Thiên Hạ Chí Tôn
Chương 107: Lệ Nhân Sinh
Vũ Thiên Long thức tỉnh, nếu ứng nghiệm như lời Đại Bảo nói tại cuộc gặp gỡ trước trận chiến Hoa Hạ thì bản thân hắn đã ngủ say ngót nghét một trăm năm ròng rã, trăm năm này thế sự xoay vần, thời cuộc biến đổi nhưng đối với Vũ Thiên Long lại ngắn ngủi tựa một cái khép mi.
"Nhục thân ta bạo, chỉ còn mỗi Nguyên Thần, thế quái nào hô hấp lại thông suốt đến vậy? " Vũ Thiên Long kinh hãi khi phát hiện ra chính mình vẫn có thể hô hấp, nhịp thở trầm ổn, chu kỳ đều đặn y hệt phàm nhân.
Suy nghĩ trước sau cũng không tìm ra được nguyên do, rốt cuộc nén xuống tò mò, Vũ Thiên Long đảo mắt nhìn ngó xung quanh, trước mặt màn đêm tối đặc, hắn thậm chí còn không cảm nhận được sự tồn tại của bản thân.
" Đây là? " Vũ Thiên Long mệt mỏi đứng dậy, tựa kẻ mù, hắn đưa tay khua khoắng, chỉ dám bước ra hai bước " Biết đâu phía trước lại là vực thẳm! Nhưng bây giờ ta có khác gì người chết, còn sợ vực thẳm sao? " Vũ Thiên Long trầm ngâm, sau đó nhếch môi cười tự giễu.
" Ta đang trôi nổi? " Phút chốc cảm giác cả người nhẹ tênh như bụi, Vũ Thiên Long vội vàng ngồi bệt xuống, quả thực trên đời chẳng có chuyện gì khốn đốn bằng việc đầy đủ cả hai mắt mà không thể dùng đến, cũng bởi vì Vũ Thiên Long sinh thời rất sợ bóng tối.
" Đại Bảo! Huynh còn chưa chịu đến giúp ta! " Vũ Thiên Long lớn giọng quát, thanh âm từ miệng lan tràn như sóng gợn quẩn quanh bốn phương tám hướng, cơ hồ đang ở trong thâm cốc, hoặc một căn phòng kín mít, rốt cuộc lại trùng điệp vọng về, thuận lợi đi lọt vào tai.
Đúng lúc một tiếng cười nhạt thênh như gió vang lên, Vũ Thiên Long kinh nghi quay người, phía trước thình lình le lói hào quang, một cái nhân ảnh mập mạp chậm rãi ngưng tụ thành hình.
Vũ Thiên Long nheo mắt, đưa tay che ngang đầu cố tình cản bớt ánh sáng, dưới hào quang chiếu rọi Vũ Thiên Long kinh hãi khi phát hiện ra địa phương này y hệt với nhận thức của hắn về tinh không vũ trụ, đã từng có lần trong cơn mê man linh hồn hắn trôi nổi bên ngoài tinh không vạn giới, cũng như Tội Ác Chi Thành, địa phương mà nhục thân Hứa Vân Phi tồn tại.
" Huynh đệ ngươi ngủ một giấc thật ngon, còn ta thì trăm năm qua lại bộn bề trăm công ngàn việc.. Haha! " Đại Bảo hướng Vũ Thiên Long lững thững bước đến, vẻ mặt hiền lành phúc hậu, hắn mở miệng cười.
" Huynh còn dấu ta rất nhiều chuyện có đúng không? Như lời giao hẹn trên tam trọng thiên, ngay bây giờ huynh phải đưa ta rời khỏi cái địa phương quỷ quái này! " Vũ Thiên Long chằm chằm nhìn Đại Bảo, trầm giọng.
" Làm sao được! Đệ nên nhớ đứng trước mặt ta lúc này chỉ là Nguyên Thần, mà Nguyên Thần kia cũng không chân chính thuộc về đệ, thử hỏi có khác gì người chết đâu? Nếu bây giờ cố tình rời khỏi sẽ bị pháp tắc Luân Hồi nuốt mất " Đại Bảo chau mày làm ra vẻ không vừa lòng, đáp.
" Ý huynh là? " Vũ Thiên Long hỏi.
" Có hai cách, hoặc là tìm một cỗ thân thể mới đoạt xá trọng sinh, hoặc là khiến cho Nguyên Thần này trở thành Đạo Thần! Cách thứ nhất rất khó! " Đại Bảo thần tình nghiêm túc, nửa cười nói.
" Vậy còn cách thứ hai thế nào? " Vũ Thiên Long hỏi.
" Bằng vào thiên tư của đệ hoàn toàn có thể khiến cho Nguyên Thần lột xác, nhưng chí ít cũng phải mất đến ngàn năm! " Đại Bảo nhíu mày, chầm chậm đáp.
" Ngàn năm? Khốn kiếp! Huynh đang đùa ta có đúng không? Cách thứ ba đâu? " Vũ Thiên Long đỏ mắt, sốt sắng hỏi.
" Đây chân chính lỗ hổng thời không, ở địa phương này tạm bỏ qua thời gian pháp tắc, đệ muốn tồn tại bao lâu cũng được, thế nhưng một khi đã bước chân trở ra thế giới thực tại, với Nguyên Thần pha tạp kia thì...! " Đại Bảo ấp úng.
" Vậy phải làm thế nào? " Vũ Thiên Long nuốt xuống đả kích, gắng gượng ôn nhu hỏi.
" Chắc đệ vẫn còn nhớ cái lần luân hồi nhập mộng? Ta chính là đứa trẻ hỏi đệ luân hồi rốt cuộc là thứ gì? Khi ấy đệ không trả lời được, cũng chính ta hỏi đệ hy vọng là gì?
Hy vọng là đóm lửa giúp bầy khỉ trong cơn giá rét vượt qua tử cảnh, đệ trả lời ta như vậy! Đó là luân hồi của đệ, nó thực sự đã xảy ra, bây giờ nhìn lại thì đóm lửa của bầy khỉ, hay con đom đóm mà đệ nói sẽ là hy vọng duy nhất giúp đệ phục sinh! Nào, nhìn đi ".
Đại Bảo vừa dứt lời, một tay vung mạnh về phía trước, lập tức hư vô vốn tối đen bỗng dưng ngập tràn quang điểm, những quang điểm này không đứng im mà liên tục chuyển động, tựa hồ bản thân hắn đang ở giữa một đêm bầu trời đầy sao vậy.
" Là đom đóm! " Vũ Thiên Long thảng thốt.
" Đúng! Đom đóm, hay còn gọi Hỏa Huỳnh Trùng, bên ngoài thực tại chỉ là sinh vật vô hại, bất quá ở địa phương này lại là tinh linh, trong lỗ hổng thời không thông thường tụ tập vô số, sở dĩ vạn vật tối đen là bởi nguyên do Hỏa Huỳnh Trùng hấp thụ hết ánh sáng " Đại Bảo chầm chậm giải thích.
" Nhưng ta cần đom đóm để làm gì? " Vũ Thiên Long nghi hoặc hỏi.
" Hắc Hắc! Chẳng phải đệ nói nó là hy vọng sao? " Đại Bảo bỗng dưng cười lớn, ngưng một chút hắn lại lên tiếng.
" Dùng tinh linh ngưng kết nhục thân, ta không dám nói trước sẽ mất bao lâu, thế nhưng đệ có quyền được hy vọng " Thanh âm vừa rơi xuống, hào quang đồng thời tắt ngấm, Đại Bảo thình lình biến mất như chưa từng hiện hữu.
" Đại Bảo! Huynh!..." Vũ Thiên Long lớn giọng gọi, mãi một lúc sau vẫn không thấy ai mở miệng đáp lời.
" Dùng tinh linh ngưng kết nhục thân! Huynh chẳng lừa ta chứ! " Vũ Thiên Long lẩm bẩm, rốt cuộc chỉ còn lại hắn với đám Hỏa Huỳnh Trùng đang nhộn nhạo bay lượn, quả thực số lượng đông đến kinh khủng, hư không vô ngần được đốt lên le lói, sáng tối bất phân.
Nhìn bầu trời hào quang mỹ diệu, đầu óc Vũ Thiên Long xoay vòng trong cố sự, ở đâu đó hắn bắt gặp những khuôn mặt quen thuộc, những địa danh mà bản thân đã từng đôi lần đặt đến dấu chân.
Có Trấn Thiên Quan, Đông Hải Thôn, Đông Lâm Trấn....
" Chẳng biết sau trăm năm cha mẹ thế nào, Phong nhi thế nào! Còn Uyển nhi, sư tôn và cả bá tánh Đại Việt nữa! Chiến tranh chắc hẳn đã kết thúc, rốt cuộc ai còn ai mất!.
Ta tu Nhân Sinh nhưng lại vô tình ngộ ra Sinh Tử, Nhân Sinh kia vốn đầy rẫy bi ai, là Nhân Sinh của ta không tốt mới liên lụy đến thân nhân, bằng hữu, vì sinh lộ của ta kém hanh thông nên khiến cha mẹ phải buồn sầu, rốt cuộc tu đạo vì mục đích gì? Chấp niệm của ta là bảo hộ cho thân nhân, nhưng đến vận mệnh chính mình còn không lo nỗi.
Tại sao?
Nếu được trở lại điểm khởi đầu ta nguyện phế bỏ mệnh căn, kiếp kiếp chọn luân hồi, vĩnh viễn làm con trai của cha mẹ, thà là một kẻ phàm tục nhưng nặng nề chữ hiếu, còn hơn đại anh hùng trọng nghĩa bỏ tình thân.
Nếu được trở lại ta sẽ khiến cho Nhân Sinh của bản thân trở nên hoàn mỹ nhất, có thê tử hiền ngoan, hài nhi kháu khỉnh, sống một đời vô ưu vô lo, mặc cho là bần nông suốt ngày cắm mặt trên điền thổ nhưng vẹn toàn chữ hiếu với cha mẹ lúc về già, khi cha mẹ mất còn được ma chay, tang lễ, còn được cúi đầu đưa tiễn, còn được sụt sùi khóc thương.
Đại anh hùng mà làm gì, sau ngàn năm, vạn năm mấy ai nhớ đến!.
Giờ này tóc cha đã bạc, lưng mẹ hẳn đã còng đi, tu sĩ thông thường thì làm sao tồn cùng thiên địa? Giờ này Phong nhi, Kim nhi con cháu đã đuề huề?
Chắc mẹ đau lòng vì ta lắm! ".
Vũ Thiên Long khóc, lệ ngắn cứ thế chảy xuống, trong những giọt nước mắt đó hiện hữu từng cái khuôn mặt thân thuộc, nó long lanh như ngọc, phát sáng như Hỏa Huỳnh Trùng, giờ phút này nỗi nhớ gia hương cố thổ cứ thế ùa về, dũng động tựa thủy triều khiến cho trái tim hắn thắt lại, não hải oanh minh, lương tâm cắn rứt.
Không nỗi đau nào so sánh kịp, thà như trước làm hài tử ly hương còn biết đường mà trở về, còn ngóng trông ngày tao ngộ.
" Hài tử bất hiếu! ".
" Phong nhi! Đại ca không tốt!".
" Sư tôn! Đệ tử vô năng! "
" Uyển nhi! Kiếp này hoa đào nở muộn! "
Vũ Thiên Long bất giác cúi đầu, hướng về hư vô phía trước chắp tay vái ra một vái, nuốt xuống nước mắt cắn răng nói.
" Đây sẽ là lần cuối cùng Nhân Sinh ta rơi lệ! ".
Ở một cái địa phương xa xôi, khoảng cách so với nơi này cơ hồ phải đến mấy tầng thương khung đại địa, trên phế tinh hoang tàn tràn ngập khí tức hắc ám, bốn phía âm bạo thét gào, cuồng phong dữ dội.
Nhìn ra xa một tôn đại cự nhân khổng lồ da thịt màu đỏ, tóc trên đầu cũng đỏ lòm như máu, đôi mắt cự nhân nhắm chặt, hình thể to lớn đến độ hai cánh tay nằm ở hai vùng tinh vực khác biệt, đỉnh đầu vươn thẳng hướng vũ trụ bao la, toàn thân cao thấp không ngừng tản mát một luồng khí tức tà ác cực điểm, từng nhịp hô hấp đều cuốn lên phong bạo, hình thành bão vũ trụ.
Tại phế tinh có hai cái nhân ảnh mờ nhạt, bọn họ song song ngồi đối diện nhau, khoảng cách tầm ngàn trượng, ở giữa một cái bàn cờ lớn do thiên địa linh khí huyễn hóa tạo thành.
Người thứ nhất ung dung nhấc tay điểm nhẹ khiến cho quân cờ màu đen chuyển động, vừa xong hắn liền nhếch môi:" Ta đi nước cờ này gọi là hoán tiền đổi hậu! ".
Người thứ hai nghe vậy thì lớn giọng cười: " Hắc Hắc! Không thể đổi, nguyên điểm là thứ cố định, bất di bất biến a! Sai luật đồng nghĩa ngươi thua!.
" Ngươi tự xưng Đạo Tổ vậy mà cá nhân ta thấy mức độ am hiểu về đạo thậm chí còn thua xa tên tiểu tử kia.. Ngươi nghĩ hắn có thể đạp trên Luân Hồi đại đạo sao? Ngươi phí hoài công sức vô số năm tháng rốt cuộc chỉ để làm điều vô dụng.. Ta khuyên ngươi tốt nhất nên rời đi, kẻ như ngươi Vũ Trụ mới là đại thiên thế giới " Người thứ hai tiếp tục nói, thanh âm dụ hoặc.
" Ta thừa biết một khi Xích Quỷ phá bỏ vách ngăn thế giới cũng là ngày ngươi đoạt xá ta.. Tất nhiên Dung nhi sẽ không bao giờ có thể hồi sinh, bản thân ta đặt cược rất nhiều thứ.. Ở trong Huyền Hoàng mặc dù ngươi là chủ nhưng cũng chỉ Trảm Thần cảnh, đừng mong trước mặt ta làm loạn " Người thứ nhất không mặn không nhạt đáp, ngôn từ lạnh lùng như gió.
"Nhục thân ta bạo, chỉ còn mỗi Nguyên Thần, thế quái nào hô hấp lại thông suốt đến vậy? " Vũ Thiên Long kinh hãi khi phát hiện ra chính mình vẫn có thể hô hấp, nhịp thở trầm ổn, chu kỳ đều đặn y hệt phàm nhân.
Suy nghĩ trước sau cũng không tìm ra được nguyên do, rốt cuộc nén xuống tò mò, Vũ Thiên Long đảo mắt nhìn ngó xung quanh, trước mặt màn đêm tối đặc, hắn thậm chí còn không cảm nhận được sự tồn tại của bản thân.
" Đây là? " Vũ Thiên Long mệt mỏi đứng dậy, tựa kẻ mù, hắn đưa tay khua khoắng, chỉ dám bước ra hai bước " Biết đâu phía trước lại là vực thẳm! Nhưng bây giờ ta có khác gì người chết, còn sợ vực thẳm sao? " Vũ Thiên Long trầm ngâm, sau đó nhếch môi cười tự giễu.
" Ta đang trôi nổi? " Phút chốc cảm giác cả người nhẹ tênh như bụi, Vũ Thiên Long vội vàng ngồi bệt xuống, quả thực trên đời chẳng có chuyện gì khốn đốn bằng việc đầy đủ cả hai mắt mà không thể dùng đến, cũng bởi vì Vũ Thiên Long sinh thời rất sợ bóng tối.
" Đại Bảo! Huynh còn chưa chịu đến giúp ta! " Vũ Thiên Long lớn giọng quát, thanh âm từ miệng lan tràn như sóng gợn quẩn quanh bốn phương tám hướng, cơ hồ đang ở trong thâm cốc, hoặc một căn phòng kín mít, rốt cuộc lại trùng điệp vọng về, thuận lợi đi lọt vào tai.
Đúng lúc một tiếng cười nhạt thênh như gió vang lên, Vũ Thiên Long kinh nghi quay người, phía trước thình lình le lói hào quang, một cái nhân ảnh mập mạp chậm rãi ngưng tụ thành hình.
Vũ Thiên Long nheo mắt, đưa tay che ngang đầu cố tình cản bớt ánh sáng, dưới hào quang chiếu rọi Vũ Thiên Long kinh hãi khi phát hiện ra địa phương này y hệt với nhận thức của hắn về tinh không vũ trụ, đã từng có lần trong cơn mê man linh hồn hắn trôi nổi bên ngoài tinh không vạn giới, cũng như Tội Ác Chi Thành, địa phương mà nhục thân Hứa Vân Phi tồn tại.
" Huynh đệ ngươi ngủ một giấc thật ngon, còn ta thì trăm năm qua lại bộn bề trăm công ngàn việc.. Haha! " Đại Bảo hướng Vũ Thiên Long lững thững bước đến, vẻ mặt hiền lành phúc hậu, hắn mở miệng cười.
" Huynh còn dấu ta rất nhiều chuyện có đúng không? Như lời giao hẹn trên tam trọng thiên, ngay bây giờ huynh phải đưa ta rời khỏi cái địa phương quỷ quái này! " Vũ Thiên Long chằm chằm nhìn Đại Bảo, trầm giọng.
" Làm sao được! Đệ nên nhớ đứng trước mặt ta lúc này chỉ là Nguyên Thần, mà Nguyên Thần kia cũng không chân chính thuộc về đệ, thử hỏi có khác gì người chết đâu? Nếu bây giờ cố tình rời khỏi sẽ bị pháp tắc Luân Hồi nuốt mất " Đại Bảo chau mày làm ra vẻ không vừa lòng, đáp.
" Ý huynh là? " Vũ Thiên Long hỏi.
" Có hai cách, hoặc là tìm một cỗ thân thể mới đoạt xá trọng sinh, hoặc là khiến cho Nguyên Thần này trở thành Đạo Thần! Cách thứ nhất rất khó! " Đại Bảo thần tình nghiêm túc, nửa cười nói.
" Vậy còn cách thứ hai thế nào? " Vũ Thiên Long hỏi.
" Bằng vào thiên tư của đệ hoàn toàn có thể khiến cho Nguyên Thần lột xác, nhưng chí ít cũng phải mất đến ngàn năm! " Đại Bảo nhíu mày, chầm chậm đáp.
" Ngàn năm? Khốn kiếp! Huynh đang đùa ta có đúng không? Cách thứ ba đâu? " Vũ Thiên Long đỏ mắt, sốt sắng hỏi.
" Đây chân chính lỗ hổng thời không, ở địa phương này tạm bỏ qua thời gian pháp tắc, đệ muốn tồn tại bao lâu cũng được, thế nhưng một khi đã bước chân trở ra thế giới thực tại, với Nguyên Thần pha tạp kia thì...! " Đại Bảo ấp úng.
" Vậy phải làm thế nào? " Vũ Thiên Long nuốt xuống đả kích, gắng gượng ôn nhu hỏi.
" Chắc đệ vẫn còn nhớ cái lần luân hồi nhập mộng? Ta chính là đứa trẻ hỏi đệ luân hồi rốt cuộc là thứ gì? Khi ấy đệ không trả lời được, cũng chính ta hỏi đệ hy vọng là gì?
Hy vọng là đóm lửa giúp bầy khỉ trong cơn giá rét vượt qua tử cảnh, đệ trả lời ta như vậy! Đó là luân hồi của đệ, nó thực sự đã xảy ra, bây giờ nhìn lại thì đóm lửa của bầy khỉ, hay con đom đóm mà đệ nói sẽ là hy vọng duy nhất giúp đệ phục sinh! Nào, nhìn đi ".
Đại Bảo vừa dứt lời, một tay vung mạnh về phía trước, lập tức hư vô vốn tối đen bỗng dưng ngập tràn quang điểm, những quang điểm này không đứng im mà liên tục chuyển động, tựa hồ bản thân hắn đang ở giữa một đêm bầu trời đầy sao vậy.
" Là đom đóm! " Vũ Thiên Long thảng thốt.
" Đúng! Đom đóm, hay còn gọi Hỏa Huỳnh Trùng, bên ngoài thực tại chỉ là sinh vật vô hại, bất quá ở địa phương này lại là tinh linh, trong lỗ hổng thời không thông thường tụ tập vô số, sở dĩ vạn vật tối đen là bởi nguyên do Hỏa Huỳnh Trùng hấp thụ hết ánh sáng " Đại Bảo chầm chậm giải thích.
" Nhưng ta cần đom đóm để làm gì? " Vũ Thiên Long nghi hoặc hỏi.
" Hắc Hắc! Chẳng phải đệ nói nó là hy vọng sao? " Đại Bảo bỗng dưng cười lớn, ngưng một chút hắn lại lên tiếng.
" Dùng tinh linh ngưng kết nhục thân, ta không dám nói trước sẽ mất bao lâu, thế nhưng đệ có quyền được hy vọng " Thanh âm vừa rơi xuống, hào quang đồng thời tắt ngấm, Đại Bảo thình lình biến mất như chưa từng hiện hữu.
" Đại Bảo! Huynh!..." Vũ Thiên Long lớn giọng gọi, mãi một lúc sau vẫn không thấy ai mở miệng đáp lời.
" Dùng tinh linh ngưng kết nhục thân! Huynh chẳng lừa ta chứ! " Vũ Thiên Long lẩm bẩm, rốt cuộc chỉ còn lại hắn với đám Hỏa Huỳnh Trùng đang nhộn nhạo bay lượn, quả thực số lượng đông đến kinh khủng, hư không vô ngần được đốt lên le lói, sáng tối bất phân.
Nhìn bầu trời hào quang mỹ diệu, đầu óc Vũ Thiên Long xoay vòng trong cố sự, ở đâu đó hắn bắt gặp những khuôn mặt quen thuộc, những địa danh mà bản thân đã từng đôi lần đặt đến dấu chân.
Có Trấn Thiên Quan, Đông Hải Thôn, Đông Lâm Trấn....
" Chẳng biết sau trăm năm cha mẹ thế nào, Phong nhi thế nào! Còn Uyển nhi, sư tôn và cả bá tánh Đại Việt nữa! Chiến tranh chắc hẳn đã kết thúc, rốt cuộc ai còn ai mất!.
Ta tu Nhân Sinh nhưng lại vô tình ngộ ra Sinh Tử, Nhân Sinh kia vốn đầy rẫy bi ai, là Nhân Sinh của ta không tốt mới liên lụy đến thân nhân, bằng hữu, vì sinh lộ của ta kém hanh thông nên khiến cha mẹ phải buồn sầu, rốt cuộc tu đạo vì mục đích gì? Chấp niệm của ta là bảo hộ cho thân nhân, nhưng đến vận mệnh chính mình còn không lo nỗi.
Tại sao?
Nếu được trở lại điểm khởi đầu ta nguyện phế bỏ mệnh căn, kiếp kiếp chọn luân hồi, vĩnh viễn làm con trai của cha mẹ, thà là một kẻ phàm tục nhưng nặng nề chữ hiếu, còn hơn đại anh hùng trọng nghĩa bỏ tình thân.
Nếu được trở lại ta sẽ khiến cho Nhân Sinh của bản thân trở nên hoàn mỹ nhất, có thê tử hiền ngoan, hài nhi kháu khỉnh, sống một đời vô ưu vô lo, mặc cho là bần nông suốt ngày cắm mặt trên điền thổ nhưng vẹn toàn chữ hiếu với cha mẹ lúc về già, khi cha mẹ mất còn được ma chay, tang lễ, còn được cúi đầu đưa tiễn, còn được sụt sùi khóc thương.
Đại anh hùng mà làm gì, sau ngàn năm, vạn năm mấy ai nhớ đến!.
Giờ này tóc cha đã bạc, lưng mẹ hẳn đã còng đi, tu sĩ thông thường thì làm sao tồn cùng thiên địa? Giờ này Phong nhi, Kim nhi con cháu đã đuề huề?
Chắc mẹ đau lòng vì ta lắm! ".
Vũ Thiên Long khóc, lệ ngắn cứ thế chảy xuống, trong những giọt nước mắt đó hiện hữu từng cái khuôn mặt thân thuộc, nó long lanh như ngọc, phát sáng như Hỏa Huỳnh Trùng, giờ phút này nỗi nhớ gia hương cố thổ cứ thế ùa về, dũng động tựa thủy triều khiến cho trái tim hắn thắt lại, não hải oanh minh, lương tâm cắn rứt.
Không nỗi đau nào so sánh kịp, thà như trước làm hài tử ly hương còn biết đường mà trở về, còn ngóng trông ngày tao ngộ.
" Hài tử bất hiếu! ".
" Phong nhi! Đại ca không tốt!".
" Sư tôn! Đệ tử vô năng! "
" Uyển nhi! Kiếp này hoa đào nở muộn! "
Vũ Thiên Long bất giác cúi đầu, hướng về hư vô phía trước chắp tay vái ra một vái, nuốt xuống nước mắt cắn răng nói.
" Đây sẽ là lần cuối cùng Nhân Sinh ta rơi lệ! ".
Ở một cái địa phương xa xôi, khoảng cách so với nơi này cơ hồ phải đến mấy tầng thương khung đại địa, trên phế tinh hoang tàn tràn ngập khí tức hắc ám, bốn phía âm bạo thét gào, cuồng phong dữ dội.
Nhìn ra xa một tôn đại cự nhân khổng lồ da thịt màu đỏ, tóc trên đầu cũng đỏ lòm như máu, đôi mắt cự nhân nhắm chặt, hình thể to lớn đến độ hai cánh tay nằm ở hai vùng tinh vực khác biệt, đỉnh đầu vươn thẳng hướng vũ trụ bao la, toàn thân cao thấp không ngừng tản mát một luồng khí tức tà ác cực điểm, từng nhịp hô hấp đều cuốn lên phong bạo, hình thành bão vũ trụ.
Tại phế tinh có hai cái nhân ảnh mờ nhạt, bọn họ song song ngồi đối diện nhau, khoảng cách tầm ngàn trượng, ở giữa một cái bàn cờ lớn do thiên địa linh khí huyễn hóa tạo thành.
Người thứ nhất ung dung nhấc tay điểm nhẹ khiến cho quân cờ màu đen chuyển động, vừa xong hắn liền nhếch môi:" Ta đi nước cờ này gọi là hoán tiền đổi hậu! ".
Người thứ hai nghe vậy thì lớn giọng cười: " Hắc Hắc! Không thể đổi, nguyên điểm là thứ cố định, bất di bất biến a! Sai luật đồng nghĩa ngươi thua!.
" Ngươi tự xưng Đạo Tổ vậy mà cá nhân ta thấy mức độ am hiểu về đạo thậm chí còn thua xa tên tiểu tử kia.. Ngươi nghĩ hắn có thể đạp trên Luân Hồi đại đạo sao? Ngươi phí hoài công sức vô số năm tháng rốt cuộc chỉ để làm điều vô dụng.. Ta khuyên ngươi tốt nhất nên rời đi, kẻ như ngươi Vũ Trụ mới là đại thiên thế giới " Người thứ hai tiếp tục nói, thanh âm dụ hoặc.
" Ta thừa biết một khi Xích Quỷ phá bỏ vách ngăn thế giới cũng là ngày ngươi đoạt xá ta.. Tất nhiên Dung nhi sẽ không bao giờ có thể hồi sinh, bản thân ta đặt cược rất nhiều thứ.. Ở trong Huyền Hoàng mặc dù ngươi là chủ nhưng cũng chỉ Trảm Thần cảnh, đừng mong trước mặt ta làm loạn " Người thứ nhất không mặn không nhạt đáp, ngôn từ lạnh lùng như gió.
Tác giả :
Hành Thiên Hạ