Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 66-4
Mọi người vừa nghe hoàng thái nữ nói, tất cả đều bị khơi dậy hứng thú, trong đôi mắt đều mang vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ bảo vật này cũng có chỗ bí ẩn mà người ta không biết, mọi người cùng nhau nhìn về phía hoàng thượng, Mộ Dung Lưu Tôn con ngươi u chìm, vung tay lên, lạnh nhạt mệnh lệnh: “Che đèn.”
Dưới điện thái giám cùng cung nữ nghiêm chỉnh tiến lên, che đi ánh sáng của dạ minh châu trên đại điện, chỉ thấy trong điện thoáng cái tối sẫm lại.
Mọi người ngồi yên tại chỗ, lúc này chỉ thấy một luồng ánh sáng âm u hiện lên, càng ngày càng sáng tỏ, chậm rãi bao phủ toàn đại điện, mặc dù không có sáng chói như dạ minh châu, nhưng ánh sáng này cũng không kém, cảnh vật ở đại điện nhìn một cái không sót thứ gì, ánh sáng âm u này đúng là từ ngọc kỳ lân phát ra, lúc này mọi người nhìn ngọc kỳ lân một lần nữa, không chỉ toàn thân nổi lên ánh sáng xanh, mà càng ngày càng sống động, mọi người thậm chí còn nghe được thanh âm sàn sàn như tiếng nước chảy…
Nguyên lai ngọc này kỳ lân đúng là một bảo vật, trên đại điện thanh âm nóng bỏng vang lên, mọi người nghị luận một tiếng lại cao hơn một tiếng.
“Nguyên lai nó đúng là một bảo bối a.”
“Đúng vậy, Đan Phượng quốc cùng Thanh La quốc tặng bảo bối đúng là bất phàm a, ngay cả có tiền cũng không thể mua được.”
Trong lúc nhất thời mọi người nói chuyện đề tài đều vây quanh ngọc kỳ lân, ngồi ở trên cao Huyền đế mắt thấy đại điện náo nhiệt thành một đoàn, các thần tử đã mất đi vẻ bình tĩnh, lập tức hừ lạnh một tiếng, thanh âm lãnh mị vang ở đại điện.
“Mở dạ minh châu.”
Bọn thái giám lập tức buông miếng vải đen ra, dạ minh châu sáng quắc bao phủ cả đại điện, ánh sáng của ngọc kỳ lân lập tức bị che mất, cùng với bình thường không có gì khác biệt, nhưng mọi người đều biết đây là đồ tốt, mâu quang thán phục cùng nhau nhìn về phía hoàng thái nữ Cơ Phượng, nữ nhân này mang vẻ mặt cao ngạo mĩm cười, càng phát ra hương diễm xinh đẹp…
Kế tiếp, bốn quốc gia khác cũng đưa lên hạ lễ, đều là một ít bảo bối hiếm thấy, nhưng tổng thể mà nói, trong lục quốc lễ vật xuất sắc nhất vẫn là kim phật cùng ngọc kỳ lân, hoàng thượng phân phó người mang hạ lễ đem xuống.
Tiết mục tặng lễ vật của Lục quốc vừa qua, thì hoàng thượng ra lệnh một tiếng, chính thức bắt đầu yến hội.
Các cung nhân mặc hoa phục, qua lại không ngớt giữa các khách nhân để thỉnh thoảng thêm rượu chia thức ăn, trong lúc nhất thời, rượu ngon món ngon mùi thơm tràn ngập trong đại điện.
Có tiếng nhạc trúc vui vẻ vang lên, mười tên vũ cơ cung đình như cánh bướm đầy màu sắc nhẹ nhàng lướt tới, bước lên thảm đỏ lớn, ở trên mặt thảm đỏ bắt đầu nhảy múa…
Đây là một đêm vui mừng…
Thanh Dao một bên ưu nhã ăn toàn bộ sắc hương vị của thức ăn, một bên ngước mắt đánh giá biểu tình của mỗi người, mâu quang lạnh nhạt xuyên thấu bọn họ, sau đó nàng nhìn về phía một góc cửa điện được ánh trăng chiếu vào, nếu bữa tiệc này không phải che đậy vực thẩm huyền cơ, thì toàn bộ đều chân thật tốt đẹp, đáng tiếc a, đáng tiếc…
“Hoàng tẩu, ngươi xem, cái hoàng thái nữ kia thật đáng ghét!”
Người nói chuyện là Tinh Trúc công chúa, đang vươn nửa người ra, vẻ mặt không vui ở bên tai Mộc Thanh Dao nói nhỏ, Mộc Thanh Dao đạm nhiên ăn món ăn, căn bản không nhìn tới mặt Tinh Trúc, cử chỉ cực kỳ ưu nhã.
Mộ Dung Tinh Trúc không đợi được hiệu quả như mong muốn, không hài lòng hừ lên: “Hoàng tẩu, ngươi còn nuốt trôi được à?”
Hoàng tẩu đang suy nghĩ gì, nữ nhân kia rõ ràng đang nghĩ muốn hoàng huynh của nàng, hoàng tẩu quả nhiên làm như không thấy, mặt không đổi sắc ăn rất thoải mái, nhưng thật ra kẻ làm muội muội như nàng trong bụng không hài lòng, cái này tựa hồ không đúng a, hơn nữa hoàng huynh là hoàng thượng, hậu cung có mấy người phụ nữ cũng bình thường mà, chẳng lẽ nàng là muốn bảo hộ cho hoàng tẩu, Mộ Dung Tinh Trúc vẻ mặt hoang mang.
Mộc Thanh Dao buông đũa ngọc xuống, quay đầu lại nhìn Mộ Dung Tinh Trúc, nha đầu này thật là đơn thuần, đây cũng không phải là chuyện quan hệ nam nữ đơn thuần, thế cuộc trước mắt có thể lập tức sẽ phong ba, mím miệng giật khóe môi một chút.
“Có cái gì ăn không vô.”
Đúng vậy, nàng có cái gì ăn không vô, hoàng huynh nàng ta tuy rằng tuấn mỹ, là nam tử thế gian hiếm thấy, nhưng không có nghĩa là nàng thích một người nam nhân như vậy, nếu bọn ta không động tâm, mặc kệ hắn làm thế nào, hình như nàng không có lý do gì tức giận, vì thế vẫn là an tâm hưởng thụ mỹ thực mới tốt, đồ trong cung không phải lúc nào cũng ăn được, nàng phải tranh thủ vì rất nhanh sẽ rời đi.
“Hoàng tẩu?”
Mộ Dung Tinh Trúc ngạc nhiên, là triệt để hết chỗ nói rồi, người ta đương sự đều không thèm để ý, nàng lưu ý cái rắm a, lùi về ngồi vào vị trí của mình, trong đầu buồn bực chẳng muốn ăn cái gì.
Động tác của Công chúa Mộ Dung Tinh Trúc cũng không tránh được đôi mắt hoàng thượng, tuy rằng tầm mắt hắn tựa hồ vẫn chú ý vũ cơ, nhưng quanh mình đã phát sinh chuyện gì, cũng đều không tránh được tầm nhìn của hắn, đối với chuyện hoàng muội lưu ý, hắn vốn không có gì để ý, nhưng khi biết nàng thờ ơ, lòng lại giật mình…
Một khúc kết thúc, vũ cơ lui xuống.
Đại điện an tĩnh lại, vẫn ngồi chỗ cũ Cơ Phượng đột nhiên đứng lên, thân hình xinh đẹp nóng bỏng dẫn tới rất nhiều người nhìn sang, không biết Đan Phượng quốc hoàng thái nữ muốn làm cái gì?
“Nghe nói Huyền Nguyệt quốc là lễ nghi chi bang, chuyên sinh ra tài tử giai nhân, chắc hẳn hoàng hậu nương nương Huyền Nguyệt tài nghệ bao gồm nhiều mặt, không biết bản thái nữ có thể cùng hoàng hậu đấu một phen cầm kỳ thơ họa hay không?”
Lời vừa nói ra, trên đại điện của Lưu Ly cung yên lặng cứng ngắt, những kẻ ngồi ở chỗ này ai mà không biết Mộc hoàng hậu chính là háo sắc nữ nhân nổi danh, tuy rằng hiện tại đã thoát khỏi danh tiếng háo sắc, thế nhưng ai cũng chưa từng thấy qua tài nghệ của nàng, Đan Phượng quốc hoàng thái nữ chẳng phải là khiêu khích hay sao?
