Thiên Giáng Đại Vận
Chương 145-1: Bức ép Tĩnh Vương (1)
Chu Nhị phát xong cờ hiệu, Chu Thiên Giáng đứng ở trên soái xe, cầm loa đồng cao giọng hô:
– Các huynh đệ, không cần bày trận, giết cho ta.
Ào ào hơn sáu vạn người, giống như thả dê đồng loạt xông lên. Những người này sức chiến đấu không mạnh, nhưng lại có nhiều người. Đặc biệt tân binh, lần đầu ra trận ở giữa quân mình hò hét, cũng khiến trong lòng tăng thêm không ít dũng khí.
Chu Tứ và Đại Ngưu đồng thời chạy về phía Từ Thành, bắt giặc cần bắt vua trước. Chỉ cần bắt được Từ Thành, đội quân này coi như xong. Từ Thành đôi mắt đỏ vằn, vọt thẳng về phía Đại Ngưu.
Từ Thành với Đại Ngưu đầu ngựa đối đầu ngựa, trường thương hướng về phía trái tim Đại Ngưu đâm tới. Đại Ngưu tránh cũng không thèm tránh, nắt thấy mũi thương đâm đến, đúng vào đầu thương nên một gậy.
BANG! Từ Thành mắt đỏ vằn lên, căn bản là chết cũng phải báo thù cho ca ca, lại đâm một thương tới trước ngực Đại Ngưu Nhưng bị miếng bảo vệ trước ngực Đại Ngưu ngăn lại, mũi thương trượt sang hướng bên cạnh, ghim trúng vào vai Đại Ngưu. Thiết côn của Đại Ngưu cũng vừa đập xuống, đừng tưởng Từ Thành mang theo khôi giáp mà an toàn, Đại Ngưu như đang đập dưa hấu, đem Từ Thành đập ngã xuống ngựa
– Đại Ngưu, cẩn thận.
Chu Tứ nhìn thấy đầu thương của một gã quân tốt, hướng về phía vai bị thương của Đại Ngưu. Trường thương trong tay bay thẳng ra ngoài, một thương liền lấy mạng binh sĩ kia.
Chủ tướng đối phương vừa chết, binh lính làm gì còn tâm tư mà chiến đấu, sĩ tốt đều hướng về mọi phía chạy trốn. Nhưng bị bao vây giữa sáu vạn đại quân, càng không có sức chiến đấu, rất nhanh đã bị đánh tan.
Thời gian không tới một nén nhang, đại quân hơn một vạn người của Từ Thành bị Chu Thiên Giáng giết chết hàng ngàn người. Trận đầu tiên đại thắng, tiếng hoan hô của những tân binh vang lên tận mây xanh.
Trong kinh thành, Huyền Minh rất nhanh đã nhận được tin tức. Sắc mặt Huyền Minh đen đến dọa người, một vạn quân Từ Thành bị Chu Thiên Giáng một hơi ăn sạch. Mà binh mã của Trịnh Long, Phong Thiệm không bị hao tổn gì, rõ ràng là không xuất binh cứu viện. Đây đang là lúc cần dùng người, nếu không Huyền Minh đã hạ lệnh giết chết hai người này rồi.
Huyền Minh sai người đóng chặt cửa thành, treo lên lệnh bài miễn chiến. Mặc kệ đối phương khiêu kích thế nào cũng không ra. Huyền Minh nhìn không ra Chu Thiên Giáng trong lòng nghĩ gì, đành đợi hắn chủ động tới công thành.
Một ngày căng thẳng trôi qua, sau khi Chu Thiên Giáng đại thắng, cũng không có tiếp túc khiêu chiến. Nhưng trên tường thành binh sĩ không hề thoải mái lơi lỏng, lúc nào cũng chuẩn bị kháng cự Chu Thiên Giáng tiến công.
Trong hoàng cung, cánh cửa tông nhân phủ vẫn đóng chặt. Tĩnh vương nương theo ánh lửa mờ mờ nhìn bốn phía. Ông đang nghĩ cách chạy trốn, chỉ cần ra khỏi hoàng cung chết tiệt này, với tài năng của Tĩnh vương có thể nghĩ cách cứu Ngọc nhi ra. Ông biết rằng hoàng hậu chỉ lợi dụng, chứ cũng không dám giết Ngọc nhi. Bất kể thế nào, Ngọc nhi cũng là thân phận hoàng tộc, hoàng hậu muốn khai đao với Ngọc nhi, sẽ khiến cả hoàng cung sôi trào. Đừng nghĩ đám phi tần hậu cung không có quyền hành gì, nhà mẹ đẻ của mỗi người đều có đô phủ trải rộng khắp Đại Phong. Nếu dám chọc giận họ, cho dù Thành Võ Hoàng thất bại, các thành phủ trong thiên hạ sẽ liên hợp lại thảo phạt hoàng hậu.
Trên người Tĩnh vương mặc áo mỏng, đem khăn trải giường vặn thành dây thừng, vắt lên trên xà nhà. Tĩnh vương sử dụng hết sức lực từ khi sinh ra tới giờ, rốt cuộc cũng bò lên tới mái nhà. Tĩnh vương cẩn thận đi vào chỗ mái cong, mở cửa sổ từng chút một bò ra ngoài.
– Tĩnh vương thiên tuế, đã trễ thế này mà ngài còn có tâm tư trên mái nhà hóng gió.
Ngay khi Tĩnh vương vừa leo ra ngoài cửa sổ, một giọng nói liền vang lên bên tai.
– A!
Tĩnh vương bị dọa khẽ run rẩy.
Hai gã thị vệ trong cung cười lạnh nhìn Tĩnh vương.
Đáng thương cho Tĩnh vương, mệt muốn hộc máu, lại bị áp giải vào tông nhân phủ lần nữa.
Một trong hai tên thị vệ đi ra ngoài, tên kia đứng lại bên người Tĩnh vương.
– Tĩnh vương gia, thái hậu nương nương nói, nếu ngài dám chạy trốn, chúng ta sẽ không đối xử khách khí với ngài. Ngài nếu không muốn chịu nỗi đau da thịt thì yên tĩnh một chút.
Thị vệ lạnh lùng nói.
– Phi! Nô tài tô gan, “thái hậu” cái gì, Thành Võ Hoàng còn chưa chết, Phùng Uyển Thu là cướp ngôi soán vị. Cẩu nô tài, chỉ cần bổn vương ra ngoài được, nhất định sẽ không cho ngươi có kết cục tốt.
Tĩnh vương thở dốc mắng.
Thị vệ mặt phát lạnh :
– Lão già kia, còn nghĩ mình là vương gia sao, ta xem ngươi đúng là muốn ăn đòn.
Nói xong giơ tay muốn đấm tới.
Tĩnh vương giơ tay che lại theo bản năng, nhưng lại phát hiện đối phương không đánh tới người mình. Tĩnh vương nghi hoặc ngẩng đầu lên, thoáng cái ngây ngẩn cả người.
Một đao nhọn từ phía sau xuyên qua ngực tên thị vệ, tên thị vệ canh giữ phía ngoài thì bị người ta bịt miệng không nói được tiếng nào.
Phía sau tên thị vệ, là một người mặc trang phục thi vệ cung đình. Tuy nhiên, người này lại có bộ mặt già nua.
– Ngươi là…. Lâm… Lâm Phong.
Tĩnh vương thấy rõ mặt của người vừa tới, giật mình suýt nữa hét lên.
Nhìn thấy Lâm Phong xuất hiện thì trong lòng Tĩnh Vương vừa mừng vừa sợ, sợ là đại nội hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt như vậy mà Lâm Phong có thể vô thanh vô tức đến được Tông Nhân phủ, mừng là do Lâm Phong đến thì Tĩnh Vương thấy mình cũng được cứu rồi. Lão trùm mật thám vang danh bốn bể của Đại Phong triều này hẳn là có bản lĩnh cứu ông ta ra.
– Lâm đại nhân, ngài có thể mạo hiểm đến cứu, bổn vương vô cùng cảm tạ.
Tĩnh Vương nhỏ giọng nói.
– Tĩnh Vương, ta không đến để cứu ngài, hoàng cung được canh phòng cẩn mật như vậy, đem theo ngài thì ta cũng đừng hòng ra ngoài được.
Lâm Phong tụ khí thành tuyến, nhỏ giọng nói.
Tĩnh Vương sững sờ:
– Không…không cứu ta thì ngài đến đây làm gì? Lẽ nào là hành thích?
Lâm Phong nhìn cửa chính một cái, nhỏ giọng nói:
– Thiên Giáng bảo ta chuyển lời đến ngài, nhanh thì một tháng, chậm thì hai tháng nữa là có thể nắm được kinh thành, hắn bảo ngài tạm thời yên lặng, đừng sốt ruột.
– Trời ạ, bổn vương không chờ lâu vậy được đâu. Lão tặc nương Phùng Uyển Thu nói chỉ cho lão phu ba ngày, nếu không mụ sẽ gả Ngọc Nhi đi.
Tĩnh Vương gấp đến mức trán đầy mồ hôi, trong lòng thầm nhủ lại còn một, hai tháng nữa chứ, làm sao ta đợi được chứ?
– Tĩnh Vương, Thiên Giáng nói hiện giờ lựa chọn duy nhất của ngài là phục tùng. Ngài và Quách gia phủ tướng quân không giống nhau, Quách Thiên Tín ở bên ngoài nên Phùng Uyển Thu không dám bức ép quá chặt, trong khi ngài và Ngọc nha đầu đều nằm trong tay Phùng Uyển Thu, căn bản không có cách nào chống lại sự uy hiếp của Phùng thị, vậy nên chỉ có thỏa hiệp một bước mới có thể đảm bảo an toàn cho phụ tử ngài.
– Cái gì? Tên khốn Chu Thiên Giáng kia bảo bổn vương bán mình cầu vinh sao? Không được, tuyệt đối không được. Tuy bổn vương không được coi là anh hùng cái thế gì nhưng cũng biết đạo đức nhân nghĩa, bổn vương không thể làm chuyện bị thế nhân sỉ nhục như vậy được.
Tĩnh Vương lắc đầu như trống bỏi.
– Tĩnh Vương yên tâm đi, Thiên Giáng sẽ báo cáo việc này với Thành Võ Hoàng, ngài sẽ không bị tội bán đừng hoàng huynh đâu.
– Thế cũng không được.
Hai người đang nói thì gã thị vệ vừa ra ngoài khi nãy bước đến:
– Tiểu Phong Tử, có cái quái gì mà nói với lão già khọm khẹm này chứ, mau…
Vừa nói đến đây thì y chợt phát hiện có một người nằm dưới chân gã “thị vệ” đưa lưng về phía mình.
Nói thì chậm nhưng mọi việc lại xảy ra rất nhanh, thân hình Lâm Phong vừa tung về phía sau đã rút một cây kiếm mảnh đâm vào yết hầu đối phương. Lâm Phong sợ đối phương kêu lên, cổ tay xoay một cái đã trực tiếp cắt đứt yết hầu của đối phương. Gã thị vệ này muốn kêu lên nhưng không thể phát ra tiếng nào, Lâm Phong vừa đẩy một cái đã nhẹ nhàng đặt đối phương xuống dưới chân.
– Tĩnh Vương, ta không còn bao nhiêu thời gian nữa, ngài không còn lựa chọn nào khác đâu.
Lâm Phong nhìn Tĩnh Vương nói.
– Lâm Phong, bổn vương cầu ngươi một việc, có thể cứu Ngọc Nhi nhà ta ra được không? Chỉ cần Ngọc Nhi được an toàn thì bổn vương có chết cũng không sao.
Lâm Phong lại lắc lắc đầu:
– Đưa theo người thì ta không đảm bảo có thể rời đi an toàn. Hoàng hậu vì sự an toàn của bản thân mà gia tăng thủ vệ hậu cung nhiều hơn so với trước đây, nếu như đối phương vạn tên cùng bắn thì ta căn bản không thể đảm bảo an toàn cho Ngọc Nhi.
Nghe thấy những lời này, tâm trạng Tĩnh Vương vừa vui vẻ lên liền lặng xuống. Hôm nay ông ta vốn muốn liều mạng già chạy ra khỏi hoàng cung nhưng vừa nghe Lâm Phong nói vậy thì biết lúc nãy cho dù mình có leo ra được Tông Nhân phủ nhưng e là cũng không ra khỏi hoàng cung được.
– Lâm Phong, dù sao thì ngươi cũng phải nghĩ cách đi, bổn vương thì không sợ nhưng Ngọc Nhi nhà ta không chịu nổi đả kích này đâu.
Tĩnh Vương đau khổ cầu xin.
– Tĩnh Vương, thực ra ta cảm thấy chủ ý của đứa nhỏ Thiên Giáng này cũng không tệ, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục không có nghĩa là bán mình cầu vinh. Hơn nữa, nếu ngài tạm thời đồng ý với điều kiện của Phùng Uyển Thu thì ít nhất cũng có thể tự do hành động.
– Bổn vương tự do rồi thì Ngọc Nhi nhà ta phải làm sao đây? Bọn chúng sẽ càng coi chừng chặt hơn.
– Cứu một người ra dễ hơn nhiều so với cứu hai người. Đến cuối chiến sự thì chắc chắn Cấm Vệ Quân cung đình sẽ hoảng hốt, đến lúc đó ta sẽ thừa cơ loạn lạc mà dẫn người tấn công hậu cung, bảo hộ Ngọc Nhi rời đi an toàn.
Lâm Phong sốt ruột nói.
– Các huynh đệ, không cần bày trận, giết cho ta.
Ào ào hơn sáu vạn người, giống như thả dê đồng loạt xông lên. Những người này sức chiến đấu không mạnh, nhưng lại có nhiều người. Đặc biệt tân binh, lần đầu ra trận ở giữa quân mình hò hét, cũng khiến trong lòng tăng thêm không ít dũng khí.
Chu Tứ và Đại Ngưu đồng thời chạy về phía Từ Thành, bắt giặc cần bắt vua trước. Chỉ cần bắt được Từ Thành, đội quân này coi như xong. Từ Thành đôi mắt đỏ vằn, vọt thẳng về phía Đại Ngưu.
Từ Thành với Đại Ngưu đầu ngựa đối đầu ngựa, trường thương hướng về phía trái tim Đại Ngưu đâm tới. Đại Ngưu tránh cũng không thèm tránh, nắt thấy mũi thương đâm đến, đúng vào đầu thương nên một gậy.
BANG! Từ Thành mắt đỏ vằn lên, căn bản là chết cũng phải báo thù cho ca ca, lại đâm một thương tới trước ngực Đại Ngưu Nhưng bị miếng bảo vệ trước ngực Đại Ngưu ngăn lại, mũi thương trượt sang hướng bên cạnh, ghim trúng vào vai Đại Ngưu. Thiết côn của Đại Ngưu cũng vừa đập xuống, đừng tưởng Từ Thành mang theo khôi giáp mà an toàn, Đại Ngưu như đang đập dưa hấu, đem Từ Thành đập ngã xuống ngựa
– Đại Ngưu, cẩn thận.
Chu Tứ nhìn thấy đầu thương của một gã quân tốt, hướng về phía vai bị thương của Đại Ngưu. Trường thương trong tay bay thẳng ra ngoài, một thương liền lấy mạng binh sĩ kia.
Chủ tướng đối phương vừa chết, binh lính làm gì còn tâm tư mà chiến đấu, sĩ tốt đều hướng về mọi phía chạy trốn. Nhưng bị bao vây giữa sáu vạn đại quân, càng không có sức chiến đấu, rất nhanh đã bị đánh tan.
Thời gian không tới một nén nhang, đại quân hơn một vạn người của Từ Thành bị Chu Thiên Giáng giết chết hàng ngàn người. Trận đầu tiên đại thắng, tiếng hoan hô của những tân binh vang lên tận mây xanh.
Trong kinh thành, Huyền Minh rất nhanh đã nhận được tin tức. Sắc mặt Huyền Minh đen đến dọa người, một vạn quân Từ Thành bị Chu Thiên Giáng một hơi ăn sạch. Mà binh mã của Trịnh Long, Phong Thiệm không bị hao tổn gì, rõ ràng là không xuất binh cứu viện. Đây đang là lúc cần dùng người, nếu không Huyền Minh đã hạ lệnh giết chết hai người này rồi.
Huyền Minh sai người đóng chặt cửa thành, treo lên lệnh bài miễn chiến. Mặc kệ đối phương khiêu kích thế nào cũng không ra. Huyền Minh nhìn không ra Chu Thiên Giáng trong lòng nghĩ gì, đành đợi hắn chủ động tới công thành.
Một ngày căng thẳng trôi qua, sau khi Chu Thiên Giáng đại thắng, cũng không có tiếp túc khiêu chiến. Nhưng trên tường thành binh sĩ không hề thoải mái lơi lỏng, lúc nào cũng chuẩn bị kháng cự Chu Thiên Giáng tiến công.
Trong hoàng cung, cánh cửa tông nhân phủ vẫn đóng chặt. Tĩnh vương nương theo ánh lửa mờ mờ nhìn bốn phía. Ông đang nghĩ cách chạy trốn, chỉ cần ra khỏi hoàng cung chết tiệt này, với tài năng của Tĩnh vương có thể nghĩ cách cứu Ngọc nhi ra. Ông biết rằng hoàng hậu chỉ lợi dụng, chứ cũng không dám giết Ngọc nhi. Bất kể thế nào, Ngọc nhi cũng là thân phận hoàng tộc, hoàng hậu muốn khai đao với Ngọc nhi, sẽ khiến cả hoàng cung sôi trào. Đừng nghĩ đám phi tần hậu cung không có quyền hành gì, nhà mẹ đẻ của mỗi người đều có đô phủ trải rộng khắp Đại Phong. Nếu dám chọc giận họ, cho dù Thành Võ Hoàng thất bại, các thành phủ trong thiên hạ sẽ liên hợp lại thảo phạt hoàng hậu.
Trên người Tĩnh vương mặc áo mỏng, đem khăn trải giường vặn thành dây thừng, vắt lên trên xà nhà. Tĩnh vương sử dụng hết sức lực từ khi sinh ra tới giờ, rốt cuộc cũng bò lên tới mái nhà. Tĩnh vương cẩn thận đi vào chỗ mái cong, mở cửa sổ từng chút một bò ra ngoài.
– Tĩnh vương thiên tuế, đã trễ thế này mà ngài còn có tâm tư trên mái nhà hóng gió.
Ngay khi Tĩnh vương vừa leo ra ngoài cửa sổ, một giọng nói liền vang lên bên tai.
– A!
Tĩnh vương bị dọa khẽ run rẩy.
Hai gã thị vệ trong cung cười lạnh nhìn Tĩnh vương.
Đáng thương cho Tĩnh vương, mệt muốn hộc máu, lại bị áp giải vào tông nhân phủ lần nữa.
Một trong hai tên thị vệ đi ra ngoài, tên kia đứng lại bên người Tĩnh vương.
– Tĩnh vương gia, thái hậu nương nương nói, nếu ngài dám chạy trốn, chúng ta sẽ không đối xử khách khí với ngài. Ngài nếu không muốn chịu nỗi đau da thịt thì yên tĩnh một chút.
Thị vệ lạnh lùng nói.
– Phi! Nô tài tô gan, “thái hậu” cái gì, Thành Võ Hoàng còn chưa chết, Phùng Uyển Thu là cướp ngôi soán vị. Cẩu nô tài, chỉ cần bổn vương ra ngoài được, nhất định sẽ không cho ngươi có kết cục tốt.
Tĩnh vương thở dốc mắng.
Thị vệ mặt phát lạnh :
– Lão già kia, còn nghĩ mình là vương gia sao, ta xem ngươi đúng là muốn ăn đòn.
Nói xong giơ tay muốn đấm tới.
Tĩnh vương giơ tay che lại theo bản năng, nhưng lại phát hiện đối phương không đánh tới người mình. Tĩnh vương nghi hoặc ngẩng đầu lên, thoáng cái ngây ngẩn cả người.
Một đao nhọn từ phía sau xuyên qua ngực tên thị vệ, tên thị vệ canh giữ phía ngoài thì bị người ta bịt miệng không nói được tiếng nào.
Phía sau tên thị vệ, là một người mặc trang phục thi vệ cung đình. Tuy nhiên, người này lại có bộ mặt già nua.
– Ngươi là…. Lâm… Lâm Phong.
Tĩnh vương thấy rõ mặt của người vừa tới, giật mình suýt nữa hét lên.
Nhìn thấy Lâm Phong xuất hiện thì trong lòng Tĩnh Vương vừa mừng vừa sợ, sợ là đại nội hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt như vậy mà Lâm Phong có thể vô thanh vô tức đến được Tông Nhân phủ, mừng là do Lâm Phong đến thì Tĩnh Vương thấy mình cũng được cứu rồi. Lão trùm mật thám vang danh bốn bể của Đại Phong triều này hẳn là có bản lĩnh cứu ông ta ra.
– Lâm đại nhân, ngài có thể mạo hiểm đến cứu, bổn vương vô cùng cảm tạ.
Tĩnh Vương nhỏ giọng nói.
– Tĩnh Vương, ta không đến để cứu ngài, hoàng cung được canh phòng cẩn mật như vậy, đem theo ngài thì ta cũng đừng hòng ra ngoài được.
Lâm Phong tụ khí thành tuyến, nhỏ giọng nói.
Tĩnh Vương sững sờ:
– Không…không cứu ta thì ngài đến đây làm gì? Lẽ nào là hành thích?
Lâm Phong nhìn cửa chính một cái, nhỏ giọng nói:
– Thiên Giáng bảo ta chuyển lời đến ngài, nhanh thì một tháng, chậm thì hai tháng nữa là có thể nắm được kinh thành, hắn bảo ngài tạm thời yên lặng, đừng sốt ruột.
– Trời ạ, bổn vương không chờ lâu vậy được đâu. Lão tặc nương Phùng Uyển Thu nói chỉ cho lão phu ba ngày, nếu không mụ sẽ gả Ngọc Nhi đi.
Tĩnh Vương gấp đến mức trán đầy mồ hôi, trong lòng thầm nhủ lại còn một, hai tháng nữa chứ, làm sao ta đợi được chứ?
– Tĩnh Vương, Thiên Giáng nói hiện giờ lựa chọn duy nhất của ngài là phục tùng. Ngài và Quách gia phủ tướng quân không giống nhau, Quách Thiên Tín ở bên ngoài nên Phùng Uyển Thu không dám bức ép quá chặt, trong khi ngài và Ngọc nha đầu đều nằm trong tay Phùng Uyển Thu, căn bản không có cách nào chống lại sự uy hiếp của Phùng thị, vậy nên chỉ có thỏa hiệp một bước mới có thể đảm bảo an toàn cho phụ tử ngài.
– Cái gì? Tên khốn Chu Thiên Giáng kia bảo bổn vương bán mình cầu vinh sao? Không được, tuyệt đối không được. Tuy bổn vương không được coi là anh hùng cái thế gì nhưng cũng biết đạo đức nhân nghĩa, bổn vương không thể làm chuyện bị thế nhân sỉ nhục như vậy được.
Tĩnh Vương lắc đầu như trống bỏi.
– Tĩnh Vương yên tâm đi, Thiên Giáng sẽ báo cáo việc này với Thành Võ Hoàng, ngài sẽ không bị tội bán đừng hoàng huynh đâu.
– Thế cũng không được.
Hai người đang nói thì gã thị vệ vừa ra ngoài khi nãy bước đến:
– Tiểu Phong Tử, có cái quái gì mà nói với lão già khọm khẹm này chứ, mau…
Vừa nói đến đây thì y chợt phát hiện có một người nằm dưới chân gã “thị vệ” đưa lưng về phía mình.
Nói thì chậm nhưng mọi việc lại xảy ra rất nhanh, thân hình Lâm Phong vừa tung về phía sau đã rút một cây kiếm mảnh đâm vào yết hầu đối phương. Lâm Phong sợ đối phương kêu lên, cổ tay xoay một cái đã trực tiếp cắt đứt yết hầu của đối phương. Gã thị vệ này muốn kêu lên nhưng không thể phát ra tiếng nào, Lâm Phong vừa đẩy một cái đã nhẹ nhàng đặt đối phương xuống dưới chân.
– Tĩnh Vương, ta không còn bao nhiêu thời gian nữa, ngài không còn lựa chọn nào khác đâu.
Lâm Phong nhìn Tĩnh Vương nói.
– Lâm Phong, bổn vương cầu ngươi một việc, có thể cứu Ngọc Nhi nhà ta ra được không? Chỉ cần Ngọc Nhi được an toàn thì bổn vương có chết cũng không sao.
Lâm Phong lại lắc lắc đầu:
– Đưa theo người thì ta không đảm bảo có thể rời đi an toàn. Hoàng hậu vì sự an toàn của bản thân mà gia tăng thủ vệ hậu cung nhiều hơn so với trước đây, nếu như đối phương vạn tên cùng bắn thì ta căn bản không thể đảm bảo an toàn cho Ngọc Nhi.
Nghe thấy những lời này, tâm trạng Tĩnh Vương vừa vui vẻ lên liền lặng xuống. Hôm nay ông ta vốn muốn liều mạng già chạy ra khỏi hoàng cung nhưng vừa nghe Lâm Phong nói vậy thì biết lúc nãy cho dù mình có leo ra được Tông Nhân phủ nhưng e là cũng không ra khỏi hoàng cung được.
– Lâm Phong, dù sao thì ngươi cũng phải nghĩ cách đi, bổn vương thì không sợ nhưng Ngọc Nhi nhà ta không chịu nổi đả kích này đâu.
Tĩnh Vương đau khổ cầu xin.
– Tĩnh Vương, thực ra ta cảm thấy chủ ý của đứa nhỏ Thiên Giáng này cũng không tệ, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục không có nghĩa là bán mình cầu vinh. Hơn nữa, nếu ngài tạm thời đồng ý với điều kiện của Phùng Uyển Thu thì ít nhất cũng có thể tự do hành động.
– Bổn vương tự do rồi thì Ngọc Nhi nhà ta phải làm sao đây? Bọn chúng sẽ càng coi chừng chặt hơn.
– Cứu một người ra dễ hơn nhiều so với cứu hai người. Đến cuối chiến sự thì chắc chắn Cấm Vệ Quân cung đình sẽ hoảng hốt, đến lúc đó ta sẽ thừa cơ loạn lạc mà dẫn người tấn công hậu cung, bảo hộ Ngọc Nhi rời đi an toàn.
Lâm Phong sốt ruột nói.
Tác giả :
Phá Hồ