Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Gần
Chương 51: Ngoại Truyện 3
Phương Tiến nhận lấy tờ giấy như nhận được bảo bối, cẩn thận gấp lại bỏ vào trong túi rồi chạy như bay ra cửa, Trần Mặc vừa tiễn Tô Hội Hiền đi, chậm một bước nên không túm được người, quay đầu lại hỏi Lục Trăn, Phương Tiến đi đâu vậy? Lục Trăn nhún vai, tỏ vẻ chuyện lần này không liên quan đến mình. Phương Tiến chỉ sợ Trần Mặc sẽ cản mình lại nên vội vã chạy đi, cũng chưa kịp hỏi đường, anh đứng ở dưới lầu rồi mới bắt đầu thấy mờ mịt, mới suy nghĩ đến vấn đề thực tế là: mình phải mua lò nướng ở đâu đây? Bất quá, dù sao cũng chỉ là một cái lò nướng thôi nha, tùy tiện tìm một siêu thị hẳn là sẽ bán, Phương Tiến càng thêm tự tin, quyết định đi hỏi đường, hỏi đường là át chủ bài, chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được chẳng phải sẽ khiến người ta cười đến chết sao?
Bên kia, Tô Hội Hiền mới vừa để mọi thứ vào trong xe, xe chuyển bánh chạy về phía cổng chung cư, nhìn thấy Phương Tiến đi một mình trên đường thì trong lòng khẽ động, cô nói Tiểu Bát dừng xe bên cạnh Phương Tiến, hạ kính xe xuống, gọi: “Cậu đi đâu, lên xe đi tôi chở cậu một đoạn?”
Phương Tiến nhận ra đó là bà chủ quán cơm đã đến nhà Trần Mặc nấu cơm, lập tức không khách khí mà bò vào trong xe.
Lại nói, người kinh doanh quán cơm, để mọi người đều được ăn no trong nhân gian cũng đều là người một nhà, Phương Tiến suy nghĩ một chút, cảm thấy mình có thể nhờ Tô Hội Hiền cố vấn, quả nhiên Tô Hội Hiền vừa mở tờ giấy ra xem liền nói: A, cái này cũng dễ thôi… Đợt lát nữa, tới đầu đường tôi thả cậu xuống, nhà Tô Trữ ở ngay đó.
Phương Tiến gật đầu, cười vô cùng đắc ý.
Tô Hội Hiền gấp tờ giấy lại rồi trả cho anh, đột nhiên nhìn thấy trên tay Phương Tiến có vết rạch dài chồng lên vết sẹo cũ, bất giác thốt lên: “Cái này là?”
Phương Tiến nhìn xuống vết thương, thản nhiên nói: “A, mới bị thương hai ngày trước.”
“Aiz, cậu cũng thật là, vết thương sâu như vậy phải khử trùng, băng bó lại cẩn thận đấy!” Tô Hội Hiền kéo tay Phương Tiến qua nhìn kỹ hơn, cô tuổi còn trẻ đã một mình đứng ra mở quán cơm nên nội tâm lúc nào cũng giống như người chị, sợ nhất là người làm xung đột xảy ra chuyện, nhất là những người trẻ tuổi suy nghĩ còn bồng bột, sơ ý một chút thôi là có chuyện lớn, lại còn tự cho rằng chuyện đó rất thú vị nữa!
Phương Tiến để cô cầm một lúc nhưng lại thấy đối phương không có ý định thả tay mình ra, cả người bắt đầu thấy không tự nhiên. Đối với con gái, anh hệt như Diệp Công thích rồng, mặc dù tính tình anh cũng rất phóng khoáng nhưng đối diện với một cô gái xinh đẹp, lại ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng anh tựa như có ngàn vạn con trùng đang bò tới bò lui.
Tô Hội Hiền là người tinh tế, lập tức lại phát hiện thêm một vết thương mới, nhất thời nổi giận, chỉ vào vết thương đó quở trách: “Cậu xem cậu đi, tại sao lại như vậy, vết thương mới chồng vết thương cũ… Các cậu…tôi cũng thấy nhiều rồi, ỷ tuổi mình còn trẻ không coi thân thể mình ra gì.”
Mặt Phương Tiến thoáng ửng hồng, chỉ nhỏ giọng phản bác: “Tôi không còn nhỏ.”
“Không nhỏ hả?” Tô Hội Hiền trêu ghẹo anh: “Cậu hai mươi tuổi rồi sao?”
Mặt Phương Tiến lại đỏ bừng lên, nhỏ giọng ấp úng: “Tôi…cũng ba mươi rồi, tôi sinh năm 83.”
Tô Hội Hiền kinh hãi, những người có giọng nói và tuổi tác không tương xứng với nhau cô cũng gặp nhiều rồi, nhưng giống như Phương Tiến này thì… cô thật sự rất muốn hỏi anh một câu: anh thật sự đã ba mươi rồi sao? Phương Tiến bị cô nhìn chăm chú thì mặt càng nóng rát, lỗ tai cũng bắt đầu nóng lên, anh muốn rút tay ra khỏi tay Tô Hội Hiền, Tô Hội Hiền liền căng thẳng, Phương Tiến cũng lập tức cứng ngắc, lúc này Tô Hội Hiền mới ý thức được phản ứng này…là anh đang xấu hổ.
Lẽ ra, bà chủ Tô thường ngày xinh đẹp, biết cách ăn mặc, chỉ chớp mắt một cái cũng đủ khiến mấy người đàn ông trong quán phải ngây người, nhưng hôm nay cô ra ngoài lại không trang điểm, tùy tiện mặc một bộ quần áo đơn giản vậy mà cũng có thể khiến người ta xấu hổ, khiến bà chủ Tô vô cùng thỏa mãn.
Tô Hội Hiền chỉ do dự mấy giây, giọng nói liền dịu dàng hơn, nhẹ nhàng buông tay Phương Tiến ra: “Anh xem anh đi, lớn tuổi như vậy rồi mà làm việc giống hệt đứa bé, nếu không phải anh nói anh ba mươi tuổi rồi thì tôi thật sự cảm thấy anh chỉ mới mười tám tuổi thôi.”
Phương Tiến cúi đầu, anh vô cùng xấu hổ.
“Đúng rồi, vừa rồi các anh ở bên ngoài ồn ào cái gì vậy? Nhẫn gì?” Tô Hội Hiền không tự chủ được lại muốn trêu chọc anh, đầu năm nay đàn ông biết xấu hổ thật sự là quá ít, nhất là những người đàn ông mạnh mẽ. Phương Tiến lại càng xấu hổ hơn, càng không dám ngẩng đầu lên, đáng tiếc, anh theo học rất nhiều khóa huấn luyện, nhưng lại không có khóa huấn luyện nào dạy anh phải đối xử thế nào với cô gái dịu dàng, trực giác nói cho anh biết anh không có cách nào cự tuyệt cô, vì vậy do dự một lát rồi lấy chiếc nhẫn trong túi ra: “Là cái này, tôi bị người ta lừa, Trần Mặc kết hôn, tôi còn cho rằng cái này có thể làm quà cưới.”
Không thể nào, thật sao??? Mặc dù lúc ấy cô và Tiểu Bát ở trong bếp nghe loáng thoáng cũng đã biết, nhưng khi biết sự thật, vẫn không nhịn được muốn cười to.
Mặc dù Tiểu Bát không quay đầu lại, nhưng vẫn vừa lái xe vừa cười thành tiếng, Tô Hội Hiền bản lĩnh thâm hậu, nhịn cười đến ê cả răng, đồng tình nhìn Phương Tiến nói: “Anh nha, thật là, tại sao lại có thể như vậy!”
“Đúng vậy! Tại sao lại có thể như vậy chứ!” Phương Tiến lập tức kích động.
Tô Hội Hiền tiện tay mở chiếc hộp ra nhìn, trong lòng thầm khẽ kêu một tiếng: anh cũng thật hào phóng. Cô ngầng đầu nhìn trộm Phương Tiến, mày rậm mắt to, quỷ xui thần khiến thế nào cô lại đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út….
“Oa, thật là vừa vặn nha.” Phương Tiến rất vui.
Tô Hội Hiền nhìn chiếc nhẫn thẫn thờ mất mấy giây, chợt ngẩng đầu cười nói: “Này, cho tôi đi!”
“Hả!!!?” Phương Tiến sửng sốt.
“Thế nào? Không bỏ được à? Dù sao anh giữ lại cũng không dùng đến nha, anh xem tôi đeo vừa như vậy…” Tô Hội Hiền cười rạng rỡ.
“Nhưng… Nhưng…Thật đắt!” Phương Tiến ngây ngô nói, nói được một nửa lại cảm thấy nói chuyện tiền bạc với một cô gái xinh đẹp thật không tốt, vì vậy lại càng quẫn bách, anh chỉ biết gãi đầu: “Cô xem, tôi còn không biết tên cô là gì đấy.”
“Tên tôi là Tô Hội Hiền!” Tô Hội Hiền khóe miệng khẽ nhếch lên, vô cùng xinh đẹp.
“A….A, a, cô hẳn là không thật sự muốn lấy đi, tôi …tôi… Tôi mua cho cô một cái rẻ hơn được không?” Phương Tiến có chút nóng nảy, mặc dù anh trước sau vẫn như một, không có ý xem trọng tiền bạc, nhưng hơn một vạn đồng thế này cũng không phải chuyện nhỏ, Trần Mặc là anh em sinh tử của anh, anh có tặng món quà giá trị cao hơn nữa cũng không thành vấn đề, nhưng cô gái này là, xinh đẹp, xinh đẹp…cũng không thể nói lấy đi hơn một vạn đồng là có thể lấy đi, có được không ???
Tô Hội Hiền nhìn anh chằm chằm: “Rẻ hơn là bao nhiêu?”
“Một, một ngàn…” Phương Tiến nhìn sắc mặt cô, đoán đối phương thật sự có ý đồ: “Bằng không hai ngàn cũng được thôi… Nhưng cô xem, tôi với cô cũng không quen biết, cô nói…”
Tô Hội Hiền cuối cùng không nhịn được nữa bật cười thành tiếng, tháo chiếc nhẫn ra đặt vào trong hộp trả lại cho Phương Tiến: “Được rồi, tôi chỉ đùa với anh một chút thôi, anh còn tưởng là thật, còn một ngàn với hai ngàn, anh thật sự coi tiền như rác à?”
P/S: lời riêng: Phương Tiến dễ lừa quá =.= Anh hai của tôi ơi, anh ba mươi tuổi rồi đó =.= [Su Boice]
Phương Tiến thở phào nhẹ nhõm, cười hắc hắc: “Vậy không phải cô muốn nó sao?”
Tô Hội Hiền sửng sốt vài giây, đột nhiên không biết nói gì, mãi sau mới nói: “Nói anh coi tiền như rác, anh thật sự coi tiền như rác, con gái muốn cái gì thì anh cho cái đó, anh cho nổi sao?”
Phương Tiến không hề để ý: “Kẻ bất tài này cũng chỉ có một, hai ngàn thôi, còn nếu thật sự cho không nổi thì không cho chứ sao.”
Tô Hội Hiền cúi đầu cười, một lát sau mới chỉ ra ngoài cửa kính nói: “Đến rồi!”
Phương Tiến “ờ” một tiếng, nhảy xuống xe, động tác linh hoạt mà nhanh lẹ, Tô Hội Hiền hạ cửa kính xuống hỏi: “Aiz, tên anh là gì?”
“Phương Tiến!” Phương Tiến quay đầu nhìn cô cười, làn da ngăm đen, mày thô mắt to rạng ngời, nhìn thế nào cũng giống anh chàng hai mươi tuổi. Xe chậm rãi chuyển bánh, Tô Hội Hiền nhìn anh phất phất tay, đợi đến khi xe đã chạy xa, Phương Tiến nắm chặt tờ giấy trong tay, đắc ý chuẩn bị đi làm chuyện lớn của mình.
Mặc dù mua lò nướng rẻ như vậy khiến Phương Tiến cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng anh lại giống như cậu em ngoan ngoãn, mua một chiếc lò nướng giống y hệt miêu tả của Miêu Uyển. Trần Mặc đứng ở cửa nhìn anh cười khổ, nói “cậu vất vả rồi”.
Bên kia, Tô Hội Hiền mới vừa để mọi thứ vào trong xe, xe chuyển bánh chạy về phía cổng chung cư, nhìn thấy Phương Tiến đi một mình trên đường thì trong lòng khẽ động, cô nói Tiểu Bát dừng xe bên cạnh Phương Tiến, hạ kính xe xuống, gọi: “Cậu đi đâu, lên xe đi tôi chở cậu một đoạn?”
Phương Tiến nhận ra đó là bà chủ quán cơm đã đến nhà Trần Mặc nấu cơm, lập tức không khách khí mà bò vào trong xe.
Lại nói, người kinh doanh quán cơm, để mọi người đều được ăn no trong nhân gian cũng đều là người một nhà, Phương Tiến suy nghĩ một chút, cảm thấy mình có thể nhờ Tô Hội Hiền cố vấn, quả nhiên Tô Hội Hiền vừa mở tờ giấy ra xem liền nói: A, cái này cũng dễ thôi… Đợt lát nữa, tới đầu đường tôi thả cậu xuống, nhà Tô Trữ ở ngay đó.
Phương Tiến gật đầu, cười vô cùng đắc ý.
Tô Hội Hiền gấp tờ giấy lại rồi trả cho anh, đột nhiên nhìn thấy trên tay Phương Tiến có vết rạch dài chồng lên vết sẹo cũ, bất giác thốt lên: “Cái này là?”
Phương Tiến nhìn xuống vết thương, thản nhiên nói: “A, mới bị thương hai ngày trước.”
“Aiz, cậu cũng thật là, vết thương sâu như vậy phải khử trùng, băng bó lại cẩn thận đấy!” Tô Hội Hiền kéo tay Phương Tiến qua nhìn kỹ hơn, cô tuổi còn trẻ đã một mình đứng ra mở quán cơm nên nội tâm lúc nào cũng giống như người chị, sợ nhất là người làm xung đột xảy ra chuyện, nhất là những người trẻ tuổi suy nghĩ còn bồng bột, sơ ý một chút thôi là có chuyện lớn, lại còn tự cho rằng chuyện đó rất thú vị nữa!
Phương Tiến để cô cầm một lúc nhưng lại thấy đối phương không có ý định thả tay mình ra, cả người bắt đầu thấy không tự nhiên. Đối với con gái, anh hệt như Diệp Công thích rồng, mặc dù tính tình anh cũng rất phóng khoáng nhưng đối diện với một cô gái xinh đẹp, lại ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng anh tựa như có ngàn vạn con trùng đang bò tới bò lui.
Tô Hội Hiền là người tinh tế, lập tức lại phát hiện thêm một vết thương mới, nhất thời nổi giận, chỉ vào vết thương đó quở trách: “Cậu xem cậu đi, tại sao lại như vậy, vết thương mới chồng vết thương cũ… Các cậu…tôi cũng thấy nhiều rồi, ỷ tuổi mình còn trẻ không coi thân thể mình ra gì.”
Mặt Phương Tiến thoáng ửng hồng, chỉ nhỏ giọng phản bác: “Tôi không còn nhỏ.”
“Không nhỏ hả?” Tô Hội Hiền trêu ghẹo anh: “Cậu hai mươi tuổi rồi sao?”
Mặt Phương Tiến lại đỏ bừng lên, nhỏ giọng ấp úng: “Tôi…cũng ba mươi rồi, tôi sinh năm 83.”
Tô Hội Hiền kinh hãi, những người có giọng nói và tuổi tác không tương xứng với nhau cô cũng gặp nhiều rồi, nhưng giống như Phương Tiến này thì… cô thật sự rất muốn hỏi anh một câu: anh thật sự đã ba mươi rồi sao? Phương Tiến bị cô nhìn chăm chú thì mặt càng nóng rát, lỗ tai cũng bắt đầu nóng lên, anh muốn rút tay ra khỏi tay Tô Hội Hiền, Tô Hội Hiền liền căng thẳng, Phương Tiến cũng lập tức cứng ngắc, lúc này Tô Hội Hiền mới ý thức được phản ứng này…là anh đang xấu hổ.
Lẽ ra, bà chủ Tô thường ngày xinh đẹp, biết cách ăn mặc, chỉ chớp mắt một cái cũng đủ khiến mấy người đàn ông trong quán phải ngây người, nhưng hôm nay cô ra ngoài lại không trang điểm, tùy tiện mặc một bộ quần áo đơn giản vậy mà cũng có thể khiến người ta xấu hổ, khiến bà chủ Tô vô cùng thỏa mãn.
Tô Hội Hiền chỉ do dự mấy giây, giọng nói liền dịu dàng hơn, nhẹ nhàng buông tay Phương Tiến ra: “Anh xem anh đi, lớn tuổi như vậy rồi mà làm việc giống hệt đứa bé, nếu không phải anh nói anh ba mươi tuổi rồi thì tôi thật sự cảm thấy anh chỉ mới mười tám tuổi thôi.”
Phương Tiến cúi đầu, anh vô cùng xấu hổ.
“Đúng rồi, vừa rồi các anh ở bên ngoài ồn ào cái gì vậy? Nhẫn gì?” Tô Hội Hiền không tự chủ được lại muốn trêu chọc anh, đầu năm nay đàn ông biết xấu hổ thật sự là quá ít, nhất là những người đàn ông mạnh mẽ. Phương Tiến lại càng xấu hổ hơn, càng không dám ngẩng đầu lên, đáng tiếc, anh theo học rất nhiều khóa huấn luyện, nhưng lại không có khóa huấn luyện nào dạy anh phải đối xử thế nào với cô gái dịu dàng, trực giác nói cho anh biết anh không có cách nào cự tuyệt cô, vì vậy do dự một lát rồi lấy chiếc nhẫn trong túi ra: “Là cái này, tôi bị người ta lừa, Trần Mặc kết hôn, tôi còn cho rằng cái này có thể làm quà cưới.”
Không thể nào, thật sao??? Mặc dù lúc ấy cô và Tiểu Bát ở trong bếp nghe loáng thoáng cũng đã biết, nhưng khi biết sự thật, vẫn không nhịn được muốn cười to.
Mặc dù Tiểu Bát không quay đầu lại, nhưng vẫn vừa lái xe vừa cười thành tiếng, Tô Hội Hiền bản lĩnh thâm hậu, nhịn cười đến ê cả răng, đồng tình nhìn Phương Tiến nói: “Anh nha, thật là, tại sao lại có thể như vậy!”
“Đúng vậy! Tại sao lại có thể như vậy chứ!” Phương Tiến lập tức kích động.
Tô Hội Hiền tiện tay mở chiếc hộp ra nhìn, trong lòng thầm khẽ kêu một tiếng: anh cũng thật hào phóng. Cô ngầng đầu nhìn trộm Phương Tiến, mày rậm mắt to, quỷ xui thần khiến thế nào cô lại đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út….
“Oa, thật là vừa vặn nha.” Phương Tiến rất vui.
Tô Hội Hiền nhìn chiếc nhẫn thẫn thờ mất mấy giây, chợt ngẩng đầu cười nói: “Này, cho tôi đi!”
“Hả!!!?” Phương Tiến sửng sốt.
