Thiên Băng Đừng Lạnh Lùng Nữa
Chương 92
Ngày hôm sau, nó tỉnh giấc nhìn xung quanh, tim cô nhói lên. Đây không là nhà của hắn, anh không tha thứ cho cô sao? Bỗng chánh cửa mở ra, Dương Đông bước vào cùng bát cháo nóng hổi.
- Em tỉnh rồi sao?
- Em ở nhà anh à, em ngủ bao lâu rồi?
- Một ngày, một đêm rồi! Hôm qua em làm anh đứng tim luôn đó!
- Em xin lỗi anh nhé!
- Không sao, bây giờ em ngoan ăn hết cháo này đi do anh nấu đó!
Nó quay nhìn ra cửa sổ, tâm trạng cô đang chỉ hướng về hắn , giờ anh đang làm gì, anh có đi làm không, còn Thiên Phong nữa, ai sẽ cho bé bú sữa, bé có nghịch không? Cô nhớ hắn , cô nhớ Thiên Phong .
- Băng , em đang nhớ hắn ta đúng không?
- Vâng!
- Em lúc nào cũng thật thà làm cho người khác đau lòng lắm đấy, em không thể bên anh sao?
- Dương Đông, em thấy mệt! Em không ăn đâu, anh ra ngoài đi!
Dương Đông im lặng bỏ ra ngoài, anh tức giận quăng luôn cả bát cháo làm nó bể văng tung tóe, tay siết chặt nấm đấm. Người mà nó yêu sẽ chỉ có cậu thôi, nhất định Ken phải biến mất. Dương Dong bỏ về phòng, tất cả người hầu run sợ bước tới lau dọn.
Cứ thế ngày nào nó cũng được Dương Đông chăm sóc, lúc nào cũng bên cạnh làm cho cô mềm lòng tin rằng Hắn đã quên cô thật rồi. Tối đó, Dương Đông nằm trên giừơng ôm nó vào lòng, cô khẽ thì thầm:
- Anh à, ngày mai anh cho người gọi Sandy và mọi người tới được không?
- Em sao vậy, anh vẫn luôn ở nhà với em mà!
- Nhưng em nhớ họ quá! Chẳng phải anh nói vài ngày nữa chúng ta đám cưới sao?
- Nhưng...!
- Vậy mà anh nói chiều theo ý em!
Nó hờn dỗi quay người sang hướng khác không nhìn mặt Dương Đông, làm cậu chạnh lòng đồng ý:
- Được rồi, ngày mai họ tới được chưa?
- Thương anh nhất!
Nó hôn chụt vào má cậu rồi nằm yên trong lòng cậu ngủ say. Dương Đông nhìn gương mặt đáng yêu của cô mà thú tính nổi lên, nhưng cậu không phá lời hứa được, chỉ còn vài ngày nữa thôi, nó sẽ là của cậu, lúc đó những thứ bệnh gì đó cậu không cần nói nữa.
Ngày hôm sau, nó ngồi dưới phòng khách coi tivi thoải mái thì cô và mọi người đi vào.
- Sandy, mọi người! Tớ nhớ các cậu quá! - nó ôm lấy cô
- Ừ, tớ cũng nhớ cậu!
Cả đám ũ rũ, nói giọng không mấy có cảm xúc. Nó nhận ra sự khác biệt liền hỏi:
- Mọi người sao vậy?
- Băng nhi,thật ra..! - anh đang nói thì
- Kan! - cô la
- Mọi người giấu tớ điều gì phải không? Không lẽ Phong nhi của tớ có chuyện!
- Thiên Phong thằng bé không sao, cậu yên tâm đi! - Ema nói
- May quá, nào mọi người vào đây chơi!
- chị Băng , bọn em xin lỗi nhưng bọn em phải về công ty xử lí hồ sơ không thể chơi với chị được! - Hana nói
- Băng nhi, em nhớ phải cẩn thận tên Dương Đông , hắn không phải người bình thường đâu! - anh quan tâm nó nói
- Chị hãy giữ gìn sức khỏe! - Zin nói
Cả đám bỏ đi, nó suy sụp hết cả tinh thần, sao lại phải cẩn thận Dương Đông , anh ấy là người tốt mà. Anh ấy bảo sau khi đám cưới sẽ đợi cô quên đi Ken mới tính tới chuyện có con, chẳng phải là quá tốt sao?
1 tuần sau, tại thánh đường, cánh cửa mở ra. Nó mỉm cười bước vào với bộ váy cô dâu, bộ váy cúp ngực, có rèm xung quanh, vương miện đội trên đầu cứ như một nàng công chúa vậy. Dương Đông thì trông một bộ vest trắng rất giống bạch mã hoàng tử nhưng không đẹp bằng người đó, bước tới nắm tay Dương Đông mỉm cười tỏa nắng. Linh mục đọc tuyên ngôn:
- Dương Dong, con có đồng ý lấy Nguyễn Hoàng Thiên Băng làm vợ dù cho giàu sang sung sướng hay nghèo khổ khó khăn, bệnh tật hay mạnh khỏe vẫn luôn bên cạnh và yêu thương?
- Con đồng ý!
- Nguyễn Hoàng Thiên Băng , có đồng ý lấy Dương Đông làm chồng dù cho khó khăn nghèo khổ hay sang giàu, bệnh tật hay mạnh khỏe vẫn bên cạnh và yêu thương?
- Con không đồng ý ! - nó nói xong. Dương Đông liền quay qua nó nói:
- Em nói gì vậy!
- Nghe không rõ sao, tôi nói tôi ko đồng ý.! - Nó lạnh nhạt nhắc lại lời vừa nói làm Dương Đông sốc
- Băng nhi em nói gì vậy.
- Sốc lắm phải ko tôi nói cho anh nghe những việc anh làm tôi đều biết cả rồi từ việc anh sai người quyến rũ Ken cả việc anh giả bệnh để gạt tôi...._ Nó chỉ vào mặt Dương Đông nói. Ngừng một chút sau đó nói tiếp:
- Đừng có gọi tên tôi nghe thân thiết lắm vậy, ghê tởm.
- Sao em biết.
- Cũng nhờ anh tôi nói phải cẩn thận vs anh lúc đó tôi cũng nghi ngờ nên kêu người điều tra và sự thật tôi ko ngờ tới, Dương Đông anh làm tôi thật thất vọng.
- Anh làm vậy chỉ vì yêu em, nếu tên Ken yêu em hắn đã ko bị quyến rũ.
- Anh im đi, yêu tôi sao? Yêu tôi mà làm tôi đau khổ sao. _ Nó quát lớn.
- Anh....
- Câm miệng anh nghe cho kỉ đây, Tôi Nguyễn Hoàng Thiên Băng chỉ yêu có một người là Lãnh Hàn Thiên Minh bây giờ và mãi mãi về sau vẫn vậy.
Cùng lúc này Hana xô cửa, cô và nhỏ chạy hồng hộc vào:
- Băng mau tới bệnh viện, Ken bị tai nạn đang cấp cứu.
- Sao? Tại sao anh ấy lại như vậy.
- Thật ra ly hôn vs cậu chỉ vì cậu ấy bị bệnh, ko muốn cậu đau. Sau khi nghe tin cậu sắp kết hôn cậu ấy hối hận nên đi tìm cậu ai ngờ bị xe tông chúng đang cấp cứu_ Ema nói một lèo làm nó nước mắt trực trào.
- Băng hôm nay em ko kết hơn vs anh em đừng mong rời khỏi đây_ Dương Đông nhìn nó nói.
- Tại sai anh ko hiểu người đã và đang yêu chỉ có một đó là Lãnh Hàn Thiên Minh..._ Ngưng một chút nó nói tiếp:
- Xin lỗi Dương Đông từ trước tới nay em chỉ xem anh là anh trai thôi.
- Anh xin lỗi Băng anh cũng chỉ yêu em thôi nên anh sẽ ko buông tay đâu.
- Anh...
- Vệ sĩ mau bắt họ lại.
Cô nhếch mép:
- Băng cậu đi trước để tụi mình xử lý đám này cho.
- Được vậy nhờ cậu_ Nói xong nó cúi xuống xé đi chiếc váy của mình để đi cho dễ. Cứ thế hai bên xong vào đánh nhau. Một tên rút súng bắn về phía nó. Mai là nó phản ứng kịp nhưng đạn xoẹt quay tay trái nó. Nó ôm tay mình chạy đi trong đầu nó giờ chỉ toàn hình ảnh Hắn thôi.
- Băng, anh thua thật rồi thua tên Ken đó rồi_ Dương Đông nhìn nó đã khuất bóng mà nói.
Bên vệ sĩ đã nằm xuống hết.
Ema nhìn Dương Đông nói:
- Dương Đông anh tha cho Băng đi nó đã đau khổ lắm rồi. Nó yêu Ken hai đứa nó chải nhiều sống gió ms có thể ở bên nhau xin anh đừng làm nó đau khổ.
- Chải nhiều sống gió?.
- Anh không biết? Nó ko kể cho anh nghe sao?
- Kể gì?.
- Thật ra thì là...._ Nhỏ kể lại hết chuyện tình của nó và hắn cho Dương Đông nghe.
- Tôi lặp lại lần cuối Chị Băng yêu Ken từ bây giờ và mãi mãi về sau nên xin anh tránh xa chị ấy ra.
- Đúng vậy, người cô ấy yêu vẫn mãi chỉ là Ken, tôi thật thất bại đến người mình yêu cũng ko giữ được_ Dương Đông bi ai nói giọt nước mắt rơi xuống.
- Em tỉnh rồi sao?
- Em ở nhà anh à, em ngủ bao lâu rồi?
- Một ngày, một đêm rồi! Hôm qua em làm anh đứng tim luôn đó!
- Em xin lỗi anh nhé!
- Không sao, bây giờ em ngoan ăn hết cháo này đi do anh nấu đó!
Nó quay nhìn ra cửa sổ, tâm trạng cô đang chỉ hướng về hắn , giờ anh đang làm gì, anh có đi làm không, còn Thiên Phong nữa, ai sẽ cho bé bú sữa, bé có nghịch không? Cô nhớ hắn , cô nhớ Thiên Phong .
- Băng , em đang nhớ hắn ta đúng không?
- Vâng!
- Em lúc nào cũng thật thà làm cho người khác đau lòng lắm đấy, em không thể bên anh sao?
- Dương Đông, em thấy mệt! Em không ăn đâu, anh ra ngoài đi!
Dương Đông im lặng bỏ ra ngoài, anh tức giận quăng luôn cả bát cháo làm nó bể văng tung tóe, tay siết chặt nấm đấm. Người mà nó yêu sẽ chỉ có cậu thôi, nhất định Ken phải biến mất. Dương Dong bỏ về phòng, tất cả người hầu run sợ bước tới lau dọn.
Cứ thế ngày nào nó cũng được Dương Đông chăm sóc, lúc nào cũng bên cạnh làm cho cô mềm lòng tin rằng Hắn đã quên cô thật rồi. Tối đó, Dương Đông nằm trên giừơng ôm nó vào lòng, cô khẽ thì thầm:
- Anh à, ngày mai anh cho người gọi Sandy và mọi người tới được không?
- Em sao vậy, anh vẫn luôn ở nhà với em mà!
- Nhưng em nhớ họ quá! Chẳng phải anh nói vài ngày nữa chúng ta đám cưới sao?
- Nhưng...!
- Vậy mà anh nói chiều theo ý em!
Nó hờn dỗi quay người sang hướng khác không nhìn mặt Dương Đông, làm cậu chạnh lòng đồng ý:
- Được rồi, ngày mai họ tới được chưa?
- Thương anh nhất!
Nó hôn chụt vào má cậu rồi nằm yên trong lòng cậu ngủ say. Dương Đông nhìn gương mặt đáng yêu của cô mà thú tính nổi lên, nhưng cậu không phá lời hứa được, chỉ còn vài ngày nữa thôi, nó sẽ là của cậu, lúc đó những thứ bệnh gì đó cậu không cần nói nữa.
Ngày hôm sau, nó ngồi dưới phòng khách coi tivi thoải mái thì cô và mọi người đi vào.
- Sandy, mọi người! Tớ nhớ các cậu quá! - nó ôm lấy cô
- Ừ, tớ cũng nhớ cậu!
Cả đám ũ rũ, nói giọng không mấy có cảm xúc. Nó nhận ra sự khác biệt liền hỏi:
- Mọi người sao vậy?
- Băng nhi,thật ra..! - anh đang nói thì
- Kan! - cô la
- Mọi người giấu tớ điều gì phải không? Không lẽ Phong nhi của tớ có chuyện!
- Thiên Phong thằng bé không sao, cậu yên tâm đi! - Ema nói
- May quá, nào mọi người vào đây chơi!
- chị Băng , bọn em xin lỗi nhưng bọn em phải về công ty xử lí hồ sơ không thể chơi với chị được! - Hana nói
- Băng nhi, em nhớ phải cẩn thận tên Dương Đông , hắn không phải người bình thường đâu! - anh quan tâm nó nói
- Chị hãy giữ gìn sức khỏe! - Zin nói
Cả đám bỏ đi, nó suy sụp hết cả tinh thần, sao lại phải cẩn thận Dương Đông , anh ấy là người tốt mà. Anh ấy bảo sau khi đám cưới sẽ đợi cô quên đi Ken mới tính tới chuyện có con, chẳng phải là quá tốt sao?
1 tuần sau, tại thánh đường, cánh cửa mở ra. Nó mỉm cười bước vào với bộ váy cô dâu, bộ váy cúp ngực, có rèm xung quanh, vương miện đội trên đầu cứ như một nàng công chúa vậy. Dương Đông thì trông một bộ vest trắng rất giống bạch mã hoàng tử nhưng không đẹp bằng người đó, bước tới nắm tay Dương Đông mỉm cười tỏa nắng. Linh mục đọc tuyên ngôn:
- Dương Dong, con có đồng ý lấy Nguyễn Hoàng Thiên Băng làm vợ dù cho giàu sang sung sướng hay nghèo khổ khó khăn, bệnh tật hay mạnh khỏe vẫn luôn bên cạnh và yêu thương?
- Con đồng ý!
- Nguyễn Hoàng Thiên Băng , có đồng ý lấy Dương Đông làm chồng dù cho khó khăn nghèo khổ hay sang giàu, bệnh tật hay mạnh khỏe vẫn bên cạnh và yêu thương?
- Con không đồng ý ! - nó nói xong. Dương Đông liền quay qua nó nói:
- Em nói gì vậy!
- Nghe không rõ sao, tôi nói tôi ko đồng ý.! - Nó lạnh nhạt nhắc lại lời vừa nói làm Dương Đông sốc
- Băng nhi em nói gì vậy.
- Sốc lắm phải ko tôi nói cho anh nghe những việc anh làm tôi đều biết cả rồi từ việc anh sai người quyến rũ Ken cả việc anh giả bệnh để gạt tôi...._ Nó chỉ vào mặt Dương Đông nói. Ngừng một chút sau đó nói tiếp:
- Đừng có gọi tên tôi nghe thân thiết lắm vậy, ghê tởm.
- Sao em biết.
- Cũng nhờ anh tôi nói phải cẩn thận vs anh lúc đó tôi cũng nghi ngờ nên kêu người điều tra và sự thật tôi ko ngờ tới, Dương Đông anh làm tôi thật thất vọng.
- Anh làm vậy chỉ vì yêu em, nếu tên Ken yêu em hắn đã ko bị quyến rũ.
- Anh im đi, yêu tôi sao? Yêu tôi mà làm tôi đau khổ sao. _ Nó quát lớn.
- Anh....
- Câm miệng anh nghe cho kỉ đây, Tôi Nguyễn Hoàng Thiên Băng chỉ yêu có một người là Lãnh Hàn Thiên Minh bây giờ và mãi mãi về sau vẫn vậy.
Cùng lúc này Hana xô cửa, cô và nhỏ chạy hồng hộc vào:
- Băng mau tới bệnh viện, Ken bị tai nạn đang cấp cứu.
- Sao? Tại sao anh ấy lại như vậy.
- Thật ra ly hôn vs cậu chỉ vì cậu ấy bị bệnh, ko muốn cậu đau. Sau khi nghe tin cậu sắp kết hôn cậu ấy hối hận nên đi tìm cậu ai ngờ bị xe tông chúng đang cấp cứu_ Ema nói một lèo làm nó nước mắt trực trào.
- Băng hôm nay em ko kết hơn vs anh em đừng mong rời khỏi đây_ Dương Đông nhìn nó nói.
- Tại sai anh ko hiểu người đã và đang yêu chỉ có một đó là Lãnh Hàn Thiên Minh..._ Ngưng một chút nó nói tiếp:
- Xin lỗi Dương Đông từ trước tới nay em chỉ xem anh là anh trai thôi.
- Anh xin lỗi Băng anh cũng chỉ yêu em thôi nên anh sẽ ko buông tay đâu.
- Anh...
- Vệ sĩ mau bắt họ lại.
Cô nhếch mép:
- Băng cậu đi trước để tụi mình xử lý đám này cho.
- Được vậy nhờ cậu_ Nói xong nó cúi xuống xé đi chiếc váy của mình để đi cho dễ. Cứ thế hai bên xong vào đánh nhau. Một tên rút súng bắn về phía nó. Mai là nó phản ứng kịp nhưng đạn xoẹt quay tay trái nó. Nó ôm tay mình chạy đi trong đầu nó giờ chỉ toàn hình ảnh Hắn thôi.
- Băng, anh thua thật rồi thua tên Ken đó rồi_ Dương Đông nhìn nó đã khuất bóng mà nói.
Bên vệ sĩ đã nằm xuống hết.
Ema nhìn Dương Đông nói:
- Dương Đông anh tha cho Băng đi nó đã đau khổ lắm rồi. Nó yêu Ken hai đứa nó chải nhiều sống gió ms có thể ở bên nhau xin anh đừng làm nó đau khổ.
- Chải nhiều sống gió?.
- Anh không biết? Nó ko kể cho anh nghe sao?
- Kể gì?.
- Thật ra thì là...._ Nhỏ kể lại hết chuyện tình của nó và hắn cho Dương Đông nghe.
- Tôi lặp lại lần cuối Chị Băng yêu Ken từ bây giờ và mãi mãi về sau nên xin anh tránh xa chị ấy ra.
- Đúng vậy, người cô ấy yêu vẫn mãi chỉ là Ken, tôi thật thất bại đến người mình yêu cũng ko giữ được_ Dương Đông bi ai nói giọt nước mắt rơi xuống.
Tác giả :
Huỳnh Ngọc Trâm