Thiên Cao Lộ Viễn
Chương 1: Giới thiệu
Gặp phải thiên văn này là lúc tình cờ thấy trên weibo đề cử, lúc đó, tiểu công được miêu tả mê đảo (mê đảo: say đổ; mê hoặc; làm say mê), vì vậy nhanh chóng chạy đi xem, quả nhiên là hảo văn, bây giờ là chính lúc đại gia tôi chân chính tiến cử.
Thân thế của tiểu thụ Tiêu Ninh nhìn qua có chút đau đớn phức tạp, cha hắn đi tù, mẹ hắn bỏ rơi hắn đi tha hương, hắn được gởi nuôi ở nhà một người cô ruột, chịu đựng vô vàng lời trách mắng cay nghiệt, cuộc sống lại khắt khe thiệt thòi, tính cách từ đó cũng dần dần trở nên hướng nội, nhát gan. Sau đó, người bạn tốt duy nhất A đem hắn dẫn tới nhà mình, A cũng từ từ trở thành tính mạng, ánh sáng, và đau đớn của hắn, trong lòng hắn tràn đầy khát vọng, thế nhưng biết mình với không tới, chỉ có thể chờ đợi, chờ đối phương ban cho, vì vậy vẫn luôn dùng một thân phận bạn bè lúng ta lúng túng đi bên cạnh A, nhìn nam nam nữ nữ bên cạnh y nối liền không dứt.
Sau đó ranh giới nhân duyên rộng mở, A nói rằng y dường như đã gặp được người yêu đặc biệt trong lòng, Tiêu Ninh cũng ngay lúc này bị người quen cũ nhờ giúp đóng vai người tình đồng tính của tiểu công Đan Hải Minh. Nên nói là tình cờ, cũng là cơ duyên, tiểu thụ cần phải để A và người yêu của y có không gian riêng, cũng dập tắt đi ánh lửa mà hắn khát khao nhất, liền cùng người “bạn trai” kia hỗ trợ lẫn nhau. Bất quá nói cho cùng, bất quá hắn rốt cục cũng chịu chấp nhận mình không còn hy vọng, đối người kia tâm chết rồi, cũng chính là lúc có tinh lực xem xét những nơi khác.
Không thể dùng một lời mà miêu tả hết được con người của tiểu công. Cậu tuy rằng so với tiểu thụ trẻ hơn vài tuổi (niên hạ nha không nhìn lầm), thế nhưng nội tâm lại phi thường thành thục, phi thường mạnh mẽ. Mẹ cậu tái giá, người anh trai cùng ca khác mẹ từ nhỏ đã có ám ảnh bị hại, lúc nào cũng muốn tiên hạ thủ vi cường khắp nơi, khi còn bé cậu còn có chút không cam lòng, nhưng sau này lại hờ hững “Theo ý anh ta đi”, đóng giả thành một thằng công tử bột vô dụng cho thiên hạ thấy —— tìm người đóng vai gay cũng là một trong những khâu trên. Thích tiểu thụ kỳ thực khiến mọi người hơi kinh ngạc, nhưng sự yêu thương của cậu, thật sự, làm ai ai cũng động lòng.
Đan Hải Minh không tính là một người nhu hòa, tính cách cậu tiên minh (rõ ràng, dứt khoát), nói thẳng, làm thẳng, thường hay đâm thủng những cử chỉ ấp a ấp úng, những hiểu hiện bình yên giả tạo của Tiêu Ninh. Thế nhưng, cậu chưa bao giờ trách cứ, cậu dường như sử dụng phương thức cường thế để Tiêu Ninh nói ra suy nghĩ thật của mình, mong muốn của mình, những lo lắng, những do dự, sau đó từng chút từng chút xoa dịu, cẩn thận giải quyết. Cậu sẽ không dùng lời ngon tiếng ngọt treo móc bên mép, viết thư tình cho người ta cũng phải chèn thêm một câu “Đây là lần đầu tiên của tôi, anh phải biết quý trọng”, thế nhưng cậu cho Tiêu Ninh rất nhiều rất nhiều thứ mà Tiêu Ninh chưa từng có được: Cậu cho hắn bao dung, làm cho hắn có thể tùy hứng hơn một tí, có thể yêu cầu, cũng có thể bất mãn; cậu cũng cho hắn ôn nhu, đồng thời nuôi mèo cùng chó, nhiều lần lén lút tập luyện làm món cá rán mà hắn thích ăn, thậm chí còn lôi kéo hắn ăn lót bụng trên quầy ăn thử của siêu thị, làm từng điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của hắn trở nên tươi sáng hơn; mà quan trọng nhất là, cậu cho hắn tình yêu. Từ khi cha bước vào trại giam, hắn chưa từng nhận được loại tình cảm nào chân thành như thế. Người mẹ vứt bỏ hắn, hắn chưa kịp biết quý trọng đã phải bị mất đi rồi. Người cô chán ghét xua đuổi hắn cuối cùng cũng thành công đem hắn bức ra khỏi nhà, tâm tâm niệm niệm ngưỡng mộ A, xem y như mặt trời xoay quanh cuộc sống mình… Hắn không biết “Được yêu” là cái gì, mãi đến tận khi hắn gặp Đan Hải Minh. Mà người này làm cho hắn hiểu được, được yêu, anh không cần phải sợ hãi con đường phía trước, lo lắng bước nhầm bước sai; anh không cần phải sợ hãi bị chán ghét, bị sai lầm trói chặt, anh thậm chí có thể mạnh mẽ bước đi, đi tìm phương hướng của chính mình, bởi vì, tình yêu kia đã đem hai người trói chặt vào nhau, anh cũng không cần tiếp tục là một mình sống trên đời này, cô đơn độc lập lẻ loi hiu quạnh nữa.
Cho nên, thiên văn này thực sự đã mãnh liệt đánh động lòng tôi, cho đến cuối cùng. Tiêu Ninh trong lòng vô cùng bình tĩnh và mỹ hảo, hắn cũng không phải tràn ngập tự tin hay nắm chắc tương lai sẽ như thế nào, phải làm sao; mà là bởi vì trong đoạn tình cảm này, khiến trái tim của hắn lột xác, trọng sinh, làm cho hắn chân chính trở nên mạnh mẽ, không còn sợ đầu sợ đuôi, mà có can đảm trước nay chưa từng có, ôn hòa, hòa nhập với mọi người, với thế giới xung quanh
“Lấy này đến yên tĩnh, lấy này đến vĩnh viễn.”
***
Quét văn tiểu viện: Bình quân phân: ★★★★7. 08 không sai
WB quét văn: Đại yêu thiên hàng công, không quá manh trúc mã trúc mã đề tài ~ rất yêu thích Đan Hải Minh, bề ngoài nhìn qua đối với hết thảy mọi chuyện đều không đáng kể, kì thực trong lòng hiểu rõ ~ tùy tâm mà sống, muốn nói liền nói, muốn làm liền làm ~ biến những sinh hoạt phức tạp trở nên đơn giản hóa, dĩ nhiên là để bản thân có thể sống thoải mái tự tại hơn một chút ~ Tiêu Ninh so với cậu hoàn toàn trái ngược, tính tình nguội lạnh, làm việc do dự, suy nghĩ cẩn thận trông trước coi sau, nhưng vẫn không thể nào quyết định dứt khoát ~ hai người cũng coi như là bổ sung ~ tác giả hành văn rất tốt.
WB quét văn: Thực sự là ngọt đến không thể nào chê được, thụ biểu hiện lo dự, mà bạn công thì lúc nào cũng nhanh chóng dứt khoát phun ra câu “Đừng nói nhảm nói thẳng”, vừa bá bạo vừa nhẹ nhàng, giác quan thứ sáu của tiểu công chuẩn không cần chỉnh, có thể xoa dịu tâm hồn tổn thương của tiểu thụ, một cước đá bay pháo hôi nam lẫn nữ. Không có tình huống cẩu huyết a~~~
Thân thế của tiểu thụ Tiêu Ninh nhìn qua có chút đau đớn phức tạp, cha hắn đi tù, mẹ hắn bỏ rơi hắn đi tha hương, hắn được gởi nuôi ở nhà một người cô ruột, chịu đựng vô vàng lời trách mắng cay nghiệt, cuộc sống lại khắt khe thiệt thòi, tính cách từ đó cũng dần dần trở nên hướng nội, nhát gan. Sau đó, người bạn tốt duy nhất A đem hắn dẫn tới nhà mình, A cũng từ từ trở thành tính mạng, ánh sáng, và đau đớn của hắn, trong lòng hắn tràn đầy khát vọng, thế nhưng biết mình với không tới, chỉ có thể chờ đợi, chờ đối phương ban cho, vì vậy vẫn luôn dùng một thân phận bạn bè lúng ta lúng túng đi bên cạnh A, nhìn nam nam nữ nữ bên cạnh y nối liền không dứt.
Sau đó ranh giới nhân duyên rộng mở, A nói rằng y dường như đã gặp được người yêu đặc biệt trong lòng, Tiêu Ninh cũng ngay lúc này bị người quen cũ nhờ giúp đóng vai người tình đồng tính của tiểu công Đan Hải Minh. Nên nói là tình cờ, cũng là cơ duyên, tiểu thụ cần phải để A và người yêu của y có không gian riêng, cũng dập tắt đi ánh lửa mà hắn khát khao nhất, liền cùng người “bạn trai” kia hỗ trợ lẫn nhau. Bất quá nói cho cùng, bất quá hắn rốt cục cũng chịu chấp nhận mình không còn hy vọng, đối người kia tâm chết rồi, cũng chính là lúc có tinh lực xem xét những nơi khác.
Không thể dùng một lời mà miêu tả hết được con người của tiểu công. Cậu tuy rằng so với tiểu thụ trẻ hơn vài tuổi (niên hạ nha không nhìn lầm), thế nhưng nội tâm lại phi thường thành thục, phi thường mạnh mẽ. Mẹ cậu tái giá, người anh trai cùng ca khác mẹ từ nhỏ đã có ám ảnh bị hại, lúc nào cũng muốn tiên hạ thủ vi cường khắp nơi, khi còn bé cậu còn có chút không cam lòng, nhưng sau này lại hờ hững “Theo ý anh ta đi”, đóng giả thành một thằng công tử bột vô dụng cho thiên hạ thấy —— tìm người đóng vai gay cũng là một trong những khâu trên. Thích tiểu thụ kỳ thực khiến mọi người hơi kinh ngạc, nhưng sự yêu thương của cậu, thật sự, làm ai ai cũng động lòng.
Đan Hải Minh không tính là một người nhu hòa, tính cách cậu tiên minh (rõ ràng, dứt khoát), nói thẳng, làm thẳng, thường hay đâm thủng những cử chỉ ấp a ấp úng, những hiểu hiện bình yên giả tạo của Tiêu Ninh. Thế nhưng, cậu chưa bao giờ trách cứ, cậu dường như sử dụng phương thức cường thế để Tiêu Ninh nói ra suy nghĩ thật của mình, mong muốn của mình, những lo lắng, những do dự, sau đó từng chút từng chút xoa dịu, cẩn thận giải quyết. Cậu sẽ không dùng lời ngon tiếng ngọt treo móc bên mép, viết thư tình cho người ta cũng phải chèn thêm một câu “Đây là lần đầu tiên của tôi, anh phải biết quý trọng”, thế nhưng cậu cho Tiêu Ninh rất nhiều rất nhiều thứ mà Tiêu Ninh chưa từng có được: Cậu cho hắn bao dung, làm cho hắn có thể tùy hứng hơn một tí, có thể yêu cầu, cũng có thể bất mãn; cậu cũng cho hắn ôn nhu, đồng thời nuôi mèo cùng chó, nhiều lần lén lút tập luyện làm món cá rán mà hắn thích ăn, thậm chí còn lôi kéo hắn ăn lót bụng trên quầy ăn thử của siêu thị, làm từng điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của hắn trở nên tươi sáng hơn; mà quan trọng nhất là, cậu cho hắn tình yêu. Từ khi cha bước vào trại giam, hắn chưa từng nhận được loại tình cảm nào chân thành như thế. Người mẹ vứt bỏ hắn, hắn chưa kịp biết quý trọng đã phải bị mất đi rồi. Người cô chán ghét xua đuổi hắn cuối cùng cũng thành công đem hắn bức ra khỏi nhà, tâm tâm niệm niệm ngưỡng mộ A, xem y như mặt trời xoay quanh cuộc sống mình… Hắn không biết “Được yêu” là cái gì, mãi đến tận khi hắn gặp Đan Hải Minh. Mà người này làm cho hắn hiểu được, được yêu, anh không cần phải sợ hãi con đường phía trước, lo lắng bước nhầm bước sai; anh không cần phải sợ hãi bị chán ghét, bị sai lầm trói chặt, anh thậm chí có thể mạnh mẽ bước đi, đi tìm phương hướng của chính mình, bởi vì, tình yêu kia đã đem hai người trói chặt vào nhau, anh cũng không cần tiếp tục là một mình sống trên đời này, cô đơn độc lập lẻ loi hiu quạnh nữa.
Cho nên, thiên văn này thực sự đã mãnh liệt đánh động lòng tôi, cho đến cuối cùng. Tiêu Ninh trong lòng vô cùng bình tĩnh và mỹ hảo, hắn cũng không phải tràn ngập tự tin hay nắm chắc tương lai sẽ như thế nào, phải làm sao; mà là bởi vì trong đoạn tình cảm này, khiến trái tim của hắn lột xác, trọng sinh, làm cho hắn chân chính trở nên mạnh mẽ, không còn sợ đầu sợ đuôi, mà có can đảm trước nay chưa từng có, ôn hòa, hòa nhập với mọi người, với thế giới xung quanh
“Lấy này đến yên tĩnh, lấy này đến vĩnh viễn.”
***
Quét văn tiểu viện: Bình quân phân: ★★★★7. 08 không sai
WB quét văn: Đại yêu thiên hàng công, không quá manh trúc mã trúc mã đề tài ~ rất yêu thích Đan Hải Minh, bề ngoài nhìn qua đối với hết thảy mọi chuyện đều không đáng kể, kì thực trong lòng hiểu rõ ~ tùy tâm mà sống, muốn nói liền nói, muốn làm liền làm ~ biến những sinh hoạt phức tạp trở nên đơn giản hóa, dĩ nhiên là để bản thân có thể sống thoải mái tự tại hơn một chút ~ Tiêu Ninh so với cậu hoàn toàn trái ngược, tính tình nguội lạnh, làm việc do dự, suy nghĩ cẩn thận trông trước coi sau, nhưng vẫn không thể nào quyết định dứt khoát ~ hai người cũng coi như là bổ sung ~ tác giả hành văn rất tốt.
WB quét văn: Thực sự là ngọt đến không thể nào chê được, thụ biểu hiện lo dự, mà bạn công thì lúc nào cũng nhanh chóng dứt khoát phun ra câu “Đừng nói nhảm nói thẳng”, vừa bá bạo vừa nhẹ nhàng, giác quan thứ sáu của tiểu công chuẩn không cần chỉnh, có thể xoa dịu tâm hồn tổn thương của tiểu thụ, một cước đá bay pháo hôi nam lẫn nữ. Không có tình huống cẩu huyết a~~~
Tác giả :
Ngự Tiểu Phàm