Mộ Dung Lưu Tôn sắc mặt tối sầm lại, đang định mở miệng, thì thái hậu nương nương đã cướp lời trước một bước lên tiếng.
“Ai gia cũng muốn thưởng thức tài hoa của hoàng hậu.”
Không nghĩ tới thái hậu nương nương lúc này lại lên tiếng, còn phụ họa cho hoàng thái nữ của Đan Phượng quốc, mọi người liếc mắt một cái liền nhìn ra manh mối, thái hậu nương nương Huyền Nguyệt quốc cùng hoàng hậu bất hòa, bằng không cũng sẽ không nhân lúc này mà lên tiếng khó xử nàng, lập tức ai cũng không dám nói thêm cái gì.
Mộ Dung Lưu Tôn sắc mặt âm ngao quét mắt liếc nhìn mẫu hậu, kiềm nén quyết tâm ở dưới sự băng hàn, hắn tin tưởng bằng sự thông minh tài trí Mộc Thanh Dao làm sao mà để hai nữ nhân này đắc ý, khóe môi bĩu một cái, không nói một lời, chờ trò vui kế tiếp.
Mộc Thanh Dao sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, không nghĩ tới hoàng thái nữ Đan Phượng quốc đúng là óc heo, muốn khiêu khích nàng, cũng nên phân rõ nơi chốn, mấy người của quốc gia khác đang nhìn chằm chằm các nàng, năng lực và hành vi của nàng ta kém như vậy, chỉ sợ Đan Phượng quốc cũng không hùng mạnh chút nào, nàng ta làm như thế, chính là đem Đan Phượng đưa đến đầu ngọn gió mũi đao, bất quá chuyện đó không liên quan đến nàng, nhưng mà hiện tại?
Mộc Ngân ở bên dưới vừa nhìn thấy hoàng thái nữ Đan Phượng quốc đang khó xử nữ nhi của mình, hơn nữa thái hậu cũng đã lên tiếng, hoàng thượng thì mang vẻ mặt xem kịch vui, đừng nói hoàng thượng, còn có nhiều người đang ngồi ở đâu đều mang vẻ mặt xem kịch vui, Mộc Ngân nóng lòng, rất sợ nữ nhi chịu thiệt, chính là không suy nghĩ ra được chủ ý gì để giúp đỡ nữ nhi …
_________________
Dưới điện thái giám cùng cung nữ nghiêm chỉnh tiến lên, che đi ánh sáng của dạ minh châu trên đại điện, chỉ thấy trong điện thoáng cái tối sẫm lại.
Mọi người ngồi yên tại chỗ, lúc này chỉ thấy một luồng ánh sáng âm u hiện lên, càng ngày càng sáng tỏ, chậm rãi bao phủ toàn đại điện, mặc dù không có sáng chói như dạ minh châu, nhưng ánh sáng này cũng không kém, cảnh vật ở đại điện nhìn một cái không sót thứ gì, ánh sáng âm u này đúng là từ ngọc kỳ lân phát ra, lúc này mọi người nhìn ngọc kỳ lân một lần nữa, không chỉ toàn thân nổi lên ánh sáng xanh, mà càng ngày càng sống động, mọi người thậm chí còn nghe được thanh âm sàn sàn như tiếng nước chảy…
Nguyên lai ngọc này kỳ lân đúng là một bảo vật, trên đại điện thanh âm nóng bỏng vang lên, mọi người nghị luận một tiếng lại cao hơn một tiếng.
“Nguyên lai nó đúng là một bảo bối a.”
“Đúng vậy, Đan Phượng quốc cùng Thanh La quốc tặng bảo bối đúng là bất phàm a, ngay cả có tiền cũng không thể mua được.”
Trong lúc nhất thời mọi người nói chuyện đề tài đều vây quanh ngọc kỳ lân, ngồi ở trên cao Huyền đế mắt thấy đại điện náo nhiệt thành một đoàn, các thần tử đã mất đi vẻ bình tĩnh, lập tức hừ lạnh một tiếng, thanh âm lãnh mị vang ở đại điện.
“Mở dạ minh châu.”
Bọn thái giám lập tức buông miếng vải đen ra, dạ minh châu sáng quắc bao phủ cả đại điện, ánh sáng của ngọc kỳ lân lập tức bị che mất, cùng với bình thường không có gì khác biệt, nhưng mọi người đều biết đây là đồ tốt, mâu quang thán phục cùng nhau nhìn về phía hoàng thái nữ Cơ Phượng, nữ nhân này mang vẻ mặt cao ngạo mĩm cười, càng phát ra hương diễm xinh đẹp…
Kế tiếp, bốn quốc gia khác cũng đưa lên hạ lễ, đều là một ít bảo bối hiếm thấy, nhưng tổng thể mà nói, trong lục quốc lễ vật xuất sắc nhất vẫn là kim phật cùng ngọc kỳ lân, hoàng thượng phân phó người mang hạ lễ đem xuống.
Tiết mục tặng lễ vật của Lục quốc vừa qua, thì hoàng thượng ra lệnh một tiếng, chính thức bắt đầu yến hội.
Các cung nhân mặc hoa phục, qua lại không ngớt giữa các khách nhân để thỉnh thoảng thêm rượu chia thức ăn, trong lúc nhất thời, rượu ngon món ngon mùi thơm tràn ngập trong đại điện.
Có tiếng nhạc trúc vui vẻ vang lên, mười tên vũ cơ cung đình như cánh bướm đầy màu sắc nhẹ nhàng lướt tới, bước lên thảm đỏ lớn, ở trên mặt thảm đỏ bắt đầu nhảy múa…
Đây là một đêm vui mừng…
Thanh Dao một bên ưu nhã ăn toàn bộ sắc hương vị của thức ăn, một bên ngước mắt đánh giá biểu tình của mỗi người, mâu quang lạnh nhạt xuyên thấu bọn họ, sau đó nàng nhìn về phía một góc cửa điện được ánh trăng chiếu vào, nếu bữa tiệc này không phải che đậy vực thẩm huyền cơ, thì toàn bộ đều chân thật tốt đẹp, đáng tiếc a, đáng tiếc…
“Hoàng tẩu, ngươi xem, cái hoàng thái nữ kia thật đáng ghét!”
Người nói chuyện là Tinh Trúc công chúa, đang vươn nửa người ra, vẻ mặt không vui ở bên tai Mộc Thanh Dao nói nhỏ, Mộc Thanh Dao đạm nhiên ăn món ăn, căn bản không nhìn tới mặt Tinh Trúc, cử chỉ cực kỳ ưu nhã.
Mộ Dung Tinh Trúc không đợi được hiệu quả như mong muốn, không hài lòng hừ lên: “Hoàng tẩu, ngươi còn nuốt trôi được à?”
Hoàng tẩu đang suy nghĩ gì, nữ nhân kia rõ ràng đang nghĩ muốn hoàng huynh của nàng, hoàng tẩu quả nhiên làm như không thấy, mặt không đổi sắc ăn rất thoải mái, nhưng thật ra kẻ làm muội muội như nàng trong bụng không hài lòng, cái này tựa hồ không đúng a, hơn nữa hoàng huynh là hoàng thượng, hậu cung có mấy người phụ nữ cũng bình thường mà, chẳng lẽ nàng là muốn bảo hộ cho hoàng tẩu, Mộ Dung Tinh Trúc vẻ mặt hoang mang.
Mộc Thanh Dao buông đũa ngọc xuống, quay đầu lại nhìn Mộ Dung Tinh Trúc, nha đầu này thật là đơn thuần, đây cũng không phải là chuyện quan hệ nam nữ đơn thuần, thế cuộc trước mắt có thể lập tức sẽ phong ba, mím miệng giật khóe môi một chút.
“Có cái gì ăn không vô.”
Đúng vậy, nàng có cái gì ăn không vô, hoàng huynh nàng ta tuy rằng tuấn mỹ, là nam tử thế gian hiếm thấy, nhưng không có nghĩa là nàng thích một người nam nhân như vậy, nếu bọn ta không động tâm, mặc kệ hắn làm thế nào, hình như nàng không có lý do gì tức giận, vì thế vẫn là an tâm hưởng thụ mỹ thực mới tốt, đồ trong cung không phải lúc nào cũng ăn được, nàng phải tranh thủ vì rất nhanh sẽ rời đi.
“Hoàng tẩu?”
Mộ Dung Tinh Trúc ngạc nhiên, là triệt để hết chỗ nói rồi, người ta đương sự đều không thèm để ý, nàng lưu ý cái rắm a, lùi về ngồi vào vị trí của mình, trong đầu buồn bực chẳng muốn ăn cái gì.
Động tác của Công chúa Mộ Dung Tinh Trúc cũng không tránh được đôi mắt hoàng thượng, tuy rằng tầm mắt hắn tựa hồ vẫn chú ý vũ cơ, nhưng quanh mình đã phát sinh chuyện gì, cũng đều không tránh được tầm nhìn của hắn, đối với chuyện hoàng muội lưu ý, hắn vốn không có gì để ý, nhưng khi biết nàng thờ ơ, lòng lại giật mình…
Một khúc kết thúc, vũ cơ lui xuống.
Đại điện an tĩnh lại, vẫn ngồi chỗ cũ Cơ Phượng đột nhiên đứng lên, thân hình xinh đẹp nóng bỏng dẫn tới rất nhiều người nhìn sang, không biết Đan Phượng quốc hoàng thái nữ muốn làm cái gì?
“Nghe nói Huyền Nguyệt quốc là lễ nghi chi bang, chuyên sinh ra tài tử giai nhân, chắc hẳn hoàng hậu nương nương Huyền Nguyệt tài nghệ bao gồm nhiều mặt, không biết bản thái nữ có thể cùng hoàng hậu đấu một phen cầm kỳ thơ họa hay không?”
Lời vừa nói ra, trên đại điện của Lưu Ly cung yên lặng cứng ngắt, những kẻ ngồi ở chỗ này ai mà không biết Mộc hoàng hậu chính là háo sắc nữ nhân nổi danh, tuy rằng hiện tại đã thoát khỏi danh tiếng háo sắc, thế nhưng ai cũng chưa từng thấy qua tài nghệ của nàng, Đan Phượng quốc hoàng thái nữ chẳng phải là khiêu khích hay sao?
Mộ Dung Lưu Tôn sắc mặt tối sầm lại, đang định mở miệng, thì thái hậu nương nương đã cướp lời trước một bước lên tiếng.
“Ai gia cũng muốn thưởng thức tài hoa của hoàng hậu.”
Không nghĩ tới thái hậu nương nương lúc này lại lên tiếng, còn phụ họa cho hoàng thái nữ của Đan Phượng quốc, mọi người liếc mắt một cái liền nhìn ra manh mối, thái hậu nương nương Huyền Nguyệt quốc cùng hoàng hậu bất hòa, bằng không cũng sẽ không nhân lúc này mà lên tiếng khó xử nàng, lập tức ai cũng không dám nói thêm cái gì.
Mộ Dung Lưu Tôn sắc mặt âm ngao quét mắt liếc nhìn mẫu hậu, kiềm nén quyết tâm ở dưới sự băng hàn, hắn tin tưởng bằng sự thông minh tài trí Mộc Thanh Dao làm sao mà để hai nữ nhân này đắc ý, khóe môi bĩu một cái, không nói một lời, chờ trò vui kế tiếp.
Mộc Thanh Dao sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, không nghĩ tới hoàng thái nữ Đan Phượng quốc đúng là óc heo, muốn khiêu khích nàng, cũng nên phân rõ nơi chốn, mấy người của quốc gia khác đang nhìn chằm chằm các nàng, năng lực và hành vi của nàng ta kém như vậy, chỉ sợ Đan Phượng quốc cũng không hùng mạnh chút nào, nàng ta làm như thế, chính là đem Đan Phượng đưa đến đầu ngọn gió mũi đao, bất quá chuyện đó không liên quan đến nàng, nhưng mà hiện tại?
Mộc Ngân ở bên dưới vừa nhìn thấy hoàng thái nữ Đan Phượng quốc đang khó xử nữ nhi của mình, hơn nữa thái hậu cũng đã lên tiếng, hoàng thượng thì mang vẻ mặt xem kịch vui, đừng nói hoàng thượng, còn có nhiều người đang ngồi ở đâu đều mang vẻ mặt xem kịch vui, Mộc Ngân nóng lòng, rất sợ nữ nhi chịu thiệt, chính là không suy nghĩ ra được chủ ý gì để giúp đỡ nữ nhi …
_________________
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu