Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 90-2
Mộ Dung Lưu Tôn đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ liền ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Mộc Thanh Dao lạnh lùng đầy tức giận, chậm rãi mở miệng: “Dao nhi, tại sao tới đây?”
“Hoàng thượng có phải đã hạ lệnh cho Tây Môn tướng quân thẩm tra xử lí Nguyệt Giác tự nhất án?”
Mộc Thanh Dao đi thẳng vào vấn đề, cũng không để ý tới vẻ mặt ôn hoà của hoàng thượng, không nghĩ hắn gạt nàng chuyện này, tốt, khóe môi câu ra nụ cười lạnh lùng, đôi mắt u ám căm tức nhìn hoàng thượng, bất quá tiếng nói của nàng vừa dứt, Mộ Dung Lưu Tôn sắc mặt liền hung ác không gì sánh được, ánh mắt u tối làm cho người ta nhìn không thấy bất luận suy nghĩ gì của hắn.
“Dao nhi làm sao biết chuyện này?”
Hắn cũng chưa từng hỏi chuyện nàng giấu giếm hắn, rõ ràng đã sớm biết Liễu Không là Tô Trảm, nhưng cũng không nói cho hắn biết, nếu không có Tây Môn Tân Nguyệt nói ra, chỉ sợ cho đến bây giờ hắn chẳng hay biết gì, nghĩ vậy, Mộ Dung Lưu Tôn sắc mặt càng phát ra âm u, tiếng nói lạnh lùng vang lên.
“Hoàng hậu là hậu cung phi tần, sao có thể tham dự việc của triều đình, trẫm sẽ xử lý chuyện này, mời hoàng hậu không nên hỏi đến, ” cường thế lạnh lùng mệnh lệnh.
Mộc Thanh Dao khóe môi hiện lên nụ cười, nhẹ nhàng bay bỗng tựa như mây trên bầu trời, lạnh nhạt hư vô, đây là ý nghĩa khi nam nhân này nói đại huyền hoàng hậu cũng như hoàng đế sao, thật là tức cười, nam nhân a, lời hắn nói cùng việc hắn làm luôn luôn không giống nhau, bất quá chuyện này nàng nhất định phải quản.
“Hoàng thượng chẳng lẽ người thực sự muốn trở thành một bạo quân thị máu sao? Đây chính là thứ mà lúc trước người luôn miệng nói muốn trở thành minh quân thống nhất thiên hạ sao? Tô Trảm là nên giết, nhưng người nhà của hắn căn bản không biết việc hắn làm, hiện tại hắn xảy ra chuyện, Tô gia thật sự đáng chết sao? Ta không đồng ý hoàng thượng làm như thế.”
Mộc Thanh Dao không hề nhượng bộ chút nào, lạnh lùng bình tĩnh mở miệng.
Mộ Dung Lưu Tôn đã bị nàng chọc giận, hắn là Huyền Nguyệt hoàng đế, là Huyền đế trong mắt thế nhân, chẳng lẽ hắn làm việc còn phải nhìn sắc mặt của một người nữa sao? Xoay người đứng dậy, đôi mắt hung ác cực kỳ tàn bạo, mở miệng cảnh cáo.
“Mộc Thanh Dao, trẫm xem hình như ngươi đã quên thân phận của mình?”
“Thân phận sao?” Mộc Thanh Dao cười nhạt: “Thân phận như vậy, quân hoàng như vậy, không có cũng được” khí thế áp đảo trên vạn vật, thái độ cao ngạo cuồng vọng, không thua với bất luận kẻ nào, ngược lại so với bất luận kẻ nào còn muốn tà mị hơn mười phần.
“Lời của ta hôm nay để ở chỗ này, sau đó hoàng thượng hãy suy nghĩ lại đi, Tô Trảm đã chết, Tô gia một nhà đã bị Tây Môn Chính Hào chém giết hơn mười miệng ăn, những người còn lại hoàn toàn do hoàng thượng quyết định, trở thành minh quân nhân từ trong mắt thế nhân, hay trở thành bạo quân, chỉ do một ý nghĩ của hoàng thượng, Thanh Dao đã nói hết lời, hoàng thượng hãy ngẫm lại mà làm đi.”
Nói xong, nàng vung tay một cái nhìn cũng không thèm nhìn nam nhân tuấn dật này nữa, ngũ quan trên gương mặt của hắn bây giờ hung ác nham hiểm, đôi mắt đen trở nên doạ người.
“Hồi cung” thanh âm lạnh lùng truyền vào bên trong rèm trướng, Mộ Dung Lưu Tôn tức giận đến mức đấm mạnh lên long án, sau đó vung tay lên hất đổ tất cả tấu chương, bàn tay thon dài xoa nhẹ mi tâm một chút, hướng ra phía ngoài giận dữ quát một tiếng: “Người đến.”
A Cửu sợ hãi đi tới, nhìn thấy tấu chương rơi đầy đất, còn hoàng thượng thì mang sắc mặt hung ác tàn bạo đến khó hiểu, hắn vội vàng cúi đầu nhặt đống tấu chương lộn xộn kia.
“Buông.”
Hoàng thượng mệnh lệnh một tiếng, A Cửu nhẹ run lên một cái, vội vàng buông tay không đụng đến nữa, hắn đứng dậy cẩn thận mở miệng: “Hoàng thượng làm sao vậy?”
“Chuyện của Nguyệt Giác tự sao có thể truyền tới tai hoàng hậu.”
“Tiểu nhân cũng không biết, hơn nữa tin tức này cũng chỉ vài người biết thôi.” A Cửu chậm rãi mở miệng, trong lòng có chút hiểu được vấn đề, xem ra hoàng hậu cùng hoàng thượng đã cãi nhau, chuyện này cũng bình thường thôi, đâu có đôi phu thê nào mà không giận dỗi nhau chứ, chỉ có điều sắc mặt hoàng thượng quá dọa người đi.
“Xem ra đã có người đưa tin cho nàng” Mộ Dung Lưu Tôn đã bình tĩnh lại, nhớ tới lúc nãy theo như lời nói của Mộc Thanh Dao, nhất định là Tây Môn Chính Hào đã vận dụng đại hình, hơn nữa việc Tô Trảm đã chết làm sao nàng biết, hắn đang nghĩ ngợi, thì có một tiểu thái giám từ bên ngoài đi vào, run sợ mở miệng: “Bẩm hoàng thượng, Tây Môn tướng quân cùng Nam An vương gia cầu kiến.”
“Tuyên.”
Mộ Dung Lưu Tôn u ám mệnh lệnh xong liền đứng dậy rời khỏi long ỷ, đi ra phía ngoài đại điện, A Cửu vẫn theo sát sau lưng hắn.
Nam An vương cùng Tây Môn tướng quân đi tới, cùng nhau cung kính thỉnh an hoàng thượng.
“Thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc.”
“Đứng lên đi, ” ngồi ở trên cao, sắc mặt hoàng đế cũng không tốt lắm, cả một trời u ám, lạnh nhạt nhìn Tây Môn Chính Hào cùng hoàng đệ đang ở bên dưới, phát hiện sắc mặt của Tây Môn Chính Hào so với hắn cũng không khá hơn chút nào, ở trên cổ còn có vết máu tràn ra, điều này làm cho hắn vô cùng kinh ngạc.
“Tây Môn tướng quân đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng thượng vừa mở lời, thì Tây Môn Chính Hào liền đứng lên, lần thứ hai ùm một tiếng quỳ xuống đất, lệ rơi đầy mặt: “Hoàng thượng, người cần phải vì lão thần làm chủ, lão thần là phụng chỉ phá án, thế nhưng hoàng hậu lại chạy tới võ trường ngang ngược ngăn cản, không chỉ không cho phép thần phá án, còn ở giữa ngàn vạn bách tính, lấy thanh kiếm gác ở trên cổ lão thần, một đời anh danh của lão thần đều bị huỷ “
“Cái gì?”
Hoàng đế gầm lên một tiếng, trên gương mặt tuấn mỹ, một mảnh hung ác khó coi, đôi mắt đen kịt như mực kia nhanh chóng phun lửa, Dao nhi lá gan quá lớn, trả lại cho hắn một chiêu tiền trảm hậu tấu, không chỉ đến võ trường ngăn trở Tây Môn Chính Hào thẩm án, còn chạy đến Lưu Ly cung hướng về hắn phát hỏa một hồi, chẳng lẽ là do gần đây hắn quá sủng nàng, đã làm cho nàng có chút vô pháp vô thiên, trong mắt Mộ Dung Lưu Tôn hỏa hoa bắn ra bốn phía. (eo Dao tỷ làm lớn chuyện thế mà ca nói chỉ có chút ít vô pháp vô thiên, sủng tỷ ấy thấy sợ luôn)
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu từ nãy đến giờ vẫn im lặng không lên tiếng, liền trầm giọng mở miệng.
“Hoàng huynh, việc này không nên trách hoàng tẩu, là thần đệ cho người đi thông báo với nàng, hoàng thượng muốn trách phạt liền trách phạt thần đệ đi.”
Mộ Dung Lưu Chiêu nhấc lên áo bào, chậm rãi quỳ xuống đất, khuôn mặt vốn đã băng lãnh, lúc này lại càng lạnh dị thường, một điểm biểu tình cũng không có.
Hoàng thượng tức giận vô cùng, căm tức nhìn Nam An vương đang quỳ bên dưới, hoàng đệ mà hắn sủng ái nhất.
“Nam An vương, trẫm chẳng lẽ chưa nói qua, không cho phép đem việc này tiết lộ ra ngoài sao?”
“Bẩm hoàng thượng, Tây Môn Chính Hào là nhất giới vũ phu, thủ đoạn tàn nhẫn thích giết chóc, tuy nói là ép Tô Trảm giao ra người chủ mưu phía sau, nhưng Tô Trảm kia tình nguyện chịu cực hình, cũng không muốn giao ra người đứng sau lưng, hắn liền dùng tính mệnh một trăm lẻ tám miệng ăn của Tô gia để uy hiếp Tô Trảm, nhưng Tô Trảm vẫn không khai, cuối cùng đã tự sát bỏ mình, Tây Môn tướng quân đã liên tiếp giết hơn mười người vô tội, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, mắt thấy bách tính vây quanh xem đã muốn bạo loạn, lúc đó thần đệ căn bản không ngăn cản được bàn tay thị huyết của hắn, vì thế mới phái người đưa tin cho hoàng hậu nương nương.”
Nam An vương bẩm báo xong, hoàng thượng cũng chưa nói thêm lời nào, đáy mắt sâu không lường được.
Tây Môn Chính Hào không nghĩ tới việc Nam An vương đá hắn một cước, trong lòng oán hận, giận dữ trừng mắt Nam An vương, cao giọng mở miệng: “Hoàng thượng mời làm chủ cho lão thần.”
“Hoàng thượng, muốn phạt liền phạt thần đệ đi, việc này không liên quan đến hoàng hậu.”
“Được rồi, ” Mộ Dung Lưu Tôn đột ngột mở miệng, lạnh lùng trừng mắt liếc Nam An vương một cái, trầm giọng mở miệng: “A Cửu, truyền ý chỉ của trẫm, hoàng hậu bế môn tư quá ba ngày, không cho phép ra khỏi Phượng Loan cung.”
“Dạ, hoàng thượng” A Cửu lĩnh mệnh hoả tốc đi Phượng Loan cung truyền chỉ.
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu thở dài một hơi, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng vô tình hiện lên một tia buông lõng.
Tây Môn Chính Hào trong lòng oán hận a, hoàng thượng rõ ràng che chở cho hoàng hậu, dựa theo những chuyện hoàng hậu làm, đúng là đại nghịch bất đạo, dù cho không bị trảm, chí ít cũng nên nhốt vào lãnh cung đi bế môn tư quá, không nghĩ tới chỉ ở tại trong cung bế môn ba ngày, cục tức trong miệng hắn làm sao nuốt trôi đây, bất quá trước mắt phải chịu đựng, chỉ cần Tân Nguyệt vào hậu cung, nữ nhân kia cũng đừng nghĩ yên thân, nữ nhi của hắn, hắn làm sao mà không biết.
“Tây Môn tướng quân, lần này bị thương, hãy hồi phủ an tâm tĩnh dưỡng đi” hoàng thượng quay đầu trấn an Tây Môn Chính Hào, bây giờ còn không phải lúc thích hợp vạch mặt Tây Môn Chính Hào, hắn vẫn còn có chỗ để dùng: “Người đâu, lần này Tây Môn tướng quân thẩm tra án có công, ban thưởng một ngàn lượng hoàng kim.”
“Tạ ơn hoàng thượng.”
“Hoàng thượng có phải đã hạ lệnh cho Tây Môn tướng quân thẩm tra xử lí Nguyệt Giác tự nhất án?”
Mộc Thanh Dao đi thẳng vào vấn đề, cũng không để ý tới vẻ mặt ôn hoà của hoàng thượng, không nghĩ hắn gạt nàng chuyện này, tốt, khóe môi câu ra nụ cười lạnh lùng, đôi mắt u ám căm tức nhìn hoàng thượng, bất quá tiếng nói của nàng vừa dứt, Mộ Dung Lưu Tôn sắc mặt liền hung ác không gì sánh được, ánh mắt u tối làm cho người ta nhìn không thấy bất luận suy nghĩ gì của hắn.
“Dao nhi làm sao biết chuyện này?”
Hắn cũng chưa từng hỏi chuyện nàng giấu giếm hắn, rõ ràng đã sớm biết Liễu Không là Tô Trảm, nhưng cũng không nói cho hắn biết, nếu không có Tây Môn Tân Nguyệt nói ra, chỉ sợ cho đến bây giờ hắn chẳng hay biết gì, nghĩ vậy, Mộ Dung Lưu Tôn sắc mặt càng phát ra âm u, tiếng nói lạnh lùng vang lên.
“Hoàng hậu là hậu cung phi tần, sao có thể tham dự việc của triều đình, trẫm sẽ xử lý chuyện này, mời hoàng hậu không nên hỏi đến, ” cường thế lạnh lùng mệnh lệnh.
Mộc Thanh Dao khóe môi hiện lên nụ cười, nhẹ nhàng bay bỗng tựa như mây trên bầu trời, lạnh nhạt hư vô, đây là ý nghĩa khi nam nhân này nói đại huyền hoàng hậu cũng như hoàng đế sao, thật là tức cười, nam nhân a, lời hắn nói cùng việc hắn làm luôn luôn không giống nhau, bất quá chuyện này nàng nhất định phải quản.
“Hoàng thượng chẳng lẽ người thực sự muốn trở thành một bạo quân thị máu sao? Đây chính là thứ mà lúc trước người luôn miệng nói muốn trở thành minh quân thống nhất thiên hạ sao? Tô Trảm là nên giết, nhưng người nhà của hắn căn bản không biết việc hắn làm, hiện tại hắn xảy ra chuyện, Tô gia thật sự đáng chết sao? Ta không đồng ý hoàng thượng làm như thế.”
Mộc Thanh Dao không hề nhượng bộ chút nào, lạnh lùng bình tĩnh mở miệng.
Mộ Dung Lưu Tôn đã bị nàng chọc giận, hắn là Huyền Nguyệt hoàng đế, là Huyền đế trong mắt thế nhân, chẳng lẽ hắn làm việc còn phải nhìn sắc mặt của một người nữa sao? Xoay người đứng dậy, đôi mắt hung ác cực kỳ tàn bạo, mở miệng cảnh cáo.
“Mộc Thanh Dao, trẫm xem hình như ngươi đã quên thân phận của mình?”
“Thân phận sao?” Mộc Thanh Dao cười nhạt: “Thân phận như vậy, quân hoàng như vậy, không có cũng được” khí thế áp đảo trên vạn vật, thái độ cao ngạo cuồng vọng, không thua với bất luận kẻ nào, ngược lại so với bất luận kẻ nào còn muốn tà mị hơn mười phần.
“Lời của ta hôm nay để ở chỗ này, sau đó hoàng thượng hãy suy nghĩ lại đi, Tô Trảm đã chết, Tô gia một nhà đã bị Tây Môn Chính Hào chém giết hơn mười miệng ăn, những người còn lại hoàn toàn do hoàng thượng quyết định, trở thành minh quân nhân từ trong mắt thế nhân, hay trở thành bạo quân, chỉ do một ý nghĩ của hoàng thượng, Thanh Dao đã nói hết lời, hoàng thượng hãy ngẫm lại mà làm đi.”
Nói xong, nàng vung tay một cái nhìn cũng không thèm nhìn nam nhân tuấn dật này nữa, ngũ quan trên gương mặt của hắn bây giờ hung ác nham hiểm, đôi mắt đen trở nên doạ người.
“Hồi cung” thanh âm lạnh lùng truyền vào bên trong rèm trướng, Mộ Dung Lưu Tôn tức giận đến mức đấm mạnh lên long án, sau đó vung tay lên hất đổ tất cả tấu chương, bàn tay thon dài xoa nhẹ mi tâm một chút, hướng ra phía ngoài giận dữ quát một tiếng: “Người đến.”
A Cửu sợ hãi đi tới, nhìn thấy tấu chương rơi đầy đất, còn hoàng thượng thì mang sắc mặt hung ác tàn bạo đến khó hiểu, hắn vội vàng cúi đầu nhặt đống tấu chương lộn xộn kia.
“Buông.”
Hoàng thượng mệnh lệnh một tiếng, A Cửu nhẹ run lên một cái, vội vàng buông tay không đụng đến nữa, hắn đứng dậy cẩn thận mở miệng: “Hoàng thượng làm sao vậy?”
“Chuyện của Nguyệt Giác tự sao có thể truyền tới tai hoàng hậu.”
“Tiểu nhân cũng không biết, hơn nữa tin tức này cũng chỉ vài người biết thôi.” A Cửu chậm rãi mở miệng, trong lòng có chút hiểu được vấn đề, xem ra hoàng hậu cùng hoàng thượng đã cãi nhau, chuyện này cũng bình thường thôi, đâu có đôi phu thê nào mà không giận dỗi nhau chứ, chỉ có điều sắc mặt hoàng thượng quá dọa người đi.
“Xem ra đã có người đưa tin cho nàng” Mộ Dung Lưu Tôn đã bình tĩnh lại, nhớ tới lúc nãy theo như lời nói của Mộc Thanh Dao, nhất định là Tây Môn Chính Hào đã vận dụng đại hình, hơn nữa việc Tô Trảm đã chết làm sao nàng biết, hắn đang nghĩ ngợi, thì có một tiểu thái giám từ bên ngoài đi vào, run sợ mở miệng: “Bẩm hoàng thượng, Tây Môn tướng quân cùng Nam An vương gia cầu kiến.”
“Tuyên.”
Mộ Dung Lưu Tôn u ám mệnh lệnh xong liền đứng dậy rời khỏi long ỷ, đi ra phía ngoài đại điện, A Cửu vẫn theo sát sau lưng hắn.
Nam An vương cùng Tây Môn tướng quân đi tới, cùng nhau cung kính thỉnh an hoàng thượng.
“Thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc.”
“Đứng lên đi, ” ngồi ở trên cao, sắc mặt hoàng đế cũng không tốt lắm, cả một trời u ám, lạnh nhạt nhìn Tây Môn Chính Hào cùng hoàng đệ đang ở bên dưới, phát hiện sắc mặt của Tây Môn Chính Hào so với hắn cũng không khá hơn chút nào, ở trên cổ còn có vết máu tràn ra, điều này làm cho hắn vô cùng kinh ngạc.
“Tây Môn tướng quân đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng thượng vừa mở lời, thì Tây Môn Chính Hào liền đứng lên, lần thứ hai ùm một tiếng quỳ xuống đất, lệ rơi đầy mặt: “Hoàng thượng, người cần phải vì lão thần làm chủ, lão thần là phụng chỉ phá án, thế nhưng hoàng hậu lại chạy tới võ trường ngang ngược ngăn cản, không chỉ không cho phép thần phá án, còn ở giữa ngàn vạn bách tính, lấy thanh kiếm gác ở trên cổ lão thần, một đời anh danh của lão thần đều bị huỷ “
“Cái gì?”
Hoàng đế gầm lên một tiếng, trên gương mặt tuấn mỹ, một mảnh hung ác khó coi, đôi mắt đen kịt như mực kia nhanh chóng phun lửa, Dao nhi lá gan quá lớn, trả lại cho hắn một chiêu tiền trảm hậu tấu, không chỉ đến võ trường ngăn trở Tây Môn Chính Hào thẩm án, còn chạy đến Lưu Ly cung hướng về hắn phát hỏa một hồi, chẳng lẽ là do gần đây hắn quá sủng nàng, đã làm cho nàng có chút vô pháp vô thiên, trong mắt Mộ Dung Lưu Tôn hỏa hoa bắn ra bốn phía. (eo Dao tỷ làm lớn chuyện thế mà ca nói chỉ có chút ít vô pháp vô thiên, sủng tỷ ấy thấy sợ luôn)
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu từ nãy đến giờ vẫn im lặng không lên tiếng, liền trầm giọng mở miệng.
“Hoàng huynh, việc này không nên trách hoàng tẩu, là thần đệ cho người đi thông báo với nàng, hoàng thượng muốn trách phạt liền trách phạt thần đệ đi.”
Mộ Dung Lưu Chiêu nhấc lên áo bào, chậm rãi quỳ xuống đất, khuôn mặt vốn đã băng lãnh, lúc này lại càng lạnh dị thường, một điểm biểu tình cũng không có.
Hoàng thượng tức giận vô cùng, căm tức nhìn Nam An vương đang quỳ bên dưới, hoàng đệ mà hắn sủng ái nhất.
“Nam An vương, trẫm chẳng lẽ chưa nói qua, không cho phép đem việc này tiết lộ ra ngoài sao?”
“Bẩm hoàng thượng, Tây Môn Chính Hào là nhất giới vũ phu, thủ đoạn tàn nhẫn thích giết chóc, tuy nói là ép Tô Trảm giao ra người chủ mưu phía sau, nhưng Tô Trảm kia tình nguyện chịu cực hình, cũng không muốn giao ra người đứng sau lưng, hắn liền dùng tính mệnh một trăm lẻ tám miệng ăn của Tô gia để uy hiếp Tô Trảm, nhưng Tô Trảm vẫn không khai, cuối cùng đã tự sát bỏ mình, Tây Môn tướng quân đã liên tiếp giết hơn mười người vô tội, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, mắt thấy bách tính vây quanh xem đã muốn bạo loạn, lúc đó thần đệ căn bản không ngăn cản được bàn tay thị huyết của hắn, vì thế mới phái người đưa tin cho hoàng hậu nương nương.”
Nam An vương bẩm báo xong, hoàng thượng cũng chưa nói thêm lời nào, đáy mắt sâu không lường được.
Tây Môn Chính Hào không nghĩ tới việc Nam An vương đá hắn một cước, trong lòng oán hận, giận dữ trừng mắt Nam An vương, cao giọng mở miệng: “Hoàng thượng mời làm chủ cho lão thần.”
“Hoàng thượng, muốn phạt liền phạt thần đệ đi, việc này không liên quan đến hoàng hậu.”
“Được rồi, ” Mộ Dung Lưu Tôn đột ngột mở miệng, lạnh lùng trừng mắt liếc Nam An vương một cái, trầm giọng mở miệng: “A Cửu, truyền ý chỉ của trẫm, hoàng hậu bế môn tư quá ba ngày, không cho phép ra khỏi Phượng Loan cung.”
“Dạ, hoàng thượng” A Cửu lĩnh mệnh hoả tốc đi Phượng Loan cung truyền chỉ.
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu thở dài một hơi, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng vô tình hiện lên một tia buông lõng.
Tây Môn Chính Hào trong lòng oán hận a, hoàng thượng rõ ràng che chở cho hoàng hậu, dựa theo những chuyện hoàng hậu làm, đúng là đại nghịch bất đạo, dù cho không bị trảm, chí ít cũng nên nhốt vào lãnh cung đi bế môn tư quá, không nghĩ tới chỉ ở tại trong cung bế môn ba ngày, cục tức trong miệng hắn làm sao nuốt trôi đây, bất quá trước mắt phải chịu đựng, chỉ cần Tân Nguyệt vào hậu cung, nữ nhân kia cũng đừng nghĩ yên thân, nữ nhi của hắn, hắn làm sao mà không biết.
“Tây Môn tướng quân, lần này bị thương, hãy hồi phủ an tâm tĩnh dưỡng đi” hoàng thượng quay đầu trấn an Tây Môn Chính Hào, bây giờ còn không phải lúc thích hợp vạch mặt Tây Môn Chính Hào, hắn vẫn còn có chỗ để dùng: “Người đâu, lần này Tây Môn tướng quân thẩm tra án có công, ban thưởng một ngàn lượng hoàng kim.”
“Tạ ơn hoàng thượng.”
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu