Thiên Duyên Định Thiên Niên
Chương 44
Trời tờ mờ sáng Ngôn Thương Đình đã dậy, lộc cộc sửa soạn rồi đi xuống đại sảnh đã thấy Tinh Hàm ngồi đấy. Trang phục trắng tinh, tóc đen óng, lưng ngồi thẳng tắp, bình trà nóng còn lượn lờ khói trắng, thân ảnh mờ mờ ảo ảo. Ngôn Thương Đình đứng trên cầu thang nhìn xuống, sương sớm chưa tan còn mang hơi lạnh, dụi con mắt trong lòng thầm mắng một câu: chật, tiên nữ đâu không thấy chỉ thấy yêu nghiệt giả thanh cao, trang! Tiếp tục trang! Mắng xong Ngôn Thương Đình thong thả bước xuống, hình như quên mất chính bản thân vừa nói gì liền hướng bàn của Tinh Hàm mà tới.
"Buổi sáng tốt lành." Ngôn Thương Đình tự nhiên ngồi xuống chéo nguẩy rót cho mình một chén trà nóng làm ấm bụng. Tinh Hàm liếc qua nhìn nàng cái bộ dáng bất nhã không quy củ kia cũng lười nói tiếp tục nhìn phố xá sầm uất.
Ngôn Thương Đình uống xong chén trà, theo mắt Tinh Hàm nhìn đường phố lại thấy có chút nhàm chán, dứt khoát liền tay chống mặt ngồi nhìn chăm chăm Tinh Hàm. Không thể không nói Tinh Hàm con bé này mới mười tám thôi đã đẹp khuynh nước khuynh thùng, tính tình không biết ai dưỡng ra như vậy xú, nhưng liền này một bộ túi da không cần xuất lực cũng có cơm ăn, nhìn nàng có thể coi như nhìn cảnh đẹp dưỡng mắt chống cận chống viễn.
Mới đầu Tinh Hàm coi như không thấy, nhưng nề hà người này ánh mắt quá chăm chú nhìn lom lom như vậy khiến nàng không được tự nhiên. Dứt khoát liền quay đầu đối lại ánh mắt Ngôn Thương Đình, cái bầu không khí quỷ dị từ đấy mà ra.
Rốt cuộc, người thua vẫn là Tinh Hàm, nàng đứng dậy bỏ lại một câu có bệnh nhớ chữa liền đi thẳng về phòng không cho một cái quay đầu. Ngôn Thương Đình nhìn bóng dáng nàng đến khuất, lại uống một ly trà, suy nghĩ lời Tinh Hàm vừa nói mới nhận ra nàng mắng chính mình. Có bệnh? Ý là mắng nàng không bình thường? Có điên nhớ chữa? Ngôn Thương Đình tức giận đập bàn một cái nhận được ánh mắt đầy sự nghi ngờ thắc mắc của tiểu nhị ca, nàng trả về một nụ cười không có gì, ta bình thường! Trong lòng âm thầm nhớ kĩ này một bút, con nít con nôi không cho nàng biết trời cao đất dày nàng nàng liền leo lên đầu ta mở nhạc hội nhảy edm!
Đến lúc đám người cùng với Tinh Hàm một lần nữa xuống lầu thì Ngôn Thương Đình đã ăn xong bữa bữa sáng, hai chân bắt chéo để trên ghế dài, tay chống cằm để trên bàn yểu điệu tạo dáng mà thưởng phong cảnh, thỉnh thoảng còn vứt mấy cái mị nhãn cho mấy nam nhân đang xem nàng chằm chằm. Tinh Hàm nhìn này một màn, hận không thể đá Ngôn Thương Đình văng xuống ghế, chả ra thể thống gì!
Sau khi dùng bữa sáng đoàn người liền tiếp tục lên đường. Ngôn Thương Đình chân chính là đi du lịch ngắm cảnh, cảm nhận sự lớn rộng và kỳ cảnh mà mẹ thiên nhiên ban tặng. Lâm Minh chính là theo đuôi Ngôn Thương Đình, không có mục đích. Tinh Hàm liền không chắc, nàng đích thực cần xuôi nam, còn mục đích liền khó một lời mà nói hết.
Này một buổi sáng, Ngôn Thương Đình đi đi dừng dừng, gặp cái hoa đẹp dại đẹp liền dừng, ngắt mấy nhánh, cài bên tai một cái, còn hướng Tinh Hàm muốn cài cho nàng, nhưng Tinh Hàm liền né tránh, trên ngựa nên chỉ có thể né người nhưng bị Ngôn Thương Đình nắm lại bả vai, mạnh mẽ cài lên. Tinh Hàm thật bất đắc dĩ nhưng lại không có gỡ xuống. Ngôn Thương Đình vuốt cằm, gật đầu hài lòng nhìn kiệt tác của mình, giơ ngón tay cái hướng Tinh Hàm rồi tiếp tục đi. Tinh Hàm trừng Ngôn Thương Đình một mắt cũng không nói gì.
Đoạn đường này nhưng thật ra không có Vu Phong Vu Vũ, hai người sau đêm qua liền không thấy nữa, sáng sớm Ngôn Thương Đình có hỏi nhưng Tinh Hàm chỉ trả lời có việc đi rồi liền thôi, Ngôn Thương Đình cũng không truy cứu.
Không quên nói, Tinh Hàm nhưng chơi xấu, Ngôn Thương Đình vốn không biết đường, nàng cưỡi ngựa chầm chậm chơi, nói là đi Giang Nam liền hướng phái nam mà đi nên nàng làm theo, trên đường cũng chỉ có một lộ. Nhưng lần này đi một đoạn liền gặp lộ tẻ ra hai nhánh, nàng liền ăn khổ. Ngôn Thương Đình quay nhìn Tinh Hàm, hoa cũng không biết rơi lúc nào rồi.
"Giờ phải đi bên trái hay bên phải?" Ánh mắt đầy sự bất lực, không có bản đồ điện tử, không có bảng chỉ đường, thậm chí không có người khác ngoài các nàng thì nàng biết làm sao?
Tinh Hàm nhưng thật ra nhàn nhã: "Ngươi muốn đi đường nào liền đi, ta cùng ngươi."
"Ta không biết đường." Ngôn Thương Đình than nhẹ, nhỏ giọng.
"Ta cũng không biết." Tinh Hàm khẽ cười, Ngôn Thương Đình mặt viết lên trăm ngàn chữ không tin và không hề tin. Tinh Hàm liền nghiêm túc gật đầu trả lời chắc nịch: "Thật sự."
Ngôn Thương Đình liền quay về phía sau nhìn về hướng Lâm Minh.
"Tiểu thư, ta là người phía Bắc." Lâm Minh trả lời, nhìn về cái miệng cười dần dần ngang như thước của Ngôn Thương Đình đầy đồng tình.
Ngôn Thương Đình nhìn về tia hi vọng cuối cùng Vu Hoa Vu Nhã nhưng trả lời Ngôn Thương Đình là hai cái lắc đầu đầy thương tiếc.
"Ngôn tiểu thư, chúng ta trước giờ đều theo công chúa, Tây thành còn có thể nhưng Nam thì..." Vu Nhã thành thật mà nói.
"Vu Vũ cùng Vu Phong cả hai đều đi giáp Đại Thống rồi, hai người đó chắc chắn biết nhưng mà..." Vu Hoa lời này thật sự như một dao trát tim Ngôn Thương Đình. Ngôn Thương Đình chất vấn nhìn Tinh Hàm.
"Ta nghĩ ngươi biết đường." Tinh Hàm thành thật nói, Ngôn Thương Đình muốn nói tiếp cũng phải nghẹn trở về.
Ngôn Thương Đình nhìn về hai cái đường trước mắt, theo định luật phải trái, Ngôn Thương Đình chọn bên trái.
"Đi trái, các ngươi muốn đi bên phải thì tự đi đi." Ngôn Thương Đình nói liền cưỡi ngựa đi, và tất nhiên đoàn người cũng đi theo. Mù đường chơi với mù đường đã là thảm họa nhưng đồng đội còn có máu liều mù quáng tin tưởng thì hậu quả ai mà biết. Nhưng theo tình hình đám người đi đến giữa trưa hai bên toàn là cây và cỏ, lại không có một bóng người huống chi là nhà dân, Ngôn Thương Đình liền biết chữ chơi dại viết thế nào.
Càng đi, Ngôn Thương Đình nhận càng nhiều ánh mắt tin ngươi quỷ của Vu Hoa, nề hà Tinh Hàm cũng chưa biểu hiện gì nên nàng cũng im lặng nhịn, không là đã lôi Ngôn Thương Đình xuống bụi cỏ quánh một trận. Nhịn, ta đi theo nên ta không quánh!
Đúng là trời hay phụ lòng người, trời đang nắng thì lại mưa. Ngôn Thương Đình ánh mắt ai oán nhìn bầu trời vừa nắng vừa mưa, mím môi ngăn trở bản thân mắng luôn ông trời vì sợ ổng đập. Mưa thật ra không nhỏ, như đang muốn cười nhạo hay khiêu khích Ngôn Thương Đình, hạt nào hạt nấy to đùng mà rơi, chưa kịp chạy đã ướt, mà cái nơi khỉ ho cò gáy này thì biết mà chạy đi đâu.
Đoàn người nhìn đi nhìn lại đành nấp dưới một cây cổ thụ một bụi rậm lớn, có dây leo bò chằn chịt, ít nhiều ngăn được không ít mưa. Lâm Minh nề hà trong đoàn duy nhất nam nhân, nhưng cũng rất tự biết chạy đến dưới gốc cây phái trước canh ngựa, một mình đứng nên cũng không đến nổi nào.
Ông trời sợ mưa dừng Đình không nể nên làm một trận lớn vừa đủ để không thể đi tiếp, lại nhỏ không thể là bụi rậm không thể trụ. Y phục trên người đều ẩm, dưới chân đầy nước bùn dơ, hên là có cỏ che chắn bớt nếu không thật không dám tưởng. Ngôn Thương Đình nhìn xuống liền thấy đôi giày trắng tinh của Tinh Hàm đang bị dòng nước bùn đe dọa, liền chồm ra bẻ mấy nhánh cây khô gần đấy, bất chấp mưa và giày dơ.
"Né ra." Ngôn Thương Đình đấy nhẹ Tinh Hàm ra một bên. Vu Hoa nghe thấy đang muốn mắng người thì thấy Ngôn Thương Đình khom xuống gom cây lá làm thành một cái gò nhỏ.
"Đứng lên đấy đi, ít ướt." Ngôn Thương Đình kéo Tinh Hàm về chỗ, Tinh Hàm luôn nhìn nàng động tác.
"Còn ngươi?" Hiếm khi Tinh hàm chủ động quan tâm, Ngôn Thương Đình ngóc đầu nhìn Tinh hàm bĩu môi.
"Chút này đã là gì, sao có thể làm khó được ta, sợ ngươi cái này công chúa lá ngọc cành vàng chịu không được thôi." Ngôn Thương Đình sợ nàng không quen là một, nhưng nàng dù sao là từng thích nữ nhân, chút quan tâm thương hương tiếc ngọc này là có. Nhưng đây là biện bạch thôi, Vu Hoa Vu Nhã liền lù lù đứng hai thân chà bá đấy liền bị xếp thành nam nhân, không nằm trong thương hương tiếc ngọc phạm vi nên tự mà chịu cảnh thôi.
Vu Hoa liếc Ngôn Thương Đình một cái khinh bỉ, nhưng thật ra cùng Vu Hoa đứng chắn cho Tinh Hàm tránh mưa lùa vào.
Thật ra trời cũng không phải hay phụ lòng người, mà là thích phụ lòng Ngôn Thương Đình thôi, mưa chẳng những không dứt, mà còn tắt nắng, trời đen mà mưa tiếp. Đám người đành phải lấy lương khô ra gặp bữa trưa, lấy cái áo ngoài, che lên trên mà chống đỡ. Vất vả nhất vẫn là Lâm Minh ở ngoài không dám ngoái đầu vô mà còn chịu mưa oanh tạc canh ngựa. Tinh Hàm nhưng thật ra không đến nỗi nào, tuy có ướt nhưng là ít nhất rồi, nàng không phải không có ý định nhường ra, nhưng ba người này cũng không cho nàng nhường, Vu Hoa Vu Nhã liền là chuyện thường, nhưng ai đó thật ra làm nàng mở rộng tầm mắt, tính ra ai đó cũng không đáng ghét mấy.
Không biết nước ở đâu ra lắm thế mà mãi đến chiều tà mưa mới dứt, đến ngang ngược mà đi cũng ngang ngược, muốn đến là đến muốn đi là đi, ngang như cua!
Ngôn Thương Đình đầu có chút quay, nàng cũng thực kiều khí, sống hai mươi sáu năm có bao giờ tắm mưa lâu như vầy, đồ ướt mà còn chịu đến cả buổi, nhưng Ngôn Thương Đình cũng không nói ra bản thân khó chịu. Đi ra ngoài nhìn thấy hoàng hôn đỏ rực cả bầu trời, còn có cầu vòng rực rỡ trên bầu trời, cảnh đẹp nên thơ nhưng Ngôn Thương Đình vô tâm tình ngắm.
"Bên đó có khói, đi đến đó trú tạm một đêm đi." Ngôn Thương Đình nhìn thấy đám khói lượn lờ liền thấy hi vọng.
"Khói thì liên quan gì đến trú tạm?" Vu Hoa thắc mắc hỏi, nghi hoặc nhìn Ngôn Thương Đình. Ngôn Thương Đình nhìn nàng như nhìn một kẻ thiểu năng.
"Chiều có nhà nấu cơm, đốt bếp liền có khói thưa tổ tông. Không có lửa làm sao có khói, đốt lên tất nhiên có người ở đấy." Nói xong liền lên ngựa đi về hướng đó.
Nhìn thì gần nhưng đi cũng không hề gần, cũng không phải nằm trên đường cái mà là hướng trong rừng rậm có đường nhỏ đi, mãi đến trời sụp tối mới thấy được nhà cửa, là một cái làng nhỏ tầm chục hộ, chỉ còn một hai đèn lập lòe, cũng không phải là nhà tranh nhỏ xiêu quẹo mà là nhà gỗ lớn cứng cáp, nhìn không đến nói nào. Không khí quá yên tĩnh ngoài tiếng côn trùng, nếu không phải thấy nhà cửa trước mắt đều không biết noi này có người ở.
Nếu bình thường chắc chắc bất kì ai trong đám người đều biết, nhưng tiếc là sau trận mưa ai ai cũng mệt mỏi đến không được, trên người y phục cũng không hề dễ chịu. Ngôn Thương Đình đầu óc đều đau như búa bổ, thân thể mỏi nhừ, cố gắng giữ thăng bằng và thanh tỉnh đã là nàng cực hạn thì đâu ra quan tâm mấy thứ này.
Đám người đi đến nhà sáng đèn gần nhất, Vu Nhã gõ cửa, mở ra là một vị đại thẩm, dưới ánh sáng yếu ớt nhìn không cỡ trung niên.
"Các vị đây là..." Đại thẩm nhìn bất ngờ xuất hiện đám người lạ mặt liền có điểm đề phòng.
"Đại thẩm, xin lỗi vì đã trễ còn đến làm phiền. Chúng ta đoàn người mắc trận mưa, bên ngoài ẩm ướt không tiện, liền đến làm phiền xin trụ một đêm ạ." Vu Hoa nhưng thành ý mười phần, không chỗ chê.
"Chuyện gì?" Trong nhà bước ra một nam nhân, dáng người cao lớn nhưng nhìn chất phác, điển hình của một nông dân.
"Lão Ngưu, họ muốn xin trụ một đêm." Đại thẩm quay vào cùng nam nhân nói.
Ngôn Thương Đình quá mệt mỏi, đúng dựa vào bên cạnh cửa, nhắm mắt lại yên tĩnh, nhưng thật ra là một bức mỹ nhân đồ, cũng không hề có lực công kích.
Nam nhân cùng đại thẩm nhìn qua đám người, chỉ có Tinh Hàm cùng Ngôn Thương Đình tay không, một bộ vô hại, còn lại ba cái đều là tay mang kiếm, nhìn qua không dễ chọc. Nhưng Vu Hoa Vu Nhã một bộ mặt dễ gần liền khiến người mất đi nguy hiểm cảm. Chỉ có Lâm Minh đứng cuối cùng im lặng, mặt không chút cảm xúc không dễ chọc.
Hai người chủ nhà nhìn nhìn nhau, không đợi Vu Hoa tiếp theo mở miệng, đại thẩm nhưng trước nói.
"Có thể, có thể. Trời cũng đã tối, liền ở lại đây nghỉ ngơi."
"Thế thì tốt quá, đa tạ đại thẩm, đa tạ đại thẩm." Vu Nhã nghe có thể ở lại liền hiền hòa cười cảm ơn.
"Ta nơi này nhỏ, liền chứa được hai người thôi. Nhà lão Bát bên đó chắc cũng có thể ngủ, còn cậu thiếu niên này chịu khó đi nhà cuối cùng, ở phía cuối đường đó, ở đó có trâu, có chỗ để cột ngựa, có lão Ất hai cái nam nhân liền ngươi cùng hắn ở cũng thuận tiện nhiều." Đại thẩm đầy nhiệt tình cười, chỉ chỗ cho mọi người, còn hướng bước ra hướng nhà xéo xéo đối diện gần đó gọi to mấy tiếng vợ lão Bát ơi. Đợi một chốc, nhà đó sáng đèn, thấp thoáng có bóng người đi ra.
"Đấy chính là nhà đấy, đó là vợ lão Bát."
"Đa tạ đại thẩm..." Vu Nhã rất cảm kích.
"Các ngươi hai cái sang đó mà trụ đỡ một đêm." Đại thẩm đánh gãy Vu Nhã lời nói.
"Xem các ngươi mấy cái nữ nhi đều chật vật như vầy, hai người các ngươi vào trong mau mau thay y phục nghỉ ngơi đừng để bệnh, ba ngươi cũng đi bên kia trụ tranh thủ nghỉ ngơi đi." Đại thẩm nói một hơi, còn bắt lấy tay Ngôn Thương Đình cùng Tinh hàm kéo vào nhà. Ngôn Thương Đình không khỏe nên cũng mặc lôi kéo, Tinh Hàm thấy nàng nhiệt tình cũng không chối từ. Tinh Hàm cùng Vu Hoa Vu Nhã thấy có chỗ nào đó là lạ nhưng thật ra cũng không phát hiện ra chỗ nào, tổng cho là nông dân thật thà nhiệt tình nên các nàng tiếp thu không kịp.
"Tiểu thư..." Vu Hoa thấy Tinh Hàm muốn cùng Ngôn Thương Đình cùng ở liền lên tiếng muốn ngăn cản.
"Không có gì, ta cùng Ngôn tiểu thư không vấn đề gì. Các ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi." Tinh Hàm cùng Vu Hoa giải thích liền theo đại thẩm vào trong.
Cứ như vậy đám người phân ra theo như lời đại thẩm.
"Ta có đứa con trai, nhưng nó bẩm sinh đã ngu ngốc, lớn như vậy người ta lấy vợ cả rồi nó còn chịu ta chăm sóc mãi..." Đại thẩm thao thao bất tuyệt, Tinh Hàm nhẹ nhàng cười khách sáo, nàng ít cười nên cười lên vẫn có điểm miễn cưỡng. Ngôn Thương Đình đầu đã nhảy bum la bum, chữ nghe vào chữ không, nhưng vẫn thẳng đứng, cười có lệ treo bên miệng nhưng nhìn thành thật nhiều hơn Tinh Hàm.
Không vài bước đã đến căn phòng, nói là phòng nhưng thật nhỏ, một cái giường ngủ vừa đủ hai người với cái bàn ở giữa, không gian nhỏ hẹp cũng không dư thừa.
"Phía trước là phòng phu thê chúng ta, bên đó là phòng ta nhi tử, giờ nó chắc đã ngủ rồi. Phòng có điểm tiểu các ngươi chấp vá tạm, cần gì cứ gõ cửa tìm ta..."
Ngôn Thương Đình nhưng dẫn trước xin đại thẩm chút nước ấm để lau người và nước uống, đại thẩm nói để mình lấy liền đi ra lập tức đưa nước vào, cám ơn tiễn đi đại thẩm, đóng cửa lại khóa cái cụp liền tìm trong tay nải lấy bộ y phục, tháo đai lưng cởi y phục.
Tinh Hàm còn chưa kịp phản ứng Ngôn Thương Đình ngoại y đã rớt xuống sạch, cái yếm lộ ra, bờ vai trắng nõn nà. Dưới ánh nến mập mờ, mỹ nhân cởi y phục là cỡ nào hương diễm hình ảnh, không phải hương quần áo ẩm dính nước mưa mà là hương da thịt như trăng non ẩn hiện theo ánh sáng, con dốc trên yếm lao xuống eo đều thấy sự nguy hiểm của độ cao, lưng như tầng mây trong xanh khiến người hận không thể chạm vào, vòng eo tinh tế một tay đều có thể ôm hết, cánh tay ẩn hiện từng đường cong nhỏ quyến rũ hữu lực, liền biết là người nhiều rèn luyện thân thể.
"Ngươi..." Tinh hàm chỉ phát ra được một âm cũng không biết nói gì tiếp, thấy Ngôn Thương Đình động tác cũng không có dừng, liền thấy miệng khô khẽ nuốt một ngụm liền cũng không biết do ánh nến đỏ hay nàng mặt đỏ, quay người đi không nhìn. Phi lễ chớ nhìn! Phi lễ chớ nhìn!
Ngôn Thương Đình cũng không tâm tình đi chọc Tinh Hàm, cả người khó chịu cực kỳ, mở miệng cũng thấy cực nhọc, nên tranh thủ lau người liền mặc y phục. Vừa xong bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tinh Hàm cũng hoàn hồn, đang phân vân đã có nên quay lại không thì người bên cạnh đã đi mở cửa.
"Uống chút nước nóng ấm bụng." Đại thẩm đưa đến bộ bình trà có nước ấm bên trong, Ngôn Thương Đình lại nhờ đại thẩm lại đổi một chậu nước ấm, đại thẩm gật đầu liền đi.
"Mau thay y phục nghỉ ngơi đi, ta ngủ trước đây." Ngôn Thương Đình thần sắc nhàn nhạt không quá nhiều sức sống như mọi ngày, nhưng đèn không đủ sáng, không thấy được gương mặt đỏ do sốt của nàng, Tinh Hàm gặp chuyện khi nãy nên ngại cùng Ngôn Thương Đình đối mặt nên gật đầu liền không quá nhiều để ý.
Ngôn Thương Đình cổ họng khô nóng cầm bình trà uống liên tục ba chén rồi mới về giường nằm ở phía trong, nàng không thói quen dùng chăn lạ nên lấy áo ngoài đắp lên liền vào giấc ngủ.
Đại thẩm đưa nước đến liền đi rồi, Tinh Hàm nhìn bóng lưng Ngôn Thương Đình, cảm xúc có điểm phức tạp, liền uống một chén nước thả lỏng.
Tinh Hàm nhẹ nhàng thay xong y phục, cảm xúc đã được vuốt phẳng, không gian yên tĩnh nên lại không tiếp tục suy nghĩ lung tung. Tinh Hàm ngồi xuống lại rót một chén nước, chậm rãi đưa lên miệng, nhưng lần này nàng dừng lại, đôi mắt thoáng chốc liền lạnh xuống nhìn bình trà. Nước có vấn đề...
Mình đã bảo trời chỉ phụ lòng Đình là sẽ thật phụ lòng Đình ha hả =))) Ở địa bàn của mình mọi người tha hồ mà hối chương, vì nếu mọi người không hối mình cũng dễ quên mất :3 laptop hong vào được wattpad ghét ghê á, đổi ip thì lúc được lúc không nên cũng hên xui, qua nay mới thấy dô được nè. Viết hồi 18h30 tới giờ mới 3522 từ, nên đừng hỏi sao mình thi văn điểm không cao nữa, rùa vĩnh viên là rùa.
Nay sinh nhật mình, mình được rất nhiều lời chúc và mình muốn lan tỏa điều này với các bạn qua chương mới này. Chân thành cảm mơn các bạn đã ủng hộ từ 3 năm qua đến giờ, mình sẽ cố gắng hơn để không phụ kỳ vọng của các bạn. Bước vào tuổi 18 và trở thành cô sinh viên rồi mình rất vui, chúc các bạn luôn luôn vui vẻ và hạnh phúc, thành công trên con đường mình đã chọn nhé, mãi yêu <3