Thiên Giáng Đại Vận
Chương 162: Cuộc tụ họp trong phủ
Tĩnh Vương sửng sốt, lập tức thanh minh với Thành Võ Hoàng:
– Hoàng huynh, khi đó thần đệ tự mình dẫn người lục soát hậu cung. Theo khẩu cung của một vài thái giám, hoàng nhi Huyền Xán được một vài thị vệ bảo vệ đã chạy ra khỏi cung. Về phần Chu Thiên Giáng thần đệ có thể cam đoan, hắn tuyệt đối không làm gì một mình.
Tĩnh Vương nói xong, Huyền Nhạc lập tức tiếp lời:
– Phụ hoàng, Tĩnh Vương thúc thúc nói không sai. Hôm đó trước cửa hậu cung nhi thần và Quách lão phu nhân đọc cả hai mật chỉ, Chu Thiên Giáng biểu hiện cực kỳ thất vọng. Khi hậu cung đầu hàng, ngay cả vào hậu cung hắn cũng không vào, mà trở lại thẳng phủ tướng quân để ngủ.
Mặc dù Huyền Nhạc rất mong phụ hoàng giáng sự trách móc lên đầu Chu Thiên Giáng, nhưng trên khuôn mặt vẫn biểu hiện một chút sự khoan dung độ lượng.
Thành Võ Hoàng tay vuốt chòm râu:
– Ngay từ đầu trẫm cũng hoài nghi Chu Thiên Giáng ngấm ngầm hạ độc thủ hai hoàng nhi của ta, nhưng sau khi căn cứ vào biểu hiện của Chu Thiên Giáng, lại không thấy giống như hắn đã làm vậy. Lẽ nào hai hoàng nhi kia của ta mạng lớn, đã thừa dịp trốn ra khỏi kinh thành?
– Hoàng huynh, chuyện này rất có khả năng. Huyền Minh trước khi khai chiến cũng đã cấu kết cùng Chu Diên Thiên rồi. Thần đệ đoán chừng hai người chúng nhất định là tìm đến chỗ Chu Diên Thiên để nhờ cậy, vậy nên thần đệ đã ra lệnh cho tướng quân Văn Nhữ Hải của đại doanh Bắc Phương kiểm tra nghiêm ngặt người qua đường. Một khi phát hiện Huyền Minh và Huyền Nhạc lập tức áp giải người về kinh thành.
Tĩnh Vương nói tiếp.
– Uhm, vương đệ làm vậy là đúng. Cũng không phải trẫm nhân từ nương tay, hùm dữ không ăn thịt con, huống chi hoàng huynh còn là thiên tử mà nhân quân. Tĩnh Vương, Phùng Uyển Thu mặc dù tội chết, nhưng dù sao cũng là người đứng đầu hậu cung của trẫm, hy vọng Tông Nhân phủ có thể khoan dung một chút, để nàng được nhập với mộ tổ tiên. Về phần Ngạc Quý Phi thì biếm vào lãnh cung đi.
Câu nói của Thành Võ Hoàng chẳng khác gì miễn cho Ngạc Quý Phi tội chết, nhưng những thái giám cung nữ đi theo phản loạn thì gặp tai ương rồi. Theo luật pháp Đại Phong, những người này đều phải chết.
Trong phủ tướng quân, đám người Chu Thiên Giáng ngồi rầu rĩ. Thành Võ Hoàng đã giao cho hắn một vấn đề khó. Đầu tiên Chu Thiên Giáng phải lấy được sự tha thứ của Quách lão phu nhân trước mới được, nếu không cho dù có đổ lỗi thẳng lên đầu Lão Thái phó Vương Bính Khôn, thì người trong thiên hạ cũng sẽ chỉ trích Quách phủ và Tĩnh Vương. Ngay cả địa vị họ như vậy mà nói cũng không giữ lời, sau này người dưới đô phủ phạm vào chuyện, ai còn dám đến xin hàng.
Về phần Chu đại quan nhân thì e là sẽ càng bị chửi bới vì lúc đó hắn cũng là một trong những người nhận lời hứa, huống chi còn tự mình là chủ thẩm. Nếu như thẩm chết phạm nhân thì danh hiệu “Đệ nhất tiểu nhân” của triều Đại Phong không phải của hắn thì còn của ai nữa?
Khuôn mặt Quách lão phu nhân âm trầm. Thành Võ Hoàng đúng là vẫn không antâm với cái kết này, không định cho hai nhà Phùng, Ngạc con đường sống. Thân là quân vương thiên hạ, một mặt bản thân có hành động cứng rắn trị quốc cũng không có gì đáng trách, nhưng Thành Võ Hoàng để Chu Thiên Giáng thi hành quyết sách lần này thì có vẻ không hợp đạo lý.
Nếu như người khác nói việc này cho Quách lão phu nhân, có lẽ lão phu nhân sẽ không tin Thành Võ Hoàng muốn làm như vậy. Chu Thiên Giáng không giống như người khác, tuy hắn tính tình không tốt, nhưng Quách lão phu nhân lại tin tưởng hắn như người thân.
– Thiên Giáng, con định làm thế nào?
Quách lão phu nhân nhìn Chu Thiên Giáng hỏi.
– Quân bảo thần chết, thần không thể không chết, còn có thể làm thế nào nữa, chỉ có thể nghe theo quân mệnh thôi ạ. Nhưng cũng may còn có Lão Thái phó Vương Bính Khôn tham gia, ít nhiều cũng có thể chia trách nhiệm.
Chu Thiên Giáng cười khổ nói.
– Nếu vậy thì sau lưng con sẽ bị bêu danh bội ước đấy.
Lão phu nhân nhắc nhở.
Chu Thiên Giáng thoáng nhìn Quách Dĩnh đứng phía sau lão phu nhân, trong lòng tự nhủ bêu danh sau lưng, lão Thành Võ Hoàng khốn khiếp kia dám lấy Quách Dĩnh ra làm giao dịch, vậy chẳng phải là ép ta tạo phản sao?
– Lão phu nhân, thực ra hai nhà Phùng, Ngạc đáng tội chết vạn lần. Hôm đó chúng ta không nên thỏa thuận cùng họ ở hậu cung. Cho dù hậu cung máu chảy thành sông, thì chẳng qua người khó chịu sau cùng vẫn chính là Thành Võ Hoàng. Lúc đó con cảm thấy, cho dù có tha cho họ thì Thành Võ Hoàng sớm muộn gì cũng sẽ động thủ với hai gia tộc Phùng, Ngạc, chỉ có điều con không ngờ rằng chuyện xui xẻo này lại rơi lên đầu con. Bêu danh gì sau lưng con không quan tâm, chỉ có điều làm phiền hà đến lão phu nhân, vậy không hay lắm.
– Lão thân đã gần đất xa trời, liên lụy hay không cũng chẳng liên quan. Thành Võ Hoàng làm như vậy cũng là sợ con thân cận quá với Quách gia. Thiên Giáng, không phải bận tâm danh dự lão thân, nên làm thế nào thì con cứ làm thế đó.
Quách lão phu nhân nói khoan dung độ lượng.
Nghe được lời nói như vậy của Quách lão phu nhân, trong lòng Chu Thiên Giáng dễ chịu rất nhiều. Niên đại này cũng không phải kiếp trước, đặc biệt nhà lão phu nhân có danh vọng trong xã hội phong kiến như vậy, vô cùng coi trọng danh dự. Thậm chí danh dự chính là vốn sống còn của gia tộc, thà rằng hủy diệt gia tộc cũng không thể phá hủy danh dự.
Hai ngày này Lâm Phong và Chu Nhị bí mật tìm tung tích của Huyền Minh và đám người Ngạc Tất Long ở trong thành. Mặc dù người khác đều đoán Huyền Minh đã chạy ra khỏi kinh thành, nhưng Chu Thiên Giáng tin rằng y vẫn còn ẩn náu trong thành. Đi hướng bắc cũng không được vì phải đi qua rất nhiều trạm kiểm soát. Hơn nữa Huyền Minh cho dù xin hàng Chu Thiên Giáng cũng không chiếm được sự trọng dụng, còn không bằng chủ động đầu hàng phía phụ hoàng thì tốt hơn, vậy nên Chu Thiên Giáng để sư phụ Lâm Phong và Chu Nhị bí mật tìm Huyền Minh. Chỉ cần phát hiện được thì lập tức giết chết, tuyệt đối không lưu lại hậu loạn cho mình. Huyền Minh nếu còn sống, có lẽ một ngày nào đó Thành Võ Hoàng lại đổi ý trọng dụng y lại.
Sự trở về của Thành Võ Hoàng đối với dân chúng kinh thành mà nói, dường như lại có người đáng tin cậy. Mọi người đã quen với kiểu chinh phạt này, bất kể ai đến chủ thiên hạ, đối với họ mà nói bản thân họ vẫn là con dân của Đại Phong.
Hoàng bảng dán bên ngoài viên môn, đám dân chúng vây quanh bảng đều bàn tán, nội dung hoàng bảng là nhằm vào văn võ bá quan được bồ nhiệm lại và phong thưởng. Ở đây người ta chú ý nhất chỉ có ba người, là hai vị Hoàng tử và Chu đại quan nhân. Đối với việc phong thưởng cho hai vị Hoàng tử có thể thấy được Thành Võ Hoàng càng coi trọng hai vị Hoàng tử này. Chuyện này đối với chuyện lập Thái Tử tương lai là vô cùng quan trọng. Về phần Chu đại quan nhân, vì hắn lại là người ngăn cơn sóng dữ này nên đám dân chúng xem xem hắn có giống lần trước hay không, làm một *vô quan nhất thân khinh
(*: không quan một thân vui)
Hoàng bảng dán bên ngoài viên môn rất dài, chẳng những có phong thưởng với văn võ bá quan, Thành Võ Hoàng còn tuyên bố ý chỉ trong thiên hạ sắc phong Dung Quý Phi làm Hoàng hậu Đại Phong, đồng thời cử hành đại lễ sắc phong. Ngoài ra, mẫu thân của Tứ Hoàng tử Huyền Châu – Bình quý nhân cũng được lên làm Hoàng phi. Địa vị đó trong hậu cung mà nói, mẫu thân của Huyền Châu và Huyền Nhạc đã ngồi ngang hàng với nhau. Ngược lại Dung Quý Phi – mẫu thân của Thất công chúa là người được lợi nhất trong lần phản loạn lần này.
Về phần Giám Quốc Đại Thần Huyền Nhạc thì được Thành Võ Hoàng sắc phong làm làm Tiểu Lương Vương, quản lý Quang Lộc tự, thống lĩnh Kiêu Kỵ Doanh. Còn Huyền Châu điện hạ cũng được sắc phong làm Tiểu Tấn Vương, quản lý Đô Sát Viện, thống lĩnh Cấm Vệ quân. Thoạt nhìn việc phong thưởng của hai vị Hoàng Tử rất có ý tứ. Vì có Tĩnh Vương ở trước nên chức vụ của họ có thêm một chứ Tiểu. Nơi hai vị điện hạ quản lý đều là văn viện, lại tự thống lĩnh một chi binh mã bảo vệ hoàng thất, có thể nói là kỳ phùng địch thủ tương xứng. Tĩnh Vương lại trở thành Giám Quốc Đại Thần, dưới một người mà trên muôn vạn người.
Mặt khác, việc phong thưởng với Chu đại quan nhân lại khiến người khác suy nghĩ xa xôi. Đại quân Bắc Phạt đã bị bãi bỏ, việc chiêu mộ nguồn lính xây dựng tổ chức mới thuộc quyền của Kinh Giao đại doanh, chẳng khác gì cướp đoạn quân quyền của Chu Thiên Giáng một lần nữa. Nhưng Hình Bộ Thượng thư mà hắn được bổ nhiệm kia đã được Thành Võ Hoàng chính thức thừa nhận. Nói cách khác, Chu đại quan nhân ngoại trừ việc tước vị được phong tước Thái tử Thiếu Bảo ra, thì cũng là Hình Bộ Thượng thư kiêm nhiệm An Sát Sứ An Sát Viện. Lẽ ra Chu Thiên Giáng còn trẻ như vậy đã được chức lớn, có thể nói đủ để làm rạng rỡ tổ tông rồi. Chỉ có điều mỗi lần sau khi chiến thắng đều bị Thành Võ Hoàng rút lại binh quyền, đám dân chúng có ngốc cũng suy ra được ẩn ý trong đó. Xem ra, Hoàng thượng chính là sợ người ta *ủng binh tự trọng.
(* là những người nắm binh quyền trong tay rồi lấy binh quyền đó gây sức ép với vua – ém binh tạo phản.)
Xem xong sắc phong, còn có một tin tức khiến dân chúng bàn luận say sưa, đó chính là việc thẩm tra xử lý những phản thần được giao toàn quyền cho Hình Bộ. Thành Võ Hoàng còn đặc biệt thêm một câu, nguyên nhân nghịch tử soán triều cần điều tra lại, trong lúc Hình Bộ thẩm tra xử lý, trong nội cung cấm hỏi. Nói cách khác, tất cả quyền sinh sát các phản thần toàn bộ rơi xuống đầu Hình Bộ, chỉ có điều thêm một vị Lão Thái phó bên cạnh, Thành Võ Hoàng thân là thiên tử, tuyệt đối không hỏi qua. Điểm này là chuyện lớn ngoài dự kiến của mọi người. Từ cổ chí kim, Hình Bộ chưa từng có quyền lớn như vậy, đừng nói đến người khác, chỉ hai tộc Phùng, Ngạc cũng là hoàng thân quốc thích chính tông. Theo quy tắc trước kia, ít nhất chỉ có Tông Nhân phủ Tĩnh Vương có thể mở thẩm, người khác chỉ có tư cách thẩm ở bên cạnh. Giờ để Chu đại quan nhân chủ thẩm tất cả phản thần cũng không biết Hoàng thượng trọng dụng hắn hay muốn thấy hắn bị cười nhạo nữa?
– Hoàng huynh, khi đó thần đệ tự mình dẫn người lục soát hậu cung. Theo khẩu cung của một vài thái giám, hoàng nhi Huyền Xán được một vài thị vệ bảo vệ đã chạy ra khỏi cung. Về phần Chu Thiên Giáng thần đệ có thể cam đoan, hắn tuyệt đối không làm gì một mình.
Tĩnh Vương nói xong, Huyền Nhạc lập tức tiếp lời:
– Phụ hoàng, Tĩnh Vương thúc thúc nói không sai. Hôm đó trước cửa hậu cung nhi thần và Quách lão phu nhân đọc cả hai mật chỉ, Chu Thiên Giáng biểu hiện cực kỳ thất vọng. Khi hậu cung đầu hàng, ngay cả vào hậu cung hắn cũng không vào, mà trở lại thẳng phủ tướng quân để ngủ.
Mặc dù Huyền Nhạc rất mong phụ hoàng giáng sự trách móc lên đầu Chu Thiên Giáng, nhưng trên khuôn mặt vẫn biểu hiện một chút sự khoan dung độ lượng.
Thành Võ Hoàng tay vuốt chòm râu:
– Ngay từ đầu trẫm cũng hoài nghi Chu Thiên Giáng ngấm ngầm hạ độc thủ hai hoàng nhi của ta, nhưng sau khi căn cứ vào biểu hiện của Chu Thiên Giáng, lại không thấy giống như hắn đã làm vậy. Lẽ nào hai hoàng nhi kia của ta mạng lớn, đã thừa dịp trốn ra khỏi kinh thành?
– Hoàng huynh, chuyện này rất có khả năng. Huyền Minh trước khi khai chiến cũng đã cấu kết cùng Chu Diên Thiên rồi. Thần đệ đoán chừng hai người chúng nhất định là tìm đến chỗ Chu Diên Thiên để nhờ cậy, vậy nên thần đệ đã ra lệnh cho tướng quân Văn Nhữ Hải của đại doanh Bắc Phương kiểm tra nghiêm ngặt người qua đường. Một khi phát hiện Huyền Minh và Huyền Nhạc lập tức áp giải người về kinh thành.
Tĩnh Vương nói tiếp.
– Uhm, vương đệ làm vậy là đúng. Cũng không phải trẫm nhân từ nương tay, hùm dữ không ăn thịt con, huống chi hoàng huynh còn là thiên tử mà nhân quân. Tĩnh Vương, Phùng Uyển Thu mặc dù tội chết, nhưng dù sao cũng là người đứng đầu hậu cung của trẫm, hy vọng Tông Nhân phủ có thể khoan dung một chút, để nàng được nhập với mộ tổ tiên. Về phần Ngạc Quý Phi thì biếm vào lãnh cung đi.
Câu nói của Thành Võ Hoàng chẳng khác gì miễn cho Ngạc Quý Phi tội chết, nhưng những thái giám cung nữ đi theo phản loạn thì gặp tai ương rồi. Theo luật pháp Đại Phong, những người này đều phải chết.
Trong phủ tướng quân, đám người Chu Thiên Giáng ngồi rầu rĩ. Thành Võ Hoàng đã giao cho hắn một vấn đề khó. Đầu tiên Chu Thiên Giáng phải lấy được sự tha thứ của Quách lão phu nhân trước mới được, nếu không cho dù có đổ lỗi thẳng lên đầu Lão Thái phó Vương Bính Khôn, thì người trong thiên hạ cũng sẽ chỉ trích Quách phủ và Tĩnh Vương. Ngay cả địa vị họ như vậy mà nói cũng không giữ lời, sau này người dưới đô phủ phạm vào chuyện, ai còn dám đến xin hàng.
Về phần Chu đại quan nhân thì e là sẽ càng bị chửi bới vì lúc đó hắn cũng là một trong những người nhận lời hứa, huống chi còn tự mình là chủ thẩm. Nếu như thẩm chết phạm nhân thì danh hiệu “Đệ nhất tiểu nhân” của triều Đại Phong không phải của hắn thì còn của ai nữa?
Khuôn mặt Quách lão phu nhân âm trầm. Thành Võ Hoàng đúng là vẫn không antâm với cái kết này, không định cho hai nhà Phùng, Ngạc con đường sống. Thân là quân vương thiên hạ, một mặt bản thân có hành động cứng rắn trị quốc cũng không có gì đáng trách, nhưng Thành Võ Hoàng để Chu Thiên Giáng thi hành quyết sách lần này thì có vẻ không hợp đạo lý.
Nếu như người khác nói việc này cho Quách lão phu nhân, có lẽ lão phu nhân sẽ không tin Thành Võ Hoàng muốn làm như vậy. Chu Thiên Giáng không giống như người khác, tuy hắn tính tình không tốt, nhưng Quách lão phu nhân lại tin tưởng hắn như người thân.
– Thiên Giáng, con định làm thế nào?
Quách lão phu nhân nhìn Chu Thiên Giáng hỏi.
– Quân bảo thần chết, thần không thể không chết, còn có thể làm thế nào nữa, chỉ có thể nghe theo quân mệnh thôi ạ. Nhưng cũng may còn có Lão Thái phó Vương Bính Khôn tham gia, ít nhiều cũng có thể chia trách nhiệm.
Chu Thiên Giáng cười khổ nói.
– Nếu vậy thì sau lưng con sẽ bị bêu danh bội ước đấy.
Lão phu nhân nhắc nhở.
Chu Thiên Giáng thoáng nhìn Quách Dĩnh đứng phía sau lão phu nhân, trong lòng tự nhủ bêu danh sau lưng, lão Thành Võ Hoàng khốn khiếp kia dám lấy Quách Dĩnh ra làm giao dịch, vậy chẳng phải là ép ta tạo phản sao?
– Lão phu nhân, thực ra hai nhà Phùng, Ngạc đáng tội chết vạn lần. Hôm đó chúng ta không nên thỏa thuận cùng họ ở hậu cung. Cho dù hậu cung máu chảy thành sông, thì chẳng qua người khó chịu sau cùng vẫn chính là Thành Võ Hoàng. Lúc đó con cảm thấy, cho dù có tha cho họ thì Thành Võ Hoàng sớm muộn gì cũng sẽ động thủ với hai gia tộc Phùng, Ngạc, chỉ có điều con không ngờ rằng chuyện xui xẻo này lại rơi lên đầu con. Bêu danh gì sau lưng con không quan tâm, chỉ có điều làm phiền hà đến lão phu nhân, vậy không hay lắm.
– Lão thân đã gần đất xa trời, liên lụy hay không cũng chẳng liên quan. Thành Võ Hoàng làm như vậy cũng là sợ con thân cận quá với Quách gia. Thiên Giáng, không phải bận tâm danh dự lão thân, nên làm thế nào thì con cứ làm thế đó.
Quách lão phu nhân nói khoan dung độ lượng.
Nghe được lời nói như vậy của Quách lão phu nhân, trong lòng Chu Thiên Giáng dễ chịu rất nhiều. Niên đại này cũng không phải kiếp trước, đặc biệt nhà lão phu nhân có danh vọng trong xã hội phong kiến như vậy, vô cùng coi trọng danh dự. Thậm chí danh dự chính là vốn sống còn của gia tộc, thà rằng hủy diệt gia tộc cũng không thể phá hủy danh dự.
Hai ngày này Lâm Phong và Chu Nhị bí mật tìm tung tích của Huyền Minh và đám người Ngạc Tất Long ở trong thành. Mặc dù người khác đều đoán Huyền Minh đã chạy ra khỏi kinh thành, nhưng Chu Thiên Giáng tin rằng y vẫn còn ẩn náu trong thành. Đi hướng bắc cũng không được vì phải đi qua rất nhiều trạm kiểm soát. Hơn nữa Huyền Minh cho dù xin hàng Chu Thiên Giáng cũng không chiếm được sự trọng dụng, còn không bằng chủ động đầu hàng phía phụ hoàng thì tốt hơn, vậy nên Chu Thiên Giáng để sư phụ Lâm Phong và Chu Nhị bí mật tìm Huyền Minh. Chỉ cần phát hiện được thì lập tức giết chết, tuyệt đối không lưu lại hậu loạn cho mình. Huyền Minh nếu còn sống, có lẽ một ngày nào đó Thành Võ Hoàng lại đổi ý trọng dụng y lại.
Sự trở về của Thành Võ Hoàng đối với dân chúng kinh thành mà nói, dường như lại có người đáng tin cậy. Mọi người đã quen với kiểu chinh phạt này, bất kể ai đến chủ thiên hạ, đối với họ mà nói bản thân họ vẫn là con dân của Đại Phong.
Hoàng bảng dán bên ngoài viên môn, đám dân chúng vây quanh bảng đều bàn tán, nội dung hoàng bảng là nhằm vào văn võ bá quan được bồ nhiệm lại và phong thưởng. Ở đây người ta chú ý nhất chỉ có ba người, là hai vị Hoàng tử và Chu đại quan nhân. Đối với việc phong thưởng cho hai vị Hoàng tử có thể thấy được Thành Võ Hoàng càng coi trọng hai vị Hoàng tử này. Chuyện này đối với chuyện lập Thái Tử tương lai là vô cùng quan trọng. Về phần Chu đại quan nhân, vì hắn lại là người ngăn cơn sóng dữ này nên đám dân chúng xem xem hắn có giống lần trước hay không, làm một *vô quan nhất thân khinh
(*: không quan một thân vui)
Hoàng bảng dán bên ngoài viên môn rất dài, chẳng những có phong thưởng với văn võ bá quan, Thành Võ Hoàng còn tuyên bố ý chỉ trong thiên hạ sắc phong Dung Quý Phi làm Hoàng hậu Đại Phong, đồng thời cử hành đại lễ sắc phong. Ngoài ra, mẫu thân của Tứ Hoàng tử Huyền Châu – Bình quý nhân cũng được lên làm Hoàng phi. Địa vị đó trong hậu cung mà nói, mẫu thân của Huyền Châu và Huyền Nhạc đã ngồi ngang hàng với nhau. Ngược lại Dung Quý Phi – mẫu thân của Thất công chúa là người được lợi nhất trong lần phản loạn lần này.
Về phần Giám Quốc Đại Thần Huyền Nhạc thì được Thành Võ Hoàng sắc phong làm làm Tiểu Lương Vương, quản lý Quang Lộc tự, thống lĩnh Kiêu Kỵ Doanh. Còn Huyền Châu điện hạ cũng được sắc phong làm Tiểu Tấn Vương, quản lý Đô Sát Viện, thống lĩnh Cấm Vệ quân. Thoạt nhìn việc phong thưởng của hai vị Hoàng Tử rất có ý tứ. Vì có Tĩnh Vương ở trước nên chức vụ của họ có thêm một chứ Tiểu. Nơi hai vị điện hạ quản lý đều là văn viện, lại tự thống lĩnh một chi binh mã bảo vệ hoàng thất, có thể nói là kỳ phùng địch thủ tương xứng. Tĩnh Vương lại trở thành Giám Quốc Đại Thần, dưới một người mà trên muôn vạn người.
Mặt khác, việc phong thưởng với Chu đại quan nhân lại khiến người khác suy nghĩ xa xôi. Đại quân Bắc Phạt đã bị bãi bỏ, việc chiêu mộ nguồn lính xây dựng tổ chức mới thuộc quyền của Kinh Giao đại doanh, chẳng khác gì cướp đoạn quân quyền của Chu Thiên Giáng một lần nữa. Nhưng Hình Bộ Thượng thư mà hắn được bổ nhiệm kia đã được Thành Võ Hoàng chính thức thừa nhận. Nói cách khác, Chu đại quan nhân ngoại trừ việc tước vị được phong tước Thái tử Thiếu Bảo ra, thì cũng là Hình Bộ Thượng thư kiêm nhiệm An Sát Sứ An Sát Viện. Lẽ ra Chu Thiên Giáng còn trẻ như vậy đã được chức lớn, có thể nói đủ để làm rạng rỡ tổ tông rồi. Chỉ có điều mỗi lần sau khi chiến thắng đều bị Thành Võ Hoàng rút lại binh quyền, đám dân chúng có ngốc cũng suy ra được ẩn ý trong đó. Xem ra, Hoàng thượng chính là sợ người ta *ủng binh tự trọng.
(* là những người nắm binh quyền trong tay rồi lấy binh quyền đó gây sức ép với vua – ém binh tạo phản.)
Xem xong sắc phong, còn có một tin tức khiến dân chúng bàn luận say sưa, đó chính là việc thẩm tra xử lý những phản thần được giao toàn quyền cho Hình Bộ. Thành Võ Hoàng còn đặc biệt thêm một câu, nguyên nhân nghịch tử soán triều cần điều tra lại, trong lúc Hình Bộ thẩm tra xử lý, trong nội cung cấm hỏi. Nói cách khác, tất cả quyền sinh sát các phản thần toàn bộ rơi xuống đầu Hình Bộ, chỉ có điều thêm một vị Lão Thái phó bên cạnh, Thành Võ Hoàng thân là thiên tử, tuyệt đối không hỏi qua. Điểm này là chuyện lớn ngoài dự kiến của mọi người. Từ cổ chí kim, Hình Bộ chưa từng có quyền lớn như vậy, đừng nói đến người khác, chỉ hai tộc Phùng, Ngạc cũng là hoàng thân quốc thích chính tông. Theo quy tắc trước kia, ít nhất chỉ có Tông Nhân phủ Tĩnh Vương có thể mở thẩm, người khác chỉ có tư cách thẩm ở bên cạnh. Giờ để Chu đại quan nhân chủ thẩm tất cả phản thần cũng không biết Hoàng thượng trọng dụng hắn hay muốn thấy hắn bị cười nhạo nữa?
Tác giả :
Phá Hồ