Thiên Giáng Đại Vận
Chương 137-2: Ai mưu phản (2)
- Không sao, theo như tổ chế, Huyền Minh có thể mang theo năm trăm thân binh vào thành. Bổn cung sẽ đích thân hạ chỉ tuyên triệu ba người TĨnh Vương tới đây bàn chuyện. Đến khi đó, giam lỏng tất cả lại, dùng Đả Vương Tiên của Tĩnh Vương điều binh vào thành, còn tốt hơn cả binh phù.
Hoàng hậu đã sớm nghĩ tới việc này, năm trăm thân binh của Huyền Minh đã sớm bí mật trú đóng trong phủ đệ của Huyền Xán.
Đám người Hoàng hậu đang bí mật lập kế hoạch, bên kia, Tam Hoàng tử Huyền Nhạc cũng đứng ngồi không yên. Theo như mật báo, sáng sớm hôm nay mấy người Hoàng hậu Hoàng phi, cùng với hai đại gia tộc Phùng Ngạc đều tụ tập ở phủ đệ của Nhị Hoàng tử Huyền Xán. Huyền Nhạc khôn khéo càng nghĩ càng thấy không ổn, những người này tập trung cùng một nơi, gần như chính là lực lượng quan trọng nhất của Hoàng hậu. Y không biết Chu Thiên Giáng có thể ngăn cơn sóng dữ cứu lại vận mệnh Đại Phong hay không, nhưng tính thử thời gian, Huyền Nhạc cảm thấy đại quân Kinh Giao tiếp giá hẳn đã động thủ rồi.
Thấp thỏm không yên, lúc này việc duy nhất y có thể làm là đi tìm Lâm Phong để bàn về việc này. Nhưng lão cũng chẳng làm gì được, lão hoàn toàn không có binh quyền, cũng không có chức quyền, chưa kể Chu Thiên Giáng còn chưa hồi âm, ai cũng không dám nói Thành Võ Hoàng có xảy ra chuyện gì không.
- Lâm tiền bối, nếu không tìm cách, chỉ sợ triều Đại Phong gặp nguy.
Huyền Nhạc nóng lòng nhìn Lâm Phong.
- Tam Điện hạ, việc này không có bằng chứng, cho dù lão phu có đi tìm Tĩnh Vương chỉ sợ cũng không được gì. Nếu quả thực đại quân của Huyền Minh có gan ám sát Hoàng thượng, ta tin tưởng Thiên Giáng sẽ nghĩ ra biện pháp bảo hộ cho an nguy của Thành Võ Hoàng. Việc bây giờ chúng ta có thể làm chính là chờ đợi tin tức. Lão phu tin chắc, chỉ cần bên kia ra tay, tin tức lập tức sẽ truyền tới.
Lâm Phong vô cùng tin tưởng mạng lười tin tức mà Chu Thiên Giáng đã xây dựng, cho dù cách xa tám trăm dặm chỉ sợ cũng không có ai thiết lập được mạng lưới truyền tin nhanh hơn Chu Nhị. Hơn nữa, còn có người của Niêm Can Xử đi theo, chỉ cần Hoàng thượng gặp chuyện, Mục Kỳ lập tức sẽ tìm Tĩnh Vương chuyển cáo khẩu dụ của Thành Võ Hoàng. Nhưng lần này, quả thực Lâm PHong không ngờ được cả Vệ Triển và Chu Thiên Giáng đều không truyền tin về. Ngược lại, Huyền Minh lại nhận được tin từ Hoắc Chấn Sơn trước.
- Lâm tiền bối, Huyền Nhạc phỏng chừng mấy người Hoàng hậu sẽ song song hai việc, vừa ám sát Phụ hoàng vừa bất ngờ khống chế Kinh thành. Vì vậy, cho dù ám sát không thành công, bọn họ cũng có thể nắm được đại quyền ở Kinh kỳ trong tay. Đến lúc đó, chỉ sợ thiên hạ đại loạn.
Huyền Nhạc cau mày.
- Khôn sao, Huyền Minh chỉ có mấy vạn binh mã ở đại doanh Kinh Giao, đừng quên trong thành còn có hơn hai vạn quan binh phủ Đề đốc. Mặc dù không gần, nhưng chỉ cần đại doanh phương bắc nhận được tin, ra roi thúc ngựa mấy ngày là tới.
Lâm Phong khôn khéo một đời, lúc này lại bị kinh nghiệm của mình làm khó. Lão cảm thấy Huyền Minh vẫn không dám khởi binh tạo phản, chỉ khi Thành Võ Hoàng thực sự bị ám sát, Hoàng hậu mới dám nhân cơ hội nắm đại quyền.
Huyền Nhạc bị rơi vào đường cùng đành quay về phủ đệ, vừa về không lâu, y đã lại khiếp sợ nhận được một tin. Hoàng hậu hạ chỉ, tuyên triệu ba vị trọng thần Tĩnh Vương, Sở Vân, Lý Hồng tới phủ Huyền Xán nghị sự. Người giám thị tận mắt nhìn thấy ba người Tĩnh Vương bước vào phủ Huyền Xán. Trong lòng Huyền Nhạc cả kinh, vào thời điểm này mà Hoàng hậu triệu tập ba người Tĩnh Vương, nhất định không có chuyện tốt.
- Người đâu, lập tức thông báo tới người của Nam Viên, lập tức phân tán tới các cứ điểm bí mật trong thành, chờ lệnh cùa ta. Nói với người trong phủ, mặc kệ là ai hỏi, cứ nói Bổn Điện hạ đã ra ngoài săn bắn.
Sắp xếp xong xuôi, y mang theo vài thân tín chạy tới Chu phủ. Nghe xong những gì y kể, Lâm Phong cũng thấy chuyện này kỳ lạ. Tuy Hoàng hậu có quyền tuyên triệu nhưng địa điểm thảo luận lại không ở Hoàng cung mà ở phủ đệ của Huyền Xán, điều này khiến cho Lâm Phong cũng dấy lên nghi ngờ.
- Tam Điện hạ, xem ra lo lắng của ngài là đúng. Nếu Hoàng hậu đã khống chế ba người Tĩnh Vương, Sở Vân, Kinh thành này có thể đã gặp nguy hiểm.
Lâm Phong cũng bắt đầu bối rối.
- Lâm tiền bối, Huyền Minh là kẻ bụng dạ hẹp hòi, một khi Kinh thành bị y khống chế, Chu phu sẽ là nơi đầu tiên gặp họa. Chỉ sợ hiện giờ Tĩnh Vương thúc đã thân vùi hiểm địa, chúng ta chỉ có thể rút khỏi Kinh thành hoặc bí mật trốn đi đợi Phụ hoàng ta trở về.
Lâm Phong nghĩ một lát cũng thấy y nói có lý. Bản thân lão cũng không sợ, cho dù đại doanh Kinh Giao có vây khốn Chu phủ, lão cũng có thể liều chết xông ra ngoài. Nhưng trong Chu phủ cũng không thiếu thân tín của Chu Thiên Giáng, lại có cả Hồng Gia Ban ở đây, nhất định phải lập tức đổi ra ngoài.
- Người đâu, báo cho Hồng Gia Ban và hộ vệ trong phủ lập tức tập trung.
Lâm Phong quyết định rất nhanh, lập tức bắt đầu triệu tập.
Phần lớn vàng bạc tài bảo trong phủ Chu Thiên Giáng đều đã giấu đi, nên Lâm Phong cũng không lo Huyền Minh đốt phủ đệ.
- Lâm tiền bối, nhiều người như vậy, chỉ sự không có nơi nào trong kinh thành có thể trốn được. Chỉ có thể ra ngoài thành thôi.
Thấy lão còn muốn gọi nhiều người như vậy, Huyền Nhạc lo lắng.
- Không cần ra khỏi thành, có một hỗ, ngay cả Hoàng hậu cũng không dám quấy rối.
Huyền Ngạc ngẩn ra:
- Ngài nói nơi nào?
Y không rõ lão đang nói gì, ngay cả THành Võ Hoàng , Hoàng hậu cũng dám giết, vậy Kinh thành này còn chỗ nào là an toàn?
- Phủ Tướng quân! Trước mắt chỉ có nơi đó là an toàn nhất. Mặc kệ dã tâm của Hoàng hậu lớn bao nhiêu, chắc chắn bà ta không dám động đến một cọng cỏ của phủ Tướng quân. Nếu không, cho dù bỏ mặc trấn thủ Nam cương, Quách Thiên Tính nhất định cũng sẽ suất lĩnh đại doanh Nam Cương giết về.
Lâm Phong vừa dứt lời, Huyền Nhạc bừng tỉnh đại ngộ. Bao lâu nay y đã quên mất Quách Lão phu nhân. Đừng thấy lão phu nhân chỉ là nữ nhân, trong Kinh thành không một ai dám quấy rầy lão phu nhân tĩnh tu.
Hộ vệ Chu phủ thu thập xong đồ đạc của Hồng Gia Ban, lập tức chạy tới phủ Tướng quân. Không chỉ bọn họ, kể cả Lâm Phong và Huyền Nhạc cũng tới.
Quản gia Quách phủ không hiểu đầu đuôi, tự nhủ, giữa bay ngày ban mặt, sao người của Chu phủ lại chạy đến đây như chạy nạn thế này?
- Lâm gia gia, các người….?
Quách Dĩnh đang ngồi ở tiền viện bối rối nhìn đoàn người, ngơ ngác hỏi Lâm Phong.
- Dĩnh nha đầu, đừng hỏi nhiều nữa, nhanh đi thu xếp cho Hồng Gia Ban đi. Nói với hộ vệ trong phủ đóng cửa chính lại, bất kỳ kẻ nào cũng không được tiến vào.
Lâm Phong dặn dò xong, dẫn theo Huyền Nhạc bước thẳng tới hậu viện.
Gần đây Quách Dĩnh và Hồng Tiểu Thanh đã rất quen thân, thấy lão nghiêm túc như vậy, nàng biết hẳn có chuyện lớn xảy ra, không dám hỏi nhiều, vội vàng đi thu xếp cho những người của Hồng Gia Ban.
Trong hậu viện, Quách lão phu nhân nhíu mày nghe Huyền Nhạc phân tích, vị lão phu nhân có thân phận cao nhất Quách phủ này cực kỳ chấn động.
- Lâm Phong, đứa bé Thiên Giáng kia đã có gửi tin gì chưa?
Quách Lão phu nhân quay sang nhìn Lâm Phong.
- Không có! Lẽ ra Thiên Giáng nhận được văn kiện khẩn cấp ta gửi sẽ phải trả lời luôn mới phải.
Trong phòng, ba người đang nói chuyện, chợt thấy quản gia trong phủ vội vàng chạy vào quỳ sụp xuống.
- lão phu nhân, không xong… Hoàng hậu vừa hạ chỉ, nói…nói… nói…
Quản gia lắp bắp một tiếng “nói” ba lần, môi run run, vẫn không thể nói tiếp.
- Sao thế? Đừng có vội!
Quách phu nhân bình tĩnh hỏi.
- Bên ngoài…bên ngoài có người dán bố cáo toàn thành, nói…nói Chu Thiên Giáng mưu đồ bí mật tạo phản, ám sát Hoàng đế ở thành nhỏ Dư Gia Bình!
Quản gia cuống cuồng nghẹn đỏ bừng cả mặt mới nói ra được vấn đề.
Ba người trong phòng lập tức kinh hoàng đứng bật dậy, ngoài cửa, Quách Dĩnh đang muốn đi vào lảo đảo dựa vào cột cửa, mặt trắng bệch.
- Ngươi…ngươi nói là Hoàng hậu hạ chỉ, nói Chu Thiên Giáng ám sát Hoàng thượng?
Quách lão phu nhân run rẩy hỏi lại.
- Lão phu nhân, quả thực bố cáo nói vậy!
Quản gia mặt mày như đưa đám vội đáp.
Quách Dĩnh nghe vậy liền ngã xuống ngất đi.
Bên trong kinh thành Đại Phong ngày càng hỗn loạn, hoàng hậu hạ ý chỉ, tuyên văn võ bá quan trong triều nghị sự. Ở tình huống bình thường, long ỷ trên triều đường chỉ có hoàng thượng mới được ngồi. Nhưng hôm nay, hoàng hậu nương nương lại ngồi trên long ỷ.
Nhìn quần thần bên dưới có bộ dạng kinh ngạc, hoàng hậu rất trầm ổn nhìn lướt qua Huyền Xán ở phía dưới. Lúc này Huyền Minh đã ra khỏi kinh thành điều binh, đại doanh Kinh Giao cách đây không xa, Hoàng hậu tin tưởng rất nhanh có thể trở về. Chỉ cần đại quân vào thành, ai cũng không thể thay đổi sự thật này.
- Các vị ái khanh, triều đình Đại Phong trước mắt đang đứng trong tình hình nguy cấp, nghịch tặc Chu Thiên Giáng âm thầm cấu kết với Chu Diên Thiên, tại thành Dư Gia Bình ám sát Thành Võ Hoàng. Việc này thống lĩnh Hoắc Chấn Sơn của đại doanh Kinh Giao tận mắt chứng kiến, thật là lòng lang dạ sói, uổng phí tấm lòng ưu ái của Hoàng thượng đối với hắn.
Hoàng hậu nói xong, văn võ bá quan phía dưới trở nên xôn xao. Tin tức này làm cho người người kinh ngạc, vừa rồi văn võ bá quan nhìn thấy hoàng bảng được dán lên còn không thể tin đây là sự thật. Hiện tại, dưới lời nói của Hoàng hậu cái chết của Thành Võ Hoàng được chứng thực, không ít người liền cất tiếng gào khóc.
Hoàng hậu đã sớm nghĩ tới việc này, năm trăm thân binh của Huyền Minh đã sớm bí mật trú đóng trong phủ đệ của Huyền Xán.
Đám người Hoàng hậu đang bí mật lập kế hoạch, bên kia, Tam Hoàng tử Huyền Nhạc cũng đứng ngồi không yên. Theo như mật báo, sáng sớm hôm nay mấy người Hoàng hậu Hoàng phi, cùng với hai đại gia tộc Phùng Ngạc đều tụ tập ở phủ đệ của Nhị Hoàng tử Huyền Xán. Huyền Nhạc khôn khéo càng nghĩ càng thấy không ổn, những người này tập trung cùng một nơi, gần như chính là lực lượng quan trọng nhất của Hoàng hậu. Y không biết Chu Thiên Giáng có thể ngăn cơn sóng dữ cứu lại vận mệnh Đại Phong hay không, nhưng tính thử thời gian, Huyền Nhạc cảm thấy đại quân Kinh Giao tiếp giá hẳn đã động thủ rồi.
Thấp thỏm không yên, lúc này việc duy nhất y có thể làm là đi tìm Lâm Phong để bàn về việc này. Nhưng lão cũng chẳng làm gì được, lão hoàn toàn không có binh quyền, cũng không có chức quyền, chưa kể Chu Thiên Giáng còn chưa hồi âm, ai cũng không dám nói Thành Võ Hoàng có xảy ra chuyện gì không.
- Lâm tiền bối, nếu không tìm cách, chỉ sợ triều Đại Phong gặp nguy.
Huyền Nhạc nóng lòng nhìn Lâm Phong.
- Tam Điện hạ, việc này không có bằng chứng, cho dù lão phu có đi tìm Tĩnh Vương chỉ sợ cũng không được gì. Nếu quả thực đại quân của Huyền Minh có gan ám sát Hoàng thượng, ta tin tưởng Thiên Giáng sẽ nghĩ ra biện pháp bảo hộ cho an nguy của Thành Võ Hoàng. Việc bây giờ chúng ta có thể làm chính là chờ đợi tin tức. Lão phu tin chắc, chỉ cần bên kia ra tay, tin tức lập tức sẽ truyền tới.
Lâm Phong vô cùng tin tưởng mạng lười tin tức mà Chu Thiên Giáng đã xây dựng, cho dù cách xa tám trăm dặm chỉ sợ cũng không có ai thiết lập được mạng lưới truyền tin nhanh hơn Chu Nhị. Hơn nữa, còn có người của Niêm Can Xử đi theo, chỉ cần Hoàng thượng gặp chuyện, Mục Kỳ lập tức sẽ tìm Tĩnh Vương chuyển cáo khẩu dụ của Thành Võ Hoàng. Nhưng lần này, quả thực Lâm PHong không ngờ được cả Vệ Triển và Chu Thiên Giáng đều không truyền tin về. Ngược lại, Huyền Minh lại nhận được tin từ Hoắc Chấn Sơn trước.
- Lâm tiền bối, Huyền Nhạc phỏng chừng mấy người Hoàng hậu sẽ song song hai việc, vừa ám sát Phụ hoàng vừa bất ngờ khống chế Kinh thành. Vì vậy, cho dù ám sát không thành công, bọn họ cũng có thể nắm được đại quyền ở Kinh kỳ trong tay. Đến lúc đó, chỉ sợ thiên hạ đại loạn.
Huyền Nhạc cau mày.
- Khôn sao, Huyền Minh chỉ có mấy vạn binh mã ở đại doanh Kinh Giao, đừng quên trong thành còn có hơn hai vạn quan binh phủ Đề đốc. Mặc dù không gần, nhưng chỉ cần đại doanh phương bắc nhận được tin, ra roi thúc ngựa mấy ngày là tới.
Lâm Phong khôn khéo một đời, lúc này lại bị kinh nghiệm của mình làm khó. Lão cảm thấy Huyền Minh vẫn không dám khởi binh tạo phản, chỉ khi Thành Võ Hoàng thực sự bị ám sát, Hoàng hậu mới dám nhân cơ hội nắm đại quyền.
Huyền Nhạc bị rơi vào đường cùng đành quay về phủ đệ, vừa về không lâu, y đã lại khiếp sợ nhận được một tin. Hoàng hậu hạ chỉ, tuyên triệu ba vị trọng thần Tĩnh Vương, Sở Vân, Lý Hồng tới phủ Huyền Xán nghị sự. Người giám thị tận mắt nhìn thấy ba người Tĩnh Vương bước vào phủ Huyền Xán. Trong lòng Huyền Nhạc cả kinh, vào thời điểm này mà Hoàng hậu triệu tập ba người Tĩnh Vương, nhất định không có chuyện tốt.
- Người đâu, lập tức thông báo tới người của Nam Viên, lập tức phân tán tới các cứ điểm bí mật trong thành, chờ lệnh cùa ta. Nói với người trong phủ, mặc kệ là ai hỏi, cứ nói Bổn Điện hạ đã ra ngoài săn bắn.
Sắp xếp xong xuôi, y mang theo vài thân tín chạy tới Chu phủ. Nghe xong những gì y kể, Lâm Phong cũng thấy chuyện này kỳ lạ. Tuy Hoàng hậu có quyền tuyên triệu nhưng địa điểm thảo luận lại không ở Hoàng cung mà ở phủ đệ của Huyền Xán, điều này khiến cho Lâm Phong cũng dấy lên nghi ngờ.
- Tam Điện hạ, xem ra lo lắng của ngài là đúng. Nếu Hoàng hậu đã khống chế ba người Tĩnh Vương, Sở Vân, Kinh thành này có thể đã gặp nguy hiểm.
Lâm Phong cũng bắt đầu bối rối.
- Lâm tiền bối, Huyền Minh là kẻ bụng dạ hẹp hòi, một khi Kinh thành bị y khống chế, Chu phu sẽ là nơi đầu tiên gặp họa. Chỉ sợ hiện giờ Tĩnh Vương thúc đã thân vùi hiểm địa, chúng ta chỉ có thể rút khỏi Kinh thành hoặc bí mật trốn đi đợi Phụ hoàng ta trở về.
Lâm Phong nghĩ một lát cũng thấy y nói có lý. Bản thân lão cũng không sợ, cho dù đại doanh Kinh Giao có vây khốn Chu phủ, lão cũng có thể liều chết xông ra ngoài. Nhưng trong Chu phủ cũng không thiếu thân tín của Chu Thiên Giáng, lại có cả Hồng Gia Ban ở đây, nhất định phải lập tức đổi ra ngoài.
- Người đâu, báo cho Hồng Gia Ban và hộ vệ trong phủ lập tức tập trung.
Lâm Phong quyết định rất nhanh, lập tức bắt đầu triệu tập.
Phần lớn vàng bạc tài bảo trong phủ Chu Thiên Giáng đều đã giấu đi, nên Lâm Phong cũng không lo Huyền Minh đốt phủ đệ.
- Lâm tiền bối, nhiều người như vậy, chỉ sự không có nơi nào trong kinh thành có thể trốn được. Chỉ có thể ra ngoài thành thôi.
Thấy lão còn muốn gọi nhiều người như vậy, Huyền Nhạc lo lắng.
- Không cần ra khỏi thành, có một hỗ, ngay cả Hoàng hậu cũng không dám quấy rối.
Huyền Ngạc ngẩn ra:
- Ngài nói nơi nào?
Y không rõ lão đang nói gì, ngay cả THành Võ Hoàng , Hoàng hậu cũng dám giết, vậy Kinh thành này còn chỗ nào là an toàn?
- Phủ Tướng quân! Trước mắt chỉ có nơi đó là an toàn nhất. Mặc kệ dã tâm của Hoàng hậu lớn bao nhiêu, chắc chắn bà ta không dám động đến một cọng cỏ của phủ Tướng quân. Nếu không, cho dù bỏ mặc trấn thủ Nam cương, Quách Thiên Tính nhất định cũng sẽ suất lĩnh đại doanh Nam Cương giết về.
Lâm Phong vừa dứt lời, Huyền Nhạc bừng tỉnh đại ngộ. Bao lâu nay y đã quên mất Quách Lão phu nhân. Đừng thấy lão phu nhân chỉ là nữ nhân, trong Kinh thành không một ai dám quấy rầy lão phu nhân tĩnh tu.
Hộ vệ Chu phủ thu thập xong đồ đạc của Hồng Gia Ban, lập tức chạy tới phủ Tướng quân. Không chỉ bọn họ, kể cả Lâm Phong và Huyền Nhạc cũng tới.
Quản gia Quách phủ không hiểu đầu đuôi, tự nhủ, giữa bay ngày ban mặt, sao người của Chu phủ lại chạy đến đây như chạy nạn thế này?
- Lâm gia gia, các người….?
Quách Dĩnh đang ngồi ở tiền viện bối rối nhìn đoàn người, ngơ ngác hỏi Lâm Phong.
- Dĩnh nha đầu, đừng hỏi nhiều nữa, nhanh đi thu xếp cho Hồng Gia Ban đi. Nói với hộ vệ trong phủ đóng cửa chính lại, bất kỳ kẻ nào cũng không được tiến vào.
Lâm Phong dặn dò xong, dẫn theo Huyền Nhạc bước thẳng tới hậu viện.
Gần đây Quách Dĩnh và Hồng Tiểu Thanh đã rất quen thân, thấy lão nghiêm túc như vậy, nàng biết hẳn có chuyện lớn xảy ra, không dám hỏi nhiều, vội vàng đi thu xếp cho những người của Hồng Gia Ban.
Trong hậu viện, Quách lão phu nhân nhíu mày nghe Huyền Nhạc phân tích, vị lão phu nhân có thân phận cao nhất Quách phủ này cực kỳ chấn động.
- Lâm Phong, đứa bé Thiên Giáng kia đã có gửi tin gì chưa?
Quách Lão phu nhân quay sang nhìn Lâm Phong.
- Không có! Lẽ ra Thiên Giáng nhận được văn kiện khẩn cấp ta gửi sẽ phải trả lời luôn mới phải.
Trong phòng, ba người đang nói chuyện, chợt thấy quản gia trong phủ vội vàng chạy vào quỳ sụp xuống.
- lão phu nhân, không xong… Hoàng hậu vừa hạ chỉ, nói…nói… nói…
Quản gia lắp bắp một tiếng “nói” ba lần, môi run run, vẫn không thể nói tiếp.
- Sao thế? Đừng có vội!
Quách phu nhân bình tĩnh hỏi.
- Bên ngoài…bên ngoài có người dán bố cáo toàn thành, nói…nói Chu Thiên Giáng mưu đồ bí mật tạo phản, ám sát Hoàng đế ở thành nhỏ Dư Gia Bình!
Quản gia cuống cuồng nghẹn đỏ bừng cả mặt mới nói ra được vấn đề.
Ba người trong phòng lập tức kinh hoàng đứng bật dậy, ngoài cửa, Quách Dĩnh đang muốn đi vào lảo đảo dựa vào cột cửa, mặt trắng bệch.
- Ngươi…ngươi nói là Hoàng hậu hạ chỉ, nói Chu Thiên Giáng ám sát Hoàng thượng?
Quách lão phu nhân run rẩy hỏi lại.
- Lão phu nhân, quả thực bố cáo nói vậy!
Quản gia mặt mày như đưa đám vội đáp.
Quách Dĩnh nghe vậy liền ngã xuống ngất đi.
Bên trong kinh thành Đại Phong ngày càng hỗn loạn, hoàng hậu hạ ý chỉ, tuyên văn võ bá quan trong triều nghị sự. Ở tình huống bình thường, long ỷ trên triều đường chỉ có hoàng thượng mới được ngồi. Nhưng hôm nay, hoàng hậu nương nương lại ngồi trên long ỷ.
Nhìn quần thần bên dưới có bộ dạng kinh ngạc, hoàng hậu rất trầm ổn nhìn lướt qua Huyền Xán ở phía dưới. Lúc này Huyền Minh đã ra khỏi kinh thành điều binh, đại doanh Kinh Giao cách đây không xa, Hoàng hậu tin tưởng rất nhanh có thể trở về. Chỉ cần đại quân vào thành, ai cũng không thể thay đổi sự thật này.
- Các vị ái khanh, triều đình Đại Phong trước mắt đang đứng trong tình hình nguy cấp, nghịch tặc Chu Thiên Giáng âm thầm cấu kết với Chu Diên Thiên, tại thành Dư Gia Bình ám sát Thành Võ Hoàng. Việc này thống lĩnh Hoắc Chấn Sơn của đại doanh Kinh Giao tận mắt chứng kiến, thật là lòng lang dạ sói, uổng phí tấm lòng ưu ái của Hoàng thượng đối với hắn.
Hoàng hậu nói xong, văn võ bá quan phía dưới trở nên xôn xao. Tin tức này làm cho người người kinh ngạc, vừa rồi văn võ bá quan nhìn thấy hoàng bảng được dán lên còn không thể tin đây là sự thật. Hiện tại, dưới lời nói của Hoàng hậu cái chết của Thành Võ Hoàng được chứng thực, không ít người liền cất tiếng gào khóc.
Tác giả :
Phá Hồ