỳ, ngươi thử trước một chút đi...
Loại dược tề này đã không có tác dụng đối với Địch Cửu, hiện tại đang ở Tiên Nữ tinh, dù có làm lộ dược tề đi nữa, thì hắn cũng không tin ai ở Tiên Nữ tinh có thể cầm vật này ra khỏi đây.
- Hoàng cấp hậu kỳ?
Bàng Phàm sau khi nghe câu nói này, cất ngay một bình dược tề vào túi áo, trực tiếp mở bình khác còn lại rót vào trong miệng.
Hoàng Cấp hậu kỳ là chấp niệm của hắn, thiên phú Võ Đạo của Bàng Phàm cũng không tệ, hơn nữa đã sớm tiến vào Hoàng cấp, sau đó rất nhanh bước vào Hoàng cấp trung kỳ tiến vào lớp tinh anh.
Phải biết rằng lớp tinh anh là chọn từ tinh anh từng lớp mà ra, cũng không yêu cầu thời gian tiến vào học viện Võ Thuật, nhưng điều kiện cơ bản nhất khi tiến vào lớp tinh anh là nhất định phải có tu vi Hoàng cấp trung kỳ. Đáng tiếc, sau khi Bàng Phàm bước vào Hoàng cấp trung kỳ tiến vào lớp tinh anh, lại chẳng khác người bình thường. Mỗi người trong lớp tinh anh đều tiến bộ, kém nhất đều là Hoàng cấp hậu kỳ, mà hắn tiến vào lớp tinh anh là Hoàng cấp trung kỳ, hiện tại hắn vẫn là Hoàng cấp trung kỳ.
Nghe Địch Cửu nói dược tề này có thể giúp hắn bước vào Hoàng cấp hậu kỳ, hắn sao có thể chờ được.
Thấy một bên Bàng Phàm bắt đầu tu luyện, Địch Cửu đi đến bên người Hà Thai, từ trong túi đeo lưng lấy ra một viên thuốc giải đưa vào trong miệng Hà Thai, sau đó tiện tay điểm mấy chục cái lên huyệt vị khắp người Hà Thai. Hà Thai trúng độc chỉ mấy giờ thôi, Địch Cửu muốn cứu thì thực sự quá dễ dàng.
Trước đó Võ Thừa tuyên bố không cứu được Hà Thai, hiện tại chỉ mười phút đồng hồ người không cứu được liền mở mắt, lập tức đứng lên một bên ra sức phun. Một đống đồ tanh hôi buồn nôn bị phun ra, Hà Thai lau miệng, trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt Địch Cửu.
- Cảm ơn, cảm ơn...
Bất luận nói cảm ơn thế nào đều không có cách nào biểu đạt sự cảm kích từ sâu trong lòng của Hà Thai. Hắn chỉ không có năng lực di chuyển hoặc nói chuyện, trên thực tế lời của Võ Thừa và Trương Truyền Thiên, hắn đều nghe được rõ ràng. Thậm chí về sau, khi Địch Cửu nói tới trị cho hắn, đút một viên thuốc cho hắn uống, lại điểm mấy chục cái lên trên người hắn, hắn đều biết rõ ràng cả.
Cho nên chuyện thứ nhất hắn làm là quỳ xuống trước mặt Địch Cửu, có lẽ mạng nhỏ này của hắn cũng không đáng tiền, nhưng với hắn mà nói, chính mạng nhỏ này của mình là tất cả với hắn.
Lúc đầu tướng mạo của hắn không tầm thường, có điểm giống siêu sao quốc tế Ngõa Ni, cái mũi cao thẳng, thân hình cao lớn. Năm nay vừa mới bước vào Hoàng Cấp sơ kỳ, thời gian tiếp theo liền tiến vào Học viện Võ Thuật Tiên Nữ tinh, tiền đồ tốt đẹp đang chờ hắn, sao hắn có thể nguyện ý chết như vậy được?
Chỉ tiếc phó viện trưởng Võ Thừa đã nói không cứu được, hắn lại không có năng lực từ dưới đất bò dậy nói mình không muốn chết.
- Ngươi không cần khách khí, ta vốn là người học y.
Địch Cửu ra hiệu cho Hà Thai đứng lên.
- Ngay cả phó viện trưởng Võ Thừa đều nói ta không cứu được, nếu như không phải nhờ ngươi, ta khẳng định đã chết rồi.
Cảm kích trong mắt của Hà Thai không có nửa điểm giả dối.
- Ta có bản lãnh lớn hơn bọn hắn, cho nên ta có thể cứu được ngươi.
Địch Cửu không có một chút khiêm tốn nào.
Hà Thai lấy tay vả nhẹ mấy cái vào mặt mình:
- Buồn cười là ta cùng những người kia đều giống nhau, con mắt đều mọc trên đỉnh đầu, còn tưởng rằng người nhờ quan hệ tiến vào chỉ là một người đi lướt qua chỗ hỗn độn này. Thật không nghĩ tới, thì ra ngươi lợi hại như vậy.
Hắn cũng không phải nói Võ Đạo của Địch Cửu lợi hại mà nói Y Thuật của Địch Cửu lợi hại.
Địch Cửu không tiếp lời nói của Hà Thai, hắn cảm nhận xung quanh có gió mạnh nổi lên, đây là Bàng Phàm muốn đột phá.
Ngồi ở một bên Bàng Phàm sắc mắt đỏ ửng, hai tay không ngừng biến hóa. Hà Thai cũng đã đột phá qua, tất nhiên cũng nhìn ra Bàng Phàm muốn đột phá, hắn rất là kinh ngạc. Bàng Phàm thực sự là thần kinh không ổn định, loại địa phương này mà dám đột phá?
Quả nhiên, chỉ qua chừng mười phút, khí thế trên người Bàng Phàm bành trướng, lập tức mở to mắt cười ha ha nói:
- Địch Cửu, ta đột phá đến Hoàng cấp hậu kỳ... A, Hà Thai, ngươi còn sống sao?
Hà Thai rất muốn nói, chẳng lẽ ngươi hi vọng ta chết sao? Hắn biết quan hệ của Địch Cửu và Bàng Phàm không tệ, đành phải nói:
- Là Địch Cửu cứu ta, nếu như không có Địch Cửu ta đã chết rồi.
- Ngươi thật là y sinh ( học sinh học y)?
Bàng Phàm quên hứng phấn bản thân tiến vào Hoàng cấp hậu kỳ, hắn nghĩ tới trước đó hình như Địch Cửu có nói muốn nhìn xem Hà Thai có cứu được hay không.
- Tất nhiên, y thuật của ta đoán chừng trên Địa Cầu không có ai có thể vượt qua. Mặc kệ y thuật hay cái khác, chúng ta tạm thời không nói đến. Nếu đã đến nơi này thì chúng ta cần phải tìm xem có bảo vật hay cơ duyên gì hay không.
Địch Cửu mới không có hứng thú đàm luận y thuật với hai người này. Đối với hắn thì học y cũng không phải là chuyện đáng để kiêu ngạo gì.
Hai câu này cũng là nhắc khéo Bàng Phàm, không cần nói chuyện hắn cho dược tề ra. Cũng may Bàng Phàm không phải là đồ ngốc, hắn nghĩ tới trước đó Địch Cửu kéo hắn qua một bên rồi mới cho dược tề, lại thêm Địch Cửu nói không cần nói nhiều, hắn cũng hiểu được Địch Cửu muốn hắn giữ bí mật về chuyện dược tề.
- Địch Cửu, hiện tại ngươi chính là đại ca của ta, là lớp trưởng của ta. Lớp trưởng ngươi quá anh minh thần võ rồi, ngay cả Hà Thai đều có thể cứu sống. Ta có thiên phú luyện võ, tăng thêm thiên phú Y Thuật của ngươi, chúng ta sẽ tung hoành Tiên Nữ tinh.
Bàng Phàm tấn cấp đến Hoàng cấp hậu kỳ, hùng tâm tráng chí của hắn còn tăng nhanh hơn so với tu vi của hắn.
Trong lòng hắn, lớp trưởng lớp tinh anh đó là người đứng đầu. Chỉ tiếc, ban đầu lớp trưởng không hỏi han người có tu vi hạng chót như hắn.
- Ta cũng gia nhập vào, nếu không ba người chúng ta tổ đội đi?
Sau khi Hà Thai nói xong, có chút khẩn trương nhìn Địch Cửu. Hắn cũng không phải loại thần kinh thô như Bàng Phàm, vì cái gì trong thời gian dài Bàng Phàm không thể đột phá Hoàng cấp hậu kỳ, đi theo Địch Cửu mấy ngày, ngay tại chỗ này đột phá Hoàng cấp hậu kỳ? Còn có độc của hắn, ngay cả phó viện trưởng Võ Thừa đều nói không cứu được, Địch Cửu lại có thể cứu.
Tất cả đều nói lên, Địch Cửu không phải là người bình thường.
"Rống!"
Lại một tiếng gào thét truyền đến, Bàng Phàm nghe rõ ràng, tiếng gào thét này là tiếng gầm rú của yêu thú trước đó. Sở dĩ bọn họ bị chệch phương hướng và tăng tốc độ chạy trốn đến nơi này, cũng bởi vì tiếng gào thét của yêu thú này.
- Yêu thú kia đến rồi, chúng ta mau trốn đi.
Bàng Phàm lo lắng kêu.
Trước đó cường giả Tiên Thiên Võ Thừa ở chỗ này, dù không làm gì, nhưng có hắn mang theo bọn họ chạy trốn thì cảm thấy rất yên tâm. Hiện tại Võ Thừa không ở đây, trong lòng giống như thiếu một chút lực lượng.
- Ta nghe lớp trưởng.
Hà Thai cũng giống như Bàng Phàm, bắt đầu gọi Địch Cửu là lớp trưởng. Trốn là khẳng định phải trốn, mấu chốt là hướng bên nào trốn.
Địch Cửu do dự một chút nói:
- Thật ra ta muốn đi qua nhìn thử, nếu như các ngươi muốn chạy trốn, không bằng trước đi tới trụ sở tiếp tục tu luyện đi.
- Ngươi muốn đến địa bàn tranh đoạt của yêu thú?
Bàng Phàm cùng Hà Thai trăm miệng một lời la hoảng lên.
Địch Cửu gật đầu nói nghiêm túc:
- Trước đó quan điểm của Võ Thừa các ngươi cũng đã nghe qua, kẻ phù hợp với luật rừng mới có thể sinh tồn. Tuy nói quan điểm của Võ Thừa có chút không có tính người, nhét ba người chúng ta ở đây. Trên thức tế, ở nơi này thì loại quan điểm này cũng không sai lắm.
- Lớp trưởng cái này có quan hệ gì với chúng ta trốn yên thú?
Bàng Phàm rất không hiểu ý nghĩ của Địch Cửu.
Địch Cửu lấy ra máy định vị nói:
- Các ngươi nhìn máy định vị này một chút, trong hồng tuyến này hẳn là phạm vi tương đối an toàn, nơi này ta đoán rất nhiều người đều đã tới. Ta cảm thấy vận khí của chúng ta tốt hơn những người đó, người khác tìm không được đồ vật nhưng chúng ta có thể tìm được. Hai yêu thú kia tranh đoạt địa bàn, chắc hẳn nơi đó có đồ tốt, tục ngữ nói cầu phú quý trong nguy hiểm, càng là nơi nguy hiểm, càng có nhiều đồ tốt. Mặc kệ các ngươi có đi hay không, thì ta cũng quyết định đi.
Địch Cửu vốn cũng dự định nhìn qua một chút, chỉ là trước đó ở một chỗ với Võ Thừa cao thủ Tiên Thiên học viện Võ Thuật, nếu hắn một mình qua bên kia rất dễ bị phát hiện. Hiện tại có cơ hội, tất nhiên hắn không bỏ lỡ nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé.
- Địch Cửu, hay là chúng ta mang Hà Thai cùng về trụ sở trước đi. Với thực lực của hai chúng ta mà muốn đi thí luyện, giống như là dâng đồ ăn tận miệng cho bọn Yêu Thú.
Bàng Phàm cũng rất bất đắc dĩ, ai bảo hắn thực lực thấp, lại là người tương đối trung thực.
Nói xong, Bàng Phàm muốn đến cõng Hà Thai. Địch Cửu im lặng kéo Bàng Phàm lại nói:
- Dạng như ngươi còn cõng một người đi về trụ sở, ta đoán còn chưa tới trụ sở đã bị yêu thú đột nhiên xuất hiện xử lí rồi.
- Sẽ không đâu, Vương Truyền Thiên đạo sư cũng đã nói, từ nơi này đến trụ sở thứ nhất vẫn rất an toàn.
Bàng Phàm lắc đầu nhìn trường đao trong tay một chút. Đối với tiếc nuối duy nhất của Bàng Phàm là nếu hiện tại đi trụ sở, thì trường đao này của hắn tạm thời không có đất dụng võ.
Địch Cửu cười lạnh:
- Ngươi thực sự là ngu xuẩn, ngươi còn không biết ý tứ của Võ Thừa à? Thí luyện về sau kẻ phù hợp với luật rừng mới có thể sinh tồn. Từ nơi này đến trụ sở an toàn nếu là do Vương Truyền Thiên nói, chít ít ta sẽ không tin tưởng. Nếu như ngươi tin tưởng hắn, vậy ngươi cứ chờ chết đi.
Địch Cửu đoán chừng nếu không dắt theo người nào, thì một mình Bàng Phàm có thể đến trụ sở. Nếu cõng một người, mà một khi gặp phải yêu thú, với thực lực của Bàng Phàm thì sợ là ngay cả cơ hội chạy cũng không có.
- Này...
Bàng Phàm có chút không tin tưởng lắm lời của Địch Cửu. Đối với Vương Truyền Thiên thì hắn không hiểu nhiều, nhưng Du Tiệp đạo sư tuyệt đối không có khả năng để hắn chịu chết.
- Ta nói là nếu như hoặc là bọn họ nói sai, nhưng bây giờ yêu thú đang tới gần khu vực thí luyện an toàn, cho nên bất cứ chuyện gì phát sinh đều rất bình thường.
Địch Cửu thấy Bàng Phàm có chút nghĩ không thông, đành phải an ủi một câu.
- Vậy chúng ta đi nhanh lên.
Bàng Phàm cũng cảm thấy Địch Cửu nói cũng có chút đạo lý, ở lại đây quá nguy hiểm.
Địch Cửu kéo Bàng Phàm qua một bên, lấy ra hai bình thuốc đưa cho hắn:
- Ngươi uống trước một bình dược tề sau đó thử tu luyện một chút, ta đến xem Hà Thai có thể trị được hay không.
- Đây là dược tề gì?
Bàng Phàm không để ý đến câu nói thứ hai của Địch Cửu, sau khi tiếp nhận dược tề Địch Cửu đưa kinh ngạc hỏi.
- Là dược tề tổ truyền của nhà ta giúp rèn luyện khí lực. Nói không chừng sau khi ngươi uống một bình rồi tu luyện, có thể bước vào Hoàng Cấp hậu kỳ, ngươi thử trước một chút đi...
Loại dược tề này đã không có tác dụng đối với Địch Cửu, hiện tại đang ở Tiên Nữ tinh, dù có làm lộ dược tề đi nữa, thì hắn cũng không tin ai ở Tiên Nữ tinh có thể cầm vật này ra khỏi đây.
- Hoàng cấp hậu kỳ?
Bàng Phàm sau khi nghe câu nói này, cất ngay một bình dược tề vào túi áo, trực tiếp mở bình khác còn lại rót vào trong miệng.
Hoàng Cấp hậu kỳ là chấp niệm của hắn, thiên phú Võ Đạo của Bàng Phàm cũng không tệ, hơn nữa đã sớm tiến vào Hoàng cấp, sau đó rất nhanh bước vào Hoàng cấp trung kỳ tiến vào lớp tinh anh.
Phải biết rằng lớp tinh anh là chọn từ tinh anh từng lớp mà ra, cũng không yêu cầu thời gian tiến vào học viện Võ Thuật, nhưng điều kiện cơ bản nhất khi tiến vào lớp tinh anh là nhất định phải có tu vi Hoàng cấp trung kỳ. Đáng tiếc, sau khi Bàng Phàm bước vào Hoàng cấp trung kỳ tiến vào lớp tinh anh, lại chẳng khác người bình thường. Mỗi người trong lớp tinh anh đều tiến bộ, kém nhất đều là Hoàng cấp hậu kỳ, mà hắn tiến vào lớp tinh anh là Hoàng cấp trung kỳ, hiện tại hắn vẫn là Hoàng cấp trung kỳ.
Nghe Địch Cửu nói dược tề này có thể giúp hắn bước vào Hoàng cấp hậu kỳ, hắn sao có thể chờ được.
Thấy một bên Bàng Phàm bắt đầu tu luyện, Địch Cửu đi đến bên người Hà Thai, từ trong túi đeo lưng lấy ra một viên thuốc giải đưa vào trong miệng Hà Thai, sau đó tiện tay điểm mấy chục cái lên huyệt vị khắp người Hà Thai. Hà Thai trúng độc chỉ mấy giờ thôi, Địch Cửu muốn cứu thì thực sự quá dễ dàng.
Trước đó Võ Thừa tuyên bố không cứu được Hà Thai, hiện tại chỉ mười phút đồng hồ người không cứu được liền mở mắt, lập tức đứng lên một bên ra sức phun. Một đống đồ tanh hôi buồn nôn bị phun ra, Hà Thai lau miệng, trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt Địch Cửu.
- Cảm ơn, cảm ơn...
Bất luận nói cảm ơn thế nào đều không có cách nào biểu đạt sự cảm kích từ sâu trong lòng của Hà Thai. Hắn chỉ không có năng lực di chuyển hoặc nói chuyện, trên thực tế lời của Võ Thừa và Trương Truyền Thiên, hắn đều nghe được rõ ràng. Thậm chí về sau, khi Địch Cửu nói tới trị cho hắn, đút một viên thuốc cho hắn uống, lại điểm mấy chục cái lên trên người hắn, hắn đều biết rõ ràng cả.
Cho nên chuyện thứ nhất hắn làm là quỳ xuống trước mặt Địch Cửu, có lẽ mạng nhỏ này của hắn cũng không đáng tiền, nhưng với hắn mà nói, chính mạng nhỏ này của mình là tất cả với hắn.
Lúc đầu tướng mạo của hắn không tầm thường, có điểm giống siêu sao quốc tế Ngõa Ni, cái mũi cao thẳng, thân hình cao lớn. Năm nay vừa mới bước vào Hoàng Cấp sơ kỳ, thời gian tiếp theo liền tiến vào Học viện Võ Thuật Tiên Nữ tinh, tiền đồ tốt đẹp đang chờ hắn, sao hắn có thể nguyện ý chết như vậy được?
Chỉ tiếc phó viện trưởng Võ Thừa đã nói không cứu được, hắn lại không có năng lực từ dưới đất bò dậy nói mình không muốn chết.
- Ngươi không cần khách khí, ta vốn là người học y.
Địch Cửu ra hiệu cho Hà Thai đứng lên.
- Ngay cả phó viện trưởng Võ Thừa đều nói ta không cứu được, nếu như không phải nhờ ngươi, ta khẳng định đã chết rồi.
Cảm kích trong mắt của Hà Thai không có nửa điểm giả dối.
- Ta có bản lãnh lớn hơn bọn hắn, cho nên ta có thể cứu được ngươi.
Địch Cửu không có một chút khiêm tốn nào.
Hà Thai lấy tay vả nhẹ mấy cái vào mặt mình:
- Buồn cười là ta cùng những người kia đều giống nhau, con mắt đều mọc trên đỉnh đầu, còn tưởng rằng người nhờ quan hệ tiến vào chỉ là một người đi lướt qua chỗ hỗn độn này. Thật không nghĩ tới, thì ra ngươi lợi hại như vậy.
Hắn cũng không phải nói Võ Đạo của Địch Cửu lợi hại mà nói Y Thuật của Địch Cửu lợi hại.
Địch Cửu không tiếp lời nói của Hà Thai, hắn cảm nhận xung quanh có gió mạnh nổi lên, đây là Bàng Phàm muốn đột phá.
Ngồi ở một bên Bàng Phàm sắc mắt đỏ ửng, hai tay không ngừng biến hóa. Hà Thai cũng đã đột phá qua, tất nhiên cũng nhìn ra Bàng Phàm muốn đột phá, hắn rất là kinh ngạc. Bàng Phàm thực sự là thần kinh không ổn định, loại địa phương này mà dám đột phá?
Quả nhiên, chỉ qua chừng mười phút, khí thế trên người Bàng Phàm bành trướng, lập tức mở to mắt cười ha ha nói:
- Địch Cửu, ta đột phá đến Hoàng cấp hậu kỳ... A, Hà Thai, ngươi còn sống sao?
Hà Thai rất muốn nói, chẳng lẽ ngươi hi vọng ta chết sao? Hắn biết quan hệ của Địch Cửu và Bàng Phàm không tệ, đành phải nói:
- Là Địch Cửu cứu ta, nếu như không có Địch Cửu ta đã chết rồi.
- Ngươi thật là y sinh ( học sinh học y)?
Bàng Phàm quên hứng phấn bản thân tiến vào Hoàng cấp hậu kỳ, hắn nghĩ tới trước đó hình như Địch Cửu có nói muốn nhìn xem Hà Thai có cứu được hay không.
- Tất nhiên, y thuật của ta đoán chừng trên Địa Cầu không có ai có thể vượt qua. Mặc kệ y thuật hay cái khác, chúng ta tạm thời không nói đến. Nếu đã đến nơi này thì chúng ta cần phải tìm xem có bảo vật hay cơ duyên gì hay không.
Địch Cửu mới không có hứng thú đàm luận y thuật với hai người này. Đối với hắn thì học y cũng không phải là chuyện đáng để kiêu ngạo gì.
Hai câu này cũng là nhắc khéo Bàng Phàm, không cần nói chuyện hắn cho dược tề ra. Cũng may Bàng Phàm không phải là đồ ngốc, hắn nghĩ tới trước đó Địch Cửu kéo hắn qua một bên rồi mới cho dược tề, lại thêm Địch Cửu nói không cần nói nhiều, hắn cũng hiểu được Địch Cửu muốn hắn giữ bí mật về chuyện dược tề.
- Địch Cửu, hiện tại ngươi chính là đại ca của ta, là lớp trưởng của ta. Lớp trưởng ngươi quá anh minh thần võ rồi, ngay cả Hà Thai đều có thể cứu sống. Ta có thiên phú luyện võ, tăng thêm thiên phú Y Thuật của ngươi, chúng ta sẽ tung hoành Tiên Nữ tinh.
Bàng Phàm tấn cấp đến Hoàng cấp hậu kỳ, hùng tâm tráng chí của hắn còn tăng nhanh hơn so với tu vi của hắn.
Trong lòng hắn, lớp trưởng lớp tinh anh đó là người đứng đầu. Chỉ tiếc, ban đầu lớp trưởng không hỏi han người có tu vi hạng chót như hắn.
- Ta cũng gia nhập vào, nếu không ba người chúng ta tổ đội đi?
Sau khi Hà Thai nói xong, có chút khẩn trương nhìn Địch Cửu. Hắn cũng không phải loại thần kinh thô như Bàng Phàm, vì cái gì trong thời gian dài Bàng Phàm không thể đột phá Hoàng cấp hậu kỳ, đi theo Địch Cửu mấy ngày, ngay tại chỗ này đột phá Hoàng cấp hậu kỳ? Còn có độc của hắn, ngay cả phó viện trưởng Võ Thừa đều nói không cứu được, Địch Cửu lại có thể cứu.
Tất cả đều nói lên, Địch Cửu không phải là người bình thường.
"Rống!"
Lại một tiếng gào thét truyền đến, Bàng Phàm nghe rõ ràng, tiếng gào thét này là tiếng gầm rú của yêu thú trước đó. Sở dĩ bọn họ bị chệch phương hướng và tăng tốc độ chạy trốn đến nơi này, cũng bởi vì tiếng gào thét của yêu thú này.
- Yêu thú kia đến rồi, chúng ta mau trốn đi.
Bàng Phàm lo lắng kêu.
Trước đó cường giả Tiên Thiên Võ Thừa ở chỗ này, dù không làm gì, nhưng có hắn mang theo bọn họ chạy trốn thì cảm thấy rất yên tâm. Hiện tại Võ Thừa không ở đây, trong lòng giống như thiếu một chút lực lượng.
- Ta nghe lớp trưởng.
Hà Thai cũng giống như Bàng Phàm, bắt đầu gọi Địch Cửu là lớp trưởng. Trốn là khẳng định phải trốn, mấu chốt là hướng bên nào trốn.
Địch Cửu do dự một chút nói:
- Thật ra ta muốn đi qua nhìn thử, nếu như các ngươi muốn chạy trốn, không bằng trước đi tới trụ sở tiếp tục tu luyện đi.
- Ngươi muốn đến địa bàn tranh đoạt của yêu thú?
Bàng Phàm cùng Hà Thai trăm miệng một lời la hoảng lên.
Địch Cửu gật đầu nói nghiêm túc:
- Trước đó quan điểm của Võ Thừa các ngươi cũng đã nghe qua, kẻ phù hợp với luật rừng mới có thể sinh tồn. Tuy nói quan điểm của Võ Thừa có chút không có tính người, nhét ba người chúng ta ở đây. Trên thức tế, ở nơi này thì loại quan điểm này cũng không sai lắm.
- Lớp trưởng cái này có quan hệ gì với chúng ta trốn yên thú?
Bàng Phàm rất không hiểu ý nghĩ của Địch Cửu.
Địch Cửu lấy ra máy định vị nói:
- Các ngươi nhìn máy định vị này một chút, trong hồng tuyến này hẳn là phạm vi tương đối an toàn, nơi này ta đoán rất nhiều người đều đã tới. Ta cảm thấy vận khí của chúng ta tốt hơn những người đó, người khác tìm không được đồ vật nhưng chúng ta có thể tìm được. Hai yêu thú kia tranh đoạt địa bàn, chắc hẳn nơi đó có đồ tốt, tục ngữ nói cầu phú quý trong nguy hiểm, càng là nơi nguy hiểm, càng có nhiều đồ tốt. Mặc kệ các ngươi có đi hay không, thì ta cũng quyết định đi.
Địch Cửu vốn cũng dự định nhìn qua một chút, chỉ là trước đó ở một chỗ với Võ Thừa cao thủ Tiên Thiên học viện Võ Thuật, nếu hắn một mình qua bên kia rất dễ bị phát hiện. Hiện tại có cơ hội, tất nhiên hắn không bỏ lỡ nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé.
Tác giả :
Ta Là Lão Ngũ