Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương
Chương 27 Ngài Mắc Bệnh Tương Tư
Kiều Linh Nhi vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại bắt mạch cho Tư Đồ Hiên, nàng bỗng cảm thấy phiền muộn vô hạn.
Sắc mặt hồng nhuận, mạch đập bình thường.
Tình trạng này rõ ràng là khỏe mạnh, không có bệnh a!
Vậy cớ gì vị vương gia này lại tiêu tốn hai vạn lượng bạc thỉnh nàng xem bệnh? Chẳng lẽ bạc nhiều quá dùng không hết, nên muốn tìm cách vứt bớt sao?
Kiều Linh Nhi vừa khinh thường, vừa bắt mạch, trên mặt nàng không khống chế được lộ ra vẻ thống khổ khôn tả.
Tư Đồ Hiên ngắm nàng, khóe miệng cong lên một đường thật đẹp, bất chợt anh cảm thấy kinh thành này hóa ra cũng không khiến bản thân khó chịu như anh đã nghĩ.
“Thế nào? Có nhìn ra là bệnh gì không?” Tư Đồ Hiên bình thản hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Linh Nhi rất căng thẳng, nghiêm mặt nói với anh, “Đại phu đang bắt mạch, bệnh nhân chớ nhiều lời.”
Tư Đồ Hiên suýt bật cười, đại phu này thật sự rất chuyên nghiệp!
Một hồi sau, Kiều Linh Nhi nản lòng buông tay, bất đắc dĩ thở dài, “Tuổi còn trẻ mà đã sao đã mắc phải loại bệnh này nhỉ?”
Tư Đồ Hiên thiếu chút nhảy dựng, vẻ mặt này, giọng nói này, thở dài như thế này.
.
.
thật sự khiến người ta.
.
.
phiền muộn.
“Chẳng hay rốt cuộc bổn vương mắc bệnh gì?” Tư Đồ Hiên nóng lòng hỏi han, anh không nhìn ra được điều gì trên khuôn mặt lạnh băng của nàng.
Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái rồi lắc đầu, “Bệnh tương tư.”
Sắc mặt hồng nhuận, kinh mạch ổn định, tất cả đều bình thường, nhưng anh ta lại nói không thoải mái, vậy chỉ có khả năng là tương tư sinh bệnh!
Sắc mặt Tư Đồ Hiên đại biến, vừa như hờn giận lại vừa chất chứa những suy nghĩ sâu xa, khiến người ta cảm thấy kỳ quặc.
“Nàng xác định?”
Kiều Linh Nhi trừng mắt, “Vậy ra là ngài không tin vào y thuật của bổn cô nương?”
Người ta nói, khi bản thân nói điều vô lý, nhất định phải ở đứng ở thế áp đảo người khác, bằng không đừng mong giành được phần thắng.
Nhưng nàng chỉ có thể chọn cách này, dù sao hai vạn lượng cũng sắp đến tay a!
Khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Hiên vẫn bình thản, không chút đổi sắc, nhưng đôi mắt lại mê hoặc người, “Linh Nhi sau này không thể tự xưng bổn cô nương.
Nàng là Bát vương phi, hơn nữa bổn vương cũng không có hoài nghi y thuật của nàng.”
Khuôn mặt nhỏ của nàng hiện lên 囧[1] ý, trong lòng nàng có chút tức giận, nam tử này, thực có hơi quá đáng.
“Ta biết ta là Bát vương phi, không cần ngài nhắc nhở.” Vị trí này, ai thèm chứ.
“Linh Nhi không thích làm Bát vương phi?” Giọng Tư Đồ Hiên có ý chờ mong.
Kiều Linh Nhi hơi ủ rũ, “Ta thích bạc hơn.”
Ha hả! Khóe miệng Tư Đồ Hiên cong thật cong, Bát vương phi — Bạc!
Hai thứ này có thể so sánh với nhau sao?
Như có thể, lại như không thể.
Tư Đồ Hiên cũng không đánh giá, chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh kia.
“Thất ca, nghe nói huynh bị bệnh.” Một tiếng reo vang truyền đến tai hai người, sau đó thấy Tư Đồ Dật một thân hoa phục xuất hiện.
Khóe miệng Kiều Linh Nhi run run, đợi người nọ bước vào, sau mới thản nhiên nói, “Hóa ra là thập tam đệ.”
Tư Đồ Dật thấy Kiều Linh Nhi, lập tức buông lời đùa cợt, “Bát tẩu, tẩu đến trả lại ngân phiếu sao?”
Đôi mày đáng yêu của Kiều Linh Nhi khẽ giương lên, dường như nghe câu hỏi này khiến nàng không mấy vui vẻ, “Ta không có sở thích giống Thập tam đệ.”
Thích đưa tiền cho kẻ khác, loại sở thích này không thể ưa được!
Khóe miệng Tư Đồ Dật run run, sắc mặt tối sầm lại.
Nhưng chẳng để Tư Đồ Dật đáp lời, nàng lại nhẹ nhàng đưa ra một nghi vấn khác, “Dường như biết được Thất ca sinh bệnh, Thập tam đệ rất vui vẻ.”
Trời bỗng nổi cơn giông! Sấm sét rền vang không dứt!
[1] Nghĩa gốc: 囧 (âm Hán Việt: quýnh), nghĩa là “sáng ngời”.
Từ ngữ mạng: nhưng trên mạng, 囧 không hề có nghĩa là sáng sủa gì cả.
Chữ này vốn là một chữ ít gặp trong tiếng Hán, có lẽ không nhiều người biết nghĩa gốc của chữ này, nhưng người sử dụng nó thì ngày càng nhiều.
Vì chữ “bát” bên trong giống đôi mắt cụp xuống, chữ “khẩu” giống cái mồm há ra, nên chữ này rất giống một “emotion” (biểu tượng cảm xúc), emo này chẳng vui vẻ gì.
Vậy là, chữ 囧 bỗng nhiên biến thành khó xử, cô đơn, vô vọng, khốn đốn, đau thương…