Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 70-4
“Được rồi, như vậy bản cung hỏi ngươi, tùy thân ngọc bội của ngươi, tại sao lại xuất hiện ở phòng ngủ của hoàng thái nữ?”
Mộc Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, con ngươi của Nam An vương tối tăm ngước nhìn lên, lóe ra ánh sáng bất định nhìn Mộc Thanh Dao, trên khuôn mặt bất tuân kiêu ngạo, hiện lên sự mất mác trầm trọng, làm cho người ta không đành lòng trách cứ hắn, vẻ chế nhạo của Mộc Thanh Dao thu lại một ít, lành lạnh mở miệng.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Buổi tối hôm qua, bản vương sau khi rời khỏi Bích Vân đình, dẫn thị vệ chuẩn bị trở về phủ, ai ngờ nửa đường đụng phải hoàng thái nữ, nàng đánh bất tỉnh nội thị canh giữ ở cửa đầu hổ, định lẻn đến hoàng cung, muốn vào Lưu Ly cung của hoàng thượng, bản vương đâu để cho nàng ta làm xằng làm bậy được, bởi vậy tự mình đi bắt nàng, đem nàng đuổi về Biệt cung, tùy thân ngọc bội kia có khả năng bị nàng ta tiện tay lột xuống, bởi vì sắc trời đã tối, bản vương không có chú ý.”
Mộ Dung Lưu Chiêu mài kiếm nhíu chặt, cái trán rộng nhăn thành chữ xuyên (川), hai mắt lớn híp lại kéo dài, lạnh lẽo như băng giá mùa đông, có thể đông lạnh mọi thứ trong vòng ba thước.
Mộc Thanh Dao nghe xong lời của hắn, sắc mặt ngẩn ra, trên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp chợt lóe lên sóng nước lóng lánh dồn dập rồi nhanh chóng biến mất, không nghĩ tới bên trong còn có nguyên nhân như vậy, nhưng nàng có xem trong bản khẩu cung cũng không thấy nhắc tới đoạn này, vì sao hắn không nói?
Trong lúc suy tư, bỗng nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ nam nhân này vì danh dự của nàng, không thể nào, hắn không phải luôn luôn xem nữ nhân như y phục sao? Khi nào sẽ vì danh dự của nữ nhân mà tình nguyện chịu gánh trách nhiệm để mang tội danh như vậy, hơn nữa buổi tối hôm qua, hắn còn dẫn người tiến cung đi bắt lấy nhược điểm của nàng mà.
Mộc Thanh Dao còn không có tự kỷ đến nỗi cho rằng Nam An vương thích nàng vân vân, rất hiển nhiên là nam nhân này vì Huyền Nguyệt quốc mà suy nghĩ, nếu như loại chuyện này nhắc ở Hình bộ, người trong thiên hạ tất nhiên sẽ biết được, chuyện đêm đó của hoàng hậu nương nương và Trưởng Tôn thái tử, đến lúc đó mặt mũi của hoàng thất Huyền Nguyệt sẽ bị hao tổn, nếu đúng như thế, hắn thật sự rất trung thành và tận tâm.
“Nguyên lai là như vậy, được rồi, bản cung biết nên làm như thế nào, chỉ cần ngươi không có làm, tin là trong thời gian ngắn tới đây ngươi sẽ được trả lại sự trong sạch.”
Mộc Thanh Dao hỏi xong, nhàn nhạt nói vài câu, xoay người rời khỏi nhà giam, phía sau, Nam An vương đôi mắt mê mang nhìn chằm chằm bóng dáng tinh tế uyển chuyển của nàng, trên người nữ nhân này tựa như ẩn chứa năng lượng thật lớn, mặc kệ là chuyện gì hình như không làm khó được nàng, nhìn nàng lòng mang dáng vẻ tự tin mười phần, lo nghĩ cùng phẫn nộ của hắn đã sớm biến mất không thấy, cả người hòa hoãn rất nhiều, vẫn là nên nghỉ ngơi một chút vậy.
Hắn không khỏi tin tưởng vào nàng, hiện tại giữa hắn và nàng còn có một loại quan hệ mang định nghĩa khác.
Đồng minh đứng cùng một chuyến tuyến.
Bên ngoài đại lao, ánh mặt trời đầy đủ, chiếu xạ ra tia sáng chói mắt từ trên nóc của nhà tù, tầng tầng quân lính đứng gác, so với ngày thường càng nhiều gấp hai lần, ở đây là nơi giam giữ nghi phạm quan trọng của Huyền Nguyệt quốc, không chỉ thân phận hiển hách hơn nữa võ công còn kinh người, nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hoặc là trốn thoát, ai cũng không gánh vác nổi trách nhiệm này.
Hình bộ thượng thư dẫn một đống người chờ ở bên ngoài, nhưng không thấy tên Sở Thiển Dực kia, tên kia chuồn cũng thật mau, đại khái chắc sợ nàng tìm hắn tính toán sổ sách, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu tiến lên đỡ lấy Mộc Thanh Dao, quan tâm hỏi.
“Nương nương, không có sao chứ.”
“Ừ, không có việc gì.” Mộc Thanh Dao híp mắt một chút, giơ tay lên ưu nhã che ánh sáng chiếu trên đỉnh đầu, bên ngoài tương phản quá lớn, thoáng cái đã không thích ứng được ánh nắng bên ngoài, thương cảm cho Nam An vương gia, Mộc Thanh Dao xoay người lại nhìn một cái về phía đại lao nghiêm trang, rồi quay lại như cũ trầm ổn mở miệng: “Hồi cung đi.”
“Dạ, nương nương.”
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu lĩnh mệnh, Hình bộ thượng thư cùng các quan viên Hình bộ có liên quan đều thở dài một hơi, nếu như nương nương ở trong khu vực của hắn xảy ra chuyện gì, chỉ sợ hắn sẽ bị tru di cửu tộc, vì thế sớm một chút đưa pho tượng phật này đi mới tốt.
Phía bên ngoài nhà giam đang dừng một chiếc xe ngựa hoa lệ, Mạc Sầu đỡ Mộc Thanh Dao lên xe ngựa, nàng cùng Băng Tiêu nhanh chóng leo lên xe, xa xa bên ngoài vang lên tiếng hô lớn: “Cung tiễn hoàng hậu nương nương.”
Trong mã xa vang ra thanh âm lạnh lùng: “Hôm nay chuyện này không cho phép tiết lộ ra ngoài, bằng không đừng trách bản cung trở mặt vô tình, hồ sơ vụ án bản cung mang về trước.”
“Dạ, nương nương.” Dưới ánh mặt trời thanh âm lanh lảnh vang lên, đôi mắt của Mộc Thanh Dao sâu lắng thêm một chút, nàng tin những người này không dám tùy tiện tiết lộ ra chuyện ngày hôm nay, hơn nữa trước khi rời đi Sở Thiển Dực cũng sẽ không tiết lộ phần tin tức này, tuy nói hắn là con trai của hữu thừa tướng, nhưng Nam An vương là bằng hữu của hắn, vì thế hắn không có lý do gì hại Nam An vương.
“Hồi cung.”
Ra lệnh một tiếng, xe ngựa cấp tốc rời đi…
Phượng Loan cung, yên tĩnh không tiếng động, Mộc Thanh Dao đã trở lại, dùng cơm buổi trưa xong, liền phân phó mọi người không cho phép quấy rầy nàng, nàng phải nghĩ ngơi ở tẩm cung.
Sáng sớm liền chạy đến Biệt cung, rồi đi Hình bộ, cuối cùng cũng có một ít đầu mối, hiện tại nàng chỉ cảm thấy mí mắt nhanh chóng dính chặt vào nhau, buổi tối hôm qua mãi cho đến giờ sửu mới đi ngủ, hôm nay sáng sớm liền bị Tinh Trúc ồn ào, có thể không mệt sao.
Đầu thu, gió mát phơ phất thổi, xuyên thấu qua rèm cửa rực rở, quay lại bên trong tẩm cung, trên chiếc giường rộng rãi, màn lụa có thêu bách điệp chơi đùa bị gió thổi nên nhẹ nhàng lay động, như những cơn sóng biển bắt đầu khởi động nhu hòa gợn sóng, khiến người an tâm thoải mái, Mộc Thanh Dao đang ngủ say, trên người mặc bộ áo ngủ mỏng màu trắng tùy ý bao bọc lấy thân hình của nàng, tóc đen dài như mây rối tung ở trên gối uyên ương, hé ra dung nhan thanh lệ xuất trần, giống tựa phù dung nổi trên mặt nước, lại bóng bẩy như hoa mẫu đơn hương, da thịt óng ánh trong suốt, gương mặt bởi vì ngủ mà hơi đỏ ửng, tăng thêm vẻ tuyệt sắc.
Mỹ nhân yên lặng nằm như liễu, cười một tiếng khuynh thành, người tuyệt sắc như vậy, thậm chí còn có trí thông minh tuyệt đỉnh, có thể nào không làm cho người ta say mê.
Bên trong tẩm cung, cạnh bình phong đứng thẳng một bóng dáng cao lớn, quần áo trường bào màu tím có thêu kim tuyến, áo choàng màu trắng, vạt áo và cổ tay áo dùng kim tuyến buộc vòng quanh từng sợi như mây trôi, tăng thêm vài phần phiêu dật, tóc đen như mực dùng kim trâm búi lên, cực kỳ mê người, khóe môi nhất câu, lơ đãng toát ra vẻ nhu tình như nước, ngay cả bản thân của hắn đều không để ý lúc này trong lòng mượt mà nhu hòa hẳn đi, chậm rãi đi ra khỏi tẩm cung.
Trước cửa cung, Mạc Sầu cùng Mai Tâm nhẹ giọng quỳ an: “Cung tiễn hoàng thượng.”
“Ừ, các người tập trung canh giữ đừng đánh thức nàng, chờ nàng tỉnh lại, nói trẫm ở Lăng Ba đình chờ nàng dùng bữa tối.”
“Dạ, hoàng thượng.” Mạc Sầu lĩnh mệnh, hoàng thượng tựa hồ tâm tình vô cùng tốt, ngay cả nói chuyện cũng ôn nhuận tựa hoa nổi trên mặt nước đến, khí thế giết chóc bá đạo ẩn giấu dưới đáy lòng, nên mới tản mát ra ánh sáng nhu hòa như vậy.
Tẩm cung rơi vào yên tĩnh, người trên giường vẫn như cũ ngủ say sưa, Mạc Sầu cùng Mai Tâm đi tới, liếc một cái nhìn nương nương, xinh đẹp như vậy, thật giống như một nụ hoa mềm mại, càng tựa như đóa hoa buổi sáng tích tụ trên đó những giọt sương, Mạc Sầu nghĩ đến thái độ nhu hòa lúc nãy của hoàng thượng, chợt hiểu rõ ràng, hoàng thượng tựa hồ có điểm thích nương nương, vốn có chuyện phải tìm nương nương, nhưng khi nhìn thấy nương nương ngủ say, nên không có quấy rầy nàng, mà lặng lẽ rời đi.
Mộc Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, con ngươi của Nam An vương tối tăm ngước nhìn lên, lóe ra ánh sáng bất định nhìn Mộc Thanh Dao, trên khuôn mặt bất tuân kiêu ngạo, hiện lên sự mất mác trầm trọng, làm cho người ta không đành lòng trách cứ hắn, vẻ chế nhạo của Mộc Thanh Dao thu lại một ít, lành lạnh mở miệng.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Buổi tối hôm qua, bản vương sau khi rời khỏi Bích Vân đình, dẫn thị vệ chuẩn bị trở về phủ, ai ngờ nửa đường đụng phải hoàng thái nữ, nàng đánh bất tỉnh nội thị canh giữ ở cửa đầu hổ, định lẻn đến hoàng cung, muốn vào Lưu Ly cung của hoàng thượng, bản vương đâu để cho nàng ta làm xằng làm bậy được, bởi vậy tự mình đi bắt nàng, đem nàng đuổi về Biệt cung, tùy thân ngọc bội kia có khả năng bị nàng ta tiện tay lột xuống, bởi vì sắc trời đã tối, bản vương không có chú ý.”
Mộ Dung Lưu Chiêu mài kiếm nhíu chặt, cái trán rộng nhăn thành chữ xuyên (川), hai mắt lớn híp lại kéo dài, lạnh lẽo như băng giá mùa đông, có thể đông lạnh mọi thứ trong vòng ba thước.
Mộc Thanh Dao nghe xong lời của hắn, sắc mặt ngẩn ra, trên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp chợt lóe lên sóng nước lóng lánh dồn dập rồi nhanh chóng biến mất, không nghĩ tới bên trong còn có nguyên nhân như vậy, nhưng nàng có xem trong bản khẩu cung cũng không thấy nhắc tới đoạn này, vì sao hắn không nói?
Trong lúc suy tư, bỗng nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ nam nhân này vì danh dự của nàng, không thể nào, hắn không phải luôn luôn xem nữ nhân như y phục sao? Khi nào sẽ vì danh dự của nữ nhân mà tình nguyện chịu gánh trách nhiệm để mang tội danh như vậy, hơn nữa buổi tối hôm qua, hắn còn dẫn người tiến cung đi bắt lấy nhược điểm của nàng mà.
Mộc Thanh Dao còn không có tự kỷ đến nỗi cho rằng Nam An vương thích nàng vân vân, rất hiển nhiên là nam nhân này vì Huyền Nguyệt quốc mà suy nghĩ, nếu như loại chuyện này nhắc ở Hình bộ, người trong thiên hạ tất nhiên sẽ biết được, chuyện đêm đó của hoàng hậu nương nương và Trưởng Tôn thái tử, đến lúc đó mặt mũi của hoàng thất Huyền Nguyệt sẽ bị hao tổn, nếu đúng như thế, hắn thật sự rất trung thành và tận tâm.
“Nguyên lai là như vậy, được rồi, bản cung biết nên làm như thế nào, chỉ cần ngươi không có làm, tin là trong thời gian ngắn tới đây ngươi sẽ được trả lại sự trong sạch.”
Mộc Thanh Dao hỏi xong, nhàn nhạt nói vài câu, xoay người rời khỏi nhà giam, phía sau, Nam An vương đôi mắt mê mang nhìn chằm chằm bóng dáng tinh tế uyển chuyển của nàng, trên người nữ nhân này tựa như ẩn chứa năng lượng thật lớn, mặc kệ là chuyện gì hình như không làm khó được nàng, nhìn nàng lòng mang dáng vẻ tự tin mười phần, lo nghĩ cùng phẫn nộ của hắn đã sớm biến mất không thấy, cả người hòa hoãn rất nhiều, vẫn là nên nghỉ ngơi một chút vậy.
Hắn không khỏi tin tưởng vào nàng, hiện tại giữa hắn và nàng còn có một loại quan hệ mang định nghĩa khác.
Đồng minh đứng cùng một chuyến tuyến.
Bên ngoài đại lao, ánh mặt trời đầy đủ, chiếu xạ ra tia sáng chói mắt từ trên nóc của nhà tù, tầng tầng quân lính đứng gác, so với ngày thường càng nhiều gấp hai lần, ở đây là nơi giam giữ nghi phạm quan trọng của Huyền Nguyệt quốc, không chỉ thân phận hiển hách hơn nữa võ công còn kinh người, nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hoặc là trốn thoát, ai cũng không gánh vác nổi trách nhiệm này.
Hình bộ thượng thư dẫn một đống người chờ ở bên ngoài, nhưng không thấy tên Sở Thiển Dực kia, tên kia chuồn cũng thật mau, đại khái chắc sợ nàng tìm hắn tính toán sổ sách, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu tiến lên đỡ lấy Mộc Thanh Dao, quan tâm hỏi.
“Nương nương, không có sao chứ.”
“Ừ, không có việc gì.” Mộc Thanh Dao híp mắt một chút, giơ tay lên ưu nhã che ánh sáng chiếu trên đỉnh đầu, bên ngoài tương phản quá lớn, thoáng cái đã không thích ứng được ánh nắng bên ngoài, thương cảm cho Nam An vương gia, Mộc Thanh Dao xoay người lại nhìn một cái về phía đại lao nghiêm trang, rồi quay lại như cũ trầm ổn mở miệng: “Hồi cung đi.”
“Dạ, nương nương.”
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu lĩnh mệnh, Hình bộ thượng thư cùng các quan viên Hình bộ có liên quan đều thở dài một hơi, nếu như nương nương ở trong khu vực của hắn xảy ra chuyện gì, chỉ sợ hắn sẽ bị tru di cửu tộc, vì thế sớm một chút đưa pho tượng phật này đi mới tốt.
Phía bên ngoài nhà giam đang dừng một chiếc xe ngựa hoa lệ, Mạc Sầu đỡ Mộc Thanh Dao lên xe ngựa, nàng cùng Băng Tiêu nhanh chóng leo lên xe, xa xa bên ngoài vang lên tiếng hô lớn: “Cung tiễn hoàng hậu nương nương.”
Trong mã xa vang ra thanh âm lạnh lùng: “Hôm nay chuyện này không cho phép tiết lộ ra ngoài, bằng không đừng trách bản cung trở mặt vô tình, hồ sơ vụ án bản cung mang về trước.”
“Dạ, nương nương.” Dưới ánh mặt trời thanh âm lanh lảnh vang lên, đôi mắt của Mộc Thanh Dao sâu lắng thêm một chút, nàng tin những người này không dám tùy tiện tiết lộ ra chuyện ngày hôm nay, hơn nữa trước khi rời đi Sở Thiển Dực cũng sẽ không tiết lộ phần tin tức này, tuy nói hắn là con trai của hữu thừa tướng, nhưng Nam An vương là bằng hữu của hắn, vì thế hắn không có lý do gì hại Nam An vương.
“Hồi cung.”
Ra lệnh một tiếng, xe ngựa cấp tốc rời đi…
Phượng Loan cung, yên tĩnh không tiếng động, Mộc Thanh Dao đã trở lại, dùng cơm buổi trưa xong, liền phân phó mọi người không cho phép quấy rầy nàng, nàng phải nghĩ ngơi ở tẩm cung.
Sáng sớm liền chạy đến Biệt cung, rồi đi Hình bộ, cuối cùng cũng có một ít đầu mối, hiện tại nàng chỉ cảm thấy mí mắt nhanh chóng dính chặt vào nhau, buổi tối hôm qua mãi cho đến giờ sửu mới đi ngủ, hôm nay sáng sớm liền bị Tinh Trúc ồn ào, có thể không mệt sao.
Đầu thu, gió mát phơ phất thổi, xuyên thấu qua rèm cửa rực rở, quay lại bên trong tẩm cung, trên chiếc giường rộng rãi, màn lụa có thêu bách điệp chơi đùa bị gió thổi nên nhẹ nhàng lay động, như những cơn sóng biển bắt đầu khởi động nhu hòa gợn sóng, khiến người an tâm thoải mái, Mộc Thanh Dao đang ngủ say, trên người mặc bộ áo ngủ mỏng màu trắng tùy ý bao bọc lấy thân hình của nàng, tóc đen dài như mây rối tung ở trên gối uyên ương, hé ra dung nhan thanh lệ xuất trần, giống tựa phù dung nổi trên mặt nước, lại bóng bẩy như hoa mẫu đơn hương, da thịt óng ánh trong suốt, gương mặt bởi vì ngủ mà hơi đỏ ửng, tăng thêm vẻ tuyệt sắc.
Mỹ nhân yên lặng nằm như liễu, cười một tiếng khuynh thành, người tuyệt sắc như vậy, thậm chí còn có trí thông minh tuyệt đỉnh, có thể nào không làm cho người ta say mê.
Bên trong tẩm cung, cạnh bình phong đứng thẳng một bóng dáng cao lớn, quần áo trường bào màu tím có thêu kim tuyến, áo choàng màu trắng, vạt áo và cổ tay áo dùng kim tuyến buộc vòng quanh từng sợi như mây trôi, tăng thêm vài phần phiêu dật, tóc đen như mực dùng kim trâm búi lên, cực kỳ mê người, khóe môi nhất câu, lơ đãng toát ra vẻ nhu tình như nước, ngay cả bản thân của hắn đều không để ý lúc này trong lòng mượt mà nhu hòa hẳn đi, chậm rãi đi ra khỏi tẩm cung.
Trước cửa cung, Mạc Sầu cùng Mai Tâm nhẹ giọng quỳ an: “Cung tiễn hoàng thượng.”
“Ừ, các người tập trung canh giữ đừng đánh thức nàng, chờ nàng tỉnh lại, nói trẫm ở Lăng Ba đình chờ nàng dùng bữa tối.”
“Dạ, hoàng thượng.” Mạc Sầu lĩnh mệnh, hoàng thượng tựa hồ tâm tình vô cùng tốt, ngay cả nói chuyện cũng ôn nhuận tựa hoa nổi trên mặt nước đến, khí thế giết chóc bá đạo ẩn giấu dưới đáy lòng, nên mới tản mát ra ánh sáng nhu hòa như vậy.
Tẩm cung rơi vào yên tĩnh, người trên giường vẫn như cũ ngủ say sưa, Mạc Sầu cùng Mai Tâm đi tới, liếc một cái nhìn nương nương, xinh đẹp như vậy, thật giống như một nụ hoa mềm mại, càng tựa như đóa hoa buổi sáng tích tụ trên đó những giọt sương, Mạc Sầu nghĩ đến thái độ nhu hòa lúc nãy của hoàng thượng, chợt hiểu rõ ràng, hoàng thượng tựa hồ có điểm thích nương nương, vốn có chuyện phải tìm nương nương, nhưng khi nhìn thấy nương nương ngủ say, nên không có quấy rầy nàng, mà lặng lẽ rời đi.
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu