Thích
Chương 17
Ngón tay Thích theo thói quen xoa chiếc vòng cổ lam kế trước ngực, giống như làm như vậy có thể ngăn được những bất an trong lòng.
"Cho tới giờ vẫn chưa thấy em tháo xuống chiếc vòng cổ này", Tô nhìn cô chằm chằm chậm rãi mở miệng, "Đối với em rất quan trọng sao?"
"Là quà sinh nhật của một người tặng em lúc một tuổi "
Trước đây cô từng lừa bạn học nói nó là thủy tinh, lúc trưởng thành cũng gạt người ta nói nó là thủy tinh, nhưng trên thực tế, đó là chiếc vòng cổ pha lê mà Lý thiếu gia đã hào phóng đặt làm riêng cho cô.
Nhưng thế này có là gì, cô có thể không chút do dự chắc chắn rằng, nếu có thể, hắn nguyện ý tán gia bại sản để đổi lấy chiếc nhẫn cưới kia của cha cô.
Lam kế, là loài hoa kỉ niệm sinh nhật ngày 26 tháng 6.
Thế kỷ 13 Công Nguyên, tòa thành Scotland lọt vào tay của quân đội Đan Mạch, trên đường hành tiến của quân Đan Mạch, không cẩn thận vướng vào bụi hoa lam kế, bởi vì lọt vào bụi hoa rậm nên bị gai hoa lam kế đâm vào gây đau đớn mà phát ra tiếng kêu, kết quả bị quân Scotland phát hiện, lập tức bùng dậy phản kích, cuối cùng lại chiếm được toàn thắng.Scotlandbởi vì kỉ niệm trận thắng lớn này mà lấy hoa lam kế làm quốc hoa, cho nên ý nghĩa của hoa lam kế chính là——- ông trời phù hộ.
Nghe nói người sinh ra vào ngày này, sẽ được ông trời đặc biệt chiếu cố, bất kể là sự nghiệp, học tập hay phương diện tình cảm đều sẽ thuận buồm xuôi gió.
Thật sự sẽ được ông trời đặc biệt chiếu cố, thuận buồm xuôi gió sao? Thật là nực cười——– hoa lam kế vốn được ưa chuộng là vì vẻ đẹp, đặt trong bồn hoa, chẳng qua cũng chỉ để làm cảnh mà thôi.
"Người tặng em vòng cổ này thật đúng là hào phóng ", Tô thâm trầm cười, "Nhưng Thích à, em căn bản không phải là hoa lam kế"
"Hả?" suy nghĩ bị lời nói của anh đánh gãy, Thích nhất thời ngẩn ra.
"Em là hoa hồng", con ngươi màu xanh thẫm gắt gao quan sát cô, thanh âm của Tô trầm thấp bên tai, "Mang ý nghĩa của hoa hồng"
Xinh đẹp, diễm lệ, kiêu ngạo, mẫn cảm, cố chấp, yếu ớt.
Thích sửng sốt, lập tức tự giễu cười: "Chưa từng có người nào nói như vậy"
Cô là lam kế, mà mẹ cô của hắn mới là hoa hồng được vây quanh.
Ngay cả tên của cô, cũng đã chứng minh cho điểm này———-Diệp Thích, Diệp Thính Phong yêu thích Lãnh Hoan.
"Anh là người đầu tiên xác định, tốt lắm". Tô mỉm cười.
Thích chăm chú nhìn nụ cười của anh, đột nhiên có chút không yên: "Tô, hôm nay anh làm sao vậy?"
"Anh nghĩ phải là anh nên hỏi em", vẻ mặt anh trở nên có chút lạnh lẽo, "Em không có điều gì cần nói với anh sao?"
Bị anh chăm chú nhìn như vậy, Thích thở dài, ngoan ngoãn khai ra: "Khóa học của em đã chấm dứt, em muốn trở về Anh"
"Khi nào thì đi?"
"Thứ Hai tuần sau". Thích cúi đầu trả lời, nghe thấy anh hít một hơi thật sâu.
"Vì sao anh lại là người biết cuối cùng?"
Thích đón nhận ánh mắt anh, ngập ngừng nói: "Sợ anh tức giận"
"Vì sao em cho rằng em rời đi anh sẽ tức giận?", qua hồi lâu, anh nhẹ nhàng hỏi.
Thích ngẩn ra, không biết đáp lại như thế nào.
"Ngu ngốc", Tô trào phúng liếc mắt cô một cái, "Thứ Hai tuần sau anh đưa em đi"
Cứ như vậy? Thích có chút kinh ngạc, anh phản ứng quá mức bình thản, làm cho lòng cô cảm thấy có chút không đúng.
"Cám ơn". Cô ngượng ngùng.
Tô cũng không nói nữa, chỉ là ngửa đầu đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Tiếng hát vẫn còn tiếp tục ———- nếu tôi nói cho em rằng tôi yêu em, em có lẽ sẽ cảm thấy không thích ứng được... nhưng đó không phải thứ tôi muốn, không phải thứ tôi muốn
———————————————————————-
And I love you so
The people ask me how
How Ive lived till now
I tell them I dont know
Tiếng ca lọt vào màng tai, bàn tay cầm ly rượu của Lý Kiều rõ ràng đang run lên.
Giương mắt lên nhìn, có một gã thanh niên đang ôm đàn ghita nhẹ nhàng đàn ca, giọng hát ấm lòng người.
Bỗng nhiên nhớ đến một năm nào đó, chính mình cũng từng như thế, vì ai đó mà đau lòng, vì ai đó mà đàn hát.
Một trận hương thơm xông vào mũi, có người chôn đầu vào vai hắn kiều mỵ cười, bật ra hơi thở thơm mát: "Jonathan"
Hắn cúi đầu nhìn chăm chú dung nhan trong lòng, quen thuộc mà xa lạ——— nhịn không được tự giễu cười, luôn như thế, hồng nhan rất nhiều, gắn bó mà vô vị.
"Quên em sao?" biểu tình của hắn làm cho người phụ nữ kia mất hứng nhíu mày, đánh vào ngực hắn thầm oán: "Thực muốn nhìn xem anh giả bộ đến khi nào?"
"Tôi không giả bộ", hắn mỉm cười, đẩy cô ra, "Cô tin không?"
Đêm khuya ở trên đường cái chạy như bay, gió ngoài cửa xe gào thét vụt qua, mà đau thương như giọng ca ma mỵ từng chút từng chút quanh quẩn trong lòng, không thể dừng được.
Người La Mã cổ đại tin rằngScotlandlà địa phương gần với điểm cuối của trái đất nhất, như vậy nếu cứ một đường chạy thế này, sẽ đi về đâu?
Vách núi cũng vậy, đại dương cũng thế, bất quá cũng chỉ là một cảnh vật cô đơn.
David vừa đùa nghịch con vừa nói với hắn, cậu cũng ba mươi chín rồi, đừng tiếp tục như vậy nữa.
Hắn ngắm nhìn cảnh tượng hạnh phúc sum họp kia, cười mà không đáp.
Cái gì gọi là nhân sinh mỹ mãn chứ, sự nghiệp thành công, kết hôn sinh con?
Có vô số người tha thiết ước mơ được làm thân với hắn, nên hắn cũng đã không còn biết thích một người là như thế nào.
———————————————————————-
Trước cửa nhà có ánh đèn tường phát ra, Lý kiều có chút nghi hoặc, chậm rãi tiến lên phía trước, trong ánh đèn vàng nhạt, có một loại hương thơm quen thuộc.
Lọt vào tầm mắt là một cái va li thật to, mà trên bậc thang, có người đang bó gối tựa vào cửa.
"Hi, Lý Kiều", thanh âm nhẹ nhàng đánh vỡ đêm yên tĩnh, Thích nhìn người đàn ông chậm rãi tiến đến bên cô, "Tôi đã trở về"
Hắn mặc chiếc áo gió, đứng dưới ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, so với cô chỉ cách một bước chân, nhưng chỉ với khoảng cách đó, cô đã phải tìm kiếm suốt thời gian bảy năm qua.
Hắn so với trước kia gầy hơn một ít, anh tuấn như trước, gương mặt lại mang theo một nét tang thương .
Lý Kiều chăm chú nhìn thân ảnh thướt tha cùng với dung nhan xinh đẹp trước mắt, trong chớp mắt tim đập mạnh và loạn nhịp.
"Thích?" hắn chần chờ kêu.
"Là tôi". Thích nhẹ nhàng trả lời, có chút chua xót trong lòng, cô biết hắn vì sao lại giật mình——– càng trưởng thành, cô càng giống mẹ.
"Cháu sao lại ở chỗ này?" Hắn có chút kinh ngạc.
"Vừa xuống máy bay liền tới đây, đợi đã lâu rồi". Cô chu miệng, bất mãn lên án.
"Sao lại không về nhà?". Thanh âm hắn kìm lòng không được dịu dàng mà thoát ra.
"Lão ba đang ở công ty", đôi mắt có chút ai oán nhìn hắn, "Hơn nữa tôi rất nhớ ông nha"
Thở dài, Lý Kiều đánh giá trang phục đơn bạc của cô một chút liền mở cửa: "Trời còn rất lạnh, cháu ăn mặc như vậy không sợ bị nhiễm lạnh cảm cúm sao, đi vào nhanh lên"
"Không cần". Cô rõ ràng cự tuyệt.
Lý Kiều khó hiểu nhìn cô
"Ông cõng tôi đi vào, được không?" Cô nhẹ giọng năn nỉ, "Giống như trước đây ấy"
Hắn lẳng lặng nhìn cô, sau đó cười không do dự, khom thân mình xuống.
Cô lưu loát đặt lên vai hắn, gắt gao ôm hắn, đắc ý phát ra tiếng cười thanh thúy.
Lưng hắn, vẫn dày rộng ấm áp như trong trí nhớ, Thích nằm úp sấp xuống, nghe được thanh âm của hắn nặng nề truyền đến: "Thích, cháu trưởng thành rồi, cao lên nhiều, cũng nặng hơn nhiều, lưng của tôi cũng không nâng nổi"
Nước mắt của cô, bỗng nhiên rơi xuống, có một giọt, rơi trên chiếc áo gió của hắn
"Cho tới giờ vẫn chưa thấy em tháo xuống chiếc vòng cổ này", Tô nhìn cô chằm chằm chậm rãi mở miệng, "Đối với em rất quan trọng sao?"
"Là quà sinh nhật của một người tặng em lúc một tuổi "
Trước đây cô từng lừa bạn học nói nó là thủy tinh, lúc trưởng thành cũng gạt người ta nói nó là thủy tinh, nhưng trên thực tế, đó là chiếc vòng cổ pha lê mà Lý thiếu gia đã hào phóng đặt làm riêng cho cô.
Nhưng thế này có là gì, cô có thể không chút do dự chắc chắn rằng, nếu có thể, hắn nguyện ý tán gia bại sản để đổi lấy chiếc nhẫn cưới kia của cha cô.
Lam kế, là loài hoa kỉ niệm sinh nhật ngày 26 tháng 6.
Thế kỷ 13 Công Nguyên, tòa thành Scotland lọt vào tay của quân đội Đan Mạch, trên đường hành tiến của quân Đan Mạch, không cẩn thận vướng vào bụi hoa lam kế, bởi vì lọt vào bụi hoa rậm nên bị gai hoa lam kế đâm vào gây đau đớn mà phát ra tiếng kêu, kết quả bị quân Scotland phát hiện, lập tức bùng dậy phản kích, cuối cùng lại chiếm được toàn thắng.Scotlandbởi vì kỉ niệm trận thắng lớn này mà lấy hoa lam kế làm quốc hoa, cho nên ý nghĩa của hoa lam kế chính là——- ông trời phù hộ.
Nghe nói người sinh ra vào ngày này, sẽ được ông trời đặc biệt chiếu cố, bất kể là sự nghiệp, học tập hay phương diện tình cảm đều sẽ thuận buồm xuôi gió.
Thật sự sẽ được ông trời đặc biệt chiếu cố, thuận buồm xuôi gió sao? Thật là nực cười——– hoa lam kế vốn được ưa chuộng là vì vẻ đẹp, đặt trong bồn hoa, chẳng qua cũng chỉ để làm cảnh mà thôi.
"Người tặng em vòng cổ này thật đúng là hào phóng ", Tô thâm trầm cười, "Nhưng Thích à, em căn bản không phải là hoa lam kế"
"Hả?" suy nghĩ bị lời nói của anh đánh gãy, Thích nhất thời ngẩn ra.
"Em là hoa hồng", con ngươi màu xanh thẫm gắt gao quan sát cô, thanh âm của Tô trầm thấp bên tai, "Mang ý nghĩa của hoa hồng"
Xinh đẹp, diễm lệ, kiêu ngạo, mẫn cảm, cố chấp, yếu ớt.
Thích sửng sốt, lập tức tự giễu cười: "Chưa từng có người nào nói như vậy"
Cô là lam kế, mà mẹ cô của hắn mới là hoa hồng được vây quanh.
Ngay cả tên của cô, cũng đã chứng minh cho điểm này———-Diệp Thích, Diệp Thính Phong yêu thích Lãnh Hoan.
"Anh là người đầu tiên xác định, tốt lắm". Tô mỉm cười.
Thích chăm chú nhìn nụ cười của anh, đột nhiên có chút không yên: "Tô, hôm nay anh làm sao vậy?"
"Anh nghĩ phải là anh nên hỏi em", vẻ mặt anh trở nên có chút lạnh lẽo, "Em không có điều gì cần nói với anh sao?"
Bị anh chăm chú nhìn như vậy, Thích thở dài, ngoan ngoãn khai ra: "Khóa học của em đã chấm dứt, em muốn trở về Anh"
"Khi nào thì đi?"
"Thứ Hai tuần sau". Thích cúi đầu trả lời, nghe thấy anh hít một hơi thật sâu.
"Vì sao anh lại là người biết cuối cùng?"
Thích đón nhận ánh mắt anh, ngập ngừng nói: "Sợ anh tức giận"
"Vì sao em cho rằng em rời đi anh sẽ tức giận?", qua hồi lâu, anh nhẹ nhàng hỏi.
Thích ngẩn ra, không biết đáp lại như thế nào.
"Ngu ngốc", Tô trào phúng liếc mắt cô một cái, "Thứ Hai tuần sau anh đưa em đi"
Cứ như vậy? Thích có chút kinh ngạc, anh phản ứng quá mức bình thản, làm cho lòng cô cảm thấy có chút không đúng.
"Cám ơn". Cô ngượng ngùng.
Tô cũng không nói nữa, chỉ là ngửa đầu đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Tiếng hát vẫn còn tiếp tục ———- nếu tôi nói cho em rằng tôi yêu em, em có lẽ sẽ cảm thấy không thích ứng được... nhưng đó không phải thứ tôi muốn, không phải thứ tôi muốn
———————————————————————-
And I love you so
The people ask me how
How Ive lived till now
I tell them I dont know
Tiếng ca lọt vào màng tai, bàn tay cầm ly rượu của Lý Kiều rõ ràng đang run lên.
Giương mắt lên nhìn, có một gã thanh niên đang ôm đàn ghita nhẹ nhàng đàn ca, giọng hát ấm lòng người.
Bỗng nhiên nhớ đến một năm nào đó, chính mình cũng từng như thế, vì ai đó mà đau lòng, vì ai đó mà đàn hát.
Một trận hương thơm xông vào mũi, có người chôn đầu vào vai hắn kiều mỵ cười, bật ra hơi thở thơm mát: "Jonathan"
Hắn cúi đầu nhìn chăm chú dung nhan trong lòng, quen thuộc mà xa lạ——— nhịn không được tự giễu cười, luôn như thế, hồng nhan rất nhiều, gắn bó mà vô vị.
"Quên em sao?" biểu tình của hắn làm cho người phụ nữ kia mất hứng nhíu mày, đánh vào ngực hắn thầm oán: "Thực muốn nhìn xem anh giả bộ đến khi nào?"
"Tôi không giả bộ", hắn mỉm cười, đẩy cô ra, "Cô tin không?"
Đêm khuya ở trên đường cái chạy như bay, gió ngoài cửa xe gào thét vụt qua, mà đau thương như giọng ca ma mỵ từng chút từng chút quanh quẩn trong lòng, không thể dừng được.
Người La Mã cổ đại tin rằngScotlandlà địa phương gần với điểm cuối của trái đất nhất, như vậy nếu cứ một đường chạy thế này, sẽ đi về đâu?
Vách núi cũng vậy, đại dương cũng thế, bất quá cũng chỉ là một cảnh vật cô đơn.
David vừa đùa nghịch con vừa nói với hắn, cậu cũng ba mươi chín rồi, đừng tiếp tục như vậy nữa.
Hắn ngắm nhìn cảnh tượng hạnh phúc sum họp kia, cười mà không đáp.
Cái gì gọi là nhân sinh mỹ mãn chứ, sự nghiệp thành công, kết hôn sinh con?
Có vô số người tha thiết ước mơ được làm thân với hắn, nên hắn cũng đã không còn biết thích một người là như thế nào.
———————————————————————-
Trước cửa nhà có ánh đèn tường phát ra, Lý kiều có chút nghi hoặc, chậm rãi tiến lên phía trước, trong ánh đèn vàng nhạt, có một loại hương thơm quen thuộc.
Lọt vào tầm mắt là một cái va li thật to, mà trên bậc thang, có người đang bó gối tựa vào cửa.
"Hi, Lý Kiều", thanh âm nhẹ nhàng đánh vỡ đêm yên tĩnh, Thích nhìn người đàn ông chậm rãi tiến đến bên cô, "Tôi đã trở về"
Hắn mặc chiếc áo gió, đứng dưới ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, so với cô chỉ cách một bước chân, nhưng chỉ với khoảng cách đó, cô đã phải tìm kiếm suốt thời gian bảy năm qua.
Hắn so với trước kia gầy hơn một ít, anh tuấn như trước, gương mặt lại mang theo một nét tang thương .
Lý Kiều chăm chú nhìn thân ảnh thướt tha cùng với dung nhan xinh đẹp trước mắt, trong chớp mắt tim đập mạnh và loạn nhịp.
"Thích?" hắn chần chờ kêu.
"Là tôi". Thích nhẹ nhàng trả lời, có chút chua xót trong lòng, cô biết hắn vì sao lại giật mình——– càng trưởng thành, cô càng giống mẹ.
"Cháu sao lại ở chỗ này?" Hắn có chút kinh ngạc.
"Vừa xuống máy bay liền tới đây, đợi đã lâu rồi". Cô chu miệng, bất mãn lên án.
"Sao lại không về nhà?". Thanh âm hắn kìm lòng không được dịu dàng mà thoát ra.
"Lão ba đang ở công ty", đôi mắt có chút ai oán nhìn hắn, "Hơn nữa tôi rất nhớ ông nha"
Thở dài, Lý Kiều đánh giá trang phục đơn bạc của cô một chút liền mở cửa: "Trời còn rất lạnh, cháu ăn mặc như vậy không sợ bị nhiễm lạnh cảm cúm sao, đi vào nhanh lên"
"Không cần". Cô rõ ràng cự tuyệt.
Lý Kiều khó hiểu nhìn cô
"Ông cõng tôi đi vào, được không?" Cô nhẹ giọng năn nỉ, "Giống như trước đây ấy"
Hắn lẳng lặng nhìn cô, sau đó cười không do dự, khom thân mình xuống.
Cô lưu loát đặt lên vai hắn, gắt gao ôm hắn, đắc ý phát ra tiếng cười thanh thúy.
Lưng hắn, vẫn dày rộng ấm áp như trong trí nhớ, Thích nằm úp sấp xuống, nghe được thanh âm của hắn nặng nề truyền đến: "Thích, cháu trưởng thành rồi, cao lên nhiều, cũng nặng hơn nhiều, lưng của tôi cũng không nâng nổi"
Nước mắt của cô, bỗng nhiên rơi xuống, có một giọt, rơi trên chiếc áo gió của hắn
Tác giả :
Cảnh Hành