“Thế nào? Không bỏ được à? Dù sao anh giữ lại cũng không dùng đến nha, anh xem tôi đeo vừa như vậy…” Tô Hội Hiền cười rạng rỡ.
“Nhưng… Nhưng…Thật đắt!” Phương Tiến ngây ngô nói, nói được một nửa lại cảm thấy nói chuyện tiền bạc với một cô gái xinh đẹp thật không tốt, vì vậy lại càng quẫn bách, anh chỉ biết gãi đầu: “Cô xem, tôi còn không biết tên cô là gì đấy.”
“Tên tôi là Tô Hội Hiền!” Tô Hội Hiền khóe miệng khẽ nhếch lên, vô cùng xinh đẹp.
“A….A, a, cô hẳn là không thật sự muốn lấy đi, tôi …tôi… Tôi mua cho cô một cái rẻ hơn được không?” Phương Tiến có chút nóng nảy, mặc dù anh trước sau vẫn như một, không có ý xem trọng tiền bạc, nhưng hơn một vạn đồng thế này cũng không phải chuyện nhỏ, Trần Mặc là anh em sinh tử của anh, anh có tặng món quà giá trị cao hơn nữa cũng không thành vấn đề, nhưng cô gái này là, xinh đẹp, xinh đẹp…cũng không thể nói lấy đi hơn một vạn đồng là có thể lấy đi, có được không ???
Tô Hội Hiền nhìn anh chằm chằm: “Rẻ hơn là bao nhiêu?”
“Một, một ngàn…” Phương Tiến nhìn sắc mặt cô, đoán đối phương thật sự có ý đồ: “Bằng không hai ngàn cũng được thôi… Nhưng cô xem, tôi với cô cũng không quen biết, cô nói…”
Tô Hội Hiền cuối cùng không nhịn được nữa bật cười thành tiếng, tháo chiếc nhẫn ra đặt vào trong hộp trả lại cho Phương Tiến: “Được rồi, tôi chỉ đùa với anh một chút thôi, anh còn tưởng là thật, còn một ngàn với hai ngàn, anh thật sự coi tiền như rác à?”
P/S: lời riêng: Phương Tiến dễ lừa quá =.= Anh hai của tôi ơi, anh ba mươi tuổi rồi đó =.= [Su Boice]
Phương Tiến thở phào nhẹ nhõm, cười hắc hắc: “Vậy không phải cô muốn nó sao?”
Tô Hội Hiền sửng sốt vài giây, đột nhiên không biết nói gì, mãi sau mới nói: “Nói anh coi tiền như rác, anh thật sự coi tiền như rác, con gái muốn cái gì thì anh cho cái đó, anh cho nổi sao?”
Phương Tiến không hề để ý: “Kẻ bất tài này cũng chỉ có một, hai ngàn thôi, còn nếu thật sự cho không nổi thì không cho chứ sao.”
Tô Hội Hiền cúi đầu cười, một lát sau mới chỉ ra ngoài cửa kính nói: “Đến rồi!”
Phương Tiến “ờ” một tiếng, nhảy xuống xe, động tác linh hoạt mà nhanh lẹ, Tô Hội Hiền hạ cửa kính xuống hỏi: “Aiz, tên anh là gì?”
“Phương Tiến!” Phương Tiến quay đầu nhìn cô cười, làn da ngăm đen, mày thô mắt to rạng ngời, nhìn thế nào cũng giống anh chàng hai mươi tuổi. Xe chậm rãi chuyển bánh, Tô Hội Hiền nhìn anh phất phất tay, đợi đến khi xe đã chạy xa, Phương Tiến nắm chặt tờ giấy trong tay, đắc ý chuẩn bị đi làm chuyện lớn của mình.
Mặc dù mua lò nướng rẻ như vậy khiến Phương Tiến cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng anh lại giống như cậu em ngoan ngoãn, mua một chiếc lò nướng giống y hệt miêu tả của Miêu Uyển. Trần Mặc đứng ở cửa nhìn anh cười khổ, nói “cậu vất vả rồi”.
Tác giả :
Quất Tử Thụ