Thiên Hạ Đệ Cửu
Chương 60: Ta là tới thắng tiền
Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
Chẳng những tên thanh niên tóc dài này, mà mấy người ngồi ở bàn này đều nhìn Địch Cửu một cách kinh dị. Tuy nói ở tầng ba này, chuyện thắng thua một tỉ là chuyện bình thường. Nhưng mà chưa từng có một người nào một lấy mười thẻ 100 triệu ra đánh bạc cả.
Thắng thua một tỉ, thì cũng dùng hàng trăm ngàn thẻ đánh bạc mà chơi. Có ai một lần lấy ra mười thẻ đánh bạc 100 triệu đâu? lấy thẻ 100 triệu đánh bạc, nếu thua thì chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi là sạch sẽ không còn gì.
- Huynh đệ thật có khí phách.
Thanh niên tóc dài chỉ có thể nói vậy, đến đánh bạc ai cũng muốn thắng tiền, mang theo thẻ đánh bạc đơn vị trăm triệu tới thắng tiền, chỉ có thể nói là ra tay quá rộng rãi rồi.
Ngược lại người chia bài, mặc dù cũng chưa thấy có người nào lấy ra mười thẻ đánh bạc 100 triệu ra cược, nhưng lại không cảm thấy kinh ngạc. Ở những nơi như thế này, mọi chuyện đều có thể xảy sa. Huống chi, hắn đã từng chia bài cho một trận có số tiền đánh cược lên đến gần ba tỷ tiền liên minh.
- Nói quy tắc cho ta nghe một lần đi.
Địch Cửu nói với người chia bài.
- Chúng ta đánh cược chính là dùng chung đựng xúc xắc để lắc, mỗi người có năm mai xúc xắc, lớn nhất là báo, sau đó là lốc, nổ, hồ lô...
Địch Cửu không đợi người chia bài nói xong, trực tiếp đánh gãy lời của đối phương:
- Cái này quá phức tạp, đơn giản một chút đi, ngươi và ta cùng đỗ xúc xắc, chỉ cần ba viên xúc xắc, chúng ta so lớn nhỏ.
- Cái này...
Người chia bài nhìn mấy người còn lại một lát. Loại cược này tất nhiên là có, nhưng bàn đánh bạc này cũng không chỉ có một mình Địch Cửu.
Thanh niên tóc dài kia cười ha ha một tiếng:
- Ta không có ý kiến, ta cảm thấy ý tưởng của vị huynh đệ này rất tốt, đơn giản mau lẹ. Chúng ta đến để đánh bạc, nếu như chậm chạp như thế, không bằng đi đánh mạt chược.
- Ta cũng đồng ý...
Một gã đàn ông có lớn tuổi nói theo.
Hai người đồng ý, ba người còn lại cũng nhao nhao biểu thị đồng ý.
- Tốt, nếu đã như thế thì chúng ta sẽ cược lớn nhỏ.
Đã có nhân viên phục vụ thu hồi những xúc xắc còn lại, chỉ để lại ba viên xúc xắc trên mặt bàn.
Người chia bài lấy ra một ống lắc xúc xắc màu đen, hướng miệng ống về phía mấy người một lần, sau đó vung tay trên mặt bàn, ba viên xúc xắc trực tiếp bị cuốn vào trong đó. Xúc xắc ở trong hộp không ngừng vang lên đinh đương, Địch Cửu lập tức cẩn thận lắng nghe, cũng giống như Địch Cửu mấy người còn lại đều cẩn thận lắng nghe.
Địch Cửu tập trung tinh thần ở mức độ cao, hắn gần như có thể cảm nhận được sự chuyển động của ba viên xúc xắc trong ống xúc xắc. Loại cảm giác này rất kì diệu, làm cho hắn có cảm giác không được chân thật.
Thật giống như có một loại tinh thần lực trong đầu hắn muốn đột phá, muốn xông vào hộp xúc xắc để quan sát vậy.
Lúc Địch Cửu muốn cảm nhận quỹ tích trong đó, một tiếng "Đùng" vang lên, hộp xúc xắc rơi lại trên bàn. Loại cảm giác thật kì diệu kia biến mất vô tung vô ảnh. Cái này làm cho Địch Cửu cảm thấy đáng tiếc.
- Một triệu, là lớn.
Thanh niên tóc dài lấy ra thẻ đáng bạc một triệu ra đánh cược vào lớn.
Những người còn lại đều đặt cược dao động trong khoảng giữa mấy chục vạn đến trăm vạn, chắc đây cũng là phạm vi đặt cược bình thường của bọn họ.
Ánh mắt người chia bàn rơi trên người Địch Cửu hỏi:
- Ngài cược lớn hay là nhỏ?
- Tỉ lệ đặt cược tính toán như thế nào?
Địch Cửu hỏi.
Bây giờ, người chia bài mới hiểu được là Địch Cửu chưa bao giờ cược qua, liền lập tức giải thích cho hắn:
- Đánh cược lớn nhỏ ở nơi này của chúng ta có chút khác biệt so với nơi khác, cược lớn nhỏ ăn một, cược đoán số điểm một ăn 36. Cược báo (báo: điềm giống nhau 1 1 1, 2 2 2, ….) một ăn 24, cược đoán điểm báo một ăn 50, đoán được hết điếm các xúc xắc cược một bồi 180. Ở nơi này của chúng ta.
Địch Cửu không biết tỉ lệ đặt cược bên ngoài là bao nhiêu, nhưng hắn biết tỉ lệ đặt cược ở đây thấp hơn sòng bạc ở Tể Quốc, có điều một ăn 36 đối với hắn thì cũng được.
- Tốt, ta cược một trăm triệu đoán điềm là 3 3 2.
Địch Cửu đẩy một cái thẻ đánh bạc ra, cược điểm xác định.
Dự đoán được điểm xúc xắc tương đối khó, coi như là cao thủ thì bình thường cũng rất ít khi cược điểm xác định.
Người chia bài nao nao, lần đầu tiên hắn đụng một dân cờ bạc như Địch Cửu.
Lúc dân cờ bạc gặp phải cao thủ, con mắt đều sáng lên. Trông thấy Địch Cửu tiện tay lấy ra một trăm triệu cược điểm xác định, năm tên dân cờ bạc khác đều mừng rỡ, nhiệt tình nhìn Địch Cửu.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được và khằng định Địch Cửu là một cao thủ đỉnh cấp, nếu không ai dám cược điểm xác định chứ?
Cho dù đã từng trải qua nhiều trường hợp chơi lớn hơn, nhưng khi nhìn thấy Địch Cửu dám cược điểm xác định, người chia bài vẫn cảm giác được tim đập nhanh. Nói thật, sòng bạc bọn họ tỷ lệ đặt ở vị trí xác định tương đối thấp, ngay cả thấp như một ăn 36 cũng không chịu nổi.
Có người cược một trăm triệu cho điểm xác định, thì người ở những bàn xung quanh cũng vây lại xem.
- Cược rồi lấy tay ra, mở!
Người chia bài quát to một tiếng, đưa tay mở ống xúc xắc ra. Sau khi người chia bài nhìn thấy con số của ba viên xúc xắc, trong lòng đột ngột thở ra, tâm tình buộc chặt cũng yên ổn xuống.
Trên ba viên xúc xắc là 4 1 5, vậy mà Địch Cửu không cược đúng một con số nào.
Ngay cả một con số cũng không cược đúng, những người xung quan đều giật mình, hóa ra đây là một con bạc đến đưa tiền. Với trình độ này mà dám đi cược điểm xác định.
Địch Cửu cũng khẽ nhíu mày, trước kia hắn chuyên môn theo học Đổ Vương Kê Tan người nghe xúc xắc lợi hại nhất ở thành Minh Châu, tuy trình độ không thể coi là chuyên gia, nhưng bản lĩnh thì có một chút. Huống chi, hiện tại hắn đã bước vào Luyện Khí tầng ba, về thính giác thì không phải người bình thường có thể so sách được.
Lúc người chia bài đổ xúc xắc, thậm chí hắn có thể cảm nhận được quỹ tích bên của xúc xắc ở bên trong. Dựa theo cảm giác của hắn phán đoán, đó chính là 3 3 2, sao khi mở ra lại là 4 1 5?
Người chia bài thu lại thẻ đánh bạc của Địch Cửu, rồi thu lại ba viên xúc xắc.
Xúc xắc trong ống xúc xắc không ngừng chuyển động, lần này Địch Cửu rõ ràng nắm bắt được quỹ tích bên trong đó. Mặc dù, hắn nhìn không thấy phương hướng vị trí cụ thể của xúc xắc, thế nhưng hết lần này đến lần khác trong đầu có một loại cảm giác cực kỳ ấn tượng.
