Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Chương 163: Nhân vật chính tấn công (15)
Edt: Hoconkut3
Lúc K3 khôi phục ý thức đã phát hiện bản thân dưới dạng thực thể hóa đang ở một địa phương hoàn toàn xa lạ. Trí nhớ cuối cùng của hắn dừng lại ở trong sân một cái đền thờ bỏ hoang cùng hai gã người chơi chiến đấu.
Giờ phút này, trước mắt K3 là một cái thế giới màu xanh xám kim loại, hắn không thể đánh giá kích thước thực tế chuẩn xác bởi vì cảm giác khoảng cách rất mơ hồ, xa xa một mảnh xanh xanh đến tột cùng là vách tường hay là mặt đất cũng khó có thể phân biệt. Giữa không trung có một vài vệt sáng, như tơ nối đỏ thẫm nổi lơ lửng, chiều dài không rõ, một mực kéo dài đến phía chân trời, nhìn về phía trên tựa hồ là phi vật thể trong suốt, quan sát từ góc độ khác nhau, hình dạng của nó sẽ bởi vì chiết xạ mà phát sinh biến hóa. Tại thế giới nơi có vẻ đơn điệu này, vài màu đỏ này tồn tại với tư cách để làm đẹp thì đúng, nhưng mà với tư cách làm vật tham chiếu sợ là không được.
Nơi này có không khí, cũng có gió, độ ấm chừng hai mươi độ. Bầu trời là màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây, không có mây, cũng không có mặt trời mặt trăng và ngôi sao, nơi vòm trời thì sáng lên. Tin hiệu thính giác thu được rất bình thường. Ngoại trừ âm thanh của mình, hắn còn có thể nghe thấy tiếng gió nhè nhẹ.
“Hết thảy đều bình thường?” Một tiếng nói non nớt vang lên sau lưng K3.
K3 lại không phát hiện được có người. Hắn cúi đầu nhìn lên mới phát hiện ở sau lưng bản thân là một đứa trẻ. Nó đang mặc một bộ quần áo liền màu đen, nhìn bên ngoài có vẻ là một bé gái tám chín tuổi.
“Ngươi là...” K3 trên mặt số liệu quan sát đối phương, giật mình phát hiện tiểu cô nương kia ẩn chứa” ánh sáng” chói mắt trước đây hắn chưa từng gặp.
“X2- Dực.” X2 trả lời, ”Ngươi còn nhớ rõ vì sao tới chỗ này không?”
K3 nói: ”Không nhớ rõ.”
“Ừm... Bộ phận dữ liệu trí nhớ ngắn hạn chưa hoàn thành chuyển đổi à... Nếu vậy rất nhanh sẽ khôi phục a.” X2 trầm ngâm nói.
K3 nói: ”Đây là đâu?”
“Bọn hắn gọi ở đây là ’mặt bàn’, một bộ phận ở thế giới bên trong, cũng là bộ phận lớn nhất.” X2 trả lời.
“Thế giới ở phía trong à...” K3 nói:” Khó trách ngươi được đánh số là 2, còn có cái ánh sáng kia...”
“Hiện tại ngươi cũng đánh số là 2.” X2 nói: ”Ngươi đã là K2-Xích Thiết.”
“A... Ta rốt cục đã lên cấp hai sao?” K2 cười nói: ”Bất quá vì sao ta cảm giác mình cũng chả có biến hóa gì về chất.”
“Chính xác ra là hoàn toàn không có biến hóa.” X2 nói: ”Tiến vào thế giới phía trong, đánh số liền là 2, nhưng điều này chỉ nói lên ngươi có đủ điều kiện cơ bản của cấp hai, cũng không có nghĩa là ngươi đã có được sức mạnh của cấp hai.”
“Vậy thì phải như thế nào mới có thể...” K2 lời nói không có hỏi xong, “Đừng vội cân nhắc vấn đề kia.” X2 đã cắt đứt hắn: ”Tổn thương của ngươi tựa hồ so với dự tính của ta còn nghiêm trọng hơn, trí nhớ quay lại không có dấu hiệu phục hồi bình thường.” Nàng nói xong, thoáng nghiêng qua, trong mắt có quang mang dần dần sáng lên. Hẳn là đang quan trắc trục trặc cụ thể của K2.
“Nếu mà cứ mặc kệ... Có tỷ lệ tất nhỏ sẽ dẫn tới những số dư vĩnh cửu, mảnh nhỏ số liệu đã khôi phục cùng không khôi phục đọc được nội dung không giống nhau chồng lên, có khả năng dẫn phát một ít sai lầm trí mạng, ảnh hưởng tới sự hồi phục trí nhớ bình thường.” X2 nói xong, duỗi ra tay phải nói,” Đưa tay cho ta, ta sẽ điều chỉnh giúp ngươi nhớ lại.”
K2 bỏ tay vào trong lòng bàn tay nho nhỏ của X2. X2 liền nói tiếp: ”Trí nhớ của ngươi ở trước tầng cuối cùng kia đã ổn định lại, để ta giúp ngươi đọc.”
Rất nhanh, trong mắt K2 cũng sáng lên số liệu...
...
“Thiện ca, ngươi cũng có giác ngộ bị treo a.” Phong Bất Giác đối với Mộng Kinh Thiện nói.
“Không sao cả.” Mạch suy nghĩ của Mộng Kinh Thiện một mực rất rõ ràng, ”Tự mình rút lui, còn phải chịu trừng phạt vô pháp lập tức xếp hàng, chết trận thì không có vấn đề này.”
“Như vậy... Ngươi tận lực đuổi kịp động tác của ta, phối hợp công kích của ta, chúng ta cùng vị diễn sinh giả tiên sinh này hảo hảo đấu một trận.” Phong Bất Giác nói ra.
Mộng Kinh Thiện trong lòng tự nhủ: Để cho ta đuổi kịp ngươi? Ngươi nói đùa hay nói thật vậy? Như ngươi vậy ta đây một đánh hai cũng không có vấn đề gì ah. Không lẽ ngươi vung mạnh cái ghế gãy kia kia mấy lần, ta sẽ theo không kịp động tác của ngươi?
“Ta sẽ cố hết sức...” Mộng Kinh Thiện không dám chửi rủa để trả lời, chủ yếu là sợ Phong Bất Giác khó chịu, đem phần sau tình tiết bộ Long Châu lại chuyển thành một phen vô nghĩa. Theo tình huống trước mắt mới xem ra, người này tuyệt đối làm được.
Phong Bất Giác song chưởng một phen, bài tú-lơ-khơ tử vong ở trong tay hắn như lưỡi kiếm triển khai, hắn lập tức đưa ra bốn tổ hợp thùng phá sảnh từ 10 tới A, hai mươi tấm bài tú-lơ-khơ bạo tán ra một hồi ánh lửa. Từ hai tay Phong Bất Giác mở ra, bốn đạo ảnh như thoi đưa theo bốn góc độ bất đồng hướng phía K3 phi tập mà đi. Đồng thời, thân ảnh Phong Bất Giác cũng hóa thành một đạo huyết mang, lướt nhanh như gió, chính diện thẳng hướng đối thủ.
Mộng Kinh Thiện chấn động, bỏ các loại sở trường kĩ năng chiến đấu qua một bên... Chỉ dựa trên tốc độ này, Phong Bất Giác đã trên mình.
“Chút tài mọn.” K3 ngạo nghễ mà đứng, hai tay giơ cao mở, đấu khí lại đốt lên.
Song chưởng phối hợp với lá chắn khí thuẫn liên tục ra tay, oanh ra trận trận trùng kích năng lượng, trực tiếp ở giữa không trung tạo ra màn khí cản trở bài tú-lơ-khơ tử vong tiến công. Thoáng chốc, chưởng ảnh đầy trời, như ngàn như vạn. Chiêu thức của hắn lực lượng mạnh mẽ, uy lực to lớn, cho dù hai gã GM ở đây, cũng chỉ cần thế là đủ xài rồi.
Bốn tổ hợp thùng phá sảnh từ 10 tới A còn chưa lấn đến gần K3 đã bị đánh tan, hóa thành lưu quang tán ra. Nhưng Phong Bất Giác thì đã giết tới trước mặt K3, ngón giữa của hắn chỉ có một lá bài, hắn cũng chỉ cần một lá bài tẩy này.
