Thiên Giáng Đại Vận
Chương 48: Phong thưởng trước điện
Trong phủ Trấn Nam tướng quân, Chu Thiên Giáng đã có Thiên viện của chính mình. Hắn biết sư phụ Lâm Phong không thích xuất đầu lộ diện, bản thân mang theo nhiều thân binh như vậy cũng không thể ở trong vườn hoa.
Trong phòng, bốn người Chu Nhất đang bí mật báo lại sự tình cho Chu Thiên Giáng. Ngoài phòng có bốn mươi thân binh canh gác nghiêm mật Thiên viện. Những người này, trải qua trận rửa tội huyết chiến và sự huấn luyện của bốn người Chu Nhất đã hoàn toàn thay da đổi thịt, sức chiến đấu vô cùng dũng mãnh. So với các thân binh khác, họ như kẻ trộm gà và gà. Điều khiến Chu Thiên Giáng hài lòng nhất là những người này chỉ nghe lệnh hắn. Đối với mấy thân binh này mà nói, Chu đại quan nhân cứu họ ra khỏi nước sôi lửa bỏng chắc khác nào phụ mẫu tái sinh.
Chu Thiên Giáng thưởng thức trà, tử tế ngồi nghe đám người Chu Nhất báo cáo, Đại Ngưu và Hà Dương như hai cọc gỗ đứng phía sau.
- Đại nhân, toàn bộ ngân lượng ở Thục Thiên Trung Đô theo sắp xếp của ngài, để Tứ gia mở cửa hàng. Chu Nhị nói.
- Văn tướng quân cũng theo chỉ lệnh của đại nhân, bí mật điều động ba ngàn quân tinh nhuệ đóng giữ dưới chân núi. Những ngườI này đều không có báo lên Binh bộ, không thể tìm thấy trên danh sách binh sĩ Đại Phong. Chu Nhất nhanh nói tiếp.
Chu Thiên Giáng hài lòng gật đầu. - Chu Tam, ngươi từng là Niêm Can Xử, khá hiểu biết các tình huống chốn quan phủ. Giờ ta lệnh ngươi đi Thục Thiên tiếp nhận cửa hàng của Tứ gia, dù kinh doanh thứ gì, nhất định phải khai thông các đường thành lập phân trạm. Mặt khác Chu Nhị, mở một thông đạo truyền tin khác. Thông đại này do ta phụ trách, không cần dùng chung với Niêm Can Xử. Nói xong, Chu Thiên Giáng nhìn Chu Nhị, Chu Tam.
Hai người gật đầu đồng ý mà không có nghi vấn gì khác. Trong khoảng thời gian này, những điều Chu Thiên Giáng làm đủ khiến họ tin phục. Đừng thấy Chu Thiên Giáng bề ngoài tùy tiện nhưng ngoài tài học, hắn còn rất gan dạ, sáng suốt, đối xử với huynh đệ vô cùng trượng nghĩa. Bốn người Chu Nhất ban đầu chỉ thị nhận được chính là chỉ nghe lời một mình Chu Thiên Giáng. Đi theo chủ nhân như vậy, trong lòng cũng thấy sảng khoái.
Sắp xếp xong Chu Nhị và Chu Tam, Chu Thiên Giáng nhìn sang Chu Tứ. - Chu Tứ, ngươi từng là thủ hạ của Huyền Vũ Sứ, am hiểu ẩn nấp trong dân gian. Ba ngàn quân tinh nhuệ kia giao cho ngươi quản lý, nhất định phải dạy dỗ cho tốt. Còn nữa, phải rải quân quanh kinh thành, chờ đợi mệnh lệnh. Nhớ kỹ, không quản ngươi dùng cách nào, nhất định phải biến họ thành một lực lượng đáng sợ.
- Đại nhân, điều này không thành vấn đề, nhưng tại hạ cũng cần có ngân lượng. Chu Tứ khẽ nói.
- Bao nhiêu?
- Ít nhất cũng phải ba mươi vạn lượng.
Chu Thiên Giáng ngẫm nghĩ một chút. - Ta cho ngươi 50 vạn, bạc ngươi tự tiêu, nhưng người, nhất định phải huấn luyện thật tốt. Thứ Chu đại quan nhân không thiếu nhất chính là bạc, Chu Đại Trung đã chuẩn bị cho hắn mấy núi vàng ở Thục Thiên và Trung Đô. Số Chu Thiên Giáng báo lên triều đình chỉ có một nửa.
- Tạ ơn đại nhân, Chu Tứ quyết không làm nhục sứ mệnh. Nói xong, Chu Tứ lùi sang đứng bên.
- Chu Nhất, trong khoảng thời gian này, nhiệm vụ của ngươi chính là huấn luyện thân binh. Đương nhiên, bao gồm Đại Ngưu, Hà Dương. Những người này đều đã được chọn lựa ra, có mấy người công phu cũng không tệ lắm. Nhưng, ta cần ngươi huấn luyện bọn họ thành sát thủ giống như ngươi. Quan trọng nhất, chính là hoàn toàn nghe theo lệnh ta. Dù cho ta hạ lệnh giết Hoàng thượng, cũng không được chậm chạp.
Chu Thiên Giáng nói xong lạnh lùng nhìn Chu Nhất.
Chu Nhất nhướn mày, do dự nhìn Chu Thiên Giáng. Trong lòng Chu Thiên Giáng căng thẳng. - Thế nào, không được?
- Đại nhân, tại hạ thuở nhỏ tập võ, phải huấn luyện bọn họ giống như tại hạ, quả thật có khó khăn. Nhưng, huấn luyện thành nhân vật linh hoạt độc ác thì không thành vấn đề.
- Vậy đi, ta yêu cầu không nhiều lắm, một có thể đánh ba bốn là được. Trọng yếu nhất là phục tùng mệnh lệnh. Chu Thiên Giáng nhấn mạnh.
- Chuyện này không thành vấn đề, tuyệt đối sẽ phục tùng mệnh lệnh của đại nhân. Nhưnghai người này tại hạ không cần. Chu Nhất nói xong, chỉ vào Đại Ngưu và Hà Dương.
Chu Thiên Giáng quay đầu lại nhìn Đại Ngưu Hà Dương, hai tên này ngoại trừ có hai cánh tay mạnh mẽ, quả thật não cũng hơi phẳng. Đại Ngưu, Hà Dương trừng mắt nhìn, khuôn mặt lộ vẻ không phục. Nhưng trước mặt Chu Nhất, hai người họ cũng không dám bộc lộ quá mức. Hai người gộp lại với nhau, cũng không đủ để cho người ta đánh đập.
- Thôi vậy, hai ngươi hãy theo ta đi. Chu Thiên Giáng cười khổ, theo mình nhiều ngày như vậy, cũng có tình cảm.
Chu Thiên Giáng an bài xong liền một mình đi tới vườn hoa. Từ sau khi hồi kinh, hắn vẫn chưa thấy Lâm Phong đâu. Trong vườn hoa nhỏ tràn ngập hương thơm, Lâm Phong mang theo hồ lô ngồi bên giàn hoa uống rượu. Chu Thiên Giáng dời ghế đá qua ngồi bên cạnh, chỉ có điều nhìn Lâm Phong cũng không nói lời nào.
- Thế nào, đại công thần hôm nay lại có thời gian rảnh đến chỗ ta. Lâm Phong nhìn ra chậu hoa trước mặt, nói.
Chu Thiên Giáng khẽ cười, lấy trong lòng ngực ra một gói thịt bò. - Sư phụ, con cũng uống một ngụm. Chu Thiên Giáng không chút khách khí cầm lấy hồ lô, ngửa đầu lên uống một ngụm.
Trên gương mặt già nua của Lâm Phong lộ nét mỉm cười, tay cầm hai miếng thịt bò bỏ vào miệng.
- Thiên Giáng, ngươi có công cứu vãn Đại Phong, liệu Thành Võ Hoàng sẽ phong thưởng ngươi thế nào? Lâm Phong đột nhiên hỏi.
- Có thể phong bạc phong đất nhưng là tuyệt đối không phong binh quyền. Chu Thiên Giáng mỉm cười chua xót.
Lâm Phong sửng sốt, giật mình nhìn Chu Thiên Giáng. - Ngươi lập nhiều công lao lớn như vậy, chẳng lẽ không muốn tay nắm quyền cao?
Chu Thiên Giáng lại uống thêm một ngụm rượu, không phải hắn không muốn, chỉ là sợ công cao lấn chủ. Dựa theo kinh nghiệm kiếp trước, lúc này hoàng quyền thường sẽ mượn gió bẻ măng. Thành Võ Hoàng vất vả diệt trừ Chu gia, tập trung thiên hạ vào trong tay mình. Nếu Chu Thiên Giáng nắm giữ Binh quyền, chỉ e kế tiếp Thành Võ Hoàng sẽ giết hắn. Thành Võ Hoàng chẳng những phải suy xét chính mình, mà còn phải xét tương lai yên ổn.
Lúc này, tài năng Chu Thiên Giáng đã vượt qua năng lực khống chế của các Hoàng tử. Thành Võ Hoàng cũng không là người ngu, người như vậy, một khi nắm quyền to, dã tâm còn phải lớn hơn Chu Diên Thiên.
- Sư phụ, giờ căn cơ Thiên Giáng còn nông, có muốn quyền này cũng không cầm được. Vẫn nên học Tĩnh Vương làm người tiêu dao nhàn tản là tốt nhất. Chu Thiên Giáng vân đạm phong khinh nói.
- Ha ha, thật không nhìn ra, tiểu tử ngươi còn có cảnh giới như vậy. Cũng tốt, chuyện này đối với ngươi mà nói, cũng có thể xem như một kế hay.
Lâm Phong đã già tới thành tinh, ông vừa nhìn đã biết Chu Thiên Giáng làm vậy chỉ là để diệt trừ sự cảnh giác của Thành Võ Hoàng. Tiểu tử này ở Thục Thiên đường hoàng ương ngạnh, tuyệt đối không phải loại người chịu yên phận.
- Sư phụ, chuyển tới chỗ con ở đi. Thân phận của sư phụ chỉ sợ không giữ được, không bằng công khai cùng đồ đệ ở một chỗ. Chu Thiên Giáng nhẹ giọng khuyên nhủ.
Lâm Phong nắm hồ lô rượu. - Để nói sau, nếu Thành Võ ban cho ngươi phủ đệ, có lẽ ta sẽ đi dưỡng lão. Đến lúc đó tiểu tử ngươi hầu hạ không tốt, xem ta tính sổ thế nào.
Hai người nhìn nhau cười, vui vẻ ăn thịt, trò chuyện tình thế trước mắt. Có ý tưởng gì, Chu Thiên Giáng cũng không giấu diếm Lâm Phong. Trên thế giới này, hắn cũng cần tìm một người để dốc bầu tâm sự.
Rạng sáng hôm sau, đến giờ mão, cửa hoàng cung bắt đầu mở rộng. Văn võ bá quan, người cưỡi ngựa người ngồi kiệu đều đã tới ngoài cửa cung.
Tĩnh Vương mặc bộ trang phục mới, trải qua mấy ngày khôi phục, khí sắc đã tốt hơn nhiều. Chu Thiên Giáng chỉ ngồi kiệu nhỏ hai người khiêng đi vào cung, vừa dừng kiệu, Chu Thiên Giáng đã ôm quyền chào hỏi các chư vị đại nhân.
Nếu là lúc trước, không có ai thèm để ý tới Chu Thiên Giáng. Nhưng xưa đâu giống nay, có lẽ, đợi lát nữa Chu đại quan nhân sẽ đường đường là Bắc Phương đại soái. Văn võ bá quan đều nịnh nọt đáp lễ, thậm chí còn tránh qua một bên, nhường cho Chu Thiên Giáng đi trước.
Chu Thiên Giáng vẫn tuân theo quy củ, trước khi còn chưa phong thưởng, hắn vẫn nên đứng ở cuối cùng. Tiến vào hoàng cung, Chu Thiên Giáng phát hiện ba vị Hoàng tử đều đã đứng đợi ở ngoài. Đại Hoàng tử ngẩng đầu ưỡn ngực, tinh thần hưng phấn như vừa đánh tiết gà. Nhị Hoàng tử khá âm trầm, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn mọi người. Chỉ có lão tam Huyền Nhạc, vẻ ngoài xem như vẫn còn bình tĩnh.
Cửa triều đường vừa mở, Ngụy công công đã hô lớn. - Vào triều!
Lão Thái Phó Vương Bính Khôn suất lĩnh quan văn bên trái, Tĩnh Vương suất lĩnh Lý Hồng và võ quan bên phải, hai hàng quan lớn cất bước vào trong triều đường. Ba vị Hoàng tử cũng đã đi tới, Chu Thiên Giáng cười cười đi sau họ một bước, ý là để cho bọn họ đi trước. Chu Thiên Giáng đi cuối cùng, không nhanh không chậm bước vào trong triều đường.
Văn võ bá quan ba quỳ chín lạy, Chu Thiên Giáng lại như mèo hóp bụng chổng mông, căn bản cũng không giống như quỳ. Thái giám đứng cửa bị dọa tới giả vờ như không nhìn thấy, ai bảo người ta là công thần chứ.
Văn võ đứng thành hai nhóm, Thành Võ Hoàng từ trên ghế rồng đứng lên, uy nghiêm nhìn xuống mọi người.
- Các vị khanh gia, phản quân Chu Diên Thiên đã được bình định, Tứ hoàng tử Huyền Châu đã áp tải tội thần và thuế ngân hai phủ Trung Đô Thục Thiên về kinh thành. Dù cho việc này là nỗi đau Đại Phong ta, nhưng có thể giúp trẫm thấy rõ ràng ai là trung ai là gian. Có tội nên chém, có công nên thưởng. Hôm nay, trẫm luận công ban thưởng, bố cáo khắp thiên hạ Đại Phong. Ngụy Chính Hải tuyên chỉ!
Thành Võ Hoàng nói xong, vung tay áo ngồi trở lại ghế rồng.
Trong phòng, bốn người Chu Nhất đang bí mật báo lại sự tình cho Chu Thiên Giáng. Ngoài phòng có bốn mươi thân binh canh gác nghiêm mật Thiên viện. Những người này, trải qua trận rửa tội huyết chiến và sự huấn luyện của bốn người Chu Nhất đã hoàn toàn thay da đổi thịt, sức chiến đấu vô cùng dũng mãnh. So với các thân binh khác, họ như kẻ trộm gà và gà. Điều khiến Chu Thiên Giáng hài lòng nhất là những người này chỉ nghe lệnh hắn. Đối với mấy thân binh này mà nói, Chu đại quan nhân cứu họ ra khỏi nước sôi lửa bỏng chắc khác nào phụ mẫu tái sinh.
Chu Thiên Giáng thưởng thức trà, tử tế ngồi nghe đám người Chu Nhất báo cáo, Đại Ngưu và Hà Dương như hai cọc gỗ đứng phía sau.
- Đại nhân, toàn bộ ngân lượng ở Thục Thiên Trung Đô theo sắp xếp của ngài, để Tứ gia mở cửa hàng. Chu Nhị nói.
- Văn tướng quân cũng theo chỉ lệnh của đại nhân, bí mật điều động ba ngàn quân tinh nhuệ đóng giữ dưới chân núi. Những ngườI này đều không có báo lên Binh bộ, không thể tìm thấy trên danh sách binh sĩ Đại Phong. Chu Nhất nhanh nói tiếp.
Chu Thiên Giáng hài lòng gật đầu. - Chu Tam, ngươi từng là Niêm Can Xử, khá hiểu biết các tình huống chốn quan phủ. Giờ ta lệnh ngươi đi Thục Thiên tiếp nhận cửa hàng của Tứ gia, dù kinh doanh thứ gì, nhất định phải khai thông các đường thành lập phân trạm. Mặt khác Chu Nhị, mở một thông đạo truyền tin khác. Thông đại này do ta phụ trách, không cần dùng chung với Niêm Can Xử. Nói xong, Chu Thiên Giáng nhìn Chu Nhị, Chu Tam.
Hai người gật đầu đồng ý mà không có nghi vấn gì khác. Trong khoảng thời gian này, những điều Chu Thiên Giáng làm đủ khiến họ tin phục. Đừng thấy Chu Thiên Giáng bề ngoài tùy tiện nhưng ngoài tài học, hắn còn rất gan dạ, sáng suốt, đối xử với huynh đệ vô cùng trượng nghĩa. Bốn người Chu Nhất ban đầu chỉ thị nhận được chính là chỉ nghe lời một mình Chu Thiên Giáng. Đi theo chủ nhân như vậy, trong lòng cũng thấy sảng khoái.
Sắp xếp xong Chu Nhị và Chu Tam, Chu Thiên Giáng nhìn sang Chu Tứ. - Chu Tứ, ngươi từng là thủ hạ của Huyền Vũ Sứ, am hiểu ẩn nấp trong dân gian. Ba ngàn quân tinh nhuệ kia giao cho ngươi quản lý, nhất định phải dạy dỗ cho tốt. Còn nữa, phải rải quân quanh kinh thành, chờ đợi mệnh lệnh. Nhớ kỹ, không quản ngươi dùng cách nào, nhất định phải biến họ thành một lực lượng đáng sợ.
- Đại nhân, điều này không thành vấn đề, nhưng tại hạ cũng cần có ngân lượng. Chu Tứ khẽ nói.
- Bao nhiêu?
- Ít nhất cũng phải ba mươi vạn lượng.
Chu Thiên Giáng ngẫm nghĩ một chút. - Ta cho ngươi 50 vạn, bạc ngươi tự tiêu, nhưng người, nhất định phải huấn luyện thật tốt. Thứ Chu đại quan nhân không thiếu nhất chính là bạc, Chu Đại Trung đã chuẩn bị cho hắn mấy núi vàng ở Thục Thiên và Trung Đô. Số Chu Thiên Giáng báo lên triều đình chỉ có một nửa.
- Tạ ơn đại nhân, Chu Tứ quyết không làm nhục sứ mệnh. Nói xong, Chu Tứ lùi sang đứng bên.
- Chu Nhất, trong khoảng thời gian này, nhiệm vụ của ngươi chính là huấn luyện thân binh. Đương nhiên, bao gồm Đại Ngưu, Hà Dương. Những người này đều đã được chọn lựa ra, có mấy người công phu cũng không tệ lắm. Nhưng, ta cần ngươi huấn luyện bọn họ thành sát thủ giống như ngươi. Quan trọng nhất, chính là hoàn toàn nghe theo lệnh ta. Dù cho ta hạ lệnh giết Hoàng thượng, cũng không được chậm chạp.
Chu Thiên Giáng nói xong lạnh lùng nhìn Chu Nhất.
Chu Nhất nhướn mày, do dự nhìn Chu Thiên Giáng. Trong lòng Chu Thiên Giáng căng thẳng. - Thế nào, không được?
- Đại nhân, tại hạ thuở nhỏ tập võ, phải huấn luyện bọn họ giống như tại hạ, quả thật có khó khăn. Nhưng, huấn luyện thành nhân vật linh hoạt độc ác thì không thành vấn đề.
- Vậy đi, ta yêu cầu không nhiều lắm, một có thể đánh ba bốn là được. Trọng yếu nhất là phục tùng mệnh lệnh. Chu Thiên Giáng nhấn mạnh.
- Chuyện này không thành vấn đề, tuyệt đối sẽ phục tùng mệnh lệnh của đại nhân. Nhưnghai người này tại hạ không cần. Chu Nhất nói xong, chỉ vào Đại Ngưu và Hà Dương.
Chu Thiên Giáng quay đầu lại nhìn Đại Ngưu Hà Dương, hai tên này ngoại trừ có hai cánh tay mạnh mẽ, quả thật não cũng hơi phẳng. Đại Ngưu, Hà Dương trừng mắt nhìn, khuôn mặt lộ vẻ không phục. Nhưng trước mặt Chu Nhất, hai người họ cũng không dám bộc lộ quá mức. Hai người gộp lại với nhau, cũng không đủ để cho người ta đánh đập.
- Thôi vậy, hai ngươi hãy theo ta đi. Chu Thiên Giáng cười khổ, theo mình nhiều ngày như vậy, cũng có tình cảm.
Chu Thiên Giáng an bài xong liền một mình đi tới vườn hoa. Từ sau khi hồi kinh, hắn vẫn chưa thấy Lâm Phong đâu. Trong vườn hoa nhỏ tràn ngập hương thơm, Lâm Phong mang theo hồ lô ngồi bên giàn hoa uống rượu. Chu Thiên Giáng dời ghế đá qua ngồi bên cạnh, chỉ có điều nhìn Lâm Phong cũng không nói lời nào.
- Thế nào, đại công thần hôm nay lại có thời gian rảnh đến chỗ ta. Lâm Phong nhìn ra chậu hoa trước mặt, nói.
Chu Thiên Giáng khẽ cười, lấy trong lòng ngực ra một gói thịt bò. - Sư phụ, con cũng uống một ngụm. Chu Thiên Giáng không chút khách khí cầm lấy hồ lô, ngửa đầu lên uống một ngụm.
Trên gương mặt già nua của Lâm Phong lộ nét mỉm cười, tay cầm hai miếng thịt bò bỏ vào miệng.
- Thiên Giáng, ngươi có công cứu vãn Đại Phong, liệu Thành Võ Hoàng sẽ phong thưởng ngươi thế nào? Lâm Phong đột nhiên hỏi.
- Có thể phong bạc phong đất nhưng là tuyệt đối không phong binh quyền. Chu Thiên Giáng mỉm cười chua xót.
Lâm Phong sửng sốt, giật mình nhìn Chu Thiên Giáng. - Ngươi lập nhiều công lao lớn như vậy, chẳng lẽ không muốn tay nắm quyền cao?
Chu Thiên Giáng lại uống thêm một ngụm rượu, không phải hắn không muốn, chỉ là sợ công cao lấn chủ. Dựa theo kinh nghiệm kiếp trước, lúc này hoàng quyền thường sẽ mượn gió bẻ măng. Thành Võ Hoàng vất vả diệt trừ Chu gia, tập trung thiên hạ vào trong tay mình. Nếu Chu Thiên Giáng nắm giữ Binh quyền, chỉ e kế tiếp Thành Võ Hoàng sẽ giết hắn. Thành Võ Hoàng chẳng những phải suy xét chính mình, mà còn phải xét tương lai yên ổn.
Lúc này, tài năng Chu Thiên Giáng đã vượt qua năng lực khống chế của các Hoàng tử. Thành Võ Hoàng cũng không là người ngu, người như vậy, một khi nắm quyền to, dã tâm còn phải lớn hơn Chu Diên Thiên.
- Sư phụ, giờ căn cơ Thiên Giáng còn nông, có muốn quyền này cũng không cầm được. Vẫn nên học Tĩnh Vương làm người tiêu dao nhàn tản là tốt nhất. Chu Thiên Giáng vân đạm phong khinh nói.
- Ha ha, thật không nhìn ra, tiểu tử ngươi còn có cảnh giới như vậy. Cũng tốt, chuyện này đối với ngươi mà nói, cũng có thể xem như một kế hay.
Lâm Phong đã già tới thành tinh, ông vừa nhìn đã biết Chu Thiên Giáng làm vậy chỉ là để diệt trừ sự cảnh giác của Thành Võ Hoàng. Tiểu tử này ở Thục Thiên đường hoàng ương ngạnh, tuyệt đối không phải loại người chịu yên phận.
- Sư phụ, chuyển tới chỗ con ở đi. Thân phận của sư phụ chỉ sợ không giữ được, không bằng công khai cùng đồ đệ ở một chỗ. Chu Thiên Giáng nhẹ giọng khuyên nhủ.
Lâm Phong nắm hồ lô rượu. - Để nói sau, nếu Thành Võ ban cho ngươi phủ đệ, có lẽ ta sẽ đi dưỡng lão. Đến lúc đó tiểu tử ngươi hầu hạ không tốt, xem ta tính sổ thế nào.
Hai người nhìn nhau cười, vui vẻ ăn thịt, trò chuyện tình thế trước mắt. Có ý tưởng gì, Chu Thiên Giáng cũng không giấu diếm Lâm Phong. Trên thế giới này, hắn cũng cần tìm một người để dốc bầu tâm sự.
Rạng sáng hôm sau, đến giờ mão, cửa hoàng cung bắt đầu mở rộng. Văn võ bá quan, người cưỡi ngựa người ngồi kiệu đều đã tới ngoài cửa cung.
Tĩnh Vương mặc bộ trang phục mới, trải qua mấy ngày khôi phục, khí sắc đã tốt hơn nhiều. Chu Thiên Giáng chỉ ngồi kiệu nhỏ hai người khiêng đi vào cung, vừa dừng kiệu, Chu Thiên Giáng đã ôm quyền chào hỏi các chư vị đại nhân.
Nếu là lúc trước, không có ai thèm để ý tới Chu Thiên Giáng. Nhưng xưa đâu giống nay, có lẽ, đợi lát nữa Chu đại quan nhân sẽ đường đường là Bắc Phương đại soái. Văn võ bá quan đều nịnh nọt đáp lễ, thậm chí còn tránh qua một bên, nhường cho Chu Thiên Giáng đi trước.
Chu Thiên Giáng vẫn tuân theo quy củ, trước khi còn chưa phong thưởng, hắn vẫn nên đứng ở cuối cùng. Tiến vào hoàng cung, Chu Thiên Giáng phát hiện ba vị Hoàng tử đều đã đứng đợi ở ngoài. Đại Hoàng tử ngẩng đầu ưỡn ngực, tinh thần hưng phấn như vừa đánh tiết gà. Nhị Hoàng tử khá âm trầm, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn mọi người. Chỉ có lão tam Huyền Nhạc, vẻ ngoài xem như vẫn còn bình tĩnh.
Cửa triều đường vừa mở, Ngụy công công đã hô lớn. - Vào triều!
Lão Thái Phó Vương Bính Khôn suất lĩnh quan văn bên trái, Tĩnh Vương suất lĩnh Lý Hồng và võ quan bên phải, hai hàng quan lớn cất bước vào trong triều đường. Ba vị Hoàng tử cũng đã đi tới, Chu Thiên Giáng cười cười đi sau họ một bước, ý là để cho bọn họ đi trước. Chu Thiên Giáng đi cuối cùng, không nhanh không chậm bước vào trong triều đường.
Văn võ bá quan ba quỳ chín lạy, Chu Thiên Giáng lại như mèo hóp bụng chổng mông, căn bản cũng không giống như quỳ. Thái giám đứng cửa bị dọa tới giả vờ như không nhìn thấy, ai bảo người ta là công thần chứ.
Văn võ đứng thành hai nhóm, Thành Võ Hoàng từ trên ghế rồng đứng lên, uy nghiêm nhìn xuống mọi người.
- Các vị khanh gia, phản quân Chu Diên Thiên đã được bình định, Tứ hoàng tử Huyền Châu đã áp tải tội thần và thuế ngân hai phủ Trung Đô Thục Thiên về kinh thành. Dù cho việc này là nỗi đau Đại Phong ta, nhưng có thể giúp trẫm thấy rõ ràng ai là trung ai là gian. Có tội nên chém, có công nên thưởng. Hôm nay, trẫm luận công ban thưởng, bố cáo khắp thiên hạ Đại Phong. Ngụy Chính Hải tuyên chỉ!
Thành Võ Hoàng nói xong, vung tay áo ngồi trở lại ghế rồng.
Tác giả :
Phá Hồ