Thiên Bằng Tung Hoành
Quyển 1 - Chương 10: Thiên ma phụ sinh, huyết binh vương (1)
Y Tư Lệ phi thường hiếu kì với hai nam tử lưu lãng này, với một thiếu nữ Lục văn tộc sống ở Ngu Giả sâm lâm thì hơn hai ngàn tuổi là bước vào giai đoạn thành niên.
Dù nàng ta kinh nghiệm quảng bác cũng không thể biết được hai gã có thân phận thế nào, duy nhất chỉ biết rằng hai gã rất mạnh, đến mức sánh được với gia gia.
Gã dễ dàng sử dụng được địa linh chiến khải, trong Lục văn tộc chỉ có đệ nhất dũng sĩ Mễ An mới sánh ngang.
Hai nam tử này đều rất ngốc, dùng “tâm ngữ” và một chút ảo thuật khi nói chuyện là cả hai tin rằng nàng ta thật sự nói tiếng của Lục văn tộc với họ. Nên biết tinh thần lực của Lục văn tộc mạnh nhất trong mười ba chủng tộc sống tại Ngu Giả sâm lâm, cũng có nghĩa là pháp lực tối cao.
Y Tư Lệ là trưởng lão trẻ nhất của Lục văn tộc, trò chơi đó không có tác dụng gì với nàng ta.
Bất quá, cả hai đều rất tử tế, đi theo nàng ta nhưng cực kỳ quy quy củ củ, không hề nghĩ xiên nghĩ xẹo, cũng không dùng “Khán tâm thuật” dò xét tâm tư, biểu hiện vô cùng an phận.
Nhưng như thế không có nghĩa là hai con trùng không có tính cách kia đi cùng suốt ba giờ đồng hồ kia không dám bất mãn.
“Y Tư Lệ tiểu thư, phi thường cảm tạ tiểu thư dẫn đường cho chúng tôi. Nhưng tiểu thư có thể cho chúng tôi biết nơi nghỉ chân còn bao xa nữa chăng?” Vương Ngư Long là người hết sức kiên nhẫn, nếu ở trong phòng làm việc hoặc quán rượu thoải mái đã đành, hiện giờ phải đi trên đường xa xôi, tất nhiên tính cách cũng khác.
“Không xa lắm, sắp đến rồi.” Y Tư Lệ bĩu cặp môi khả ái, làm mặt xấu với dáng vẻ “tôi muốn ngủ, tôi muốn nghỉ ngơi” của Vương Ngư Long.
Cạnh đó, thấy đồng bàn hỏi một câu đến lần thứ mười, Hà Động Lượng quyết định đổi sang câu khác: “Xin hỏi chúng ta mất bao lâu mới ra khỏi khu rừng này?”
“Đi hết? Ngu Giả sâm lâm rộng vô biên, vĩnh viễn không ra được.”
Thấy Vương Ngư Long sắp ngất đến nơi, Hà Động Lượng buộc phải mặt dày hỏi tiếp: “Vậy chúng ta có thể đi nhanh đến nơi cần đến chăng? Nếu Y Tư Lệ tiểu thư không phải làm gì nữa.”
“À, ta không có việc gì, nhưng các ngươi sao không nhanh lên một chút?” Y Tư Lệ hấp háy đôi mắt mỹ lệ, nhìn hai nam tử không có vẻ gì ưu tú kia, tỏ ra ranh mãnh.
Ba người không phải đi vòng vèo dưới đất mà chạy lướt nhanh qua những ngọn cây cao. Y Tư Lệ đã thử rồi, Lục văn tộc luôn tự hào về tốc độ, chỉ cần nàng ta dùng bảy thành khả năng sẽ bỏ xa hai gã. Họ muốn tăng tốc, lẽ nào lại muốn nàng ta phải cõng?
Nhìn mặt hai gã, tựa hồ không phải cao thủ xuất chúng.
Nhận được câu trả lời rõ ràng, Vương Ngư Long thở phào, chuẩn bị thể hiện đôi cánh trong thân thể đưa đồng bạn đi, chợt kinh ngạc nhận ra Hà Động Lượng lẩm bẩm niệm chú, hoàng yên loáng qua, một con quái thú hiện thân.
Hà Động Lượng không hiểu nói bằng ngôn ngữ gì với con quái thú tựa như sư tử tạp giao với voi mà nó lăn lộn dưới đất, lại một đụn khói vàng lóe lên, quái thú biến thành dáng vẻ như Jeep đường trường rộng rãi hiện đại.
Tuy kì quái nhưng chưa đến mức khiến Vương Ngư Long quên mất một vấn đề, y quá hiểu xe cộ nên tỏ ra khó xử: “Hà Động Lượng, tại hạ thấy quái thú ban nãy còn cưỡi được, chứ xe Jeep đường trường thì đi trong rừng rậm thế nào được?”
Hà Động Lượng lập tức nghĩ ra cách giải quyết: “Hoạt bảo mã lực, biến thành xe Air Jeep.”
Lại một loạt biến đổi diễn ra, bốn bánh xe biến thành một, một chiếc xe Jeep chạy trên đệm không khí đủ cho sáu người ngồi hình thành.
Lúc trước Trần Anh Hữu phân phát Phong Thú quyết, Hà Động Lượng tự nhiên có phần. Nhạc Bằng vô số lần nói muốn biến thành xe thể thao Ferrari nhưng chưa từng thực hiện, cho Hà Động Lượng một con, lần này mới dùng tới lần đầu.
Air Jeep phỏng chế theo kiểu quân dụng MS-80 của Pháp, quả thật là công cụ đi lại tốt nhất trong rừng.
Y Tư Lệ không hề hoảng sợ với món đồ chơi lạ lùng kia. Vương Ngư Long không hiểu hết pháp lực của người khác nhưng cũng lý giải được. Hà Động Lượng mời, tất cả cùng lên xe, bắt đầu lên đường. Cách di chuyển thoải mái này khiến cả ba đều rất vừa ý.
Vừa nãy thấy Hà Động Lượng triệu hoán “hoạt bảo mã lực”, Y Tư Lệ cho rằng y sẽ dùng triệu hoán thú để đi, sau đó biểu hiện của hoạt bảo mã lực vượt khỏi nhận thức của nàng ta nhiều. Những triệu hoán thú có thể biến thân, nàng ta thậm chí chưa từng nghe tới chứ nói gì được nhìn. Còn về chuyện biến thành hình dáng cổ quái, nàng ta cho rằng vì xe không có dây cương, tất nhiên không có gì lạ.
Nhưng vừa ngồi lên đệm mút mềm mại, đàn hồi, bốn phía lại có thành xe, Y Tư Lệ cảm giác ngồi lên đây dễ chịu hơn cưỡi triệu hoán thú nhiều, hơn nữa cũng không cần lo bị rớt xuống đất, thật sự rất an toàn.
Hà Động Lượng căn bản không phải lái cỗ xe kì dị này, kết cấu chiếc xe khác hẳn bản chất sản phẩm của khoa học kĩ thuật, dựa vào năng lực đằng vân giá vụ của thần thú mà tự động di chuyển.
Cách mặt đất chừng mười lăm mét, tốc độ ba trăm dặm trên giờ khiến Hà Động Lượng tạm thời quên rằng y vì sao lưu lạc đến một nơi khỉ ho cò gáy như thế này, mà trong lòng có cảm giác thư thái như đang đi du lịch.
Vương Ngư Long không hề chần chừ, thấy không cần dùng chân đi bộ nữa, trong xe cũng đủ chỗ, liền chiếm ngay ghế sau nghỉ ngơi. Tư thế an tĩnh khiến y rất vừa ý với thần thú biến thành xe Jeep.
Y Tư Lệ chỉ điểm nên Hà Động Lượng dù không hiểu gì về địa lý ở đây cũng nhanh chóng điều khiển “thần thú bài” Air Jeep đến nơi Lục văn tộc cư trú.
Từ xa đã nhìn thấy khói bốc lên, tiếng kêu gào động trời hòa lẫn, Hà Động Lượng không hiểu chuyện gì nhưng Y Tư Lệ lập tức biến hẳn sắc mặt, kinh hãi hô to.
“Cô lỗ thú! Cả đàn Cô lỗ thú xâm phạm nơi ở.”
Tiếng quái thú gầm rống liên miên, Vương Ngư Long đang ngủ cũng bật dậy định càu nhàu, rồi cuồng bạo quái thú xuất hiện trong tầm mắt, cảnh tượng hỗn loạn khiến ba người vừa đến hiện trường không nỡ nhìn.
Vốn vạt rừng sạch sẽ an tĩnh, bao nhiều nhà cửa đều bị Cô lỗ thú hình dáng giống tê ngưu nhưng đầu to gấp ba lần phá hoại tan tành, mọi đồ vật tất nhiên không gì nguyên vẹn.
Mấy trăm Lục văn tộc nhân dựa vào thân pháp nhanh nhẹn, lướt vòng vòng giữa đàn Cô lỗ thú tránh né nguy hiểm hòng giữ được tính mạng, nhiều tộc nhân khác bị thương hoặc đã chết. Thi thể cũng bị Cô lỗ thú xé vụn.
Y Tư Lệ lo lắng cho tộc nhân hơn hết, móc cây cung màu đen ra, lắp tên nhắm chuẩn một con Cô lỗ thú rồi buông tay.
Da quái thú quá dày, tên của nàng ta không xuyên được, chỉ cắm vào vài phân, nhưng không khiến nó trọng thương.
Y Tư Lệ tấn công vô hiệu, liền phát động ma pháp đặc sắc, các loại trường tiễn lấp lánh quang hoa các màu xạ vào Cô lỗ thú, nhưng đến lúc hầu hết tên trên mình nàng ta bắn hết mà quái thú vẫn chưa gục ngã. Càng khiến nó điên cuồng hơn mà thôi.
Thấy tộc nhân bị Cô lỗ thú công kích mà đành vô năng, nước mắt của Y Tư Lệ rơi xuống, nét hoạt bát ban nãy tan biến.
Cô lỗ thú có lực phòng ngự và đối kháng ma pháp cực mạnh, là một trong những ma thú khó đối phó nhất Ngu Giả sâm lâm, dù ma pháp của Lục văn tộc cũng khó lòng tổn thương.
Hà Động Lượng không chịu nổi nữa, quát vang nhảy khỏi chiếc xe, thấy một Lục văn tộc nhân bị ngã sắp lọt vào móng vuốt Cô lỗ thú, y chộp đuôi quái thú hòng giải vây.
Chụp vào rồi, y bất ngờ nhận ra Cô lỗ thú cường tráng đến mức “cơ hồ vô địch” bị y chụp trúng liền gục xuống, gần như không dám phản kháng.
Y cong tay phải, chụp lấy con quái thú mềm nhũn giơ lên cao, thể hiện lại phiên bản hiện đại của cảnh “Sở Bá vương nâng đỉnh.”
Kim cương bàn nhược giới thần thông có năng lực cỡ này?
Trong lòng kinh hỉ nhưng y không chần chừ, ném mạnh xuống, Cô lỗ thú ngập nửa người xuống đất, tuy nó vẫn giãy giụa được nhưng mất hết mọi năng lực. Thương thế của nó dù chữa khỏi cùng bán thân bất toại, đủ thấy Hà Động Lượng quả nhiên man lực vô song.
Năm xưa Phật tổ dùng kim cương thần lực ném mười con voi, tu vi của Hà Động Lượng không khó làm vậy, khác nhau chỉ là đối tượng bị ném đi là Cô lỗ thú.
Trong lúc Hà Động Lượng đại phát thần uy, Vương Ngư Long tự nhiên không nhàn tản, Sí Diễm đấu tâm xuất ra với tầng cao nhất, tay y ngưng tụ hai ngọn lửa hừng hực, bất quá y không xung động như Hà Động Lượng, cũng không có sức mạnh cỡ đó, nên không chọn cách ngạnh chiến.
Y phất tay, dải lửa rơi xuống giữa năm con Cô lỗ thú đang tụ lại, lập tức nổ tung, năm quái thú thì hai chết ba bị thương.
Uy lực lớn đến độ bản thân y cũng nhất thời không kịp phản ứng, hai đòn công kích tiếp đó phát ra theo quán tính. Đến khi nhận ra mình phạm phải tội nghiệt vô thượng “sát nhân rồi, hủy thi diệt tích” mới tỉnh lại.
Thấy miệng hố kinh hồn sâu mười thước, rộng hơn hai trăm thước, mấy chục con Cô lỗ thú điên cuồng cạnh đó cũng dừng lại.
Nhưng Cô lỗ thú là quái thú quen thói bá đạo, số lượng cũng vượt ngàn còn, động thái của hai gã không đủ để thay đổi cả cục thế, mấy con quái thú vừa kinh hãi lại khởi hung uy.
Hà Động Lượng thử thân thủ, phát giác Cô lỗ thú không khó đối phó như tưởng tượng, hùng tâm dấy lên, vừa hay một con quái thú lao tới, y có ý thử xem cực hạn của mình đến đâu, liền không sử dụng chiêu thức hoa hòe nào, tung quyền đấm tới chiếc sừng duy nhất giữa trán quái thú.
Bùng, bùng.
Cô lỗ thú xui xẻo vô cùng hối hận vì chạm phải sát tinh, độc giác bị gãy, trán nứt toác. Kim cương kình bạo phát, thi thể nó bị văng đi mấy thước, ô hô ai tai. (Sau đó lúc nướng thịt mới phát hiện con Cô lỗ thú đó là cái, lại đang mang thai, Hà Động Lượng một đòn diệt hai mạng, thủ đoạn tàn nhẫn khiến người khác lạnh gáy, Vương Ngư Long cứ mắng mãi.)
Bất quá Hà Động Lượng cũng không dễ chịu gì, bàn tay phải phạm đầy tội lỗi tê cứng, tuy không hề hấn gì nhưng khiến y ý thức được mình vẫn là thân máu thịt, kim cương bất hoại chi thân cũng không phải thiên hạ vô địch.
Lắc lắc tay, Kim cương kình lại bạo phát, Cô lỗ thú đã chết bị y nhấc lên đập xuống, một con quái thú khác không thoát được kiếp nạn.
Đột nhiên có trở lực cỡ này, Lục văn tộc nhân nhanh chóng tụ lại, hợp lực phát động một tầng phòng hộ kết giới. Ban nãy quá đột ngột nên họ không có hội, phòng hộ kết giới mà phát động, dù quái thú đập thoải mái cũng không tổn thương được bất kỳ tộc nhân nào.
Hà Động Lượng ở ngoài kết giới là kẻ duy nhất hấp dẫn sức chú ý của Cô lỗ thú, được hỏa lực của Vương Ngư Long chi viện, y tay không diệt gọn hơn mười con quái thú rồi ung rung trở lại “Thần thú bài” Air Jeep.
Cô lỗ thú to lớn, dù có ngẩng lên nhìn “Thần thú bài” lơ lửng cách mặt đất mấy chục mét đến lác mắt cũng phí lực, càng không thể xâm phạm ba người trên đó.
Cô lỗ thú không còn đối tượng tiến công, quấy rối một lúc nữa rồi cũng hết tính nhẫn nại, lục tục rời khỏi nơi không có gì thú vị này.
Được Y Tư Lệ nhờ vả, cỗ xe “Thần thú bài” đi tuần một vòng, xác thật chứng minh đại bộ phận Cô lỗ thú đã triệt thoái, Vương Ngư Long và Hà Động Lượng trở thành khách quý, được nghênh đón vào trụ sở của Lục văn tộc nhân.
Một Lục văn tộc trưởng lão hình dạng kì quái đến cảm tạ, một nhóm Lục văn tộc nhân khác bắt đầu thu thập thi thể người đồng tộc.
Hai gã kinh ngạc nhận ra rằng Lục văn tộc tìm được thi thể đồng bạn rồi liền tùy tiện chọn một gốc cây khoét lỗ rồi nhét vào. Thi thể đầy đủ thì nhét tất cả, thi thể nát vụn thì tìm cho đủ rồi cũng nhét vào.
Tựa hồ cây cối ở đây đều rỗng ruột, Lục văn tộc nhân hơn trăm cân mà nhét vào rất dễ dàng.
Vương Ngư Long và Hà Động Lượng không có hứng thú nghiên cứu táng lễ, cùng nối thông tâm linh, nhất trí quyết định không nói ra ý nghĩ về sự kiện quái dị này.
Ai biết được còn quy củ chết tiệt nào nữa, vạn nhất xúc phạm đến xxx chí cao vô thượng trong lòng người ta, trở thành đối địch mới là lớn chuyện.
Lục văn tộc trưởng lão đối đáp với hai gã rất chu toàn lễ số, liến thoắng một hồi lâu vẫn chưa giảng giải rõ bất kỳ sự tình cụ thể nào, ngược lại kể rất rõ lịch sử Lục văn tộc và tình hình đại khái của thế giới này.
“Hóa ra nơi này là ma giới nổi danh, vận khí của chúng ta chưa đến nỗi lạc vào phạm vi thế lực của đại ma vương kia.” Sau cùng cũng tống khứ được ông già lắm chuyện, Vương Ngư Long dựa vào thuật điều khiển lửa đốt một đống lửa nướng thịt xiên Cô lỗ thú, một mặt thương lượng mọi chuyện với đồng bạn.
Hà Động Lượng kinh ngạc nhìn Lục văn tộc nhân bị coi là “ma tộc”, trong lòng vô vàn cảm xúc nổi lên. Những tộc nhân, trừ người đã chết, ban nãy dù thương thế nặng đến đâu, thậm chí dặn dò cả di chúc xong là chỉ chực xong đời, mà hiện tại đều thần thái phơi phới. Y hoài nghi nơi này là vùng đất du lịch phong cảnh u nhã hay là “địa ngục của thiên đường” đầy rẫy nguy cơ.
“Chúng ta không còn cơ hội quay về ư?” Y dùng tâm linh ngữ ngôn truyền khát vọng bản thân đến cho đồng bạn, hòng tìm chút an ủi.
“Có chứ, sao lại không. Trên địa cầu, nhiều tổ chức yêu quái và thế lực ma giới câu kết, để nắm được cánh cửa xuất nhập ma giới. Nếu chúng ta mạnh hơn mấy chục lần tất cũng tự do xuất nhập thần nhân ma tam giới. Có điều mọi phương pháp đều khó lắm, không hợp với chúng ta hiện tại.”
Vương Ngư Long lớn hơn Hà Động Lượng mấy tuổi, cách nghĩ cũng hiện thực hơn, thay vì chỉ biết hy vọng hư vô phiêu diêu, tự tìm kế hoạch thân, chuẩn bị kế hoạch khả thi là hơn. Những việc không chắc chắn, y quyết không chịu nỗ lực.
“Vậy hiện tại phải làm sao? Gia nhập ma tộc hả?” Hà Động Lượng hoàn toàn luống cuống trước con đường tương lai sắp đi, nói rõ với Vương Ngư Long.
Sí Diễm đấu tâm thật sự bất phàm, tốc độ nướng hơn xa than củi, lại là thứ lửa không khói, hết sức an toàn vệ sinh. Vương Ngư Long thi triển tuyệt học, khống chế ngọn lửa cực kỳ linh xảo, không lâu sau hương thơm tỏa khắp, thịt Cô lỗ thú chín tới. Y cắt một miếng lớn để ăn, không quên chia cho Hà Động Lượng một phần.
Tuy còn nghi hoặc nhưng Hà Động Lượng vẫn đón lấy xiên thịt, bất giác bội phục công phu nội lực của Vương Ngư Long.
Cành cây xanh mướt, mấy cái lá còn mọc lơ thơ cũng không hề héo, nhưng tàng miếng thịt to nhỏ khác nhau lại chín đều, ngoài xém trong mềm, quả thật là kĩ thuật nướng hảo hạng.
“Xem mấy cái cây kìa.” Hà Động Lượng được Vương Ngư Long dùng tâm linh truyền lời, lập tức nhìn quanh, sự tình đập vào mắt kì dị đến độ khiến y không dám tin. Những thân cây nhét thi thể Lục văn tộc nhân đều trở nên khô héo, một hư ảnh màu lục nhạt không ngừng ngưng tụ, thoát khỏi cảnh cây “sống lại.”
Y kinh hãi ngoái lại dùng ánh mắt hỏi Vương Ngư Long: “Chúng ta làm gì đây? Đi thôi nhỉ? Quỷ quái quá.”
“Không cần vội, ăn xong rồi tính.” Vương Ngư Long vẫn giữ phong độ, yêu cầu Hà Động Lượng không nên sốt ruột, thái độ bình tĩnh đó khiến Hà Động Lượng nghiêm túc trở lại.
Xem ra sinh mệnh hình thái của Lục văn tộc hơi quỷ dị, nghĩ lại trận chiến vừa rồi, hai gã hoàn toàn có thể ứng phó với toán tộc nhân yếu nhược này, y liền im lặng.
Lục văn tộc nhân xem ra rất yêu lao động, ít nhất cũng chăm chỉ hơn nhiều Vương Ngư Long và Hà Động Lượng, nơi ở vừa bị tàn phá nhanh chóng được chỉnh đốn, nhưng tộc nhân đã chết nhất nhất sống lại, bầu không khí liền nhiệt náo dần.
Y Tư Lệ dẫn bảy tộc nhân dáng vẻ như đầu lĩnh, tỏ ra hết sức cung kính đến mời Vương Ngư Long và Hà Động Lượng dự tiệc. Mặc cho hai gã tỏ vẻ đã ăn no: mười cân thịt Cô lỗ thú đã nằm trong bụng hai tiểu tử háu ăn này.
Lúc tổ chức tiệc vui, mấy cô gái Lục văn tộc đẹp không kém gì Y Tư Lệ cùng nhảy múa những điệu vui vẻ giống cảnh múa tập thể trên thảo nguyên ở địa cầu.
Vương Ngư Long vẫn giữ dáng vẻ sắp ngủ gục, cực lực ra vẻ “tôi không phải sắc lang.” Hà Động Lượng tự nhiên cũng không có ý muốn bò xuống đất xem cảnh “xuân quang sạ hiện” dưới váy con nhà người ta.
Thấy khách không hứng thú như vậy, mấy Lục văn tộc nhân chủ sự cho rằng chiếu đãi không tốt, lão nhân kì quái lúc trước lại bước ra.
“Niềm cảm kích của tộc chúng tôi không thể biểu đạt bằng lời, có chút lễ mọn, mong hai vị nhận cho.” Ngữ khí của lão nhân thành khẩn đến mức không thể cự tuyệt.
Vật tặng khiến người ta không thể chối từ.
Hà Động Lượng được tặng một cây cự kiếm, dài ngang với chiều cao của y, rộng ngang bờ vai, vô cùng sắc bén, kiếm thân phát ra ánh sáng màu lam.
Lão nhân giới thiệu: “Cây Băng chi liên y này là ma lực vũ khí do hảo hữu của tộc chúng tôi, Địa cống tộc, chế tạo. Trong tộc chúng tôi không ai sử dụng được, xin tặng tráng sĩ để biểu thị cảm kích.”
Đoạn lại lấy một cây gậy nhỏ bằng ngón tay đưa cho Vương Ngư Long: “Xin tặng tráng sĩ cây Viêm thủ trượng này, hy vọng sẽ giúp ích cho tu hành của tráng sĩ.”
Xem ra họ coi Hà Động Lượng là chiến sĩ còn Vương Ngư Long bị coi là pháp sư, tặng cho hai gã hai thứ vũ khí tộc nhân không sử dụng được.
Lục văn tộc lão nhân này tự xưng là đệ nhất trưởng lão Cáp Mặc, thấy hai gã vui vẻ nhận lễ vật, thái độ càng thân thiết hơn.
“Đại bộ phận nam tử thành niên của Lục văn tộc đều đi xa tham gia quân đội của ma vương, những người ở lại đều yếu ớt, lần này may nhờ hai vị trợ lực, thật vô cùng cảm kích.”
“Là việc nên làm thôi, giữ đường thấy chuyện bất bình chẳng tha mà--- chúng ta lại là hảo hữu.” Vương Ngư Long chợt nhớ ra người ở đây khác với xã hội nhân loại nên không nói hết cả câu tục ngữ quen thuộc.
“Ma vương, vương nào?” Hà Động Lượng quen với phong cách của Vương Ngư Long, nhưng có một việc trọng yếu cần phải hỏi rõ.
“Ở đây thuộc về đại ma vương Y Cổ Lạp Ti, đại ma vương bệ hạ đời trước giao chiến với ma tộc viễn phương mà vong thân, thủ hạ của người chia tách quốc thổ. Đại ma vương Y Cổ Lạp Ti tiếp quản nơi này.”
Hà Động Lượng và Vương Ngư Long nhìn nhau, cả hai đều không hiểu gì xã hội kết cấu ma giới, tuy Cáp Mặc đại trưởng lão cho biết ma giới do các ma vương chia ra thống trị, nhưng thế lực của ai hơn ai thì hai gã không biết.
Bất quá thông qua bàn luận một lúc, hai gã xác định tạm thời không rời khỏi Ngu Giả sâm lâm là hơn, xác định thì xác định, nghĩ đến cảnh phải sống cùng Lục văn tộc là trong lòng lạnh ngắt.
Không hiểu hoạt động chào mừng của Lục văn tộc tiến hành đến hạng mục bao nhiêu, Vương Ngư Long chú ý đến vấn đề khác nên không để tâm. Y một mực chú ý đến tình trạng thân thể, dù gì thân thể cũng là cốt yếu của sinh mệnh.
Lần thứ nhất chuyển đổi thành thần hóa quang huy thể, bản thân y cực kỳ kinh ngạc. Thật lòng thì y chưa từng cự tuyệt “sức mạnh” nhưng đột nhiên tăng cao khiến y có cảm giác choáng váng vì một gia tài rơi xuống đầu.
Sí Diễm đấu tâm ngầm lưu chuyển, Vương Ngư Long rà roát biến hóa trong thân thể, hiện tại một phần nhục thể chuyển hoán thành hỏa diễm thuần chất, nhưng con người trời sinh không phải có thể chất đó, nên trừ năng lượng tăng cao mười mấy lần, cơ hồ bản chất cũng biến hóa, ban nãy khi đối đầu Cô lỗ thú đã giúp y xác nhận.
Viên ngọc đục ngầu trong thể nội rơi vào trạng thái kì quái, dính sát lồng ngực, hình thành một trường vực cổ quái. Y không thể dồn Sí Diễm đấu tâm vào, tuy nó vẫn hút những tạp chất năng lượng nhưng cực độ bài xích thuần tịnh sí diễm của y.
Y trở nên hoang mang, xưa nay mỗi lần gặp khó khắn, nguyên tắc của y là bỏ qua.
Bất quá vì trạng thái vận chuyển chân khí cao độ, khiến y phát hiện ra một nguy cơ đang tới.
Đương nhiên Hà Động Lượng không có lý do gì không biết, vừa đạt đến Kim cương bàn nhược giới thần thông, lục đạo thần thông liền hiển hiện, Thiên nhãn thông và Tha tâm thông chính là thần thông đề cao cảm giác mẫn nhuệ. Chỉ mấy giây sau, y liền sẵn sàng chiến đấu.
Còn Lục văn tộc nhân sống trong hoàn cảnh tàn khốc đã quen, linh giác trời sinh là thứ không thể thiếu.
Việc đời luôn không được như ý người, cũng như “hòa bình”, ý nghĩa chân thật chỉ là khoảng thời gian tạm nghỉ giữa các cuộc chiến. Dù dài bao nhiêu rồi cũng có lúc kết thúc.
Hà Động Lượng và Vương Ngư Long được “hòa bình” quá ít, chưa kịp thương lượng thỏa đáng đã phải đối diện với một đề mục bắt buộc đưa ra đáp án.
Lần này địch nhân không có ý định che giấu, Vương Ngư Long và Hà Động Lượng được kiến thức kiểu xuất hiện rình rang của ma giới cường giả.
Hai đạo quang hoa khác màu vạch ngang trời. Vương Ngư Long có đôi chút kinh nghiệm, biết đó biểu hiện của hộ thân năng lượng. Quỷ bí ma quang khiến người ta không thoát được ám ảnh trong lòng, Lục văn tộc nhân đều run rẩy, hình như đã biết là ai tới.
Cũng không trách, Lục văn tộc nếu bản thân không phải là một chủng tộc nhược tiểu tất không cần đến Ngu Giả sâm lâm, hiện không có chủng tộc nào chân chính thống trị được địa vực phiền hà này.
Lệ Thiện và Mộc Nha là ma chiến tướng quân của Y Cổ Lạp Ti đại ma vương, quen tính trấn áp những chủng tộc nhược tiểu trong lãnh địa. Lần này vì mục đích đặc biệt mà Y Cổ Lạp Ti muốn thanh trừ mọi thứ trong Ngu Giả sâm lâm. Ban nãy xua Cô lỗ thú đến đạp bằng địa bàn của Lục văn tộc không thành, tự nhiên hai tên này phải ra mặt.
Vốn miệt thị kẻ yếu, hai ma chiến tướng quân trực tiếp ngưng tụ ma khí giáng xuống mọi sinh vật trong phạm vi Lục văn tộc, không buồn hiếu kỳ trước việc hai gã Vương Ngư Long, Hà Động Lượng xuất hiện.
Giống như phương thức công kích bằng máy bay oanh tạc của nhân loại, tác dụng rất lớn với đám đông bên được, nếu không có cách phòng không, chỉ còn cách giơ đầu chịu trận, không thể phản kháng.
Hai nhân loại nam tử tuy trải nghiệm khác nhau, tính cách cũng khác nhưng luôn mang trong lòng tư cách của đàn ông. Vô cùng trấn định trước nguy cơ, sẵn sàng đối diện, ít nhiều thì mọi thiếu niên đều có dũng khí này, tuy nhiên phương thức biểu hiện lại khác biệt.
“Huynh đệ yểm hộ, tại hạ đi sơ tán mọi người rồi quay lại trợ lực.” Vương Ngư Long tự tin vào khẩu tài, hơn nữa là một thần quan của giáo đình châu Âu, năng lực truyền kinh bố đạo là tối cần thiết, nên y tự động nhận nhiệm vụ quan trọng.
Hà Động Lượng đồng ý, nhấc Băng chi liên y lên chuẩn bị nghênh chiến, y biết khi xảy ra chiến đấu, di chuyển những người không liên quan đi đóng vai trò vô cùng quan trọng, nếu không khi y đánh không lại, cướp đường chạy trốn cũng sẽ vì lương tâm mà bỏ mất cơ hội.
Kim cương bàn nhược giới thần thông có một môn là Thần túc thông đủ năng lực đi khắp mọi thế giới, tuy y chưa đủ khả năng đi khắp tam giới, quay về nhân gian, nhưng miễn cưỡng có thể phi hành đằng không.
Tuy xã hội hiện đại hiếm khi sử dụng đến binh khí, nhưng y hiểu biết không tệ về kiếm thuật Trung Quốc cổ đại, vung Băng chi liên y lao lên trời.
Rời hai chân khỏi mặt đất, không khác việc nhảy bật lên bao nhiêu nhưng hình thái vận động giữa hai đẳng cấp rất rõ ràng.
Lệ Thiện tuy mang cái tên hiền lành hơn nhưng đó là việc phát âm mà thôi, ý nghĩa không hề. Hắn và Mộc Nha đều là ma quái ăn thịt người, tuy ở ma giới hiếm khi gặp được người nhưng vừa thấy Hà Động Lượng, hắn liền lộ rõ cảm giác thích thú.
Không người nào, không yêu ma nào chê thức ăn ưa thích, phải vậy chăng?
Nhân loại là thức ăn ngon nhất, mọi yêu quái ở ma giới đều biết vậy.
Nên Hà Động Lượng vừa xuất hiện trên không, hai đạo ma ảnh từ hai bên lao tới, ma khí ào ào xâm thực kim cương bất hoại thân của y.
Hà Động Lượng vận kình lên tay, phất mạnh thanh kiếm chém vào hai địch thủ.
Mộc Nha căn bản không coi Hà Động Lượng ra gì, trên mình phát ra vô số cành cây khô, bày thành lưới quanh mình y, định một đòn bắt sống.
Lệ Thiện phất tay, hủ thực âm vụ tản ra, trực tiếp vượt qua Hà Động Lượng nhằm vào Vương Ngư Long và Lục văn tộc nhân.
Vương Ngư Long được chứng kiến tính sảng khoái của Lục văn tộc nhân đâm ra nổi giận. Không ai muốn ở lại, nói xong câu cảm tạ liền chạy thật nhanh.
Tuy không vui nhưng y không thể để Lệ Thiện đắc thế, Sí Diễm đấu tâm lại vận lên, một dải lửa sáng rực ngăn cản địch thủ.
Hai người và hai yêu ma chia thành hai trận, đối thủ đều rất phù hợp. Hà Động Lượng tuy nhức đầu trước mớ cành cây không ngừng mọc dài trên mình Mộc Nha, nhưng hộ thể thần công vẫn duy trì được rất lâu mà không mảy may thương tổn. Hủ thực độc vụ của Lệ Thiện liên tục bị Sí Diễm đấu tâm của Vương Ngư Long đốt cháy. Không ai chiếm được tiện nghi.
Sí Diễm đấu tâm là hỏa diễm đấu khí cao độ ngưng tụ, về phương diện tu luyện, Vương Ngư Long tinh tiến khó ai bì, nhưng đấu với yêu ma tối thiểu cũng tu mấy ngàn năm, tu vi chưa đầy hai mươi năm của y trở nên quá chênh lệch. Tuy được Hỗn độn chi nhãn trợ lực, hút lấy năng lượng ngoại giới, giúp y trực tiếp vượt qua chướng ngại tu hành của Thiên nhân chi giới, nhưng thời gian quá ngắn, mới chưa được một ngày, dù thế nào cũng không so được với ma chiến tướng quân trải qua vô số chiến đấu tàn khốc ở ma giới.
Cũng may công pháp của y vốn có tính chất kháng ma bổ túc một phần cho kinh nghiệm và thực lực.
Tin tưởng đồng bạn có thể tự lo, y toàn tâm toàn ý đối phó với địch thủ, Thần hóa quang huy thể đích xác uy lực bất phàm, y dựa vào đấu khí mà giữ cự ly công kích tầm xa, giữ phạm vi an toàn, dần tiêu hao yêu khí ma lực của địch.
Lệ Thiện đương nhiên không hiểu y làm gì, công năng hút năng lượng của hỗn độn chi nhãn khiến Vương Ngư Long không ngại đấu dằng dai, Lệ Thiện lại cho rằng y sợ mình.
Hắn không phải yêu ma thiện nghệ cận chiến, pháp lực của hắn chủ yếu là chế tạo hủ thực độc vụ và khống chế ma vật cấp thấp, cách đánh của Vương Ngư Long đâm ra rất hợp ý.
Hỏa diễm cự dực giang rộng, như tấm chiến y uy lực vô cùng, mọi độc vụ và ma vật ẩn tàng trong đó đến gần y đều bị luyện hóa.
Hỏa diễm đấu khí trảm của Vương Ngư Long nhuẫn nhuyễn công kích từ xa. Lệ Thiện giảo hoạt gian trá, thông thuộc ma giới, lại có kinh nghiệm chiến đấu, chiến cục nhất thời không thể phân thắng bại. Vương Ngư Long không xoay chuyển cục diện thành cân bằng, nhưng vẫn cầm cự được.
Hà Động Lượng hoàn toàn hạ phong, mới tu thành Kim cương bàn nhược giới, thần thông sử dụng chưa nhuyễn, chỉ biết dựa vào Kim cương phục ma công và một ít chiêu thức Kim cương phá ma kiếm ngạnh tiếp Hấp huyết thụ đằng của Mộc Nha.
Băng chi liên y không quá sắc bén, hại thiếu đi hiệu quả đóng băng, không mảy may tác dụng trước yêu ma như Mộc Nha, cũng may kim cương bất hoại thể va chạm với địch thủ chỉ đau chứ không thương tổn. Đồng dạng, Hấp huyết đằng không mạnh về công kích, khó lòng xé được da Hà Động Lượng, cũng không thể hấp huyết, tất nhiên không tạo thành thương tổn thật sự.
Hà Động Lượng nỗ lực chẻ nát mọi trở lực, tuy là chẻ cành nhưng cực kỳ gian khổ, hấp huyết đằng không phải vật chết, như vô số ngọn roi dài thi nhau quất tới. Hà Động Lượng tối đa chỉ giữ cho mình không bị quấn phải, không có thời gian chú ý đến một vài vết thương trên mình, từ đầu đến cuối giữ phận chịu đòn.
Vương Ngư Long cạnh đó không thể phân thân được, một khi Hà Động Lượng ngã xuống, hai ma chiến tướng quân hợp lực, kết cục không cần phải nói ra. Nhưng người quyết định trận chiến này lại không phải bất kỳ ai đang giao đấu.
Không hiểu vì nguyên nhân gì, trên thinh không cách đó rất xa đột nhiên uốn cong, một vết nứt chừng mấy mét đột nhiên xuất hiện, người từ đó bước ra không hề chật vật như Vương Ngư Long, Hà Động Lượng.
Y phục chỉnh tề, nở nụ cươi mỉm, chính thị Nhạc Bằng ghé chân qua ma giới.
Mạc Nghiên Tuyết thoát thân quay về, Nhạc Bằng tự nhiên bị Diêu Tranh sai đi. Gã tung hoành thần ma nhân tam giới, việc không đến kịp cứu Hà Động Lượng, Vương Ngư Long chỉ là việc nhỏ.
Có điều gã không muốn động dụng ma đạo pháp lực ở nhân gian giới, tại ma giới lại không muốn sử dụng tiên cơ tu vi. Vừa đến ma giới, gã liền chuyển hoán thể chất, áp chế tiên khí xuống.
Nhưng dải khí do ma khí ngưng tụ để vây khốn Thiên hỏa vẫn không thể tùy ý động dụng, nếu không có tiên đạo pháp lực khác nào gã hết vốn.
Bất quá gã có ngay cách giải quyết, thế gian thiếu gì công pháp có thể trực tiếp vận chuyển thiên địa nguyên khí, bản thân gã hiểu tới mấy loại, Thiên ma phụ sinh quyết là tuyệt thế thần thông ma vũ hợp nhất được xếp hàng thiên hạ cực phẩm.
Hảo hữu năm xưa của gã là Lục nhĩ mi hầu, có Thập tâm linh thông trời sinh hiểu rõ mọi vật trên thế gian, bất kỳ ai đến trước mặt ma hầu đều không giấu được bí mật trong lòng. Lục nhĩ mi hầu đến gặp Thượng cổ minh tộc, thể hiện môn thần thông này cho các bạn bè xem, lúc đó Nhạc Bằng muốn biết rõ tu vi bí pháp của môn thần thông này nên cá cược với Lục nhĩ mi hầu, kết quả gã thua đau, mời các huynh đệ đến Thủ Dương sơn chơi mấy tháng, cũng vì thế mà biết đến một môn vô thượng thần công.
Tùy tâm sở dục chuyển hoán công lực, việc này e rằng mọi thần ma đều không làm được, Nhạc Bằng tuy có thể chuyển hoán nhưng công lực tất sẽ giảm hẳn.
Cũng may việc đó không khiến gã lo lắng, công lực mượn tạm dù cao thấp có là gì.
Mở mắt ra, trong mắt gã xuất hiện một con người đỏ rực. Ly Hỏa Trọng Đồng thiên về tìm kiếm, trong lúc này tất nhiên gã phải dùng đến.
Nơi gã xuất hiện cách bọn Hà Động Lượng không xa, nên lập tức cảm giác được có điều dị thường trong Ngu Giả sâm lâm. Bản thân bọn Hà Động Lượng còn không biết mình ở nơi nào, nhưng Nhạc Bằng lại biết.
Tam đại thần vật lớn nhất của ma giới là Ngu Giả sâm lâm, Ma ảo chi hải, Di khí chi địa.
Ngu Giả sâm lâm lớn hơn hết, khu rừng vô biên này không phải do thực vật mọc lên, tất cả kỳ thật là một chỉnh thể, nghe đồn rằng là lông tóc của của một đại ma vật to lớn không tưởng đã vùi sâu dưới đáy ma giới. Ở ma giới, địa vực nào cũng rất rộng, lớn thì mấy trăm vạn dặm, nhỏ cũng mấy trăm ngàn dặm.
Ở Ngu Giả sâm lâm, hành động phải tuân theo “pháp tắc”, trừ phi mạnh đến độ không sợ khu rừng phản đòn. Nhạc Bằng tự nhiên không muốn chạm vào quái vật này, nếu phát huy sức mạnh đỉnh cao, gã cũng không chắc nhổ được cả khu rừng lên, hiện tại lại càng không thể.
Lướt đi một vòng xác định phương hướng, gã hóa thành quang hoa mờ mờ đi tìm tung tích Hà Động Lượng.
Rất nhanh chóng, gã tìm được mục tiêu.
Nhạc Bằng đương nhiên không phải lần đầu đến thế giới hỗn loạn này. Cảm giác quen thuộc nhiều năm không gặp khiến bầu máu nóng trong mình gã sôi lên, thấy bọn Hà Động Lượng liều mạng ở bên dưới, liền nhẹ nhõm hẳn.
Gã không có lý do gì tụ thủ bàng quan, co tay búng khẽ, huyết hồng quang mang rít lên vụt xuống, đập vào hấp huyết đằng của Mộc Nha.
Gã không hứng thú lắm lời với mấy hạ cấp yêu ma, tác phong hành sự vẫn là đàn áp, nên trực nhiếp nhúng tay vào trận chiến. Thậm chí không thèm nói ra mấy câu thị uy.
Mộc Nha tuy có cảm giác thinh không xảy ra dị biến, nhưng Nhạc Bằng pháp lực tinh thâm, khống chế chừng mực, khe nứt không gian bị ép thành phạm vi nhỏ nhất có thể, phản ứng rất mờ nhạt rồi tan ngay. Mộc Nha chưa hiểu chuyện gì thì Nhạc Bằng đã hiện thân, rồi xuất thủ.
Gã không muốn động dụng pháp lực bản thân, chọn một pháp bảo hộ pháp là Huyết hà binh vương phiên hóa thành huyết vân phủ trùm xuống.
Pháo bảo này không phải lấy được bằng cách đường đường chính chính, gã thích sử dụng vì thuận tiện. Lúc cướp Âm dương thập bát thần ma, gã thuận tay lấy luôn lá phan hộ thân của nạn nhân, sau này mới biết là tà đạo đỉnh cấp pháp khí hiếm có.
Không hiểu bao nhiêu vong hồn, oan quỷ, âm linh bị luyện hóa sống thành huyết mị âm binh. Dễ dàng sử dụng để gây họa nhân gian. Tuy pháp lực kém hơn Âm dương thập bát thần ma nhưng dễ khống chế hơn nhiều.
Nhạc Bằng không động dụng pháp lực bản thân, không dám tin rằng sẽ khiến Âm dương thập bát thần ma ngoan ngoãn nghe lời, một khi thần ma nào đó nổi đóa gây thương tổn cho Hà Động Lượng, kết quả mới là hỏng bét.
Nhất định sẽ bị Diêu Tranh mắng nên thân, thậm chí tuyệt giao
Nguyên linh trên Huyết hà binh vương phiên bị Nhạc Bằng ngưng luyện thành một con xích lân huyết mãng lao bổ vào thân thể Mộc Nha.
Vị ma chiến tướng quân không hiểu là vật gì, lại khống chế hấp huyết chi điêu hướng lên không, định ngăn đà lao của xích lân huyết mãng.
Thấy đối thủ không biết sống chết, Nhạc Bằng nhíu mày niệm pháp quyết, quát to - - nổ -
Xích lân huyết mãng nổ tan thân thể rồi lại hợp nhất, đòn công kích của Mộc Nha đánh vào không khí, thân thể bị huyết khí của Huyết hà binh vương phiên xâm thực. Cùng hút sinh mệnh tinh huyết, nhưng uy lực của Huyết hà binh vương phiên hơn xa Hấp huyết yêu đằng, pháp lực của Mộc Nha kém hơn Nhạc Bằng không biết bao nhiêu cấp.
Sa vào khốn cảnh này, hộ thân yêu khí của Mộc Nha căn bản không chống chọi nổi, chỉ giãy giụa một vài lần liền bị hút khô, thân thể nổ tung, trở thành một huyết mị âm binh trong Huyết hà binh vương phiên.
Lệ Thiện cạnh đó nhận ra không ổn, chuẩn bị phản ứng thì Nhạc Bằng đá xuống, tự xuất thủ.
Lệ Thiện chỉ kịp thấy địch nhân đột nhiên xuất hiện, ma diễm vô biên từ bốn phương tám hướng tràn về người gã như đang hút sức mạnh vô tận giữa thiên địa, chưa chính thức động thủ nhưng khí thế đó dĩ nhiên khiến Lệ Thiện tan hết ý chí phản kháng.
Năng lực điều khiển thiên địa nguyên khí của Nhạc Bằng không cần phải nghi ngờ, ở ma giới toàn là chướng khí, tự nhiên tạo cho gã vẻ ma mị riêng.
Gã vén lớp hắc sắc độc vụ Lệ Thiện phòng ngự bên ngoài thân thể, vỗ một chưởng xuống chấm dứt tính mệnh mong manh đó. Không cho phép đối thủ kịp lên tiếng.
Chỉ nhấc tay là kết thúc chiến đấu, Nhạc Bằng ung dung mỉm cười chào hỏi Hà Động Lượng.
“Lão Hà, sao lại một mình đến ma giới chơi, sớm biết thế tớ đã bảo mọi người cùng đến cho vui.” oOo
Trong một nơi ở Ngu Giả sâm lâm, dưới làn sáng mờ mờ, nhân ảnh quỷ dị thấp thoáng tụ tập.
“Y Cổ Lạp Ti, người làm ăn kiểu gì vậy? Chỉ một Lục văn tộc nhỏ xíu mà không xử lý được.”
Nam tử lên tiếng, thái độ ôn hòa nhưng cảm giác áp bức phát ra khiến Y Cổ Lạp Ti hiểu rõ hàm nghĩa đằng sau câu nói. Khiến hắn không lạnh mà run, lãnh khí từ sống lưng lan lên óc.
Ma giới địa vực rộng lớn vô cùng, sinh vật hùng mạnh càng nhiều hơn, đủ tư cách xưng là đại ma vương chỉ e còn nhiều hơn tám, chín mươi phần trăm số quốc gia trên địa cầu. Sở dĩ thế, Y Cổ Lạp Ti không thấy “bản thân” được Lục văn tộc xưng hô là đại ma vương bệ hạ, phải quỳ gối trước nhân vật mạnh hơn này là điều gì sỉ nhục.
“Tôi đã phái thủ hạ điều khiển Cô lỗ thú đạp bằng Lục văn tộc, nhưng vì hai nhân loại xuất hiện phá mất kế hoạch, tôi phái thêm hai thủ hạ đắc lực đi sửa sai. Sẽ nhanh có kết quả thôi mà.”
Y Cổ Lạp Ti hoảng sợ báo cáo tình hình tiến hành nhiệm vụ với chủ tử, mặt khác nguyền rủa thủ hạ ngu xuẩn, sao lại chưa hoàn thành nhiệm vụ quay về, như thế không phải hắn sẽ có cái mà ăn nói hay sao.
“Nhân loại? Nhân loại sao lại xuất hiện ở đây? Thôi vậy, xử lý luôn. Ta không muốn tìm hiểu vì sao chúng đến đây. Chỉ là ngươi phải dẹp hết mọi chướng ngại phương hại đến hành động của chúng ta.”
So với dáng vẻ toàn thân phủ vảy, đầu mọc hai sừng của Y Cổ Lạp Ti, vị chủ tử không phải quái vật xấu xí gì, ngoại hình gần như giống với nhân loại, giống một nam tử tuấn tú thành niên, nho nhã bất phàm. Trừ hai tròng mắt vàng rực, lấp lánh quang mang không mảy may biểu hiện tình cảm, thật sự khó tin hắn là yêu ma.
“Vâng, vâng.”
Y Cổ Lạp Ti không dám nói thêm nửa câu.
Chủ nhân ra hiệu hắn có thể lui ra, Y Cổ Lạp Ti lui khỏi thị tuyến của yêu ma mạnh hơn nhiều lần đó.
Vừa thoát khỏi phạm vi khống chế của bề trên, quay lại chỗ thủ hạ, Y Cổ Lạp Ti lập tức biểu lộ khí chất của đại ma vương, phất tay gọi mấy chục yêu quái kì hình quái trạng hiện thân,
Đương nhiên, dù sao cũng được xưng là ma vương, Y Cổ Lạp Ti chưa đến mức chỉ có ngần ấy bộ hạ, là đại thống lĩnh của Ngu Giả sâm lâm, Lân Hạch hạp cốc, Tê Bộ bình nguyên, Lục Vụ thành và Mỹ Để đạt bộ ti thành, hắn nắm trong tay mấy chục vạn thuộc hạ.
Nhìn mấy chục thủ hạ, trong lòng hắn đầy bi ai, chúng đều là trợ thủ đắc lực, được coi là yêu quái nổi danh, nhưng tác dụng hiện tại chỉ là “vật hy sinh”. Kỳ thật cả Y Cổ Lạp Ti cũng không hơn bao nhiêu, chỉ là “vật hy sinh cấp cao” mà thôi.
Ma giới cường giả tuy nhiều vô vàn, nhưng kẻ mạnh còn kẻ mạnh hơn, thực lực hơn hẳn những kẻ tầm thường, là nhân vật ngạo khiếu thiên địa, tung hoành vô địch.
Theo phân hạng “đế, hoàng, thần, vương”, yêu quái ma vương cấp xếp cuối trong hàng ngũ ma giới cường giả, chỉ là sai vặt cho những cường giả chân chính. Tuy nhiên, yêu quái cấp này mà ngẫu nhiên luân lạc đến nhân gian cũng đủ năng lực thống trị thế giới.
Chủ nhân hiện tại của Y Cổ Lạp Ti, Bối Nhĩ Thi Bố Đạc là hoàng tử thứ tám của Lạp Đinh ma tộc, tôn quý nhất ma giới. Nắm trong tay hơn trăm cao thủ ma vương, ma thần cấp, cộng thêm bản thân hắn và tám yêu quái thực lực tiếp cận ma hoàng cấp, đang định vây công Sư Đà vương Nhạc Sư Đà tại Ngu Giả sâm lâm.
Y Cổ Lạp Ti bị phân phối đi thanh lý chiến trường, tự hiểu rằng nếu chút việc nhỏ nảy cũng không làm xong, sẽ không sống quá sinh nhật thứ ba ngàn bốn trăm sáu mươi tám, lúc nào cũng có thể trở thành bữa điểm tâm cho cường giả nào đó.
“Lệ Thiện và Mộc Nha còn chưa về har?”
Y Cổ Lạp Ti không che giấu sốt ruột với thủ hạ.
Một ma nhân cấp thấp thần sắc kinh hoảng bước ra khỏi hàng, hạ giọng đáp lời: “Họ đã bị…”
Ngần ngừ một lát, hắn cúi đầu thấp hơn: “… bị giết rồi --”
“Cái gì? Chỉ hai nhân loại nhỏ nhoi lấy đâu ra công lực đó?” Y Cổ Lạp Ti nếu không vì cố kị chắc đã gào lên, thủ hạ sao lại tệ hại đến vậy.
“Không phải nhân loại, có yêu quái ma vương cấp đột nhiên xuất hiện, Lệ Thiện và Mộc Nha không phải đối thủ….”
Là tai mắt thân tín của Y Cổ Lạp Ti, Giới đọa tộc phục trách công tác tình báo, thường giám sát đồng bạn đi làm nhiệm vụ, hiểu rõ liền báo về cho chủ nhân.
Nghe câu trả lời không muốn nghe nhất, gương mặt đầy vảy của Y Cổ Lạp Ti méo mó, lòng thầm rúng động: ‘Có phải bị thủ hạ của Sư Đà vương phát giác chăng?”
Lòng hắn hoảng sợ đến cực điểm với cường nhân thanh danh chấn nhiếp ma giới đó.
Tên thủ hạ thận trọng lắc đầu, tỏ ra khẳng định: “Không phải, thuộc hạ chưa từng thấy người này, khẳng định thủ hạ Sư Đà vương không có vị ma vương này, hơn nữa theo dáng vẻ hình như đến từ nhân gian, rất quen thuộc với hai nhân loại.”
“Đến từ nhân gian? Không cần nói nữa. Ta tự thân xử lý.”
Ma giới yêu quái đã quen coi thường yêu quái ở nhân gian, vì rèn luyện ở nơi đầy chiến hỏa phân tranh này, so với nhân gian anh lành, tự nhiên chúng tự cho rằng mình mạnh hơn yêu quái ở nhân gian.
Y Cổ Lạp Ti xác tín nếu mình ra tay sẽ dễ dàng giải quyết vấn đề. Hơn nữa hắn không còn lựa chọn.
Dù nàng ta kinh nghiệm quảng bác cũng không thể biết được hai gã có thân phận thế nào, duy nhất chỉ biết rằng hai gã rất mạnh, đến mức sánh được với gia gia.
Gã dễ dàng sử dụng được địa linh chiến khải, trong Lục văn tộc chỉ có đệ nhất dũng sĩ Mễ An mới sánh ngang.
Hai nam tử này đều rất ngốc, dùng “tâm ngữ” và một chút ảo thuật khi nói chuyện là cả hai tin rằng nàng ta thật sự nói tiếng của Lục văn tộc với họ. Nên biết tinh thần lực của Lục văn tộc mạnh nhất trong mười ba chủng tộc sống tại Ngu Giả sâm lâm, cũng có nghĩa là pháp lực tối cao.
Y Tư Lệ là trưởng lão trẻ nhất của Lục văn tộc, trò chơi đó không có tác dụng gì với nàng ta.
Bất quá, cả hai đều rất tử tế, đi theo nàng ta nhưng cực kỳ quy quy củ củ, không hề nghĩ xiên nghĩ xẹo, cũng không dùng “Khán tâm thuật” dò xét tâm tư, biểu hiện vô cùng an phận.
Nhưng như thế không có nghĩa là hai con trùng không có tính cách kia đi cùng suốt ba giờ đồng hồ kia không dám bất mãn.
“Y Tư Lệ tiểu thư, phi thường cảm tạ tiểu thư dẫn đường cho chúng tôi. Nhưng tiểu thư có thể cho chúng tôi biết nơi nghỉ chân còn bao xa nữa chăng?” Vương Ngư Long là người hết sức kiên nhẫn, nếu ở trong phòng làm việc hoặc quán rượu thoải mái đã đành, hiện giờ phải đi trên đường xa xôi, tất nhiên tính cách cũng khác.
“Không xa lắm, sắp đến rồi.” Y Tư Lệ bĩu cặp môi khả ái, làm mặt xấu với dáng vẻ “tôi muốn ngủ, tôi muốn nghỉ ngơi” của Vương Ngư Long.
Cạnh đó, thấy đồng bàn hỏi một câu đến lần thứ mười, Hà Động Lượng quyết định đổi sang câu khác: “Xin hỏi chúng ta mất bao lâu mới ra khỏi khu rừng này?”
“Đi hết? Ngu Giả sâm lâm rộng vô biên, vĩnh viễn không ra được.”
Thấy Vương Ngư Long sắp ngất đến nơi, Hà Động Lượng buộc phải mặt dày hỏi tiếp: “Vậy chúng ta có thể đi nhanh đến nơi cần đến chăng? Nếu Y Tư Lệ tiểu thư không phải làm gì nữa.”
“À, ta không có việc gì, nhưng các ngươi sao không nhanh lên một chút?” Y Tư Lệ hấp háy đôi mắt mỹ lệ, nhìn hai nam tử không có vẻ gì ưu tú kia, tỏ ra ranh mãnh.
Ba người không phải đi vòng vèo dưới đất mà chạy lướt nhanh qua những ngọn cây cao. Y Tư Lệ đã thử rồi, Lục văn tộc luôn tự hào về tốc độ, chỉ cần nàng ta dùng bảy thành khả năng sẽ bỏ xa hai gã. Họ muốn tăng tốc, lẽ nào lại muốn nàng ta phải cõng?
Nhìn mặt hai gã, tựa hồ không phải cao thủ xuất chúng.
Nhận được câu trả lời rõ ràng, Vương Ngư Long thở phào, chuẩn bị thể hiện đôi cánh trong thân thể đưa đồng bạn đi, chợt kinh ngạc nhận ra Hà Động Lượng lẩm bẩm niệm chú, hoàng yên loáng qua, một con quái thú hiện thân.
Hà Động Lượng không hiểu nói bằng ngôn ngữ gì với con quái thú tựa như sư tử tạp giao với voi mà nó lăn lộn dưới đất, lại một đụn khói vàng lóe lên, quái thú biến thành dáng vẻ như Jeep đường trường rộng rãi hiện đại.
Tuy kì quái nhưng chưa đến mức khiến Vương Ngư Long quên mất một vấn đề, y quá hiểu xe cộ nên tỏ ra khó xử: “Hà Động Lượng, tại hạ thấy quái thú ban nãy còn cưỡi được, chứ xe Jeep đường trường thì đi trong rừng rậm thế nào được?”
Hà Động Lượng lập tức nghĩ ra cách giải quyết: “Hoạt bảo mã lực, biến thành xe Air Jeep.”
Lại một loạt biến đổi diễn ra, bốn bánh xe biến thành một, một chiếc xe Jeep chạy trên đệm không khí đủ cho sáu người ngồi hình thành.
Lúc trước Trần Anh Hữu phân phát Phong Thú quyết, Hà Động Lượng tự nhiên có phần. Nhạc Bằng vô số lần nói muốn biến thành xe thể thao Ferrari nhưng chưa từng thực hiện, cho Hà Động Lượng một con, lần này mới dùng tới lần đầu.
Air Jeep phỏng chế theo kiểu quân dụng MS-80 của Pháp, quả thật là công cụ đi lại tốt nhất trong rừng.
Y Tư Lệ không hề hoảng sợ với món đồ chơi lạ lùng kia. Vương Ngư Long không hiểu hết pháp lực của người khác nhưng cũng lý giải được. Hà Động Lượng mời, tất cả cùng lên xe, bắt đầu lên đường. Cách di chuyển thoải mái này khiến cả ba đều rất vừa ý.
Vừa nãy thấy Hà Động Lượng triệu hoán “hoạt bảo mã lực”, Y Tư Lệ cho rằng y sẽ dùng triệu hoán thú để đi, sau đó biểu hiện của hoạt bảo mã lực vượt khỏi nhận thức của nàng ta nhiều. Những triệu hoán thú có thể biến thân, nàng ta thậm chí chưa từng nghe tới chứ nói gì được nhìn. Còn về chuyện biến thành hình dáng cổ quái, nàng ta cho rằng vì xe không có dây cương, tất nhiên không có gì lạ.
Nhưng vừa ngồi lên đệm mút mềm mại, đàn hồi, bốn phía lại có thành xe, Y Tư Lệ cảm giác ngồi lên đây dễ chịu hơn cưỡi triệu hoán thú nhiều, hơn nữa cũng không cần lo bị rớt xuống đất, thật sự rất an toàn.
Hà Động Lượng căn bản không phải lái cỗ xe kì dị này, kết cấu chiếc xe khác hẳn bản chất sản phẩm của khoa học kĩ thuật, dựa vào năng lực đằng vân giá vụ của thần thú mà tự động di chuyển.
Cách mặt đất chừng mười lăm mét, tốc độ ba trăm dặm trên giờ khiến Hà Động Lượng tạm thời quên rằng y vì sao lưu lạc đến một nơi khỉ ho cò gáy như thế này, mà trong lòng có cảm giác thư thái như đang đi du lịch.
Vương Ngư Long không hề chần chừ, thấy không cần dùng chân đi bộ nữa, trong xe cũng đủ chỗ, liền chiếm ngay ghế sau nghỉ ngơi. Tư thế an tĩnh khiến y rất vừa ý với thần thú biến thành xe Jeep.
Y Tư Lệ chỉ điểm nên Hà Động Lượng dù không hiểu gì về địa lý ở đây cũng nhanh chóng điều khiển “thần thú bài” Air Jeep đến nơi Lục văn tộc cư trú.
Từ xa đã nhìn thấy khói bốc lên, tiếng kêu gào động trời hòa lẫn, Hà Động Lượng không hiểu chuyện gì nhưng Y Tư Lệ lập tức biến hẳn sắc mặt, kinh hãi hô to.
“Cô lỗ thú! Cả đàn Cô lỗ thú xâm phạm nơi ở.”
Tiếng quái thú gầm rống liên miên, Vương Ngư Long đang ngủ cũng bật dậy định càu nhàu, rồi cuồng bạo quái thú xuất hiện trong tầm mắt, cảnh tượng hỗn loạn khiến ba người vừa đến hiện trường không nỡ nhìn.
Vốn vạt rừng sạch sẽ an tĩnh, bao nhiều nhà cửa đều bị Cô lỗ thú hình dáng giống tê ngưu nhưng đầu to gấp ba lần phá hoại tan tành, mọi đồ vật tất nhiên không gì nguyên vẹn.
Mấy trăm Lục văn tộc nhân dựa vào thân pháp nhanh nhẹn, lướt vòng vòng giữa đàn Cô lỗ thú tránh né nguy hiểm hòng giữ được tính mạng, nhiều tộc nhân khác bị thương hoặc đã chết. Thi thể cũng bị Cô lỗ thú xé vụn.
Y Tư Lệ lo lắng cho tộc nhân hơn hết, móc cây cung màu đen ra, lắp tên nhắm chuẩn một con Cô lỗ thú rồi buông tay.
Da quái thú quá dày, tên của nàng ta không xuyên được, chỉ cắm vào vài phân, nhưng không khiến nó trọng thương.
Y Tư Lệ tấn công vô hiệu, liền phát động ma pháp đặc sắc, các loại trường tiễn lấp lánh quang hoa các màu xạ vào Cô lỗ thú, nhưng đến lúc hầu hết tên trên mình nàng ta bắn hết mà quái thú vẫn chưa gục ngã. Càng khiến nó điên cuồng hơn mà thôi.
Thấy tộc nhân bị Cô lỗ thú công kích mà đành vô năng, nước mắt của Y Tư Lệ rơi xuống, nét hoạt bát ban nãy tan biến.
Cô lỗ thú có lực phòng ngự và đối kháng ma pháp cực mạnh, là một trong những ma thú khó đối phó nhất Ngu Giả sâm lâm, dù ma pháp của Lục văn tộc cũng khó lòng tổn thương.
Hà Động Lượng không chịu nổi nữa, quát vang nhảy khỏi chiếc xe, thấy một Lục văn tộc nhân bị ngã sắp lọt vào móng vuốt Cô lỗ thú, y chộp đuôi quái thú hòng giải vây.
Chụp vào rồi, y bất ngờ nhận ra Cô lỗ thú cường tráng đến mức “cơ hồ vô địch” bị y chụp trúng liền gục xuống, gần như không dám phản kháng.
Y cong tay phải, chụp lấy con quái thú mềm nhũn giơ lên cao, thể hiện lại phiên bản hiện đại của cảnh “Sở Bá vương nâng đỉnh.”
Kim cương bàn nhược giới thần thông có năng lực cỡ này?
Trong lòng kinh hỉ nhưng y không chần chừ, ném mạnh xuống, Cô lỗ thú ngập nửa người xuống đất, tuy nó vẫn giãy giụa được nhưng mất hết mọi năng lực. Thương thế của nó dù chữa khỏi cùng bán thân bất toại, đủ thấy Hà Động Lượng quả nhiên man lực vô song.
Năm xưa Phật tổ dùng kim cương thần lực ném mười con voi, tu vi của Hà Động Lượng không khó làm vậy, khác nhau chỉ là đối tượng bị ném đi là Cô lỗ thú.
Trong lúc Hà Động Lượng đại phát thần uy, Vương Ngư Long tự nhiên không nhàn tản, Sí Diễm đấu tâm xuất ra với tầng cao nhất, tay y ngưng tụ hai ngọn lửa hừng hực, bất quá y không xung động như Hà Động Lượng, cũng không có sức mạnh cỡ đó, nên không chọn cách ngạnh chiến.
Y phất tay, dải lửa rơi xuống giữa năm con Cô lỗ thú đang tụ lại, lập tức nổ tung, năm quái thú thì hai chết ba bị thương.
Uy lực lớn đến độ bản thân y cũng nhất thời không kịp phản ứng, hai đòn công kích tiếp đó phát ra theo quán tính. Đến khi nhận ra mình phạm phải tội nghiệt vô thượng “sát nhân rồi, hủy thi diệt tích” mới tỉnh lại.
Thấy miệng hố kinh hồn sâu mười thước, rộng hơn hai trăm thước, mấy chục con Cô lỗ thú điên cuồng cạnh đó cũng dừng lại.
Nhưng Cô lỗ thú là quái thú quen thói bá đạo, số lượng cũng vượt ngàn còn, động thái của hai gã không đủ để thay đổi cả cục thế, mấy con quái thú vừa kinh hãi lại khởi hung uy.
Hà Động Lượng thử thân thủ, phát giác Cô lỗ thú không khó đối phó như tưởng tượng, hùng tâm dấy lên, vừa hay một con quái thú lao tới, y có ý thử xem cực hạn của mình đến đâu, liền không sử dụng chiêu thức hoa hòe nào, tung quyền đấm tới chiếc sừng duy nhất giữa trán quái thú.
Bùng, bùng.
Cô lỗ thú xui xẻo vô cùng hối hận vì chạm phải sát tinh, độc giác bị gãy, trán nứt toác. Kim cương kình bạo phát, thi thể nó bị văng đi mấy thước, ô hô ai tai. (Sau đó lúc nướng thịt mới phát hiện con Cô lỗ thú đó là cái, lại đang mang thai, Hà Động Lượng một đòn diệt hai mạng, thủ đoạn tàn nhẫn khiến người khác lạnh gáy, Vương Ngư Long cứ mắng mãi.)
Bất quá Hà Động Lượng cũng không dễ chịu gì, bàn tay phải phạm đầy tội lỗi tê cứng, tuy không hề hấn gì nhưng khiến y ý thức được mình vẫn là thân máu thịt, kim cương bất hoại chi thân cũng không phải thiên hạ vô địch.
Lắc lắc tay, Kim cương kình lại bạo phát, Cô lỗ thú đã chết bị y nhấc lên đập xuống, một con quái thú khác không thoát được kiếp nạn.
Đột nhiên có trở lực cỡ này, Lục văn tộc nhân nhanh chóng tụ lại, hợp lực phát động một tầng phòng hộ kết giới. Ban nãy quá đột ngột nên họ không có hội, phòng hộ kết giới mà phát động, dù quái thú đập thoải mái cũng không tổn thương được bất kỳ tộc nhân nào.
Hà Động Lượng ở ngoài kết giới là kẻ duy nhất hấp dẫn sức chú ý của Cô lỗ thú, được hỏa lực của Vương Ngư Long chi viện, y tay không diệt gọn hơn mười con quái thú rồi ung rung trở lại “Thần thú bài” Air Jeep.
Cô lỗ thú to lớn, dù có ngẩng lên nhìn “Thần thú bài” lơ lửng cách mặt đất mấy chục mét đến lác mắt cũng phí lực, càng không thể xâm phạm ba người trên đó.
Cô lỗ thú không còn đối tượng tiến công, quấy rối một lúc nữa rồi cũng hết tính nhẫn nại, lục tục rời khỏi nơi không có gì thú vị này.
Được Y Tư Lệ nhờ vả, cỗ xe “Thần thú bài” đi tuần một vòng, xác thật chứng minh đại bộ phận Cô lỗ thú đã triệt thoái, Vương Ngư Long và Hà Động Lượng trở thành khách quý, được nghênh đón vào trụ sở của Lục văn tộc nhân.
Một Lục văn tộc trưởng lão hình dạng kì quái đến cảm tạ, một nhóm Lục văn tộc nhân khác bắt đầu thu thập thi thể người đồng tộc.
Hai gã kinh ngạc nhận ra rằng Lục văn tộc tìm được thi thể đồng bạn rồi liền tùy tiện chọn một gốc cây khoét lỗ rồi nhét vào. Thi thể đầy đủ thì nhét tất cả, thi thể nát vụn thì tìm cho đủ rồi cũng nhét vào.
Tựa hồ cây cối ở đây đều rỗng ruột, Lục văn tộc nhân hơn trăm cân mà nhét vào rất dễ dàng.
Vương Ngư Long và Hà Động Lượng không có hứng thú nghiên cứu táng lễ, cùng nối thông tâm linh, nhất trí quyết định không nói ra ý nghĩ về sự kiện quái dị này.
Ai biết được còn quy củ chết tiệt nào nữa, vạn nhất xúc phạm đến xxx chí cao vô thượng trong lòng người ta, trở thành đối địch mới là lớn chuyện.
Lục văn tộc trưởng lão đối đáp với hai gã rất chu toàn lễ số, liến thoắng một hồi lâu vẫn chưa giảng giải rõ bất kỳ sự tình cụ thể nào, ngược lại kể rất rõ lịch sử Lục văn tộc và tình hình đại khái của thế giới này.
“Hóa ra nơi này là ma giới nổi danh, vận khí của chúng ta chưa đến nỗi lạc vào phạm vi thế lực của đại ma vương kia.” Sau cùng cũng tống khứ được ông già lắm chuyện, Vương Ngư Long dựa vào thuật điều khiển lửa đốt một đống lửa nướng thịt xiên Cô lỗ thú, một mặt thương lượng mọi chuyện với đồng bạn.
Hà Động Lượng kinh ngạc nhìn Lục văn tộc nhân bị coi là “ma tộc”, trong lòng vô vàn cảm xúc nổi lên. Những tộc nhân, trừ người đã chết, ban nãy dù thương thế nặng đến đâu, thậm chí dặn dò cả di chúc xong là chỉ chực xong đời, mà hiện tại đều thần thái phơi phới. Y hoài nghi nơi này là vùng đất du lịch phong cảnh u nhã hay là “địa ngục của thiên đường” đầy rẫy nguy cơ.
“Chúng ta không còn cơ hội quay về ư?” Y dùng tâm linh ngữ ngôn truyền khát vọng bản thân đến cho đồng bạn, hòng tìm chút an ủi.
“Có chứ, sao lại không. Trên địa cầu, nhiều tổ chức yêu quái và thế lực ma giới câu kết, để nắm được cánh cửa xuất nhập ma giới. Nếu chúng ta mạnh hơn mấy chục lần tất cũng tự do xuất nhập thần nhân ma tam giới. Có điều mọi phương pháp đều khó lắm, không hợp với chúng ta hiện tại.”
Vương Ngư Long lớn hơn Hà Động Lượng mấy tuổi, cách nghĩ cũng hiện thực hơn, thay vì chỉ biết hy vọng hư vô phiêu diêu, tự tìm kế hoạch thân, chuẩn bị kế hoạch khả thi là hơn. Những việc không chắc chắn, y quyết không chịu nỗ lực.
“Vậy hiện tại phải làm sao? Gia nhập ma tộc hả?” Hà Động Lượng hoàn toàn luống cuống trước con đường tương lai sắp đi, nói rõ với Vương Ngư Long.
Sí Diễm đấu tâm thật sự bất phàm, tốc độ nướng hơn xa than củi, lại là thứ lửa không khói, hết sức an toàn vệ sinh. Vương Ngư Long thi triển tuyệt học, khống chế ngọn lửa cực kỳ linh xảo, không lâu sau hương thơm tỏa khắp, thịt Cô lỗ thú chín tới. Y cắt một miếng lớn để ăn, không quên chia cho Hà Động Lượng một phần.
Tuy còn nghi hoặc nhưng Hà Động Lượng vẫn đón lấy xiên thịt, bất giác bội phục công phu nội lực của Vương Ngư Long.
Cành cây xanh mướt, mấy cái lá còn mọc lơ thơ cũng không hề héo, nhưng tàng miếng thịt to nhỏ khác nhau lại chín đều, ngoài xém trong mềm, quả thật là kĩ thuật nướng hảo hạng.
“Xem mấy cái cây kìa.” Hà Động Lượng được Vương Ngư Long dùng tâm linh truyền lời, lập tức nhìn quanh, sự tình đập vào mắt kì dị đến độ khiến y không dám tin. Những thân cây nhét thi thể Lục văn tộc nhân đều trở nên khô héo, một hư ảnh màu lục nhạt không ngừng ngưng tụ, thoát khỏi cảnh cây “sống lại.”
Y kinh hãi ngoái lại dùng ánh mắt hỏi Vương Ngư Long: “Chúng ta làm gì đây? Đi thôi nhỉ? Quỷ quái quá.”
“Không cần vội, ăn xong rồi tính.” Vương Ngư Long vẫn giữ phong độ, yêu cầu Hà Động Lượng không nên sốt ruột, thái độ bình tĩnh đó khiến Hà Động Lượng nghiêm túc trở lại.
Xem ra sinh mệnh hình thái của Lục văn tộc hơi quỷ dị, nghĩ lại trận chiến vừa rồi, hai gã hoàn toàn có thể ứng phó với toán tộc nhân yếu nhược này, y liền im lặng.
Lục văn tộc nhân xem ra rất yêu lao động, ít nhất cũng chăm chỉ hơn nhiều Vương Ngư Long và Hà Động Lượng, nơi ở vừa bị tàn phá nhanh chóng được chỉnh đốn, nhưng tộc nhân đã chết nhất nhất sống lại, bầu không khí liền nhiệt náo dần.
Y Tư Lệ dẫn bảy tộc nhân dáng vẻ như đầu lĩnh, tỏ ra hết sức cung kính đến mời Vương Ngư Long và Hà Động Lượng dự tiệc. Mặc cho hai gã tỏ vẻ đã ăn no: mười cân thịt Cô lỗ thú đã nằm trong bụng hai tiểu tử háu ăn này.
Lúc tổ chức tiệc vui, mấy cô gái Lục văn tộc đẹp không kém gì Y Tư Lệ cùng nhảy múa những điệu vui vẻ giống cảnh múa tập thể trên thảo nguyên ở địa cầu.
Vương Ngư Long vẫn giữ dáng vẻ sắp ngủ gục, cực lực ra vẻ “tôi không phải sắc lang.” Hà Động Lượng tự nhiên cũng không có ý muốn bò xuống đất xem cảnh “xuân quang sạ hiện” dưới váy con nhà người ta.
Thấy khách không hứng thú như vậy, mấy Lục văn tộc nhân chủ sự cho rằng chiếu đãi không tốt, lão nhân kì quái lúc trước lại bước ra.
“Niềm cảm kích của tộc chúng tôi không thể biểu đạt bằng lời, có chút lễ mọn, mong hai vị nhận cho.” Ngữ khí của lão nhân thành khẩn đến mức không thể cự tuyệt.
Vật tặng khiến người ta không thể chối từ.
Hà Động Lượng được tặng một cây cự kiếm, dài ngang với chiều cao của y, rộng ngang bờ vai, vô cùng sắc bén, kiếm thân phát ra ánh sáng màu lam.
Lão nhân giới thiệu: “Cây Băng chi liên y này là ma lực vũ khí do hảo hữu của tộc chúng tôi, Địa cống tộc, chế tạo. Trong tộc chúng tôi không ai sử dụng được, xin tặng tráng sĩ để biểu thị cảm kích.”
Đoạn lại lấy một cây gậy nhỏ bằng ngón tay đưa cho Vương Ngư Long: “Xin tặng tráng sĩ cây Viêm thủ trượng này, hy vọng sẽ giúp ích cho tu hành của tráng sĩ.”
Xem ra họ coi Hà Động Lượng là chiến sĩ còn Vương Ngư Long bị coi là pháp sư, tặng cho hai gã hai thứ vũ khí tộc nhân không sử dụng được.
Lục văn tộc lão nhân này tự xưng là đệ nhất trưởng lão Cáp Mặc, thấy hai gã vui vẻ nhận lễ vật, thái độ càng thân thiết hơn.
“Đại bộ phận nam tử thành niên của Lục văn tộc đều đi xa tham gia quân đội của ma vương, những người ở lại đều yếu ớt, lần này may nhờ hai vị trợ lực, thật vô cùng cảm kích.”
“Là việc nên làm thôi, giữ đường thấy chuyện bất bình chẳng tha mà--- chúng ta lại là hảo hữu.” Vương Ngư Long chợt nhớ ra người ở đây khác với xã hội nhân loại nên không nói hết cả câu tục ngữ quen thuộc.
“Ma vương, vương nào?” Hà Động Lượng quen với phong cách của Vương Ngư Long, nhưng có một việc trọng yếu cần phải hỏi rõ.
“Ở đây thuộc về đại ma vương Y Cổ Lạp Ti, đại ma vương bệ hạ đời trước giao chiến với ma tộc viễn phương mà vong thân, thủ hạ của người chia tách quốc thổ. Đại ma vương Y Cổ Lạp Ti tiếp quản nơi này.”
Hà Động Lượng và Vương Ngư Long nhìn nhau, cả hai đều không hiểu gì xã hội kết cấu ma giới, tuy Cáp Mặc đại trưởng lão cho biết ma giới do các ma vương chia ra thống trị, nhưng thế lực của ai hơn ai thì hai gã không biết.
Bất quá thông qua bàn luận một lúc, hai gã xác định tạm thời không rời khỏi Ngu Giả sâm lâm là hơn, xác định thì xác định, nghĩ đến cảnh phải sống cùng Lục văn tộc là trong lòng lạnh ngắt.
Không hiểu hoạt động chào mừng của Lục văn tộc tiến hành đến hạng mục bao nhiêu, Vương Ngư Long chú ý đến vấn đề khác nên không để tâm. Y một mực chú ý đến tình trạng thân thể, dù gì thân thể cũng là cốt yếu của sinh mệnh.
Lần thứ nhất chuyển đổi thành thần hóa quang huy thể, bản thân y cực kỳ kinh ngạc. Thật lòng thì y chưa từng cự tuyệt “sức mạnh” nhưng đột nhiên tăng cao khiến y có cảm giác choáng váng vì một gia tài rơi xuống đầu.
Sí Diễm đấu tâm ngầm lưu chuyển, Vương Ngư Long rà roát biến hóa trong thân thể, hiện tại một phần nhục thể chuyển hoán thành hỏa diễm thuần chất, nhưng con người trời sinh không phải có thể chất đó, nên trừ năng lượng tăng cao mười mấy lần, cơ hồ bản chất cũng biến hóa, ban nãy khi đối đầu Cô lỗ thú đã giúp y xác nhận.
Viên ngọc đục ngầu trong thể nội rơi vào trạng thái kì quái, dính sát lồng ngực, hình thành một trường vực cổ quái. Y không thể dồn Sí Diễm đấu tâm vào, tuy nó vẫn hút những tạp chất năng lượng nhưng cực độ bài xích thuần tịnh sí diễm của y.
Y trở nên hoang mang, xưa nay mỗi lần gặp khó khắn, nguyên tắc của y là bỏ qua.
Bất quá vì trạng thái vận chuyển chân khí cao độ, khiến y phát hiện ra một nguy cơ đang tới.
Đương nhiên Hà Động Lượng không có lý do gì không biết, vừa đạt đến Kim cương bàn nhược giới thần thông, lục đạo thần thông liền hiển hiện, Thiên nhãn thông và Tha tâm thông chính là thần thông đề cao cảm giác mẫn nhuệ. Chỉ mấy giây sau, y liền sẵn sàng chiến đấu.
Còn Lục văn tộc nhân sống trong hoàn cảnh tàn khốc đã quen, linh giác trời sinh là thứ không thể thiếu.
Việc đời luôn không được như ý người, cũng như “hòa bình”, ý nghĩa chân thật chỉ là khoảng thời gian tạm nghỉ giữa các cuộc chiến. Dù dài bao nhiêu rồi cũng có lúc kết thúc.
Hà Động Lượng và Vương Ngư Long được “hòa bình” quá ít, chưa kịp thương lượng thỏa đáng đã phải đối diện với một đề mục bắt buộc đưa ra đáp án.
Lần này địch nhân không có ý định che giấu, Vương Ngư Long và Hà Động Lượng được kiến thức kiểu xuất hiện rình rang của ma giới cường giả.
Hai đạo quang hoa khác màu vạch ngang trời. Vương Ngư Long có đôi chút kinh nghiệm, biết đó biểu hiện của hộ thân năng lượng. Quỷ bí ma quang khiến người ta không thoát được ám ảnh trong lòng, Lục văn tộc nhân đều run rẩy, hình như đã biết là ai tới.
Cũng không trách, Lục văn tộc nếu bản thân không phải là một chủng tộc nhược tiểu tất không cần đến Ngu Giả sâm lâm, hiện không có chủng tộc nào chân chính thống trị được địa vực phiền hà này.
Lệ Thiện và Mộc Nha là ma chiến tướng quân của Y Cổ Lạp Ti đại ma vương, quen tính trấn áp những chủng tộc nhược tiểu trong lãnh địa. Lần này vì mục đích đặc biệt mà Y Cổ Lạp Ti muốn thanh trừ mọi thứ trong Ngu Giả sâm lâm. Ban nãy xua Cô lỗ thú đến đạp bằng địa bàn của Lục văn tộc không thành, tự nhiên hai tên này phải ra mặt.
Vốn miệt thị kẻ yếu, hai ma chiến tướng quân trực tiếp ngưng tụ ma khí giáng xuống mọi sinh vật trong phạm vi Lục văn tộc, không buồn hiếu kỳ trước việc hai gã Vương Ngư Long, Hà Động Lượng xuất hiện.
Giống như phương thức công kích bằng máy bay oanh tạc của nhân loại, tác dụng rất lớn với đám đông bên được, nếu không có cách phòng không, chỉ còn cách giơ đầu chịu trận, không thể phản kháng.
Hai nhân loại nam tử tuy trải nghiệm khác nhau, tính cách cũng khác nhưng luôn mang trong lòng tư cách của đàn ông. Vô cùng trấn định trước nguy cơ, sẵn sàng đối diện, ít nhiều thì mọi thiếu niên đều có dũng khí này, tuy nhiên phương thức biểu hiện lại khác biệt.
“Huynh đệ yểm hộ, tại hạ đi sơ tán mọi người rồi quay lại trợ lực.” Vương Ngư Long tự tin vào khẩu tài, hơn nữa là một thần quan của giáo đình châu Âu, năng lực truyền kinh bố đạo là tối cần thiết, nên y tự động nhận nhiệm vụ quan trọng.
Hà Động Lượng đồng ý, nhấc Băng chi liên y lên chuẩn bị nghênh chiến, y biết khi xảy ra chiến đấu, di chuyển những người không liên quan đi đóng vai trò vô cùng quan trọng, nếu không khi y đánh không lại, cướp đường chạy trốn cũng sẽ vì lương tâm mà bỏ mất cơ hội.
Kim cương bàn nhược giới thần thông có một môn là Thần túc thông đủ năng lực đi khắp mọi thế giới, tuy y chưa đủ khả năng đi khắp tam giới, quay về nhân gian, nhưng miễn cưỡng có thể phi hành đằng không.
Tuy xã hội hiện đại hiếm khi sử dụng đến binh khí, nhưng y hiểu biết không tệ về kiếm thuật Trung Quốc cổ đại, vung Băng chi liên y lao lên trời.
Rời hai chân khỏi mặt đất, không khác việc nhảy bật lên bao nhiêu nhưng hình thái vận động giữa hai đẳng cấp rất rõ ràng.
Lệ Thiện tuy mang cái tên hiền lành hơn nhưng đó là việc phát âm mà thôi, ý nghĩa không hề. Hắn và Mộc Nha đều là ma quái ăn thịt người, tuy ở ma giới hiếm khi gặp được người nhưng vừa thấy Hà Động Lượng, hắn liền lộ rõ cảm giác thích thú.
Không người nào, không yêu ma nào chê thức ăn ưa thích, phải vậy chăng?
Nhân loại là thức ăn ngon nhất, mọi yêu quái ở ma giới đều biết vậy.
Nên Hà Động Lượng vừa xuất hiện trên không, hai đạo ma ảnh từ hai bên lao tới, ma khí ào ào xâm thực kim cương bất hoại thân của y.
Hà Động Lượng vận kình lên tay, phất mạnh thanh kiếm chém vào hai địch thủ.
Mộc Nha căn bản không coi Hà Động Lượng ra gì, trên mình phát ra vô số cành cây khô, bày thành lưới quanh mình y, định một đòn bắt sống.
Lệ Thiện phất tay, hủ thực âm vụ tản ra, trực tiếp vượt qua Hà Động Lượng nhằm vào Vương Ngư Long và Lục văn tộc nhân.
Vương Ngư Long được chứng kiến tính sảng khoái của Lục văn tộc nhân đâm ra nổi giận. Không ai muốn ở lại, nói xong câu cảm tạ liền chạy thật nhanh.
Tuy không vui nhưng y không thể để Lệ Thiện đắc thế, Sí Diễm đấu tâm lại vận lên, một dải lửa sáng rực ngăn cản địch thủ.
Hai người và hai yêu ma chia thành hai trận, đối thủ đều rất phù hợp. Hà Động Lượng tuy nhức đầu trước mớ cành cây không ngừng mọc dài trên mình Mộc Nha, nhưng hộ thể thần công vẫn duy trì được rất lâu mà không mảy may thương tổn. Hủ thực độc vụ của Lệ Thiện liên tục bị Sí Diễm đấu tâm của Vương Ngư Long đốt cháy. Không ai chiếm được tiện nghi.
Sí Diễm đấu tâm là hỏa diễm đấu khí cao độ ngưng tụ, về phương diện tu luyện, Vương Ngư Long tinh tiến khó ai bì, nhưng đấu với yêu ma tối thiểu cũng tu mấy ngàn năm, tu vi chưa đầy hai mươi năm của y trở nên quá chênh lệch. Tuy được Hỗn độn chi nhãn trợ lực, hút lấy năng lượng ngoại giới, giúp y trực tiếp vượt qua chướng ngại tu hành của Thiên nhân chi giới, nhưng thời gian quá ngắn, mới chưa được một ngày, dù thế nào cũng không so được với ma chiến tướng quân trải qua vô số chiến đấu tàn khốc ở ma giới.
Cũng may công pháp của y vốn có tính chất kháng ma bổ túc một phần cho kinh nghiệm và thực lực.
Tin tưởng đồng bạn có thể tự lo, y toàn tâm toàn ý đối phó với địch thủ, Thần hóa quang huy thể đích xác uy lực bất phàm, y dựa vào đấu khí mà giữ cự ly công kích tầm xa, giữ phạm vi an toàn, dần tiêu hao yêu khí ma lực của địch.
Lệ Thiện đương nhiên không hiểu y làm gì, công năng hút năng lượng của hỗn độn chi nhãn khiến Vương Ngư Long không ngại đấu dằng dai, Lệ Thiện lại cho rằng y sợ mình.
Hắn không phải yêu ma thiện nghệ cận chiến, pháp lực của hắn chủ yếu là chế tạo hủ thực độc vụ và khống chế ma vật cấp thấp, cách đánh của Vương Ngư Long đâm ra rất hợp ý.
Hỏa diễm cự dực giang rộng, như tấm chiến y uy lực vô cùng, mọi độc vụ và ma vật ẩn tàng trong đó đến gần y đều bị luyện hóa.
Hỏa diễm đấu khí trảm của Vương Ngư Long nhuẫn nhuyễn công kích từ xa. Lệ Thiện giảo hoạt gian trá, thông thuộc ma giới, lại có kinh nghiệm chiến đấu, chiến cục nhất thời không thể phân thắng bại. Vương Ngư Long không xoay chuyển cục diện thành cân bằng, nhưng vẫn cầm cự được.
Hà Động Lượng hoàn toàn hạ phong, mới tu thành Kim cương bàn nhược giới, thần thông sử dụng chưa nhuyễn, chỉ biết dựa vào Kim cương phục ma công và một ít chiêu thức Kim cương phá ma kiếm ngạnh tiếp Hấp huyết thụ đằng của Mộc Nha.
Băng chi liên y không quá sắc bén, hại thiếu đi hiệu quả đóng băng, không mảy may tác dụng trước yêu ma như Mộc Nha, cũng may kim cương bất hoại thể va chạm với địch thủ chỉ đau chứ không thương tổn. Đồng dạng, Hấp huyết đằng không mạnh về công kích, khó lòng xé được da Hà Động Lượng, cũng không thể hấp huyết, tất nhiên không tạo thành thương tổn thật sự.
Hà Động Lượng nỗ lực chẻ nát mọi trở lực, tuy là chẻ cành nhưng cực kỳ gian khổ, hấp huyết đằng không phải vật chết, như vô số ngọn roi dài thi nhau quất tới. Hà Động Lượng tối đa chỉ giữ cho mình không bị quấn phải, không có thời gian chú ý đến một vài vết thương trên mình, từ đầu đến cuối giữ phận chịu đòn.
Vương Ngư Long cạnh đó không thể phân thân được, một khi Hà Động Lượng ngã xuống, hai ma chiến tướng quân hợp lực, kết cục không cần phải nói ra. Nhưng người quyết định trận chiến này lại không phải bất kỳ ai đang giao đấu.
Không hiểu vì nguyên nhân gì, trên thinh không cách đó rất xa đột nhiên uốn cong, một vết nứt chừng mấy mét đột nhiên xuất hiện, người từ đó bước ra không hề chật vật như Vương Ngư Long, Hà Động Lượng.
Y phục chỉnh tề, nở nụ cươi mỉm, chính thị Nhạc Bằng ghé chân qua ma giới.
Mạc Nghiên Tuyết thoát thân quay về, Nhạc Bằng tự nhiên bị Diêu Tranh sai đi. Gã tung hoành thần ma nhân tam giới, việc không đến kịp cứu Hà Động Lượng, Vương Ngư Long chỉ là việc nhỏ.
Có điều gã không muốn động dụng ma đạo pháp lực ở nhân gian giới, tại ma giới lại không muốn sử dụng tiên cơ tu vi. Vừa đến ma giới, gã liền chuyển hoán thể chất, áp chế tiên khí xuống.
Nhưng dải khí do ma khí ngưng tụ để vây khốn Thiên hỏa vẫn không thể tùy ý động dụng, nếu không có tiên đạo pháp lực khác nào gã hết vốn.
Bất quá gã có ngay cách giải quyết, thế gian thiếu gì công pháp có thể trực tiếp vận chuyển thiên địa nguyên khí, bản thân gã hiểu tới mấy loại, Thiên ma phụ sinh quyết là tuyệt thế thần thông ma vũ hợp nhất được xếp hàng thiên hạ cực phẩm.
Hảo hữu năm xưa của gã là Lục nhĩ mi hầu, có Thập tâm linh thông trời sinh hiểu rõ mọi vật trên thế gian, bất kỳ ai đến trước mặt ma hầu đều không giấu được bí mật trong lòng. Lục nhĩ mi hầu đến gặp Thượng cổ minh tộc, thể hiện môn thần thông này cho các bạn bè xem, lúc đó Nhạc Bằng muốn biết rõ tu vi bí pháp của môn thần thông này nên cá cược với Lục nhĩ mi hầu, kết quả gã thua đau, mời các huynh đệ đến Thủ Dương sơn chơi mấy tháng, cũng vì thế mà biết đến một môn vô thượng thần công.
Tùy tâm sở dục chuyển hoán công lực, việc này e rằng mọi thần ma đều không làm được, Nhạc Bằng tuy có thể chuyển hoán nhưng công lực tất sẽ giảm hẳn.
Cũng may việc đó không khiến gã lo lắng, công lực mượn tạm dù cao thấp có là gì.
Mở mắt ra, trong mắt gã xuất hiện một con người đỏ rực. Ly Hỏa Trọng Đồng thiên về tìm kiếm, trong lúc này tất nhiên gã phải dùng đến.
Nơi gã xuất hiện cách bọn Hà Động Lượng không xa, nên lập tức cảm giác được có điều dị thường trong Ngu Giả sâm lâm. Bản thân bọn Hà Động Lượng còn không biết mình ở nơi nào, nhưng Nhạc Bằng lại biết.
Tam đại thần vật lớn nhất của ma giới là Ngu Giả sâm lâm, Ma ảo chi hải, Di khí chi địa.
Ngu Giả sâm lâm lớn hơn hết, khu rừng vô biên này không phải do thực vật mọc lên, tất cả kỳ thật là một chỉnh thể, nghe đồn rằng là lông tóc của của một đại ma vật to lớn không tưởng đã vùi sâu dưới đáy ma giới. Ở ma giới, địa vực nào cũng rất rộng, lớn thì mấy trăm vạn dặm, nhỏ cũng mấy trăm ngàn dặm.
Ở Ngu Giả sâm lâm, hành động phải tuân theo “pháp tắc”, trừ phi mạnh đến độ không sợ khu rừng phản đòn. Nhạc Bằng tự nhiên không muốn chạm vào quái vật này, nếu phát huy sức mạnh đỉnh cao, gã cũng không chắc nhổ được cả khu rừng lên, hiện tại lại càng không thể.
Lướt đi một vòng xác định phương hướng, gã hóa thành quang hoa mờ mờ đi tìm tung tích Hà Động Lượng.
Rất nhanh chóng, gã tìm được mục tiêu.
Nhạc Bằng đương nhiên không phải lần đầu đến thế giới hỗn loạn này. Cảm giác quen thuộc nhiều năm không gặp khiến bầu máu nóng trong mình gã sôi lên, thấy bọn Hà Động Lượng liều mạng ở bên dưới, liền nhẹ nhõm hẳn.
Gã không có lý do gì tụ thủ bàng quan, co tay búng khẽ, huyết hồng quang mang rít lên vụt xuống, đập vào hấp huyết đằng của Mộc Nha.
Gã không hứng thú lắm lời với mấy hạ cấp yêu ma, tác phong hành sự vẫn là đàn áp, nên trực nhiếp nhúng tay vào trận chiến. Thậm chí không thèm nói ra mấy câu thị uy.
Mộc Nha tuy có cảm giác thinh không xảy ra dị biến, nhưng Nhạc Bằng pháp lực tinh thâm, khống chế chừng mực, khe nứt không gian bị ép thành phạm vi nhỏ nhất có thể, phản ứng rất mờ nhạt rồi tan ngay. Mộc Nha chưa hiểu chuyện gì thì Nhạc Bằng đã hiện thân, rồi xuất thủ.
Gã không muốn động dụng pháp lực bản thân, chọn một pháp bảo hộ pháp là Huyết hà binh vương phiên hóa thành huyết vân phủ trùm xuống.
Pháo bảo này không phải lấy được bằng cách đường đường chính chính, gã thích sử dụng vì thuận tiện. Lúc cướp Âm dương thập bát thần ma, gã thuận tay lấy luôn lá phan hộ thân của nạn nhân, sau này mới biết là tà đạo đỉnh cấp pháp khí hiếm có.
Không hiểu bao nhiêu vong hồn, oan quỷ, âm linh bị luyện hóa sống thành huyết mị âm binh. Dễ dàng sử dụng để gây họa nhân gian. Tuy pháp lực kém hơn Âm dương thập bát thần ma nhưng dễ khống chế hơn nhiều.
Nhạc Bằng không động dụng pháp lực bản thân, không dám tin rằng sẽ khiến Âm dương thập bát thần ma ngoan ngoãn nghe lời, một khi thần ma nào đó nổi đóa gây thương tổn cho Hà Động Lượng, kết quả mới là hỏng bét.
Nhất định sẽ bị Diêu Tranh mắng nên thân, thậm chí tuyệt giao
Nguyên linh trên Huyết hà binh vương phiên bị Nhạc Bằng ngưng luyện thành một con xích lân huyết mãng lao bổ vào thân thể Mộc Nha.
Vị ma chiến tướng quân không hiểu là vật gì, lại khống chế hấp huyết chi điêu hướng lên không, định ngăn đà lao của xích lân huyết mãng.
Thấy đối thủ không biết sống chết, Nhạc Bằng nhíu mày niệm pháp quyết, quát to - - nổ -
Xích lân huyết mãng nổ tan thân thể rồi lại hợp nhất, đòn công kích của Mộc Nha đánh vào không khí, thân thể bị huyết khí của Huyết hà binh vương phiên xâm thực. Cùng hút sinh mệnh tinh huyết, nhưng uy lực của Huyết hà binh vương phiên hơn xa Hấp huyết yêu đằng, pháp lực của Mộc Nha kém hơn Nhạc Bằng không biết bao nhiêu cấp.
Sa vào khốn cảnh này, hộ thân yêu khí của Mộc Nha căn bản không chống chọi nổi, chỉ giãy giụa một vài lần liền bị hút khô, thân thể nổ tung, trở thành một huyết mị âm binh trong Huyết hà binh vương phiên.
Lệ Thiện cạnh đó nhận ra không ổn, chuẩn bị phản ứng thì Nhạc Bằng đá xuống, tự xuất thủ.
Lệ Thiện chỉ kịp thấy địch nhân đột nhiên xuất hiện, ma diễm vô biên từ bốn phương tám hướng tràn về người gã như đang hút sức mạnh vô tận giữa thiên địa, chưa chính thức động thủ nhưng khí thế đó dĩ nhiên khiến Lệ Thiện tan hết ý chí phản kháng.
Năng lực điều khiển thiên địa nguyên khí của Nhạc Bằng không cần phải nghi ngờ, ở ma giới toàn là chướng khí, tự nhiên tạo cho gã vẻ ma mị riêng.
Gã vén lớp hắc sắc độc vụ Lệ Thiện phòng ngự bên ngoài thân thể, vỗ một chưởng xuống chấm dứt tính mệnh mong manh đó. Không cho phép đối thủ kịp lên tiếng.
Chỉ nhấc tay là kết thúc chiến đấu, Nhạc Bằng ung dung mỉm cười chào hỏi Hà Động Lượng.
“Lão Hà, sao lại một mình đến ma giới chơi, sớm biết thế tớ đã bảo mọi người cùng đến cho vui.” oOo
Trong một nơi ở Ngu Giả sâm lâm, dưới làn sáng mờ mờ, nhân ảnh quỷ dị thấp thoáng tụ tập.
“Y Cổ Lạp Ti, người làm ăn kiểu gì vậy? Chỉ một Lục văn tộc nhỏ xíu mà không xử lý được.”
Nam tử lên tiếng, thái độ ôn hòa nhưng cảm giác áp bức phát ra khiến Y Cổ Lạp Ti hiểu rõ hàm nghĩa đằng sau câu nói. Khiến hắn không lạnh mà run, lãnh khí từ sống lưng lan lên óc.
Ma giới địa vực rộng lớn vô cùng, sinh vật hùng mạnh càng nhiều hơn, đủ tư cách xưng là đại ma vương chỉ e còn nhiều hơn tám, chín mươi phần trăm số quốc gia trên địa cầu. Sở dĩ thế, Y Cổ Lạp Ti không thấy “bản thân” được Lục văn tộc xưng hô là đại ma vương bệ hạ, phải quỳ gối trước nhân vật mạnh hơn này là điều gì sỉ nhục.
“Tôi đã phái thủ hạ điều khiển Cô lỗ thú đạp bằng Lục văn tộc, nhưng vì hai nhân loại xuất hiện phá mất kế hoạch, tôi phái thêm hai thủ hạ đắc lực đi sửa sai. Sẽ nhanh có kết quả thôi mà.”
Y Cổ Lạp Ti hoảng sợ báo cáo tình hình tiến hành nhiệm vụ với chủ tử, mặt khác nguyền rủa thủ hạ ngu xuẩn, sao lại chưa hoàn thành nhiệm vụ quay về, như thế không phải hắn sẽ có cái mà ăn nói hay sao.
“Nhân loại? Nhân loại sao lại xuất hiện ở đây? Thôi vậy, xử lý luôn. Ta không muốn tìm hiểu vì sao chúng đến đây. Chỉ là ngươi phải dẹp hết mọi chướng ngại phương hại đến hành động của chúng ta.”
So với dáng vẻ toàn thân phủ vảy, đầu mọc hai sừng của Y Cổ Lạp Ti, vị chủ tử không phải quái vật xấu xí gì, ngoại hình gần như giống với nhân loại, giống một nam tử tuấn tú thành niên, nho nhã bất phàm. Trừ hai tròng mắt vàng rực, lấp lánh quang mang không mảy may biểu hiện tình cảm, thật sự khó tin hắn là yêu ma.
“Vâng, vâng.”
Y Cổ Lạp Ti không dám nói thêm nửa câu.
Chủ nhân ra hiệu hắn có thể lui ra, Y Cổ Lạp Ti lui khỏi thị tuyến của yêu ma mạnh hơn nhiều lần đó.
Vừa thoát khỏi phạm vi khống chế của bề trên, quay lại chỗ thủ hạ, Y Cổ Lạp Ti lập tức biểu lộ khí chất của đại ma vương, phất tay gọi mấy chục yêu quái kì hình quái trạng hiện thân,
Đương nhiên, dù sao cũng được xưng là ma vương, Y Cổ Lạp Ti chưa đến mức chỉ có ngần ấy bộ hạ, là đại thống lĩnh của Ngu Giả sâm lâm, Lân Hạch hạp cốc, Tê Bộ bình nguyên, Lục Vụ thành và Mỹ Để đạt bộ ti thành, hắn nắm trong tay mấy chục vạn thuộc hạ.
Nhìn mấy chục thủ hạ, trong lòng hắn đầy bi ai, chúng đều là trợ thủ đắc lực, được coi là yêu quái nổi danh, nhưng tác dụng hiện tại chỉ là “vật hy sinh”. Kỳ thật cả Y Cổ Lạp Ti cũng không hơn bao nhiêu, chỉ là “vật hy sinh cấp cao” mà thôi.
Ma giới cường giả tuy nhiều vô vàn, nhưng kẻ mạnh còn kẻ mạnh hơn, thực lực hơn hẳn những kẻ tầm thường, là nhân vật ngạo khiếu thiên địa, tung hoành vô địch.
Theo phân hạng “đế, hoàng, thần, vương”, yêu quái ma vương cấp xếp cuối trong hàng ngũ ma giới cường giả, chỉ là sai vặt cho những cường giả chân chính. Tuy nhiên, yêu quái cấp này mà ngẫu nhiên luân lạc đến nhân gian cũng đủ năng lực thống trị thế giới.
Chủ nhân hiện tại của Y Cổ Lạp Ti, Bối Nhĩ Thi Bố Đạc là hoàng tử thứ tám của Lạp Đinh ma tộc, tôn quý nhất ma giới. Nắm trong tay hơn trăm cao thủ ma vương, ma thần cấp, cộng thêm bản thân hắn và tám yêu quái thực lực tiếp cận ma hoàng cấp, đang định vây công Sư Đà vương Nhạc Sư Đà tại Ngu Giả sâm lâm.
Y Cổ Lạp Ti bị phân phối đi thanh lý chiến trường, tự hiểu rằng nếu chút việc nhỏ nảy cũng không làm xong, sẽ không sống quá sinh nhật thứ ba ngàn bốn trăm sáu mươi tám, lúc nào cũng có thể trở thành bữa điểm tâm cho cường giả nào đó.
“Lệ Thiện và Mộc Nha còn chưa về har?”
Y Cổ Lạp Ti không che giấu sốt ruột với thủ hạ.
Một ma nhân cấp thấp thần sắc kinh hoảng bước ra khỏi hàng, hạ giọng đáp lời: “Họ đã bị…”
Ngần ngừ một lát, hắn cúi đầu thấp hơn: “… bị giết rồi --”
“Cái gì? Chỉ hai nhân loại nhỏ nhoi lấy đâu ra công lực đó?” Y Cổ Lạp Ti nếu không vì cố kị chắc đã gào lên, thủ hạ sao lại tệ hại đến vậy.
“Không phải nhân loại, có yêu quái ma vương cấp đột nhiên xuất hiện, Lệ Thiện và Mộc Nha không phải đối thủ….”
Là tai mắt thân tín của Y Cổ Lạp Ti, Giới đọa tộc phục trách công tác tình báo, thường giám sát đồng bạn đi làm nhiệm vụ, hiểu rõ liền báo về cho chủ nhân.
Nghe câu trả lời không muốn nghe nhất, gương mặt đầy vảy của Y Cổ Lạp Ti méo mó, lòng thầm rúng động: ‘Có phải bị thủ hạ của Sư Đà vương phát giác chăng?”
Lòng hắn hoảng sợ đến cực điểm với cường nhân thanh danh chấn nhiếp ma giới đó.
Tên thủ hạ thận trọng lắc đầu, tỏ ra khẳng định: “Không phải, thuộc hạ chưa từng thấy người này, khẳng định thủ hạ Sư Đà vương không có vị ma vương này, hơn nữa theo dáng vẻ hình như đến từ nhân gian, rất quen thuộc với hai nhân loại.”
“Đến từ nhân gian? Không cần nói nữa. Ta tự thân xử lý.”
Ma giới yêu quái đã quen coi thường yêu quái ở nhân gian, vì rèn luyện ở nơi đầy chiến hỏa phân tranh này, so với nhân gian anh lành, tự nhiên chúng tự cho rằng mình mạnh hơn yêu quái ở nhân gian.
Y Cổ Lạp Ti xác tín nếu mình ra tay sẽ dễ dàng giải quyết vấn đề. Hơn nữa hắn không còn lựa chọn.
Tác giả :
Lưu Lãng Đích Cáp Mô