Thiên Giáng Đại Vận
Chương 30-1: Đột phá vòng vây (1)
Lão phu nhân lắc lắc đầu: - Cái này thì khó nói, Chu gia đã nắm ba phần binh quyền của Đại Phong rồi, một khi Hoàng thượng dùng biện pháp mạnh thì chỉ có thể bức bọn họ tạo phản thôi. Đại Phong yên bình hơn hai mươi năm, e là lại sắp khởi binh tai rồi.
Khuôn mặt Quách Thiên Tín nghiêm túc: - Mẫu thân, xem ra hài nhi phải trở về Nam Cương ngay lập tức rồi, một khi Bắc doanh xảy ra binh biến thì hài nhi cũng có thể điều chỉnh kịp thời.
Lão phu nhân gật gật đầu: - Thiên Tín, đi bẩm báo Hoàng thượng trước đi, xem Hoàng thượng có sắp xếp gì không.
Mẫu tử hai người thương lượng xong thì Quách Thiên Tín cũng chạy đến hoàng cung. Trong thượng thư phòng, Tĩnh Vương vẫn chưa rời đi, cả căn phòng ngoài Thành Võ Hoàng và Tĩnh Vương ra thì còn có Vệ Triển. Quách Thiên Tín vừa tới thì Thành Võ Hoàng mỉm cười nhìn Vệ Triển một cái, bốn người bắt đầu thương nghị bí mật.
Sau hai canh giờ thì Quách Thiên Tín và Tĩnh Vương mới rời khỏi thượng thư phòng. Khuôn mặt Quách Thiên Tín nghiêm túc còn Tĩnh Vương lại bất đắc dĩ.
- Tĩnh Vương, chúc mừng nhé, nhiều năm như vậy, cuối cùng ngài lại nắm binh quyền lần nữa rồi. Kinh thành này được ngài phòng vệ thì ta có thể yên tâm rời đi rồi.
- Yên tâm cái đầu ngươi ấy, ta nói này Lão Quách, ngươi muốn đùa cợt bổn vương phải không hả? Ta cảnh cáo ngươi, nếu Ngọc Nhi nhà ta mà thiếu một cọng tóc thì Quách phủ nhà ngươi sẽ bị san bằng đấy.
Quách Thiên Tín bĩu môi, lúc này ông ta cũng biết là không thể nói lý với Tĩnh Vương, hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi hoàng cung, đi thẳng vào trong cung chọn giáo đài.
Tĩnh Vương suất lĩnh hai ngàn Cấm Vệ quân, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng tiếp quản Cửu Môn Đề Đốc phụ trách phòng vệ kinh thành, văn võ bá quan trong kinh thành nghe việc bất ngờ này thì đều lần lượt nghị luận.
Sâu trong hậu cung, Lão Thái Hậu lạnh lùng nghe thái giám mật báo xong thì không khỏi hừ lạnh một tiếng: - Hừ, bổn cung nuôi được hai đứa con quý hóa quá, năm đó huynh đệ bọn chúng liên thủ đối phó các hoàng tử khác, bây giờ thì hay lắm, lại bắt đầu đối phó cả mẫu hậu của mình rồi. Bổn cung muốn nhìn xem Thành Võ Hoàng có dám giơ đao lên với mẫu hậu của chính mình hay không.
- Lão chủ tử, nô tài cảm thấy việc này hẳn nên thông báo cho quốc cữu gia, nếu không được thật thì nô tài sẽ bảo vệ chủ tử bí mật xuất cung. Một gã thái giám khom người nói.
- Không cần đâu, Thành Võ Hoàng không phải là kẻ ngốc, cùng lắm thì cũng chỉ vây khốn hậu cung này lại thôi. Nếu y quả thực có gan làm chuyện bất hiếu thì cho dù bổn cung có chết thì y cũng không giữ nổi giang sơn này đâu. Đây không phải là cuộc tranh giành hoàng vị giữa huynh đệ với nhau, chúng thần tử sẽ không nói gì, một khi mà xảy ra đại tội giết mẫu hậu thì ắt sẽ bị trời phạt. Hồng Sơn, lập tức mật tấu cho quốc cữu gia, giữ nguyên kế hoạch, không cần để ý đến an nguy của bổn cung đâu. Lão Thái Hậu sắc mặt lạnh lùng, cũng không để lộ vẻ hoảng sợ.
Lão thái giám Hồng Sơn gật đầu đáp ứng, lặng lẽ lui xuống. Những cuộc thay đổi trong triều đối với những kẻ nô tài như họ mà nói chính là chuyện sinh tử, một khi chủ tử thất bại thì tất nhiên bọn họ cũng sẽ chết rất thảm, vậy nên ai cũng dốc toàn lực làm việc cho chủ tử của mình.
Bóng đêm sâu hun hút, toàn bộ phủ tướng quân cũng coi như đã bình tĩnh lại. Từ khi chuyện Tĩnh Vương tiếp nhận Cửu Môn Đề Đốc được truyền ra thì phủ tướng quân của Quách Thiên Tín có thể nói là đông như trẩy hội, người tới người đi không ngừng.
Lão phu nhân choàng một bộ áo choàng, bọn nha hoàn không biết tại sao lão phu nhân lại có nhã hứng muốn đi thăm vườn hoa. Bước đến trước cửa vườn hoa, lão phu nhân bảo tất cả bọn nha hoàn đứng chờ bên ngoài còn một mình bà vào trong "thưởng hoa".
Lão phu nhân dằn xuống tâm trạng đang căng thẳng, chậm rãi bước vào. Nhìn thoáng qua nhà ấm trồng hoa trong tiểu viện, lão phu nhân thở dài một tiếng nhưng không bước đến mà ngồi xuống một chiếc ghế bằng đá.
Dưới ánh trăng, một thân hình khô gầy dọi xuống mặt đất, trong tay Lâm Phong cầm một hồ lô rượu, xuất hiện trong tiểu viện.
- Nhược Lâm, nàngcuối cùng nàng cũng chịu bước chân vào tiểu viện này rồi. Gương mặt già nua của Lâm Phong có vẻ hơi kích động.
- Lâm đại nhân, sao ngài phải khổ như vậy chứ? Nhược Lâm của năm đó đã gần đất xa trời rồi, ngài làm vậy là muốn ta phải áy náy sao? Lão phu nhân nhìn mặt đất chằm chằm, cũng không nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong mỉm cười chua xót: - Ta và nàng đều đã già rồi, có thể ở bên cạnh nàng là ta đã thấy rất hài lòng rồi.
Quách lão phu nhân ngẩng đầu lên, gương mặt già nua lộ ra, không ngờ lại lộ ra vẻ ngượng ngùng như thiếu nữ: - Cái lão già này, miệng vẫn ngọt như vậykhối ngọc tỏa kia của ngươita tặng cho Dĩnh nha đầu rồi.
- Ta biết.
- Hiện giờ nó đang nguy hiểmta muốnngươi giúp ta một chuyện.
Lâm Phong vẫn ở tại vườn hoa này và không liên hệ gì với Niêm Can Xử, ông cũng không biết chuyện Chu Thiên Giáng ở Thục Thiên phủ nên cũng không khỏi giật mình.
- Sao vậy? Tiểu tử Chu Thiên Giáng kia lại gây họa rồi sao?
- Chu giaChu gia sắp có hành động.
Lão phu nhân nói xong thì Lâm Phong cau mày, yên lặng gật gật đầu. Lão phu nhân chậm rãi đứng lên, hai người nhìn nhau một cái, không ai nói gì. Lâm Phong ở Quách phủ chờ đợi hơn hai mươi năm, có thể chờ được một ánh mắt thân thiết thế này ông đã rất thỏa mãn.
Lão phu nhân xoay người, yên lặng đi tới cửa tiểu viện, đi được vài bước, lão phu nhân nhẹ giọng nói: - Lớn tuổi rồi, cũng chú ý đến thân thể một chút, đừng ngày nào cũng uống rượu nữa, đỡ khiến người khác phải lo lắng. Lão phu nhân nói xong cũng không quay đầu lại mà bước ra khỏi vườn hoa.
Lâm Phong nhìn ánh trăng, khuôn mặt bỗng dưng lộ ra nụ cười vui vẻ như một đứa trẻ, xem ra Nhược Lâm luôn quan tâm đến ông, nếu không thì làm sao biết được ngày nào ông cũng uống rượu chứ?
Lâm Phong cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhìn những bồn cây cảnh trong vườn hoa một cái: - Aizzztên tiểu tử thối kia không làm người ta bớt lo chút nào, lão tử lại phải đi một chuyến thôi.
Lâm Phong lẩm bẩm, bước đến bên ghế đá, vuốt ve cái ghế vẫn còn sót lại hơi ấm rồi từ từ ngồi xuống. Trong đế đô kinh thành Đại Phong tràn ngập không khí khiến người ta cảm thấy áp lực. Buổi sáng thiết triều ai cũng cúi đầu, chẳng ai nhắc đến chuyện nạn dân nữa cả. Tĩnh Vương cũng rũ mí mắt như vẫn chưa tỉnh ngủ nhưng trong tay lại có thêm cây Đả Vương Tiên.
Sắc mặt Thành Võ Hoàng cũng chẳng dễ coi gì, Tĩnh Vương tiếp nhận Cửu Môn Đề Đốc, không ít người đã đoán ra là lại sắp có một hồi can qua. Tuy Thành Võ Hoàng tại vị nhiều năm như vậy, năm đó cũng huyết sát một loạt trọng thần theo các vị hoàng tử khác nhưng do năm đó Tiên hoàng bệnh nặng qua đời quá nhanh, căn bản đều là lão quốc cữu giúp Thành Võ Hoàng xử lý việc triều chính.
Lúc ấy căn cơ của Thành Võ Hoàng chưa vững, nhờ sự ủng hộ của Thái hậu và quốc cữu mà Thành Võ Hoàng mới dần ổn định lại giang sơn nên uy tín của Thái hậu và quốc cữu trong triều vẫn rất lớn. Thành Võ Hoàng cũng vì điều này mới vẫn luôn ẩn nhẫn.
Nhưng bất luận một quân chủ nào cũng không dễ dàng mà tha thứ cho kẻ xâm phạm đến lợi ích của mình. Lão quốc cữu tự ý khoanh đất không nói làm gì nhưng lại còn chiếm một phần lớn diện tích bãi chăn thả ở phía bắc, điều này khiến Thành Võ Hoàng cảm thấy quốc cữu có ý định muốn lật ngôi, không thể không hạ lệnh dỡ bỏ phủ đệ tự xây của lão, yêu cầu trả lại bãi chăn thả bị chiếm. Thành Võ Hoàng vốn muốn thông qua chuyện này để đánh động Chu gia, để họ biết khó mà lui. Ai mà ngờ được khi lợi ích bành trướng đến một mức nhất định thì Chu gia lại bức vua thoái vị. Phò tá một hoàng tử thượng vị, ít nhất Chu gia có thể tiêu dao khoảng một, hai chục năm, đến lúc đó chỉ e không ai có thể khống chế Chu gia được nữa.
Hôm nay Quách Thiên Tín cũng tới thiết triều, thấy tất cả mọi người không nói lời nào thì Quách Thiên Tín đứng ra.
- Khởi bẩm hoàng thượng, thần có tấu.
- Chuẩn! Thành Võ Hoàng trầm giọng nói.
- Bệ hạ, thần do mẫu thân bị trọng bệnh mới quay lại kinh thành, nay mẫu thân đại nhân cũng đã khỏe lại, thần xin bệ hạ hạ chỉ cho thần được sớm ngày trở lại Nam Cương, trấn thủ biên quan. Quách Thiên Tín khí phách nói to.
Các văn võ bá quan ở đây ai cũng tinh như khỉ, lập tức bắt đầu suy nghĩ đến hàm ý trong đó. Những người ở ngoài kinh thành ai chẳng muốn trở về một thời gian, Quách Thiên Tín chủ động xin chỉ trở về đúng thời khắc nhạy cảm này khiến không ít người có thể ngửi được mùi chiến hỏa.
Tại Đại Phong triều, Nam Bắc hai đại quân doanh đều có thực lực tương đương, một khi đại doanh phía bắc của Chu gia có động tĩnh, chỉ dựa vào đại doanh Kinh Giao thì có thể bảo vệ kinh thành không bị công phá nhưng chắc chắn không thể bức lui binh lực dũng mãnh của đại doanh phía bắc, chỉ có binh viên của đại doanh phía nam đến thì mới có thể ngăn chặn được.
- Quách ái khanh, Đương Vân Quốc vẫn như hổ rình mồi Đại Phong ta, trọng trách ở Nam Cương đành giao cho ngươi rồi. Chuẩn tấu! Thành Võ Hoàng dứt khoát đồng ý yêu cầu hồi cương của Quách Thiên Tín.
Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng muốn nói lại thôi, vốn ông ta muốn ra mặt nói vài câu nhưng nghĩ lại thì thấy vẫn nên nhịn xuống.
Khuôn mặt Quách Thiên Tín nghiêm túc: - Mẫu thân, xem ra hài nhi phải trở về Nam Cương ngay lập tức rồi, một khi Bắc doanh xảy ra binh biến thì hài nhi cũng có thể điều chỉnh kịp thời.
Lão phu nhân gật gật đầu: - Thiên Tín, đi bẩm báo Hoàng thượng trước đi, xem Hoàng thượng có sắp xếp gì không.
Mẫu tử hai người thương lượng xong thì Quách Thiên Tín cũng chạy đến hoàng cung. Trong thượng thư phòng, Tĩnh Vương vẫn chưa rời đi, cả căn phòng ngoài Thành Võ Hoàng và Tĩnh Vương ra thì còn có Vệ Triển. Quách Thiên Tín vừa tới thì Thành Võ Hoàng mỉm cười nhìn Vệ Triển một cái, bốn người bắt đầu thương nghị bí mật.
Sau hai canh giờ thì Quách Thiên Tín và Tĩnh Vương mới rời khỏi thượng thư phòng. Khuôn mặt Quách Thiên Tín nghiêm túc còn Tĩnh Vương lại bất đắc dĩ.
- Tĩnh Vương, chúc mừng nhé, nhiều năm như vậy, cuối cùng ngài lại nắm binh quyền lần nữa rồi. Kinh thành này được ngài phòng vệ thì ta có thể yên tâm rời đi rồi.
- Yên tâm cái đầu ngươi ấy, ta nói này Lão Quách, ngươi muốn đùa cợt bổn vương phải không hả? Ta cảnh cáo ngươi, nếu Ngọc Nhi nhà ta mà thiếu một cọng tóc thì Quách phủ nhà ngươi sẽ bị san bằng đấy.
Quách Thiên Tín bĩu môi, lúc này ông ta cũng biết là không thể nói lý với Tĩnh Vương, hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi hoàng cung, đi thẳng vào trong cung chọn giáo đài.
Tĩnh Vương suất lĩnh hai ngàn Cấm Vệ quân, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng tiếp quản Cửu Môn Đề Đốc phụ trách phòng vệ kinh thành, văn võ bá quan trong kinh thành nghe việc bất ngờ này thì đều lần lượt nghị luận.
Sâu trong hậu cung, Lão Thái Hậu lạnh lùng nghe thái giám mật báo xong thì không khỏi hừ lạnh một tiếng: - Hừ, bổn cung nuôi được hai đứa con quý hóa quá, năm đó huynh đệ bọn chúng liên thủ đối phó các hoàng tử khác, bây giờ thì hay lắm, lại bắt đầu đối phó cả mẫu hậu của mình rồi. Bổn cung muốn nhìn xem Thành Võ Hoàng có dám giơ đao lên với mẫu hậu của chính mình hay không.
- Lão chủ tử, nô tài cảm thấy việc này hẳn nên thông báo cho quốc cữu gia, nếu không được thật thì nô tài sẽ bảo vệ chủ tử bí mật xuất cung. Một gã thái giám khom người nói.
- Không cần đâu, Thành Võ Hoàng không phải là kẻ ngốc, cùng lắm thì cũng chỉ vây khốn hậu cung này lại thôi. Nếu y quả thực có gan làm chuyện bất hiếu thì cho dù bổn cung có chết thì y cũng không giữ nổi giang sơn này đâu. Đây không phải là cuộc tranh giành hoàng vị giữa huynh đệ với nhau, chúng thần tử sẽ không nói gì, một khi mà xảy ra đại tội giết mẫu hậu thì ắt sẽ bị trời phạt. Hồng Sơn, lập tức mật tấu cho quốc cữu gia, giữ nguyên kế hoạch, không cần để ý đến an nguy của bổn cung đâu. Lão Thái Hậu sắc mặt lạnh lùng, cũng không để lộ vẻ hoảng sợ.
Lão thái giám Hồng Sơn gật đầu đáp ứng, lặng lẽ lui xuống. Những cuộc thay đổi trong triều đối với những kẻ nô tài như họ mà nói chính là chuyện sinh tử, một khi chủ tử thất bại thì tất nhiên bọn họ cũng sẽ chết rất thảm, vậy nên ai cũng dốc toàn lực làm việc cho chủ tử của mình.
Bóng đêm sâu hun hút, toàn bộ phủ tướng quân cũng coi như đã bình tĩnh lại. Từ khi chuyện Tĩnh Vương tiếp nhận Cửu Môn Đề Đốc được truyền ra thì phủ tướng quân của Quách Thiên Tín có thể nói là đông như trẩy hội, người tới người đi không ngừng.
Lão phu nhân choàng một bộ áo choàng, bọn nha hoàn không biết tại sao lão phu nhân lại có nhã hứng muốn đi thăm vườn hoa. Bước đến trước cửa vườn hoa, lão phu nhân bảo tất cả bọn nha hoàn đứng chờ bên ngoài còn một mình bà vào trong "thưởng hoa".
Lão phu nhân dằn xuống tâm trạng đang căng thẳng, chậm rãi bước vào. Nhìn thoáng qua nhà ấm trồng hoa trong tiểu viện, lão phu nhân thở dài một tiếng nhưng không bước đến mà ngồi xuống một chiếc ghế bằng đá.
Dưới ánh trăng, một thân hình khô gầy dọi xuống mặt đất, trong tay Lâm Phong cầm một hồ lô rượu, xuất hiện trong tiểu viện.
- Nhược Lâm, nàngcuối cùng nàng cũng chịu bước chân vào tiểu viện này rồi. Gương mặt già nua của Lâm Phong có vẻ hơi kích động.
- Lâm đại nhân, sao ngài phải khổ như vậy chứ? Nhược Lâm của năm đó đã gần đất xa trời rồi, ngài làm vậy là muốn ta phải áy náy sao? Lão phu nhân nhìn mặt đất chằm chằm, cũng không nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong mỉm cười chua xót: - Ta và nàng đều đã già rồi, có thể ở bên cạnh nàng là ta đã thấy rất hài lòng rồi.
Quách lão phu nhân ngẩng đầu lên, gương mặt già nua lộ ra, không ngờ lại lộ ra vẻ ngượng ngùng như thiếu nữ: - Cái lão già này, miệng vẫn ngọt như vậykhối ngọc tỏa kia của ngươita tặng cho Dĩnh nha đầu rồi.
- Ta biết.
- Hiện giờ nó đang nguy hiểmta muốnngươi giúp ta một chuyện.
Lâm Phong vẫn ở tại vườn hoa này và không liên hệ gì với Niêm Can Xử, ông cũng không biết chuyện Chu Thiên Giáng ở Thục Thiên phủ nên cũng không khỏi giật mình.
- Sao vậy? Tiểu tử Chu Thiên Giáng kia lại gây họa rồi sao?
- Chu giaChu gia sắp có hành động.
Lão phu nhân nói xong thì Lâm Phong cau mày, yên lặng gật gật đầu. Lão phu nhân chậm rãi đứng lên, hai người nhìn nhau một cái, không ai nói gì. Lâm Phong ở Quách phủ chờ đợi hơn hai mươi năm, có thể chờ được một ánh mắt thân thiết thế này ông đã rất thỏa mãn.
Lão phu nhân xoay người, yên lặng đi tới cửa tiểu viện, đi được vài bước, lão phu nhân nhẹ giọng nói: - Lớn tuổi rồi, cũng chú ý đến thân thể một chút, đừng ngày nào cũng uống rượu nữa, đỡ khiến người khác phải lo lắng. Lão phu nhân nói xong cũng không quay đầu lại mà bước ra khỏi vườn hoa.
Lâm Phong nhìn ánh trăng, khuôn mặt bỗng dưng lộ ra nụ cười vui vẻ như một đứa trẻ, xem ra Nhược Lâm luôn quan tâm đến ông, nếu không thì làm sao biết được ngày nào ông cũng uống rượu chứ?
Lâm Phong cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhìn những bồn cây cảnh trong vườn hoa một cái: - Aizzztên tiểu tử thối kia không làm người ta bớt lo chút nào, lão tử lại phải đi một chuyến thôi.
Lâm Phong lẩm bẩm, bước đến bên ghế đá, vuốt ve cái ghế vẫn còn sót lại hơi ấm rồi từ từ ngồi xuống. Trong đế đô kinh thành Đại Phong tràn ngập không khí khiến người ta cảm thấy áp lực. Buổi sáng thiết triều ai cũng cúi đầu, chẳng ai nhắc đến chuyện nạn dân nữa cả. Tĩnh Vương cũng rũ mí mắt như vẫn chưa tỉnh ngủ nhưng trong tay lại có thêm cây Đả Vương Tiên.
Sắc mặt Thành Võ Hoàng cũng chẳng dễ coi gì, Tĩnh Vương tiếp nhận Cửu Môn Đề Đốc, không ít người đã đoán ra là lại sắp có một hồi can qua. Tuy Thành Võ Hoàng tại vị nhiều năm như vậy, năm đó cũng huyết sát một loạt trọng thần theo các vị hoàng tử khác nhưng do năm đó Tiên hoàng bệnh nặng qua đời quá nhanh, căn bản đều là lão quốc cữu giúp Thành Võ Hoàng xử lý việc triều chính.
Lúc ấy căn cơ của Thành Võ Hoàng chưa vững, nhờ sự ủng hộ của Thái hậu và quốc cữu mà Thành Võ Hoàng mới dần ổn định lại giang sơn nên uy tín của Thái hậu và quốc cữu trong triều vẫn rất lớn. Thành Võ Hoàng cũng vì điều này mới vẫn luôn ẩn nhẫn.
Nhưng bất luận một quân chủ nào cũng không dễ dàng mà tha thứ cho kẻ xâm phạm đến lợi ích của mình. Lão quốc cữu tự ý khoanh đất không nói làm gì nhưng lại còn chiếm một phần lớn diện tích bãi chăn thả ở phía bắc, điều này khiến Thành Võ Hoàng cảm thấy quốc cữu có ý định muốn lật ngôi, không thể không hạ lệnh dỡ bỏ phủ đệ tự xây của lão, yêu cầu trả lại bãi chăn thả bị chiếm. Thành Võ Hoàng vốn muốn thông qua chuyện này để đánh động Chu gia, để họ biết khó mà lui. Ai mà ngờ được khi lợi ích bành trướng đến một mức nhất định thì Chu gia lại bức vua thoái vị. Phò tá một hoàng tử thượng vị, ít nhất Chu gia có thể tiêu dao khoảng một, hai chục năm, đến lúc đó chỉ e không ai có thể khống chế Chu gia được nữa.
Hôm nay Quách Thiên Tín cũng tới thiết triều, thấy tất cả mọi người không nói lời nào thì Quách Thiên Tín đứng ra.
- Khởi bẩm hoàng thượng, thần có tấu.
- Chuẩn! Thành Võ Hoàng trầm giọng nói.
- Bệ hạ, thần do mẫu thân bị trọng bệnh mới quay lại kinh thành, nay mẫu thân đại nhân cũng đã khỏe lại, thần xin bệ hạ hạ chỉ cho thần được sớm ngày trở lại Nam Cương, trấn thủ biên quan. Quách Thiên Tín khí phách nói to.
Các văn võ bá quan ở đây ai cũng tinh như khỉ, lập tức bắt đầu suy nghĩ đến hàm ý trong đó. Những người ở ngoài kinh thành ai chẳng muốn trở về một thời gian, Quách Thiên Tín chủ động xin chỉ trở về đúng thời khắc nhạy cảm này khiến không ít người có thể ngửi được mùi chiến hỏa.
Tại Đại Phong triều, Nam Bắc hai đại quân doanh đều có thực lực tương đương, một khi đại doanh phía bắc của Chu gia có động tĩnh, chỉ dựa vào đại doanh Kinh Giao thì có thể bảo vệ kinh thành không bị công phá nhưng chắc chắn không thể bức lui binh lực dũng mãnh của đại doanh phía bắc, chỉ có binh viên của đại doanh phía nam đến thì mới có thể ngăn chặn được.
- Quách ái khanh, Đương Vân Quốc vẫn như hổ rình mồi Đại Phong ta, trọng trách ở Nam Cương đành giao cho ngươi rồi. Chuẩn tấu! Thành Võ Hoàng dứt khoát đồng ý yêu cầu hồi cương của Quách Thiên Tín.
Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng muốn nói lại thôi, vốn ông ta muốn ra mặt nói vài câu nhưng nghĩ lại thì thấy vẫn nên nhịn xuống.
Tác giả :
Phá Hồ