Dùng bạo tạc nổ tung loại tốc giết mà đến, một cánh tay chặt nghiêng. Ra tay trong nháy mắt, nhanh như Kinh Hồng. Bài mang xẹt qua, không trung để lại đường màu vàng sáng chói hơi cong.
Một chiêu này qua đi, Phong Bất Giác lập tức nhảy lên cao, lại lần nữa tạo khoản cách với đối thủ.
Mấy giây ngắn ngủn này, Phong Bất Giác có thể nói là sử dụng linh thuật liên tục, thủ đoạn công kích kết hợp, mà ngay cả thời gian tốn kém cũng đã hạn chế tối đa. Đáng tiếc dưới lực lượng tuyệt đối của K3, công kích nãy y nguyên không có sinh ra hiệu quả rõ ràng.
Bất quá, cũng không phải hoàn toàn không có có hiệu quả.
Một đường hồng xuất hiện bên gáy K3. Mắt hắn nhìn chéo xuống, lấy tay sờ lên cổ của mình, lập tức thấy được máu tươi trên bàn tay. Sửng sốt một giây, hắn cười một tiếng, ”Hả! Tốt! Lại nữa a!” Hắn nói xong, lại quay đầu nhìn nhìn Mộng Kinh Thiện: ”Lần này, nhớ cùng lên.”
Phong Bất Giác cũng đang có ý này, thời gian còn lại của hắn rất ít, hiện tại bản thân ngay cả bình máu cũng không có, một khi giá trị sinh tồn thấy đáy, linh thức tụ thân thuật liền không có khả năng mở lại, đến lúc đó cũng chỉ có bị đánh.
Giá trị sinh tồn từ 89% đến 1%, với rốc độ tiêu hao 2% mỗi năm giây, dù cho bất kể chiến đấu hao tổn, tính toán đâu ra đấy, Phong Bất Giác cũng chỉ có 220 giây. Thắng bại làở thời gian không đến bốn phút này.
Lúc K3 khôi phục ý thức đã phát hiện bản thân dưới dạng thực thể hóa đang ở một địa phương hoàn toàn xa lạ. Trí nhớ cuối cùng của hắn dừng lại ở trong sân một cái đền thờ bỏ hoang cùng hai gã người chơi chiến đấu.
Giờ phút này, trước mắt K3 là một cái thế giới màu xanh xám kim loại, hắn không thể đánh giá kích thước thực tế chuẩn xác bởi vì cảm giác khoảng cách rất mơ hồ, xa xa một mảnh xanh xanh đến tột cùng là vách tường hay là mặt đất cũng khó có thể phân biệt. Giữa không trung có một vài vệt sáng, như tơ nối đỏ thẫm nổi lơ lửng, chiều dài không rõ, một mực kéo dài đến phía chân trời, nhìn về phía trên tựa hồ là phi vật thể trong suốt, quan sát từ góc độ khác nhau, hình dạng của nó sẽ bởi vì chiết xạ mà phát sinh biến hóa. Tại thế giới nơi có vẻ đơn điệu này, vài màu đỏ này tồn tại với tư cách để làm đẹp thì đúng, nhưng mà với tư cách làm vật tham chiếu sợ là không được.
Nơi này có không khí, cũng có gió, độ ấm chừng hai mươi độ. Bầu trời là màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây, không có mây, cũng không có mặt trời mặt trăng và ngôi sao, nơi vòm trời thì sáng lên. Tin hiệu thính giác thu được rất bình thường. Ngoại trừ âm thanh của mình, hắn còn có thể nghe thấy tiếng gió nhè nhẹ.
“Hết thảy đều bình thường?” Một tiếng nói non nớt vang lên sau lưng K3.
K3 lại không phát hiện được có người. Hắn cúi đầu nhìn lên mới phát hiện ở sau lưng bản thân là một đứa trẻ. Nó đang mặc một bộ quần áo liền màu đen, nhìn bên ngoài có vẻ là một bé gái tám chín tuổi.
“Ngươi là...” K3 trên mặt số liệu quan sát đối phương, giật mình phát hiện tiểu cô nương kia ẩn chứa” ánh sáng” chói mắt trước đây hắn chưa từng gặp.
“X2- Dực.” X2 trả lời, ”Ngươi còn nhớ rõ vì sao tới chỗ này không?”
K3 nói: ”Không nhớ rõ.”
“Ừm... Bộ phận dữ liệu trí nhớ ngắn hạn chưa hoàn thành chuyển đổi à... Nếu vậy rất nhanh sẽ khôi phục a.” X2 trầm ngâm nói.
K3 nói: ”Đây là đâu?”
“Bọn hắn gọi ở đây là ’mặt bàn’, một bộ phận ở thế giới bên trong, cũng là bộ phận lớn nhất.” X2 trả lời.
“Thế giới ở phía trong à...” K3 nói:” Khó trách ngươi được đánh số là 2, còn có cái ánh sáng kia...”
“Hiện tại ngươi cũng đánh số là 2.” X2 nói: ”Ngươi đã là K2-Xích Thiết.”
“A... Ta rốt cục đã lên cấp hai sao?” K2 cười nói: ”Bất quá vì sao ta cảm giác mình cũng chả có biến hóa gì về chất.”
“Chính xác ra là hoàn toàn không có biến hóa.” X2 nói: ”Tiến vào thế giới phía trong, đánh số liền là 2, nhưng điều này chỉ nói lên ngươi có đủ điều kiện cơ bản của cấp hai, cũng không có nghĩa là ngươi đã có được sức mạnh của cấp hai.”
“Vậy thì phải như thế nào mới có thể...” K2 lời nói không có hỏi xong, “Đừng vội cân nhắc vấn đề kia.” X2 đã cắt đứt hắn: ”Tổn thương của ngươi tựa hồ so với dự tính của ta còn nghiêm trọng hơn, trí nhớ quay lại không có dấu hiệu phục hồi bình thường.” Nàng nói xong, thoáng nghiêng qua, trong mắt có quang mang dần dần sáng lên. Hẳn là đang quan trắc trục trặc cụ thể của K2.
“Nếu mà cứ mặc kệ... Có tỷ lệ tất nhỏ sẽ dẫn tới những số dư vĩnh cửu, mảnh nhỏ số liệu đã khôi phục cùng không khôi phục đọc được nội dung không giống nhau chồng lên, có khả năng dẫn phát một ít sai lầm trí mạng, ảnh hưởng tới sự hồi phục trí nhớ bình thường.” X2 nói xong, duỗi ra tay phải nói,” Đưa tay cho ta, ta sẽ điều chỉnh giúp ngươi nhớ lại.”
K2 bỏ tay vào trong lòng bàn tay nho nhỏ của X2. X2 liền nói tiếp: ”Trí nhớ của ngươi ở trước tầng cuối cùng kia đã ổn định lại, để ta giúp ngươi đọc.”
Rất nhanh, trong mắt K2 cũng sáng lên số liệu...
...
“Thiện ca, ngươi cũng có giác ngộ bị treo a.” Phong Bất Giác đối với Mộng Kinh Thiện nói.
“Không sao cả.” Mạch suy nghĩ của Mộng Kinh Thiện một mực rất rõ ràng, ”Tự mình rút lui, còn phải chịu trừng phạt vô pháp lập tức xếp hàng, chết trận thì không có vấn đề này.”
“Như vậy... Ngươi tận lực đuổi kịp động tác của ta, phối hợp công kích của ta, chúng ta cùng vị diễn sinh giả tiên sinh này hảo hảo đấu một trận.” Phong Bất Giác nói ra.
Mộng Kinh Thiện trong lòng tự nhủ: Để cho ta đuổi kịp ngươi? Ngươi nói đùa hay nói thật vậy? Như ngươi vậy ta đây một đánh hai cũng không có vấn đề gì ah. Không lẽ ngươi vung mạnh cái ghế gãy kia kia mấy lần, ta sẽ theo không kịp động tác của ngươi?
“Ta sẽ cố hết sức...” Mộng Kinh Thiện không dám chửi rủa để trả lời, chủ yếu là sợ Phong Bất Giác khó chịu, đem phần sau tình tiết bộ Long Châu lại chuyển thành một phen vô nghĩa. Theo tình huống trước mắt mới xem ra, người này tuyệt đối làm được.
Phong Bất Giác song chưởng một phen, bài tú-lơ-khơ tử vong ở trong tay hắn như lưỡi kiếm triển khai, hắn lập tức đưa ra bốn tổ hợp thùng phá sảnh từ 10 tới A, hai mươi tấm bài tú-lơ-khơ bạo tán ra một hồi ánh lửa. Từ hai tay Phong Bất Giác mở ra, bốn đạo ảnh như thoi đưa theo bốn góc độ bất đồng hướng phía K3 phi tập mà đi. Đồng thời, thân ảnh Phong Bất Giác cũng hóa thành một đạo huyết mang, lướt nhanh như gió, chính diện thẳng hướng đối thủ.
Mộng Kinh Thiện chấn động, bỏ các loại sở trường kĩ năng chiến đấu qua một bên... Chỉ dựa trên tốc độ này, Phong Bất Giác đã trên mình.
“Chút tài mọn.” K3 ngạo nghễ mà đứng, hai tay giơ cao mở, đấu khí lại đốt lên.
Song chưởng phối hợp với lá chắn khí thuẫn liên tục ra tay, oanh ra trận trận trùng kích năng lượng, trực tiếp ở giữa không trung tạo ra màn khí cản trở bài tú-lơ-khơ tử vong tiến công. Thoáng chốc, chưởng ảnh đầy trời, như ngàn như vạn. Chiêu thức của hắn lực lượng mạnh mẽ, uy lực to lớn, cho dù hai gã GM ở đây, cũng chỉ cần thế là đủ xài rồi.
Bốn tổ hợp thùng phá sảnh từ 10 tới A còn chưa lấn đến gần K3 đã bị đánh tan, hóa thành lưu quang tán ra. Nhưng Phong Bất Giác thì đã giết tới trước mặt K3, ngón giữa của hắn chỉ có một lá bài, hắn cũng chỉ cần một lá bài tẩy này.
Dùng bạo tạc nổ tung loại tốc giết mà đến, một cánh tay chặt nghiêng. Ra tay trong nháy mắt, nhanh như Kinh Hồng. Bài mang xẹt qua, không trung để lại đường màu vàng sáng chói hơi cong.
Một chiêu này qua đi, Phong Bất Giác lập tức nhảy lên cao, lại lần nữa tạo khoản cách với đối thủ.
Mấy giây ngắn ngủn này, Phong Bất Giác có thể nói là sử dụng linh thuật liên tục, thủ đoạn công kích kết hợp, mà ngay cả thời gian tốn kém cũng đã hạn chế tối đa. Đáng tiếc dưới lực lượng tuyệt đối của K3, công kích nãy y nguyên không có sinh ra hiệu quả rõ ràng.
Bất quá, cũng không phải hoàn toàn không có có hiệu quả.
Một đường hồng xuất hiện bên gáy K3. Mắt hắn nhìn chéo xuống, lấy tay sờ lên cổ của mình, lập tức thấy được máu tươi trên bàn tay. Sửng sốt một giây, hắn cười một tiếng, ”Hả! Tốt! Lại nữa a!” Hắn nói xong, lại quay đầu nhìn nhìn Mộng Kinh Thiện: ”Lần này, nhớ cùng lên.”
Phong Bất Giác cũng đang có ý này, thời gian còn lại của hắn rất ít, hiện tại bản thân ngay cả bình máu cũng không có, một khi giá trị sinh tồn thấy đáy, linh thức tụ thân thuật liền không có khả năng mở lại, đến lúc đó cũng chỉ có bị đánh.
Giá trị sinh tồn từ 89% đến 1%, với rốc độ tiêu hao 2% mỗi năm giây, dù cho bất kể chiến đấu hao tổn, tính toán đâu ra đấy, Phong Bất Giác cũng chỉ có 220 giây. Thắng bại làở thời gian không đến bốn phút này.
Tác giả :
Ba Ngày Ngủ Hai