Đùng
Ống xúc xắc lần nữa được đặt xuống, Địch Cửu tiện tay thả ba thẻ đánh bạc cược 1 6 1.
Trông thấy lần này Địch Cửu trực tiếp cược ba trăm triệu, người chia bài cảm thấy trái tim của mình có chút đè nén. Ba trăm triệu nếu bình thương không tính là nhiều, thế nhưng Địch Cửu cược chính là 1 ăn 36. Cho dù thực lực sòng bạc của bọn họ hùng hậu, thì bồi tiền trong trường hợp này cũng chịu không nổi.
Giờ phút này nhữngngười khác đều không cược, toàn bộ đều nhìn chằm chằm ống xúc xắc nho nhỏ đặt trên mặt bàn kia.
- Mở ra!
Bên cạnh có người nhịn không được kêu lên.
Địch Cửu cược đã lấy tay ra, chỉ chờ mở hộp xúc xắc.
Người chia bài thậm chí quên nói đặt xong thì lấy tay, trực tiếp mở hộp xúc xắc ra. Lúc này, cơ bản hắn không có lựa chọn.
1 6 2 ba số được phô bày trực diện, chung quanh phát ra giọng nói đáng tiếc. Chỉ thiếu một chút nữa thôi, là Địch Cửu có thể thu được gấp 36 lần 3 trăm triệu
Người chia bài nhẹ nhàng thở dài một tiếng, dù đã mở ống xúc xắc, nhưng trán của hắn vẫn có mồ hôi rịn ra.
Người chung quanh trông thấy Địch Cửu thua liền 4 trăm triệu, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi chút nào. Đều âm thầm bội phục Địch Cửu có tố chất tâm lý, có thể khẳng định đây là một dân cờ bạc già dặn.
- Ngươi tránh ra đi, ta bồi khách nhân này cược vài ván.
Một gã đàn ông có con mắt hãm sâu, làn da cực trắng đi tới, ra hiệu người chia bài lúc đầu tránh ra.
Người chia bài kia tranh thủ đứng lên nói:
- Vâng, thầy Phùng.
Hắn biết trạng thái của mình hiện tại không thích hợp tiếp tục lắc xúc xắc, lần thứ hai Địch Cửu đoán trúng hai con số, thì có thể khẳng định đến mấy lần tiếp theo, đối phương tuyệt đối sẽ trúng một lần. Hắn đang không biết làm thế nào mới tốt, lúc này thấy Phùng tới, đây chính là đang cứu mệnh hắn.
Nếu Phùng Kỳ tới rồi, dù người trẻ tuổi này dù có lợi hại hơn nữa thì chắc chắn cũng sẽ thua. Hắn xuất làm nhiều năm như vậy, còn chưa từng nghe qua việc Phùng Kỳ thua. Hiện tại, Phùng Kỳ được toàn thế giới công nhận là Đổ Vương, trên Địa Cầu người dám cùng Phùng Kỳ đánh cược, cũng chỉ có mấy người mà thôi.
- Xin chào, ta gọi là Phùng Kỳ.
Phùng Kỳ đứng ở vị trí chia bài cũng không ngồi xuống, mà đưa tay ra với Địch Cửu.
Địch Cửu tu luyện đến Luyện Khí tầng ba, Phùng Kỳ vừa đứng đối diện với hắn, Địch Cửu liền cảm nhận một loại lệ khí cùng sát khí nhàn nhạt.
Lập tức Địch Cửu biết được Phùng Kỳ tuyệt đối không ấm áp giống như mặt ngoài y thể hiện ra, trong tay người này không biết dính qua bao nhiêu máu của người vô tội. Sắc mặt người này tái nhợt, hốc mắt hãm sâu, nếu không phải tửu sắc quá độ thì chính là tu luyện một loại công pháp cổ quái.
Nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của Phùng Kỳ, nếu như ham mê tửu sắc cũng không phải thuộc loại quá độ.
Địch Cửu không có hảo cảm với Phùng Kỳ, cũng không đưa tay ra, chỉ từ tốn nói:
- Ta là tới thắng tiền, chỉ muốn đổ xúc xắc.
Phùng Kỳ thu tay về, sắc mặt không thay đổi, y vẫn khẽ cười nói:
- Nói không sai, chúng ta chỉ đánh bạc. Đã như vậy, vậy thì đi thẳng vào vấn đề, xúc xắc này ngươi lắc hay ta lắc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Chẳng những tên thanh niên tóc dài này, mà mấy người ngồi ở bàn này đều nhìn Địch Cửu một cách kinh dị. Tuy nói ở tầng ba này, chuyện thắng thua một tỉ là chuyện bình thường. Nhưng mà chưa từng có một người nào một lấy mười thẻ 100 triệu ra đánh bạc cả.
Thắng thua một tỉ, thì cũng dùng hàng trăm ngàn thẻ đánh bạc mà chơi. Có ai một lần lấy ra mười thẻ đánh bạc 100 triệu đâu? lấy thẻ 100 triệu đánh bạc, nếu thua thì chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi là sạch sẽ không còn gì.
- Huynh đệ thật có khí phách.
Thanh niên tóc dài chỉ có thể nói vậy, đến đánh bạc ai cũng muốn thắng tiền, mang theo thẻ đánh bạc đơn vị trăm triệu tới thắng tiền, chỉ có thể nói là ra tay quá rộng rãi rồi.
Ngược lại người chia bài, mặc dù cũng chưa thấy có người nào lấy ra mười thẻ đánh bạc 100 triệu ra cược, nhưng lại không cảm thấy kinh ngạc. Ở những nơi như thế này, mọi chuyện đều có thể xảy sa. Huống chi, hắn đã từng chia bài cho một trận có số tiền đánh cược lên đến gần ba tỷ tiền liên minh.
- Nói quy tắc cho ta nghe một lần đi.
Địch Cửu nói với người chia bài.
- Chúng ta đánh cược chính là dùng chung đựng xúc xắc để lắc, mỗi người có năm mai xúc xắc, lớn nhất là báo, sau đó là lốc, nổ, hồ lô...
Địch Cửu không đợi người chia bài nói xong, trực tiếp đánh gãy lời của đối phương:
- Cái này quá phức tạp, đơn giản một chút đi, ngươi và ta cùng đỗ xúc xắc, chỉ cần ba viên xúc xắc, chúng ta so lớn nhỏ.
- Cái này...
Người chia bài nhìn mấy người còn lại một lát. Loại cược này tất nhiên là có, nhưng bàn đánh bạc này cũng không chỉ có một mình Địch Cửu.
Thanh niên tóc dài kia cười ha ha một tiếng:
- Ta không có ý kiến, ta cảm thấy ý tưởng của vị huynh đệ này rất tốt, đơn giản mau lẹ. Chúng ta đến để đánh bạc, nếu như chậm chạp như thế, không bằng đi đánh mạt chược.
- Ta cũng đồng ý...
Một gã đàn ông có lớn tuổi nói theo.
Hai người đồng ý, ba người còn lại cũng nhao nhao biểu thị đồng ý.
- Tốt, nếu đã như thế thì chúng ta sẽ cược lớn nhỏ.
Đã có nhân viên phục vụ thu hồi những xúc xắc còn lại, chỉ để lại ba viên xúc xắc trên mặt bàn.
Người chia bài lấy ra một ống lắc xúc xắc màu đen, hướng miệng ống về phía mấy người một lần, sau đó vung tay trên mặt bàn, ba viên xúc xắc trực tiếp bị cuốn vào trong đó. Xúc xắc ở trong hộp không ngừng vang lên đinh đương, Địch Cửu lập tức cẩn thận lắng nghe, cũng giống như Địch Cửu mấy người còn lại đều cẩn thận lắng nghe.
Địch Cửu tập trung tinh thần ở mức độ cao, hắn gần như có thể cảm nhận được sự chuyển động của ba viên xúc xắc trong ống xúc xắc. Loại cảm giác này rất kì diệu, làm cho hắn có cảm giác không được chân thật.
Thật giống như có một loại tinh thần lực trong đầu hắn muốn đột phá, muốn xông vào hộp xúc xắc để quan sát vậy.
Lúc Địch Cửu muốn cảm nhận quỹ tích trong đó, một tiếng "Đùng" vang lên, hộp xúc xắc rơi lại trên bàn. Loại cảm giác thật kì diệu kia biến mất vô tung vô ảnh. Cái này làm cho Địch Cửu cảm thấy đáng tiếc.
- Một triệu, là lớn.
Thanh niên tóc dài lấy ra thẻ đáng bạc một triệu ra đánh cược vào lớn.
Những người còn lại đều đặt cược dao động trong khoảng giữa mấy chục vạn đến trăm vạn, chắc đây cũng là phạm vi đặt cược bình thường của bọn họ.
Ánh mắt người chia bàn rơi trên người Địch Cửu hỏi:
- Ngài cược lớn hay là nhỏ?
- Tỉ lệ đặt cược tính toán như thế nào?
Địch Cửu hỏi.
Bây giờ, người chia bài mới hiểu được là Địch Cửu chưa bao giờ cược qua, liền lập tức giải thích cho hắn:
- Đánh cược lớn nhỏ ở nơi này của chúng ta có chút khác biệt so với nơi khác, cược lớn nhỏ ăn một, cược đoán số điểm một ăn 36. Cược báo (báo: điềm giống nhau 1 1 1, 2 2 2, ….) một ăn 24, cược đoán điểm báo một ăn 50, đoán được hết điếm các xúc xắc cược một bồi 180. Ở nơi này của chúng ta.
Địch Cửu không biết tỉ lệ đặt cược bên ngoài là bao nhiêu, nhưng hắn biết tỉ lệ đặt cược ở đây thấp hơn sòng bạc ở Tể Quốc, có điều một ăn 36 đối với hắn thì cũng được.
- Tốt, ta cược một trăm triệu đoán điềm là 3 3 2.
Địch Cửu đẩy một cái thẻ đánh bạc ra, cược điểm xác định.
Dự đoán được điểm xúc xắc tương đối khó, coi như là cao thủ thì bình thường cũng rất ít khi cược điểm xác định.
Người chia bài nao nao, lần đầu tiên hắn đụng một dân cờ bạc như Địch Cửu.
Lúc dân cờ bạc gặp phải cao thủ, con mắt đều sáng lên. Trông thấy Địch Cửu tiện tay lấy ra một trăm triệu cược điểm xác định, năm tên dân cờ bạc khác đều mừng rỡ, nhiệt tình nhìn Địch Cửu.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được và khằng định Địch Cửu là một cao thủ đỉnh cấp, nếu không ai dám cược điểm xác định chứ?
Cho dù đã từng trải qua nhiều trường hợp chơi lớn hơn, nhưng khi nhìn thấy Địch Cửu dám cược điểm xác định, người chia bài vẫn cảm giác được tim đập nhanh. Nói thật, sòng bạc bọn họ tỷ lệ đặt ở vị trí xác định tương đối thấp, ngay cả thấp như một ăn 36 cũng không chịu nổi.
Có người cược một trăm triệu cho điểm xác định, thì người ở những bàn xung quanh cũng vây lại xem.
- Cược rồi lấy tay ra, mở!
Người chia bài quát to một tiếng, đưa tay mở ống xúc xắc ra. Sau khi người chia bài nhìn thấy con số của ba viên xúc xắc, trong lòng đột ngột thở ra, tâm tình buộc chặt cũng yên ổn xuống.
Trên ba viên xúc xắc là 4 1 5, vậy mà Địch Cửu không cược đúng một con số nào.
Ngay cả một con số cũng không cược đúng, những người xung quan đều giật mình, hóa ra đây là một con bạc đến đưa tiền. Với trình độ này mà dám đi cược điểm xác định.
Địch Cửu cũng khẽ nhíu mày, trước kia hắn chuyên môn theo học Đổ Vương Kê Tan người nghe xúc xắc lợi hại nhất ở thành Minh Châu, tuy trình độ không thể coi là chuyên gia, nhưng bản lĩnh thì có một chút. Huống chi, hiện tại hắn đã bước vào Luyện Khí tầng ba, về thính giác thì không phải người bình thường có thể so sách được.
Lúc người chia bài đổ xúc xắc, thậm chí hắn có thể cảm nhận được quỹ tích bên của xúc xắc ở bên trong. Dựa theo cảm giác của hắn phán đoán, đó chính là 3 3 2, sao khi mở ra lại là 4 1 5?
Người chia bài thu lại thẻ đánh bạc của Địch Cửu, rồi thu lại ba viên xúc xắc.
Xúc xắc trong ống xúc xắc không ngừng chuyển động, lần này Địch Cửu rõ ràng nắm bắt được quỹ tích bên trong đó. Mặc dù, hắn nhìn không thấy phương hướng vị trí cụ thể của xúc xắc, thế nhưng hết lần này đến lần khác trong đầu có một loại cảm giác cực kỳ ấn tượng.
Đùng
Ống xúc xắc lần nữa được đặt xuống, Địch Cửu tiện tay thả ba thẻ đánh bạc cược 1 6 1.
Trông thấy lần này Địch Cửu trực tiếp cược ba trăm triệu, người chia bài cảm thấy trái tim của mình có chút đè nén. Ba trăm triệu nếu bình thương không tính là nhiều, thế nhưng Địch Cửu cược chính là 1 ăn 36. Cho dù thực lực sòng bạc của bọn họ hùng hậu, thì bồi tiền trong trường hợp này cũng chịu không nổi.
Giờ phút này nhữngngười khác đều không cược, toàn bộ đều nhìn chằm chằm ống xúc xắc nho nhỏ đặt trên mặt bàn kia.
- Mở ra!
Bên cạnh có người nhịn không được kêu lên.
Địch Cửu cược đã lấy tay ra, chỉ chờ mở hộp xúc xắc.
Người chia bài thậm chí quên nói đặt xong thì lấy tay, trực tiếp mở hộp xúc xắc ra. Lúc này, cơ bản hắn không có lựa chọn.
1 6 2 ba số được phô bày trực diện, chung quanh phát ra giọng nói đáng tiếc. Chỉ thiếu một chút nữa thôi, là Địch Cửu có thể thu được gấp 36 lần 3 trăm triệu
Người chia bài nhẹ nhàng thở dài một tiếng, dù đã mở ống xúc xắc, nhưng trán của hắn vẫn có mồ hôi rịn ra.
Người chung quanh trông thấy Địch Cửu thua liền 4 trăm triệu, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi chút nào. Đều âm thầm bội phục Địch Cửu có tố chất tâm lý, có thể khẳng định đây là một dân cờ bạc già dặn.
- Ngươi tránh ra đi, ta bồi khách nhân này cược vài ván.
Một gã đàn ông có con mắt hãm sâu, làn da cực trắng đi tới, ra hiệu người chia bài lúc đầu tránh ra.
Người chia bài kia tranh thủ đứng lên nói:
- Vâng, thầy Phùng.
Hắn biết trạng thái của mình hiện tại không thích hợp tiếp tục lắc xúc xắc, lần thứ hai Địch Cửu đoán trúng hai con số, thì có thể khẳng định đến mấy lần tiếp theo, đối phương tuyệt đối sẽ trúng một lần. Hắn đang không biết làm thế nào mới tốt, lúc này thấy Phùng tới, đây chính là đang cứu mệnh hắn.
Nếu Phùng Kỳ tới rồi, dù người trẻ tuổi này dù có lợi hại hơn nữa thì chắc chắn cũng sẽ thua. Hắn xuất làm nhiều năm như vậy, còn chưa từng nghe qua việc Phùng Kỳ thua. Hiện tại, Phùng Kỳ được toàn thế giới công nhận là Đổ Vương, trên Địa Cầu người dám cùng Phùng Kỳ đánh cược, cũng chỉ có mấy người mà thôi.
- Xin chào, ta gọi là Phùng Kỳ.
Phùng Kỳ đứng ở vị trí chia bài cũng không ngồi xuống, mà đưa tay ra với Địch Cửu.
Địch Cửu tu luyện đến Luyện Khí tầng ba, Phùng Kỳ vừa đứng đối diện với hắn, Địch Cửu liền cảm nhận một loại lệ khí cùng sát khí nhàn nhạt.
Lập tức Địch Cửu biết được Phùng Kỳ tuyệt đối không ấm áp giống như mặt ngoài y thể hiện ra, trong tay người này không biết dính qua bao nhiêu máu của người vô tội. Sắc mặt người này tái nhợt, hốc mắt hãm sâu, nếu không phải tửu sắc quá độ thì chính là tu luyện một loại công pháp cổ quái.
Nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của Phùng Kỳ, nếu như ham mê tửu sắc cũng không phải thuộc loại quá độ.
Địch Cửu không có hảo cảm với Phùng Kỳ, cũng không đưa tay ra, chỉ từ tốn nói:
- Ta là tới thắng tiền, chỉ muốn đổ xúc xắc.
Phùng Kỳ thu tay về, sắc mặt không thay đổi, y vẫn khẽ cười nói:
- Nói không sai, chúng ta chỉ đánh bạc. Đã như vậy, vậy thì đi thẳng vào vấn đề, xúc xắc này ngươi lắc hay ta lắc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Tác giả :
Ta Là Lão Ngũ