Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 31: Thứ khách
“Minh Thành ngoan, sau này tỷ tỷ không có ở đây, ngươi chính là trụ cột trong nhà, chiếu cố tốt phụ thân cùng muội muội, tỷ tỷ an tâm, ” Tiểu Đại vươn tay ôm chầm thân thể Đại đệ, nhìn Minh Thành cả người gầy yếu, nàng cảm thấy quyết định của mình là đúng, nàng bán một mình, mà cứu được cả nhà, hơn nữa nàng không hối hận đi theo tiểu thư.
Trong phòng người đang nói chuyện, ngoài cửa phòng trúc vang lên giọng nói: “Tiểu thư, đồ mua được rồi?”
Mộc Thanh Dao nhìn phía Mai Tâm, Mai Tâm đang rất nhanh chạy đến trước cửa, tiếp nhận một túi bánh bao lớn trong tay mã xa phu, đặt lên bàn, nhìn hai tiểu hài tử kia, chỉ thấy bọn họ tham lam nhìn chằm chằm vào túi bánh bao nóng, Mai Tâm liền bắt chuyện bọn họ.
“Mau tới đây ăn bánh bao đi.”
Hai tiểu hài tử nuốt một ngụm nước bọt, lại bất chấp cái gì là lễ phép, vọt tới bên bàn cầm lấy bánh bao liền ăn, Mai Tâm sợ bọn họ ngẹn, nên ở một bên chiếu cố họ, liên thanh dặn dò: “Chậm một chút, chậm một chút.”
Minh Thành vừa nhìn hành động của hai đệ muội, tức giận đi tới, ba một tiếng đánh Đại đệ bạt tai, hung hăng răn dạy: “Các ngươi chỉ có biết ăn thôi, đây chính là tiền mà tỷ tỷ đã bán mình, ăn mấy đồ này các ngươi sẽ không còn có tỷ tỷ.”
Tiểu hài tử đầu tiên là bị dọa, sau đó phục hồi tinh thần, oa một tiếng khóc lên, ném bánh bao chạy đến bên cạnh tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ, không nên, không nên, chúng ta muốn tỷ tỷ.”
Mộc Thanh Dao nhìn trước mắt một màn, chỉ cảm thấy cổ họng có chút nghẹn, lúc này nàng thật giống như đại phôi đản thập ác không thể tha, bất quá nàng không thích người không làm mà hưởng, muốn đạt được đều gì tất nhiên phải nỗ lực, Tiểu Đại muốn cho người nhà cuộc sống an nhàn, sẽ tự mình nỗ lực rất lớn.
“Câm miệng” lão nhân nằm ở trên giường, ho khan, lạnh lùng mệnh lệnh mấy đứa bé, này còn thể thống gì.
Trong trúc phòng thoáng cái an tĩnh lại, lão nhân nhìn Mộc Thanh Dao, trong con ngươi áy náy, xả ra vẻ vô lực tươi cười: “Cho ngươi chê cười.”
Mộc Thanh Dao không nói gì, nhìn lão nhân cùng Minh Thành: “tỷ tỷ của các ngươi là người vĩ đại, đáng cho các ngươi kiêu ngạo, hơn nữa nàng không phải giống như nô tỳ, giống như nô tỳ chỉ trị giá mười lượng bạc, ngươi có biết tiểu đại bán bao nhiêu tiền không?”
Nàng tiếng nói lành lạnh vang lên, lão nhân mở to hai mắt lượng chước tia sáng chói mắt, môi khẽ run, Mộc Thanh Dao nhìn lão nhân, gằng từng chữ mở miệng: “Hai nghìn hai, trên đời này bao nhiêu người không học hành không danh tiếng mà được giá trị hai nghìn hai như nàng, vì thế Minh Thành, nếu muốn làm cho tỷ tỷ đi được an tâm, hãy làm nam tử hán chiếu cố người nhà tự thân lập nghiệp đi.”
Mộc Thanh Dao nói xong, trong trúc phòng mọi người ngây dại, tựa như nghe được tiếng sét trong đêm giáng xuống, tỷ tỷ bán giá hai nghìn hai, trời ạ, tỷ tỷ đâu phải đi làm nô tỳ, nàng là đi tìm hạnh phúc, nếu như làm nô tỳ, chỉ trị giá năm lượng bạc a, tỷ tỷ giá trị đến hai nghìn hai, đây chính là một con số trên trời, lão nhân kích động một chữ cũng nói không nên lời.
Mộc Thanh Dao quét mắt mọi người liếc một cái, hiển nhiên tất cả mọi người đều tán đồng chuyện này, như vậy nàng cũng không cần phải lưu lại, xoay người dặn dò Mai Tâm: “Lấy năm mươi lượng bạc đưa cho Tiểu Đại, làm cho nàng đi mời một đại phu, mặt khác đưa đệ muội các nàng hai bộ y phục tốt.”
“Dạ, tiểu thư, ” Mai Tâm cung kính gật đầu, lấy ra trên người năm mươi lượng bạc, giao cho Tiểu Đại, Tiểu Đại xoay người giao cho Minh Thành giữ trên tay.
“Tiểu Đại, số bạc còn lại ngày mai đến mộc phủ lấy đi, chúng ta đi trở về.”
Mộc Thanh Dao nói xong cùng lão nhân trên giường chào hỏi, xoay người ra khỏi trúc phòng, trong phòng lão nhân gấp gáp phân phó Tiểu Đại: “Mau tiễn tiểu thư nhà ngươi ra khỏi Tây Giao đi.”
“Dạ, phụ thân, ” Tiểu Đại lĩnh mệnh đi tới, Tây Giao cái chỗ này, ngư long hỗn tạp, toàn bộ rất bất an, tiểu thư thế nhưng là người tốt, vạn không thể để cho nàng gặp phải chuyện gì nguy hiểm, Tiểu Đại cuối cùng cũng gặp phải quý nhân.
Ở trúc phòng, Minh Thành nhìn bạc trong tay, hắn lúc nào mà thấy qua nhiều như vậy tiền a.
“Phụ thân, ngươi xem?”
Lão nhân trên mặt hiện lên sáng bóng, nở nụ cười: “Minh thành, tỷ tỷ ngươi gặp phải quý nhân, ta cuối cùng cũng yên tâm, nàng là đi hạnh phúc, chúng ta không nên lo lắng.”
“Dạ, phụ thân.”
Trên xe ngựa, Mộc Thanh Dao dặn dò Tiểu Đại: “Ngày mai ngươi chớ kinh động người trong phủ, số bạc còn lại đến nhận trong tay Mai Tâm là được.”
“Tuân lệnh. tiểu thư, kỳ thực ta có thể?” Tiểu đại muốn nói, nàng không cần nhiều bạc như vậy, có thể ít một chút, trong nhà mọi người không cần nhiều bạc, thế nhưng Mộc Thanh Dao nhấc tay ngăn trở nàng, thần tình lăng nhiên mở miệng: “Tiểu đại, đây là tiền ngươi bán mình, ngươi cầm về, cho bọn hắn một lần nữa đặt mua một nơi ở, mặt khác ngươi mua cho Đại đệ một cửa hàng, kinh doanh nhỏ để sinh sống, như vậy, nhà các ngươi cũng sẽ không khổ sở, sau này ngươi liền không cần lo lắng.”
“Dạ, tiểu thư.”
Tiểu Đại nghẹn ngào, nàng luôn luôn cao ngạo, thế nhưng giờ khắc này nàng thầm nghĩ bò phục bên chân tiểu thư, nói với nàng, cả đời này mạng của nàng chính là của tiểu thư, cho nàng làm trâu làm ngựa, lên núi đao xuống biển lửa, Tiểu Đại sẽ không chối từ.
Mộc Thanh Dao không nói gì, xe ngựa hướng một đường chạy đi, đã đến chỗ hoa nhai rượu ngon, đặc mùi son phấn hương vị bay vào, Mộc Thanh Dao cau mài lại một chút, dựa vào mềm trường kỷ, khẽ nhắm mắt dưỡng thần.
Bỗng nhiên, Tiểu Đại bên người thân hình khẽ động, cảnh giới mở miệng.
“Tiểu thư, có người? Các ngươi coi chừng một chút?”
Mộc Thanh Dao sắc bén mở mắt ra, vành tai giật một chút, nàng cũng cảm nhận được không khí giết chóc dày đặc, trong cái sâu u vô biên của sát khí, là ai?
Mai Tâm bên cạnh khẩn trương vươn tay túm chặt y phục của nàng, thanh âm khẽ run: “Tiểu thư?”
Mộc Thanh Dao bình tĩnh mở miệng: “Không có việc gì, ngươi chớ khẩn trương, ” trấn an quá Mai Tâm, quay đầu mệnh lệnh Tiểu Đại: “Lai giả bất thiện, chúng ta cẩn thận ứng phó, người này khí lưu âm hàn, xem ra thân thủ bất phàm.”
“Dạ, tiểu thư?”
Trong mã xa hai nữ tử hết sức chăm chú, chú ý động tĩnh quanh mình, lái xe mã xa phu cũng không biết nguy hiểm, vẫn bình yên tự đắc lái xe ngựa hoa lệ, đột nhiên tiếng phi tiêu hiện lên, Tiểu Đại thân thể khẽ động, vươn tay nhô lên cao tiếp được cây phi tiêu, có thể làm mã xa phu thoát khỏi cái chết, thế nhưng hắn sợ đến sắc mặt trắng bệch, hai tay buông lỏng dây cương, xe ngựa không khống chế được ở trên đường cái đấu đá lung tung…
Tiểu Đại một chưởng đánh về phía mã xa phu kia trầm ổn mệnh lệnh: “giữ tốt xe ngựa?”
“Dạ ” mã xa phu phục hồi tinh thần, rất nhanh động thủ kéo dây cương, lúc này, đột ngột giữa không trung phóng ra mấy người mặc hắc y, đằng đằng sát khí, sáng loáng bảo kiếm thẳng tắp hướng bên trong xe ngựa đâm tới, tiểu đại thân hình khẽ động, né xa ra, trong tay một bả nhuyễn kiếm, ngân quang chước ánh sáng, nhanh như tia chớp, trực tiếp nghênh đón, cùng mấy người hắc y nhân đánh nhau, trong lúc nhất thời chỉ nghe được âm thanh bén nhọn, bảo kiếm xẹt qua, như bông qua trên đường phố, người người cảm thấy bất an, tiếng thét chói tai không ngừng, rất nhiều người chạy vào hoa lâu, đứng ở bên trong cửa xem kịch vui…
Mộc Thanh Dao nhấc lên rèm vải nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy tiểu đại thân thể gầy yếu ở giữa những hắc y nhân to cao mã đại, như một chiếc thuyền lá cô độc, ra sức tác chiến, bởi vì thân thủ nhanh nhẹn, trong nhất thời đại hán cũng không làm gì được nàng, thế nhưng trong thời gian ngắn sẽ gặp khó khăn.
Mộc Thanh Dao ánh mắt lăng hàn như lợi kiếm, thân hình vừa động, lau người ra, phiêu dật như cánh bướm, tinh tế dị thường, bên trong xe ngựa Mai Tâm thất thanh kêu lên sợ hãi: “Tiểu thư?”
_________________
Trong phòng người đang nói chuyện, ngoài cửa phòng trúc vang lên giọng nói: “Tiểu thư, đồ mua được rồi?”
Mộc Thanh Dao nhìn phía Mai Tâm, Mai Tâm đang rất nhanh chạy đến trước cửa, tiếp nhận một túi bánh bao lớn trong tay mã xa phu, đặt lên bàn, nhìn hai tiểu hài tử kia, chỉ thấy bọn họ tham lam nhìn chằm chằm vào túi bánh bao nóng, Mai Tâm liền bắt chuyện bọn họ.
“Mau tới đây ăn bánh bao đi.”
Hai tiểu hài tử nuốt một ngụm nước bọt, lại bất chấp cái gì là lễ phép, vọt tới bên bàn cầm lấy bánh bao liền ăn, Mai Tâm sợ bọn họ ngẹn, nên ở một bên chiếu cố họ, liên thanh dặn dò: “Chậm một chút, chậm một chút.”
Minh Thành vừa nhìn hành động của hai đệ muội, tức giận đi tới, ba một tiếng đánh Đại đệ bạt tai, hung hăng răn dạy: “Các ngươi chỉ có biết ăn thôi, đây chính là tiền mà tỷ tỷ đã bán mình, ăn mấy đồ này các ngươi sẽ không còn có tỷ tỷ.”
Tiểu hài tử đầu tiên là bị dọa, sau đó phục hồi tinh thần, oa một tiếng khóc lên, ném bánh bao chạy đến bên cạnh tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ, không nên, không nên, chúng ta muốn tỷ tỷ.”
Mộc Thanh Dao nhìn trước mắt một màn, chỉ cảm thấy cổ họng có chút nghẹn, lúc này nàng thật giống như đại phôi đản thập ác không thể tha, bất quá nàng không thích người không làm mà hưởng, muốn đạt được đều gì tất nhiên phải nỗ lực, Tiểu Đại muốn cho người nhà cuộc sống an nhàn, sẽ tự mình nỗ lực rất lớn.
“Câm miệng” lão nhân nằm ở trên giường, ho khan, lạnh lùng mệnh lệnh mấy đứa bé, này còn thể thống gì.
Trong trúc phòng thoáng cái an tĩnh lại, lão nhân nhìn Mộc Thanh Dao, trong con ngươi áy náy, xả ra vẻ vô lực tươi cười: “Cho ngươi chê cười.”
Mộc Thanh Dao không nói gì, nhìn lão nhân cùng Minh Thành: “tỷ tỷ của các ngươi là người vĩ đại, đáng cho các ngươi kiêu ngạo, hơn nữa nàng không phải giống như nô tỳ, giống như nô tỳ chỉ trị giá mười lượng bạc, ngươi có biết tiểu đại bán bao nhiêu tiền không?”
Nàng tiếng nói lành lạnh vang lên, lão nhân mở to hai mắt lượng chước tia sáng chói mắt, môi khẽ run, Mộc Thanh Dao nhìn lão nhân, gằng từng chữ mở miệng: “Hai nghìn hai, trên đời này bao nhiêu người không học hành không danh tiếng mà được giá trị hai nghìn hai như nàng, vì thế Minh Thành, nếu muốn làm cho tỷ tỷ đi được an tâm, hãy làm nam tử hán chiếu cố người nhà tự thân lập nghiệp đi.”
Mộc Thanh Dao nói xong, trong trúc phòng mọi người ngây dại, tựa như nghe được tiếng sét trong đêm giáng xuống, tỷ tỷ bán giá hai nghìn hai, trời ạ, tỷ tỷ đâu phải đi làm nô tỳ, nàng là đi tìm hạnh phúc, nếu như làm nô tỳ, chỉ trị giá năm lượng bạc a, tỷ tỷ giá trị đến hai nghìn hai, đây chính là một con số trên trời, lão nhân kích động một chữ cũng nói không nên lời.
Mộc Thanh Dao quét mắt mọi người liếc một cái, hiển nhiên tất cả mọi người đều tán đồng chuyện này, như vậy nàng cũng không cần phải lưu lại, xoay người dặn dò Mai Tâm: “Lấy năm mươi lượng bạc đưa cho Tiểu Đại, làm cho nàng đi mời một đại phu, mặt khác đưa đệ muội các nàng hai bộ y phục tốt.”
“Dạ, tiểu thư, ” Mai Tâm cung kính gật đầu, lấy ra trên người năm mươi lượng bạc, giao cho Tiểu Đại, Tiểu Đại xoay người giao cho Minh Thành giữ trên tay.
“Tiểu Đại, số bạc còn lại ngày mai đến mộc phủ lấy đi, chúng ta đi trở về.”
Mộc Thanh Dao nói xong cùng lão nhân trên giường chào hỏi, xoay người ra khỏi trúc phòng, trong phòng lão nhân gấp gáp phân phó Tiểu Đại: “Mau tiễn tiểu thư nhà ngươi ra khỏi Tây Giao đi.”
“Dạ, phụ thân, ” Tiểu Đại lĩnh mệnh đi tới, Tây Giao cái chỗ này, ngư long hỗn tạp, toàn bộ rất bất an, tiểu thư thế nhưng là người tốt, vạn không thể để cho nàng gặp phải chuyện gì nguy hiểm, Tiểu Đại cuối cùng cũng gặp phải quý nhân.
Ở trúc phòng, Minh Thành nhìn bạc trong tay, hắn lúc nào mà thấy qua nhiều như vậy tiền a.
“Phụ thân, ngươi xem?”
Lão nhân trên mặt hiện lên sáng bóng, nở nụ cười: “Minh thành, tỷ tỷ ngươi gặp phải quý nhân, ta cuối cùng cũng yên tâm, nàng là đi hạnh phúc, chúng ta không nên lo lắng.”
“Dạ, phụ thân.”
Trên xe ngựa, Mộc Thanh Dao dặn dò Tiểu Đại: “Ngày mai ngươi chớ kinh động người trong phủ, số bạc còn lại đến nhận trong tay Mai Tâm là được.”
“Tuân lệnh. tiểu thư, kỳ thực ta có thể?” Tiểu đại muốn nói, nàng không cần nhiều bạc như vậy, có thể ít một chút, trong nhà mọi người không cần nhiều bạc, thế nhưng Mộc Thanh Dao nhấc tay ngăn trở nàng, thần tình lăng nhiên mở miệng: “Tiểu đại, đây là tiền ngươi bán mình, ngươi cầm về, cho bọn hắn một lần nữa đặt mua một nơi ở, mặt khác ngươi mua cho Đại đệ một cửa hàng, kinh doanh nhỏ để sinh sống, như vậy, nhà các ngươi cũng sẽ không khổ sở, sau này ngươi liền không cần lo lắng.”
“Dạ, tiểu thư.”
Tiểu Đại nghẹn ngào, nàng luôn luôn cao ngạo, thế nhưng giờ khắc này nàng thầm nghĩ bò phục bên chân tiểu thư, nói với nàng, cả đời này mạng của nàng chính là của tiểu thư, cho nàng làm trâu làm ngựa, lên núi đao xuống biển lửa, Tiểu Đại sẽ không chối từ.
Mộc Thanh Dao không nói gì, xe ngựa hướng một đường chạy đi, đã đến chỗ hoa nhai rượu ngon, đặc mùi son phấn hương vị bay vào, Mộc Thanh Dao cau mài lại một chút, dựa vào mềm trường kỷ, khẽ nhắm mắt dưỡng thần.
Bỗng nhiên, Tiểu Đại bên người thân hình khẽ động, cảnh giới mở miệng.
“Tiểu thư, có người? Các ngươi coi chừng một chút?”
Mộc Thanh Dao sắc bén mở mắt ra, vành tai giật một chút, nàng cũng cảm nhận được không khí giết chóc dày đặc, trong cái sâu u vô biên của sát khí, là ai?
Mai Tâm bên cạnh khẩn trương vươn tay túm chặt y phục của nàng, thanh âm khẽ run: “Tiểu thư?”
Mộc Thanh Dao bình tĩnh mở miệng: “Không có việc gì, ngươi chớ khẩn trương, ” trấn an quá Mai Tâm, quay đầu mệnh lệnh Tiểu Đại: “Lai giả bất thiện, chúng ta cẩn thận ứng phó, người này khí lưu âm hàn, xem ra thân thủ bất phàm.”
“Dạ, tiểu thư?”
Trong mã xa hai nữ tử hết sức chăm chú, chú ý động tĩnh quanh mình, lái xe mã xa phu cũng không biết nguy hiểm, vẫn bình yên tự đắc lái xe ngựa hoa lệ, đột nhiên tiếng phi tiêu hiện lên, Tiểu Đại thân thể khẽ động, vươn tay nhô lên cao tiếp được cây phi tiêu, có thể làm mã xa phu thoát khỏi cái chết, thế nhưng hắn sợ đến sắc mặt trắng bệch, hai tay buông lỏng dây cương, xe ngựa không khống chế được ở trên đường cái đấu đá lung tung…
Tiểu Đại một chưởng đánh về phía mã xa phu kia trầm ổn mệnh lệnh: “giữ tốt xe ngựa?”
“Dạ ” mã xa phu phục hồi tinh thần, rất nhanh động thủ kéo dây cương, lúc này, đột ngột giữa không trung phóng ra mấy người mặc hắc y, đằng đằng sát khí, sáng loáng bảo kiếm thẳng tắp hướng bên trong xe ngựa đâm tới, tiểu đại thân hình khẽ động, né xa ra, trong tay một bả nhuyễn kiếm, ngân quang chước ánh sáng, nhanh như tia chớp, trực tiếp nghênh đón, cùng mấy người hắc y nhân đánh nhau, trong lúc nhất thời chỉ nghe được âm thanh bén nhọn, bảo kiếm xẹt qua, như bông qua trên đường phố, người người cảm thấy bất an, tiếng thét chói tai không ngừng, rất nhiều người chạy vào hoa lâu, đứng ở bên trong cửa xem kịch vui…
Mộc Thanh Dao nhấc lên rèm vải nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy tiểu đại thân thể gầy yếu ở giữa những hắc y nhân to cao mã đại, như một chiếc thuyền lá cô độc, ra sức tác chiến, bởi vì thân thủ nhanh nhẹn, trong nhất thời đại hán cũng không làm gì được nàng, thế nhưng trong thời gian ngắn sẽ gặp khó khăn.
Mộc Thanh Dao ánh mắt lăng hàn như lợi kiếm, thân hình vừa động, lau người ra, phiêu dật như cánh bướm, tinh tế dị thường, bên trong xe ngựa Mai Tâm thất thanh kêu lên sợ hãi: “Tiểu thư?”
_________________
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu