Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 71-5
Kim Hoa điện, một quan tài đen ngay ngắn đặt giữa đại điện đang tỏa ra ánh sáng, quan tài đó để ngay ngắn trên điện lớn như vậy càng thấy rõ ràng hơn, làm cho người ta dễ giật mình khi nhìn nó, toàn bộ đại điện khung cảnh tiêu điều không gì sánh được, Đan Phượng quốc Cơ vương gia, Cơ Tuyết đang mặc tang phục màu trắng, cả người tiều tụy bất an, khuôn mặt bi tráng, quỳ gối bên quan tài thỉnh thoảng cố gắng đốt giấy tiền, thay hoàng tỷ túc trực bên linh cữu.
Trong đại điện vắng vẻ không tiếng động.
Bỗng nhiên thiếp thân cung nữ của nàng từ ngoài cửa điện đi vào, cẩn thận từng li từng tí mở miệng: “Vương gia, sứ thần của Vạn Hạc quốc, Hoàng Viên quốc, Nguyệt Nhưỡng quốc cầu kiến.”
Cơ Tuyết ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc vươn mài lên một chút, từ sau khi hoàng tỷ chết đi, các sứ thần này chỉ bái kiến một hồi, đến tận bây giờ cũng không tới nữa, đại khái là họ sợ rước họa vào thân, bây giờ sao tự nhiên lại tới, cơ tuyết vẫn chưa đứng dậy, phất phất tay: “Mời bọn họ vào đi.”
“Dạ, vương gia.”
Cung nữ lui xuống, rất nhanh dẫn ba sứ thần vào đại điện, Cơ Tuyết vẫn quỳ gối ngay ngắn bên cạnh quan tài đen, trên khuôn mặt thanh tú thật thương tâm đứt ruột, nàng vẫn chưa đứng dậy đón chào, chỉ hơi cúi thân thể một chút, thanh âm khàn khàn vang lên.
“Xin thứ cho Cơ Tuyết không tiện đứng dậy chào đón.”
“Không sao, không sao ” thừa tướng đại nhân Vạn Hạc quốc khuôn mặt mang tiếu ý, nụ cười kia rõ ràng là không có ý tốt, làm bộ làm tịch dẫn hai sứ thần khác thấp nén hương cho hoàng thái nữ, sau đó an ủi Cơ Tuyết một phen, cuối cùng lời nói toát ra, dịu dàng và rõ ràng.
“Cơ vương gia yên tâm, lần này Huyền Nguyệt quốc Nam An vương lại dám giết thái nữ điện hạ, chúng ta Vạn Hạc quốc cùng Hoàng Viên quốc tuyệt đối không sẽ ngồi xem mặc kệ, thế nhân đều nói Huyền đế âm hiểm giả dối, chẳng lẽ chúng ta sợ hắn sao, nếu như lần này hắn không giao ra Nam An vương, Cơ vương gia yên tâm, chúng ta nhất định sẽ xuất binh cùng Đan Phượng thảo phạt Huyền Nguyệt quốc.”
Cơ Tuyết sửng sốt, không nghĩ tới lần này thừa tướng Vạn Hạc quốc tự nhiên trượng nghĩa nói lời ngay thẳng như vậy, bất quá bọn hắn thực sự không hai lòng sao? Trên khuôn mặt thanh tú, dưới đáy mắt không có bất kỳ con sóng giao động nào, nghi hoặc càng sâu, bất quá lúc này nàng không tiện cự tuyệt hảo ý của người khác, đánh nói lời dịu dàng cảm tạ.
“Bản vương tạ ơn thừa tướng đại nhân, cũng tạ ơn tốt ý của Hoàng Viên quốc cùng Nguyệt Nhưỡng quốc, nếu như Huyền đế thực sự không giao ra hung thủ giết người, bản vương nhất định sẽ báo cáo cho mẫu hoàng, tin rằng mẫu hoàng tuyệt đối sẽ không ngồi xem mặc kệ.”
“Tốt, có khí phách, ” thừa tướng Vạn Hạc quốc lộ ra nụ cười hồ ly, gật đầu, mắt thấy Cơ vương gia đem lời của hắn nghe lọt tai, cũng không tiện nói thêm, đỡ làm cho người ta sinh nghi, Cơ vương gia cũng không phải người ngu ngốc, mọi việc phải làm đúng mức, bằng không sẽ phản tác dụng.
“Cơ vương gia cũng không nên quá thương tâm, ai sẽ nghĩ tới hoàng thái nữ lại xảy ra chuyện như vậy, ngươi vẫn nên nén bi thương, bảo dưỡng thân thể quan trọng hơn.”
“Cám ơn các vị.” Cơ Tuyết lại nghẹn ngào, tựa hồ sẽ nhanh chóng không chịu nổi một kích, điềm đạm đáng yêu tạ ơn các vị sứ thần, vài người cáo lui ra ngoài, Cơ Tuyết nhìn bóng lưng của bọn họ rời đi, trong đôi mắt lóe ra tia sáng không giống với khuôn mặt.
Đại điện lâm vào vắng vẻ, chỉ nghe được Cơ Tuyết một mình thì thào tự nói.
“Hoàng tỷ, mạng của ngươi thật là khổ, còn không có lên làm nữ hoàng đã bị hại, ngươi bảo muội muội ta làm thế nào mà thừa được, còn có mẫu hoàng sẽ thương tâm rất nhiều…”
Lời của nàng vừa mới xong, thiếp thân cung nữ quay lại, rất nhanh đi tới, nhìn khắp mọi nơi trương một cái, cúi người xuống cẩn thận mở miệng: “Vương gia, có người đưa qua đây một tờ giấy nhỏ”
“Là ai đưa tới vậy?”
Cơ Tuyết thanh âm đề cao cảnh giới, sắc mặt khó coi quét nhìn phía tỳ nữ, tỳ nữ kia lắc đầu: “Nô tỳ không phát hiện, vừa tiễn tam quốc sứ thần đi ra ngoài, bỗng nhiên có một cành liễu bắn qua đây, bên trên bọc một tờ giấy.”
Tỳ nữ nói xong đem tờ giấy lấy ra, đưa tới trên tay Cơ Tuyết, Cơ Tuyết rất nhanh mở ra, chỉ thấy mặt trên nét chữ nghiên nghiên viết mấy lời.
“Huyền đế đã có đối sách, cẩn thận người bên cạnh.”
Cơ Tuyết nhìn xong, đem tờ giấy đặt ở chậu than thiêu hủy nó, đôi mài nhướng lên vô cùng kinh ngạc, người kia là ai? Vì sao phải giúp đỡ nàng, còn có lời nhắn trên tờ giấy là có ý gì, nói Huyền đế đã có đối sách, làm cho nàng cẩn thận người bên cạnh, người bên cạnh nàng, Cơ Tuyết sắc mặt khó coi ngước mắt nhìn về phía thiếp thân tỳ nữ Liễu Hồng, Liễu Hồng từ nhỏ đã hầu hạ nàng, tuyệt đối không bán đứng nàng, chuyện của nàng chỉ có Liễu Hồng biết, còn có ai biết chuyện này nữa chứ?
Cơ Tuyết trái lo phải nghĩ, bỗng nhiên nghĩ đến hai người, thiếp thân tỳ nữ của hoàng tỷ, Tiểu Kiều cùng Đại Kiều, hai nha đầu vẫn hầu hạ hoàng tỷ từ nhỏ đến lớn, tuy rằng hoàng tỷ thái độ làm người kiêu ngạo, nhưng cực sủng hai nha đầu kia, thế nhưng từ khi hoàng tỷ gặp chuyện không may, nàng rất ít nhìn thấy hai nha đầu đó, các nàng tựa hồ vẫn đứng ở trong phòng ngủ nơi hoàng tỷ bị giết, chuyện này hoàn toàn không hợp với lẽ thường, chẳng lẽ các nàng biết cái gì? Cơ Tuyết tuy rằng không thể xác định, nhưng nàng tuyệt đối không thể để xuất hiện một điểm kẽ hở nào, bằng không mộng tưởng nhiều năm qua của nàng, làm thế nào thực hiện được?
“Liễu Hồng, qua đây.”
Cơ Tuyết trầm mặt lên tiếng, ngoắc ý bảo Liễu Hồng đến gần, đợi được Liễu Hồng tới bên cạnh nàng, liền nhỏ giọng nói thầm hai câu, trên mặt Liễu Hồng hiện lên sự kinh ngạc vô cùng, tuy là tàn nhẫn, nhưng vẫn khom người lĩnh mệnh: “Dạ, vương gia, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm làm tốt.”
“Đi thôi, cẩn thận một chút.”
“Dạ, vương gia.” Liễu Hồng lui xuống, trên đại điện lần thứ hai lại rơi vào vắng vẻ, Cơ Tuyết ngước mắt nhìn quan tài đen như mực, trong lòng hừ lạnh, hoàng tỷ, chỉ trách ngươi sanh ở nhà đế vương, nếu như chúng ta là ở gia đình bình dân, ta sẽ ác độc như vậy sao?
Ngày mai chính là kỳ hạn cuối cùng của ba ngày, nếu như bắt không được hung phạm, Huyền Nguyệt quốc phải chịu giao ra Nam An vương.
Đạo lý này ai cũng hiểu, toàn bộ Huyền Nguyệt quốc lòng người bàng hoàng, chỉ có một người đang dương dương tự đắc, coi như việc này cùng nàng dường như không có quan hệ, mỗi ngày ăn được uống được ngủ còn rất ngon, không có việc gì thì ôm Mao Tuyết Cầu chọc cười, ngay cả Hoạ Mi cùng tiểu Thu bị nhốt tại hình phòng cũng đều đã quên.
Phượng Loan cung, Mạc Sầu nhìn chủ tử ôm Mao Tuyết Cầu, vẻ mặt tươi cười, hình như đã quên Nam An vương, nương nương lòng thù dai cũng thật là lợi hại, phàm là người đắc tội với nàng chỉ sợ chưa từng có thứ tốt để ăn, nghe nói Nam An vương lúc trước đánh nương nương một cái tát, thiếu chút nữa đem nương nương đánh chết, vì thế lần này nương nương làm cho hắn ở tù không công hai đêm.
Trên đại điện, Mộc Thanh Dao vươn tay kéo mấy sợi lông trắng như tuyết, bóp cái mũi nhỏ của nó: “Mao tuyết cầu, tỷ tỷ đối với ngươi có tốt không? Đến, lật mình té một cái cho tỷ tỷ xem.”
Đáng tiếc Mao Tuyết Cầu động cũng không động một chút, mắt trợn trắng, nữ nhân này hoàn toàn đem nó thành sủng vật, còn kêu nó lộn nhào, thiệt là ấu trĩ a, nó là một con tiểu hồ ly thông minh, nó bản lĩnh cũng lớn, thường bách độc bất xâm, có thể giải bách độc, máu nó rất là cao quý, chỉ cần một giọt nhỏ, sẽ cứu không ít tánh mạng, nó từ nhỏ đã ăn độc mà lớn lên, không nghĩ tới bây giờ lưu lạc làm một sủng vật cấp thập, thật đáng buồn a thật đáng buồn, Mao Tuyết Cầu không nói gì hỏi trời xanh, đáng tiếc nó là một con hồ ly, sẽ không biết nói tiếng người, chỉ có thể phát ra hai tiếng kêu ô ô, chọc chủ tử nó một trận không hài lòng, mặt liền thay đổi.
Trong đại điện vắng vẻ không tiếng động.
Bỗng nhiên thiếp thân cung nữ của nàng từ ngoài cửa điện đi vào, cẩn thận từng li từng tí mở miệng: “Vương gia, sứ thần của Vạn Hạc quốc, Hoàng Viên quốc, Nguyệt Nhưỡng quốc cầu kiến.”
Cơ Tuyết ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc vươn mài lên một chút, từ sau khi hoàng tỷ chết đi, các sứ thần này chỉ bái kiến một hồi, đến tận bây giờ cũng không tới nữa, đại khái là họ sợ rước họa vào thân, bây giờ sao tự nhiên lại tới, cơ tuyết vẫn chưa đứng dậy, phất phất tay: “Mời bọn họ vào đi.”
“Dạ, vương gia.”
Cung nữ lui xuống, rất nhanh dẫn ba sứ thần vào đại điện, Cơ Tuyết vẫn quỳ gối ngay ngắn bên cạnh quan tài đen, trên khuôn mặt thanh tú thật thương tâm đứt ruột, nàng vẫn chưa đứng dậy đón chào, chỉ hơi cúi thân thể một chút, thanh âm khàn khàn vang lên.
“Xin thứ cho Cơ Tuyết không tiện đứng dậy chào đón.”
“Không sao, không sao ” thừa tướng đại nhân Vạn Hạc quốc khuôn mặt mang tiếu ý, nụ cười kia rõ ràng là không có ý tốt, làm bộ làm tịch dẫn hai sứ thần khác thấp nén hương cho hoàng thái nữ, sau đó an ủi Cơ Tuyết một phen, cuối cùng lời nói toát ra, dịu dàng và rõ ràng.
“Cơ vương gia yên tâm, lần này Huyền Nguyệt quốc Nam An vương lại dám giết thái nữ điện hạ, chúng ta Vạn Hạc quốc cùng Hoàng Viên quốc tuyệt đối không sẽ ngồi xem mặc kệ, thế nhân đều nói Huyền đế âm hiểm giả dối, chẳng lẽ chúng ta sợ hắn sao, nếu như lần này hắn không giao ra Nam An vương, Cơ vương gia yên tâm, chúng ta nhất định sẽ xuất binh cùng Đan Phượng thảo phạt Huyền Nguyệt quốc.”
Cơ Tuyết sửng sốt, không nghĩ tới lần này thừa tướng Vạn Hạc quốc tự nhiên trượng nghĩa nói lời ngay thẳng như vậy, bất quá bọn hắn thực sự không hai lòng sao? Trên khuôn mặt thanh tú, dưới đáy mắt không có bất kỳ con sóng giao động nào, nghi hoặc càng sâu, bất quá lúc này nàng không tiện cự tuyệt hảo ý của người khác, đánh nói lời dịu dàng cảm tạ.
“Bản vương tạ ơn thừa tướng đại nhân, cũng tạ ơn tốt ý của Hoàng Viên quốc cùng Nguyệt Nhưỡng quốc, nếu như Huyền đế thực sự không giao ra hung thủ giết người, bản vương nhất định sẽ báo cáo cho mẫu hoàng, tin rằng mẫu hoàng tuyệt đối sẽ không ngồi xem mặc kệ.”
“Tốt, có khí phách, ” thừa tướng Vạn Hạc quốc lộ ra nụ cười hồ ly, gật đầu, mắt thấy Cơ vương gia đem lời của hắn nghe lọt tai, cũng không tiện nói thêm, đỡ làm cho người ta sinh nghi, Cơ vương gia cũng không phải người ngu ngốc, mọi việc phải làm đúng mức, bằng không sẽ phản tác dụng.
“Cơ vương gia cũng không nên quá thương tâm, ai sẽ nghĩ tới hoàng thái nữ lại xảy ra chuyện như vậy, ngươi vẫn nên nén bi thương, bảo dưỡng thân thể quan trọng hơn.”
“Cám ơn các vị.” Cơ Tuyết lại nghẹn ngào, tựa hồ sẽ nhanh chóng không chịu nổi một kích, điềm đạm đáng yêu tạ ơn các vị sứ thần, vài người cáo lui ra ngoài, Cơ Tuyết nhìn bóng lưng của bọn họ rời đi, trong đôi mắt lóe ra tia sáng không giống với khuôn mặt.
Đại điện lâm vào vắng vẻ, chỉ nghe được Cơ Tuyết một mình thì thào tự nói.
“Hoàng tỷ, mạng của ngươi thật là khổ, còn không có lên làm nữ hoàng đã bị hại, ngươi bảo muội muội ta làm thế nào mà thừa được, còn có mẫu hoàng sẽ thương tâm rất nhiều…”
Lời của nàng vừa mới xong, thiếp thân cung nữ quay lại, rất nhanh đi tới, nhìn khắp mọi nơi trương một cái, cúi người xuống cẩn thận mở miệng: “Vương gia, có người đưa qua đây một tờ giấy nhỏ”
“Là ai đưa tới vậy?”
Cơ Tuyết thanh âm đề cao cảnh giới, sắc mặt khó coi quét nhìn phía tỳ nữ, tỳ nữ kia lắc đầu: “Nô tỳ không phát hiện, vừa tiễn tam quốc sứ thần đi ra ngoài, bỗng nhiên có một cành liễu bắn qua đây, bên trên bọc một tờ giấy.”
Tỳ nữ nói xong đem tờ giấy lấy ra, đưa tới trên tay Cơ Tuyết, Cơ Tuyết rất nhanh mở ra, chỉ thấy mặt trên nét chữ nghiên nghiên viết mấy lời.
“Huyền đế đã có đối sách, cẩn thận người bên cạnh.”
Cơ Tuyết nhìn xong, đem tờ giấy đặt ở chậu than thiêu hủy nó, đôi mài nhướng lên vô cùng kinh ngạc, người kia là ai? Vì sao phải giúp đỡ nàng, còn có lời nhắn trên tờ giấy là có ý gì, nói Huyền đế đã có đối sách, làm cho nàng cẩn thận người bên cạnh, người bên cạnh nàng, Cơ Tuyết sắc mặt khó coi ngước mắt nhìn về phía thiếp thân tỳ nữ Liễu Hồng, Liễu Hồng từ nhỏ đã hầu hạ nàng, tuyệt đối không bán đứng nàng, chuyện của nàng chỉ có Liễu Hồng biết, còn có ai biết chuyện này nữa chứ?
Cơ Tuyết trái lo phải nghĩ, bỗng nhiên nghĩ đến hai người, thiếp thân tỳ nữ của hoàng tỷ, Tiểu Kiều cùng Đại Kiều, hai nha đầu vẫn hầu hạ hoàng tỷ từ nhỏ đến lớn, tuy rằng hoàng tỷ thái độ làm người kiêu ngạo, nhưng cực sủng hai nha đầu kia, thế nhưng từ khi hoàng tỷ gặp chuyện không may, nàng rất ít nhìn thấy hai nha đầu đó, các nàng tựa hồ vẫn đứng ở trong phòng ngủ nơi hoàng tỷ bị giết, chuyện này hoàn toàn không hợp với lẽ thường, chẳng lẽ các nàng biết cái gì? Cơ Tuyết tuy rằng không thể xác định, nhưng nàng tuyệt đối không thể để xuất hiện một điểm kẽ hở nào, bằng không mộng tưởng nhiều năm qua của nàng, làm thế nào thực hiện được?
“Liễu Hồng, qua đây.”
Cơ Tuyết trầm mặt lên tiếng, ngoắc ý bảo Liễu Hồng đến gần, đợi được Liễu Hồng tới bên cạnh nàng, liền nhỏ giọng nói thầm hai câu, trên mặt Liễu Hồng hiện lên sự kinh ngạc vô cùng, tuy là tàn nhẫn, nhưng vẫn khom người lĩnh mệnh: “Dạ, vương gia, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm làm tốt.”
“Đi thôi, cẩn thận một chút.”
“Dạ, vương gia.” Liễu Hồng lui xuống, trên đại điện lần thứ hai lại rơi vào vắng vẻ, Cơ Tuyết ngước mắt nhìn quan tài đen như mực, trong lòng hừ lạnh, hoàng tỷ, chỉ trách ngươi sanh ở nhà đế vương, nếu như chúng ta là ở gia đình bình dân, ta sẽ ác độc như vậy sao?
Ngày mai chính là kỳ hạn cuối cùng của ba ngày, nếu như bắt không được hung phạm, Huyền Nguyệt quốc phải chịu giao ra Nam An vương.
Đạo lý này ai cũng hiểu, toàn bộ Huyền Nguyệt quốc lòng người bàng hoàng, chỉ có một người đang dương dương tự đắc, coi như việc này cùng nàng dường như không có quan hệ, mỗi ngày ăn được uống được ngủ còn rất ngon, không có việc gì thì ôm Mao Tuyết Cầu chọc cười, ngay cả Hoạ Mi cùng tiểu Thu bị nhốt tại hình phòng cũng đều đã quên.
Phượng Loan cung, Mạc Sầu nhìn chủ tử ôm Mao Tuyết Cầu, vẻ mặt tươi cười, hình như đã quên Nam An vương, nương nương lòng thù dai cũng thật là lợi hại, phàm là người đắc tội với nàng chỉ sợ chưa từng có thứ tốt để ăn, nghe nói Nam An vương lúc trước đánh nương nương một cái tát, thiếu chút nữa đem nương nương đánh chết, vì thế lần này nương nương làm cho hắn ở tù không công hai đêm.
Trên đại điện, Mộc Thanh Dao vươn tay kéo mấy sợi lông trắng như tuyết, bóp cái mũi nhỏ của nó: “Mao tuyết cầu, tỷ tỷ đối với ngươi có tốt không? Đến, lật mình té một cái cho tỷ tỷ xem.”
Đáng tiếc Mao Tuyết Cầu động cũng không động một chút, mắt trợn trắng, nữ nhân này hoàn toàn đem nó thành sủng vật, còn kêu nó lộn nhào, thiệt là ấu trĩ a, nó là một con tiểu hồ ly thông minh, nó bản lĩnh cũng lớn, thường bách độc bất xâm, có thể giải bách độc, máu nó rất là cao quý, chỉ cần một giọt nhỏ, sẽ cứu không ít tánh mạng, nó từ nhỏ đã ăn độc mà lớn lên, không nghĩ tới bây giờ lưu lạc làm một sủng vật cấp thập, thật đáng buồn a thật đáng buồn, Mao Tuyết Cầu không nói gì hỏi trời xanh, đáng tiếc nó là một con hồ ly, sẽ không biết nói tiếng người, chỉ có thể phát ra hai tiếng kêu ô ô, chọc chủ tử nó một trận không hài lòng, mặt liền thay đổi.
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu