Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng
Chương 130: Cả nhà Chúng ta đều ghét họ mạc
- Không nghĩ tới lại có lúc em nói chuyện biết suy nghĩ.
Cố Tĩnh Trạch đưa tay sờ đầu cô.
- Đó là đương nhiên, đáng ghét, ý anh nói tôi là người tài vẻ ngoài đần độn sao?
- Ha ha, ngu ngốc thì thường xuyên thấy, còn thông minh thì...
Cố Tĩnh Trạch cười cười nhìn cô.
- Cút ngay, tôi không thèm để ý đến anh. Hừ, lợi dụng xong rồi liền bắt đầu làm tổn thương tôi!
Nhớ tới mới vừa rồi bị “lợi dụng” xong, cô còn cảm thấy mắc cỡ muốn chết đây.
Lần đầu tiên vì một người đàn ông mà làm chuyện như vậy, lần đầu tiên tiếp xúc với nơi quan trọng nhất của một người đàn ông, cho nên luôn cảm thấy rất buồn rầu.
Dựa vào cái gì lúc anh vui vẻ lại muốn cô tới hầu hạ?
Cuối cùng cái gì cô cũng không có được, ngược lại còn phải phục vụ anh.
Chỉ là nghĩ đến dáng vẻ thoải mái của Cố Tĩnh Trạch lúc sau cùng, Lâm Triệt lại cảm thấy cách làm lúc đó thật đúng đắn.
Anh vui vẻ, khiến cho cô cũng vui vẻ theo, dù làm gì thì vẫn đều có ý nghĩa.
Lâm Triệt lại ngâm nước thêm một lúc, Cố Tĩnh Trạch nói:
- Em không biết bơi, đi lên trước đi. Ở khu nghỉ mát có hồ bơi, trước hết học bơi trước rồi tới đây bơi tiếp.
Lâm Triệt không biết làm sao, nhưng cả người vẫn nhanh chóng bị Cố Tĩnh Trạch kéo về.
Buổi tối, ở trong biệt thự nghỉ ngơi.
Vì ban ngày mệt mỏi, Lâm Triệt ngủ rất sớm. Ngày hôm sau tỉnh lại đã không thấy Cố Tĩnh Trạch đâu.
Lâm Triệt đi ra ngoài, nhìn thấy Mộ Vãn Tình đang ở bên ngoài ngắm hoa, cả người ăn mặc giản dị, không giống với Cố phu nhân ưu nhã của ngày xưa.
- Mẹ, buổi sáng tốt lành.
Lâm Triệt vui vẻ gọi Mộ Vãn Tình, chạy nhanh tới trước.
Mộ Vãn Tình thấy Lâm Triệt cũng thật vui vẻ:
- Lâm Triệt, dậy sớm vậy?
- Vâng ạ, buổi tối con ngủ sớm.
Lâm Triệt cười nói.
Mộ Vãn Tình đi tản bộ với Lâm Triệt, vừa đi vừa nói:
- Sáng sớm Tĩnh Trạch đã đi xử lý công việc. Đứa trẻ này, bình thường quá bận rộn, cũng không có cuộc sống của riêng mình. Lần này thằng bé có thể chủ động nói muốn gia đình họp mặt, mọi người đi chơi vui vẻ cùng nhau, mẹ cũng thật vui. Nó luôn không thích họp mặt gia đình, cũng không thích tiếp xúc với người khác, xem ra nó ở chung với con cũng đã thay đổi rất nhiều rồi.
Ngược lại Lâm Triệt rất kỳ quái nhìn Mộ Vãn Tình:
- Là anh ấy đề nghị muốn gia đình họp mặt sao?
- Dĩ nhiên, nó gọi cho mẹ hỏi tết Trung thu có dự định gì không, mẹ nói không có, nó liền nói không bằng tới đảo Phuket chơi đi.
Lâm Triệt thấy rất lạ, lúc trước Cố Tĩnh Trạch nói rất hay, giống như nhà tổ chức vậy, nhất định phải đi tới đây.
Lâm Triệt nói:
- Thì ra là do anh ấy, thật là…
Cố Tĩnh Trạch này, thật là càng ngày càng khó hiểu.
Mộ Vãn Tình cười nói:
- Dù sao thì đều là công lao của con, nếu không phải ở cùng với con, nó cũng sẽ không thay đổi nhiều như vậy.
Lâm Triệt ngượng ngùng cười.
Đúng vậy, bây giờ cùng sống chung với cô, nhất định phải diễn. Mỗi ngày đều phải diễn thành một người con trai hiếu thuận, là người chồng có trách nhiệm, đương nhiên sẽ có sự thay đổi.
Mộ Vãn Tình nói:
- Sớm biết vậy mẹ đã để các con ở chung, thế mới là tốt nhất.
Lâm Triệt nhìn Mộ Vãn Tình:
- Thật ra thì… trước kia quan hệ của Cố Tĩnh Trạch với Mạc tiểu thư không tệ chứ ạ?
Mộ Vãn Tình nghe tới Mạc tiểu thư liền vội vàng nói với Lâm Triệt:
- Là do Cố Tĩnh Trạch nói với con chuyện của Mạc Huệ Linh sao? Nó cũng thật là, không có việc gì sao lại nói việc này với con? Mạc Huệ Linh đó, cho tới bây giờ chúng ta cũng không thích cô ta, được cưng chiều quá mức không nói, lại còn luôn có dã tâm đùa giỡn tình cảm của thằng bé. Tĩnh Trạch cái thằng ngốc này, nó quá bận rộn với công việc, lại không thể tiếp xúc với phụ nữ cho nên tới bây giờ vẫn không biết, phụ nữ mới là động vật phức tạp nhất trên thế giới, phức tạp hơn nhiều so với buôn bán đàm phán gì đó. Cũng trách chúng ta, gánh nặng từ Cố gia lớn như vậy đều đặt hết trên người Tĩnh Trạch, bởi vậy mới khiến nó có ít thứ vui giống người đời, ngay cả tâm tư phụ nữ cũng không nhận ra…
Lâm Triệt kỳ quái nói:
- Phải không? Mẹ, con còn tưởng rằng gia đình Cố gia phải rất chú trọng chuyện môn đăng hộ đối.
Mộ Vãn Tình cười một tiếng:
- Đúng là phải môn đăng hộ đối, nhưng chúng ta cũng không thể quá cứng nhắc. Hơn nữa, môn đăng hộ đối có cái tốt, cũng có cái không tốt. Có bao nhiêu người phụ nữ muốn được gả vào Cố gia, nhưng cũng là do nhìn thấy tiền, rất nhiều người vì quyền lợi, tiền bạc của Cố gia. Cho dù những gia tộc này muốn có quan hệ thông gia, đối với Cố gia cũng có lợi, nhưng dù sao cũng là con trai của mẹ, mẹ không thể đẩy đứa con của mình vào trong hố lửa.
Mộ Vãn Tình vỗ vai Lâm Triệt:
- Lần đầu tiên nhìn thấy con, mẹ đã biết con không giống những người kia, so với Mạc Huệ Linh thì con tốt hơn nhiều. Ở trước mặt Tĩnh Trạch cô ta như thế sao, ở sau lưng ra làm sao? Đừng tưởng mẹ nhìn không ra, mẹ nhìn qua nhiều loại phụ nữ rồi, chẳng lẽ còn không biết tâm tư cô ta sao?
Mộ Vãn Tình oán hận nói:
- Trước đây Mạc Huệ Linh đến nhà ra vẻ tiểu thư, chỉ cao khí ngang (1) với người giúp việc, rất kén chọn. Loại phụ nữ này nếu gả vào Cố gia, chính là kiếp nạn của Cố gia.
Bà nhìn Lâm Triệt, ôn nhu nói:
- Nhưng con không giống vậy, con không chỉ có dáng vẻ đơn thuần, lại còn biết ăn nói. Đừng nói là mẹ, tất cả người giúp việc, quản gia trong nhà, từ trên xuống dưới đều vô cùng thích con.
- Mẹ, mẹ đừng khen nữa, nếu còn khen con nữa con sẽ trở nên đắc ý đó.
Mộ Vãn Tình nói:
- Những gì mẹ nói đều là sự thật, chúng ta đều rất ghét Mạc Huệ Linh. Cho nên con nhất định phải cùng Tĩnh Trạch sống với nhau thật tốt, phải sớm sinh cháu nội cho mẹ...
- …
Lâm Triệt nghĩ, coi như tất cả mọi người đều không thích Mạc Huệ Linh, nhưng như vậy thì làm sao, chỉ cần Cố Tĩnh Trạch thích, người khác cũng không có biện pháp.
Tình yêu vốn là chuyện giữa hai người, không liên quan đến người khác.
Ngày thứ hai là tết Trung Thu, ông nội Cố cũng tới.
Ông nội Cố nhìn mọi người đều tụ họp ở đây cũng trở nên vui vẻ, không ngừng phân phát bao lì xì cho mọi người.
Lâm Triệt nhìn bao tiền lì xì, mừng đến suýt nữa nhảy cẫng lên.
- Ôi chao, ông anh thật là, không nói một lời liền phân chia cho cả nhà. Cố Tĩnh Trạch, sau này anh nhất định phải tổ chức nhiều hoạt động như vậy đó!
- Nhìn dáng vẻ mê tiền của em xem, em bây giờ chiếm được người chồng có giá trị nhất nước C. Cả nhà lại đối xử tốt với em như vậy, ánh mắt này của em… Nếu ở trên thương trường, em nhất định sẽ bị người khác lừa gạt.
Lâm Triệt ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh một cái:
- Tôi tình nguyện!
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch, nhớ lại lời của Mộ Vãn Tình, nói:
- Nhưng mẹ nói, lần họp mặt này là do anh sắp xếp. Cố Tĩnh Trạch, không phải anh nói không thích họp mặt với gia đình sao? Sao bây giờ anh lại muốn cả nhà họp mặt thế này?
Tay Cố Tĩnh Trạch cầm ly trà ngưng trệ một chút.
Quay đầu trợn mắt nhìn Lâm Triệt, anh đặt ly trà xuống, nói:
- Vì sự hài hoà của gia tộc, đây là điều mà người đàn ông Cố gia phải làm. Không phải sao?
Lâm Triệt cảm thấy lời này nói ra cũng không sai, nhưng làm sao cũng đều cảm thấy không bình thường.
- Nhưng mẹ nói anh từ trước tới giờ chưa bao giờ chịu trách nhiệm chuyện này, hơn nữa còn rất ghét tụ họp gia đình mà?
Lâm Triệt nói.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch chuyển động, nhìn Lâm Triệt:
- Em cho rằng ai cũng giống như em vậy sao? Đến tuổi trưởng thành, tâm tư không quá sâu, nhưng cũng dần trở nên thành thục… Tôi, tôi cũng trở nên thành thục, biết rõ tầm quan trọng của gia tộc, không được sao?
Thấy Lâm Triệt còn há miệng muốn nói, Cố Tĩnh Trạch ôm cổ Lâm Triệt, cúi đầu, muốn làm cô ngậm miệng lại. Nhưng mà tay còn chưa chạm đến gò má cô, nhìn mặt cô, lại nghĩ đến lúc cô làm cho anh phóng thích, biểu tình kia, bỗng nhiên thân thể lại có phản ứng…
***
(1) Chỉ cao khí ngang: miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế. Chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc, vênh váo đắc ý.
Cố Tĩnh Trạch đưa tay sờ đầu cô.
- Đó là đương nhiên, đáng ghét, ý anh nói tôi là người tài vẻ ngoài đần độn sao?
- Ha ha, ngu ngốc thì thường xuyên thấy, còn thông minh thì...
Cố Tĩnh Trạch cười cười nhìn cô.
- Cút ngay, tôi không thèm để ý đến anh. Hừ, lợi dụng xong rồi liền bắt đầu làm tổn thương tôi!
Nhớ tới mới vừa rồi bị “lợi dụng” xong, cô còn cảm thấy mắc cỡ muốn chết đây.
Lần đầu tiên vì một người đàn ông mà làm chuyện như vậy, lần đầu tiên tiếp xúc với nơi quan trọng nhất của một người đàn ông, cho nên luôn cảm thấy rất buồn rầu.
Dựa vào cái gì lúc anh vui vẻ lại muốn cô tới hầu hạ?
Cuối cùng cái gì cô cũng không có được, ngược lại còn phải phục vụ anh.
Chỉ là nghĩ đến dáng vẻ thoải mái của Cố Tĩnh Trạch lúc sau cùng, Lâm Triệt lại cảm thấy cách làm lúc đó thật đúng đắn.
Anh vui vẻ, khiến cho cô cũng vui vẻ theo, dù làm gì thì vẫn đều có ý nghĩa.
Lâm Triệt lại ngâm nước thêm một lúc, Cố Tĩnh Trạch nói:
- Em không biết bơi, đi lên trước đi. Ở khu nghỉ mát có hồ bơi, trước hết học bơi trước rồi tới đây bơi tiếp.
Lâm Triệt không biết làm sao, nhưng cả người vẫn nhanh chóng bị Cố Tĩnh Trạch kéo về.
Buổi tối, ở trong biệt thự nghỉ ngơi.
Vì ban ngày mệt mỏi, Lâm Triệt ngủ rất sớm. Ngày hôm sau tỉnh lại đã không thấy Cố Tĩnh Trạch đâu.
Lâm Triệt đi ra ngoài, nhìn thấy Mộ Vãn Tình đang ở bên ngoài ngắm hoa, cả người ăn mặc giản dị, không giống với Cố phu nhân ưu nhã của ngày xưa.
- Mẹ, buổi sáng tốt lành.
Lâm Triệt vui vẻ gọi Mộ Vãn Tình, chạy nhanh tới trước.
Mộ Vãn Tình thấy Lâm Triệt cũng thật vui vẻ:
- Lâm Triệt, dậy sớm vậy?
- Vâng ạ, buổi tối con ngủ sớm.
Lâm Triệt cười nói.
Mộ Vãn Tình đi tản bộ với Lâm Triệt, vừa đi vừa nói:
- Sáng sớm Tĩnh Trạch đã đi xử lý công việc. Đứa trẻ này, bình thường quá bận rộn, cũng không có cuộc sống của riêng mình. Lần này thằng bé có thể chủ động nói muốn gia đình họp mặt, mọi người đi chơi vui vẻ cùng nhau, mẹ cũng thật vui. Nó luôn không thích họp mặt gia đình, cũng không thích tiếp xúc với người khác, xem ra nó ở chung với con cũng đã thay đổi rất nhiều rồi.
Ngược lại Lâm Triệt rất kỳ quái nhìn Mộ Vãn Tình:
- Là anh ấy đề nghị muốn gia đình họp mặt sao?
- Dĩ nhiên, nó gọi cho mẹ hỏi tết Trung thu có dự định gì không, mẹ nói không có, nó liền nói không bằng tới đảo Phuket chơi đi.
Lâm Triệt thấy rất lạ, lúc trước Cố Tĩnh Trạch nói rất hay, giống như nhà tổ chức vậy, nhất định phải đi tới đây.
Lâm Triệt nói:
- Thì ra là do anh ấy, thật là…
Cố Tĩnh Trạch này, thật là càng ngày càng khó hiểu.
Mộ Vãn Tình cười nói:
- Dù sao thì đều là công lao của con, nếu không phải ở cùng với con, nó cũng sẽ không thay đổi nhiều như vậy.
Lâm Triệt ngượng ngùng cười.
Đúng vậy, bây giờ cùng sống chung với cô, nhất định phải diễn. Mỗi ngày đều phải diễn thành một người con trai hiếu thuận, là người chồng có trách nhiệm, đương nhiên sẽ có sự thay đổi.
Mộ Vãn Tình nói:
- Sớm biết vậy mẹ đã để các con ở chung, thế mới là tốt nhất.
Lâm Triệt nhìn Mộ Vãn Tình:
- Thật ra thì… trước kia quan hệ của Cố Tĩnh Trạch với Mạc tiểu thư không tệ chứ ạ?
Mộ Vãn Tình nghe tới Mạc tiểu thư liền vội vàng nói với Lâm Triệt:
- Là do Cố Tĩnh Trạch nói với con chuyện của Mạc Huệ Linh sao? Nó cũng thật là, không có việc gì sao lại nói việc này với con? Mạc Huệ Linh đó, cho tới bây giờ chúng ta cũng không thích cô ta, được cưng chiều quá mức không nói, lại còn luôn có dã tâm đùa giỡn tình cảm của thằng bé. Tĩnh Trạch cái thằng ngốc này, nó quá bận rộn với công việc, lại không thể tiếp xúc với phụ nữ cho nên tới bây giờ vẫn không biết, phụ nữ mới là động vật phức tạp nhất trên thế giới, phức tạp hơn nhiều so với buôn bán đàm phán gì đó. Cũng trách chúng ta, gánh nặng từ Cố gia lớn như vậy đều đặt hết trên người Tĩnh Trạch, bởi vậy mới khiến nó có ít thứ vui giống người đời, ngay cả tâm tư phụ nữ cũng không nhận ra…
Lâm Triệt kỳ quái nói:
- Phải không? Mẹ, con còn tưởng rằng gia đình Cố gia phải rất chú trọng chuyện môn đăng hộ đối.
Mộ Vãn Tình cười một tiếng:
- Đúng là phải môn đăng hộ đối, nhưng chúng ta cũng không thể quá cứng nhắc. Hơn nữa, môn đăng hộ đối có cái tốt, cũng có cái không tốt. Có bao nhiêu người phụ nữ muốn được gả vào Cố gia, nhưng cũng là do nhìn thấy tiền, rất nhiều người vì quyền lợi, tiền bạc của Cố gia. Cho dù những gia tộc này muốn có quan hệ thông gia, đối với Cố gia cũng có lợi, nhưng dù sao cũng là con trai của mẹ, mẹ không thể đẩy đứa con của mình vào trong hố lửa.
Mộ Vãn Tình vỗ vai Lâm Triệt:
- Lần đầu tiên nhìn thấy con, mẹ đã biết con không giống những người kia, so với Mạc Huệ Linh thì con tốt hơn nhiều. Ở trước mặt Tĩnh Trạch cô ta như thế sao, ở sau lưng ra làm sao? Đừng tưởng mẹ nhìn không ra, mẹ nhìn qua nhiều loại phụ nữ rồi, chẳng lẽ còn không biết tâm tư cô ta sao?
Mộ Vãn Tình oán hận nói:
- Trước đây Mạc Huệ Linh đến nhà ra vẻ tiểu thư, chỉ cao khí ngang (1) với người giúp việc, rất kén chọn. Loại phụ nữ này nếu gả vào Cố gia, chính là kiếp nạn của Cố gia.
Bà nhìn Lâm Triệt, ôn nhu nói:
- Nhưng con không giống vậy, con không chỉ có dáng vẻ đơn thuần, lại còn biết ăn nói. Đừng nói là mẹ, tất cả người giúp việc, quản gia trong nhà, từ trên xuống dưới đều vô cùng thích con.
- Mẹ, mẹ đừng khen nữa, nếu còn khen con nữa con sẽ trở nên đắc ý đó.
Mộ Vãn Tình nói:
- Những gì mẹ nói đều là sự thật, chúng ta đều rất ghét Mạc Huệ Linh. Cho nên con nhất định phải cùng Tĩnh Trạch sống với nhau thật tốt, phải sớm sinh cháu nội cho mẹ...
- …
Lâm Triệt nghĩ, coi như tất cả mọi người đều không thích Mạc Huệ Linh, nhưng như vậy thì làm sao, chỉ cần Cố Tĩnh Trạch thích, người khác cũng không có biện pháp.
Tình yêu vốn là chuyện giữa hai người, không liên quan đến người khác.
Ngày thứ hai là tết Trung Thu, ông nội Cố cũng tới.
Ông nội Cố nhìn mọi người đều tụ họp ở đây cũng trở nên vui vẻ, không ngừng phân phát bao lì xì cho mọi người.
Lâm Triệt nhìn bao tiền lì xì, mừng đến suýt nữa nhảy cẫng lên.
- Ôi chao, ông anh thật là, không nói một lời liền phân chia cho cả nhà. Cố Tĩnh Trạch, sau này anh nhất định phải tổ chức nhiều hoạt động như vậy đó!
- Nhìn dáng vẻ mê tiền của em xem, em bây giờ chiếm được người chồng có giá trị nhất nước C. Cả nhà lại đối xử tốt với em như vậy, ánh mắt này của em… Nếu ở trên thương trường, em nhất định sẽ bị người khác lừa gạt.
Lâm Triệt ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh một cái:
- Tôi tình nguyện!
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch, nhớ lại lời của Mộ Vãn Tình, nói:
- Nhưng mẹ nói, lần họp mặt này là do anh sắp xếp. Cố Tĩnh Trạch, không phải anh nói không thích họp mặt với gia đình sao? Sao bây giờ anh lại muốn cả nhà họp mặt thế này?
Tay Cố Tĩnh Trạch cầm ly trà ngưng trệ một chút.
Quay đầu trợn mắt nhìn Lâm Triệt, anh đặt ly trà xuống, nói:
- Vì sự hài hoà của gia tộc, đây là điều mà người đàn ông Cố gia phải làm. Không phải sao?
Lâm Triệt cảm thấy lời này nói ra cũng không sai, nhưng làm sao cũng đều cảm thấy không bình thường.
- Nhưng mẹ nói anh từ trước tới giờ chưa bao giờ chịu trách nhiệm chuyện này, hơn nữa còn rất ghét tụ họp gia đình mà?
Lâm Triệt nói.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch chuyển động, nhìn Lâm Triệt:
- Em cho rằng ai cũng giống như em vậy sao? Đến tuổi trưởng thành, tâm tư không quá sâu, nhưng cũng dần trở nên thành thục… Tôi, tôi cũng trở nên thành thục, biết rõ tầm quan trọng của gia tộc, không được sao?
Thấy Lâm Triệt còn há miệng muốn nói, Cố Tĩnh Trạch ôm cổ Lâm Triệt, cúi đầu, muốn làm cô ngậm miệng lại. Nhưng mà tay còn chưa chạm đến gò má cô, nhìn mặt cô, lại nghĩ đến lúc cô làm cho anh phóng thích, biểu tình kia, bỗng nhiên thân thể lại có phản ứng…
***
(1) Chỉ cao khí ngang: miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế. Chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc, vênh váo đắc ý.
Tác giả :
Mộc Y Y