Thiên Giáng Đại Vận
Chương 40-2: Sống sót từ chỗ chết (2)
Chu Thiên Giáng gật đầu, gọi Đại Ngưu: - Đại Ngưu, cao giọng khiêu chiến cho ta, để Phương Đại Đồng tiến lên trả lời.
Chu Thiên Giáng căn dặn xong lại quay đầu nhìn qua. Văn Nhữ Hải lập tức thủ thế với người ở sau lưng, một loạt cung tiễn thủ âm thầm cài tên lên dây.
Đại Ngưu mang theo thiết côn, thúc ngựa đi đến trước trận: - Tên khốn khiếp đối diện nghe đây, đại nhân nhà ta nói rồi, kêu Phương Đại Đồng tiến lên trả lời.
Dựa theo lệ thường khi đại quân đối chọi, nếu như đối phương khiêu chiến, không ra mặt chẳng khác gì yếu hơn một ván.
Phương Đại Đồng hừ lạnh một tiếng, thúc ngựa chạy chừng hai trăm mét rồi ngừng lại.
- Văn Nhữ Hải, ta thấy ngươi càng sống càng hồ đồ rồi, đưa một tên nhóc chưa đủ lông cánh làm chủ soái, đến thương của mình cũng không giữ được phải không. Dứt lời, Phương Đại Đồng cười ha ha ba tiếng.
Văn Nhữ Hải căn bản không đáp lời, chỉ thấy Chu đại quan nhân vung tay lên: - Bắn chết tên khốn kiếp này cho ta.
"Vút vút vút", một loạt mũi tên nhọn bắn ra làm Phương Đại Đồng tức sôi máu, thì ra người ta gọi y ra để làm bia ngắm. Phương Đại Đồng cầm Phương Thiên Họa Kích chắn rơi hết tiễn, y gọi phía sau: - Giết cho ta!
Bốn vạn đại quân hô hào xông lên. Bên này xông lên, Chu Thiên Giáng cũng hô lớn một tiếng: - Rút lui cho ta!
Thân binh quay đầu xe, tản ra chạy bán mạng. Quân Phương Đại Đồng thống lĩnh đều là trọng kỵ, đừng nói đối phương chỉ có hai vạn người, dù là sáu vạn binh mã cũng chống không nổi thiết kỵ của y.
Phương Đại Đồng càng đuổi càng gần, thấy sắp đến cửa thành, Phương Đại Đồng quát: - Đội khoái kỵ, chặn lại cửa thành cho ta, đừng cho chúng trở về.
Giữa đội ngũ bỗng nhiên có đội nhân mã nhỏ lao ra. Khi nãy lúc xung phong là dựa theo đội hình, chi kỵ binh này không hề vượt qua. Nhưng Phương Đại Đồng vừa hạ lệnh, chi kỵ binh này lập tức trổ hết tài năng, nhanh chóng vượt qua đại quân chạy về hướng cửa thành.
Đội ngũ "hỗn loạn" của Chu Thiên Giáng bị tiểu đội nhân mã này xông lên thì lập tức chia thành hai nhánh. Một nhánh do Văn Nhữ Hải thống lĩnh, tiếp tục lao về phía cửa thành, nhánh còn lại là do Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử phụ trách.
Phương Đại Đồng mừng rỡ, hô to một tiếng: - Truy sát Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử, đừng để chúng chạy.
Đại quân trước sau nối đuôi nhau, loại trận thế này nếu vào thành chẳng khác gì dẫn quân địch vào thành.
Văn Nhữ Hải dẫn nhân mã đến cửa thành trước một bước, phía sau lập tức bị khoái kỵ cắt đuôi.
- Đóng cửa thành! Văn Nhữ Hải hô lớn một tiếng. Trên cửa thành, Quách Dĩnh khẩn trương hạ lệnh, cửa thành nặng trịch ken két khép lại.
Văn Nhữ Hải chỉ dẫn theo không đến ba ngàn kỵ binh tiến vào thành trì, Thục Thiên thành này sớm đã trống rỗng. Người trên thành căn bản chính là dân chúng đóng giả.
Chu Đại Trung vui muốn rụng răng, giết chết bọn Chu Thiên Giáng, thành trì căn bản không giữ được nữa. Phương Đại Đồng xung phong ở phía trước đuổi sát Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng khẩn trương đến đầu nhẵn mồ hôi, hắn không ngờ tốc độ của đối phương nhanh như vậy. Cũng may thống lĩnh là người của đại doanh Trấn Nam, tốc độ cũng không chậm.
Hai chi đại quân một trước một sau chạy về phía Trung Đô. Lâm Phong đứng cạnh Chu Thiên Giáng, thỉnh thoảng xem xét truy binh ở phía sau. Đã có không ít binh lính rơi lại, bị người của Phương Đại Đồng giết.
Đuổi theo chừng hơn mười dặm, phía trước bắt đầu vào đường núi. Phương Đại Đồng sửng sốt, dựa theo truy kích thông thường, đối thủ vừa vào địa thế dạng này, y đều hạ lệnh dừng lại, bởi vì ở trong hiểm đạo này rất dễ gặp mai phục.
- Phương Tướng quân, binh mã đối phương có hạn, sẽ không thiết lập mai phục trước đó đâu. Hơn nữa Chu Thiên Giáng không có kinh nghiệm hành quân, căn bản sẽ không tự mình mạo hiểm như vậy. Chu Đại Trung vừa lao nhanh vừa nhắc nhở Phương Đại Đồng. Đội hình đối phương đã cực kỳ rối loạn, y chỉ sợ ra lệnh một tiếng sẽ thành công dã tràng.
Phương Đại Đồng cắn răng: - Tăng tốc truy kích!
Bốn vạn đại quân chen chúc xông vào đường núi. Vừa tiến vào, xe soái Chu Thiên Giáng chạy không nhanh được nữa. Người gặp nguy hiểm hơn hắn là Tứ Hoàng tử trên lưng ngựa, không ngờ y bị trúng một mũi tên, tốc độ chậm lại rõ rệt.
Thấy Tứ Hoàng tử sắp rơi vào tay đội xung phong của địch, Chu Thiên Giáng nóng ruột đến đẫm mồ hôi.
- Sư phụ, Tứ Hoàng tử không thể chết, bằng không công lao lớn đến đâu cũng tiêu hết. Chu Thiên Giáng khẩn cầu nhìn Lâm Phong. Hoàng tử mà chết, cho dù hắn hồi kinh cứu giá thì cũng để lại vết nhơ.
Lâm Phong trợn mắt: - Tiểu tử thúi, ngươi không nên để y đi theo ngươi.
Nói thì nói vậy, Lâm Phong vẫn tung người rời khỏi xe soái, bật nhảy vài lần rồi hạ xuống bên người Tứ Hoàng tử. Lâm Phong kéo Tứ Hoàng tử đặt lên vai, phóng vùn vụt theo hướng triền núi.
Người truy kích không biết làm sao, chỉ có thể bắn tên, triền núi dốc đứng như thế, ngựa không có cách nào đi lên.
Phương Đại Đồng nhìn qua, tiếp tục đuổi theo, mục tiêu của y là Chu Thiên Giáng. Về phần Tứ Hoàng tử, bắt không được cũng không sao. Chỉ cần bắt được chủ soái, khí thế của đối phương cũng tiêu tan.
Phương Đại Đồng thấy cách xe soái còn ba bốn mét, chợt nghe phía sau nổ ầm, ngay sau đó ngựa hí người gào. Binh lính phía sau Phương Đại Đồng bị tảng đá cây cối lăn từ trên núi xuống chặn lại ngay đường núi.
Phương Đại Đồng choáng váng, sắc mặt trắng bệch. Tình huống như vậy đến kẻ ngu cũng biết đã mắc bẫy.
- Tên chết tiệt, nộp mạng đi! Phương Đại Đồng giơ lên Phương Thiên Họa Kích, đập xuống xe soái. Nếu đã bị mai phục, đường ra duy nhất chính là bắt lấy Chu Thiên Giáng.
Đại Ngưu vung thiết côn: - Lão tử đập chết ngươi!
Thiết côn và Phương Thiên Họa Kích va vào nhau, Đại Ngưu bị chấn động liền ngã xuống đất. Đồ tể Hà Dương vung thiết côn, hung hăng quất vào Phương Đại Đồng.
Binh mã đi theo Phương Đại Đồng không đến hai trăm người. Đường núi bị bịt kín, những binh mã "chạy trốn" của Chu Thiên Giáng lập tức quay lại chém giết.
Hai mắt Phương Đại Đồng long lên sòng sọc, không ngờ mình đường đường là bắc bộ chủ soái, mà còn bị một thằng nhóc lừa quá dễ dàng. Hôm nay dù có chết cũng phải lôi Chu Thiên Giáng theo.
Đường núi trước sau bị lấp, bốn vạn kỵ binh bị vây ở bên trong. Bọn họ xung phong cũng không thành vấn đề, nhưng muốn bỏ chiến mã mà leo núi thì không còn sức chiến đấu nữa.
Trên đỉnh núi, Phạm Nhung phất lệnh kỳ, hàng loạt cây củi khô lăn xuống. Có những người cầm hỏa tiễn trực tiếp bắn về phía củi đốt, trong sơn đạo lập tức biến thành biển lửa ngùn ngụt khói đen.
Bên cạnh Chu Thiên Giáng không còn Lâm Phong, Đại Ngưu và Hà Dương đã bị Phương Đại Đồng đánh ngã xuống ngựa. Chu Nhất xông tới, Chu Nhị Chu Tam Chu Tứ vung đao bắt đầu vây công Phương Đại Đồng.
Phương Đại Đồng vọt tới trước, không ngờ lại vượt qua xe soái chĩa kích về phía Chu Thiên Giáng, hắn giật mình ôm đầu ngã nhào xuống xe. Lúc này hắn mới phát hiện Quách Thiên Tín không thể bì kịp Phương Đại Đồng, đối mặt với bốn người, Phương Đại Đồng tuy rơi xuống ngựa nhưng y vẫn không hề mất thế thượng phong.
Đường núi chật hẹp, năm người này đánh nhau, những người khác cũng không qua được. Các tướng sĩ vừa thấy xe soái bị ngăn cản, họ chỉ có thể bắn giết quân lính sau lưng Phương Đại Đồng.
Chu Thiên Giáng cầm lấy cục đá nhặt được trên đất: - Má nó, giết chết tên khốn kiếp này cho ta. Dứt lời, hắn vung tảng đá đập tới tấp.
Phương Đại Đồng nghe thấy tiếng va đập của Phương Thiên kích, cục đá liền văng ra tứ phía. Đám người Chu Nhất tránh ra phía sau, nghĩ bụng ngươi làm loạn gì thế.
Trong khoảnh khắc né, Phương Đại Đồng tung người đến trước mặt Chu Thiên Giáng: - Tiểu tử! Có ngươi ở đây, ta xem ai dám động thủ!
Chu Thiên Giáng giật mình muốn dựng đứng tóc, liền xoay người bỏ chạy. Phương Đại Đồng cầm Phương Thiên kích gạt qua đầu gối Chu Thiên Giáng, hắn liền ngã lăn trên đất.
Bọn Chu Nhất liều mạng xông lại, Phương Đại Đồng cười to: - Các tiểu tử, muộn rồi!
Y nhìn ra mấy người này công phu không thấp, nhưng Chu Thiên Giáng lại không có bản lãnh gì. Phương Đại Đồng vươn tay bắt lấy Chu Thiên Giáng.
- Kêu bọn chúng dừng tay, nếu không ta giết ngươi! Phương Đại Đồng dứt lời, đột nhiên thân thể chấn động, đôi mắt lộ ra ánh nhìn không thể tin nổi.
Trên cổ họng của Phương Đại Đồng cắm một cây bút vàng. Chu Thiên Giáng đang cười lạnh nhìn y, trong ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.
Trong Thục Thiên thành, Văn Nhữ Hải đứng trên tường thành thấp thỏm đợi tin tức. Ngọc Cách Cách chắp tay trước ngực, thành tâm hướng lên trời xanh cầu nguyện, phù hộ bọn Chu Thiên Giáng an toàn trở về. Quách Dĩnh một tay cầm thương cau mày, trong ánh mắt lộ ra sát khí.
Văn Nhữ Hải nhìn Quách Dĩnh, y thở dài khẽ gật đầu. Không hổ là hổ nữ nhà tướng, một cô gái đối mặt vời mấy vạn quân địch, có thể làm đến nước này đã hơn đấng mày râu rồi.
- Văn Tướng quân, xem kìa! Bên kia có khói! Một người quan sát chỉ về phía Trung Đô, kích động hô.
Mọi người vừa nghe liền khẩn trương trông về phía dãy núi đằng xa. Văn Nhữ Hải vui mừng, hưng phấn vung tay lên: - Tốt! Thật tốt quá! Nếu trận chiến này thành công, đêm nay lão phu không say không nghỉ.
Văn Nhữ Hải hiểu chỉ cần có khói bốc lên, chứng tỏ đại quân Phương Đại Đồng thống lĩnh chắc chắn đã bị mai phục. Về phần bị mắc bẫy nhiều hay ít, Văn Nhữ Hải cũng không dám nói, nhưng có thể làm cho Đại Phong danh tướng Phương Đại Đồng vừa đối mặt liền bị mai phục, trận chiến này đủ để danh chấn triều đình rồi.
Chu Thiên Giáng căn dặn xong lại quay đầu nhìn qua. Văn Nhữ Hải lập tức thủ thế với người ở sau lưng, một loạt cung tiễn thủ âm thầm cài tên lên dây.
Đại Ngưu mang theo thiết côn, thúc ngựa đi đến trước trận: - Tên khốn khiếp đối diện nghe đây, đại nhân nhà ta nói rồi, kêu Phương Đại Đồng tiến lên trả lời.
Dựa theo lệ thường khi đại quân đối chọi, nếu như đối phương khiêu chiến, không ra mặt chẳng khác gì yếu hơn một ván.
Phương Đại Đồng hừ lạnh một tiếng, thúc ngựa chạy chừng hai trăm mét rồi ngừng lại.
- Văn Nhữ Hải, ta thấy ngươi càng sống càng hồ đồ rồi, đưa một tên nhóc chưa đủ lông cánh làm chủ soái, đến thương của mình cũng không giữ được phải không. Dứt lời, Phương Đại Đồng cười ha ha ba tiếng.
Văn Nhữ Hải căn bản không đáp lời, chỉ thấy Chu đại quan nhân vung tay lên: - Bắn chết tên khốn kiếp này cho ta.
"Vút vút vút", một loạt mũi tên nhọn bắn ra làm Phương Đại Đồng tức sôi máu, thì ra người ta gọi y ra để làm bia ngắm. Phương Đại Đồng cầm Phương Thiên Họa Kích chắn rơi hết tiễn, y gọi phía sau: - Giết cho ta!
Bốn vạn đại quân hô hào xông lên. Bên này xông lên, Chu Thiên Giáng cũng hô lớn một tiếng: - Rút lui cho ta!
Thân binh quay đầu xe, tản ra chạy bán mạng. Quân Phương Đại Đồng thống lĩnh đều là trọng kỵ, đừng nói đối phương chỉ có hai vạn người, dù là sáu vạn binh mã cũng chống không nổi thiết kỵ của y.
Phương Đại Đồng càng đuổi càng gần, thấy sắp đến cửa thành, Phương Đại Đồng quát: - Đội khoái kỵ, chặn lại cửa thành cho ta, đừng cho chúng trở về.
Giữa đội ngũ bỗng nhiên có đội nhân mã nhỏ lao ra. Khi nãy lúc xung phong là dựa theo đội hình, chi kỵ binh này không hề vượt qua. Nhưng Phương Đại Đồng vừa hạ lệnh, chi kỵ binh này lập tức trổ hết tài năng, nhanh chóng vượt qua đại quân chạy về hướng cửa thành.
Đội ngũ "hỗn loạn" của Chu Thiên Giáng bị tiểu đội nhân mã này xông lên thì lập tức chia thành hai nhánh. Một nhánh do Văn Nhữ Hải thống lĩnh, tiếp tục lao về phía cửa thành, nhánh còn lại là do Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử phụ trách.
Phương Đại Đồng mừng rỡ, hô to một tiếng: - Truy sát Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử, đừng để chúng chạy.
Đại quân trước sau nối đuôi nhau, loại trận thế này nếu vào thành chẳng khác gì dẫn quân địch vào thành.
Văn Nhữ Hải dẫn nhân mã đến cửa thành trước một bước, phía sau lập tức bị khoái kỵ cắt đuôi.
- Đóng cửa thành! Văn Nhữ Hải hô lớn một tiếng. Trên cửa thành, Quách Dĩnh khẩn trương hạ lệnh, cửa thành nặng trịch ken két khép lại.
Văn Nhữ Hải chỉ dẫn theo không đến ba ngàn kỵ binh tiến vào thành trì, Thục Thiên thành này sớm đã trống rỗng. Người trên thành căn bản chính là dân chúng đóng giả.
Chu Đại Trung vui muốn rụng răng, giết chết bọn Chu Thiên Giáng, thành trì căn bản không giữ được nữa. Phương Đại Đồng xung phong ở phía trước đuổi sát Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng khẩn trương đến đầu nhẵn mồ hôi, hắn không ngờ tốc độ của đối phương nhanh như vậy. Cũng may thống lĩnh là người của đại doanh Trấn Nam, tốc độ cũng không chậm.
Hai chi đại quân một trước một sau chạy về phía Trung Đô. Lâm Phong đứng cạnh Chu Thiên Giáng, thỉnh thoảng xem xét truy binh ở phía sau. Đã có không ít binh lính rơi lại, bị người của Phương Đại Đồng giết.
Đuổi theo chừng hơn mười dặm, phía trước bắt đầu vào đường núi. Phương Đại Đồng sửng sốt, dựa theo truy kích thông thường, đối thủ vừa vào địa thế dạng này, y đều hạ lệnh dừng lại, bởi vì ở trong hiểm đạo này rất dễ gặp mai phục.
- Phương Tướng quân, binh mã đối phương có hạn, sẽ không thiết lập mai phục trước đó đâu. Hơn nữa Chu Thiên Giáng không có kinh nghiệm hành quân, căn bản sẽ không tự mình mạo hiểm như vậy. Chu Đại Trung vừa lao nhanh vừa nhắc nhở Phương Đại Đồng. Đội hình đối phương đã cực kỳ rối loạn, y chỉ sợ ra lệnh một tiếng sẽ thành công dã tràng.
Phương Đại Đồng cắn răng: - Tăng tốc truy kích!
Bốn vạn đại quân chen chúc xông vào đường núi. Vừa tiến vào, xe soái Chu Thiên Giáng chạy không nhanh được nữa. Người gặp nguy hiểm hơn hắn là Tứ Hoàng tử trên lưng ngựa, không ngờ y bị trúng một mũi tên, tốc độ chậm lại rõ rệt.
Thấy Tứ Hoàng tử sắp rơi vào tay đội xung phong của địch, Chu Thiên Giáng nóng ruột đến đẫm mồ hôi.
- Sư phụ, Tứ Hoàng tử không thể chết, bằng không công lao lớn đến đâu cũng tiêu hết. Chu Thiên Giáng khẩn cầu nhìn Lâm Phong. Hoàng tử mà chết, cho dù hắn hồi kinh cứu giá thì cũng để lại vết nhơ.
Lâm Phong trợn mắt: - Tiểu tử thúi, ngươi không nên để y đi theo ngươi.
Nói thì nói vậy, Lâm Phong vẫn tung người rời khỏi xe soái, bật nhảy vài lần rồi hạ xuống bên người Tứ Hoàng tử. Lâm Phong kéo Tứ Hoàng tử đặt lên vai, phóng vùn vụt theo hướng triền núi.
Người truy kích không biết làm sao, chỉ có thể bắn tên, triền núi dốc đứng như thế, ngựa không có cách nào đi lên.
Phương Đại Đồng nhìn qua, tiếp tục đuổi theo, mục tiêu của y là Chu Thiên Giáng. Về phần Tứ Hoàng tử, bắt không được cũng không sao. Chỉ cần bắt được chủ soái, khí thế của đối phương cũng tiêu tan.
Phương Đại Đồng thấy cách xe soái còn ba bốn mét, chợt nghe phía sau nổ ầm, ngay sau đó ngựa hí người gào. Binh lính phía sau Phương Đại Đồng bị tảng đá cây cối lăn từ trên núi xuống chặn lại ngay đường núi.
Phương Đại Đồng choáng váng, sắc mặt trắng bệch. Tình huống như vậy đến kẻ ngu cũng biết đã mắc bẫy.
- Tên chết tiệt, nộp mạng đi! Phương Đại Đồng giơ lên Phương Thiên Họa Kích, đập xuống xe soái. Nếu đã bị mai phục, đường ra duy nhất chính là bắt lấy Chu Thiên Giáng.
Đại Ngưu vung thiết côn: - Lão tử đập chết ngươi!
Thiết côn và Phương Thiên Họa Kích va vào nhau, Đại Ngưu bị chấn động liền ngã xuống đất. Đồ tể Hà Dương vung thiết côn, hung hăng quất vào Phương Đại Đồng.
Binh mã đi theo Phương Đại Đồng không đến hai trăm người. Đường núi bị bịt kín, những binh mã "chạy trốn" của Chu Thiên Giáng lập tức quay lại chém giết.
Hai mắt Phương Đại Đồng long lên sòng sọc, không ngờ mình đường đường là bắc bộ chủ soái, mà còn bị một thằng nhóc lừa quá dễ dàng. Hôm nay dù có chết cũng phải lôi Chu Thiên Giáng theo.
Đường núi trước sau bị lấp, bốn vạn kỵ binh bị vây ở bên trong. Bọn họ xung phong cũng không thành vấn đề, nhưng muốn bỏ chiến mã mà leo núi thì không còn sức chiến đấu nữa.
Trên đỉnh núi, Phạm Nhung phất lệnh kỳ, hàng loạt cây củi khô lăn xuống. Có những người cầm hỏa tiễn trực tiếp bắn về phía củi đốt, trong sơn đạo lập tức biến thành biển lửa ngùn ngụt khói đen.
Bên cạnh Chu Thiên Giáng không còn Lâm Phong, Đại Ngưu và Hà Dương đã bị Phương Đại Đồng đánh ngã xuống ngựa. Chu Nhất xông tới, Chu Nhị Chu Tam Chu Tứ vung đao bắt đầu vây công Phương Đại Đồng.
Phương Đại Đồng vọt tới trước, không ngờ lại vượt qua xe soái chĩa kích về phía Chu Thiên Giáng, hắn giật mình ôm đầu ngã nhào xuống xe. Lúc này hắn mới phát hiện Quách Thiên Tín không thể bì kịp Phương Đại Đồng, đối mặt với bốn người, Phương Đại Đồng tuy rơi xuống ngựa nhưng y vẫn không hề mất thế thượng phong.
Đường núi chật hẹp, năm người này đánh nhau, những người khác cũng không qua được. Các tướng sĩ vừa thấy xe soái bị ngăn cản, họ chỉ có thể bắn giết quân lính sau lưng Phương Đại Đồng.
Chu Thiên Giáng cầm lấy cục đá nhặt được trên đất: - Má nó, giết chết tên khốn kiếp này cho ta. Dứt lời, hắn vung tảng đá đập tới tấp.
Phương Đại Đồng nghe thấy tiếng va đập của Phương Thiên kích, cục đá liền văng ra tứ phía. Đám người Chu Nhất tránh ra phía sau, nghĩ bụng ngươi làm loạn gì thế.
Trong khoảnh khắc né, Phương Đại Đồng tung người đến trước mặt Chu Thiên Giáng: - Tiểu tử! Có ngươi ở đây, ta xem ai dám động thủ!
Chu Thiên Giáng giật mình muốn dựng đứng tóc, liền xoay người bỏ chạy. Phương Đại Đồng cầm Phương Thiên kích gạt qua đầu gối Chu Thiên Giáng, hắn liền ngã lăn trên đất.
Bọn Chu Nhất liều mạng xông lại, Phương Đại Đồng cười to: - Các tiểu tử, muộn rồi!
Y nhìn ra mấy người này công phu không thấp, nhưng Chu Thiên Giáng lại không có bản lãnh gì. Phương Đại Đồng vươn tay bắt lấy Chu Thiên Giáng.
- Kêu bọn chúng dừng tay, nếu không ta giết ngươi! Phương Đại Đồng dứt lời, đột nhiên thân thể chấn động, đôi mắt lộ ra ánh nhìn không thể tin nổi.
Trên cổ họng của Phương Đại Đồng cắm một cây bút vàng. Chu Thiên Giáng đang cười lạnh nhìn y, trong ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.
Trong Thục Thiên thành, Văn Nhữ Hải đứng trên tường thành thấp thỏm đợi tin tức. Ngọc Cách Cách chắp tay trước ngực, thành tâm hướng lên trời xanh cầu nguyện, phù hộ bọn Chu Thiên Giáng an toàn trở về. Quách Dĩnh một tay cầm thương cau mày, trong ánh mắt lộ ra sát khí.
Văn Nhữ Hải nhìn Quách Dĩnh, y thở dài khẽ gật đầu. Không hổ là hổ nữ nhà tướng, một cô gái đối mặt vời mấy vạn quân địch, có thể làm đến nước này đã hơn đấng mày râu rồi.
- Văn Tướng quân, xem kìa! Bên kia có khói! Một người quan sát chỉ về phía Trung Đô, kích động hô.
Mọi người vừa nghe liền khẩn trương trông về phía dãy núi đằng xa. Văn Nhữ Hải vui mừng, hưng phấn vung tay lên: - Tốt! Thật tốt quá! Nếu trận chiến này thành công, đêm nay lão phu không say không nghỉ.
Văn Nhữ Hải hiểu chỉ cần có khói bốc lên, chứng tỏ đại quân Phương Đại Đồng thống lĩnh chắc chắn đã bị mai phục. Về phần bị mắc bẫy nhiều hay ít, Văn Nhữ Hải cũng không dám nói, nhưng có thể làm cho Đại Phong danh tướng Phương Đại Đồng vừa đối mặt liền bị mai phục, trận chiến này đủ để danh chấn triều đình rồi.
Tác giả :
Phá Hồ